Xin Chào Kì Nghỉ Đông, Tạm Biệt Kì Nghỉ Đông
← Ch.17 | Ch.19 → |
Người dịch: Rabbitlyn
Trạch Mẫn vung tay áo rời đi, để lại một đống vật dụng hàng ngày, số lượng cũng khá nhiều, Triệu Hữu Thời cũng không sử dụng một mình, chờ ba người trong phòng ngủ trở lại, cô kéo thùng các-tông từ dưới bàn học ra, để cho các cô ấy muốn lấy gì thì lấy, Khâu Tĩnh Linh liếc mắt một cái: "Đều là sản phẩm có nhãn mác đấy chứ? Đồ không mất tiền đều không phải đồ tốt, tớ khuyên cậu đừng dùng thì hơn?"
La La Giai và Vương Du lườm cô ta, không hề khách sáo, mỗi người đều lấy đi một phần, còn hỏi cô: "Tại sao không có băng vệ sinh, khách sạn này cũng thật không có nhân tính, băng vệ sinh thực dụng như vậy lại không phải là phúc lợi."
Triệu Hữu Thời cảm thấy có đạo lý, nhưng sao cô có thể không biết xấu hổ đề cập với Trạch Mẫn chuyện này chứ.
Triệu Hữu Thời được dùng đồ miễn phí trong ba bốn tháng, cuối cùng đã chờ đến kì nghỉ đông đầu tiên của đại học, nỗi nhớ nhà ngày càng tăng lên, hơn mười ngày trước đã lên kế hoạch mua vé tàu rồi, đội ngũ mua vé ở trường học quá đông, nên Hoa Sơn và Luận Kiếm xung phong nhận việc xếp hàng thay cô. Triệu Hữu Thời cảm thấy hơi ngượng ngùng, lại đưa cho Hoa Sơn một chai dầu gội và sữa tắm, cứ như vậy, kì nghỉ đông đã đến.
Khi đi chỉ mặc quần áo mùa hè mỏng manh, khi về lại là quần áo mùa đông dày cộp. Triệu Hữu Thời nhớ chị gái đến phát điên, sau năm tiếng xe lửa đã vào ga, cô không cảm thấy mệt mỏi chút nào, cả người tràn đầy sức lực, cô chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra chị gái trong đám đông. Chị gái rất dễ thấy, tóc dài đeo một chiếc khăn quàng cổ màu đỏ, chống gậy, không có đùi phải, Triệu Hữu Thời đi qua, trong nháy mắt nhào vào trong lòng chị.
"Này, em không cần hành lý nữa ư, sao lại vất ở đó? Được rồi, sao lại như trẻ con thế này, mọi người đang nhìn đấy, có biết xấu hổ không?" Triệu Hữu Vi cười vỗ lưng em gái, lại nói tiếp, "Thẩm Đạo cũng đến đấy, em đừng để cho anh ấy chê cười nhà chúng ta."
Lúc này Triệu Hữu Thời mới buông chị ra, làm nũng: "Em nhớ chị đến chết mất!" Tầm mắt tìm kiếm Thẩm Đạo, quả nhiên nhìn thấy anh đứng ở phía sau, Triệu Hữu Thời không biết nên xưng hô với anh như thế nào, suýt chút nữa thì gọi anh rể, nhưng bị chị gái kéo một chút cô mới cười tủm tỉm im lặng.
Thẩm Đạo nhặt hành lý bị Triệu Hữu Thời ném xuống đất, cười đến gần nói: "Từ xa đã thấy em đạp gió cưỡi mây rồi, ngồi tàu hỏa lâu như vậy hẳn là rất mệt, đi thôi, để anh và chị em tẩy trần cho em."
Triệu Hữu Vi nói với Triệu Hữu Thời: "Đừng có đờ người ra nữa, nói tiếng người đi, gọi anh."
Cảm xúc Triệu Hữu Thời dâng trào, lập tức gọi: "Anh!"
Thẩm Đạo lái xe đến, theo thói quen mở cửa bên cạnh ghế lái ra cho Triệu Hữu Vi, nhưng quay đầu nhìn lại thấy cả hai chị em đều ngồi ở băng ghế sau, anh cười, nhận lấy gậy trong tay Triệu Hữu Vi, đem gậy bỏ vào cốp xe. Đến khi lên xe, anh lại từ ghế trước truyền xuống một hộp ô mai, Triệu Hữu Vi rất dễ say xe, ngồi xe lâu là chị phải ăn đồ chua.
Tất cả hành động chăm sóc nhỏ nhặt đó Thẩm Đạo đều làm hết sức tự nhiên, trên đường đi Triệu Hữu Thời không ngừng tăng thêm điểm cộng cho anh. Sau khi ăn xong trở về nhà, Triệu Hữu Thời tuyên bố: "Chị, ngay cả điểm cộng thêm anh Thẩm Đạo cũng giành hết cả rồi, anh ấy thật sự rất tốt."
Triệu Hữu Vi dở khóc dở cười: "Vừa rồi lúc ăn cơm ánh mắt em không ngừng dán vào người Thẩm Đạo, sau này gặp người phải có lễ độ một chút."
Triệu Hữu Thời gật đầu: "Xem ra về sau còn có rất nhiều cơ hội gặp mặt."
Triệu Hữu Vi mặc kệ em gái.
Thời gian nghỉ đông khá ngắn, bạn học thời trung học vội vã tổ chức gặp mặt, Triệu Hữu Thời mới nghỉ được hai ngày đã bị Tưởng Phương Dao kéo đến khách sạn báo danh, chỉ trích cô mất tích nửa năm, không trở về lần nào.
Triệu Hữu Thời nhận sai, lại đếm số người, hôm nay Trạch Mẫn phải đi công tác không thể đến, nhưng vẫn còn thiếu một người, Tưởng Phương Dao giải thích: "Bành Khiết đi du lịch với bạn cùng phòng đại học, phải đến nghỉ Tết mới trở về."
Mới qua một học kỳ đại học mà nhóm bạn đã thiếu một người, Triệu Hữu Thời mất mát, quan sát kĩ càng từng khuôn mặt trên bàn ăn, không ngờ nữ sinh đã bắt đầu trang điểm, nam sinh đã bắt đầu hút thuốc, trong lúc cô không biết bọn họ đã dần hay đổi, cả cô cũng vậy.
Tưởng Phương Dao hưng phấn: "Được rồi Triệu Tiểu Thời, không ngờ cậu lại vào hội sinh viên, còn làm trong ban biên tập báo trường nữa, tớ cứ nghĩ vào đại học cậu sẽ chết vì đọc sách chứ."
Triệu Hữu Thời: "Viết báo cho trường sẽ có tiền nhuận bút, hơn nữa lúc làm thêm cho công ty Trạch Mẫn tớ có học một chút PS, nên lúc trước chiếm được ưu thế khi vào ban biên tập."
Nhắc tới Trạch Mẫn, Tưởng Phương Dao bắt đầu thao thao bất tuyệt: "Quên nói với cậu, đại ca thật sự rất có danh tiếng trong trường. Không thể tin được tất cả các hoạt động đều có bóng dáng của anh ấy, giao thiệp rộng rãi, ai cũng quen biết, mỗi giảng viên nhắc tới anh ấy đều không ngừng khen ngợi thái độ làm người và học tập. Lúc chơi bóng rổ là đẹp trai nhất, mỗi lần chụp rổ đều khiến nữ sinh hét chói tai đến mức khiến tớ điếc cả lỗ tai, lúc mang nước cho anh ấy tớ không thể vào nổi, may mà gọi một tiếng đại ca, mấy cô gái kia mới nhường đường cho tớ đấy. Tháng trước trong trường có buổi thuyết giảng, đại ca còn mang cả công ty anh ấy vào, ngay cả bậc thang ở giảng đường cũng bị chiếm dụng, có hơn một nửa trong số đó nộp sơ yếu lí lịch, Lí Giải cũng biết đó."
Lí Giải đã chờ rất lâu để được lên tiếng: "Đúng đúng, lúc đó phòng bên cạnh cũng đang thuyết giảng, hấp dẫn cả ông chủ công ty bên đó sang."
Triệu Hữu Thời nghĩ thầm những chuyện này cô đều biết hết, sau đó ông chủ kia còn đưa danh thiếp cho Trạch Mẫn. Trạch Mẫn chọn được ba sinh viên, hai người làm lập trình viên, một người làm thư ký, nghỉ Tết xong mới bắt đầu làm việc.
Tưởng Phương Dao tẩy não cô cả một buổi tối, há mồm ngậm miệng đều là Trạch Mẫn, Trạch Mẫn đúng là ngọc thụ lâm phong, dật đàn chi tài() khiến cho lần sau khi nhìn thấy Trạch Mẫn, cô phải quan sát anh từ đầu đến chân, ánh mắt giống như đang đánh giá một cân cánh tay, một cân thịt đùi bao nhiêu tiền.
() Có tài năng nổi trội hơn người
Trạch Mẫn không thể nhịn được, khẽ vỗ đầu cô: "Nhìn cái gì vậy, muốn anh kí tên cho à?"
Triệu Hữu Thời hừ nói: "Tự kỷ!"
Lí Giang và Đinh Sĩ Lỗi đã ra ngoài bàn chuyện quảng cáo, trong công ty chỉ còn lại hai người bọn họ. Trạch Mẫn đẩy Triệu Hữu Thời đến bên cạnh bàn làm việc của mình, chỉ vào máy tính trước mặt cô: "Lại đây, công việc hôm nay của em là phiên dịch giúp anh."
Triệu Hữu Thời nhìn, hai mắt trợn tròn: "Anh bảo em giúp anh dịch luận văn tốt nghiệp?"
"Em đã học ngành tiếng Anh được một kì rồi, anh phải kiểm tra xem em tiến bộ được bao nhiêu, đừng có dùng từ điển đấy."
Triệu Hữu Thời mặc kệ: "Tự anh làm đi, em không hiểu những từ chuyên ngành của anh."
"Nên anh mới cho em cơ hội rèn luyện chứ, sau này khi em phiên dịch cho người khác chẳng lẽ cũng bắt đối phương giới hạn phạm vi? Mau làm đi, làm xong anh sẽ kiếm tra."
Trạch Mẫn không biết xấu hổ bóc lột sức lao động, Triệu Hữu Thời tức giận nhưng không cãi lại được, năng suất dịch thuật của cô rất thấp, nhiều từ chuyên ngành không nằm trong phạm vi hiểu biết của cô, qua nửa tiếng mới dịch được một nghìn từ, hơn nữa sai vô cùng nhiều. Trạch Mẫn chỉ vào máy tính sửa lại cho cô, sửa xong lại nhét vào miệng cô một miếng khoai tây chiên, hỏi: "Hương vị thế nào?"
Triệu Hữu Thời nhai nuốt, gật đầu: "Ngon lắm."
Trạch Mẫn vừa làm việc vừa đút cho cô ăn, thỉnh thoảng xoay ghế ngồi sát vào cô, khẽ giật đuôi tóc cô gãi gãi vào cổ cô, Triệu Hữu Thời chuyên tâm phiên dịch, đẩy anh ra: "Đừng làm phiền!"
Trạch Mẫn lại nhét một miếng khoai vào mồm cô, Triệu Hữu Thời vừa cắn vào, đột nhiên thấy có một cái bóng xuất hiện trên đỉnh đầu, "răng rắc" một tiếng, nửa miếng khoai đã bị người cắn đứt, khoảng cách vô cùng gần, cô không nhìn thấy ánh mắt của Trạch Mẫn, chỉ cảm thấy hơi thở của anh gần ngay mũi mình, cô không dám cử động, giữ nguyên tư thế cắn khoai tây, Trạch Mẫn cắn xong nửa miếng khoai kia, khẽ chạm vào môi cô, chỉ một lát sau nửa miếng khoai còn lại cũng đã vào bụng anh, anh ậm ừ nói: "Đây là miếng cuối rồi, em không ăn sao? Vậy anh ăn nhé?"
Ăn cái gì ư? Đương nhiên là ăn miếng khoai trong miệng Triệu Hữu Thời rồi. Ăn như thế nào ư? Triệu Hữu Thời không dám tưởng tượng, lập tức dùng sức nhai, ánh mắt trừng lớn giống như đang ăn thuốc độc, Trạch Mẫn dán vào gò má cô khẽ cười: "Triệu Hữu Thời..."
Ngay cả tên họ cô cũng gọi ra, nhưng không có câu tiếp theo, bởi vì trước mặt Triệu Hữu Thời đột nhiên tối sầm lại.
"Trạch Mẫn, Triệu Tiểu Thời, mau tan tầm đi, hôm nay kiếm được món lớn, buổi tối ra ngoài ăn cơm."
Cánh cửa đột nhiên mở ra, Lí Giang và Đinh Sĩ Lôi đột nhiên xông vào, Triệu Hữu Thời nhanh tay nhanh mắt đẩy Trạch Mẫn ra, khiến thắt lưng Trạch Mẫn đụng vào bàn đau đến mức nhíu mày.
Lí Giang và Đinh Sĩ Lỗi lại gọi: "Động tác nhanh lên một chút, mau lên."
Triệu Hữu Thời mặt đỏ tía tai, không dám nhìn khuôn mặt đen sì của Trạch Mẫn.
Hai người họ luôn phải lén lút dường như là không để cho người khác bắt gặp, ra ngoài ăn cơm xem phim, Triệu Hữu Thời luôn phải đảo mắt xung quanh tai nghe tám hướng, sợ gặp phải người quen, mỗi lần Tưởng Phương Dao nhắc tới Trạch Mẫn, cô luôn "Ừ ừ à à", cảm thấy chột dạ.
Hôm nay là giao thừa, Thẩm Đạo mang đồ tết đến nhà họ Triệu, bữa cơm chiều vừa ăn được một nửa, Trạch Mẫn đột nhiên xuất hiện, khiến Triệu Hữu Thời sợ tới mức mặt hết trắng lại đỏ, quên cả chào hỏi.
Triệu Hữu Vi giật giật cánh tay mới khiến cô hoàn hồn, cười nói: "Sao cậu lại tới đây, đã ăn cơm tất niên chưa, dì Trạch đâu?"
"Em ăn rồi ạ, mẹ em đang xem xuân vãn." Trạch Mẫn vào nhà, cười nhìn Thẩm Đạo, "Em vừa đi ra ngoài dạo, nhìn thấy xe của anh ở dưới lầu mới đi lên đây, không ngờ đúng thật là anh."
"Tôi còn nghĩ đến ngày mai phải tìm cậu ăn cơm đấy, mùng một có phải đi chúc Tết không?"
Hai người Thẩm Đạo và Trạch Mẫn dường như rất quen thuộc, một lát sau thì không ngừng trò chuyện, chị gái sai cô mang thêm bát lên, Trạch Mẫn cũng không khách sáo, coi như ăn khuya, trên bàn ăn ba người bọn họ trò chuyện, Triệu Hữu Thời chột dạ không dám xen vào, nhưng Trạch Mẫn cố ý hết lần này tới lần khác: "Tiểu Thời, có phải canh này cho quá nhiều muối không? Lần trước nấu thì em quên không bỏ gừng vào."
"Tiểu Thời, không phải em không thích ăn chân gà sao, vậy anh không khách sáo nhé?"
"Tiểu Thời, sao em ăn ít vậy? Bình thường không phải là hai bát lớn sao?"
"Bộ phim điện ảnh kia từng xem rồi, đúng không Tiểu Thời?"
Triệu Hữu Thời muốn giết người, cuối cùng cũng ăn xong cơm, cô tiễn Thẩm Đạo và Trạch Mẫn xuống lầu, cầu khấn bọn họ nhanh chóng biến mất, vừa mới bước được lên hành lang tối như mực, cô đã bị người kéo xuống dưới.
Cửa sổ bên cạnh khép hờ, gió lạnh thổi tới, Trạch Mẫn ôm Triệu Hữu Thời vào trong ngực, không để cho cô chịu lạnh, Triệu Hữu Thời hạ giọng: "Anh làm mấy chuyện xấu đủ rồi đấy, buông ra đi, nếu để chị em biết thì chị em sẽ tức chết mất."
"Có bao nhiêu người muốn nhận anh làm em rể đấy, chị em còn tức giận sao?? Trạch Mẫn cười, "Em đúng là có tật giật mình, còn muốn giả vờ coi anh là người xa lạ. Em làm việc ở chỗ anh đã hơn nửa năm rồi, nếu hai chúng ta thật sự là người xa lạ, chị gái em mới nghi ngờ đấy."
Triệu Hữu Thời lập tức tỉnh ngộ, thầm nghĩ Trạch Mẫn nhanh trí, bên ngoài có người đang đốt pháo hoa, tiếng nổ vang dội, bọn họ không nhìn thấy hình ảnh nhiều màu sắc, trên cửa sổ chỉ có bóng dáng lờ mờ.
Trạch Mẫn: "Đây là ngày đầu tiên của năm mới, Triệu Hữu Thời, năm mới vui vẻ!"
Hai người hôn nhau, tim đập như trống.
← Ch. 17 | Ch. 19 → |