Kết quả của sự kiêu ngạo
← Ch.06 | Ch.08 → |
Ngồi ở trên giường, tim tôi đập "thình thịch", từng trận kích thích đánh thẳng vào thể xác lẫn tinh thần. Thì ra tát người một bạt tai lại có thể hưng phấn như vậy! Còn có thể khiến toàn thân thoải mái!
Nhìn tay phải mình, tôi không hối hận đã đánh cô gái đó, cho dù sau đó sẽ đưa đến tai hoạ cũng tuyệt đối không hối hận! Nếu thể diện mất rồi, sống còn có ý nghĩa gì?
Hít sâu, thở ra một hơi thật dài, tôi dần dần ổn định cảm xúc kích động của mình.
Bữa tối không có ai đưa, tôi lấy miếng điểm tâm còn thừa từ trong ngực ra, ăn từng miếng nhỏ. Ăn từng tí như vậy mới thưởng thức được hương vị, thơm thơm ngọt ngọt, không ngấy, tựa như được tinh luyện từ loại hoa nào vậy.
Tắt đèn đi ngủ, nằm ở trên giường lăn qua lộn lại, hai mắt lúc nhắm lúc mở, bởi vì bụng đói quá không thể nào ngủ được. Nếu sau giữa trưa không ăn bánh ngọt có lẽ sẽ không như thế, nhưng đã ăn rồi thì dạ dày sẽ kháng nghị không có thức ăn vào, không có gì tiêu hóa, cứ réo "ùng ục" không ngừng.
Có chút phiền não, tôi vạch chăn ra cho người ra ngoài. Khẽ ép nhẹ xoa xoa dạ dày, cảm giác đói hình như tiêu tan đi một ít. Đang xoa bụng, cửa phòng không hề báo trước 'rầm' một tiếng bật tung ra, âm vang cực kỳ chói tai!
Tim tôi suýt chút nữa ngừng đập, giật mình sợ hãi hét ầm lên, "A......", xảy ra chuyện gì vậy?
Tôi chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy một trận gió mạnh xen lẫn lửa giận đánh úp về phía giường, ngay sau đó cổ áo bị người ta xách lên, cơn tức nóng rực phả lên trên mặt! "Ai đó?" tôi hoảng hốt, thốt ra câu hỏi. Đêm khuya yên tĩnh, chẳng lẽ là kẻ xấu?
"Cô lại dám bước vào 'Cúc Uyển', còn ra tay đánh vú nuôi của con ta?" Từng chữ mang theo lửa giận rít qua kẽ răng, hơi thở còn có mùi rượu, mạnh bạo, mãnh liệt, gấp gáp.
Nghe tiếng tôi mới biết người tới là Liệt Minh Dã, quả tim suýt nữa ngừng đập nay lại đập điên cuồng."Nếu có người tát cậu một bạt tai, cậu có tát lại không?" Tôi giữ vững tinh thần, không trả lời mà hỏi lại.
Tôi nghĩ cô gái kia sẽ không tự động tố cáo, mà lúc cậu ta đi thăm bé con thấy trên má cô ta có vết tát mới biết.
Tôi vừa nói xong, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh. Yên tĩnh một lát, sau đó liền nghe Liệt Minh Dã nói: "Cô ta đánh cô?" Giọng nói có chút quái dị, tựa như kinh ngạc nhưng không phải là kinh ngạc, cơn tức vẫn còn.
"Nếu không tin, cậu có thể tự thắp đèn mà nhìn." Trong bóng tối tôi ngẩng đầu, nghênh đón cặp mắt đen của cậu ta. Đồng tử của cậu tựa như dã thú, trong đêm tối tản thứ ánh sáng tối tăm, vô cùng nguy hiểm!
Chỉ thấy bóng người lướt qua, bấc nến trên bàn lập tức được thắp sáng. Liệt Minh Dã buông tay xuống, quay đầu nhìn tôi.
Tôi hơi nghiêng đầu đưa má trái có vết tát về phía cậu ta, đôi tay âm thầm nắm chặt.
Cậu ta nắm lấy cằm tôi, kéo mặt tôi tới gần cậu ta hơn chút nữa, hai mắt híp lại nhìn tỉ mỉ. Ánh mắt không nhanh không chậm trở nên âm trầm, khuôn mặt bình tĩnh, khiến người ta không thể đoán được cậu ta hiện đang vui hay là giận.
Không dám suy đoán lung tung, tôi lẳng lặng nhìn thẳng cậu ta. Cậu ta hỉ nộ vô thường, tiếp theo sẽ xảy ra cái gì không ai biết trước được!
"Cô cũng sẽ ra tay đánh người sao? Xem ra, ta nên nhìn cô với con mắt khác rồi." Nhìn thẳng nhau một hồi lâu, cậu ta cong môi nở nụ cười tà tứ như ma quỷ, lộ ra vẻ độc ác, hơi thở như đốt người.
Thấy nụ cười này, chân tay tôi bỗng lạnh buốt, huyết sắc trên mặt mất hết, tim đập nhanh khác thường. Tôi khó khăn nuốt một ngụm nước miếng, bởi vì không rõ sự hung ác này của cậu ta là nhằm vào tôi hay là vú nuôi kia?
Khi tôi cảm thấy đó là nhằm vào tôi thì trong lòng lại có một âm thanh nói: đối tượng là cô vú nuôi kia. Khi cảm thấy là vú nuôi thì lại có âm thanh nói: đấy là tôi. Theo phản ứng của cậu ta hiện nay mà nói, thật không hiểu, thật sự không hiểu!
Tôi và cậu ta giằng co, đều không nói thêm nữa. Hồi lâu, cậu ta dùng lực hất cằm tôi ra, làm đầu tôi nghiêng qua một bên, ngã vào giường.
Bộ mặt hung ác của cậu ta tiêu tan, lười biếng ngoảnh cổ, đôi mắt đen sáng ngời có thần phủ một tầng buồn ngủ. Xoay người, ngáp một cái đi về phía cửa phòng rộng mở.
Thấy thế, tôi vội xoay người nhào tới mép giường, gọi, "Liệt Minh Dã......"
Ba chữ này làm cậu ta chợt dừng chân, đột ngột quay đầu, vẻ âm lệ tàn nhẫn lạnh thấu xương toát ra, giọng điệu lạnh lùng như băng, "Tục danh của ta là để cho cô gọi sao!"
Bấy nhiêu uy hiếp làm lông tơ toàn thân tôi dựng đứng, mồ hôi lạnh chảy ra, tim ngừng đập sau hai giây mới nói "Thiếu, thiếu gia......" Lúc này đổi cách gọi, giọng nói run rẩy khàn khàn.
Đã xuyên không đến đây nhiều ngày, tôi không lúc nào là không phỏng đoán thân phận của cậu ta, môn phái giang hồ, tổ chức sát thủ, những thứ này hình như đều không thể biểu đạt được khí chất của cậu ta.
Cậu ta mặc dù mới mười ba, mười bốn tuổi, nhưng từ trong đã tản ra khí phách lẫm liệt, cường thế, thô bạo, âm u tàn nhẫn, thậm chí...... Sát khí! Nhiều nhân tố như vậy tập hợp ở trên một thiếu niên vị thành niên thật khiến người ta khó hiểu, sợ hãi. Rốt cuộc cuộc sống như thế nào mà lại có thể tạo ra được cậu ta như hiện nay?
"Thật ra thì không cần vú nuôi, tôi có thể cho con......" Tôi thận trọng nói, vừa nói vừa nắm lấy đệm giường.
"Nương tử nuôi từ bé hèn mọn như cô sao có thể cho con ta bú sữa!" Chưa nói hết lời, cậu ta đã lớn tiếng cắt đứt hi vọng của tôi! "Con là của ta, không có quan hệ gì với cô, cô tốt nhất nên nhớ kỹ!"
Nghe vậy, toàn bộ máu trong người tôi đông lại, thất thanh hô to, "Con là do tôi sinh!"
"Không có ta, cô có thể sinh con được sao?" Cậu ta quắc mắt nhìn trừng trừng, giận dữ mớt rút đi đột nhiên tăng trở lại, ngọn lửa thiêu đốt trong đôi mắt u tối hừng hực như đốt người!
"Tuy vậy, nhưng, nhưng nó là miếng thịt trên người tôi, tôi có sữa, nếu nó không uống tôi cũng sẽ......" Tôi thử thuyết phục cậu ta, một mặt là cho con bú sữa, bởi vì tôi thích bé con. Mặt khác cũng bởi vì tức sữa, không để bé con bú sữa, lần sau căng đau phải làm sao? Lại nhờ Liệt Minh Dã giúp đỡ sao? Không, nếu lại nhờ giúp đỡ nữa không biết mình còn có thể bị cậu ta mắng thành cái gì!
"Đủ rồi!" Cậu ta phiền não vò tóc, ánh mắt sắc bén không cho phép nói thêm nữa "Ta nói không được là không được!" Dứt lời, liền xoay người đi.
Thấy thế, tôi lại vội vàng ngăn cản nói, "Đợi chút......"
"Cô lại muốn thế nào?" Cậu ta quay ngoắt lại, dường như đã sắp không kìm chế được, nghiến răng nghiến lợi.
"Nó...... Tên là gì?" Tôi cắn cắn môi, yếu ớt hỏi. Không thể cho con bú sữa, nhưng tên có thể nói cho tôi biết chứ?
"Liệt Thương Sí." Cậu ta bỏ lại ba chữ mang theo lửa giận, phẩy tay áo bỏ đi.
Cậu ta vừa đi, tôi lập tức xụi lơ ngã xuống giường, chán nản nhìn đêm đen bên ngoài. Tim thật đau, mũi ê ẩm, hốc mắt đau đớn, một hàng nước mắt lăn xuống.
Đau đớn, chua xót, kích động, ba loại phản ứng này một nửa là tôi, một nửa là chủ nhân của thân xác này. Không được đồng ý đã làm người ta đau lòng, hiện nay Liệt Minh Dã lại không cho tôi cho con bú sữa, mặc dù tôi và đứa bé cách nhau không xa, nhưng lại không thể gặp. Cậu ta hung bạo chia cắt mẹ con tôi như vậy thật quá đáng...... Theo bản năng tôi đè tay lên ngực, mẫu tử liền tâm, tôi hiện giờ đau lòng, không biết bé con có vậy hay không?......
Mới nghĩ đến đây, trong đêm tối bỗng nhiên vang lên tiếng khóc to rõ. Tôi bị giật mình, ngồi dậy, lặng lẽ khóc, đó là bé con đang khóc!
Giờ khắc này trong lòng tôi vừa chua xót vừa đau đớn, mẹ con quả nhiên liền tâm, bi thương của tôi đã truyền đến nó......
Tiếng kêu kinh hoảng của vú nuôi xé qua bầu trời đêm, kế tiếp bên ngoài rối loạn! Tôi khóc, bé con cũng khóc; tôi khóc càng lớn, vbé concũng khóc càng lớn; khi tôi ý thức được nếu tiếp tục khóc nữa có lẽ sẽ làm hỏng dây thanh quản của bé con tôi lập tức thu hồi nước mắt lại.
Kỳ lạ, tôi ngừng khóc thì tiếng khóc to rõ cũng dần dần dừng lại, cho đến khi bên ngoài khôi phục lại sự yên tĩnh.
Vốn bụng đói, lại thêm lớn tiếng khóc, tôi kiệt sức nhắm mắt mệt mỏi ngủ. Cửa phòng cứ để mở như vậy, không còn sức đóng lại......
★
Hôm sau, tôi còn đang ngủ lại bị một cơn đau làm cho tỉnh lại. Đau nhói, da đầu mỗi một lần bị kéo đều khiến cho toàn thân tôi co quắp lại!
Không chờ tôi nhìn rõ là ai kéo, "Bốp, bốp, bốp" mấy cái bạt tai vô tình giáng xuống, đầu choáng mắt hoa, rất nhiều ánh sao lóe sáng vây quanh tôi.
"A......" tôi hét thảm một tiếng, trong miệng ngai ngái, tia máu chảy xuống khóe miệng.
"Tiện nhân!" Một tiếng nói giận dữ căm thù vang lên trên đỉnh đầu, tôi nhận ra chủ nhân của giọng nói đó, là vú nuôi!
"Hôm qua cô tát ta một cái, hôm nay bà đây sẽ trả lại cho cô gấp bội! Các tỷ muội, đánh cho ta, tát nát bộ mặt gai mắt của cô ta đi!"
"Bốp, bốp, bốp" rất nhiều bàn tay tàn nhẫn tát vào mặt tôi, trước mắt nổ đom đóm, bóng người hỗn loạn, hai mắt hoa lên, ít nhất có năm người đang tát tôi!
Tôi nhếch môi lặng lẽ cười thảm, đây là cuộc sống của tôi, cũng là cuộc sống của chủ nhân thân xác này, vô cùng thê thảm!!
Họ không chỉ đánh vào mặt tôi, còn kéo tôi khỏi giường, ném xuống đất giẫm đạp, mỗi một đấm, mỗi một đạp đều rất mạnh. Đau quá! Thật sự rất đau! Thân thể suy yếu của tôi sao chịu được loại ngược đãi này? Chẳng lâu bao, tôi nằm bất động trên mặt đất không nhúc nhích, mặc cho họ thi bạo.
Trong đầu hỗn độn trắng xóa, đã không thể nào suy nghĩ được gì. Trừ tiếng cười của vú nuôi, còn nghe được tiếng một người khác, là nha hoàn kia! Tham dự trận đánh này còn có cô ta!
"Rầm......" một tiếng vang thật lớn, cùng lúc đó quyền cước như mưa rơi đột nhiên ngừng lại. Tiếng hít thở vang vọng trong căn phòng đang tràn đầy bạo lực, "rầm rầm" mấy tiếng nặng nề liên tiếp.
Vì sao dừng lại? Xảy ra chuyện gì vậy? Mấy tiếng "rầm rầm" nghe rất giống......
Vừa nghĩ tôi vừa ra sức mở to mắt, cố gắng làm tầm mắt từ mơ hồ chuyển dần dần sang rõ ràng. Đánh tôi thật sự là năm người, người nào cũng toàn thân run rẩy quỳ trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch.
Một bóng người đứng chắn ánh mặt trời ngoài cửa, tôi nhìn qua, chỉ thấy Liệt Minh Dã mặt mũi xanh mét đứng ở đó, trong đó một cánh cửa bể tan tành...... Đó là, là cậu ta đạp vỡ?
"Thiếu, thiếu, thiếu gia......" Giọng vú nuôi vô cùng run rẩy, sợ hãi, luống cuống."Ngài... không phải ngài... không phải ngài đã ra... ra... ra phủ rồi sao?"
Cô ta nói, bốn người khác đều cúi đầu, không dám thở ra, càng thêm run rẩy, mồ hôi lạnh rơi từng giọt từng giọt trên đất.
"Ra phủ hay không phải cần cô quản sao?" Liệt Minh Dã tựa như như gió lốc bước lên trước, "Bốp" một cái tát vang dội đánh lên mặt vú nuôi.
"Oa a......" Vú nuôi hét một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, nhuộm đỏ cả mặt đất, quện với mồ hôi rất chói mắt!
Tôi theo bản năng ngừng thở, hai mắt nhìn chằm chằm vú nuôi. Một cái tát của Liệt Minh Dã khiến nửa bên mặt cô ta sưng to!
Thấy Liệt Minh Dã giận dữ, bốn nha hoàn còn lại vội dập đầu, tiếng "cộp cộp cộp" từ trong phòng vọng ra.
Ánh mắt sắc bén của Liệt Minh Dã quét đến mặt tôi, toàn thân tôi rụt lại, lông mi run rẩy nhìn thẳng cậu ta. Ngọn lửa trong mắt cháy hừng hực, so với đêm qua chỉ có hơn chứ không có kém, đó là tức giận vì uy nghiêm của chủ nhân bị khiêu khích!
Cậu ta quay đầu lại quan sát tôi từ đầu tới chân, rồi lại từ chân tới đầu. Nhìn tôi xong lại nhìn vú nuôi, cơ bắp trên mặt căng lên, mắt lộ ra ánh sáng tàn nhẫn, hét lớn một tiếng: "Người đâu......"
"Thiếu, thiếu gia......" Một nam đinh lảo đảo nghiêng ngã chạy vào, hai chân run rẩy lo lắng đề phòng lên tiếng trả lời.
"Kéo cô ta ra ngoài đánh chết cho ta!" Liệt Minh Dã đá lên bụng cô ta, làm cô ta lại phun ra một ngụm máu tươi.
Hai chữ "Đánh chết" làm trước mắt tôi bỗng tối sầm, trong đầu lập tức hiện ra cảnh máu tanh lục đục đấu đá nơi cung đình!
"Không......" Vú nuôi hộc máu, ôm lấy chân Liệt Minh Dã, khóc thảm thiết cầu xin, "Thiếu gia, nô tỳ biết sai rồi! Đừng đánh chết nô tỳ, nô tỳ là vú nuôi của tiểu thiếu gia mà!"
Cô ta vừa nói xong tôi liền nhắm mắt lại, trong lòng run rẩy, mặc niệm trước khi chết cho cô ta. Cô ta sai lầm rồi, không nên lấy Liệt Thương Sí làm điều kiện, như vậy chỉ càng khiến Liệt Minh Dã kiên quyết đánh chết cô ta!
Quả nhiên, Liệt Minh Dã rống giận, cả căn phòng đều rung động! Vú nuôi bị kéo ra ngoài, tiếng kêu thảm thiết đâm vào màng nhĩ. Đợi âm thanh đi xa tôi mới sợ hãi mở mắt, trong phòng lặng ngắt như tờ.
"Vú nuôi và Hoàn Nhi là chủ mưu!" Vì muốn thoát tội, ba đứa nha hoàn thét lên, cùng chỉ về phía nha hoàn Hoàn Nhi.
"Người đâu, đánh ba mươi gậy! Đánh mạnh tay, sống chết do mệnh!" Liệt Minh Dã hạ lệnh xử phạt, Hoàn Nhi nghe thấy xong hôn mê bất tỉnh, bị người ta kéo ra ngoài tiếp nhận hình phạt.
"Lôi ba nha hoàn này ra ngoài cho ta, đánh mười lăm gậy! Bịt miệng bọn chúng lại, nếu để ta nghe thấy tiếng kêu các ngươi cũng phải chịu phạt!" Cơ bắp trên mặt Liệt Minh Dã liên tục co rút, nhìn chằm chằm nha hoàn ngã xuống đất bất tỉnh không nhúc nhích, bị nam đinh tiến lên kéo ra ngoài.
Người đều bị kéo ra ngoài rồi, trong phòng trống rỗng, chỉ còn tôi cùng với cậu ta.
Tận mắt nhìn thấy sự tàn nhẫn hung ác của cậu ta, tôi chỉ cảm thấy thân thể lạnh toát như rơi vào hầm băng! Cậu ta không phải là người! Không phải là người! Không phải là người!
Cậu ta vươn tay ôm tôi từ trên đất đặt lên giường, rồi hừ một tiếng, lửa giận vẫn còn nói, "Ta ra ngoài ba ngày, cô ra sau núi hái chút hoa oải hương, lúc trở về ta muốn tắm rửa!" Nói xong, mang theo cơn tức cất bước rời đi.
Tôi ngơ ngác nhìn bóng lưng cậu ta rời đi, thật lâu sau mới đưa mắt nhìn về phía cánh cửa vỡ nát, nhìn chằm chằm cánh cửa không dùng được nữa kia.
Giờ tôi mới hiểu, cậu ta vốn dĩ đã ra phủ, đám người vú nuôi mượn cơ hội này đến dạy dỗ tôi, nhằm báo thù cái bạt tai hôm qua. Nhưng không ngờ Liệt Minh Dã đi rồi lại quay trở về, chỉ vì dặn dò tôi hái hoa oải hương. Mà mấy người họ cũng bởi vì sốt ruột báo thù đã gặp phải tai hoạ ngập đầu!
Vú nuôi chắc chắn phải chết! Hoàn Nhi lành ít dữ nhiều, coi như đã bước một chân vào Quỷ Môn Quan! Mà ba người kia sợ là chịu đòn xong cũng phải mười ngày, nửa tháng không xuống giường được!
Sau khi Liệt Minh Dã đi không lâu, một lão đại phu chừng năm mươi tuổi đến trị thương cho tôi, có lẽ ông ta được Liệt Minh Dã gọi tới...... Tim tôi có chút đau, có chút chua xót. Nên cảm ơn cậu ta hay nên hận cậu ta?
← Ch. 06 | Ch. 08 → |