Truyện:Tướng Công Mười Bốn Tuổi - Chương 84

Tướng Công Mười Bốn Tuổi
Trọn bộ 90 chương
Chương 84
0.00
(0 votes)


Chương (1-90)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Trước bữa tối Thảo Hồ, A Y Nại, Lâm Tiêu mới về phủ, họ mua đầy một xe dược liệu về. Đi cả một ngày, gò má Thảo Hồ và A Y Nại đều đỏ bừng, do phơi nắng mà da có vẻ hơi khô.

"Các người không biết hôm nay A Y Nại lợi hại như thế nào đâu. Cô ấy rất biết cách cò kè mặc cả giá, khiến ông chủ quán phải trợn trắng cả hai mắt, cuối cùng mơ mơ màng màng bán cho chúng ta cả một xe dược liệu!" Thảo Hồ đi nguyên một ngày mà không hề mệt mỏi, ngược lại anh ta rất phấn khích, một tay cầm bát, một tay cầm đũa mặt mày hớn hở nói chuyện, trong mắt hoàn toàn là sự bội phục A Y Nại.

A Y Nại không cho chúng tôi có cơ hội phản ứng đã gõ một cái "cốc" lên đầu Thảo Hồ, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói với chúng tôi, "Mọi người có biết huynh ấy thật thà đến mức nào không, không biết mặc cả gì hết, ông chủ quán kia ít nhất cũng kiếm được của huynh ấy 500 lượng bạc. Hắn ngốc nghếch đến nỗi bảo đưa bao nhiêu là đưa bấy nhiêu, nếu không có muội, bạc huynh mang đi chắc chắn không thể mua về một xe dược liệu loại tốt nhất được!" Cô ấy nói xong còn chưa hết giận, gõ tiếp Thảo Hồ mấy cái, bồi thêm một câu, "Đần hết chỗ nói!"  

"Ui da!" Thảo Hồ bỏ bát đũa xuống, hai tay ôm đầu, nhìn bộ dạng này của anh ta thì chắc A Y Nại không hề nhẹ tay, đến nỗi anh ta phải nhăn hết mặt mũi lại.

"Lần sau đi mua đồ nhất định phải gọi muội đi cùng, nếu không người ta lại có cơ hội lừa gạt huynh! Việc buôn bán cần nhất là sự tính toán tỉ mỉ, mà huynh như vậy thì không được, chỉ biết chịu thiệt thôi!" Vì tức giận mà hai má A Y Nại đỏ ửng, khuôn mặt xinh xắn kết hợp với sắc mặt tức giận lại càng trở nên xinh đẹp động lòng người hơn!

"Dẫn cô theo, dẫn cô theo, đi đâu cũng sẽ dẫn cô đi cùng! Đừng gõ đầu ta nữa, cô gõ đầu ta suốt cả ngày nay rồi!" Thảo Hồ không chịu nổi, ôm đầu xin tha, khuôn mặt tuấn tú khổ sở, bộ dáng cực kỳ giống ông chồng làm việc sai phải xin lỗi vợ. Thì ra anh ta là cái "Viêm khí quản"....

Nghe vậy, A Y Nại sững sờ, ngay sau đó gương mặt đỏ ửng lên, nũng nịu, "Nói cái gì đó, chẳng lẽ huynh đi nhà vệ sinh muội cũng phải đi theo à?"

"Hả?" Thảo Hồ thôi xoa đầu, sau đó lại "A" rồi cười ngây ngô, thả tay xuống nói, "Trừ lúc đi vệ sinh. "

Rõ ràng là có nhiều 'sơ hở' trong lời nói của anh ta. Trừ lúc đi vệ sinh.... Nếu nói vậy, vậy lúc ngủ và tắm rửa thì có thể à? "Phì ~~" nghĩ xong, tôi không nhịn được mà bật cười.

A Y Nại cũng nghe ra sơ hở trong lời nói của Thảo Hồ, mỹ nhan đỏ lên như máu. Cô xấu hổ, trợn mắt nhìn anh ta một cái. Thảo Hồ vẫn không hiểu gì, quay mặt sang buồn bực nói, "Cô trừng ta làm gì?"

"Ha ha ha ha ha ha ha ha.... " Chúng tôi cũng không nhịn được nữa, người nào người nấy ôm bụng cười lăn lộn. Liệt Minh Dã, Nhiếp Quang thì càng không có hình tượng, đập 'bôm bốp' lên bàn ăn, cười đến chảy cả nước mắt.

A Y Nại xấu hổ muốn độn thổ, đầu cúi xuống cực thấp, không dám ngẩng lên. Thảo Hồ bị chúng tôi làm cho hoang mang, hết nhìn chúng tôi cười, rồi lại nhìn khuôn mặt đỏ bừng của A Y Nại mà không hay biết rằng màn cãi vã khi nãy của hai người trong mắt chúng tôi chính là 'liếc mắt đưa tình'.

Bữa tối tiếp tục diễn ra trong tiếng cười vui vẻ. Khi tiếng cười dứt, mặt A Y Nại vẫn đỏ bừng, không nói bất cứ tiếng nào với chúng tôi cả chỉ ôm tâm trạng khó chịu mà ăn cơm.

Sau bữa ăn chúng tôi uống một bát canh đậu xanh ướp lạnh để giảm bớt cái nóng, súc miệng; nha hoàn dọn bàn cơm, dâng trà. Tôi kể lại suy nghĩ của mình trong quán rượu ngày hôm nay cho tất cả mọi người nghe, "Hiện nay trù trang và cửa hàng châu bảo kinh doanh sẽ rất hạn chế, không chỉ có kiểu dáng bình thường xưa cũ không chút mới mẻ, màu sắc nghèo nàn, mà còn không biết kết hợp trang phục và trang sức như thế nào. Sau khi cửa hàng của chúng ta khai trương phải bắt đầu từ hai điểm này mà 'bỏ cũ đổi mới'! Kế hoạch của tôi là như thế này: những ai mua năm mươi lượng sẽ tặng một hà bao hoặc túi, một trăm lượng sẽ tặng nửa cuộn vải có giá trị tương đương, hai trăm lượng sẽ tặng một cuộn vải có giá trị tương đương, năm trăm lượng sẽ được đo người và may một bộ quần áo miễn phí. " Tôi nói xong dừng lại nhìn mọi người.

Mọi người đều bị ý tưởng táo bạo của tôi làm cho khiếp sợ, ai nấy cũng đều nghẹn họng nhìn trân trối. Lúc lâu sau Liệt Minh Dã mới nói, "Điều này có thể được không? Sẽ thua lỗ bao nhiêu?"

Tôi lắc nhẹ ngón tay, sau đó nói một cách khẳng định, "Không có chuyện làm ăn mà không đầu tư lỗ vốn, nhưng lỗ cũng phải lỗ khôn ngoan, lỗ có mục đích. Thời kỳ đầu kinh doanh như thế sẽ kiếm được ít tiền, nhưng mọi người thường ham món lợi nhỏ, một khi nếm được vị ngon ngọt, đến lúc đó chuyện sau này sẽ dễ dàng hơn! Hơn thế chúng ta còn phải làm cho thật khôn khéo, không thể chỉ vì mưu lợi mà phá hủy bảng hiệu của chính chúng ta được!" Tôi nói đến đây dừng lại uống một ngụm trà, sau đó dời ánh mắt về phía Thảo Hồ rồi nói tiếp, "Phương pháp đối với trù trang cũng có thể áo dụng cho việc hành y cứu người. Trước khi y quán khai trương ba ngày, anh hãy đi khám bệnh miễn phí cho những người dân bình thường. Với những người có hoàn cảnh khó khăn có thể cho thuốc miễn phí. Làm như vậy không chỉ có thể tạo ra danh tiếng tốt đẹp cho anh, mà còn có thể  tạo danh hiệu làm lần đầu đã thành công, đến lúc đó dân chúng trong 'thành Triêu Dương' đều sẽ truyền tụng Thảo Hồ anh là một vị lương y cứu thế hiếm có! Nhưng, phương pháp này không áp dụng đối với những người có tiền. Nếu áp dụng sẽ chỉ khiến họ thêm tham lam mà không biết biết ơn!"

Thảo Hồ nghe tôi nói mà mắt càng ngày càng mở to ra. Lúc tôi nói xong một lúc lâu nhiệt huyết của anh ta sôi trào như thể uống  "thuốc kích thích", không ngừng đánh vỗ hai tay lên đùi, miệng không ngừng nói, "Diệp nhi! Cách này của cô quá tuyệt vời! Gậy im lặng lạ thường! Đúng là chỉ có kỳ hoa mới có thể nghĩ ra cách đó!" Kể từ khi Liệt Minh Dã thay đổi xưng hô gọi tôi là "Diệp nhi", bọn họ cũng đều sửa theo, mà không hỏi tại sao. Cho nên, tôi cực kỳ nghi ngờ bọn họ đã sớm biết tôi không phải "Lăng Tiêu Lạc" thực sự, chỉ là im lặng không hỏi mà thôi.

Nghe vậy, tôi 'phì' cười một tiếng, anh ta lại dùng loại hình dung từ giống Lạch Phong ( anh chàng dịu dàng). "Tiết mục lúc chúng ta khai trương tôi đã nghĩ ra. " Nói xong, tôi gọi nha đầu mang văn phòng tứ bảo đến đặt lên bàn, cần bút vẽ lên giấy tuyên thành.... Tất cả mọi người đều chụm đầu lại xem. Sau khi vẽ xong, tôi chỉ vào tờ thứ nhất nói, "Cái này gọi là 'múa lân', ở quê hương tôi nó là một loại nghệ thuật truyền thống. "Tôi chỉ vào tờ thứ hai nói, "Cái này gọi là 'cà kheo', cũng là một loại hình nghệ thuật truyền thống. "

"Chúng thật quái lạ, phải làm như thế nào?" Nhiếp Quang mê mẩn, quan sát bức vẽ từ trên xuống dưới, từ trái qua phải.

"Như vậy.... " Tôi để bút xuống đứng dậy, dùng ngôn ngữ tay chân hết sức để biểu hiện "múa lân" và "cà kheo". Sau khi múa một lúc lâu, tôi thở hổn hển ngồi lại vị trí cũ.

Bọn họ ai ấy đều kinh ngạc, mắt sáng lên, hiển nhiên đó là sắc mặt ngạc nhiên khi phát hiện một điều mới mẻ.

"Tôi biểu diễn như vậy không thể biểu đạt đầy đủ nội dung truyền thống bên trong. Đợi sau khi chúng được hoàn thành, mọi người tự mình thể nghiệm mới biết được!" Tôi liếm cánh môi khô khốc, một hơi uống cạn chén trà.

Mọi người vừa gật đầu vừa giơ ngón tay cái với tôi. A Y Nại khó nén sự tò mò trong lòng, hỏi, "Lăng tỷ tỷ, tỷ thật lợi hại, tại sao trong đầu tỷ lại chứa nhiều thứ kỳ lạ vậy?"

"Ha ha, tất cả những thứ này đều là những trò chơi ở quê hương tỷ, lần này mở cửa hàng vừa lúc có công dụng. " Tôi cười khẽ, không giải thích quá nhiều.

"Oa, quê hương tỷ tỷ thật kỳ lạ! Ở đâu vậy? Muội rất muốn đến đó thăm!" A Y Nại chống hai cùi chỏ lên bàn, hưng phấn không thôi.

Câu hỏi này làm khó tôi, tôi không thể trả lời được. Thế kỷ hai mốt xa xôi, đến làm sao được?

"Lăng tỷ tỷ, sao vậy?" Cô ấy không hiểu vì sao tôi không trả lời.

"Quê hương của tỷ ở rất xa, không cách nào có thể đến đó được. " Tôi nói có chút khổ sở. Tôi đã rời khỏi thế kỷ 21 sáu năm, và không thể quay về nữa.

Bất kỳ sự thay đổi nhỏ nào của tôi cũng đều không qua khỏi ánh mắt của Liệt Minh Dã. Cậu cầm tay tôi đặt lên bàn, chuyển đề tài "Hôm nay tất cả mọi người đều đã mệt mỏi rồi, tắm rửa sớm rồi đi nghỉ ngơi thôi!"

Ý của cậu rõ ràng, A Y Nại là một người thông minh, tất nhiên sẽ không cố tình gặng hỏi nữa.

Sau khi mọi người đi rồi, Liệt Minh Dã dắt tôi trở về phòng, cầm tay tôi đặt nhẹ ở trước ngực, dịu dàng trấn an, "Đừng buồn, chúng ta có thể mang những điều đặc sắc ở 'quê hương'  của nàng vào trong phủ, như vậy có thể làm vơi đi sự nhớ nhung của nàng. "

Nghe vậy, tôi lau nước mắt, ngẩng đầu mỉm cười, tiến sát vào ngực cậu, cảm động nói, "Tướng công, cám ơn chàng.... "

"Đồ ngốc, nàng là nương tử của ta, cần gì phải nói cảm ơn. " Cậu vuốt tóc tôi, tôi dụi dụi mặt trong ngực cậu, nhắm hai mắt lại hưởng thụ hương vị trên người cậu, hai cánh tay ôm chặt hông cậu, nở nụ cười ngọt ngào trên môi.

Mang bản vẽ "múa lân" và "cà kheo" đi làm theo yêu cầu, từ chỗ Lạch Phong ký hiệp nghị mua bán và mua được nhóm thành phẩm vải đầu tiên. Tôi giới thiệu và hướng dẫn đám người Liệt Minh Dã cách phân biệt vải dệt ở trong phủ.

Chúng tôi dán thông báo, tuyển dụng tám tú nữ, yêu cầu nhất định phải là thiếu nữ chưa lấy chồng. Không còn cách nào khác, chuyện mà một phụ nữ đã lập gia phải làm quá nhiều, vì để tránh những phiền toái không cần thiết nên chúng tôi chỉ tuyển những cô gái chưa lấy chồng ít việc. Tôi mở cửa hàng là để làm ăn buôn bán chứ không phải là để xử lý chuyện vụn vặt trong nhà.

Sau khi dán thông báo, có rất nhiều cô gái đến ứng tuyển, chỉ ngày đầu tiên mà đã tiếp đến ba mươi cô. Vì sao nhiều như vậy hả? Ha ha, chỉ vì tôi làm theo phương pháp khi thuê những nhân viên làm theo tháng! Lương gốc của mỗi người mỗi tháng là một lượng, bán được nhiều hơn một thành phẩm do chính mình thêu sẽ trích phần trăm ba văn tiền, bán nhiều có nhiều, từ đó điều cốt lõi chính là bản lĩnh thực sự của từng người, há có thể không hấp dẫn dân chúng đang cố gắng mong được ấm no sau chiến loạn?

Nhưng, yêu cầu của tôi rất cao, tay nghề tôi nhìn không thuận mắt là loại luôn, vả lại trong nhà không thể có nhiều người tạp nham, thí dụ như thích rượu, đánh bạc gì đó. Chính bởi vì yêu cầu của tôi cao, cho nên một tháng chỉ tuyển được bảy người đủ tiêu chuẩn, còn một tú nữ cuối cùng nói gì cũng không chịu "xuất đầu lộ diện", khiến tôi rất sốt ruột!

Tôi nhìn từng sản phẩm khảo nghiệm vừa thêu xong lại lắc đầu lần nữa. Thêu thùa ai cũng biết, nhưng thêu xong lại khô khan không có linh khí thì không được. Do đó, toàn bộ năm cô gái hôm nay đến ứng tuyển đều bị loại!

Tôi đi qua đi lại trong phòng khách, quyết định sẽ không sửa đổi yêu cầu cao của mình. Tôi vẫn sẽ tiếp tục chờ người cuối cùng này. Tôi không tin trước ngày đại cát mùng 6 tháng 11 khai trương mà vẫn không tìm được người phù hợp. Tôi đang suy nghĩ thì bên ngoài phòng vang lên tiếng bước chân. Tôi dừng chân nhìn lại, chỉ thấy quản gia dẫn một cô gái nhỏ gầy đi tới.

"Tam phu nhân, vị cô nương này đến tham tuyển tú nữ!" Quản gia dẫn cô gái vào phòng khách rồi lui xuống.

"Thêu một đóa mẫu đơn cho tôi xem!" Tôi ý bảo cô gái ngồi xuống. Cô ấy nhút nhát gật đầu, sau khi ngồi xuống xâu kim, kíp nổ, thứ tú, làm liền một mạch.

Sự thuần thục của cô ấy khiến tôi như nhìn thấy ánh bình minh, vội ngồi xuống đối diện đợi cô thêu.

Cô gái không chỉ có vóc người nhỏ gầy, mà ngay cả đôi tay cũng mảnh khảnh làm lòng người xót thương. Cô ấy quá gầy, chỉ còn da bọc xương!

Mới đầu tôi còn có thể ngồi trên ghế để đợi, nhưng sau đó dứt khoát chuyển đến ngồi cạnh cô gái nhìn cô ấy thêu. Càng nhìn đường kim mũi chỉ của cô ấy trong lòng tôi lại vui sướng thêm vài phần. Lúc cô ấy thêu xong đóa mẫu đơn tôi hưng phấn nhảy dựng lên, đoạt lấy tấm vải thêu trong tay cô quan sát một cách tỉ mỉ.... Thật kỳ diệu! Thật đẹp! Tuyệt vời! Đóa mẫu đơn cô ấy thêu kiều diễm giống y như thật, mỗi đường kim mũi chỉ đều hết sức thành thạo uyển chuyển, không mang theo chút gượng ép nào.

Xem mẫu đơn xong, trước tiên tôi quan sát thiếu nữ. Nhìn cô không quá mười bốn mười lăm tuổi, vậy mà lại có tay nghề tinh xảo như vậy, thật không thể tưởng tượng nổi! Cô gái bị ánh mắt nhiệt tình của tôi nhìn đến có chút sợ, ngón tay mảnh khảnh luống cuống xoắn vận cái áo có vài miếng vá.

"Cô nương, nhà cô ở đâu? Trong nhà có những ai?" Tôi nhìn trúng cô gái này rồi, liền tìm hiểu sâu hơn về bối cảnh gia đình.

Nghe vậy, ngón tay xoắn áo của cô gái dừng lại, dùng lực nắm chặt vạt áo, đầu cúi xuống, giọng nói mang theo run rẩy buồn bã, "Đều chết hết rồi, chỉ còn một mình tôi.... Tôi không có nhà.... Giọng nói của cô rất nhỏ, nhưng lại như ghim mạnh vào trái tim đau đớn của tôi.

Tôi để mẫu đơn xuống, nâng khuôn mặt nho nhỏ của cô gái lên. Giây phút nhìn vào đôi mắt cô gái, tim tôi đau nhói như thể bị kim châm! Đôi mắt ấy đầy sợ hãi và cô độc. Khát vọng ấm áp trong đôi mắt trong sáng khiến tôi lập tức nhớ đến "Lăng Tiêu Lạc", thậm chí còn xem hai người như một! Trong chớp mắt, tôi cảm thấy người trước mắt không còn là cô gái xa lạ kia nữa, mà là "Lăng Tiêu Lạc" số khổ! Tôi vừa nghĩ đến đó, nước mắt cũng bất giác rớt xuống. Liệu đây có phải là chỉ dẫn của trời xanh không, người đưa cô gái này tới để hoàn thành tâm nguyện bù đắp những thiệt thòi cho "Lăng Tiêu Lạc" của tôi và Liệt Minh Dã?

"Phu, phu nhân?!" Cô gái bị giật mình, mở to hai mắt hoảng sợ lui về phía sau một bước.

"Thật xin lỗi, tôi thất lễ quá.... " Tôi hoàn hồn từ trong suy tư, vội lau đi nước mắt trên mặt, "Nói cho tôi biết, cô tên gì?"

"Thanh, Thanh nhi.... "

"Thanh nhi, tôi rất hài lòng với cô, ngoại trừ ngân lượng như trên thông báo, tôi sẽ lo thêm chỗ ăn ở cho cô, kể từ hôm nay cô cứ an tâm ở lại trong phủ đi!"

Nghe vậy, cô gái kinh hãi, con ngươi trong sáng mở thật to, giọng run rẩy hỏi, "Phu, phu nhân, lời người nói.... là thật sao?"

"Đương nhiên là thật!" Tôi dùng sức gật đầu, đi tới cửa sảnh bảo nha hoàn đi gọi quản gia, rồi nói với ông ấy, "Cô ấy gọi 'Thanh nhi', kể từ hôm nay sẽ chính thức trở thành tú nữ trong Tú Lâu của chúng ta. Ông hãy sắp xếp chỗ ở cho cô ấy!" Nhìn về phía Thanh nhi, tôi nói tiếp, "Cô theo quản gia đi chọn vài tấm vải mà cô thích rồi may mấy bộ quần áo. Sau này không phải mặc quần áo chắp vá nữa!"

Trong mắt Thanh nhi lóe lên lệ quang trong suốt, không nói tiếng nào mà "bịch" một tiếng quỳ xuống, tiếp đó là một cái dập đầu mạnh dành cho tôi!

"Thanh nhi!" Tôi sợ hãi, vội vàng đỡ cô ấy dậy, chịu một cái lễ của cô ấy thực sự quá tội lỗi! "Quản gia, mau dẫn Thanh nhi xuống rửa sạch vết thương rồi thoa thuốc!" Trán dập mạnh đến nỗi bị thương rồi!

"Dạ, Tam phu nhân. " Quản gia gật đầu ứng thanh, "Thanh nhi, theo ta đi thôi. "

"Hu hu.... " Thanh nhi lệ rơi đầy mặt, che miệng nghẹn ngào liên tục nói cám ơn, "Cám ơn phu nhân.... Cám ơn phu nhân.... "

Nhìn bóng lưng cô ấy rời đi mà nội tâm tôi cuồn cuộn không dứt. Trong cuộc sống sau này tôi muốn bù đắp tất cả những thiếu sót với "Lăng Tiêu Lạc" lên người Thanh nhi.

Xoay người, dọn dẹp kim chỉ. Có đôi cánh tay ôm tôi từ phía sau, hương vị quen thuộc truyền vào mũi. Tôi dừng dọn dẹp, áp vào trong ngực người tới, khàn giọng gọi, "Tướng công.... "

"Không cần phải nói gì cả, ta đều nghe hết rồi, nàng làm rất đúng!" Cậu dán má cậu vào má tôi, càng siết chặt cánh tay hơn.

"Vâng.... " Tôi gật đầu, dựa vào trong ngực cậu từ từ bình ổn cảm xúc, lau khóe mắt.

Cậu buông tôi ra, thu dọn kim chỉ, vải vóc, rồi dắt tôi trở về phòng, đóng cửa lại. Cậu vô cùng trấn định nói với tôi: "Ta học được cách gảy bàn tính rồi. "

Nghe vậy, tôi vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, "Thật ư?"

"Thật!" Cậu vừa gật đầu, vừa đi đến ngồi xuống phía sau bàn, cầm bàn tính, đợi khi tôi đi đến bên cạnh, cậu vừa nhớ cách tính vừa gảy bàn tính.

Sau khi nghe xong, nhìn xong, tôi ôm chặt lấy cậu, lần lượt hôn lên trán, má và môi cậu, vui sướng nói, "Tướng công, chàng làm được rồi!"

Cậu kéo tôi vào trong ngực, để tôi ngồi lên đùi mình, cụng trán cậu vào trán tôi, thở dài cảm khái nói, "Rốt cuộc ta cũng học xong, thì ra ta cũng không phải rất đần, đúng không?"

"Chàng vô cùng thông minh! Chàng là giỏi nhất!" Tôi ôm cổ cậu, vừa vui mừng, vừa cảm động. Một tháng vừa qua cậu không chỉ phải luyện tập tính bằng bàn tính mà còn phải thuộc lòng mỗi chủng loại vải vóc đặc biệt là thủ cảm, hơn thế cậu còn phải chỉnh trang lại toàn diện trong ngoài cửa hàng, đáng sợ lo trong lo ngoài, nhất tâm tam dụng, cậu thật sự rất cừ!

Thân thể cậu nghiêng về phía trước đè tôi trên bàn, cọ cọ chóp mũi cậu lên chóp mũi tôi, nửa là làm nũng, nửa là mê hoặc lẩm bẩm nói: "Một tháng qua ta rất mệt mỏi, Diệp nhi, ta muốn phần thưởng.... "

Nghe vậy, tim tôi giật thót, hiểu được cái cậu muốn là cái gì. Theo ánh mắt cậu nhìn xuống đôi môi đỏ mọng, mặt đỏ tía tai như thể chính mình hôn môi mình.

Cậu quấn lấy tôi, hôn từ cạn tới sâu, từ dịu dàng tới kích cuồng, cho đến miệng lưỡi trong suốt quấn quít vang vọng ở bên tai làm tôi mê say.

Hôn rất lâu cậu mới dời khỏi môi tôi, một sợi tơ bạc lóe sáng giữa môi hai người. Cái hôn vừa rồi chưa đủ, chúng tôi tạm nghỉ điều chỉnh hô hấp sau đó lại tiếp tục ôm hôn. Giai đoạn đầu khi khai trương chuẩn bị rất nhiều công việc, luôn bận rộn, không có thời gian thật sự gần gũi nhau.

Cậu dùng sức ôm tôi lên, vừa hôn, vừa bước nhanh về phía giường. Hai chúng tôi song song ngã xuống giường, bắt đầu lăn lộn.

"A.... " Tôi ý loạn tình mê rên rỉ, hai mắt mơ màng ôm cổ cậu, tim đập rất nhanh, như thể muốn chui ra khỏi lồng ngực.

Đang lúc lửa mạnh sắp cháy hừng hực thì cửa phòng "két" một tiếng mở ra, kèm theo đó là tiếng, "Mẹ!"

Giọng nói này như một gáo nước lạnh dội xuống đầu, nhất thời dập tắt lửa tình đam mê của tôi. Tôi bất ngời đẩy Liệt Minh Dã đang đè trên người ra, nhìn về nơi phát ra giọng nói, chỉ thấy Tiểu Thương Sí đang thất thần đứng ở cửa nghẹn họng nhìn trân trối.

"Thương Sí!" Tôi bật thốt lên, gương mặt nhất thời nóng như lửa đốt. Tôi thét lên dùng chân đá văng Liệt Minh Dã, nhanh chóng chỉnh lại quần áo của mình, may mắn là cái yếm vẫn còn, nếu không sao tôi còn dám đi gặp người khác!

Liệt Minh Dã va đầu vào cuối giường, đau đến nỗi cậu phải nhe răng nghiến lợi, núp ở trên giường hừ hừ.

"Khụ.... " Sau khi kinh ngạc, Tiểu Thương Sí vô cùng bình tĩnh hắng giọng, chắp hai tay sau lưng ra dáng đại nhân giảng dạy hai người chúng tôi, "Bữa tối nấu xong rồi, di di bảo con tới gọi hai người. Lần sau lúc hai ngươi 'hành sự' trong phòng nhớ chốt cửa lại, chú ý ảnh hưởng một chút, thật là!" Dứt lời, ngẩng đầu lên, nghênh ngang sải bước rời đi, làm gì còn sự hoảng sợ ngượng ngùng khi nãy chứ.

Nghe vậy, tôi há hốc miệng, nhìn chằm chằm cửa phòng mở toang mà suýt nữa muốn sặc khí. Tôi trợn mắt nhìn thật lâu rồi chuyển hướng sang Liệt Minh Dã, vừa đánh vừa cắn cậu, cực kỳ tức giận thẹn thùng khiển trách, "Đều tại chàng, lại bị Thương Sí nhìn thấy rồi! Em không còn mặt mũi gặp ai nữa!"

Liệt Minh Dã giận đến sầm mặt lại, mặt mày nghiêm nghị đen thui mặc cho tôi đánh chửi, cơ mặt và đuôi long mày co rúm lại, gương mặt xanh mét pha chút ửng đỏ vì "chuyện tốt" bị phá đám.

"Liệt Minh Dã, về sau trời còn chưa tối thì chàng đừng hòng mà đụng được vào người em!" Tôi ôm hai má đỏ ứng chạy xuống giường, hùng hùng hổ hổ sửa sang lại quần áo. Tiểu Thương Sí lần đầu nhìn thấy hai người chúng tôi thân mật, mặc dù là con chúng tôi, nhưng, nhưng mà.... Ai dà, mặt của tôi đặt ở đâu?

Crypto.com Exchange

Chương (1-90)