Truyện:Tầm Phương Trì - Chương 23

Tầm Phương Trì
Trọn bộ 33 chương
Chương 23
0.00
(0 votes)


Chương (1-33)

Đúng lúc ta đang thở dài than ngắn, một phong mật thư của Bạch lão đầu không qua tay Tiêu Tư Duệ mà trực tiếp được gửi đến cho ta.

Lần này rất ngắn gọn, chỉ một câu: Trong vòng ba ngày, chớ vào cung. Nếu Tư Cần Vương é_🅿️ 🅱️ц_ộ_𝒸, hãy đưa vật này cho hắn.

Trong thư có nửa miếng hổ phù, đó là tín vật để điều động đại doanh phía Bắc thành.

Đại doanh phía Bắc thành không phải là quân tư của Bạch phủ, nhưng nếu không có hổ phù, e rằng một nửa số binh lính sẽ coi quân lệnh của tân chủ tướng như giấy vệ sinh.

Bạch lão đầu giao quyền kiểm soát đại doanh phía Bắc thành, đổi lấy việc Tiêu Tư Duệ không mạo hiểm tính mạng của ta để bình định sự nghi ngờ của Phương phủ.

Ta khẽ mỉm cười, Bạch lão đầu làm phụ thân, xưa nay vẫn luôn coi ta là hài tử.

Nửa canh giờ sau, Khúc Uy xuất hiện, cúi người hành lễ với ta: "Bạch trắc phi, hôm nay có yến tiệc trong cung, Vương gia sai thuộc hạ đến mời Bạch trắc phi."

Ta mỉm cười: "Yến tiệc trong cung, Vương gia chẳng phải nên cùng Vương phi đi sao? Sao lại đến gọi ta?"

"Vương phi quả thật là sẽ đi." Khúc Uy không dám ngẩng đầu nhìn ta: "Vương gia chỉ sai thuộc hạ đến hỏi Bạch trắc phi có bằng lòng đi không. Vương gia nói nếu Bạch trắc phi т-h-â-𝓃 т-𝖍-ể không khỏe, ở phủ nghỉ ngơi cũng được, hắn sẽ tự mình tâu bệnh cho Bạch trắc phi với Hoàng thượng và Hoàng hậu."

Ta mỉm cười: "Vương gia đã sai ngươi đến mời, ta đương nhiên không tiện từ chối ý tốt của hắn."

Khúc Uy dường như có chút vội vàng: "Bạch trắc phi, Thu Mặc tính tình l* m*ng, võ công lại kém, xin đừng mang nàng vào cung."

Thu Mặc giận dữ: "Ngươi nói gì?!"

Ta ngăn Thu Mặc động thủ, cười với Khúc Uy: "Nếu ta nhất định phải mang nàng theo, ngươi sẽ làm gì?"

Khúc Uy khựng lại một chút, cúi đầu nói: "Thuộc hạ đi sắp xếp xe ngựa đưa hai vị vào cung."

Ta nhìn bóng lưng hắn rời đi mà thở dài, quay đầu nhìn Thu Mặc: "Hắn đối với ngươi thật sự có chút dụng tâm, nhưng nhiều nhất cũng chỉ đến đây thôi. Nếu hôm nay trong cung hắn liều c*♓*ế*ⓣ bảo vệ ngươi, người này cũng coi như đáng tin."

Thu Mặc hừ lạnh một tiếng: "Không cần, ta tự bảo vệ được bản thân, ta còn bảo vệ được tiểu thư."

Ta thầm nghĩ với chút võ công của nàng, mang nàng vào cung ta còn phải bảo vệ nàng nữa.

9

Chuyện cung biến này chỉ cần trải qua một lần là không còn gì mới mẻ nữa, đường đi nước bước đều giống nhau, chỉ là lần này Phương tướng đã không còn đường lui, nhất định phải liều một phen.

Thế lực tích lũy nhiều năm của Phương phủ dốc hết ra, một trận chiến cuối cùng, vô cùng thảm khốc.

Hoàng đế trên Kim Loan Điện vì dùng quá liều đan dược mà thần trí 𝐡*ô*ռ mê, bỗng nhiên ánh mắt sắc bén như con chim ưng già đang thực hiện lần săn mồi cuối cùng, còn Hoàng hậu bên cạnh hắn thì vẻ mặt bình thản trước sự thay đổi này, rõ ràng đã sớm biết chuyện.

Người của Phương phủ vẫn xông vào được Kim Loan Điện, nhưng tình hình lại không nguy hiểm như lần trước, vì lần này bọn họ có thể xông vào là do người bày mưu muốn bọn họ xông vào.

Hoàng đế và Hoàng hậu có thể làm mồi nhử, vậy thì chắc chắn di chiếu đã được lập sẵn rồi.

Nhị hoàng tử bị vây trong điện, cầm kiếm đối diện với Hoàng đế, vậy thì người kế vị trong lòng Hoàng đế đã rõ như ban ngày.

Ta được Hoàng hậu kéo vào bên cạnh che chở, nơi bà và Hoàng đế ở tự nhiên vẫn là nơi được thị vệ bao vây trùng trùng.

Ngay cả một thư sinh tay không tấc sắt như Phương tướng cũng bắt đầu giơ kiếm ⓖ𝒾_ế_t Hoàng đế, đủ thấy Phương phủ đã dốc hết bài.

Phương tướng gia mưu quyền đoạt vị là một tay lão luyện, nhưng dùng binh thì quả thật yếu kém. Hắn muốn bao vây người của Hoàng đế vào một chỗ rồi "gói bánh chưng", lại không nghĩ xem mình có đủ nhân lực để làm cái vỏ bánh chưng đó hay không.

Người của Tiêu Tư Duệ tuy không nhiều, nhưng đều là những cao thủ khó đối phó, cộng thêm đại doanh phía Bắc thành kịp thời đến, Tiêu Tư Duệ mới là người có thể làm cái vỏ bánh chưng đó.

Chiến sự ác liệt, nhưng sau khi người của đại doanh phía Bắc thành xuất hiện, Tiêu Tư Duệ đã bắt đầu có dư lực phân tâm tìm kiếm tung tích của Phương Diệu Đồng.

Ta thỉnh thoảng vung kiếm đỡ những đao kiếm bay tới cho Hoàng hậu, nhưng Hoàng hậu lại không hề hợp tác, bà ta dường như hoàn toàn không quan tâm đến những đao kiếm có thể lấy mạng bà bất cứ lúc nào.

Hoàng đế phát hiện ra sự khác thường của bà, kéo bà lại gấp gáp hỏi: "Hoàng hậu! Nàng muốn đi đâu?!"

Hoàng hậu nhìn hắn, nụ cười lộ rõ vẻ già nua mệt mỏi: "Hoàng thượng nói thần thiếp chỉ cần gắng gượng đến hôm nay là được rồi, thần thiếp có thể đi bầu bạn với Giác nhi rồi."

Ta hơi phân tâm, Hoàng đế tự mình ra tay đỡ cho Hoàng hậu nửa mảnh đao gãy bay tới: "Nói gì ngốc nghếch vậy! Nàng còn có Tư Duệ, còn có Tư Nhược, đúng không?"

Ta nghe thấy giọng Hoàng hậu the thé đến bất thường: "Hoàng thượng! Mau cứu Giác nhi! Bọn chúng muốn 🌀𝐢·ế·т Giác nhi! Người mau cứu nó! Nó ở ngay đó, nhiều 〽️*á*⛎ quá, Giác nhi bị thương rồi! Mau cứu nó đi Hoàng thượng! Nó là đích tử của người, nó là Thái tử mà!"

Ta bắn mấy quả pháo hiệu ra ngoài điện, rồi quay trở lại bên cạnh Hoàng hậu.

Hoàng hậu lập tức ôm lấy ta khóc lóc: "Tư Nhược, con mau cứu Giác nhi! Có người muốn g𝐢.ế.𝖙 nó! Đừng để chúng 🌀.𝒾.ế.✝️ Giác nhi!"

Chương (1-33)