← Ch.06 | Ch.08 → |
Một chiếc nhuyễn kiệu trong bóng đêm gấp rút chạy như bay trên quan đạo, xem tốc độ phi chạy của cỗ kiệu có thể thấy được những kẻ khiêng không phải là hạng tầm thường.
Mặt trời hừng đông, hào quang vạn trượng, nhan sắc xiêm y của kẻ khiêng kiệu không thể che giấu dưới ánh mặt trời, tử sam, tử khăn, tử đai lưng, toàn thân trên dưới tất cả đều là màu tím, lộ ra một cổ thần bí nói không nên lời, bọn họ là Đường Môn tử ảnh.
Bên trong kiệu truyền ra ba tiếng gõ nhẹ, kiệu lập tức dừng lại, ổn định vững chắc không một chút xốc nảy.
"Có chuyện gì, Bình cô nương?"
"Ta muốn xem mặt trời mọc."
Cỗ kiệu hạ xuống, một gã tử ảnh khẽ nâng màn kiệu lên, Đường Bình Bình khom người chui ra khỏi cỗ kiệu.
Dõi theo vầng sáng đỏ rực chậm rãi nhô cao nơi chân trời, trong lòng của Đường Bình Bình khe khẽ thở dài. Lúc này có lẽ hắn đã khôi phục lại bình thường? Phát hiện nàng một lần nữa bất cáo nhi biệt, không biết lại giận dữ ra sao?
Thời gian từ từ trôi qua, ánh sáng mặt trời dần dần trở nên chói mắt.
"Cô nương, chúng ta còn phải gấp rút lên đường."
Lúc này trên đầu một đám phi điểu đột nhiên xẹt qua, lưu lại vài tiếng gáy to lại bay về phía phương xa nơi thiên không.
Nhìn theo đám phi điểu mỗi lúc một xa, Đường Bình Bình xoay người, chậm rãi quay trở lại cỗ kiệu, trong khoảnh khắc màn kiệu buông xuống, nàng giống như tự độc thoại, "Ngay cả chim chóc cũng hướng tới bầu trời tự do, huống chi là con người?"
Nhóm tử ảnh hai mặt nhìn nhau, không người nào lên tiếng đáp lại, bọn họ hiểu được ý tứ của Bình cô nương, nhưng vì chức trách bọn họ không thể thả nàng rời đi.
Người ngồi trong kiệu trầm mặc, người nâng kiệu cũng trầm mặc, một đường cứ thế lặng lẽ chạy đi.
Gần trưa, người đi đường bụng đói kêu vang, đã sớm mỏi mệt, tiểu điếm bên đường tuy rằng đơn sơ nhưng cũng xem như sạch sẽ, cỗ kiệu hạ xuống ngay tại tiểu điếm.
Kiệu phu vừa thấy đã biết là nhân vật lợi hại, nhưng người trong kiệu bước ra rõ ràng chỉ là nhất giới bình thường thư sinh, điều này làm cho những lữ khách vốn cũng nghỉ chân lại tiểu điếm không khỏi lộ ra kinh ngạc.
Bốn gã tử ảnh phân công ở bốn phương vị ngồi xuống, chợt xem cứ ngỡ là vô tình, kỳ thật là che giấu huyền cơ, bởi vì ngồi ở vị trí này vừa vặn có thể phong kín đường đi của bốn phương vị. Thân phận của Bình cô nương, bọn họ không dám dựa vào quá thân cận, nhưng cũng không dám cách quá xa, một ngày chưa trở về Đường Môn, thần kinh của bọn họ một ngày không thể thả lỏng.
Khóe miệng không thể nhận ra hơi xốc lên, Đường Bình Bình thản nhiên rót cho mình một chén trà, chờ đồ ăn mang lên.
Tiếng vó ngựa chạy như bay nện xuống mặt đường vang lên giữa buổi trưa yên tĩnh.
"Thiếu gia, cuối cùng cũng bắt kịp cậu."
Nhóm tử ảnh liếc nhau, không khỏi kinh ngạc nhìn thư đồng đang chạy vào tiểu điếm — đây chẳng phải thư đồng vẫn đi theo bên người của Bình cô nương sao, làm sao có thể đi theo đến đây?
Đường Bình Bình thản nhiên cười cười, "Thật sự đuổi kịp?"
"Đương nhiên thiếu gia." Tam Mộc tiếp lấy chén trà chủ nhân đưa tới, một hơi uống cạn, dùng tay áo lau miệng nói.
"Thư đã mang đến chưa?"
"Tam Mộc làm việc cậu yên tâm." Tam Mộc vỗ vỗ ngực cam đoan.
Tử Ảnh sắc mặt thoáng chốc thay đổi, Bình cô nương muốn hắn truyền tin cho người nào?
"Trên giang hồ vẫn đều nói Thất Xảo thần y y thuật vô địch, trong thiên hạ chỉ có người nàng không muốn cứu không có người nàng cứu không được, ta thật muốn biết điều này có phải là sự thật hay không, cho nên ta bảo Tam Mộc thay ta hướng nàng hạ chiến thư." Nàng không nhanh không chậm giải thích cho bốn vị tử ảnh nghe.
Mọi người đều biết hiện nay trên giang có hai nữ nhân không thể trêu chọc, các nàng cũng không phải các bậc tiền bối võ lâm danh môn, mà là hai nữ tử tuổi còn khá trẻ. Một người là gả cho Cái Bang bang chủ Phong Thần Ngọc Trầm Thất Xảo, một người khác chính là không sợ không có việc chỉ sợ việc quá nhỏ Tô Doanh Tụ, cũng may từ lúc nàng gả vào Kỷ gia Tô Châu đã an phận rất nhiều, làm cho rất nhiều người trong võ lâm cảm động thiếu điều lập trường sinh vị cho Kỷ Ngâm Phong, cảm tạ hắn hy sinh bản thân, trả lại cho giang hồ một mảnh sóng êm biển lặng.
Nhóm tử ảnh hai mặt nhìn nhau, hiện tại thật sự gặp phải phiền toái lớn.
"Thức ăn của khách quan." Điếm tiểu nhị bưng lên một bàn thức ăn nóng hôi hổi.
Đường Bình Bình gọi thư đồng cùng nhau dùng cơm, một chút lo lắng cũng không hề xuất hiện trên mặt.
Bình cô nương lần này bất giá nào cũng không chịu quay lại Đường Môn, trong lòng của tử ảnh mơ hồ đoán được ý tưởng của Đường Bình Bình, nàng muốn làm cho sự việc lớn đến khi không thể vãn hồi, bức thái quân buộc phải cho nàng thoát ly khỏi Đường Môn.
〓☆〓letsenjoytogether. wordpress〓☆〓
Đây là một gian dân trạch bình thường, nhưng người trụ ở bên trong lại không bình thường chút nào, có ai lại dám nói bang chủ của thiên hạ đệ nhất bang Phong Thần Ngọc là kẻ tầm thường, lại càng không ai dám nói Thất Xảo thần y là kẻ tầm thường. Mà lúc này bên gian phòng của Cái Bang phân đà, thật khéo là kẻ đang trụ bên trong gian phòng đó chính là hai phu thê bọn họ.
"Cái gì?" Thanh âm giật mình vọng ra từ trong phòng, rước lấy ánh mắt khinh bỉ thật lớn từ người ngồi ở chủ vị.
"Lỗ tai của muội còn rất rốt, huynh không cần dùng tới âm lượng lớn vậy." Trầm Thất Xảo đưa tay ngoáy ngoáy lỗ tai, mang theo ý tứ cảnh cáo.
Ôn Học Nhĩ không để ý đến sự trào phúng của nàng, tiếp tực chứng thực, "Nàng ấy khiêu chiến với muội?"
"Có người muốn khiêu chiến với muội có gì hảo ăn?"
"Khiêu chiến muội có chỗ gì tốt?"
Trầm Thất Xảo không chút yếu thế nhướn mày nghênh thị, "Đương nhiên là có chỗ tốt, muội nhưng là danh dương thiên hạ Thất Xảo thần y nha! Nếu nàng khiêu chiến thành công, không những có thể danh chấn võ lâm, như vậy Đường Môn dụng độc thiên hạ đệ nhất danh hào chẳng phải càng vang dội."
"Nàng rõ ràng đang trốn chạy, nào có nhàn hạ thoải mái đi khiêu chiến với muội?" Ôn Học Nhĩ mày kiếm nhíu lại, có điểm không rõ Đường Bình Bình đến tột cùng là muốn làm gì.
"Trốn chạy?" Trầm Thất Xảo nhãn tình sáng lên.
"Đúng đó." Hắn vẫn như trước không nhận thấy khác thường.
Phong Thần Ngọc thương hại liếc nhìn bạn tốt một cái, quyết định đi ra ngoài tản bộ, thấy chết không cứu không phải là hành vi của bằng hữu, cho nên hắn đành phải lựa nhọn chuyện gì cũng không thấy.
"Sư huynh, nàng vì sao muốn chạy trốn? Nàng không phải là nhân vật lợi hại trung tâm của Đường Môn sao?"
Ôn Học Nhĩ rốt cuộc phát hiện chính mình mang họa cho thân, vội vàng xua tay, "Không có chuyện gì, không có chuyện gì." Hắn thật ngu muốn chết, làm thế nào lại quên mất cá tính thích xen vào chuyện người khác của tiểu sư muội.
"Thật sự không có?"
"Thật sự không có."
"Vậy muội đây quyết định sẽ đúng hẹn ước, nhìn xem xem cô nương khiến cho song tuyệt thư sinh huynh thần hồn điên đảo rốt cuộc có ba đầu sáu tay gì."
"Muội không thể đi."
"Người ta hạ chiến thư với muội, vì sao muội không thể đi?" Nàng đúng lý hợp tình hỏi.
"Bởi vì.... bởi vì.... Tóm lại muội không thể đi." Vạn nhất các nàng hai người vừa thấy mặt hợp tính, đến lúc đó số người bị xui xẻo nhất định sẽ nhân lên gấp đôi, chỉ cần nghĩ thôi hắn đã cảm thấy khủng bố.
"Biểu ca, hiện tại Đường Bình Bình đang ở đâu?' Trầm Thất Xảo không để ý tới hắn, đề cao giọng hỏi trượng phu đang trốn ở bên ngoài.
"Đang dừng chân ở Thu Ngô trấn, tạm thời không tính rời đi." Phong Thần Ngọc thành thật báo cáo, một chút cũng không dám giấu giếm.
"Nàng đang đợi muội nha!" Hứng khởi của nàng càng lúc càng cao, tựa hồ ngửi thấy được mùi của đồng bạn.
"Nàng đang chờ ta, không phải chờ muội." Ôn Học Nhĩ vẫn như cũ ý đồ ngăn cản tiểu sư muội đi đến cuộc hẹn.
"Thu được thư khiêu chiến là muội, không phải huynh." Nàng nhất phái thong dong nhắc nhở hắn một sự thật.
"Nhưng người thích nàng ấy là ta, không phải muội." Ôn Học Nhĩ cũng lớn tiếng phản bác trở về.
"Vậy muội đây càng muốn đi xem, như vậy mới không uổng công dụng tâm lương khổ năm đó huynh đưa cho muội bức họa của biểu ca a!" Nàng cười mị mị xem xét hắn.
Đúng rồi, hắn sớm nên biết nữ nhân vốn lòng dạ hẹp hòi, nhất là vị trước mắt này, nàng tả chờ hữu mong chính là chờ đến ngày hắn yêu thương một nữ nhân. Nay rốt cuộc cũng đã đợi được ngày đó, muốn nàng buông tha cho cơ hội trời cho này tuyệt không có khả năng. Rốt cuộc nghĩ thông suốt nguyên do, Ôn Học Nhĩ không thể không nhụt chí gục đầu xuống.
"Đi làm gì? Ta có thể sáp một cước không?" Ngoài cửa truyền đến giọng hỏi đầy tò mò.
"Tô đại cô nương!" Trầm Thất Xảo kinh hỉ nhìn về phía cửa, không hề ngoài ý muốn nhìn thấy xinh đẹp xuất chúng Tô Doanh Tụ cùng với nàng như hình với bóng trượng phu Kỷ Ngâm Phong.
Sắc mặt của Ôn Học Nhĩ thoáng chốc khổ càng thêm khổ, không nói gì hỏi ông trời! Vì sao những kẻ thích chõ mõm vào chuyện người khác đều đến đông đủ vậy trời?
"Là vị Đường cô nương kia à." Nghe Trầm Thất Xảo kể xong, Tô Doanh Tụ bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai là ý trung nhân của Ôn Học Nhĩ, chả trách chưa từng cầu người Ôn thiếu hiệp lại tìm đến nàng xin giúp đỡ.
"Đúng vậy đúng vậy."
"Vì giúp nàng ta dẫn dắt rời đi lực chú ý của tử ảnh, ta đã phải chạy khắp nơi gieo rắc chuyện xấu năm xưa của lão thái quân, đến bây giờ vẫn còn bị người của Đường Môn truy nã khắp nơi, cho nên nói thế nào ta cũng phải đi xem nàng mới được, vậy mới không uổng công ta vứt bỏ mệnh đi hỗ trợ." Tô Doanh Tụ nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
"Bảo ngươi nghĩ biện pháp hấp dẫn tử ảnh, lại không bảo ngươi đào gốc rễ của người ta ra, rõ ràng là chuyện tốt của ngươi, còn dám nói là vì giúp ta?" Ôn Học Nhĩ không khách khí nói.
"Nếu không phải tin tức có giá trị, ngươi cho là tử ảnh sẽ đuổi theo truy sát ta khắp nơi sao." Tô Doanh Tụ lý do thoái thác hợp tình lại hợp lý, làm cho người ta tìm không thấy lý do phản bác, ít nhất Ôn Học Nhĩ tìm không thấy.
Bên kia Kỷ Ngâm Phong cũng ẵm con ra ngoài phòng tìm khất cái đang nằm trên thạch bàn phơi nắng trò chuyện.
"Ngươi cũng đi ra?" Phong Thần Ngọc biểu tình như đã sớm dự đoán được.
"Muốn xen vào nói cũng không lọt, hơn nữa cũng không muốn nhìn thấy bộ mặt khóc tang của Ôn huynh." Kỷ Ngâm Phong bất đắc dĩ gật đầu.
Phong Thần Ngọc rung hài, khẩu khí lộ ra vẻ vui sướng khi người gặp họa, "Hắn nha, căn bản không nên chui đầu vô lưới chạy tới đây tìm Thất Xảo hỗ trợ."
Kỷ Ngâm Phong phụ họa nói, "Chỉ biết càng giúp càng rối."
"Đúng vậy." Nói xong hai người không khỏi nhìn nhau cười.
〓☆〓letsenjoytogether. wordpress〓☆〓
Thu Ngô trấn, một thành trấn nhỏ vô danh, gần đây tựa hồ có chút trở nên không giống, quanh trấn tràn ngập áp lực khẩn trương.
Ánh sáng mặt trời như những tia lửa rải xuống đại địa, lòng người cũng có vẻ phiền chán không thôi.
"Tiểu điếm" là nhà trọ, nhưng quy mô thực tế lại không giống như tên của nói, thậm chí ngược lại có thể nói là rất lớn. Từ mấy ngày hôm trước có một vị công tử vào trọ ở đây, khách điếm mấy ngày gần đây người tụ tập càng lúc càng nhiều, ngay cả bầu không khí trong khách điếm cũng tràn ngập một cỗ áp lực làm cho người ta hít thở không thông.
Đại sảnh lúc này thật vắng vẻ, ngoại trừ chưởng quầy đang đánh bàn tính tính toán sổ sách, cũng chỉ có vị thư sinh trướng mạo bình thường lại cực không bình thường ngồi cùng với thư đồng của hắn.
Ngồi ở cái bàn nằm ngay trung tâm của đại sảnh, Đường Bình Bình từng ngụm ẩm trà, không chút bận tâm đến sự đánh giá của người đi đường.
Gió phía sau lại lần nữa biến mất, Đường Bình Bình nhẹ nhàng buông bát trà, thở dài, "Tam Mộc, ngươi rốt cuộc là đang quạt cho ta hay là cho ngươi?"
"Nhưng thiếu gia cậu rõ ràng không đổ mồ hôi, có thể thấy được cậu căn bản là đâu có nóng đâu!"
"Vậy vừa rồi là ai nói muốn quạt cho ta?" Nàng nhíu mày liếc xéo hắn.
Tam Mộc vâng dạ nói, "Người ta là muốn bên cạnh thiếu gia thôi!"
"Ngươi trở về nghỉ đi!"
"Thiếu gia không thích Tam Mộc sao?"
Nhìn vẻ mặt mất mát của hắn, Đường Bình Bình nhịn không được khóe môi hơi tràn ra chút tươi cười, "Nếu không thích ngươi, ta cũng không kêu ngươi ký khế bán mình." Tam Mộc làm người rất đơn giản, khoái hoạt của hắn cũng rất đơn giản, sự khoát hoạt đơn thuần mà lại đơn giản như thế làm cho nàng hâm mộ không thôi.
"Thiếu gia đang chờ người nào đó đến sao?"
"Có lẽ." Đáp án của nàng thực không xác định.
"Là người thiếu gia muốn khiêu chiến?"
"Không nhất định." Người bị khiêu chiến nhất định sẽ đến, nhưng còn có một kẻ lắm chuyện cũng sẽ theo đến. Lòng nàng có chút mâu thuẫn, vừa muốn nhìn thấy hắn, lại sợ nhìn thấy hắn, nàng không muốn hắn bị thương tổn.
Tam Mộc mặt nhăn lại nói, "Thiếu gia, cậu gần đây nói chuyện luôn mơ hồ a!" Có đôi khi thâm ảo làm cho hắn nghĩ không ra, thiếu gia trước kia không phải như thế, nhưng kể từ lúc xuất hiện những kẻ tự xưng là "người trong nhà" kia, thiếu gia liền thay đổi, trở nên có chút bí hiểm, hỉ nộ ái ố cũng không lộ rõ ràng trên mặt, suy nghĩ cũng không dễ dàng nằm giữ.
Cầm hai bát trà cụng nhẹ vào nhau, trên mặt của Đường Bình Bình không có biểu tình gì, ngay cả trong mắt cũng đọc không ra một tia cảm xúc, làm cho người ta có cảm giác như đang ngắm hoa trong sương mù, hết sức mơ hồ.
"Tam Mộc, ta không nóng bởi vì tâm của ta là lãnh."
Tam Mộc ngây ngốc nhìn chủ tử, tâm của con người làm sao có thể lãnh?
"Ta muốn ngồi một mình trong chốc lát."
Tam Mộc đặt bồ phiến (quạt làm bằng lá cây hương bồ) xuống bàn, thì thầm, "Thiếu gia, Tam Mộc thật chán ghét những người đó." Bởi vì sự xuất hiện của những người đó mới khiến cho thiếu gia không được vui.
Nhìn theo bóng dáng của Tam Mộc cô đơn rời đi, ánh mắt của Đường Bình Bình ảm đạm một chút, lập tức khôi phục lại thần sắc lạnh lùng. Ở Đường Môn sự khoái hoạt của nàng nhất định bị khóa kín, cho nên nàng không thích Đường Môn, cho dù đó là nhà của nàng.
Hậu viện tựa hồ có chút náo động bất thường, mày của nàng hơi nhăn lại, vẫn bất động như núi ngồi ở đại sảnh. Không liên quan đến nàng, người của Đường gia đủ ứng phó hết thảy. Vì thỉnh nàng trở về, Đường lão thái quân đã ra nặng tay, cư nhiên phái ra hai mươi danh tử ảnh hộ tống nàng về nhà.
Náo động bình ổn, ở cửa xuất hiện một nữ tử bộ dạng thanh thuần, tươi mát, đôi lông mày khóe mắt trời sinh mang ý cười làm cho những người nhìn nàng trong lòng không khỏi dâng lên một trận ấm áp.
Nàng ta đảo mắt ra xung quanh một lần, rồi dừng lại đối diện với tầm mắt của Đường Bình Bình, Đường Bình Bình rõ ràng có thể thấy được trong đôi mắt linh động thông minh kia lóe lên một tia ánh sáng.
"Xin chào, Đường Bình Bình." Nàng ta đi nhanh đến.
Đường Bình Bình nhướn mày, trong lòng dĩ nhiên ngộ đạo, "Trầm Thất Xảo."
"Ngươi thật thông minh!"
"Ngươi cũng vậy."
Trầm Thất Xảo sảng khoái ngồi xuống bên cạnh nàng, tự tại tựa như đang ở trong chính nhà của mình, vói tay cầm lấy ấm trà, tự rót cho mình một chén trà giải khát.
Đường Bình Bình có chút sở ngộ liếc mắt về phía sau một cái, "Náo động phía sau...."
Trầm Thất Xảo cười hắc hắc, "Mọi người đều là người thông minh a."
Nàng không khỏi mỉm cười. Đúng vậy, đều là người thông minh.
"Người tìm ta là cần hỗ trợ cái gì?" Trầm Thất Xảo hỏi hẳng, trực tiếp đi vào cốt lõi vấn đề.
Nàng hơi lộ ra kinh ngạc, khóe môi khẽ nhếch lên, thanh âm dẫn theo ý cười, "Quả nhiên không hổ là tài trí vô song Thất Xảo thần y."
"Quá khen quá khen." Trầm Thất Xảo cũng không khách khí nhận ca ngợi.
"Ta muốn cùng Cái Bang là địch."
Trầm Thất Xảo nhịn không được trợn mắt, "Ngươi nói muốn cùng Cái Bang là địch?"
"Phải."
"Vì sao?" Cho dù là ngốc tử cũng biết, là địch của bất kỳ ai đều có thể, ngoại trừ không thể là địch của thiên hạ đệ nhất bang, mà người thoạt nhìn không hề ngu ngốc Đường Bình Bình rốt cuộc là vì cái gì? Chuyện này quả thật vô cùng gợi lên lòng hiếu kỳ của nàng, chuyện này nếu mà còn không hiếu kỳ thì đúng là không còn gì đáng để tò mò.
"Bởi vì ta muốn tự do."
"Tự do?" Hai chuyện này có liên quan gì với nhau sao?
"Nước đục mới có thể thả câu." Đường Bình Bình mỉm cười chỉ ra.
Trầm Thất Xảo gục gặt đầu, sau đó ghé sát vào, "Ta với ngươi quả thật nhất kiến như cố! Đúng rồi, vụng trộm hỏi một chút, sư huynh của ta ở chỗ ngươi có phải là chịu rất nhiều đau khổ không?"
Nàng nhướn mày, "Chẳng lẽ ngươi không nhận thấy hai người chúng ta có chút giống nhau sao?" Gặp được Trầm Thất Xảo nàng mới hiểu được vì sao Ôn Học Nhĩ vẫn luôn nhặng xị nói các nàng rất giống nhau, ngay từ ánh mắt đối diện đầu tiên, nàng liền hiểu được các nàng là cùng một loại người.
Trầm Thất Xảo chớp chớp mắt phải, hạ giọng nói, "Vì nhất kiến như cố này, ta không giúp ngươi chẳng phải là rất không đạo nghĩa?"
Tầm mắt đảo qua chưởng quầy đang tính toán sổ sách, Đường Bình Bình mỉm cười nhẹ giọng nói, "Vị chưởng quầy kia tựa hồ rất thú vị."
Trầm Thất Xảo cười khanh khách, "Thuật dịch dung của biểu ca cũng không tầm thường, ngươi nhất định từ chỗ nào khác nhận thấy được đúng chứ!"
"Một người thông minh như ngươi, chỉ khi nào xác định tình huống an toàn mới có thể trực tiếp đi thẳng vào vấn đề với ta." Ngay câu đầu tiên mở miệng Trầm Thất Xảo đã đi thẳng vào trọng điểm, nàng liền đoán được vị chưởng quầy kia không phải ngoại nhân.
Trầm Thất Xảo nghe vậy, dùng sức gật đầu, "Xem ra chúng ta thật sự là rất giống nha!"
〓☆〓letsenjoytogether. wordpress〓☆〓
Đường Bình Bình mất tích, ngay tại Thu Ngô trấn, tựa như không khí bốc hơi khỏi nhân gian không còn thấy tung tích.
Đường gia tìm Cái Bang đòi người, nhưng Cái Bang bang chủ phu nhân lại nói năng hùng hồn đầy lý lẽ quát thét bọn họ, "Bình cô nương vạn ác của các người cư nhiên dám hạ loại độc này với ta, bức ta giúp nàng dịch dung, ta còn chưa tìm Đường Môn các người tính sổ, các người còn mặt mũi đến tìm ta đòi người?"
"Bình cô nương rốt cuộc đã hạ độc gì với cô nương?"
"Thỉnh xưng hô nàng là Phong phu nhân." Mỗ khất cái đầu lĩnh đứng ở một bên buồn bực nhắc nhở.
"Được rồi, Phong phu nhân, xin hỏi Bình cô nương chúng tôi rốt cuộc đã hạ độc gì phu nhân mới khiến phu nhân không thể không khuất phục?" Thiên hạ ai chẳng biết Thất Xảo thần y vô luận là y thuật, độc thuật đương thời đều có một không hai, ngay cả được xưng là Đường Môn đệ nhất độc thủ đại cônng tử Đường Phóng của bọn họ cũng không phải là đối thủ của nàng, như vậy làm sao có thể làm cho bọn họ tin tưởng Bình cô nương chỉ bằng dụng độc có thể khiến cho nàng ta khuất phục, bọn họ tuyệt đối không tin.
Trầm Thất Xảo căm tức bất bình trừng người của Đường gia, "Ta hỏi các ngươi, Bình cô nương của các ngươi ở Đường Môn rốt cuộc là thân phận gì?"
Đương trường nhất thời tĩnh lặng, người của Đường Môn không ai hé miệng.
"Nàng chính là Đường Môn thần bí nhất Thất Xảo Lung Linh Các Các chủ đại nhân của các người đúng không?"
Như cũ không có người lên tiếng, nhưng bàn tay đang nắm chặt lấy kiếm của bọn họ đều nổi gân xanh.
"Các ngươi nghĩ nàng chỉ am hiểu chế tạo ám khí thôi sao? Vậy sao không đi hỏi Thái quân của các người thử xem, vị Các chủ cô nương tôn quý của các người rốt cuộc có bản lĩnh này hay không."
Nàng ngừng lại thở hổn hển lấy hơi lại tiếp tục bão nổi, "Đường gia các người hẳn là phải cho nàng ta đi ra giang hồ, như vậy chiêu bài Đường Môn dụng độc đệ nhất của các người e là mới có thể giữ được, hơn nữa còn tuyệt đối nắm chắc."
Bình cô nương cũng là cao thủ dùng độc sao?
Các chủ thật sự biết dùng độc?
Đường Môn mọi người trong lòng đều nghĩ giống hệt nhau, mỗi người bọn họ chỉ biết Các chủ am hiểu cơ quan ám khí, lại không hề biết nàng cũng tinh thông độc dược.
"Chuyện này hiển nhiên là chuyện tối cơ mật của Đường Môn các người, các người xác định còn muốn ra tiếp tục kêu gào cho mọi người đều biết?" Trầm Thất Xảo mắt hạnh khép hờ, khẩu khí lơ đãng mang theo một tia uy hiếp.
"Không cần."
Bí mật của Đường Môn không thể lần nữa tiết lộ ra ngoài, hôm nay để cho bọn họ biết cũng đã là để lộ bí mật.
Khách giang hồ tựa như một cơn gió đến rồi đi, Thu Ngô trấn lại khôi phục trở về với sự tĩnh lặng và an tường của dĩ vãng.
Tam Mộc buồn rầu ngồi ở bậc thang của khách điếm, từ phía xa nhìn bóng dáng của hắn giống như một con chó nhỏ bị chủ vứt bỏ.
Chưởng quầy ngón tay đang gảy bàn tính bỗng nhiên dừng lại, khẽ lắc đầu, "Tam Mộc, ngươi tính ngồi tới chừng nào?"
Nguyên bản đang ngồi ở bậc thang cảm thán cho số phận đáng thương của mình Tam Mộc lập tức nhảy dựng lên, phóng trở vào trong điếm.
"Thiếu gia!" Thanh âm rõ ràng là của thiếu gia nhà hắn.
"Từ hôm nay trở đi kêu ta là chưởng quầy."
"Vâng." Tam Mộc ngây ngẩn gật đầu, "Chưởng quầy."
"Biết làm tiểu nhị không?"
"Biết."
"Vậy ở chỗ này chạy chân đi."
Cứ thế "Tiểu Điếm" thu lưu tiểu thư đồng bị chủ nhân vứt bỏ, từ nay về sau hắn định cư lại ở Thu Ngô trấn. Mà chưởng quầy của "Tiểu Điếm" từ đó về sau liền rất ít lộ diện trước mặt mọi người, nghe nói ngày đó hắn bị hoảng sợ không nhẹ, sinh một trận bệnh nặng, vẫn triền miên nằm trên giường hơn nửa tháng.
Con người, luôn rất mau quên, dần dà người trong trấn đối với chuyện giang hồ tranh đấu phát sinh ngày ấy trong "Tiểu Điếm" cũng chậm rãi phai nhạt.
Ở một buổi trưa trời trong nắng ấm, tiểu nhị Tam Mộc của "Tiểu Điếm" sau khi lĩnh tiền công, gánh theo một bọc hành lý đơn giản rời khỏi Thu Ngô trấn. Mà hắn rời đi sau nửa canh giờ, cửa sau của "Tiểu Điếm" đi ra một cô gái tóc búi gai váy bố.
Người càng bình thường thường càng dễ dàng bị người khác xem nhẹ, do vậy không ai chú ý đến cô gái rời đi.
〓☆〓letsenjoytogether. wordpress〓☆〓
Từ xưa nói thiên hạ võ học đều xuất xứ từ thiếu lâm, cho nên người giang hồ đối với thiếu lâm đều rất tôn kính.
"Ôn thí chủ, thỉnh đi bên này." Áo xám tiếp khách tăng khẩu khí phi thường cung kính, nghênh đón một vị cẩm y công tử vào cửa chùa.
Cẩm y hoa phục, mặt như quan ngọc, dáng người đĩnh đạc, xinh đẹp như nữ tử, duy nhất không hợp với khí chất hơn người của hắn chính là nhánh hoa sen hắn đang ngậm ở miệng, làm cho hắn lơ đãng nhiễm vài phần phóng đãng không kiềm chế được.
Cưỡi ngựa xem hoa tiêu sái đi ngang qua miếu thờ điện phủ trang nghiêm, cuối cùng dừng lại ở một khoảnh sân hẻo lánh.
"Chính là nơi này?" Hắn nhướn mày, có chút nghi ngờ.
"Chủ trị của bổn môn quả thật đã bảo đệ tử mang thí chủ đến đây."
"Vậy ngươi đi đi!" Khóe miệng của Ôn Học Nhĩ nhếch lên quỷ dị, cười mị mị nhìn theo bóng dáng của tiếp khách tăng rời đi.
Cửa viện nước sơn có chút loang lổ, nhưng còn không cũ đến mức thảm hại. Hắn nhìn chằm chằm vào phiến cửa lâu đến tưởng chừng như đã trôi qua cả đời người, nhưng vẫn trì hoãn không tiến đến gõ cửa.
Đi một ngày đàng học một sàng khôn, chính là thiên cổ chân lý.
Trải qua nhiều năm kinh nghiệm rửa tội bị nhân ác chỉnh, hắn tuyệt đối có lý do cẩn thận. Lời nói của Trầm Thất Xảo bình thường chỉ nên tin một nửa, mà lúc này, hắn không xác định nửa còn lại có đáng tin hay không.
Phàm chuyện gì mặt ngoài càng đơn giản, cuối cùng chứng minh thường thường lại càng không đơn giản, cánh cửa trước mắt nhìn như bình thường, nói không chừng ẩn chứa huyền cơ, đôi mắt phượng của hắn nheo lại, sau đó điểm mũi chân trực tiếp phi thân trèo tường vào.
Một đám ngân châm nghênh diện bay tới, hắn vội vàng né tránh, trên không trung theo thế diều hâu xoay người thuận thế bay lên.
Nhưng bên trong cành lá rậm rạp của cây cổ thụ trăm năm lại bắn ra hai khối cự mộc, thế tới rào rạt, tình huống thập phần hung hiểm.
Bay lên không trung không có chỗ mượn lực, hắn cái khó ló cái khôn, bắn ra nhánh hoa sen trong tay, thân hình như ánh chớp, mũi chân điểm nhẹ lên hoa sen, lại bay lên cao, cự mộc lướt qua bên dưới chân va chạm nhau rơi xuống đất, phát ra tiếng nổ vang trời.
Còn nữa? Cước bộ còn chưa đứng vững, một cái lưới lớn đã từ trên trời giáng xuống, làm cho Ôn Học Nhĩ đã nhiều năm hành tẩu giang hồ như đi trên bằng cũng không khỏi kinh hãi, liên hoàn cơ quan thật đúng là làm cho người ta trong lòng sợ run.
Giống như một chiếc lá khô bị gió táp, lượn vòng phi vũ giữa không trung, bình yên thoát ra võng lưới bao phủ, trên trán tất nhiên thấm ra một tầng mồ hôi lạnh, tiểu sư muội lần này ngoạn quá đáng, công phu nếu kém một chút chỉ sợ không chết cũng trọng thương.
Nhíu chặt hai hàng lông mày nhìn xung quanh, ngoài này tiếng động lớn thế người bên trong chẳng lẽ một chút cũng không nghe thấy đi? Nhưng mà người đâu?
"Ôn thiếu gia!" Một tiếng thét kinh hãi vọt lên giữa không trung, nối tiếp theo đó là nghe được tiếng hét thảm khác.
Điện quang hỏa thạch, Ôn Học Nhĩ đã tóm lấy người đang ở trên đại thụ kéo xuống, không chút khách khí ném xuống đất, hung tợn trừng hắn, "Tam Mộc —— đã lâu không gặp ——" từng từ một thật sự là theo hàm răng nghiến ra.
Tam Mộc mặt như khổ qua, "Không bằng không gặp."
"Cơ quan là ngươi thao túng?"
Nhìn thấy ánh mắt cực độ bất hữu thiện của Ôn Học Nhĩ, Tam Mộc lắp bắp nửa ngày mới nói, "Đây là thiếu gia thiết kế, tôi chỉ phụ trách xem là ai không có mắt dám xông vào cơ quan."
Mắt thấy khuôn mặt tuấn tú của người nào đó tức thì đại biến sắc, Tam Mộc vội vàng bổ sung một câu, "Cậu theo cửa chính đi vào sẽ không chạm đến cơ quan, ai biết cậu có cửa không đi lại muốn trèo tường...." Thanh âm tắt dần theo cái nhìn trừng trừng âm ngoan của Ôn Học Nhĩ, hắn sợ hãi nuốt nước miếng.
"Nàng đâu?" Còn không chính thức gả cho hắn, đã tính mưu sát chồng a, nàng cũng thật vô lương tâm a!
"Thiếu gia đang ở hậu viện." Tam Mộc sáng suốt không có nói ra chủ tử đang làm gì, việc khẩn cấp trước mắt chính là mạng nhỏ quan trọng hơn.
Hậu viện càng hoang vắng hơn so với tiền viện, cũng có vẻ quỷ dị hơn rất nhiều, cho dù lúc này bỗng dưng toát ra một con quỷ cũng chẳng có gì bất ngờ. Cho dù hoang vắng, nhưng mặt đất cũng sạch sẽ, tươm tất từ tảng đá đường mòn đến cỏ dại mọc lan tràn hai bên, cư nhiên hợp nhau lại càng tăng thêm vẻ hài hòa cho khung cảnh.
Ánh sáng lấm tấm xuyên thấu qua khe hở giữa những cành lá rơi xuống mặt đất, đọng lại trên thân người của người đang nửa quỳ dưới tàng cây, tóc dài có chút lộn xộn buộc lại trên đỉnh đầu, ngay cả y phục trên người cũng lấm bẩn, nhưng nàng lại giống như không hề phát giác chuyên chú vào bánh xe gỗ ở trước mặt.
Nhẹ nhàng, chậm rãi từng bước tiếp cận, hắn không muốn quấy nhiễu sự tập trung của nàng.
Còn cách nàng ba trượng, đột nhiên ám khí từ đâu ùn ùn kéo tới, tựa như một đàn châu chấu cảnh tượng vô cùng khủng bố.
" "Tam —— Mộc ——" Tiếng hét nghiến răng nghiến lợi vang lên tận mây xanh, thằng nhãi đó dám ở sau lưng đâm cho hắn một đao, lúc này mà còn tha cho hắn mới có quỷ.
Bóng người bận rộn chợt tạm dừng, tựa như hình ảnh bị dừng đột ngột, chậm rãi ngoảnh đầu nhìn thấy người đến, con ngươi xẹt qua một chút kinh ngạc, nhưng càng nhiều một loại cảm xúc mà Ôn Học Nhĩ không thể lý giải.
"Hắn rốt cuộc chiếu cố nàng như thế nào?" Vừa nhìn đến khuôn mặt gầy yếu của nàng, Ôn Học Nhĩ bỗng dâng lên thôi thúc muốn giết người, mục tiêu được chọn không ai khác chính là gã thư đồng tên Tam Mộc.
Đường Bình Bình vẫn còn trợn mắt nhìn, tựa hồ vẫn còn chưa từ khiếp sợ phục hồi lại.
Hắn rất muốn đi tới, nhưng hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ, hiện tại hắn mới hiểu được nguyên do ánh mắt quỷ quyệt của tiểu sư muội trước khi chia tay. Ở lĩnh vực nàng tối am hiểu, nàng là một đóa hoa anh túc tối trí mạng độc dược, khác biệt với đóa hoa chưa nở rộ trước kia.
Hiện tại, hoa đã nở....
"Ngươi không sao chứ?" Sở hữu cảm xúc đến cuối cùng chuyển hóa chỉ thành một câu hỏi.
Chỉ là một câu nhưng trước nay chưa bao giờ Ôn Học Nhĩ lại cảm thấy ngọt ngào đến thế này, nàng đang lo lắng cho hắn.
"Không có việc gì, may mắn ám khí chỉ là nhánh cây mà thôi." May mắn a.
"Này nguyên làm ra để phòng ngừa Tam Mộc đến quấy rối, cho nên chỉ làm đơn giản thôi." Nàng nhẹ nhàng bâng quơ nói, hắn nghe vào lại kinh tâm động phách.
Hắn rất muốn cười trừ, nhưng hắn phát hiện chuyện này quá khó khăn bởi vì cơ mặt đều cứng ngắc, chỉ đành phải nặn ra một nụ cười khổ đáp lại.
← Ch. 06 | Ch. 08 → |