Vay nóng Tinvay

Truyện:Túng Sủng Đụng Ngã Sư Muội - Chương 095

Túng Sủng Đụng Ngã Sư Muội
Hiện có 158 chương (chưa hoàn)
Chương 095
Sẽ không bao giờ rời đi (gặp mặt) (3)
0.00
(0 votes)


Chương (1-158 )

Siêu sale Lazada


Hàn Nhã nhìn bộ dạng Cổ Hân vô cùng lo lắng, tức giận cắn chặt môi, hồ ly tinh, dám câu hồn tướng công của ta!

Trong bóng đêm lạnh lẽo, khách ddiemr loáng thoáng truyền ra âm thanh cãi cọ.

"Cổ Tuyết Nhi ngươi đừng quên, ta và ngươi còn có hôn ước!" Giọng nói lạnh lẽo mang theo chút tức giận truyền ra, thanh âm này đúng là của Hàn Tĩnh.

"Nằm mơ, ngươi nghĩ rằng cái đồ vô sỉ như ngươi có thể lấy ta sao? Nói cho ngươi biết, khi trở về ta sẽ nói với cha mẹ hủy bỏ hôn ước!" Cổ Tuyết Nhi cũng tức giận chỉ vào mũi Hàn Tĩnh mắng.

"Muốn từ hôn? Nào có chuyện dễ dàng như vậy?" Khuôn mặt Hàn Tĩnh cũng đầy âm trầm, Hàn gia hắn ở trên giang hồ cũng có chút uy tín và danh dự, nếu bị cía nữ nhân này từ hôn, mấy huynh đệ trong gia tộc chắc chắn sẽ cười nhạo hắn vô năng!

"Hàn Tĩnh, ngươi và ta cùng hảo hảo thương lượng, dung mạo nữ nhân kia xinh đẹp như vậy, ngươi chỉ được lợi chứ không hại, nào có chuyện tốt như vậy mấy khi đây!" Cổ Tuyết Nhi từ phẫn nộ bỗng hoàn hồn, chuyển sang dụ dỗ nói.

Lúc trước cha mẹ sắp xếp cuộc hôn nhân này, nàng ta cũng rất vừa lòng, không nói tẩu tử là muội muội hắn, chính Hàn Tĩnh mới nhìn cũng tuấn tú lịch sự gia cảnh vô cùng tốt, cũng đủ xứng đáng với nàng ta. Hơn nữa nàng ta cũng đã mười tám, nếu còn không xuất giá, sẽ thành gái lỡ thì.

Nhưng mà, tên chết tiệt Hàn Tĩnh lại ở Cổ gia đàu giỡn nha hoàn, những nha hoàn bê ngươi nàng ta đều bị qua tay hắn, thật sự là ghê tởm, có lẽ chỉ cầ là nữ nhân có dung mạo khá một chút đều bị hắn đưa lên giường, tên dâm tặc như vậy, làm sao nàng ta có thể gả?!

Nàng ta nói cho cha mẹ nghe, cha mẹ lại không đồng ý từ hôn, chỉ nói nàng ta tuổi đã lớn, không thể trì hoãn, mà nàng ta cũng đã thử nén giận nhưng một đường đến đây hắn vẫ là không biết hối cải! mới lúc nãy không phải còn động tâm với nữ nhân kia sao? Được, nàng ta giúp hắn, điều kiện đầu tiên là hắn giải trừ hôn ước với nàng ta! Cha mẹ đã không giúp, nàng ta cũng chỉ có thể dựa vào chính mình!

"Ý của ngươi là, ngươi đem nữ nhân kia mang tới cho ta, điều kiện là ta và ngươi hủy bỏ hôn ước?"

"Đúng vậy! Ngày mai nữ nhân kia sẽ đi, qua thành này sẽ không có khách điếm dọc đường, tự ngươi suy nghĩ đi."

"Thành giao!" Hàn Tĩnh không chút suy nghĩ nhiều liền đáp ứng, đôi mắt nhỏ của hắn lộ ra một tia ánh sáng, chờ Cổ Tuyết Nhi mang mỹ nhâ kia đến, hắn dùng xong rồi đổi ý cũng chưa muộn, DLQ_Donn ít nhất cũng muốn chiếm lấy thân Cổ Tuyết Nhi, nghĩ đến đây, trong mắt Hàn Tĩnh toàn là dâm quang.

Cổ Tuyết Nhi chán ghét phẩy tay áo, không thèm nhìn hắn nói, "Ở đây chờ ta, ta đem nữ nhân kia qua cho ngươi."

Tiểu Ngư ngồi trên nóc nhà không khỏi cười lạnh, quả nhiên không hổ dnah tiểu thư, hai người này quả thật dám hành động! Dáng người mảnh mai sau khi nghe xong, lặng lẽ biến mất.

"Tiểu thư, quả nhiên không ngoài dự liệu của ngươi." Tiểu Ngư nhìn Mộ Dung Tiểu Tiểu đầy sùng bái.

"Ừ, ngươi cứ làm theo phương pháp của ta đi." Mộ Dung Tiểu Tiểu ghé vào tai Tiểu Ngư nói nhỏ, tiểu Ngư nghe xong lặng lẽ ra ngoài.

Không lâu sau, tiếng đập cửa vang lên, Tiểu Ngư nhếch đôi môi đỏ mọng cười lạnh lẽo. Cửa mở ra, Cổ Tuyết Nhi vội vàng treo lên nụ cười.

"Tiểu Tiểu cô nương, ta không ngủ được, tới tìm ngươi nói chuyện phiếm, có quấy rầy không?" Cổ Tuyết Nhi nhìn thấy có người ra mở cửa bèn lập tức tiến vào, trên tay còn mang theo một bàn điểm tâm tinh xảo.

"Không sao." Mộ Dung Tiểu Tiểu thản nhiên cười.

Trên mặt Cổ Tuyết Nhi lộ ra chút xấu hổ, nàng ta biết mình đột nhiên đến đúng la có chút đường đột, nhng mà lúc này, vì hạnh phúc của chính mình, àng ta không thể không làm như vậy, huống hồ nữ nhân này sáu năm trước đã làm nàng tag hi hận!

Tiểu Ngư khoa trương trượn mắt, đưa tay lên làm động tác cắt cổ, chờ Cổ Tuyết Nhi quay đầu lại, nàng ta đã đứng đó vô cùng quy củ rồi.

"Tiểu Ngư, ngươi đi ngủ đi, nơi này không cần ngươi hầu hạ." Khóe miệng Mộ Dung Tiểu Tiểu run rẩy có nén cười.

Hai mắt Cổ tuyết Nhi sáng ngời, quá tốt, nàng ta còn đang suy nghĩ xem làm thế nào để đuổi tên nô tì này đi, chính nữ nhân ngu ngốc này đã giúp mình một việc lớn.

Trong lòng Mộ Dung Tiểu Tiểu vô cùng buồn cười, Cổ Tuyết Nhi dùng kế cũng không biết che dấu, tất cả đều thể hiện ở sắc mặt thế kia, lại còn không tự biết. Thôi thôi, cùng chơi đùa với nàng ta một chút vậy.

Tiểu Ngư lui ra phía sau, Cổ Tuyết Nhi đem điểm tâm đặt xuống ngổi bên ghế, rồi vui vẻ nói cười, "Tiểu tiểu cô nương, ngươi nếm thử đi, đây là đồ trong hiệu bánh của cổ gia bán đấy, hương vị vô cùng ngon."

Cổ tuyết Nhi vừa khen ngợi vừa nhìn Mộ Dung Tiểu Tiểu, ước gì nàng nhanh chóng ăn một miếng.

Mộ Dung Tiểu Tiểu vui vẻ cầm một miếng điểm tâm lên ngửi nhưng chưa lập tức đưa lên miệng, "A, ta đây phải ăn thật nhiều mới được, nhưng mà, đồ ăn ngon cũng phải có trà ngon đi?"

Vừa dứt lời nàng cũng bưng lên một ấm trà, Diennnndanleeeeequydon rót cho Cổ Tuyết Nhi một ly, bàn tay tắng nõn của Cổ Tuyết Nhi bưng ly trà do sự không uống, nàng khẽ cười nói, "Làm sao vậy, đây là cống phân trà Linh sơn của Bắc Địch địch quốc, chắc hẳn Cổ cô nương cũng phải biết đi."

Đúng vậy! Đây thật sự là cống phẩm chỉ hoàng thất Bắc Địch mới có, nữ nhân này làm sao có được? Cổ Tuyết Nhi chần chừ một chút, chắc nàng không biết mình hạ dược vào điểm tam, như vậy cũng không thể tự nhiên kê đơn mình, nghĩ vậy nàng ta liền yêu tâm uống trà, hương thơm vờn quanh, nàng ta đã uống hơn nửa cốc.

Mộ Dung Tiểu Tiểu khẽ nhìn, buông điểm tâm trong tay xuống, bình tĩnh nhìn Cổ Tuyết Nhi.

Cổ Tuyết Nhi nghi hoặc hỏi, "Tại sao lại không ăn?" Nếu nữ nhân này không ăn làm sao nàng ta đưa nàng đến phòng Hàn Tĩnh được?

"Trà của ngươi uống giống bánh này." Mộ Dung Tiểu Tiểu khẽ cười đáp.

"Có ý gì?" Cổ Tuyết Nhi nhìn xuống ly trà trong tay, trong lòng xẹt qua một dự cảm xấu.

"Tuy rằng nữ hi hương của ngươi lợi hại, nhưng chắc chắn dược của ta cũng không kém chút nào đi, nhất định sẽ làm ngươi vừa lòng." Mộ Dung Tiểu Tiểu nói xong đứng dậy ra mở cửa sổ.

Cơn gió cuối thu thổi vào, Cổ Tuyết Nhi run rẩy, nàng ta mở miệng nói, "Ngươi, làm sao ngươi, biết, được?"

Trong lòng Mộ Dung Tiểu Tiểu than nhẹ, muốn dùng kế ít nhất cũng phải bỏ chút tâm tư, không có tâm tư liền thôi đi, lại dmas dùng cái mưu kế sứt sạo đó đối phó nàng, nếu không có ai hoài nghi mới lạ!

Nhìn nụ cười lạnh bên môi Mộ Dung Tiểu Tiểu, Cổ Tuyết Nhi đứng lên nói, "Đã khuya, ta pải trở về ngủ...." Người vừa định đứng lên đã bị đẩy xuống.

"Như vậy sao được?" Vẻ mặt Mộ Dung Tiểu Tiểu đều là không tình nguyện, dù thế nào cũng phải ở lại chứng kiến nàng tỷ mỉ an bài chứ.

"Kỳ thật ta không rõ, hai chúng ta cũng đâu có thâm cừu đại hận gì?" Mộ Dung Tiểu Tiểu nghiêng đầu nhìn, nàng ta lại muốn hủy danh tiết của nàng, đôi mày thanh tú vô cùng nghi hoặc nhìn lại Cổ Tuyết Nhi, thật sự nàng không thể nghĩ ra lý do gì.

Đáy mắt nàng xẹt qua một tia sắc bén, dù bây giờ Cổ tuyết Nhi có sợ hãi cầu xin, nàng cũng sẽ không buông tha, có gan tính kế nàng thì cũn phai có gan nhận hậu quả! Nàng nắm chặt thân người Cổ Tuyết Nhi, phi thân đến phòng hàn Tĩnh.

Thấy Hàn Tĩnh không ở trong phòng, Cổ Tuyết Nhi cảm thấy còn chút hy vọng, nhưng sau đó nháy mắt đã bị đánh vỡ, nữ nhân này lại dám mang nàng ta đến tận giường!

Mộ Dung Tiểu Tiểu xoạt một tiếng đem y phục của Cổ Tuyết Nhi lột hết ra, quăng thân thể mềm mại lên trên giường, sau đó bóng dáng liền biến mất ngoài cửa sổ, nàng mới không ngốc mà ở lại cái căn phòng dơ bẩn này!

Nến trong phòng đã sớm tắt, ở trong bóng đêm, Cổ Tuyết Nhi mở to mắt, hoảng sợ nhìn chằm chằm đỉnh giường, cả người nàng ta nóng bừng, miệng đắng lưỡi khô, hô hấp bắt đầu trở nên dồn dập, ánh mắt sợ hãi phẫn nộ, có cả oán hận lẫn không cam lòng, nước mắt im lặng rơi xuống hai bên. Trong lòng nàng ta vô cùng mong Hàn Tĩnh không quay về, nhưng thân thể lại hy vọng nhanh chóng được lấp đầy!

Hàn Tĩnh không thấy Cổ Tuyết Nhi đến tìm thì đã thấy nha hoàn của mỹ nữ xinh đẹp đến thong báo, nói chủ tử của nàng đợi hắn ở đình viện trước mặt, có việc cần thương lượng. Trong lòng Hàn Tĩnh không kìm hãm được vui sướng, nháy mắt đem chuyện của Cổ Tuyết Nhi vứt ra sua đầu, cả người đều mong muốn nhanh chóng đặt mỹ nhân dưới thân! Hắn còn tưởng nàng thanh cao bao nhiêu, hóa ra cũn là không chịu được tịch mịch, đã trễ thế này còn hẹn hắn ở ngoài, có pahir muốn ngay tại bên ngoài...? A, rất kích thích, nhớ tới khuôn mặt nhỏ nhắn động lòng người kia, còn cả dáng người mềm mại đằng sau những tấm áo, Hàn tĩnh rốt cuộc cũng không nhịn được chạy nhanh tới đình viện. Đợi chừng nửa nến nhang sau, hắn cũng chưa thấy nàng tới, hàn Tĩnh thấy mình bị lừa, vô cùng tức giận trở về phòng, sau khi mở cửa lại nghe thấy có tiếng thở dốc mơ hồ! A? Hóa ra là nàng đã chạy tới phòng hắn rồi sao?

Lại dám không đốt đèn! Đủ thú vị! Không ngờ nữ nhân này cũn thích kích thích như vậy? Hàn Tĩnh không đốt đèn, sờ soạng đi đến bên giường, xúc cảm nhất thời chạm phải làm da mềm mại nhẵn mịn, hắn khẩn cấp cởi y bào, nhảy lên giường!

Hàn Tĩnh lúc này dục hỏa đốt người, làm soa còn đi để ý người dưới thân mình là ai, hắn hôn lung tung trên cơ thể nõn nà kia, rồi mạnh mẽ đi xuống, a! Rất thoải mái! Không ngờ nữ nhân này còn là xử nữ! Buôn bán có lời! Xem ra hắn nên thú nữ nhân này vừa có nhan sắc tựa thiên tiên lại có cơ thể hấp dẫn như vậy, khác hẳn cái Cổ Tuyết Nhi chua ngoa kia!

Dưới thân đau đớn mãnh liệt ập tới, Cổ Tuyết Nhi kêu không ra tiếng, cỗng không động đậy, thân thể lại vô cùng xấu hổ mà cảm thấy thích thú! Nàng ta tuyệt vọng bất lực chảy nước mắt, cuối cùng vẫn phải gả cho tên hỗn đản này sao? Ông trời, người thật bất công! Cổ Tuyết Nhi ta thề phải báo thù rửa hận, tiện nhân! Ngươi chờ đó cho ta!

Hàn Tĩnh đang điên cuồng luận động bên trên, không để ý tới nguy hiểm sau lưng, rốt cuộc cuối cùng hắn phóng thích trong cơ thể mềm mại kia, chớp mát một cái, máu mãnh liệt tuôn trào trên ngực hắn, hắn mở to mắt không dám tin! Trước ngực Cổ Tuyết Nhi cũng đồng thời cảm thấy đau đớn, sợ hãi nhìn Hàn Tĩnh ngã xuống người nàng ta, mà lúc này trái tim nàng ta cũng bị cây dao trong tay Hàn Tĩnh đâm thủng! Chết không nhắm mắt!


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-158 )