Thổ lộ: Cả đời này chỉ muốn ở bên nàng!
← Ch.68 | Ch.70 → |
Vẫn là màn đêm tối đen không thấy được năm ngón tay, chỉ có điều lúc này xung quanh lạnh buốt như băng. Tôi run rẩy bước đi, thân thể nhẹ bẫng như không có chút sức nặng nào. Bốn bề yên tĩnh không một tiếng động, chẳng lẽ nơi này vẫn đang là cảnh trong giấc mơ của tôi? Hai tay tôi ôm lấy người, chà xát hai cánh tay, trong lòng vô cùng sợ hãi. Lần trước là nhìn thấy Ngọc Chân diệt vong, lần này sẽ thấy gì đây?
Thân thể nhẹ bẫng cho nên tôi đi rất nhanh, nhưng hoàn toàn vô thức. Đột nhiên, một tia sáng đỏ từ bên trên chiếu thẳng xuống màn đêm tối tăm, ngay phía trước tôi. Tôi theo phản xạ che mắt, dừng bước, nhìn xuyên qua kẽ hở giữa các ngón tay. Không nhìn thì không sao, nhìn rồi lại sợ hãi đến buông cả hai tay xuống, đôi mắt trợn tròn, hô hấp cũng ngừng lại.
"Dương thọ của ngươi đã hết, mau theo bổn quân đến âm phủ trình diện." Diêm Vương mặt đen, áo đen, mũ đen, mặt mũi dữ tợn, so với hóa trang trong kịch truyền hình còn kinh khủng hơn rất nhiều lần.
Lời ông ta khiến tôi chấn động dữ dội, ảo giác do bị rắn độc cắn lúc trước lan lên não giống như muốn đánh vỡ đầu tôi ra vậy, "Thiếu gia!" Tôi nghẹn ngào hét lên, luống cuống nhìn quanh tìm kiếm bóng dáng Liệt Minh Dã.
"Có la hét cũng vô dụng. Âm dương cách biệt, hắn không thể nào tới đây được đâu." Lời nói lạnh như băng của Diêm Vương đâm thẳng vào lòng tôi. Tôi ra sức lắc đầu, la lớn phản bác: "Không..... !" Tôi nhất định sẽ không đến địa phủ, nếu đến đó sẽ không thể gặp lại Liệt Minh Dã được nữa.
"Không do ngươi quyết định! Mau theo Bổn quân tới Địa phủ!" Diêm Vương hung tợn nhẹ nhàng tiến tới, túm chặt lấy cổ tay của tôi.
"A!" Tiếp xúc với làn da lạnh như băng của Diêm Vương khiến tôi không khỏi hít một hơi khí lạnh.
"Lăng Tiêu Lạc!" Một tiếng hét đầy hoảng sợ vang lên khiến bước chân của Diêm Vương chợt khựng lại. Một giây sau, cổ tay trái của tôi bị một bàn tay nóng rực nắm lấy thật chặt.
Quay đầu nhìn lại, tôi xúc động đến chảy nước mắt, vui sướng gọi: "Thiếu gia!"
"Theo ta trở về dương gian! Ta không cho phép nàng chết! Đời này kiếp này nàng phải ở lại bên ta!" Liệt Minh Dã khẩn thiết mà bá đạo, đôi mắt sâu đỏ vằn tia máu.
"Tôi không đi đâu cả, tôi chỉ muốn mãi mãi ở bên cậu!" Trái tim tôi nảy lên bình bịch, toàn thân run rẩy, vùng vẫy muốn thoát khỏi bàn tay của Diêm Vương.
"Theo Bổn quân tới Địa phủ!" Diêm Vương nhất quyết không buông, giữ chặt lấy cổ tay tôi.
"Á...." Bị đau khiến hai hàng lông mày tôi nhíu chặt lại, cổ tay đau như bị gãy.
"Buông nàng ấy ra! Nàng ấy là của ta, sống hay chết phải do ta quyết định!" Mặt Liệt Minh Dã vặn vẹo, mắt đỏ như màu máu, dáng vẻ như muốn ăn thịt người còn hung tợn hơn Diêm Vương cả trăm ngàn lần.
Nàng ấy là của ta.... Năm chữ này làm toàn thân tôi tràn đầy năng lượng, quyết tâm muốn sống đột nhiên tăng vọt. Tôi muốn sống, tuyệt đối không xuống địa phủ, tuyệt đối sẽ không để tôi và Liệt Minh Dã âm dương cách trở.
Sự kiên định và quyết tâm của hai chúng tôi như làm nên kì tích, một tia sáng trắng chói mắt chợt xuất hiện, bắn thẳng về phía Diêm Vương. Diêm Vương vội vàng buông bàn tay đang nắm chặt cổ tay tôi ra, nhảy sang một bên tránh. Vội nắm lấy cơ hội, Liệt Minh Dã ôm chặt tôi vào lòng, theo tia sáng trắng kia biến mất khỏi nơi đen tối này.
Một thứ gì đó mềm mại phủ lên môi tôi, chất lỏng ấm áp theo đó mà chảy vào. Tôi theo bản năng nuốt xuống, cố gắng mở mí mắt nặng trĩu lên, nhưng thử mấy lần vẫn không được, bên tai nghe thấy có tiếng người nói chuyện, nữ có nam có. Tôi không hiểu bọn họ đang nói gì, chỉ biết chất lỏng kia lại một lần nữa được đưa vào miệng mình, lần nào vào miệng tôi cũng đều nuốt xuống. Ý thức ngắn ngủi rồi lại rơi vào trạng thái hỗn độn, có điều lần này không còn thấy khung cảnh tối đen kia nữa, chỉ có cảm giác ấm áp đến say lòng người.
Ngủ một giấc như kéo dài cả một thế kỷ, thân thể tôi dần dần có được sức nặng, trạng thái vô tri vô giác dần biến mất. Cố nâng mí mắt nặng trĩu lên, ngay lập tức mắt chợt cay xè, tầm mắt mơ hồ, phải một lúc sau tôi mới nhìn thấy được đỉnh màn trước mắt. Bên trong lều sáng sủa, ánh mặt trời chiếu rọi khắp nơi, thứ ánh sáng chỉ có ở nhân gian mà thôi, vậy là tôi không chết!
"Lăng Tiêu Lạc.... !" Một tiếng gọi khẽ khàng mà tràn đầy vui mừng vang lên bên tai. Tôi quay đầu nhìn sang hướng phát ra tiếng gọi liền thấy khuôn mặt tiều tụy của Liệt Minh Dã hiện ra ngay trước mắt. Tôi ngơ ngác nhìn cậu ta, cậu ta gầy quá, sắc mặt tái xám, hốc mắt hõm sâu, hai mắt đỏ bừng vằn tơ máu. Chính cậu ta đã kiên quyết kéo tôi trở về từ bên bờ vực của cái chết, chính sự kiên định của cậu ta đã cho tôi cơ hội được sống lần nữa.
"Lăng Tiêu Lạc...." Cậu ta khàn giọng gọi, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của tôi, vui mừng đến độ đầu ngón tay run rẩy.
Bộ dạng cậu ta như vậy khiến trái tim tôi co thắt, người tìm được đường sống trong chỗ chết là tôi, nhưng sao trông cậu ta còn giống với người suýt chết hơn cả tôi thế này?
Tôi mấp máy môi, dùng giọng nói khàn khàn khó nghe của mình gọi cậu ấy: "Thiếu..... gia....." Vừa gọi vừa muốn giơ tay lên vuốt ve khuôn mặt cậu ta, nhưng vừa mới động đậy, cánh tay đã truyền đến cảm giác đau thấu xương, đau đến mức tôi không chịu đựng được mà hét lên một tiếng, toàn bộ tế bào trên cơ thể giống như cũng hưởng ứng mà đảo loạn, "A.... !"
"Đừng cử động! Trên người nàng có rất nhiều vết thương." Hai tay Liệt Minh Dã luống cuống ôm lấy mặt tôi, vội vã nói.
Cảm giác đau đớn này khiến tôi nhớ lại mình đã sảy thai, tôi liền thất thanh khóc, dùng đôi mắt đã bị nước mắt che mờ đau khổ nhìn cậu ta, khóc không thành tiếng: "Con gái của chúng ta..... không còn.... nữa rồi...."
Nghe vậy Liệt Minh Dã nhắm chặt hai mắt, ôm đầu tôi, những giọt nước mắt nóng hổi không ngừng rơi lên mặt tôi, "Đừng kích động! Thân thể của nàng hiện giờ không nên kích động. Con mất rồi vẫn có thể có lại được, ta chỉ cần nàng khỏe mạnh trở lại là được rồi." Mặc dù cậu ta nói như thế, nhưng vẫn không cách nào che giấu được sự đau buồn và ân hận. Cả hai chúng tôi đều mong chờ đứa bé này chào đời đến nhường nào, vậy mà nó đã mãi mãi không còn nữa.
Thân thể đau đớn, trong lòng đau đớn, tôi suýt chút nữa không thở được mà hôn mê. Tôi cố gắng nén cảm giác choáng váng và sự kích động muốn khóc của mình, dùng trán cọ cọ Liệt Minh Dã.
Cậu ta lại không khống chế được nước mắt đang chảy ra, dùng sức hít vào, nước mắt cũng theo đó mà bị ép vào trong. Cậu ta buông đầu tôi ra, đau lòng nhìn tôi, ánh lệ trong suốt trong đôi mắt đỏ lừ như lóe lên màu máu.
"Sao cậu tìm được tôi?" Tôi nghẹn ngào hỏi, không thể nào mới hơn một tháng đã kết thúc bình loạn được.
"Là do Y Tư Tạp. Hắn vẫn luôn theo dõi hành động của chúng ta. Chính hắn đã tìm được chỗ nàng bị nhốt, cũng chính hắn đã phái người chạy về báo tin cho ta biết, nếu không nhờ có hắn, nếu như chậm thêm một chút nữa, ta đã vĩnh viễn mất nàng rồi." Cậu ta giơ một tay lên che mắt, bàn tay run rẩy dữ dội, đôi môi mấp máy kịch liệt, nước mắt từng giọt từng giọt lặng lẽ rơi xuống, rơi lên xương quai xanh của tôi, làm đau da thịt của tôi, đập vào cõi lòng tan nát của tôi. Nước mắt tôi như nước lũ tràn đê, cứ thế đua nhau trào ra, tầm nhìn chỉ còn là một màn nước mờ ảo.
Tiếng Liệt Minh Dã hít vào nặng nề mà vang dội, rất lâu sau cậu ta mới hạ tay xuống, nước mắt đong đầy trong hốc mắt. Cậu ta đứng dậy đi sang một bên, xuyên qua màn nước mắt tôi có thể nhìn thấy được doanh trướng của Y Tư Tạp, như vậy có nghĩa là tôi đã được đưa từ Hoàng Thành về biên cảnh Đông Nam.
Hai linh vị cũng đập ngay vào tầm mắt, Liệt Minh Dã nghẹn ngào nói với tôi: "Linh vị cha mẹ ở trong cung Y Tư Tạp cũng đã giúp ta đoạt lại. Sau này chúng ta sẽ không bao giờ trở về Hoàng Thành nữa." Khẩu khí kiên quyết không chút do dự khiến tôi hiểu được cậu ấy đã thực sự hạ quyết tâm làm phản.
"Thảo Hồ nói tuy nàng bị thương nặng, nhưng chỉ cần từ từ điều dưỡng sẽ khỏi hẳn thôi. Khả năng sinh con của nàng không bị tổn thương, sau này chúng ta vẫn có thể có con nữa." Cậu ấy để linh vị xuống, nói cho tôi biết tình trạng sức khỏe của mình.
Nghe vậy, tôi mừng đến phát khóc, trong lòng lại trào dâng hi vọng, gậy đầu với Liệt Minh Dã. E rằng Thảo Hồ đã sớm bị Y Tư Tạp bắt từ trong quân doanh của Đức Thân Vương ra đề phòng trường hợp tôi và Liệt Minh Dã xảy ra bất trắc. Y Tư Tạp không chỉ cứu tôi, mà còn lấy lại linh vị cha mẹ giúp Liệt Minh Dã nữa. Anh ta rất có lòng, cũng rất cố gắng. Quả thực, anh ta mới là người thông minh nhất, anh ta dùng hành động thực tiễn của mình để đổi lấy sự tin tưởng của Liệt Minh Dã, cuối cùng anh ta đã được như ý nguyện, chiếm được lòng tin của Liệt Minh Dã.
"Thương Sí đâu? Mục tỷ tỷ đâu? Quản gia đâu?" Tôi liên tiếp hỏi.
"Bọn họ đều đang ở trong quân doanh, nàng yên tâm, không thiếu ai cả." Nói đến đây, Liệt Minh Dã cố nặn ra một nụ cười an ủi tôi. Tôi vô cùng vui vẻ, nhắm mắt lại để nước mắt chảy xuống. Mọi người đều ở đây là tốt rồi, tất cả đều bình an vô sự là tốt rồi. Hoàng Thành, Hoàng Thượng, Trang Phi biến hết đi... Những thứ ấy đều không còn quan hệ gì với chúng tôi nữa rồi. Rời khỏi Hoàng Thành dơ bẩn ấy, chúng tôi đã tự do.
"Ngọc Phi và năm cung nữ ra tay độc ác với nàng, ta đã bắt về nhốt trong quân doanh, đợi thương tích của nàng tốt hơn, ta sẽ khiến bọn chúng trả giá đắt cho những gì chúng đã làm. Ta muốn khiến cho bọn chúng sống dở chết dở, ta muốn báo thù cho nàng." Những lời nói đầy căm hận của Liệt Minh Dã khiến tôi trợn tròn mắt, oán hận trong mắt mãnh liệt vô cùng. Tôi dùng sức gật đầu, trong lòng không có chút thương xót nào cả, chỉ có nỗi căm hận vì đứa con gái đã bị người hại chết. Thì ra, thù hận quả thực có thể khiến tâm tính con người ta thay đổi, có thể biến một người vốn không thích tranh đấu trở thành một người tàn nhẫn vô tình. Theo như lời Liệt Minh Dã nói thì tôi có thể đoán được mình không bị nhốt trong cung mà có lẽ là ở dinh thự bên ngoài của phi tần.
"Lăng Tiêu Lạc, ta thật may mắn vì không mất đi nàng!" Liệt Minh Dã cúi đầu, áp trán lên trán tôi, thâm tình nói, sau đó nhìn chăm chú vào mắt tôi, "Dáng vẻ hấp hối của nàng khiến ta vô cùng sợ hãi, trái tim đau đớn như không phải của mình nữa. Thân thể lạnh như băng của nàng khiến ta vô cùng hoang mang, ta đã mất đi rất nhiều người thân, nếu ngay cả nàng cũng rời bỏ ta, ta không biết mình có còn dũng khí để sống tiếp hay không nữa......" Cậu ta vừa nói, nước mắt vừa rơi xuống mặt tôi, hòa cùng nước mắt của tôi.
Tôi khóc, rồi lại cười, không hiểu được rốt cuộc bản thân mình muốn cười hay muốn khóc nữa. Khóc vì tình cảm sâu nặng Liệt Minh Dã dành cho mình, cười vì duyên phận của tôi và cậu ấy bền chặt, trăm lời muốn nói đến khóe miệng lại hóa thành một câu: "Em nhớ chàng...."
"Ta cũng rất nhớ nàng, không lúc nào ta không nhớ đến nàng." Cậu ấy vùi sâu vào cần cổ tôi, khóc như một đứa trẻ, "Mở mắt ra là nàng, nhắm mắt lại cũng là nàng, trong đầu, trong tim, đâu đâu cũng là hình bóng của nàng. Nàng đã sớm in dấu sâu trong tim ta, cả đời này ta chỉ muốn được ở bên nàng."
Đây là lần đầu tiên cậu ấy nói với tôi những lời chứa chan tình cảm như vậy. Tôi cảm động, vô cùng cảm động, xúc động giơ hai tay lên ôm eo cậu ấy, vậy nhưng hai cánh tay đập vào mắt lại chi chít băng gạc dầy cộp thấm đầy máu tanh.
Chúng tôi cùng khóc, khóc cho tình cảm của mình. Cậu ấy không nói với tôi lời nào, vì đã dùng hành động để chứng minh tất cả. Tôi cũng không hề hé môi, tình cảm chân thật tôi dành cho cậu ấy còn đáng giá hơn cả những lời nói chót lưỡi đầu môi.
Trong lều vang lên tiếng khóc của hai chúng tôi, tràn ngập tình yêu nồng nàn của chúng tôi. Thời gian như đã ngừng lại, giờ phút này trên thế gian chỉ còn tôi và cậu ấy....
Khóc nức nở, khóc đến không còn chút sức lực nào, chúng tôi ôm nhau cùng khóc, hít mũi, cho đến khi không còn khóc được nữa, cho đến khi nước mắt khô cạn mới từ từ buông nhau ra. Cậu ấy vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của tôi, trên mặt nở một nụ cười yếu ớt. Tôi dụi dụi đầu vào lòng bàn tay của cậu ấy, cười ấm áp. Cho tới bây giờ chưa có người nào đối với tôi như cậu ấy, cho dù là cha mẹ cũng chưa từng. Cảm giác cậu ấy tạo ra cho tôi không chỉ có rung động, mà còn là tình cảm vĩnh viễn không thể xóa nhòa.
Chúng tôi thâm tình nhìn nhau, tình yêu như những đóa hoa nở rộ xung quanh, mùi hương thơm ngát khiến người ta vui vẻ, khiến người ta say, khiến gò má hai chúng tôi để ửng đỏ. Trong bầu không khí ngọt ngào, cậu ấy dịu dàng hôn tôi, lại lo lắng vết thương trên thân thể tôi nên chỉ hôn khẽ. Tôi nhắm hai mắt, hưởng thụ sự che chở của cậu, lòng tôi say rồi, thần trí cũng mê đắm, cả thế giới này tất cả đều không nồng nàn bằng nụ hôn của cậu ấy. Tôi hạnh phúc ngủ thiếp đi......
Tôi tỉnh lại trong ngọt ngào, đến khi mở mắt ra, một khuôn mặt nhỏ nhắn với hai hàng lông mày nhíu chặt liền đập ngay vào mắt.
"Mẹ!" Thấy tôi tỉnh lại, hai hàng lông mày của Tiểu Thương Sí mới thoáng giãn ra, cái miệng nhỏ nhắn nở nụ cười mừng rỡ.
"Tiêu Lạc...." Giọng nói êm ái mà nghẹn ngào khiến tôi không khỏi nhìn sang bên cạnh, liền thấy Mục Liễu Nhứ đang đỏ mắt nhìn tôi.
"Cục cưng, Mục tỷ tỷ." Tôi nhẹ nhàng cười một tiếng, đáp hai người bọn họ.
Mục Liễu Nhứ vuốt ve khuôn mặt của tôi, nước mắt lăn dài xuống má, nghẹn ngào nói: "Ông trời thật không có mắt, bắt muội chịu khổ nhiều như vậy...."
Cô ấy đau lòng vì thấy tôi bị thương khiến tôi cũng muốn khóc theo, "Muội vẫn còn sống, vẫn ở bên mọi người mà, chỉ là bị đau một chút thôi, không có gì đáng ngại cả."
Vừa thấy tôi nói đau, Tiểu Thương Sí liền đưa một tay sờ lên trán tôi, nghiêm túc nói: "Đau đau, bay đi."
Hàng động này của thằng bé khiến tôi vô cùng sửng sốt, kinh ngạc nhìn nó, thằng nhóc này thật hiểu chuyện. Mục Liễu Nhứ cũng sững sờ, không ngờ thằng bé sẽ nói thế.
"Đau đau, bay đi!" Thằng bé lại vuốt ve trán tôi, vẻ mặt nghiêm túc xua đuổi đau đớn cho tôi.
Có con trai như thế này đã không thể dùng hai chữ 'vui mừng' để hình dung được nữa rồi. Hốc mắt tôi ướt át, tôi vô cùng vui mừng, thằng bé là một đứa con rất ngoan, rất hiếu thuận.
Tôi đảo mắt nhìn trong lều một vòng, không nhìn thấy Liệt Minh Dã đâu cả, trong lòng có chút mất mát, "Thiếu gia đâu?"
"Cậu ấy đi tìm Y Tư Tạp, chắc sẽ về mau thôi." Mục Liễu Nhứ trả lời, còn nói thêm, "Cậu ấy ở bên trông nom muội suốt mười ngày nay, dường như không hề chợp mắt."
Nghe vậy, mắt tôi chợt cay xè, nước mắt lại không ngừng chảy ra. Trời ạ, tôi hôn mê lâu như vậy, cậu ấy mười ngày không chợp mắt làm sao có thể chịu đựng được, nhìn cậu ấy tiều tụy đến mức không còn nhận ra được nữa rồi.
Trong lúc tôi đang đắm chìm trong suy nghĩ, cửa lều chợt bị nhấc lên, Liệt Minh Dã và Y Tư Tạp một trước một sau đi vào.
Thấy tôi đã tỉnh, Liệt Minh Dã liền bước nhanh tới. Mục Liễu Nhứ thấy vậy liền đứng dậy, nhường chỗ cạnh giường cho cậu ấy.
Tôi nhìn cậu ấy cười dịu dàng, sau đó quay lại nhìn Y Tư Tạp, nói những lời tự đáy lòng mình: "Cảm ơn huynh đã mang linh vị của cha mẹ thiếu gia về, cảm ơn huynh đã cứu tôi."
Anh ta xua tay, bĩu môi chỉ vào Liệt Minh Dã trêu ghẹo: "Ai bảo trong lòng ta lúc nào cũng nhớ thương cậu ta, cho nên mới phái người ngầm theo dõi mọi người."
Tôi ngẩn người, ngay sau đó vui vẻ bật cười, có lẽ đây chính là cách anh ta tiếp nhận lời cảm ơn của người khác.
"Bọn ta đã lệnh cho quản gia đưa tin đến cho Nhiếp đại ca. Chưa tới một tháng nữa huynh ấy sẽ dẫn quân tới hội họp cùng chúng ta." Liệt Minh Dã tuy nói năng rành mạch, nhưng sự mệt mỏi lộ rõ ra trong từng hàng động. Vì tôi, cậu ấy đã quá mệt mỏi rồi.
Tôi hiểu ý cậu ấy, cậu ấy muốn kéo Nhiếp Quang về Oa Tắc làm phản Long Triều, sau đó sẽ xóa sổ Long Triều.
Vẻ mặt ghen tuông của Ngọc Phi bỗng hiện lên trong đầu, tôi cười lạnh trong lòng, cười cô ta có nhan sắc mà không có đầu óc. Nếu không phải do cô ta đối xử độc ác với tôi như vậy, Liệt Minh Dã cũng sẽ không làm phản nhanh đến thế, càng không đưa thư cho mời Nhiếp Quang. Cô ta muốn giết tôi nhưng không thành, ngược lại còn khiến Long Triều sụp đổ nhanh chóng hơn. Có một phi tử như cô ta quả thật là bất hạnh của Hoàng Thất, là nỗi bi ai của Hoàng Thượng.
"Thằng nhóc này!" Y Tư Tạp đập một cái lên bả vai Liệt Minh Dã, rồi nhìn tôi cười gian, trong đôi mắt sáng tràn đầy vẻ xấu xa. Anh ta than vãn, "Cô không biết lúc thấy cô hấp hối thằng nhóc này điên cuồng đến thế nào đâu. Mắt đỏ lừ, tiếng hét xé rách tâm can còn hơn cả dã thú. Chậc chậc, bộ dáng thị huyết lúc giết thật khiến người ta phải khiếp sợ. Ả đàn bà độc ác kia nhốt cô ở trong một toà nhà, ba mươi người canh gác ở đó chỉ trong chớp mắt đã bị giết không còn một mống, máu tươi văng khắp nơi. Vạc chứa rắn độc, chậc chậc, bị đập thành...." Nói đến đây, miệng anh ta đột nhiên bị người ta bịt lại, chỉ thấy Liệt Minh Dã gầm nhẹ: "Câm mồm!"
Đẩy tay Liệt Minh Dã ra, Y Tư Tạp còn định nói tiếp, nhưng Liệt Minh Dã đã không cho anh ta cơ hội, bịt miệng anh ta lại, gương mặt vì lời nói của anh ta mà đỏ lên như máu.
Tôi lấy tay bịt miệng lại, nước mắt che kín tầm mắt, không biết nên biểu đạt tâm trạng lúc này của mình thế nào. Dù tôi chưa từng nhìn thấy dáng vẻ điên cuồng của Liệt Minh Dã, nhưng chỉ bằng những gì Y Tư Tạp miêu tả tôi có thể cảm nhận được lúc đó cậu ấy đã tức giận và sợ hãi đến nhường nào. Tôi nhìn khuôn mặt đỏ tới mang tai của cậu ấy, khi tỉnh lại cậu ấy đã thổ lộ tình cảm với tôi, nhưng lúc này lại vì nghe người khác tiết lộ mà mặt mũi đỏ bừng. Ban đầu còn tưởng cậu ta không biết xấu hổ nữa chứ.
Bên trong đang ồn ào, chợt cửa lều lại bị xốc lên, Thảo Hồ đeo hòm thuốc đi vào. Thấy anh ta, Liệt Minh Dã và Y Tư Tạp liền tách nhau ra, mỗi người đứng sang một bên.
"Lăng cô nương, ta đến thay thuốc." Thảo Hồ đi tới cạnh giường, đặt hòm thuốc lên trên chiếc chăn chiên.
Tôi khẽ gật đầu, nhìn anh ta nhẹ nhàng cẩn thận tháo băng gạc trên tay tôi. Trong lòng đã có chuẩn bị từ trước, nhưng lúc tháo băng mặt tôi vẫn trắng bệch vì đau, trán không ngừng đổ mồ hôi lạnh.
Mọi người đứng quanh đều yên lặng, nhưng sau đó lại đồng loạt hít vào một hơi. Tôi nhịn đau, cố không nhìn cánh tay của mình, nghe tiếng hít khí của mọi người tôi có thể hình dung được tay mình thê thảm đến thế nào rồi.
"Đau đau, bay đi! Đau đau bay đi!" Tiểu Thương Sí đau lòng cho tôi, lại ôm đầu tôi, không ngừng lặp đi lặp lại câu thần chú. Tay thằng bé tuy nhỏ, nhưng ấm áp vô cùng, không ngừng vỗ về an ủi tôi. Tôi nhắm mắt lại, vùi đầu vào trong ngực thằng bé, cắn chặt môi, không muốn phát ra tiếng kêu đau khiến mọi người lo lắng.
Chỉ thay thuốc đã đau đến khiến tôi muốn ngất đi, toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh, mọi dây thần kinh trong cơ thể như đều bị mười ngón tay kích động, một chữ 'Đau' không thể nào diễn tả được cảm giác của tôi lúc này.
Đến bữa tối, Liệt Minh Dã khẽ khàng đỡ tôi ngồi dậy, để đầu tôi tựa vào đầu giường, rồi gấp chăn đặt lên đùi tôi, nhẹ nhàng đặt hai tay của tôi lên đó.
Đau lâu cũng sẽ thành quen, không muốn làm cho cậu ấy lo lắng, tôi cố gắng nặn ra một nụ cười. Ăn chút cháo loãng và thức ăn cậu ấy đút cho, toàn thân tôi như có một dòng nước ấm chảy qua, dịu dàng mơn trớn từng góc nhỏ trong cơ thể. Có cậu ấy che chở, cho dù đau đớn, tôi vẫn rất vui vẻ.
Lần trước tôi bị trúng tên, tay chân cậu ấy cứ lóng nga lóng ngóng, bây giờ được rèn luyện nhiều, ít ra cậu ấy không còn làm đổ nước canh xuống quần áo tôi nữa. Hơn nữa còn biết cách dùng thìa quệt qua khóe miệng tôi, tránh để nước canh dính lại. Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc này của cậu ấy tôi khẽ mỉm cười, ánh mắt nhìn đăm đăm khuôn mặt cậu ấy không muốn dời đi.
Mới đầu không thấy cậu ấy có gì không ổn, nhưng bị tôi nhìn càng lâu gương mặt tuấn tú càng lúc càng đỏ, động tác cũng càng lúc càng mất tự nhiên. Tôi cười trộm trong lòng, cậu ấy cũng biết xẩu hổ cơ đấy. Trong lều chỉ có hai người bọn tôi mà đã vậy rồi, nếu giờ có người khác nữa hẳn cậu ấy sẽ làm đổ chén cháo mất. Nghĩ đến đây, tôi không nhịn được mà cười ra tiếng, tiếng cười của tôi càng khiến khuôn mặt cậu ấy đỏ thêm, đầu cũng càng cúi thấp xuống.
Bộ dạng cậu ấy như vậy khiến tôi càng muốn cười, nụ cười càng lúc càng rộng, rất có khuynh hướng kéo tận đến mang tai.
"Đừng nhìn nữa!" Rốt cuộc cậu ấy cũng không chịu được nữa, ngẩng đầu trừng mắt nhìn tôi một cái, ôi, chàng trai bé bỏng biết xấu hổ rồi kìa, ha ha.........
"Được được, không nhìn nữa là được mà!" Tôi vội thu tầm mắt lại, rũ mí mắt nhìn xuống cánh tay đầy băng gạc. Tuy miệng nói không nhìn, nhưng nụ cười trên khóe miệng lại không giảm chút nào.
Cậu ấy tức giận hừ một tiếng, rồi tiếp tục đút cháo cho tôi. Trong lòng tôi cười như nở hoa, nhóc con đáng ghét, chắc là chưa bao giờ ngờ cũng có lúc mình không chịu đựng được ánh mắt trần trụi của người khác.
Hôm sau, khi tôi tỉnh lại thì Liệt Minh Dã vẫn đang ngủ rất say, xem ra cậu ấy đã rất mệt rồi. Không đánh thức cậu ấy dậy, tôi nghiêng đầu ngắm nhìn vẻ mặt tiều tụy say ngủ của cậu ấy, nhịp hô hấp đều đều của cậu ấy khiến tôi đau lòng, đôi lông mày nhíu chặt lại. Cậu ấy thật không biết yêu thương bản thân, suốt mười ngày liền không chợp mắt sẽ làm tổn thương bao nhiêu nơ-ron đây.
Đã trả qua bao nhiêu lần sinh ly tử biệt, tôi cảm thấy mình đã hoàn toàn là của cậu ấy rồi. Nụ hôn đầu tiên của tôi đã cho cậu ấy, đêm đầu cũng cho cậu ấy. Tuy nụ hôn đầu và đêm đầu đều không phải kỷ niệm đẹp nhưng tôi không hề hối hận.
Tôi lớn hơn cậu ấy mười hai tuổi, đây là sự thật không thể chối cãi. Tôi từng không thể chấp nhận nổi cậu ấy, nhưng từ khi Đức Thân Vương khích bác chia rẽ hai chúng tôi, tôi đã quyết định vứt bỏ mọi cố kỵ, muốn được ở bên cậu ấy. Trang Phi từng có ý định xin Hoàng Thượng gả tôi cho cậu ấy, nhưng ta không đồng ý. Nhưng.... nếu bây giờ cậu ấy hỏi lại tôi có đồng ý gả cho cậu ấy hay không, tôi nhất định sẽ không chút do dự mà trả lời "Đồng ý!" Có thể tìm được một người đàn ông tốt quả thật không dễ dàng gì, có thể gả cho một người đàn ông tốt, ở bên nhau đến bạc đầu lại càng không dễ dàng gì. Vậy nên nếu có cơ hội thì phải nắm chắc, không được buông tay.
Tôi cảm thấy bản thân thật may mắn khi đã quyết định bỏ qua những chuyện vụn vặt kia, cũng rất biết ơn lão đạo sĩ đã cho tôi lời khuyên. Cuộc sống chính là như vậy, một khi đã mất thì sẽ không thể lấy lại được nữa. Nhẹ nhàng dịch người nằm sát vào cậu ấy, lòng tôi tràn đầy ngọt ngào, lần đầu tiên chủ động hôn lên môi cậu ấy, dùng trán cọ lên chóp mũi cậu ấy, thì thào: "Liệt Minh Dã, em nguyện ý gả cho chàng, nguyện ý vì chàng sinh con dưỡng cái, nguyện ý đi cùng chàng hết đời hết kiếp...."
Lời vừa dứt, liền thấy khóe miệng cậu ấy cong lên, cơ bắp hai bên gò má nâng lên thành một nụ cười mờ ám.
Thấy thế tôi thoáng sửng sốt, cho đến khi ánh mắt mang theo ý cười của cậu ấy mở ra mới hoàn hồn. Mặt tôi đỏ bừng lên, vội vàng ngửa đầu ra sau kéo giãn khoảng cách với cậu ấy, hổn hển hét lên: "Liệt Minh Dã, cậu dám giả vờ ngủ?" Đáng chết! Dám gạt tôi nói lời thật lòng.
Một tay cậu ấy giữ gáy tôi không cho tôi lui nữa, thân thể khẽ rướn lên đặt lên môi tôi một nụ hôn nóng bỏng, hôn đến khi tôi thở hồng hộc, mặt mũi đỏ bừng."Đợi đến khi thiên hạ thái bình chúng ta sẽ thành hôn. Ta muốn dùng kiệu lớn tám người khiêng cưới nàng vào cửa, để nàng trở thành người con gái hạnh phúc nhất." Đôi môi mỏng của cậu ấy cong lên thành một nụ cười thật tươi, làm gì còn chút xấu hổ của ngày hôm qua, cậu ta rõ ràng là một con sói, một con sói háo sắc đang rục rịch!
"Đồ đáng ghét! Vô sỉ! Chết tiệt, cậu dám lừa tôi!" Tôi quay đầu nhìn ra phía ngoài giường, vừa tức cậu ta giả vờ ngủ, lại không dám nhìn vào mắt cậu ta, càng không ngăn được trái tim đang đập thình thịch trong lồng ngực.
"Ta chỉ vô sỉ với mình nàng thôi, cũng chỉ cần mình nàng....." Cậu ta nở nụ cười mờ ám, cúi đầu cắn vào vành tai tôi, không ngừng cọ xát, giọng nói không đứng đắn kia khiến toàn thân tôi nóng lên, tim càng đập loạn nhịp không sao bình tĩnh lại được...
← Ch. 68 | Ch. 70 → |