Vay nóng Tima

Truyện:Tướng Công Ngoắc Ngoắc Triền - Chương 04

Tướng Công Ngoắc Ngoắc Triền
Trọn bộ 10 chương
Chương 04
0.00
(0 votes)


Chương (1-10)

Siêu sale Lazada


Giữa mùa hè ngủ một đêm trong căn phòng không có gì che đậy, có thể đoán ra kết cục của Tam Mộc sẽ như thế nào, đầy mặt và cổ đều được che kín bọc nhỏ, thật giống như trong một đêm bỗng dưng biến béo.

"Oa, Tam Mộc, ngươi rốt cuộc béo nha!" Thanh âm vui sướng khi người gặp họa vang lên trêu chọc, không cần xem cũng biết xuất ra từ miệng của kẻ nào.

"Ôn thiếu gia, hại ta thành thế này lương tâm của ngươi không cảm thấy bất an sao?" Nghiến răng nghiến lợi trừng mắt liếc hắn.

Đi ra cửa phòng rửa mặt chải đầu Đường Bình Bình quét mắt nhìn thấy tiểu thư đồng đáng thương, thản nhiên nói, "Tìm người đến sửa chữa ván cửa đi!"

"Thiếu gia.... Ô.... vẫn là cậu tốt nhất." Tam Mộc hốc mắt hàm chứa lệ nóng vừa định nhào tới làm nũng, lại bị một bàn tay to nửa đường chặn lại, hơn nữa còn bị ném sang một bên hóng mát.

"Ôn thiếu gia, ngươi mưu sát hả!" Tiểu thư đồng bị ném sang một bên phát ra tiếng lên án, sờ sờ cái mông đáng thương của mình đứng dậy, căm giận bất bình quắc mắt nhìn Ôn Học Nhĩ.

"Không được ôm hắn, không được nhào vào lòng hắn, nhớ kỹ." Hung hăng ra lệnh cảnh cáo, sau đó cười giống như mèo đi tới người đang ở bên cạnh giếng nước rửa mặt.

"Đường huynh, nếu không ta giúp ngươi rửa?"

Đường Bình Bình lạnh lùng liếc hắn một cái, lắc lắc đầu sau đó nhanh chóng rửa mặt sạch sẽ, đồng thời ra sức súc miệng, xong lập tức rời xa giếng nước.

"Đường huynh, ngươi như vậy sẽ làm tổn thương đến tâm hồn yếu đuối của ta." Ôn Học Nhĩ nửa thật nửa giả ôm lấy ngực nhíu mày.

"Tây Thi là mỹ nữ." Hắn thản nhiên trần thuật một chuyện thật.

"Ta cũng là mỹ nam nha!" Ôn Học Nhĩ không chút nào khiêm tốn nói.

"Tây Thi ôm ngực tích xưa đã có, cho dù có bắt chước cũng chỉ là Đông Thi hiệu tần (*), duy độc chưa từng nghe qua mỹ nam ôm ngực nhíu mày, Ôn huynh có nghe qua sao?"

(*) Đông Thi hiệu tần: ý nghĩa là bắt chước bừa; học đòi một cách vụng về; cóc đi guốc, khỉ đeo hoa (Dựa theo tích: Nàng Tây Thi xinh đẹp mỗi lần nhăn mặt vì cơn bệnh bẩm sinh giày vò, lại càng xinh đẹp hơn. Nàng Đông Thi xấu xí thấy thế, cũng bắt chước làm điệu bộ nhăn mặt nhưTây Thi, không ngờ lại càng xấu xí hơn, ai trông thấy nàng cũng vội vã lánh xa)

Trong bông có kim, tiếu lý tàng đao, quả nhiên tính cách ác liệt của hắn là trời sinh, Ôn Học Nhĩ dùng sức vặn xoắn bố khăn để phát tiết phẫn uất trong lòng.

"Tam Mộc, nấu cơm đi, ta không phản đối ngươi chờ lúc ta ăn cơm lại tiếp tục nguyền rủa hắn."

Ánh mắt bất mãn của Ôn Học Nhĩ lập tức bắn về phía Tam Mộc.

"Ta ăn cơm xong lại nguyền rủa tiếp." Tiểu thư đồng ra sức cam đoan.

Đường gia chủ tớ đều đáng đánh đòn, bất quá, hắn chỉ có thể tấu Tam Mộc.

"Oa.... Thiếu gia cứu mạng!"

"Cư nhiên dám nguyền rủa ta, ta tấu!"

Nhìn hai người lại kịch liệt công kích, Đường Bình Bình nhún nhún vai, không thèm để ý tự hướng đại môn đi tới, lúc này vẫn là đi bờ sông tản bộ tốt lắm, nhắm mắt làm ngơ đi!

Gió sớm mang theo không khí tươi mát, cảm giác thập phần sảng khoái.

Dọc theo bờ sông đi tới, có thể nhìn thấy một cánh đồng cỏ rậm rạp, tươi tốt, hắn ngừng lại, sau đó ngồi xuống đất thưởng thức khung cảnh sơn thôn bị sương mù bao phủ.

Bỗng dưng một đạo bạch quang xuất hiện, nguyên bản một con rắn đốm hoa đang phun lưỡi tiếp cận Đường Bình Bình, phần đầu đột nhiên bị cắt đứt làm cho hắn không khỏi sửng sốt.

"Bình cô nương bị sợ hãi."

Đường Bình Bình khiếp sợ quay đầu lại thì thấy một gã tử y võ sĩ đang quỳ gối phía sau nàng, thần thái cung kính thỉnh an, trong lòng không khỏi than thầm, cái này nàng thật là đã bị kinh hách.

"Cách biệt nhiều năm, cô nương vẫn khỏe."

Nếu vĩnh viễn không nhìn thấy các ngươi, ta sẽ phi thường khỏe, nàng âm thầm cảm khái.

"Một địa phương hẻo lánh như vậy cũng mệt ngươi có thể tìm được." Đường Bình Bình trong lòng ngũ vị tạp trần (*) a!

(*) Ngũ vị tạp trần: mặn, ngọt, chua, cay, lạt, cả năm vị hỗn hợp với nhau, không phân rõ được vị nào, dùng để hình dung tâm tình khổ sở, khó chịu nói không nên lời.

Tử y võ sĩ gục đầu xuống, thành thật nói, "Hôm qua thuộc hạ trên đường đi ngang qua chợ, nghe thấy có người hô to tên cô nương, vì thế mới có thể tìm được hành tung của cô nương."

Là ảo giác sao? Tử y võ sĩ vụng trộm nâng mắt lên, phát hiện Đường Bình Bình thần sắc vẫn như thường ngồi yên tại chỗ, nhưng mới vừa rồi hắn rõ ràng nghe thấy tiếng hai hàm răng đang nghiến vào nhau.

Cực hận! Nguyên lai thật là bị cái tên đại khổng tước kia làm bại lộ hành tung, thật muốn hung hăn cắn hắn một cái, nàng phải vất vả lắm mới giành được tự do.

"Thái quân có lệnh, thỉnh cô nương mau chóng hồi phủ."

"Nếu muốn về, ta còn trốn làm gì." Nàng bất đắc dĩ thở dài.

"Cô nương đây là làm khó thuộc hạ."

Nàng xem tử y võ sĩ thái độ thủy chung vẫn cung kính, "Vậy ngươi không phải đang làm khó ta sao?"

Tử y võ sĩ nghe vậy không khỏi trầm tư, đúng vậy, hắn đang làm khó Bình cô nương, bọn họ đàn tử anh so với bất luận cái gì đều hiểu rõ Bình cô nương vì sao phải rời nhà trốn đi.

"Vậy thuộc hạ đắc tội." Nghĩ đến tự thân sứ mệnh, tử y võ sĩ cưỡng ép gạt bỏ cảm giác không nỡ ở trong lòng.

"Thật sao? Ngươi cho rằng chỉ bằng vũ lực là có thể mang ta trở về sao?"

Tử y võ sĩ chần chờ.

Trên mặt của Đường Bình Bình lộ ra một nụ cười nhạt đến không thể nhận ra, thanh âm cực nhẹ cực đạm, "Muốn thử xem uy lực của bạo vũ lê hoa châm không?" Nàng chậm rãi bước về trước một bước, tử y võ sĩ lập tức lui về sau ba bước có thừa.

"Cô nương đã nghiên cứu chế tạo thành công?" Tử y võ sĩ thái dương bắt đầu thấm ra mồ hôi lạnh.

"Cũng đủ để đả thương ngươi." Nàng cười nhẹ, vẻ mặt sung sướng tràn đầy tự tin.

"Thuộc hạ sẽ không buông tay." Lộn vài vòng về phía sau né tránh, thanh âm của tử y võ sĩ từ xa xa truyền đến.

Ý cười trên mặt của Đường Bình Bình biến mất, một chút sầu lo hiện lên trên mặt, ngay cả một sơn thôn hẻo lánh như vậy cũng bị bọn họ tìm được, về sau phải đi nơi nào ẩn thân mới tốt đây?

"Ngươi là cô nương?" Thanh âm kinh ngạc từ phía sau vang lên.

Đường Bình Bình cực nhanh xoay người lại, liền nhìn đến Ôn Học Nhĩ nửa mừng nửa lo đứng ở sau người, cảm thấy ngầm bực bội hắn đến từ lúc nào?

"Ngươi không phải nam nhân, thật quá tốt!" Ôn Học Nhĩ vui vẻ cười rộ lên, hắn yêu thương không phải là nam nhân, là nữ nhân. Ha ha, thật quá tốt!

"Không được ôm ta...." Nha, nàng sớm biết sẽ có loại kết quả này, tức giận trừng cái tên nam nhân đang ôm chặt chính mình, hắn rốt cuộc có biết cái gì gọi là nam nữ thụ thụ bất thân không!

Dùng sức ôm chặt người trong lòng, hắn hưng phấn kêu lên, "Bây giờ ta ôm ngươi sẽ không sợ ánh mắt khinh bỉ của thế nhân."

"Nhưng ta sẽ khinh bỉ ngươi." Nàng cắn răng.

"Không sao cả, ngươi cứ việc khinh bỉ, chỉ cần để cho ta ôm ngươi là được." Ôn Học Nhĩ thật không biết thẹn nói.

Nếu thật sự có bạo vũ lê hoa châm, nàng nhất định không chút do dự đối phó với cái tên nam nhân da mặt dày cui này, nhất định!

"Ngươi đến tột cùng định ôm tới chừng nào?" Đường Bình Bình thanh âm cực kỳ vô lực, cho dù sáng sớm không khí mát mẻ, nhưng là mùa hè a, hai ngươi cứ thế ôm nhau một hồi lâu cũng không tránh khỏi đổ mồ hôi.

Hơi thở nóng hổi của Ôn Học Nhĩ phun vào gáy nàng, thấp giọng lẩm bẩm, "Thật muốn hôn ngươi."

Thân mình của Đường Bình Bình lập tức cứng đờ, sau đó không chút khách khí nhấc chân lên đạp xuống, đồ háo sắc!

"Oa!" Ngay sau đó hắn liền ôm chân bắt đầu nhảy tưng tưng, bộ dạng cực kỳ giống một con thỏ trắng khổng lồ.

Tầm mắt lơ đãng đảo qua con rắn khi nãy, Đường Bình Bình đi qua cúi người xuống nhặt lên, thịt rắn cực ngon, buổi trưa có thể thêm đồ ăn.

"Có độc hay không?" Ôn Học Nhĩ ôm chân nhảy tới.

"Không có."

"Nữ nhân không phải đều rất sợ xà trùng sao?"

Đường Bình Bình có loại ảo giác, hắn tựa hồ phi thường hy vọng nàng cũng sợ những thứ đó.

"Nếu ngươi cũng sợ, ta có thể quang minh chính đại ôm ngươi hảo hảo an ủi một chút."

Quả nhiên!

"Lá gan của ta rất lớn." Nàng phi thường gắng sức đánh vỡ ảo tưởng tốt đẹp của hắn.

"Ta không ngại lá gan của ngươi nhỏ một chút, ngươi không cần miễn cưỡng chống đỡ."

Nghe Ôn Học Nhĩ đi theo bên người không ngừng lảm nhảm, khóe miệng của Đường Bình Bình lặng yên giương lên.

〓☆〓letsenjoytogether. wordpress〓☆〓

Một nơi dừng chân đã lâu tự dưng sẽ sinh ra cảm tình, cho nên cho dù luôn lang thang khắp ngũ hồ tứ hải như Ôn Học Nhĩ khi rời khỏi thôn Hòe Thụ cũng không ngăn được sinh ra lưu luyến, trừ bỏ "Dung nhân cốc" thôn sơn yên tĩnh này chính là nơi hắn dừng chân lâu nhất.

"Thiếu gia, vì sao nhất định phải đi?" Tam Mộc không hiểu.

Đường Bình Bình khoanh tay nhìn mây trắng ở chân trời, thản nhiên nói, "Nên đến lúc đi tự nhiên phải ly khai."

Trời xây mây trắng dưới cây cổ thụ, một thân y phục vải thô Đường Bình Bình đón gió mà đứng, im lặng dõi tầm mắt về phía xa xa.

Nàng không xinh đẹp, nhưng ở cùng nàng càng lâu lại càng dễ dàng bị cỗ khí chấn yên tĩnh có thể ổn định lòng người trên người nàng hấp dẫn, khiến cho người ta cam nguyện trầm luân vào đó mà không một câu oán hận.

"Chúng ta bây giờ muốn đi đâu?"

"Trước rời khỏi rồi tính sau." Trong đôi mắt hiện lên một tia ảo não, muốn thoát khỏi sự truy tung của tử ảnh thật phải phí một phen công phu.

Là vì cái tên tử y kia? Khóe miệng của Ôn Học Nhĩ khẽ nhếch lên tươi cười có phần hứng thú, hi hi ha ha vui vẻ tới gần, "Ngươi sẽ không tính vứt bỏ ta đi?"

Đường Bình Bình trừng hắn, liều mạng trừng.

Tam Mộc nhịn không được sờ sờ hai cánh tay nổi da gà, cảm giác Ôn thiếu gia càng ngày càng biến thái, giống như bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị ăn đậu hủ của thiếu gia, hơn nữa thỉnh thoảng còn dùng ngôn ngữ tiến hành khiêu khích.

"Từ giờ trở đi, ta không quen ngươi." Nàng gằn từng tiếng theo hàm răng bật ra, nàng tuyệt đối không muốn một bên lo lắng tử ảnh truy tung, một bên còn phải lo lắng quan tâm đến sự trong sạch của bản thân, mà rõ ràng cái tên hé ra bộ mặt đầy hoa đào này lại cứ cố tình động tay động chân trên người một kẻ dung mạo tầm thường như nàng, thật sự không có đạo lý.

"Tiểu Bình Bình, ngươi không nhẫn tâm tới vậy đi?" Hắn lập tức bày ra một bộ lã chã chực khóc, vươn ngón trỏ với ngón cái nhẹ nhàng giật giật ống tay áo của Đường Bình Bình, sợ hãi nhìn nàng nói, "Ngươi muốn ăn xong quỵt nợ, đáng thương một kẻ xinh đẹp như hoa ta cư nhiên gặp phải một kẻ không...."

Nhẫn, nàng nhẫn.... Tuy rằng nhẫn thật sự rất vất vả.

"Thiếu gia, cậu thật sự...." Tam Mộc ánh mắt lên án dừng lại trên người của chủ tử.

"Ta không có." Nàng có thể đem một đại nam nhân như hắn làm gì, hơn nữa đại nam nhân này còn là một cao thủ võ lâm người mang tuyệt kỹ.

"Rõ ràng là có, từ lần đó lúc đang tắm đem ngươi ta xem trống trơn, chà đạp người ta xong còn thuận tay cầm lấy quần áo của người ta đi, từ lúc đó bắt đầu, người ta liền đối với ngươi khăng khăng một mực, cuồng dại không hối hận...." (Cesia:)

Nhẫn, nhẫn.... Nhưng khóe miệng vẫn không thể ức chế bắt đầu run rẩy, hơn nữa càng ngày càng rõ ràng, tần suất càng lúc càng kịch liệt, rốt cuộc không thể nhịn được nữa quát lớn, "Ngươi rốt cuộc có phải là nam nhân hay không?"

"Oa!" Hắn giống như bị kinh hách, lập tức liền ôm chặt lấy nàng, thanh âm run run nói, "Người ta đương nhiên thật xác định chính mình là nam nhân, hơn nữa ngươi không phải đã tự mình kiểm nghiệm qua sao?"

Nàng kiểm nghiệm? Đường Bình Bình trong đầu hiện lên hình ảnh ngày đó hắn từ dưới nước nhảy dựng lên, đầu "oanh" một cái nổ tung, vẻ yêu kiều đỏ bừng nháy mắt nhuộm thắm hai gò má.

Nhìn vẻ mặt xấu hổ đỏ bừng của nàng, Ôn Học Nhĩ lén lút cười trộm trong lòng, môi phun ra nhiệt khí ghé sát vào vành tai xinh xắn của nàng, dùng thanh âm chỉ có hai người bọn họ mới nghe được, "Có phải đang vụng trộm chảy nước miếng hay không?"

"Ôn Học Nhĩ!" Nàng phát điên, ra sức giãy giụa muốn bứt ra khỏi hai cánh tay như gọng kìm sắt của hắn.

Tam Mộc trợn mắt há hốc mồm nhìn hai người giống như bánh quai chèo (*) đang bện vào nhau tiến hành cuộc chiến.

(*) Bánh qua chèo: một loại bánh hình dáng giống như dây thừng bện vào nhau.

Ánh mắt của Ôn Học Nhĩ dần dần trở nên nóng rực, khàn khàn thấp giọng, "Đừng nhúc nhích."

Đường Bình Bình bị lời nói của hắn dọa hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt sung huyết tràn ngập tình dục của hắn, lại nhìn thì thấy hai bên thái dương của hắn thấm ra một tầng mồ hôi mỏng, lập tức sợ tới mức một chút cũng không dám động đậy. Nhưng hai người thật sự dán quá gần, gần tới mức nàng có thể cảm giác được rõ ràng mỗi chỗ trên thân thể căng cứng mà hắn đang cố cắn răng chịu đựng.

"Làm sao bây giờ? Càng nhìn ngươi càng cảm thấy ngon miệng, sự tự chủ của ta càng lúc càng trở nên bạc nhược rồi!" Hắn chôn mặt vào cần cổ trắng nõn của nàng phát ra tiếng cười trầm thấp.

Đường Bình Bình không dám nói tiếp, vẻ mặt không chút thay đổi nhìn hắn, lòng bàn tay đã khẩn trương tới mức thấm ra mồ hôi lạnh.

"Yên tâm, ta sẽ nhẫn đến lúc động phòng." Hắn cười trấn an nàng.

Động phòng? Hắn quả nhiên nghĩ quá xa. Nghĩ đến thân phận của mình, ánh mắt của Đường Bình Bình lâm vào buồn bã, thành thân sinh con cùng nàng không có duyên phận.

Lẳng lặng ôm nàng trong chốc lát, Ôn Học Nhĩ mới chậm rãi buông nàng ra, cũng lui về sau ba bước, nhìn nàng ngữ điệu mang theo vài tia trêu chọc, "Nếu ngươi không thở ta thật sợ ngươi bị nghẹn chết đó!"

Bị hắn vừa nói, Đường Bình Bình mới đột nhiên cảm thấy ngực có chút áp lực, trên mặt hiện lên một tia xấu hổ.

Ánh mắt lơ đãng đảo qua phía sau gốc đại thụ, khóe miệng của Ôn Học Nhĩ hơi chút nhếch lên, vẻ mặt tựa như cười mà lại như không. Mới vừa rồi hắn cảm thấy một cỗ sát khí, đoán ra được có kẻ phi thường bất mãn phương thức mà hắn đối với "Bình cô nương" của bọn họ.

"Tam Mộc, đi thôi!" Đường Bình Bình nhanh chóng thu hồi tâm trạng phiền loạn của mình, phục hồi sắc mặt phân phó tiểu thư đồng.

"Vâng." Ánh mắt quỷ dị của Tam Mộc cứ đảo qua đảo lại giữa hai người, tổng cảm thấy tựa hồ có cái gì trở nên không giống.

Một hàng ba người chậm rãi lên đường, tử y võ sĩ từ trên cây lộn người nhảy xuống đất, nhíu chặt mày nhìn theo phương hướng bọn họ rời đi, một lúc sau giơ lên tay phải, một cột khói màu tím nhạt bay thẳng lên trời.

〓☆〓letsenjoytogether. wordpress〓☆〓

Trên thảm cỏ xanh biếc như ngọc bích nằm một vị áo lam nam tử tuấn mỹ vô trù, bởi vì ánh nắng mặt trời rọi thẳng xuống mà hơi nheo lại mắt, không chút để ý ngắm nhìn thân ảnh đang đứng lặng hồi lâu ở lối rẽ, khóe miệng hơi nhếch lên tạo thành một nụ cười nhợt nhạt như có như không.

Vải dệt mặc dù thô, nhưng cắt may vừa vặn. Mà y phục vải thô mặc trên người của Đường Bình Bình không những không có vẻ bần hàn, ngược lại càng làm nổi bật lên cỗ khí chất tĩnh lặng độc đáo quanh thân.

Bất quá, trong đôi mắt phượng khép hờ hiện lên một tia trêu tức, dáng người của nàng cùng với tên quả thật chuẩn xác, Bình Bình - trước cũng bình, mà sau cũng bình. Cũng khó trách hắn lúc trước lại lầm lẫn, bộ ngực của nàng không cần buộc chặt cũng đã bằng phẳng không khác gì nam tử, cách nói chuyện hành sự lại cẩn thận che giấu, thái độ ung dung phóng khoáng, thật đúng là lừa hắn thảm.

"Bình đệ, muốn đi đường nào cũng cần suy nghĩ lâu vậy sao?" Lâu đến hắn đã muốn hảo hảo ngủ một giấc, phơi nắng dưới thái dương quả thật cũng thoái mái, đồng thời cũng rất — nóng.

"Đúng đó, thiếu gia, ta phơi nắng đến cả đầu đều choáng váng, cậu rốt cuộc chọn xong chưa?"

Hai tay chống sau đầu, Ôn Học Nhĩ khẽ cười nói, "Tam Mộc, ngươi tốt xấu còn có vài miếng lá che nắng, trong khi công tử nhà ngươi trên đầu chẳng có cái gì kìa!"

Tam Mộc ngẩng đầu nhìn hai nhánh cây rập rạp cầm trong tay, bĩu môi nói, "Thì sao, căn bản chẳng có chút hữu dụng."

"Aizzz!"

Một tiếng than nhẹ dật ra khỏi cánh môi, đôi mày tinh tế khẽ nhíu lại, "Năm chỗ rẽ a!"

"Nhiều lối rẽ chẳng phải vừa đúng lúc sao? Ngược lại ngươi tại sao lại buồn rầu?" Lòng của nữ nhân quả nhiên như mò kim đáy biển, thật khó nắm bắt.

"Nhưng chúng ta chỉ có ba người!"

"Hử?" Ôn Học Nhĩ đề phòng nhìn chăm chăm vào nàng.

"Còn thiếu hai người."

"Hử?" Giọng mũi tăng thêm, mày kiếm nhíu lại.

Tầm mắt của Đường Bình Bình chậm rãi dời về phía thân ảnh cao to đang nằm trên mặt cỏ, đôi con ngươi lóe sáng có chút chói mắt.

Ôn Học Nhĩ không hiểu sao cảm thấy sau gáy đột nhiên có chút lạnh, ánh mắt này của nàng quá giống! Rất giống với điềm báo trước mỗi khi tiểu sư muội chỉnh người.

"Nghĩ cũng không cần nghĩ." Hắn giành trước mở miệng cự tuyệt.

Đường Bình Bình khẽ nhíu mày, chậm rãi đi tới trước mặt hắn ngồi xổm xuống, khóe môi khẽ câu lên.

Oa! Càng giống! Ôn Học Nhĩ vội vàng ngồi bật dậy, mũi chân điểm một chút liền bay lên cành cây đại thụ cách đó ba trượng, cẩn thận thò đầu ra từ trong đám cành lá rậm rạp, "Ngươi khẳng định họ Thẩm." Bằng không ít nhất thì cũng cùng với tiểu sư muội có mối quan hệ họ hàng thân thích trong vòng tám đời.

Đường Bình Bình đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó khống chế không được một cỗ buồn cười nảy lên trong lòng, xem ra hắn nhất định từng bị tiểu sư muội của hắn chỉnh thật thảm.

"Ta họ Đường." Nàng lại nhắc lại."Ngươi trước xuống đây, ta có chuyện muốn nói."

"Biểu tình của ngươi tràn ngập cạm bẫy."

"Ngươi đa tâm."

"Tuyệt đối là đúng, đây là kinh nghiệm ta bị chỉnh nhiều năm tổng kết ra được."

"Vậy quên đi."

Ơ? Dễ dàng như vậy liền bỏ qua? Ôn Học Nhĩ nhất thời có loại cảm giác bị đùa bỡn.

"Tam Mộc, đi ra."

"Đến đây, thiếu gia." Tam Mộc vội vàng ném xuống nhánh cây trên tay đuổi tới.

"Từ hôm nay trở đi chúng ta mỗi người mỗi ngã."

"Thiếu gia!" Hắn kêu lên thảm thiết.

"Đây là khế bán thân của ngươi." Nàng từ trong tay áo lấy ra một tờ giấy đưa qua.

"Thiếu gia không cần ta." Tam Mộc cực kỳ ai oán.

"Bởi vì ta đang phải chạy nạn a." Nàng thở dài.

"Chúng ta cùng chạy." Ánh mắt của Tam Mộc tỏa sáng lấp lánh, thập phần kiên định mang theo tín niệm đồng sinh đồng tử.

"Đây là chạy nạn nha." Đường Bình Bình nhắc lại, như thế nào vẻ mặt của hắn lại hưng phấn đến thế?

"Đúng vậy, ta quả nhiên không theo sai chủ tử. Thiếu gia là thâm tàng bất lộ võ lâm cao thủ, lúc này bị người xấu đuổi giết, ta càng phải thề sống thề chết đi theo."

Nghẹn họng trân trối nhìn vẻ mặt kích động giống như đang lên kế hoạch trong đầu của Tam Mộc, Đường Bình Bình nhất thời á khẩu không thể đáp lời, có lẽ ngay từ ban đầu nàng không nên thu dưỡng thư đồng này.

"Đúng đó, mọi người cùng nhau làm bạn mới có ý tứ, gặp khó khăn cùng nhau giải quyết ít nhiều cũng so hơn với một Chư Cát Lượng." Ôn Học Nhĩ từ trên cây phi thân bay trở về, vẻ mặt rõ ràng là "Ta nhất định bám theo ngươi".

Đường Bình Bình không nói lời nào lấy trong tay áo ra năm viên gì đó màu đen.

"Oa!" Ôn Học Nhĩ khoa trương hét to một tiếng, nàng như thế nào cùng tiểu sư muội giống nhau, tùy thời lúc nào cũng có thể từ trong người lấy ra một ít viên thuốc gì đó.

"Đem năm viên đạn pháo này đến cách xa ít nhất năm mươi dặm phóng."

"Ngươi muốn vứt bỏ ta." Hắn khẳng định nói.

Đường Bình Bình liếc hắn một cái, khẩu khí thật lạnh nhạt cũng thật trầm tĩnh, không có gì chột dạ, "Khinh công của ngươi nghe nói trên giang hồ hiếm có đối thủ."

"Có nha, Tô đại cô nương chính là một kình địch." Hắn thành thật báo cáo.

"Đạp nguyệt vô ngân quỷ kiến sầu Tô đại cô nương tất nhiên là cao thủ, nếu không sẽ không gọi là "Đạp nguyệt vô ngân", nhưng cũng không thể phủ nhận khinh công của ngươi trên giang hồ cũng nằm trong bảng xếp hạng mười người đứng đầu."

"Lúc ngươi tâng bốc ta cũng không cần đạp thêm một cước à?" Hắn cực độ không hài lòng.

"Sự thật là thế."

"Nhưng là ta khó chịu." Hắn lầm bầm.

Đối với giọng điệu của hắn giống như tiểu hài tử đang cáu bẩn, nàng cố ý lựa chọn làm ngơ, nếu không nàng nhất định sẽ cười ngất, "Một câu, ngươi rốt cuộc có hỗ trợ hay không?" Cuối cùng nhăn mày hướng về phía hắn, giống như không giúp liền đoạn tuyệt quan hệ.

Oa a, nàng đều đã nói thế hắn dám không giúp sao? Ôn Học Nhĩ vẻ mặt cực kỳ đáng thương tiếp nhận viên pháo thuốc, "Tiểu Bình Bình, ngươi phải thề là sẽ không vứt bỏ ta tìm niềm vui mới nha."

Tam Mộc nhịn không được chà xát hai cánh tay, thần thái của Ôn thiếu gia thật ghê tởm, làm hại hắn toàn thân đều nổi da gà.

Đường Bình Bình không hé răng.

"Ngươi không thề đại biểu ngươi muốn đi tìm niềm vui mới, ô làm sao lại không có lương tâm như thế."

Hắn thật là nam nhân sao? Hắn đại khái sinh sai giới tính đi, đối mặt với bộ dạng uốn éo làm bộ làm tịch của Ôn Học Nhĩ, Đường Bình Bình cũng chỉ có thể rút ra kết luận như vậy.

"Tiểu Bình Bình ——" Ôn Học Nhĩ lại gào thét.

Không cần suy nghĩ liền cầm lấy gánh nặng trên vai Tam Mộc nhét vào lòng Ôn Học Nhĩ, "Ngươi mang theo cái này, được rồi chứ?" Như vậy có thể xem như cam đoan đi!

Ôn Học Nhĩ lập tức tươi cười đầy mặt, "Được được, nơi này chính là toàn bộ gia sản của ngươi."

"Vậy còn không mau đi?"

Thẳng cho đến thân ảnh của Ôn Học Nhĩ mất hút khỏi tầm mắt, Đường Bình Bình mới quay đầu thét to với thư đồng, "Tam Mộc, đi thôi."

"Chúng ta không đợi Ôn thiếu gia sao?"

"Nếu phải đợi hắn, ta cần gì bảo hắn đi phóng pháo hiệu."

Tam Mộc nhất thời bừng tỉnh đại ngộ.

"Nhưng, hành trang của chúng ta làm...."

"Có tiền còn sợ mua không được sao?"

Nói cũng đúng nha, vẫn là thiếu gia thông minh.

Đợi cho mặt trời lặn ở Tây sơn, mỗ vị mỹ thư sinh hoàn thành nhiệm vụ trở về nhìn đến ngã năm đường trống rỗng không có bóng người, không khỏi điên cuồng phát ra tiếng gào rống ——

"Đường Bình Bình, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi."

〓☆〓letsenjoytogether. wordpress〓☆〓

Lỗ tai có chút ngứa, đưa tay sờ sờ, lại nhìn phía sau tiểu thư đồng, Đường Bình Bình tự an ủi mình nhất định là bị ảo giác, không có việc gì không có việc gì.

"Thiếu gia, trời sắp tối rồi, đêm nay chúng ta muốn tá túc ở chốn hoang vu này sao?"

Nâng mắt nhìn rặng mây tía rực rỡ nơi chân trời, Đường Bình Bình nói, "Trời còn chưa đen, chạy nhanh đi thôi!"

"Nhưng chỉ sợ không kịp vượt qua ngọn núi này trời đã tối đen." Tam Mộc còn thật sự tiến hành phân tích.

Đường Bình Bình liếc hắn, ung dung bình thản nói, "Vậy đêm nay tá túc ở nơi hoang dã này đi."

"A!" Tam Mộc há hốc mồm, chỉ phải nhận mệnh tiếp tục lên đường.

Chim bay muộn màng trở về tổ ấm, ánh chiều tà càng lúc càng phai nhạt dần, sắc trời cũng dần dần trở nên tối đen, thờ ơ nhìn cảnh vật hai bên đường, Đường Bình Bình nhẹ nhàng bâng quơ hỏi, "Tam Mộc, nếu là ngươi, biết rõ phía sau có người đuổi theo, ngươi sẽ làm như thế nào?"

"Đương nhiên là chạy trối chết."

"Ưm, đây là lẽ thường." Nàng đồng ý.

"Vậy thiếu gia tính làm thế nào?" Chủ tử nhà hắn tuyệt đối không phải thường nhân, điểm này hắn thập phần khẳng định.

"Thong thả đi." Nàng hơi mỉm cười, định liệu sẵn trong lòng.

Hắn biết ngay.

"Nhưng nếu bị Ôn thiếu gia đuổi tới, cậu nhất định sẽ thảm." Trong đầu không tự chủ được hiện lên ý niệm vui sướng khi người gặp họa.

Đường Bình Bình không có hảo ý liếc hắn, thản nhiên nói, "Vậy trước đó ngươi sẽ thảm hơn." Này quạ đen miệng.

Tam Mộc lập tức rụt cổ, mắt đảo quanh bốn phía.

Gió đêm thổi qua cánh rừng, khơi dậy âm thanh xào xạt của cành lá, ngẫu nhiên vang lên tiếng kêu của phi điểu, cũng rất có ý thơ.

"Tịch dương tống vãn quy điểu ẩn, thanh phong đái nguyệt trục vân phi." Chắp hai tay sau lưng, Đường Bình Bình chậm rãi ngâm ra một câu thơ.

"Thiếu gia, cậu thật hưng trí." Tam Mộc thở dài, thật chẳng có điểm nào giống với kẻ đang đào vong, ngược lại bọn họ còn có vẻ giống như kẻ xuất môn đi xa.

"Trên người ngươi có đánh lửa không?" Nàng đột nhiên hỏi.

"Không rời khỏi người." Hắn lập tức từ bên hông lấy ra để chứng minh.

"Biết săn thú rừng làm món ăn dân dã không?"

Tam Mộc hồ nghi nhìn chủ tử, chần chờ mở miệng, "Thiếu gia, cậu không phải muốn ta đi săn thú nướng ăn đi?"

"Thật thông minh."

Tam Mộc vẻ mặt đau khổ nói, "Ta trước kia chỉ biết trộm gà vịt." Ở thành trấn lớn xin ăn, không cần tới cái gì kỹ năng sống dã ngoại a! Sớm biết sẽ có ngày "hoàn lương", hắn nhất định sẽ bồi dưỡng một chút kỹ năng, cũng không đến mức gặp phải quẫn cảnh như hôm nay.

Lơ đễnh nhún vai, Đường Bình Bình thần sắc thong dong nói, "Cùng lắm thì bụng đói thôi." Lương khô đều ở trong bao quần áo, mà gánh nặng thì đã đưa cho người ta, bỏ một bữa cũng là không có biện pháp trong biện pháp, dù sao sức ăn của nàng luôn không lớn.

Vẻ mặt của Tam Mộc giống như ngày tận thế đã đến, bởi vì hắn nhất định có vấn đề lớn. Người là sắt, cơm là thép, không ăn một bữa, bụng của hắn nhất định sẽ chịu không nổi, nhất là đối với kẻ bao tử không đáy như hắn.

Sắc trời hoàn toàn tối đen, ban ngày rừng cây rậm rạp che bóng, một mảnh xanh um, hiện tại trong bóng đêm lại có vẻ mờ ảo, giống như yêu ma quỷ quái trồi lên từ địa ngục.

"Hú ——" Xa xa truyền đến tiếng sói tru.

"Thiếu gia, sói...." Tam Mộc bắt đầu phát run.

Chống má nhìn ánh lửa bập bùng, Đường Bình Bình cảm thán nói, "Có đôi khi ta thật hoài nghi ngươi rốt cuộc có thật là xuất thân từ khất cái hay không."

Tam Mộc ủy khuất tiếp tục thêm củi vào đống lửa, nhát gan cũng không phải hắn muốn nha, vả lại sói thật sự rất hung tàn.

"Có lửa sẽ không sợ sói đến."

"Thiếu gia hiểu biết thật rộng!" Hắn khâm phục nói.

Đường Bình Bình bĩu môi. Rộng sao? Nàng cũng là từ lúc trốn khỏi nhà mới chậm rãi hiểu biết cuộc sống gian khổ bên ngoài, bất quá điều này cũng không cần nói ra.

Đưa tay sờ sờ bụng, lại nhìn đống lửa đang "tí tách" cháy, Tam Mộc vẻ mặt đáng thương nhìn chủ tử.

"Đói bụng?"

"Ừ." Tiểu thư đồng liều mình gật đầu.

Trong lùm cây cách đó không xa đột nhiên truyền đến tiếng động khác thường, hai hàng lông mày thanh tú của Đường Bình Bình khẽ nhướn lên, khóe môi khẽ nhếch, "Tam Mộc, đi xem."

"Cái gì?" Hắn trong khoảnh khắc không phản ứng kịp.

"Ngươi không phải đói bụng sao?"

"Đúng vậy."

"Trong lùm cây có khả năng sẽ có đồ ăn chui vào bẫy." Nàng cười nói.

Ngay sau đó chỉ thấy Tam Mộc lấy tốc độ nhanh nhất lủi qua.

Đó là một con thỏ đáng thương, thật sự phi thường đáng thương.

Tam Mộc dưới ánh lửa kiểm tra ngân châm trên người con mồi, ít nhất có hơn hai mươi châm, quả thật sắp thành một cái mũ gai nhân tạo.

"Thiếu gia, cậu đến tột cùng lắp cái gì ở lùm cây?" Lúc nãy nhìn thấy chủ tử ngồi ở bên kia không biết làm cái gì, hiện tại nhìn đến con thỏ bị thương, hắn lại càng hoài nghi.

Đường Bình Bình thản nhiên cười cười, cẩn thận dùng khăn tay lau khô vết máu trên ngân châm, sau đó thu hồi.

"Thiếu gia trên người cậu mang nhiều ngân châm như vậy làm gì?"

"Phòng thân."

"Là ám khí?" Tựa như không ít người trên giang hồ sử dụng ám khí, mà trên võ lâm dùng ám khí nổi danh nhất chỉ có một nhà, tựa hồ là cùng họ với chủ tử.

"Xem như đi." Nàng ba phải cái nào cũng được.

Tam Mộc chạy đến bên dòng suối, xử lý con thỏ, một bên phân thần nói, "Thiếu gia, cậu là người trong giang hồ à." Hoàn hảo bọn họ chọn nghỉ đêm bên cạnh một dòng suối nhỏ, nếu không con thỏ này cũng không có cách nào rửa sạch được.

"Xem như đi." Đáp án vẫn mơ hồ như trước.

"Vậy y theo ý kiến của thiếu gia, Ôn thiếu gia có tính là võ lâm cao thủ không?"

Đường Bình Bình nhìn ánh lửa lặng yên nở nụ cười, gật đầu, "Tính." Nếu ngay cả hắn cũng không tính cao thủ, toàn bộ người trên giang hồ có thể xưng cao thủ cũng không nhiều lắm.

"Thiếu gia là cao thủ sao?"

"Ta không có võ công." Trong lòng nổi lên thản nhiên chua sót, xuất thân từ giang hồ thế gia, cho dù không có võ công cũng trốn không thoát vận mệnh thân là người giang hồ.

Người giang hồ mà không có võ công? Tam Mộc đầu tiên là hoang mang, sau đó chậm rãi lý giải đáp án lúc trước của thiếu gia vì sao lại mơ hồ như thế, có lẽ ngay cả bản thân hắn cũng không rõ ràng lắm chính mình có được tính là một người giang hồ chân chính hay không.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-10)