Hắn để ý (3)
← Ch.101 | Ch.103 → |
Nàng lại nhìn đến Triệu Tại Nghị, hộ quốc đại tướng quân Nam Dục quốc, trên mặt hắn ta lại không có phẫn nộ như nàng tưởng tượng, mắt nhìn nàng lại có chút tán thưởng?
Ánh mắt nàng lập tức chuyển qua Triệu Thi Nhân, mấy ngày hôm trước khi cướp rể nàng không chú ý tới nàng ta, hôm nay mới phát hiện thật ra lầ đại mỹ nhân nha. Nàng ta không giống chính mình luyện tập nội lực cường đại, mà thân hình Triệu Thi Nhân do nhiều năm luyện võ mà mềm mại mảnh mai vô cùng, có lẽ sờ vào một chút rất co dãn... Nếu như không có ánh mắt như muốn giết người kia, thì nàng ta cũng có thể xem là thanh tú anh khí mười phần.
Sau khi quan sát xong, Mộ Dung Tiểu Tiểu tựa tiếu phi tiếu (cái này là cười như không cười...ta thấy để nguyên gốc hay hơn) nhìn sư huynh nhà mình, hôm nay nàng đến đây, đầu tiên là để nhìn Nam Cung Quân Hạo, sau đó là vì giải quyết Triệu Thi Nhân này, nàng cũng không thể để mình mang cái tội danh hồ ly tinh đi đoạt nam nhân của người khác, tuy rằng thật ra sư huynh vẫn là của nàng mà.
Dạ Nguyệt Ly nắm tay Mộ Dung Tiểu Tiểu gật đầu, sau đó nhìn thẳng đến Nam Cung Quân Hạo. Nam Cung Quân Hạo cũng không để ý tới hành động này, đối với con trai hắn ta, cả mười phần hắn ta đều vừa ý. Chẳng qua, nữ nhân bên người hắn thật là không hiểu cấp bậc lễ nghĩa gì. Thấy hoàng đế của một nước lại không quỳ xuống?
Mắt wg của Nam Cung Quân Hạo âm trầm nhìn tới Mộ Dung Tiểu Tiểu, ngay lúc đó đã bị Dạ Nguyệt Ly chặn lại, Nam Cung Quân Hạo trầm ngâm, tốt lắm, quả nhiên rất che chở.
"Ly nhi, sao bây giờ mới tới, ngươi đã bắt Thi Nhân phải chờ rất lâu rồi đấy." Nam Cung Quân hạo khẽ chỉ ngón tay, dứt lời ánh mắt như có như không đảo qua Mộ Dung Tiểu Tiểu
Ngay khi Nam Cung Quân Hạo vừa dứt lời, đôi mắt Triệu Thi Nhân đã lóe phẫn hận, Dạ Nguyệt Ly làm như thế khác gì nàng ta chưa giao đấu đã thất bại rồi? nàng ta hít sâu một hơi, điềm đạm nói, "Bái kiến vương gia."
Hai bàn tay Dạ Nguyệt Ly gắt gao nắm thật chặt đôi tay nhỏ bé, chỉ sợ Mộ Dung Tiểu Tiểu sẽ lập tức dứt ra, đôi mắt của hắn lạnh lẽo nhìn Nam Cung Quân Hạo, nói thẳng vào chuyện, "Hôm nay ta tới là muốn phụ hoàng hạ thánh chỉ, giải trừ hôn ước của ta và tiểu thư Triệu gia."
Mộ Dung Tiểu Tiểu chỉ thấy buồn cười, đúng là tác phong làm việc của sư huynh, Triệu Thi Nhân hiện đang không ai chú ý tới kia, đang tức giận tới đứng lên ngồi xuống, xem đi, không phải nàng ta đang hận không thể xông tới bóp chết mình luôn đi! Nàng muốn xem sư huynh sẽ giải quyết cái phiền toái này thế nào đây?
Từ khi vương gia bước vào trong phòng, hắn vẫn luôn chú ý tới hồ ly tinh kia, căn bản cũng không thèm liếc mắt qua nhìn nàng ta một cái, con người lạnh lùng như vậy, ánh mắt lại có thể ôn nhu như muốn chảy cả nước, nhưng mà lại là đối với nữ nhân khác! Hơn nữa vương gai còn muốn giải trừ hôn ước với nàng ta! Lồng ngực triệu Thi Nhân bộc phát ngọn lửa tức giận! Đôi mắt nàng ta nhìn chằm chằm Mộ Dung Tiểu Tiểu, hàm răng nghiến kèn kẹt, hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng!
"Làm càn, hôn nhân đại sự, phải nghe lời cha mẹ, ngươi lại dám bất mãn?" Nam Cung Quân Hạo trợn trừng mắt, nội tâm thầm nghĩ, nữ tử này quả nhiên là hồng nhan họa thủy, lại làm cho Ly nhi ngỗ nghịch với hắn ta như vậy!
Triệu Tại Nghị không lên tiếng, trong lòng hắn ta đang cân nhắc nữ nhi của hắn ta gả cho Ly vương này có hạnh phúc hay không, nhìn đến Ly vương và nữ nhân kia từ khi tiến vào đã nắm tay nhau chặt đến thế kia, thân mật đến mức không ai có thể xem vào, nếu Thi Nhân vẫn kiên trì như cũ, đối với nàng ta liệu có thật sự tốt?
"Phụ hoàng, nhi thần không phải đến nghe người giảng đạo lý, mà là muốn ngài trực tiếp làm theo quyết định của nhi thần." Huyết mâu quỷ dị của Dạ Nguyệt Ly lúc này tản ra hàn quang sâu kín, ánh mắt nhìn Nam Cung Quân Họa mang theo nhè nhẹ cảnh cáo!
Trong lòng Triệu Tại Nghị thấp thỏm lo âu, quả thật điều hắn ta vẫn đoán là đúng, hoàng thượng và vương gia không hòa hợp! Không được, hắn ta phải mang Thi nhân tạm thời tránh mặt, sự tình tiếp theo sợ rằng thần tử không thể nghe.
"Hoàng thượng, vương gia, xin hãy cho vi thần và Thi nhân cáo lui trước." Triệu Tại Nghị dứt lời định mang theo nữ nhi xuất môn.
"Không thể, Triệu tướng quân cũng nghe rồi, hy vọng tướng quân có thể đưa ra lựa chọn chính xác." Dạ Nguyệt Ly tựa tiếu phi tiếu lạnh lùng nói.
Triệu Thi Nhân không hiểu chuyện gì đang xảy ra, mấy lời nói của mọi người, nàng ta không hiểu chút nào.
Mộ Dung Tiểu Tiểu tặc lưỡi chờ mong, kế tiếp khẳng định có kịch hay, lâu lắm không xem diễn, thật sự hoài niệm, sư huynh nên cho nàng xem thật vui vẻ nha.
Dạ Nguyệt Ly cúi đầu thấy tiểu nhân nhi đang một bộ dạng vui vẻ hưng phấn, nội tâm bất đắc dĩ than nhẹ, hôm nay chắc không cho nàng xem trò hay được rồi, hắn muốn tốc chiến tốc thắng, bằng không càng lâu, mọi chuyện đối với nha đầu càng bất lợi, phụ hoàng của hắn, là loại người cái gì cũng có thể làm, cảnh có hắn ta sớm một chút, miễn cho sau này hắn ta lại làm chuyện gì ngu xuẩn!
"Xin phụ hoàng mau chóng quyết định, nhi thần không có kiên nhẫn chờ đợi." Đôi mắt Dạ Nguyệt Ly mang nồng đậm uy hiếp không chút nào che dấu.
"Không thể nào! Nam Cung Nguyệt Ly, trẫm khuyên ngươi nên ngoan ngoãn thành hôn, nếu không, cho dù đồ ngươi đã đoạt đi, trẫm vẫn có thể kìm chế ngươi! Ngươi đừng quên, trẫm mới chính là hoàng đế Nam Dục quốc này!" Khuôn mặt Nam Cung Quân Hạo tàn nhẫn, ưng mâu mang theo nguy hiểm khẽ nheo lại, nghĩ tới đoạt đò của hắn ta không kiêng nể gì? Hắn ta cũng không tin vua của một nước không địch nổi một thằng nhãi con! Đúng là vẫn không nên gọi thằng nhãi này về! Hắn ta sẽ không cần lo lắng đối địch với hắn!
"Ngươi sẽ không, bởi vì ngươi cũng không muốn thấy Nam Dục quốc bị hủy diệt, bởi vì chuyện tồn vong của Nam Dục cũng không liên quan tới ta, đương nhiên nếu phụ hoàng muốn thử một lần, ta sẽ phụng bồi đến cùng." Dạ Nguyệt Ly cười lạnh nói, đôi mắt nhìn Nam Cung Quân Hạo tràn đầy khinh thường, nam nhân này từ trước đến nay vẫn luôn cho mình là đúng!
"Có ý gì!" Hai mắt Nam Cung Quân Hạo trợn to, trong lòng mơ hồ cảm thấy bất an, chỉ mong, không nên giống như hắn ta suy nghĩ!
Mồ hôi lạnh của Triệu Tại Nghị chảy ròng ròng, sự bất hòa của hoàng thượng và Ly vương xem ra đã bộc lộ ra hết rồi đi nếu về sau hoàng thượng muốn giữ mặt mũi, khó nói hoàng thượng sẽ không trừ khử hắn ta! Vua của một nước làm sao có thể để mình bị vết nhơ, nhất là lại trước mặt đại thần bị chính con trai mình uy hiếp! Tiếp theo không biết Ly vương còn muốn nói gì nữa, hắn ta thật sự không dám nghe tiếp, giờ phút này Triệu tại NGhị chỉ hận sao mình không phải một kẻ điếc!
Triệu Thi Nhân càng nghe mọi người nói, càng cảm thấy sự tình không đơn giản, nhìn bộ dạng sợ hãi của phụ thân, lại càng chắc chắn. Nàng ta nhìn sang Mộ Tiểu Tiểu, vẫn thấy thần sắc nàng vân đạm phong khinh Triệu Thi Nhân nhất thời bị kích động, trong lòng thầm mắng, chính là do tiện nhân này mê hoặc vương gia! Làm cho vương gia giải trừ hôn ước với nàng ta! Nàng ta nhất định sẽ không bỏ qua cho hồ ly tinh này!
"Chính là như suy nghĩ của người! Rất đơn giản thôi, nếu muốn giải quyết chuyện này, chỉ cần phụ hoàng cho một đạo thánh chỉ, chuyện mà người lo lắng sẽ không bao giờ xảy ra, nhi thần cam đoan." Dạ Nguyệt Ly thản nhiên cười nói, bộ dạng kia làm Nam Cung Quân Hạo tức giận đến nghiến răng kèn kẹt!
"Ngươi, ngươi!" Hắn ta đáng lẽ không nên tìm đưá con này về, hắn đúng là đã nhặt về một con sói mắt trắng!
"Được rồi, phụ hoàng hãy mau viết thánh chỉ đi, đúng rồi, lại thêm một đạo thánh chỉ ban hôn nữa cho nhi thần, bổn vương cùng sư muội Mộ Dung Tiểu Tiểu là thanh mai trúc mã, tâm đầu ý hợp, kiếp này chỉ chỉ lấy một mình nàng!" Dạ Nguyệt Ly không nhìn Man Cung Quân Hạo đang tức đến hộc máu, tâm tình hắn vô cùng tốt quay sang nhìn Mộ Dung Tiểu Tiểu đang trừng mắt liếc lại.
Mộ Dung Tiểu Tiểu liếc cái xem thường, nghi ngờ nói, "Ta nói sẽ gả cho sư huynh bao giờ?" Dứt lời đôi môi anh đào khẽ cười.
"Sư huynh chưa nói qua sao, chính là tạm thời chỉ hôn trước, chẳng lẽ nha đầu không thích chỉ hôn? Cũng được, trực tiếp gả cho ta là được rồi, đơn giản hơn nhiều." Dạ Nguyệt Ly bộ dạng suy nghĩ gật đầu, đôi mắt lại lóe lên vẻ trêu tức.
Một màn liếc mắt đưa tình này tạm thời hòa tan không khí nặng nề trong ngự thư phòng, nhưng lại kích thích sát khí của Nam Cung Quân hạo và Triệu Thi Nhân!
Dạ Nguyệt Ly không đợi Nam Cung Quân Hạo đáp lời, ánh mắt bỗng chuyển lạnh lẽo, nhìn Triệu Tại Nghị nói, "Triệu tướng quân, ngươi nên biết hôn sự kia bổn vương không hề đồng ý, người tạo ra ngươi cũng nên biết là ai, Triệu tiểu thư không thể bái đường bản vương cũng thật xin lỗi Triệu tướng quân ngươi. Ngươi là người của phụ hoàng, cũng nên hiểu vừa rồi bổn vương nói gì, nhớ kỹ, quản người của mình cho kỹ, không nên có hành động gì thiếu suy nghĩ, nếu không...Triệu tướng quân cũng hiểu được."
Đôi huyết mâu của hắn khóa chặt triệu tại Nghị làm cho hắn ta muốn trốn cũng không được Khí phách vương giả bễ nghễ thiên hạ kia còn nồng hậu hơn Nam Cung Quân Hạo! Ở chiến trường lần trước hắn là đại tướng quân uy nghi lẫm liệt, trận chiến Nguyệt Nha quốc sáu năm trước thật khiến người ta kinh hãi, cả vương thất Nguyệt Nha đều bị giết trong một đêm! Triệu Tại Nghị rùng mình cúi đầu nói, "Vâng, vâng, lão thần cẩn tuân giáo huấn của vương gia."
Mặt mày Triệu Thi nhân xám như tro tàn, cả người nhất thời mất hết sức lực, choáng váng đầu óc. Trong giây lát, nàng ta đột nhiên đánh tới Mộ Dung Tiểu Tiểu, "Tiện nhân, chính là ngươi cái tiện nhân này, ta sẽ giết ngươi!"
Sắc mặt Mộ Dung Tiểu Tiểu cũng chưa đổi một chút, thân mình cũng không tránh đi, đơn giản là, người bên cạnh nàng đã trực tiếp giơ chân ra, đạp!
"Uỳnh...!" Triệu Thi Nhân bay ra sau tới hơn mười bước mới bị cánh cửa chặn lại! Ngay sau đó, miệng phun đầy máu tươi! Đôi mắt nàng ta cố gắng cũng khó mở ra được, cảm giác lục phủ ngũ tạng đều trọng thương! Vương gia, hắn đủ nhẫn tâm!
Mộ Dung Tiểu Tiểu đối với người nào đó xem thường, thật đúng là nhẫn tâm! Nhưng mà, nàng thích! Sư huynh nên là như thế này, hắn đối với người khác độc ác, cũng không liên quan đến nàng! Chỉ vì đụng tới người hắn để ý, nên hắn mới vậy, nếu hôm nay nàng chính là Triệu Thi Nhân e rằng kết cục cũng vậy, nhưng mà, nàng may mắn hơn nàng ta, bởi người sư huynh để ý chính là nàng.
Dạ Nguyệt Ly vươn cánh tay dài ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Mộ Dung Tiểu Tiểu, đôi mắt mang theo sát khí nồng đậm hướng tới Triệu Tại Nghị, "Cảnh cáo lần cuối cùng!" Rồi sau đó mắt lại nhìn đến Nam Cung Quân Hạo, "Ngày mai nhi thần sẽ đến lấy thánh chỉ."
Dứt lời, hắn ôm Mộ Dung Tiểu Tiểu thong thả đi ra.
Đến khi hai người kia đi một lúc lâu, Triệu Tại Nghị mới hoàn hồn, vô cùng đau lòng ôm lấy nữ nhi đang trọng thương của mình, dưới tay vận khí, hy vọng có thể giảm nhẹ thống khổ cho nữ nhi. Hắn ta quỳ rạp xuống đất, thấp thỏm lo âu nói, "Hoàng thượng, lão thần có tội, đã nghe những điều không nên nghe, xin hoàng thượng trách phạt."
Nam Cung Quân Hạo khôi phục bình tĩnh, hắn ta híp mắt, hai tay nắm chặt thành quyền, trầm giọng nói, "Triệu tướng quân không cần đa lễ." Hắn ta nghĩ mình đã nhìn thấu đứa con trai này, nhưng mà thật ra vẫn là nhìn không thấu, lại không nghĩ rằng tâm cơ của Ly nhi lại thâm trầm hơn hắn ta! May mắn hắn cũng không để ý tới ngôi vị hoàng đế này, bằng không dù là con trai ruột, hắn ta cũng sẽ không để hắn được tồn tại trên đời.
"Tạ hoàng thượng! Hoàng thượng, lời vương gia nói có thật không? Binh phù...." Triệu Tại Nghị cuối cùng cũng hỏi ra nghi vấn trong lòng.
"Hắn có năng lực đó." Chính là vì hắn ta nhìn trúng năng lực đó nên mới tìm hắn trở về, chỉ là không nghĩ tới, sẽ xuất hiện dị số như vậy!
Cả Nam Dục quốc đều biết, binh quyền chia làm ba phần, trong tay hắn ta một phần, Triệu tướng quân một phần, một phần còn lại là của chưởng quản bộ binh. Nửa năm sau khi Dạ Nguyệt Ly trở về, chưởng quản bộ binh đột nhiên báo, binh phù đã bị mất! Dù tìm thế nào cũng không ra được manh mối, hắn ta ban lệnh canh phòng nghiêm ngặt chuẩn bị chiến tranh, vậy mà mọi chuyện chuẩn bị xong, trong ngoài Nam Dục lại không có chút động tĩnh nào, cứ như vậy qua nửa năm cũng bình yên vô sự. Không ai nghĩ tới, thì ra kẻ trộm lại chính là người trong nhà! Nếu như thế hắn ta đúng là không thể vọng động, quân ngũ chỉ nhận binh phù không nhận người, nếu Dạ Nguyệt Ly lấy binh phù ra đùa giỡn, đến lúc đó Bắc Địch lại đưa chân vào, như vậy mất nhiều hơn được! Chuyện này, chỉ có thể thỏa hiệp!
← Ch. 101 | Ch. 103 → |