Vay nóng Tima

Truyện:Túng Sủng Đụng Ngã Sư Muội - Chương 141

Túng Sủng Đụng Ngã Sư Muội
Hiện có 158 chương (chưa hoàn)
Chương 141
Thi thể bị trộm
0.00
(0 votes)


Chương (1-158 )

Siêu sale Shopee


Editor: Tư Di

Giọng nói của Dạ Nguyệt Ly cực kỳ trầm thấp có lực, lại thế nào cũng không sao che giấu được vui sướng.

Di Tinh ra hiệu, liền dẫn đầu ra khỏi phòng, đi vài bước, phát hiện Tức Mặc Tuyết Dương không theo kịp, nang nhíu mày, nhìn hắn khó hiểu.

Tức Mặc Tuyết Dương chua xót đầy bụng không cách nào nói nên lời, lúc này thật cảm thấy uất ức, liếc mắt hâm mộ chủ tử nhà mình lần nữa, mang theo vẻ mặt u oán theo sau lưng Di Tinh ra khỏi phòng.

Ngư Nhi đã sớm mừng rỡ đi báo tin cho Tần Thương, nàng đã quyết định rồi, thời gian này không thể lại xuất môn chơi đùa vớ vẩn nữa, sẽ lập tức có tiểu chủ tử, nàng phải mau chóng tìm mấy thứ hoa văn đẹp mắt, làm cho chủ tử tương lai mấy bộ quần áo, hết cách rồi, ai kêu tiểu tỷ nàng không biết nữ công gia chánh. Á, cũng không biết tiểu thư hoài thai nam hài hay nữ hài, nếu không, nam nữ cùng làm.

"Ngươi làm sao vậy?" Ra khỏi cửa, Di Tinh nhịn không được đặt câu hỏi, bộ dạng Tức Mặc Tuyết Dương như oán phụ, giống như thể nàng tử bỏ hắn vậy.

"Tinh Nhi, ngươi quá tàn nhẫn." Vẻ mặt Tức Mặc Tuyết Dương đau khổ tố cáo nói, hắn mới là người nở hoa trước có được không?

Mạc Du Ly, chủ tử cũng thế, người nào cũng làm phụ thân trước hắn, quá bất công!

"Ta tàn nhẫn với ngươi thế nào?" Nàng dở khóc dở cười.

"Tinh nhi, ngươi biết ta nói cái gì mà." Mặt hắn nghiêm túc.

"Xin lỗi, thật sự là ta không biết cái ngươi nói là cái gì." Nàng nhún vai một cái, hai tay hơi chĩa ra.

Trong nháy mắt, Tức Mặc Tuyết Dương vô lực cúi đầu, đặt hai quả đấm bên người, nắm tay lại, khớp xương vang lên răng rắc, hắn hít thở một hơi thật sâu, rồi sao đó đột nhiên ngẩng đầu lên: "Tinh Nhi, ta quyết định rồi."

Lông mi Di Tinh khẽ rung động, nhìn Tức Mặc Tuyết Dương cực kỳ quỷ dị, người này, thật là khiến người khác khó hiểu, chẳng lẽ là uống nhầm thuốc? Có điều lúc này nàng không đếm xỉa đến hắn: "Được rồi, ta không có thời gian náo với ngươi, ta phải đi chuẩn bị thuốc dưỡng thai cho tiểu thư."

"Tinh nhi!"

"Có gì nói!"

"Ta muốn làm phụ thân!"

"......"

Di Tinh vừa mới xoay người không kịp phản ứng đã nghe được câu Tức Mặc Tuyết Dương gào lên, dưới chân lảo đảo một cái, khóe mắt nàng giật giật, đỏ cả mặt, tầm mắt khẩn trương không ngừng quét một vòng xung quanh, thẹn quá hóa giận nói: "Ngươi gào thét cái gì? Không ngại mất mặt sao?"

Tức Mặc Tuyết Dương lập tức ôm lấy Di Tinh, cười vô sỉ nói: "Tinh Nhi, ngươi cũng không thể trơ mắt nhìn nam nhân của mình bị đám nhóc kia chê cười, hoài nghi sức quyến rũ nam nhân của ta."

"Có ý gì?" Này cái gì với cái gì, chỉ là nàng còn chưa chuẩn bị xong làm mẫu thân mà thôi.

"Tinh Nhi, chúng ta cũng đến lúc sinh em bé rồi." Hắn cũng đã sớm mong chờ làm phụ thân.

"......"

Mộ Dung Tiểu Tiểu tỉnh dậy, nhưng cả người còn lười biếng, mơ mơ màng màng nhìn về phía Dạ Nguyệt Ly, khi tầm mắt đã rõ ràng hơn một chút, đưa hai cánh tay mảnh khảnh như ngọc về phía hắn đang ngồi ở đầu giường -tưdi, ngây thơ kêu: "Ly, ôm ôm." Nàng biết nàng đột nhiên nôn mửa nhất định là làm hắn sợ, khiến hắn lo lắng.

Dạ Nguyệt Ly kìm nén mừng như điên, gần như muốn phun trào ra, cảm xúc trong ngực kích động gần như muốn thừa nhận không ngừng, hắn thật không ngờ, khi những thứ tốt đẹp cùng hạnh phúc thật sự đến lại khiến tay chân hắn luống cuống, vui không kiềm chế được. Đã vô số lần tưởng tượng, vô số lần phác họa nhưng không thật sự hoàn hảo như giờ phút này, khiến ngực hắn đầy cảm xúc khó có thể dùng ngôn ngữ để cảm nhận

Hắn chậm rãi chuyển thân thể qua người nàng, đặt hai cánh tay như ngọc đang trên không của nàng vào trong chăn, rồi sau đó mới thận trọng khẽ ôm nàng, coi như cách tầng tầng chăn cũng không dám dùng sức quá mức.

Nhìn thật lâu con mắt như ngọc lưu ly của nàng, cúi đầu đặt một nụ hôn xuống mi tâm của nàng, sau đó vùi mặt vào cần cổ của nàng, giọng nói đột nhiên lại khàn khàn: "Nha đầu, huynh yêu muội." Cũng yêu bảo bối của chúng ta.

Hô hấp nóng rực của hắn phả lên cổ nàng, khiến cho nàng có chút ngứa ngáy, nàng không khỏi uốn éo người chui vào trong ngực hắn, buồn cười nói: "Sao đột nhiên nói lời tâm tình thế hả?"

Dạ Nguyệt Ly sững sờ, hắn khe khẽ thở dài, sau đó ôm nàng ngồi dậy, trong cặp mắt đỏ rực tràn đầy bất đắc dĩ cùng cưng chiều, thậm chí bản thân thân thể mình cũng không chú ý, hắn có nên nói nàng mơ hồ không? Bàn tay khẽ vốt tóc dài như thác nước của nàng, khóe môi hắn khẽ nâng, nhíu mày nói: "Thế nào, hết buồn nôn rồi? Rời giường thôi, muội nên ăn chút gì đó."

Mộ Dung Tiểu Tiểu vừa muốn vén chăn lên, ánh mắt Dạ Nguyệt Ly liếc về phía cái bụng vẫn bằng phẳng như cũ của nàng, tim trào lên cảm xúc khác thường, hắn lập tức phủ thêm áo lông cáo cho nàng, giọng điệu ra vẻ lạnh nhạt: "Trời lạnh như thế, đừng mạo hiểm như vậy, nếu mà bị lạnh, huynh không tha cho muội đâu."

Mặc hắn mặc áo lông cáo cho nàng, sửa sang váy xong, lòng Mộ Dung Tiểu Tiểu tràn đầy vui thích ngẩng đầu cười nói: "Cảm lạnh liền cảm lạnh thôi, dù sao Ly sẽ chăm sóc cho muội, muội tuyệt đối không lo lắng."

Nghe nàng tùy hứng, lại ỷ lại, lời nói cực kỳ mềm mại ôn nhu, cả người Dạ Nguyệt Ly run lên, hắn làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, khéo léo giúp nàng đi giày nhỏ rất độc đáo bằng lông dê, nhìn con mắt nàng vừa mới tỉnh ngủ mờ mịt, giọng nói giả bộ lạnh nhạt: "Vậy cũng không được."

Dứt lời, hắn đứng dậy ôm lấy nàng, sải bước đi về phía phòng ăn, nha đầu của hắn, hắn phải chăm sóc cẩn thận tỉ mỉ hơn trước kia.

"Tại sao?" Mộ Dung Tiểu Tiểu nghiêng đầu nhỏ, không hiểu lúc này Dạ Nguyệt Ly luôn luôn yêu thương cưng chiều nàng lại có thể phản bác nàng.

Thời gian ăn trưa đã qua, cách bữa tối lại còn nhiều thời gian, tuy thức ăn tạm thời gấp gáp chế biên xong, nhưng trong cả biệt viện Ly Vương trừ bản thân Mộ Dung Tiểu Tiểu, tất cả mọi người đều biết nàng mang thai. Nên khi Dạ Nguyệt Ly nhìn thấy đầy bàn thức ăn nhẹ nhưng không mất dinh dưỡng thì cặp mắt đỏ rực thoáng qua tia tán thưởng.

"Ngoan, đợi ăn xong rồi, dẫn muội đi nhìn đồ, muội nhất định sẽ thích." Dạ Nguyệt Ly không chịu trả lời, chẳng qua là nâng đũa ngọc, chọn mấy món bổ thân thể gắp vào trong chén nàng, lại múc cho nàng chén cháo huyết yến, tỉ mỉ đút.

Hưởng thụ người khàc phục vụ, Mộ Dung Tiểu Tiểu rất nhanh quăng mất nghi ngờ trong lòng, mắt hạnh lóe lên hứng thú rõ ràng: "Thứ gì?"

"Ngoan, đợi lát nữa sẽ biết." Một tay Dạ Nguyệt Ly ôm lấy thân thể nhỏ nhắn của nàng, ôm ngồi ở trên đầu gối của hắn, tươi cười dụ dỗ nói.

Mộ Dung Tiểu Tiểu còn muốn hỏi nữa thì bên ngoài có người gõ cửa. Di Tinh bưng chén đen thùi lùi, khí nóng bốc lên, nghe có vẻ như thuốc rất đắng, sau khi nàng ấy đặt ở trên bàn liền cung kính xin phép: "Chủ tử, vẫn là tranh thủ thuốc còn nóng cho tiểu thư uống."

"Cho ta uống sao? Là thuốc gì?" Mộ Dung Tiểu Tiểu vội vàng nuốt miếng cháo, mơ hồ không rõ mà hỏi.

"Đương nhiên là...." Di Tinh vừa bật thốt lên.

"Đi xuống." Dạ Nguyệt Ly lạnh lùng nói.

Di Tinh không dám tin trợn to con ngươi, không phải chủ tử còn chưa nói chuyện này với tiểu thư chứ? Chẳng lẽ tiểu thư giống nàng, khồn muốn làm mẫu thân sớm, nên chủ tử mới gạt? Nhưng loại chuyện này có thể gạt được bao lâu?

Di Tinh lui ra sau, Mộ Dung Tiểu Tiểu cũng mất ý định húp cháo, nàng ngưng mắt quan sát Dạ Nguyệt Ly, hôm nay hắn rất khác. Nàng hỏi vấn đề, hắn lẩn tránh mấy lần không đáp. Còn có sau khi nàng tỉnh lại, hắn cũng không hỏi nàng vì sao nôn mửa -tưdi, hiện tại Di Tinh cũng mang thuốc lên rồi, hắn lại không cho Di Tinh nói rõ tình hình, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Lúc chợt nhớ tới cái gì, nàng hỏi: "Lúc ta ngủ giống như thấy có người ở đó, là đã xảy ra chuyện gì sao?"

Chẳng lẽ là nàng bị bệnh gì?

Dạ Nguyêt Ly lại đưa muỗng cháo đến bên miệng nàng, cau mày nói: "Giữa trưa cũng không dùng thiền*, lại ăn nhiều một chút, sẽ gầy."

*dùng thiện: ăn cơm

Thân thể nàng hiện tại, một người ăn hai người, hắn nhìn cổ tay tuyết trắng mảnh khảnh lộ ra khỏi áo lông cáo, nhớ lại khi thừa dịp nàng ngủ, hắn lật xem mấy chi tiết cần chú ý mà Di Tinh sắp xếp đưa cho, khổ não khi nàng sắp chịu khổ cực, trong lòng hắn không khỏi dâng lên lo lắng, hắn mừng như điên không dứt, khi nhìn đến gương mặt vẫn có chút tái nhợt của nàng, hắn đột nhiên không thể nào mở miệng được, bời vui mừng qua đi chính là các loại sầu lo.

Thật sự Mộ Dung Tiểu Tiểu rất đói, trong dạ dày cũng trống không, nhưng nhìn đến ít thứ này, nàng lại hoàn toàn không có khẩu vị, hình như từ sau khi nàng ói, nàng liền mơ mơ hồ hồ cảm thấy thân thể có cái gì đó không đúng, nàng nhíu đôi mày thanh tú, ngước mắt lên muốn nói ăn no, nhưng nhìn thấy đôi mắt đỏ rực tràn đầy lo lắng của Dạ Nguyệt Ly, cuối cùng không thể nói ra khỏi miệng, ngậm cái muỗng hắn đút tới bờ môi.

Lông mày Dạ Nguyệt Ly dãn ra, nâng đũa gắp món măng giòn yêu thích của nàng, giọng điệu cũng càng lúc càng nhẹ nhàng: "Không phải tò mò lát nữa huynh đưa muội xem cái gì, ôn tuyền mà muội muốn đã xong, uống xong chén cháo này, chúng ta đi qua đó."

Hai mắt sáng lên, Mộ Dung Tiểu Tiểu hưởng thụ nhai măng giò, món ăn này bình thường nàng thích nhất, giờ phút này ăn lại không cảm thấy mỹ vị, vị giống như nàng nhai sáp, tâm tình đột nhiên dâng lên chút cảm động không kiềm chế được, con mắt liền chớp chớp, cứ sững sờ nhìn hắn như vậy, chỉ nói qua có một lần, hắn liền nhớ, thậm chí còn ở thời điểm nàng không biết đã lặng lẽ vì nàng xây xong.

Nàng vuốt ve gương mặt tuấn lãnh của Dạ Nguyệt Ly, từ từ thở dài nói: "Ly, huynh nói đời trước tay muội nhiễm đầy máu tươi như vậy, đời này tuy không có báo ứng nhưng hạnh phúc như thế, tóm lại lại khiến muội thoáng cảm thấy giống như mộng cảnh, Ly, huynh là thật chăng?

Thật sự là huynh? Huynh thật sự sẽ vĩnh viễn yêu thương muội như thế sao?

Con mắt Dạ Nguyệt Ly ôn tình mênh mông như nước, ngưng mắt nhìn dung nhan có vẻ hơi tái của nàng, thân mật dùng khuôn mặt cọ xát bàn tay trắng nõn của nàng, nhíu mày, bật cười khạnh khách: "Tại sao lại mơ hồ, chuyện cho tới bây giờ mới hoài nghi, không cảm thấy quá muộn sao?

Bàn tay trắng nõn của Mộ Dung Tiểu Tiểu tóm lấy vạt áo Dạ Nguyệt Ly, chợt tươi cười rạng rỡ, chói lọi như hoa lê, nàng vô cùng lưu luyến dựa vào trong lồng ngực hắn, bên tai là nhịp tim nặng nề có lực của hắn, thỏa mãn gần như tràn ra đầy trái tim, nàng cười "khanh khách" nói: "Đúng vậy, muộn rồi."

Nhiều năm về sau, khi nàng nhớ đến lúc thần thái phấn khởi của hắn, hàm chứa thâm tình chắc chắn buồn cười, vẫn nụ cười ngưng tụ ấm áp ở khóe môi như cũ, ánh mắt hạnh phúc chưa bao giờ có một phụt giảm bớt, chính hắn bên người nàng, dắt nàng sóng vai ngao du xem thiên hạ giang sơn.

Trong cuộc sống, tình cảm tuyệt vời nhất có lẽ nàng đã sớm nắm trong tay.

Hốc mắt nàng ấm áp, cũng không cần Dạ Nguyệt Ly đút, bàn tay trắng nõn bưng cháo trắng lên, liền ừng ực uống sạch, nhìn thuốc nâu vẫn còn ấm, không chút chần chờ nào bưng lên uống cạn, cuối cùng nàng lau khóe môi, mặt kiên định: "Ly, bất kể kết quả như thế nào, muội cũng có thể chịu đựng."

Có hắn ở bên người làm bạn, cả thế giới này, còn có cái gì mà nàng không thể bước qua?

Ánh mắt Dạ Nguyệt Ly thâm thúy, cảm xúc khó phân biệt, lông mày lại đột nhiên nhíu lại, hắn nghi ngờ hỏi: "Nha đầu đang nói cái gì?"

Mộ Dung Tiểu Tiểu đưa ngón tay như ngọc, nhẹ nhàng vuốt lên mi tâm níu chặt của Dạ Nguyệt Ly, nhẹ nhàng cười nói: "Ly, huynh nói thẳng ra đi, Di Tinh vô duyên vô cớ đưa thuốc cho muội, nhất định là thân thể muội có vấn đề, chỉ là Ly cũng không cần lo lắng, không phải sư phụ vẫn còn trong phủ sao? Chuyện còn chưa tới mức hỏng bét, chúng ta nên lạc quan, đúng không?"

Gương mặt tuấn tú của Dạ Nguyệt Ly co quắp, thấy nàng đã ăn xong, hắn liền ôm ngang Mộ Dung Tiểu Tiểu lên, vận khinh công liền lao ra bên ngoài, hắn khẩn trương muốn ra ngoài hóng gió -tưdi, nếu không hắn sợ chính mình không nhịn được, mấy lần muốn nâng bàn tay lên hung hăng vỗ vào mông của nha đầu ngốc suy nghĩ lung tung này, bảo nàng nói xằng nói bậy!

"Rầm." một tiếng, Dạ Nguyệt Ly nặng nề đá vào cửa một gian phòng, rồi sau đó chân nhấc lên, cửa đóng lại lần nữa.

Mộ Dung Tiểu Tiểu như hòa thượng mười thước*, không hiểu sao gương mặt tuấn tú của Dạ Nguyệt Ly trong nháy mắt âm trầm khó dò rồi, nàng thận trọng hòi: "Ly, chẳng lẽ, bệnh của muội thật rất nghiêm trọng?"

*hòa thượng mười thước: vì nghĩ chuyện của người khác mà chính chuyện của mình lại không biết.

Nàng còn dám nói!

Dưới chân Dạ Nguyệt Ly bước hụt một cái, bóng lưng cao lớn có chút khó có thể duy trì, sắc mặt hắn lại trầm xuống, liền bước mấy bước về phía ngọc trì xây dựng tinh mỹ bên cạnh, mở ra bên cạnh ao một chỗ chạm ngọc, xung quanh có khí nóng mờ mịt tràn ra, không bao lâu liền đổ đầy hồ tắm.

Mang theo từng chút từng chút hương vị, trong phòng trong nháy mắt sương mù mờ mờ, Mộ Dung Tiểu Tiểu không biết nước nóng từ đâu đưa đến, nơi này cách phòng của bọn họ không xa, nếu không phải Dạ Nguyệt Ly đưa nàng đến, nàng sợ rằng vẫn không thể biết.

Dạ Nguyệt Ly lột từng lớp từng lớp quần áo liền cởi sạch Mộ Dung Tiểu Tiểu. Cũng cởi quần áo của mình ra, ôm nàng vào hồ tắm, lúc này hắn mới thở dài, nhéo nhéo mặt cười dần đỏ lên của nàng, vẻ mặt thành thật nói: "Muội mang thai, một tháng."

Đắm chìm trong nước ấm, nghe được câu này Mộ Dung Tiểu Tiểu đang thoải mái không dứt không kịp phản ứng, không thể nghi ngờ giống như sét đánh vang dội bên tai, nàng mờ mịt xoay mặt: "Á?"

"Nha đầu, huynh sắp làm phụ thân, muội cũng sắp làm mẫu thân rồi, vui hay không vui?" Dạ Nguyệt Ly tạm thời vứt nhừng rắc rối sầu lo, bàn tay đưa về phía bụng phẳng lỳ của nàng, trong lồng ngực lại kích động vui sướng tột đỉnh lần nữa, coi như khí nóng bốc hơi cũng không che đi được con mắt đỏ rực phát sáng rạng rỡ như bảo thạch của hắn.

Nàng sắp làm mẫu thân rồi, mẫu thân mười lăm tuổi?

Một đêm cực kỳ ngắn, Mộ Dung Tiểu Tiểu còn chưa hồi hồn từ khi biết được tin tức mình mang thai, ngày rất nhanh sáng. Thỉnh thoảng nàng khẽ cười rạng rỡ, thỉnh thoảng khẽ nhíu lông mày, khiến Dạ Nguyệt Ly cũng không nhìn thấu ý định chân chính của nàng, tâm cũng bất an theo.

Cả đêm lại rất dài, có người ở trong đêm tối này từ từ chờ đợi, lúc ẩn lúc hiện trong đêm, khi chạm tới lớp băng trong suốt mới sáng tỏ, bao năm dài chờ đợi, cuối cùng mất đi trong đêm này, một đi không trở lại....

Trời mới tờ mờ sáng, tuyết đêm rơi ở kinh đô, yên lặng không chút âm thanh, trong biệt viện Ly Vương lại có một ám vệ bị thương toàn thân máu me be bét bò vào mà phá vỡ yên tĩnh.

Toái Nguyệt vội vàng chạy vào chủ viện, cũng không gõ cửa, liền vội vàng quỳ rạp xuống bên ngoài, giọng nói trầm thấp nóng này thông báo: "Chủ tử, thi thể lão phu nhân bị trộm!"


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-158 )