Sẽ không bao giờ rời đi (gặp mặt) (1)
← Ch.092 | Ch.094 → |
Editor: Vân Phiêu
Nam Dục từ khi lập quốc đã ba trăm năm, dựa vào ưu thế địa lý, phát triển kinh tế mạnh mẽ kể cả nông nghiệp lẫn đối ngoại, là một quốc gia giàu có và đông đúc, không thể nghi ngờ là một đại phú quốc, mà kinh đô của Nam Dục quốc đương nhiên chính là một trung tâm chính trị phồn hoa, mặc dù quân sự không bằng Bắc Địch quốc, nhưng tính về kinh tế, Bắc Địch không thể so với Nam Dục, hai quốc gia mấy trăm năm nay cũng là cùng tồn tại, bình bình an an, nước sông không phạm nước giếng.
Trời thu tháng mười, không khí tươi mát.
Mộ Dung Tiểu Tiểu lúc này chỉ còn cách Nam Dục quốc một ngày lộ trình, mà hôn sự của Ly vương gia thì chính là ba ngày sau!
Sáng sớm hôm nay, khó có dịp Mộ Dung Tiểu Tiểu lại ngoan ngoãn ngồi trước gương đồng cho Tiểu Ngư trang điểm. Từ trước tới nay dù chuyện gì cũng là sư huynh tự mình làm cho nàng, nàng giống như là ngốc trong lòng hắn, vẫn là không thèm để ý chuyện gì. Sáu năm sống trong cốc nàng liều mạng đem thói quen ngày xưa gạt bỏ, chính mình tự tay học hết mọi thứ, kiên quyết không để người khác giúp, bởi vì nàng hiểu, thói quen là một thứ vô cùng đáng sợ!
Tiểu Ngư nhìn dung mạo tiểu thư nhà mình trong gương đồng, khuôn mặt nhẹ nhàng như phù dung sáu năm trước nay đã vô cùng sắc xảo, xinh đẹp, chỉ cần chút chút tươi cười cũng có thể làm cho người ta si mê, tiểu Ngư cảm thán, tiểu thư mới chỉ mười bốn tuổi thôi, nếu thêm một thời gian nữa, khuôn mặt này không biết còn trở nên hoàn hảo đến mức nào, chắc chắn sẽ trở nên khuynh quốc khuynh thành đi?
Đôi mắt Mộ Dung Tiểu Tiểu như một đôi hắc bảo thạch thượng đẳng, nàng hơi ngẩng đâu lên nhưng trong đáy mắt ại không biểu lộ chút cảm xúc nào.
"Tiểu thư bình thường đều tự mình làm, sao hôm nay lại cho Tiểu Ngư giúp vậy?" Khuôn mặ thanh tú của tiểu Ngư hiện lên nghi hoặc hỏi, hai tay nàng ta nhanh nhẹn lưu loát đem mái tóc đen dìa kia vấn lên lấy chiếc dây cột tóc màu tím kia đơn giản cột lên, không dùng bất kỳ trang sức nào.
"Không dùng cái này, đổi cái khác." Mộ Dung Tiểu Tiểu mặt không chút thay đổi, lạnh lùng nói.
".... Vâng." Tiểu Ngư khó hiểu, không phải ngày nào tiểu thư cũng dùng dây buộc tóc này sao? Vì sao hôm nay không dùng? Nhưng mà nàng ta làm thuộc hạ, đương nhiên sẽ không đi hỏi linh tinh, nếu tiểu thư muốn chắc chắn sẽ nói với nàng ta.
"Tiểu thư, chúng ta thật sự sẽ đi xem hôn lễ của Ly vương sao?" Tiểu Ngư lại lần nữa mở miệng, nàng ta hiện tại đã biết, tiểu thư đến Nam Dục quốc này chắc chắn vì Ly vương gia, chỉ là không biết, tiểu thư cùng Ly vương gia có khúc mắc gì?
"Ừ, đi xem." Mộ Dung Tiểu Tiểu thản nhiên đáp, cúi đầu nhìn tử lụa trong tay, có chút suy nghĩ.
Sáu năm nay, nàng thường xuyên nghĩ tới sư huynh, một cn người lạnh mạc như vậy, lại đem sự ôn nhu duy nhất cho nàng, nay lại mang nó cho người khác nữa sao? Người mà hắn ôm trong lòng, chắc hẳn sẽ có ý nghĩa khác hẳn với nàng đi? Một khi đã như vậy, lúc trước vì sao còn trêu chọc nàng? Nàng vốn cũng chỉ nghĩ hắn là thân nhân, là hắn, từng bước bức nàng động tâm, hắn hôn, hắn hứa hẹn, không lúc nào là không dụ hoặc nàng trầm luân! Nàng không phải ngốc tử, nàng cũng có suy nghĩ của một người trưởng thành, như vậy lúc trước không phải có thể lấy quan hệ thân nhân ra để nói!
Dù nàng chưa bao giờ trực tiếp thừa nhận tình cảm với sư huynh, nhưng dưới đáy lòng đã sớm thừa nhận hắn rồi, DLQ_Donnnn thậm chí nàng còn từng nghĩ sẽ cùng hắn sống cả đời! Nàng lại càng không thể tưởng nổi sẽ cùng hắn có chút hiểu lầm gì, cho nên, nàng nhất định phải tìm hắn hỏi cho rõ ràng!
Sư huynh, phải là của nàng!
Mắt hạnh của Mộ Dung tiểu Tiểu híp lại, tay gắt gao nắm chặt dải lụa trong tay, nội tâm thầm nghĩ, sư huynh, trăm ngàn lần đừng để Tiểu Tiểu thất vọng.
Ở khách điếm đến lúc hoàng hôn, Mộ Dung Tiểu Tiểu cuối cùng cũng quyết định vào thành.
Dung mạo tinh xảo xinh đẹp của nàng lộ ra ngoài, một thân xiêm y trắng muốt, linh khí quanh thân, nàng vừa bước ra nháy mắt làm cả khách điếm đang ồn ào bỗng im lặng! Trong ắt mỗi người đều là kinh diễm!
Mộ Dung tiểu Tiểu tự biết mình dung mạo xinh đẹp, không nghĩ tới lại mang đến phiền phức thế này, lúc đầu nghĩ tới chọn khách điếm của Lam y giáo trong thành cũng là vì nguyên nhân này, không nghĩ tới đã làm vậy nhưng cũng không hiệu quả.
"Tiểu thư, hay là mang khăn che mặt?" Tiểu Ngư ở bên cạnh nhỏ giọng đề nghị, nàng ta cũng không thích người khác nhìn chằm chằm tiểu thư nhà mình như vậy, người thật tâm tán thưởng có bao nhiêu, toàn là mấy tên cặn bã có suy nghĩ bỉ ổi.
Khuôn mặt Tần Thương lúc này đã không thể lạnh hơn, hắn ta thậm chí còn có suy nghĩ muốn giết người! Nhìn đến tiểu thư nhà mình vẫn thờ ơ, cuối cùng cũng nhịn xuống xúc động!
"Quên đi, dùng cơm xong rồi về phòng thôi." Lúc này dù có che mặt lại cũng không khác là bao, nàng đến chỗ này cũng là một cứ điểm của Lam y giáo, nhưng không nghĩ tới khuôn mặt này lại gây nhiều phiền toái tới vậy.
"Vâng, tiểu thư." Tiểu Ngư nhanh nhẹn đi phân phó tiểu nhị vẫn đang đứng một bên ngây ngốc, "Còn thất thần làm gì, mau mang đồ ăn ngon nhất của các ngươi ra đây, chuẩn bị cho ta ba gian phòng thượng hạn nữa!"
Nói xong ba người chọn một vị trí khuất trong góc đi vào ngồi đợi đồ ăn lên.
Đến tận một lúc sau, khách điếm mới ồn ào trở lại, chuyện mọi người thảo luận bây giờ tất cả đều đã tập trung vào người thiếu nữ mới bước vào.
"TMD, lão tử còn tưởng rằng Triệu Thi Nhân là đệ nhất mỹ nữ Nam Dục quốc, hôm nay vừa thấy cô nương này, lão tử mới phát hiện Thi Nhân kia chỉ là một cọng cỏ!" Một hán tử thô lỗ vỗ bàn ăn, nước trong chén cũng vương vãi ra bàn, hắn ta kích động nhìn chằm chằm Mộ Dung Tiểu Tiểu, trong mắt chỉ đơn thuần là yêu thích không có chút tạp niệm nào, khuôn mặt chữ điền đôi mắt lại tròn trịa phía dưới cằm còn có bộ râu rậm rạp, làm hắn ta thoạt nhìn trông rất buồn cười.
Tiểu Ngư ôm miệng cười nói, "Tiểu thư, người này thật thú vị."
"Ăn cơm của ngươi đi." Mộ dung tiểu Tiểu gắp chút rau xanh bỏ vào trong bát của tiểu Ngư, nhìn nàng ta khép miệng ủy khuất nàng cũng không nói gì, tiếp đó lại gắp miếng măng bỏ vào trong bát Tần Thương, nhìn hắn cúi đầu đã thấp lại càng thấp, nàng bất đắc dĩ cười, rồi lại yên lặng ngồi nghe mọi người thảo luận, nàng muốn nghe, chính là tin tức của Triệu Thi Nhân này, người sắp thành thân cùng Ly vương gia.
"Ngươi không muốn sống nữa sao? Nữ nhi của đại tướng quân mà cũng dám nhục mạ!" Nam nhân trung niên ngồi bên cạnh vội vàng che miệng nam tử kia lại, nhìn mọi người đều chú ý đến nữ tử xinh đẹp kia lúc này mới yên tâm.
"Lão tử là đang nói sự thật, ta thấy cô nương này mới xứng với Ly vương gia lợi hại của chúng ta, năm đó vương gia chỉ dùng một ngày có thể đem Nguyệt Nha cốc làm đổi chủ, chỉ dùng một đêm, ai có thể so sánh cùng!" Hán tử mang vẻ mặt sùng bái.
"Ngươi đừng nói linh tinh, dù sao Triệu tiểu thư cũng là tiểu thư con nhà võ tướng, ngươi lại có thể nói người ta thành một cọng cỏ!" Nam tử mặc nho sam thấp giọng trách mắng.
"Ta chỉ là cảm thấy cô nương kia thật hấp dẫn thôi." Hán tử kia ngây ngô cười.
....
Kế tiếp Mộ Dung Tiểu Tiểu không còn nghe thấy chút tin tức nào hữu dụng nữa, nàng tùy tiện ăn một chút rồi đứng dậy trở về phòng, bên cạnh bàn lúc này lại có một người ngoài ý muốn tiến tới.
"Tiểu Tiểu, là ngươi đúng không, đúng không?!" Người mới tới vẻ mặt kích động, bàn tay to lớn khẽ run, nhất thời muốn động lại không dám động tới người trước mắt!
← Ch. 092 | Ch. 094 → |