← Ch.04 | Ch.06 → |
Tửu quán trà lâu từ xưa chính là nơi tập hợp và phân tán tin tức từ bốn phương, muốn nghe ngóng được các lộ tin tức mới nhất nhanh nhất đầy đủ nhất, nhất định phải thường xuyên ghé vào nơi này.
Mỗi ngày buổi trưa qua đi, "Nhàn Tình Các" của Thanh Liễu trấn cũng đều tiếng người ồn ào, tin đồn bay tứ tung, đương nhiên trong đó cũng không thiếu những tin tức có giá trị thực, cách đó mấy trượng vẫn có thể nghe thấy rõ ràng tiếng xôn xao ầm ĩ trong đại sảnh.
"Tự cho là thiên hạ phong lưu vô song song tuyệt thư sinh, bởi vì buông lời trêu chọc Đường lão thái quân tuổi đã qua bán trăm nhưng phong vận vẫn như xưa, cho nên bị Đường môn truy nã."
"Phụt -" An tọa ở trong góc trà lâu một vị thư sinh vừa mới uống vào miệng ngụm trà lập tức thành tán hoa trạng toàn bộ phun ra.
"Thiếu gia, thiếu gia, cậu đừng sặc." Bên cạnh tiểu thư đồng lập tức săn sóc đưa khăn cho hắn lau. Đường Bình Bình mắt nhìn đăm đăm vào một bàn đầy người đang ba khoa khoác lác ở chính giữa đại sảnh, cho đến hôm nay nàng xem như chân chính kiến thức được cái gọi là nghe nhầm đồn bậy, càng đồn càng thái quá. Trong vòng chưa đến một tháng, nàng đã nghe được ba mươi bốn mươi phiên bản có liên quan đến tin tức song tuyệt thư sinh bị đuổi giết, nhưng tính bản nghe được hôm nay mới là bản khủng bố nhất.
Nghe nói song tuyệt thư sinh câu dẫn thê tử của bạn chí cốt Đường Phóng, hai người trở mặt thành thù, Đường Phóng bởi vì vậy mà phát động ngàn dặm truy sát đối với bạn chí cốt ngày xưa.
Lại nghe nói kỳ thật là vì Ôn Học Nhĩ quá mức trực tiếp cự tuyệt tình yêu của mỗ vị thiên kim Đường môn, cho nên mới khiến hắn bị huynh đệ tỷ muội của Đường gia tiểu thư truy sát đến chân trời.
Trong đủ các lời đồn đãi thì quái đản nhất chính là lời đồn nàng vừa mới nghe được, phiên bản Ôn Học Nhĩ đùa bỡn Đường lão thái quân.
"Thật hay giả?"
"Đương nhiên là thật, nếu không thì làm sao ngay cả năm mươi năm qua chưa từng xuất hiện trên giang hồ Đường môn Tử Ảnh đều xuất động."
"Nói cũng phải, Tử Ảnh chẳng những là thị vệ cận thân của lãnh đạo tối cao của Đường môn, còn là tinh anh trong tinh anh của Đường môn, trừ phi sự tình có liên quan đến đại sự Đường môn nếu không bọn họ tuyệt đối sẽ không hiện thân trên giang hồ."
Giang hồ quả nhiên không có gì là bí mật, ít nhất thì không có gì là vĩnh viễn bí mật, đây chính là tiếng lòng lúc này của Đường Bình Bình, Tử Ảnh bao nhiêu năm không hiện thân trên giang hồ, ngay cả người của Đường môn cũng không nhớ rõ, mà những người khác trong chốn giang hồ hiển nhiên còn nhớ rõ ràng hơn so với bọn họ.
"Có người nghe được từ võ lâm vạn sự thông, nghe nói là năm mươi năm trước Tử Ảnh hiện thân trên giang hồ là vì hiện tại Đường lão thái quân."
"Thật sao? Nói nhanh chút coi."
Đường Bình Bình kinh ngạc nhướn mày, là thật sao?
"Nếu là giả, vạn sự thông cũng sẽ không bị Đường môn cảnh cáo."
"Ha, vạn sự thông nếu là kẻ sợ phiền phức cũng sẽ không trở thành quyền uy tin tức trong chốn giang hồ."
"Đây là đương nhiên, nghe nói bối cảnh sau lưng của vạn sự thông tương đối cứng rắn, xem ra song phương đều thật lợi hại, thế lực ngang nhau không ai nhường ai!"
"Chính xác! Sự muội của song tuyệt thư sinh nghe nói là Cái Bang bang chủ phu nhân của thiên hạ đệ nhất bang, nếu Ôn thiếu hiệp thật sự làm bậy, tuyệt đối có trò hay để xem."
Nhân ngôn đáng sợ, thật sự là nhân ngôn đáng sợ!
Đường Bình Bình không ngừng cảm khái ở trong lòng, đột nhiên đối với chuyện thưởng thức trà mất đi hứng thú.
"Các ngươi cũng quá mức dây dưa, bất quá cũng chỉ là nói lỡ miệng, đại danh lừng lẫy Đường môn Tử Ảnh có tất yếu phải ngàn dặm truy sát chúng ta hay không?"
A? Giọng nói thật dễ nghe, tựa như âm thanh tuyệt diệu của đại châu tiểu châu rơi xuống bàn ngọc!
Đường Bình Bình không khỏi hướng tầm mắt ra phía ngoài cửa, nhìn thấy năm tên Tử Ảnh đang bao vây một đôi phu phụ, vị phu nhân áo trắng như tuyết, đầu đội mũ che, trong lòng còn ôm một đứa trẻ sơ sinh, trượng phu của nàng lại là một vị tuấn nhã thư sinh tràn ngập văn nhân hơi thở. (Cesia: Cặp này chính là nhân vật chính trong quyển thứ hai của hệ liệt "Nương tử tạm khoan dung")
"Tô đại cô nương sợ là không phải nhất thời lỡ miệng đi, ngươi căn bản chính là gặp người liền kể."
"Ờ, đại khái là con người của ta miệng giấu không được bí mật."
"Sự tình liên quan đến danh dự của thái quân, thái độ quá mức khinh suất của cô nương chính là nỗi ô nhục lớn nhất của Đường môn."
"Lý do thoái thác này cũng quá nghiêm trọng đi, Đường lão thái quân vẫn là một trong những vị tiền bối mà Doanh Tụ bội phục."
Ánh mắt của Đường Bình Bình nháy mắt sáng ngời, chẳng lẽ nàng chính là nổi tiếng trên giang hồ đạp nguyệt vô ngân quỷ kiến sầu Tô đại cô nương? Trong lòng không khỏi một trận nhảy nhót. Nàng đối với vị nữ tử có ân báo ân có cừu báo cừu, mặc sức tung hoành giang hồ này vẫn vô cùng sùng bái, không thể tưởng tượng được có thể nhìn đến nàng bản nhân, bởi vì cho tới nay hành tung của Tô Doanh Tụ luôn mơ hồ không chừng.
Nghe nói từ khi Tô đại cô nương gả cho Giang Nam Kỷ phủ thiếu gia, hành vi đã bớt phóng túng, thật lâu không lại gây sóng gió, nhưng đương nhiên là chỉ đại sóng gió, gió nhỏ sóng nhỏ nhưng thật ra vẫn nghe thấy.
"Nhưng giang hồ vạn sự thông cũng không nói như thế."
"Hắn nói thế nào?" Giang hồ vạn sự thông chính là cậu của Tô Doanh Tụ, cho nên nàng phi thường hiếu kỳ hắn đến tột cùng đã nói gì.
"Hắn nói là ngươi lấy kiếm bức hắn tiết lộ giang hồ bí mật."
Nàng chỉ biết là như thế, Tô Doanh Tụ không cho là đúng nhún vai, "Nếu hắn đã nói vậy liền đại biểu chuyện ta nói là thật, sự thật chính là sự thật, cho dù có muốn liều mạng giấu giếm người trong thiên hạ, một ngày nào đó cũng sẽ bị tiết lộ. Sớm biết sẽ có ngày này, Đường lão thái quân năm đó không nên làm loại sự tình này a!"
"Tô đại cô nương -" Thanh âm ẩn ẩn lộ ra lôi đình chi nộ.
"A, thật hổ thẹn, nhất thời nhanh mồm nhanh miệng đụng đến chỗ đau của Đường gia."
Nhìn theo bóng trắng nhẹ nhàng lôi kéo thư sinh bên cạnh phi thân bay đi, đuôi lông mày khóe mắt của Đường Bình Bình toát ra nồng đậm ý cười. Có thể làm cho Tử Ảnh tức giận đến thế, chỉ sợ cũng chỉ có Tô đại cô nương mới có thể làm được.
"Thấy chưa, chuyện năm xưa của Đường lão thái quân tuyệt đối là thật." Trong trà lâu kẻ vừa rồi lớn tiếng đàm luận tin tức giựt gân của giang hồ, khẩu khí có vẻ đắc ý dạt dào.
Đường Bình Bình hơi nghiêng đầu, tưởng tượng năm đó thái quân tuổi trẻ mỹ mạo vì tình yêu mà chấp nhận bỏ trốn thiên nhai, nguyên lai thái quân hành vi cũng từng táo bạo, liều lĩnh như thế, chỉ có điều tại sao tính tình hiện tại của Đường môn lão thái quân lại lạnh như băng bất cận nhân tình?
Thiếu gia đến tột cùng đang suy nghĩ cái gì? Ý nghĩ của Tam Mộc lúc này hoàn toàn giống như một bức tượng cao hai trượng không thể sờ tới đầu của nó (ý nghĩa của câu này chính là không thể hiểu rõ), hắn chỉ biết kể từ lúc rời đi trà lâu, thiếu gia vẫn một bộ đăm chiêu suy nghĩ, vừa rồi thiếu chút nữa còn đụng vào cột đá buộc ngựa trước cửa khách điếm.
"Thiếu gia, thiếu gia -" Không được, nếu không kêu thiếu gia ngừng lại, hắn sẽ bị xe ngựa đang chạy tới tông phải.
"A?" Đường Bình Bình từ trong suy nghĩ hoàn hồn trở về, vừa nhấc đầu liền nhìn thấy một chiếc xe ngựa đang chạy như bay tới, bản năng lập tức tránh qua một bên, xe ngựa cơ hồ khẩn cấp lướt qua sát bên người, làm hại nàng kinh ra một trận mồ hôi lạnh.
"Thiếu gia cậu không có việc gì chứ?" Tam Mộc vội vã chạy tới.
"Không có việc gì." Nàng lẳng lặng né tránh Tam Mộc sờ soạng kiểm tra.
"Không phải tôi nói cậu, lúc đi đường không thể nghĩ đông nghĩ tây, tình huống vừa rồi có bao nhiêu nguy hiểm cậu biết không!"
Đường Bình Bình gật đầu, "Ta đã biết."
"Thiếu gia, ô...." Miệng của Tam Mộc đột nhiên bị che lại, đồng thời bị kéo vào trong một ngõ nhỏ.
Đường Bình Bình thật cẩn thận theo mép tường thò đầu ra nhìn xung quanh, sợ bị người nhìn thấy.
"Thiếu gia, cậu nhìn thấy ai vậy?" Hắn thầm cầu nguyện trong lòng, trăm ngàn lần đừng là Ôn thiếu gia.
"Ôn Học Nhĩ."
Tam Mộc há hốc mồm, không nghĩ tới thật sự bị hắn đoán trúng.
"Đã đi qua."
Thiếu gia có vẻ như không được vui vẻ cho lắm, Tam Mộc âm thầm nghiên cứu sắc mặt của chủ tử nhà mình.
Cái tên hoa con bướm kia, đi đến chỗ nào hoa đào cũng đều vượng a, khó trách trên giang hồ luôn nghe thấy những tin đồn phong lưu của hắn. Mày bất tri bất giác cau lại, ngực không hiểu sao có chút chua xót.
"Thiếu gia tại sao lại đi trở về?"
"Câm miệng."Nàng trầm giọng quát.
Thiếu gia đang tức giận, hơn nữa cơn tức còn rất lớn, Tam Mộc vẻ mặt mờ mịt hoàn toàn không hiểu rõ trạng huống.
Nhưng khi phát hiện thiếu gia đang một đường theo dõi đối tượng, hắn không thể lại tiếp tục bảo trì im lặng, "Thiếu gia, chúng ta không phải muốn trốn tránh Ôn thiếu gia sao? Hiện tại cậu lại tới gần như vậy, vạn nhất bị hắn phát hiện làm sao bây giờ?"
"Nếu còn hỏi nửa ba ngày không cho phép ăn cơm."
Ba ngày? Một bữa không ăn hắn đã muốn đói chết. Hắn lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
"Thiếu gia, cô nương bên cạnh Ôn thiếu gia là ai vậy?" Nhưng mà giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, im lặng không tới một khắc Tam Mộc lại mở miệng.
Hỏi nàng? Nàng nếu biết cũng sẽ không đến mức phải tức giận suy đoán quan hệ của bọn họ.
"Không thể lại gần hơn nữa thiếu gia, lại tiếp tục đi tới liền thật sự bị Ôn thiếu gia phát hiện đó." Tam Mộc liều mạng túm chặt lấy chủ tử không tự giác vẫn đi về phía trước. Ôn thiếu gia thế nhưng là võ lâm cao thủ, khoảng cách quá gần nhất định sẽ bị phát hiện.
Ôn Học Nhĩ đúng là cười, nhưng tươi cười có chút giả tạo, mang theo điểm qua loa có lệ. Vị cô nương bên cạnh hắn đến tột cùng là ai? Vấn đề lại vòng trở lại điểm ban đầu.
Hắn đang cáo biệt với vị cô nương kia, xem ra tựa hồ có chút thất vọng. Kỳ quái, Đường Bình Bình không khỏi nhíu mày, vì sao nàng lại muốn đứng bên cạnh giải đoán cảm xúc của hắn? Việc nàng cần làm lúc này chính là chạy trốn, bởi vì bị hắn tìm được chẳng khác nào bị người của Đường môn tìm được, nghĩ đến thái quân nhất định hiểu đạo lý này mới ra lệnh cho đệ tử Đường môn khắp giang hồ truy đuổi hắn.
"Đừng nhìn, Ôn thiếu gia đã ra khỏi thành." Tam Mộc buông tay ra, thở một hơi nhẹ nhõm.
Hồng y nữ tử bên cạnh Ôn học nhĩ lúc nãy đi tới, bởi vì bị ánh nhìn chăm chú khác thường của Đường Bình Bình mà phân thần nhìn thoáng qua.
Một thư sinh nghèo phi thường bình thường, bên cạnh còn có một tiểu thư đồng khuôn mặt ngăm có vẻ lanh lợi, thu hồi ánh mắt tiếp tục đi, sau đó giống như chợt nhớ ra cái gì quay phắt đầu lại.
"Đường Bình Bình?" Nàng thử mở miệng, hai người này rất phù hợp với miêu tả của Ôn thiếu hiệp.
"Thiếu gia, nàng ấy nhận thức cậu kìa!"
Sắc mặt của Đường Bình Bình không khỏi biến đổi, túm lấy tay thư đồng quay đầu bỏ chạy. Nàng ta biết nàng là ai, nói cách khác Ôn Học Nhĩ vừa rồi chính là hướng vị cô nương này hỏi thăm tin tức.
"Thật là đúng." Hồng y thiếu nữ ngạc nhiên, vẻ mặt dẫn theo điểm kinh ngạc, "Ôn thiếu hiệp, người đang ở trong thành!" Nàng xoay người chạy về phía cửa thành.
〓☆〓letsenjoytogether. wordpress〓☆〓
Trời bất thình lình đổ mưa tầm tã, làm cho người đi đường không thể không tạm lánh tìm chỗ trú mưa.
Một gian miếu đổ nát ven đường nếu là thời điểm bình thường tuyệt đối sẽ không có người nhìn xem nửa con mắt chứ đừng nói là dừng lại nghỉ chân, nhưng hôm nay bỗng dưng kín hết cả người.
Ngôi miếu nguyên bản rách nát gió lùa lại bị dột, được những kẻ đụt mưa ra tay sửa chữa che lại mái ngói, trở thành nơi dừng chân tạm thời để tránh mưa.
Một đạo tia chớp xẹt qua thiên không, tiếng sấm một hồi nhanh chóng nối tiếp một hồi, hai bóng người chật vật chạy vào cửa miếu.
Lại một đạo tia chớp xẹt qua chiếu rõ diện mạo của người tới, một thư sinh bần hàn tướng mạo bình thường cùng với tiểu thư đồng của hắn.
Chạy vào dưới mái hiên, thậm chí chân còn chưa kịp đứng vững, Đường Bình Bình đã bị một bóng người bay vút tới ôm vào trong lòng.
"Bình đệ, ta rốt cuộc tìm được ngươi."
Hai mắt của Đường Bình Bình bỗng dưng trợn to.
"Ôn thiếu gia!" Tam Mộc phát ra tiếng hét chói tai, theo bản năng trốn ra phía sau cây cột.
"Ngươi cả người đều ướt đẫm, phải đổi y phục mới không bị lạnh." Ôn Học Nhĩ vừa nói vừa không coi ai ra gì đưa tay muốn cởi ra quần áo ướt sũng trên người nàng.
Đường Bình Bình đè lại hai bàn tay không an phận của hắn, hơi cắn răng nói, "Ta chính mình đổi."
"Huynh đệ nhà mình làm gì khách khí như vậy." Hắn tiếp tục mục đích bản thân cởi ra quần áo của nàng.
Phút chốc vang lên một trận đao kiếm ra khỏi vỏ, kiếm khí lạnh lẽo trong nháy mắt tràn ngập trong không khí.
Đường Bình Bình chậm rãi quay đầu quét mắt một vòng xung quanh, lúc này mới bất ngờ phát hiện trong gian miếu đổ nát xuất hiện nhiều khuôn mặt quen thuộc quả thật làm nàng muốn tự sát.
"Ai! Bình đệ, người Đường gia các ngươi thật sự quá mức nhiệt tình, đuổi theo ta chạy khắp thiên nam địa bắc, nếu không phải trong vòng mười dặm chỉ có ngôi miếu đổ nát này là nơi duy nhất có thể tránh mưa, bọn họ đã sớm rút kiếm xông tới rồi."
Nàng im lặng, bọn họ một khi đánh lên, tuyệt đối sẽ đem ngôi miếu vốn bấp bênh này hủy diệt, nhưng nàng có chút thất vọng bọn họ đã không động thủ, như vậy nàng cũng sẽ không đến nỗi vọt vào nơi này để tránh mưa, trên đời này quả nhiên có tiền cũng khó mua được khả năng đoán trước tương lai a!
"Các chủ, mạnh khỏe."
Ô? Ôn Học Nhĩ không khỏi trừng mắt nhìn, vì sao ngay cả Đường Phóng cũng phải khom mình hành lễ với nàng, nàng rốt cuộc có thân phận gì ở Đường gia? Hắn dùng ánh mắt hỏi Đường đại công tử.
Đường Phóng thật rõ ràng đem đầu xoay sang một bên, minh xác không muốn nói cho hắn biết đáp án.
"Bình cô nương, mạnh khỏe." Đây là Tử Ảnh ân cần thăm hỏi.
Ôn Học Nhĩ càng phát ra hồ nghi, có vẻ như ngoại trừ Tử Ảnh người của Đường Môn đều xưng hô nàng là Các chủ.
Cùng ở trong này tránh mưa những kẻ khác càng cảm thấy hoang mang, làm thế nào đồng một người, vì sao có người kêu "Bình đệ", có người gọi "cô nương", còn có người xưng "Các chủ"?
Đường Bình Bình thật sự cười không nổi, nghiêm khắc mà nói nàng rất muốn khóc, bởi vì trời đất mênh mông, vì sao nàng muốn chạy trốn lại khó đến thế?
Ôn Học Nhĩ nhìn xem bàn tay của mình đang để trên vạt áo của Đường Bình Bình, lại nhìn đám người Đường gia phía sau tùy thời đều chuẩn bị xông tới, do dự một lát rốt cuộc vẫn thu hồi hai bàn tay, không khỏi vô hạn cảm khái nói, "Khó được ta muốn hầu hạ người ta một hồi, cư nhiên lại không ai chịu cho ta cơ hội này."
Đường Bình Bình nhất thời có chút không biết nên khóc hay nên cười, dưới không khí này hắn còn có tâm tình đùa giỡn.
"Tam Mộc, lấy một bộ y phục cho ta."
Trốn ở phía sau cây cột Tam Mộc thò nửa đầu ra, lắp bắp hỏi, "Ôn, Ôn thiếu gia, cậu không, không tức giận?" Hắn nghĩ đến Ôn thiếu gia hẳn là phải nổi cơn lôi đình một chút mới đúng.
Ôn Học Nhĩ mày kiếm giương lên, cười nói, "Ta vì sao muốn tức giận, ít nhất hiện tại ta lại tìm được các ngươi, mà lần này các ngươi muốn vứt bỏ ta sẽ không dễ dàng như vậy."
Đường Bình Bình không thể không cao giọng, "Tam Mộc, y phục."
"Thiếu gia, vì sao những kẻ mặc tử y đó gọi cậu là cô nương?"
Ôn Học Nhĩ nghe vậy, vô hạn ta thán nhìn tiểu thư đồng bề ngoại có vẻ lanh lợi, "Bởi vì thiếu gia nhà ngươi nguyên bản là một vị cô nương hàng thật giá thật a!"
"Khó trách cậu trước kia vẫn muốn cường bạo thiếu gia." Tam Mộc rốt cuộc bừng tỉnh đại ngộ, bất quá, hắn vẫn cảm thấy thiếu gia chẳng có chỗ nào giống một cô nương gia, cho nên hắn quyết định vẫn xưng hô nàng là "thiếu gia".
Không khí nhất thời căng thẳng.
Mặc cho ai cũng đều thấy được, những kẻ mới vừa rút binh khí khi nãy đối với vị thư sinh tuấn mỹ vô trù kia cực độ phẫn nộ, quả thật là hận không thể dùng ánh mắt trực tiếp lăng trì hắn.
Đường Bình Bình vỗ vỗ trán, có trời mới biết nàng lúc trước nàng ăn phải mê hồn dược gì mới muốn thu nhận Tam Mộc làm thư đồng.
"Oa, thiếu gia cứu mạng...." Tam Mộc bị Ôn Học Nhĩ nhấc lên phát ra tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa, làm cho người ta nhịn không được phải che kín hai lỗ tai.
Đường Bình Bình xua tay, khẩu khí cực độ bất đắc dĩ, "Ôn huynh, hắn tùy ngươi xử trí, trăm ngàn lần đừng thủ hạ lưu tình." Danh dự của nàng toàn hủy ở siêu cấp miệng rộng Tam Mộc.
"Thiếu gia ——" Tam Mộc lấy khí thế của Mạnh Khương Nữ khóc đổ trường thành kêu gào, "Tam Mộc sau này không dám nữa, cậu cứu cứu Tam Mộc đi!"
"Bình cô nương, hắn từng bất kính đối với ngài?" Câu hỏi thốt ra từ miệng của Tử Ảnh trong mắt lộ ra một sát khí mãnh liệt.
"Không."
"Nhưng thư đồng của ngài —— "
"Cho nên ta mới có thể để cho Ôn huynh thay ta xử trí hắn." Ánh mắt nàng chuyển hướng Ôn Học Nhĩ, "Trước khi xử lý hắn có thể đem y phục lấy ra không?"
"Thiếu gia cậu thật nhẫn tâm." Tam Mộc khóc tang mặt.
"Là ngươi mới ác tâm." Nàng cảm thán.
"Tôi?" Tam Mộc vẻ mặt mờ mịt.
Đường Bình Bình lắc đầu, "Trong sạch của ta thiếu chút nữa bị hủy trong tay ngươi."
"Còn ta nữa." Ôn Học Nhĩ có phần khó chịu nói. Chẳng lẽ hắn là nam nhân thì vốn không có trong sạch sao? Tuy rằng hắn phong lưu danh tiếng lan xa, nhưng cường bạo một cô nương? Hắn căn bản không có khả năng làm chuyện đó?
"Nhưng có một đoạn thời gian cậu quả thật cả ngày một bộ sắc lang tùy thời chuẩn bị bổ nhào vào thiếu gia!" Mỗ vị thư đồng phi thường không hiểu sát ngôn quan sắc tiếp tục thay chính mình biện bạch.
"Tam Mộc, nếu có ngày ngươi chết, nhất định là bởi vì bị ngu ngốc hại chết." Đường Bình Bình đưa ra kết luận.
Không ít người trong lòng gật đầu đồng cảm.
"Vèo" một tiếng, mỗ nhân không biết tốt xấu bị quăng vào trong mưa để triệt để thanh tỉnh đầu óc.
Thần thanh khí sảng phủi phủi tay, Ôn Học Nhĩ mỉm cười nói, "Đã sớm muốn đem hắn ném đi." Thật sự là tinh thần sảng khoái.
Nàng lắc đầu, thương hại nhìn tiểu thư đồng bị mưa to xói mòn mà không dám tiếm vào trốn mưa, khẽ thở dài, "Nhưng nếu hắn sinh bệnh, ai tới chiếu cố ta?"
"Ta." Hắn sung sướng quăng ra đáp án, lập tức dẫn theo một rừng đao kiếm sáng chói nhắm ngay cổ hắn.
〓☆〓letsenjoytogether. wordpress〓☆〓
Mưa to như trút nước tới mau mà đi cũng mau, mưa dừng, mặt trời phá mây mà ra, diễm dương cao chiếu, người đi đường lại tiếp tục lên đường.
Nhưng có vài kẻ không có cách nào rời đi như mong muốn, tựa như Đường Bình Bình.
Cười khổ nhìn những kẻ canh gác ở các lối xuất khẩu, Đường Bình Bình than thầm, xem ra lần này bọn họ hạ quyết tâm không để cho nàng chạy mất.
Nhàm chán đến chết nhai nhai một cọng cỏ khô, cà lơ phất phơ ngồi xổm trước mặt nàng, Ôn Học Nhĩ muốn cười lại không cười nhìn nàng, "Có muốn ta giúp ngươi thoát khỏi bọn họ hay không?"
"Điều kiện gì?"
"Nữ nhân quá thông minh cũng không tốt lắm." Nhìn tấm gương của Cái Bang bang chủ Phong Thần Ngọc, hắn chỉ biết bản thân kết cục cũng sẽ như thế, bởi vì nữ nhân hắn yêu thương cũng là một kẻ đồng dạng thông minh!
"Quá ngốc sẽ bị nhân lừa."
"Ta nhưng là thật thành tâm giúp ngươi nha."
"Ta đây cũng thật thành tâm hỏi điều kiện của ngươi là gì?"
Bốn mắt nhìn nhau, dần dần trở nên có chút ái muội, cuối cùng Đường Bình Bình buộc phải chật vật thu hồi ánh mắt.
Ôn Học Nhĩ lộ ra nụ cười khoái trá kề sát nàng, dùng thanh âm chỉ hai người có thể nghe, "Có phải rốt cuộc phát hiện ta tú sắc khả cơm rồi không?"
Nàng không cần suy nghi liền xô hắn ra, tức giận cắn răng nói, "Nhàm chán."
"Hoàn hảo không phải vô sĩ." Hắn rất biết cách tự an ủi.
Nàng hết lời.
Hắn lại sáp tới, "Rốt cuộc thế nào?"
"Điều kiện là gì?" Đáp án của nàng vẫn không đổi.
"Không thể lại nghĩ ra biện pháp vứt bỏ ta, ngươi làm được không?" Hai mắt của hắn sáng quắc nhìn chằm chằm vào nàng.
Đường Bình Bình không được tự nhiên xoay mặt sang hướng khác, cưỡng chế tim đập điên cuồng, lạnh nhạt nói, "Làm không được." Cùng một chỗ với võ lâm siêu cấp hoa con bướm như hắn thật quá dễ dàng bị người của Đường môn tìm được.
"Ngươi không thể dỗ dành ta một chút sao?" Hắn có chút tức giận bĩu môi.
"Ngươi cũng không phải tiểu hài tử." Nàng tuyệt đối không dễ dàng ưng thuận hứa hẹn, nhất là loại hứa hẹn chính nàng cũng không thể nắm chắc, đây là nguyên tắc của nàng.
"Nhưng không có sự hỗ trợ của ta, ngươi khẳng định có thể thoát khỏi bọn họ sao?" Hắn giả vờ dẫn dắt từng bước kì thật là chờ nàng cắn câu.
Nàng buồn rầu nhìn những kẻ đó, đuôi lông mày khẽ nhíu. Muốn chạy trốn trong tình cảnh bị canh giữ nghiêm mật quả thật không phải chuyện dễ.
"Cho nên để ta giúp ngươi."
"Ngươi có khả năng nghĩ ra biện pháp tốt gì sao?" Ánh mắt của nàng tràn ngập hoài nghi.
Hắn không có hảo ý, "Bản sơn nhân tự có diệu kế."
"Ngươi không cần ta đáp ứng điều kiện gì?"
"Không khác biệt, dù sao ta cũng sẽ không để cho ngươi lại vứt bỏ ta." Hắn một bộ quả quyết.
Đường Bình Bình không đồng ý nhíu mày, nhưng không lại nói tiếp.
Ôn Học Nhĩ lấy từ trong lòng ra một cái bình sứ, huơ huơ trước mặt nàng.
"Mê hương?" Nàng đoán.
"Thông minh." Hắn không chút nào keo kiệt khen ngợi nàng.
"Bọn họ họ Đường." Nàng thiện ý nhắc nhở, người giang hồ đều biết Đường môn ám khí, độc dược xưng thiên hạ vô song.
"Đây là chuyên môn đối phó với người của Đường gia." Hắn cười đến quỷ dị.
"Nha?" Nàng nhướn mày, trong đầu linh quang chợt lóe bật thốt lên, "Trầm Thất Xảo!"
Ôn Học Nhĩ chỉ cười không đáp, không nói gì tương đương cam chịu.
Nắp bình bật ra, mùi hương sơn trà thoang thoảng chậm rãi phát tán trong không khí, chờ người của Đường môn cảm giác không đúng thì đã toàn thân vô lực không thể nhúc nhích.
"Ôn —— Học —— Nhĩ ——" Đồng dạng không thể nhúc nhích Đường Bình Bình nghiến răng nghiến lợi trừng kẻ đang bồng chính mình.
"Tiểu nhân có mặt, ngài có gì phân phó?" Hắn cười hì hì, một bộ vô lại.
"Vì sao Tam Mộc không có việc gì?" Nhìn Tam Mộc sôi nổi dựa lại gần, nàng trầm giọng hỏi.
"Bởi vì hắn không thông minh như ngươi." Ôn Học Nhĩ cười hì hì trả lời, ngu ngốc Tam Mộc cho dù đưa trước cho hắn thuốc giải, hắn cũng không thể làm ra được chuyện gì uy hiếp đến kế hoạch của hắn, nhưng nữ nhân hắn đang ôm trong lòng thì không được, chỉ cần hơi bất lưu tâm một chút sẽ bị nàng phản chỉnh trở về.
"Ngươi ngu thật tốt." Tam Mộc triệt để lĩnh hội tự lẩm bẩm với mình.
Cả người mềm yếu vô lực nàng chỉ có thể dùng cặp mắt phun hỏa trừng nam nhân đang ôm lấy mình, âm thầm ở trong lòng ân cần thăm hỏi mười tám đời tổ tông của hắn.
"Buông Bình cô nương ra."
"Buông Các chủ ra."
"Hoang nghênh tiếp tục đuổi giết." Mỗ phong lưu thiếu hiệp phi thường đáng đánh đòn lưu lại lời cáo biệt.
"Ta rốt cuộc hiểu được một chuyện." Đường Bình Bình dùng giọng điệu lĩnh ngộ, tựa như đột nhiên lĩnh ngộ được cao thâm phật pháp.
"Chuyện gì?" Hắn hưng trí bừng bừng hỏi.
"Ngươi cùng Tô đại cô nương hẳn là có họ hàng gần." Giống nhau có được tiềm chất làm cho người ta muốn đuổi theo truy sát.
Ôn Học Nhĩ bật cười ha ha.
"Tiểu nhân tự nhận công lực thâm hậu còn lâu mới đuổi kịp Tô đại cô nương, đa tạ tán thưởng."
Trời xanh mây trắng nhân ảnh dần dần đi xa, chỉ còn lưu lại một tràng cười sang sảng quanh quẩn giữa thiên không.
〓☆〓letsenjoytogether. wordpress〓☆〓
Vải dệt bằng chất liệu tơ tằm, bên trong sắc xanh lại ánh lên sắc tím, kiểu dáng đơn giản nhưng cũng không mất đi phần phiêu dật. Dây thắt lưng màu trắng thêu những bông hoa nhỏ li ti màu lam quấn một vòng quanh phần eo tiêm gầy, phía trước đeo một cái đồng tâm như ý kết, chất vải tơ tằm rũ xuống phất phơ theo gió.
Mái tóc bóng mượt như tơ xõa tung vấn thành một cái lưu vân kế, tóc mai rũ xuống hai bên, cấm vào một cây bạch ngọc trâm đính trân châu, cho dù tướng mạo của nàng nguyên bản cũng không phải xinh đẹp động lòng người, nhưng dưới sự chải chuốc tỉ mỉ cũng lộ ra một cỗ ý nhị bất đồng với thường nhân.
Ôn Học Nhĩ vừa lòng gật đầu mỉm cười.
Nhưng trái lại kẻ bị hắn thay nữ trang, tỉ mỉ ăn mặc chải chuốt Đường Bình Bình lại dùng cái nhìn hầm hầm căm tức hồi báo hắn.
"Đẹp lắm, tin tưởng ánh mắt của ta." Hắn ý đồ trấn an sự bất mãn của nàng.
"Đây không phải trọng điểm." Thanh âm bật ra từ hai hàm răng nghiến chặt của Đường Bình Bình.
"Trọng điểm là gì?" Hắn phi thường tò mò.
"Vì sao là ngươi giúp ta thay?" Cho dù chỉ là thay đổi ngoại sam cũng vượt quá khuôn phép.
"Bởi vì nàng không thể cử động." Ôn Học Nhĩ theo lẽ thường trả lời.
Nàng không thể cử động là do ai ban tặng? Hỏa diễm hừng hực thiêu đốt ở đáy mắt, phảng phất giống như là bất cứ lúc nào cũng có thể phun ra hốc mắt, "Ngươi đưa cho ta giải dược, ta tự nhiên có thể cử động."
"Nàng sẽ chạy trốn." Hắn bất đắc dĩ gãi gãi đầu.
"Chẳng lẽ ngươi tính vẫn cứ vây hãm ta như thế này?"
"Như vậy cũng tốt."
Hai hàm răng như bạch ngọc tuyết trắng cắn chặt, Đường Bình Bình thật muốn cắm hai hàm răng của mình vào người của tên nam nhân đáng giận trước mắt.
"Xem ra ta không đáp ứng điều kiện của ngươi là không được."
"Ngươi đáp ứng?" Ôn Học Nhĩ lòng tràn đầy chờ mong nhìn nàng.
Còn nàng thì hung ác trừng hắn, nàng hiện tại trừ bỏ đáp ứng nàng còn có lựa chọn khác sao?
"Phát thệ đi."
Cái gì? Cư nhiên còn muốn thề? Nàng quả thật muốn cắn người, từ lúc nhận thức kẻ này, tính cách của nàng vốn hướng đến trầm ổn lần lượt bị khiêu chiến, hiện đã muốn gần đến mức bạo phát.
"Xem ra nàng tạm thời vẫn không nghĩ hóa giải dược lực của mê hương trên người, bất quá như vậy cũng tốt."
"Phát cái gì thệ?" Một ngày nào đó nàng nhất định sẽ hung hăng cắn hắn một phen.
"Nếu nàng lại cố ý vứt bỏ ta, chỉ cần bị ta bắt được phải gả cho ta làm thê tử." Ôn Học Nhĩ một bộ biểu tình vô cùng nghiêm túc.
Như thế nào lại có chuyện này? Hắn là vô lại à! Đường Bình Bình cắn nhẹ môi dưới, phân tích tình thế trước mắt, nhân ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, xem ra nàng không thề không được.
"Ta Đường Bình Bình lúc này đối thiên thề, nếu lại vô cớ bỏ rơi Ôn Học Nhĩ, lần sau nếu bị hắn bắt được phải gả cho hắn làm thê tử." Trong lòng lại đồng thời âm thầm nghĩ, xin thần linh minh giám, đây là con bị buộc phải thề không phải thật tâm.
"Sớm đáp ứng điều kiện của ta thì không cần phải thề."
Hắn còn để bụng? Đường Bình Bình nhịn không được căm giận mài răng một chút.
"Đưa cho ta giải dược."
"Thuốc này đối với người có võ công mà nói, nhiều nhất chỉ công hiệu một nén nhang, võ công càng cao, thời gian hiệu lực càng ngắn, mà đối với người không có võ công có công hiệu một canh giờ." Vị tiểu sư muội hành vi quái dị của hắn vẫn luôn thích nghiên cứu ra một ít dược vật đặc biệt lấy ra chỉnh người, mà hắn chính là kẻ bị hại lớn nhất.
"Cho nên —— "
"Chờ thuốc hết công hiệu nàng tự nhiên có thể động."
"Tốt lắm."
"Tốt lắm?"
"Ngươi giỏi lắm."
"Quá khen."
Tiếp theo hắn đợi nửa ngày cũng không thấy Đường Bình Bình phun ra nửa chữ, không khỏi hết sức hiếu kỳ, hắn nghĩ nàng ít nhất cũng mắng hắn hai tiếng mới đúng.
"Nàng đang ngủ?" Nàng khép lại mi mắt, bình tĩnh mà an tường, rõ ràng không phải tuyệt diễm giai nhân, nhưng cố tình lại gắt gao hấp dẫn ánh mắt của hắn, làm cho bách hoa cũng tái vô pháp nhập được vào mắt của hắn.
Nàng không thèm để ý tới hắn, chỉ chuyên tâm nhắm mắt dưỡng thần.
"Nàng hiện tại còn không thể động nha, thật sự không nghĩ để ý đến ta?"
Đường Bình Bình chậm rãi mở to mắt, lãnh đạm nhìn hắn, "Uy hiếp ta có lợi gì cho ngươi?"
Ôn Học Nhĩ vén lên vạt áo ngồi xuống bên người nàng, mỉm cười nói, "Ít nhất cũng không buồn chán nha!"
"Thần kinh." Thật sự rất muốn trợn mắt khinh bỉ hắn, nhưng nàng nhịn xuống.
Ôn Học Nhĩ với tay đẩy ra cửa sổ phía sau, nhìn cây cối tươi mát sau cơn mưa, "Cơn mưa này thật sự rất tốt."
Đường Bình Bình hừ một tiếng, cũng chính bởi vì cơn mưa này làm hại nàng lưu lạc đến tình trạng này.
"Vì sao phải giúp ta thay nữ trang?"
"Ta sợ hai nam nhân ấp ấp ôm ôm sẽ chọc cho người chê cười."
Đường Bình Bình thần sắc không thay đổi nhìn hắn, khẩu khí bình tĩnh như trước, "Một nam một nữ trước mặt người khác ôm nhau sẽ không chọc người khác chê cười sao?" Chỉ sợ còn bị nói thành đồi phong bại tục kia!
Ôn Học Nhĩ không thể không thở dài, "Bình nhi, nói thật ra nàng rõ ràng là một nữ tử tuổi đang độ xuân sanh, vì sao tính cách lại trầm tĩnh như thế, nếu muốn khơi dậy cảm xúc của nàng thật không phải dễ dàng." Chỉ cần nàng bình tĩnh trở lại, muốn nhìn nàng hoa dung thất sắc thật sự là nhiệm vụ khó khăn, làm cho ý niệm khiêu chiến trong đầu hắn có tăng vô giảm.
Đường Bình Bình buông xuống mi mắt, trong con ngươi xẹt qua một chút ảm đạm, lại cái gì cũng không nói.
"Nàng có phải vẫn luôn mặc nam trang?"
Nàng giương mắt nhìn hắn, trong mắt không phải không có kinh ngạc.
Biết mình đoán đúng, Ôn Học Nhĩ không khỏi tâm hoa nộ phóng, "Nhìn ngôn hành cử chỉ ngày thường của nàng thì biết."
Nàng lạnh nhạt nhìn hắn, khóe môi chậm rãi nhếch lên, mở miệng nói, "Trước năm tuổi ta mặc nữ trang."
Tươi cười của hắn cương lại một chút, nàng khẳng định là cố ý.
← Ch. 04 | Ch. 06 → |