Có đến mà không có về
← Ch.018 | Ch.020 → |
Đình ngắm trăng (ý nghĩa ngay ở cái tên, thường xây ở giữa hồ), trong đình viện yên tĩnh truyền đến tiếng đàn giống như dòng nước chảy róc rách, dáng người ngồi ngay ngắn ngón tay trắng muốt khẽ gảy đàn, ngón tay cong lên, kéo, vuốt xuống, kỹ xảo thuần thục như có như không.
Một khúc 《 Trích hạ mãn thiên tinh 》được Mộ Dung Tiểu Tiểu chậm rãi gảy trôi chảy. Kiếp trước hay kiếp này nàng chỉ biết một loại nhạc cụ là đàn tranh, khúc nhạc này, là một trong những khúc nhạc mà nàng thích. (Khúc nhạc đó có thể gọi tắt là Hái sao)
Sau khi trở lại phủ Mộ Dung Tiểu Tiểu vẫn ngồi ở trong viện, thưởng thức hoa quỳnh trong đình viện, đóa hoa trắng như tuyết chen chúc trên cành, băng thanh ngọc khiết (trong sạch như băng), dường như mỗi một đóa hoa có bàn tay lớn vậy. Gió thổi qua nhẹ nhẹ, hoa quỳnh múa theo gió, đong đưa sinh động, thực sự rất đẹp. Nhìn cảnh sắc yên tĩnh trong đình, thế nhưng trong lòng Mộ Dung Tiểu Tiểu lại rất hỗn loạn. Chỉ là một buổi sáng không thấy sư huynh nàng đã không quen như vậy? Cho đến khi mặt trời lặn, Tuyết Lang vẫm luôn ở bên cạnh, một người một sói dường như giống như một vị lão hòa thượng.
Tất nhiên nàng hiểu sư huynh không thể về sớm. Dùng xong bữa tối muốn tiếp tục tu luyện Thiên Linh quyết lại phát hiện bản thân có phần nóng lòng không yên, mà đây chính là tình huống kiêng kị nhất khi luyện công, nếu không sẽ tẩu hỏa nhập ma.
Tạm thời không ngủ được, Mộ Dung Tiểu Tiểu nghĩ không bằng đánh đàn giết thời gian. Trong viện này Mạc Du Ly sớm sắp xếp nếu người nào không được phân phó thì không được phép vào trong viện. Không gọi ai, tự nàng ôm đàn đi đến trong đình, mà Tuyết Lang ghé vào một bên dựng thẳng lỗ tai lắng nghe.
Mạc Du Ly đi theo phía sau Dạ Nguyệt Ly nhìn thấy một màn này, bàn tay trắng nõn của tiểu cô nương như bay lượn, khuôn mặt nhỏ bé non nớt hơi ngẩng lên, nhìn trời đầy sao, con ngươi lóe sáng, mặt nước xung quanh xao động như đang tưởng nhớ về sông, từng đợt từng đợt, liên miên không dứt.
Đêm nay hắn cùng Dạ Nguyệt Ly chuẩn bị tốt mọi thứ, chỉ chờ đối phương ra tay. Mà lúc này nghe thấy thuộc hạ bẩm báo tin tức của Mộ Dung Tiểu Tiểu, Dạ Nguyệt Ly lập tức bỏ vứt bỏ sau đầu tất cả, không để ý hắn khuyên can vội vàng trở về, Mạc Du Ly khó thở lại càng thêm bất đắc dĩ, đành phải đi cùng hắn. Bây giờ nhìn bộ dáng ngu ngơ trước mắt của Dạ Nguyệt Ly, không tiếng động thở dài, thôi thôi, hắn đành liều mình theo quân tử, ai bảo hắn cùng Dạ Nguyệt Ly là huynh đệ sống chết có nhau.
Dạ Nguyệt Ly nhẹ nhàng cất bước hướng tới gần tiểu nhân nhi (người yêu bé nhỏ a), ánh trăng tịch mịch, sao rải đầy trời, hoa quỳnh bay tán loạn, Tiểu nhân nhi của lòng hắn đang gảy đàn trong đình, hắn cảm thấy hắn tâm như si như say (say mê), hành lang dài dường như đi mãi không hết, hắn quyết định đứng lại một bên, chờ nàng gảy xong. (Truyện được đăng tải tại diễn đàn Lê Quý Đôn!)
Trong lòng Dạ Nguyệt Ly hơi thỏa mãn, rốt cuộc tiểu nha đầu đã hiểu rồi sao? Nghe Toái Nguyệt nói hôm nay tiểu nha đầu ngồi yên cả một ngày dáng vẻ có nhiều tâm sự, hắn biết ngay tiểu nha đầu đang nhớ hắn, không có hắn ở bên người khẳng định không quen, tốt lắm, tốt lắm. (Ai đó có thấy ảnh cười đến ghê tởm không)
Chính là hắn muốn từ từ hình thành thói quen cho nàng. Hắn chờ nhiều năm cuối cùng cũng tới, hắn không nóng lòng, hắn nguyện ý chờ một chút, đương nhiên, nếu tiểu nha đầu của hắn sớm hiểu rõ hắn lại càng thỏa mãn. Chỉ cần trong lúc đó sẽ không xuất hiện tình địch giống Cổ Hân hắn sẽ rất nhẫn nại...
Gảy xong một khúc, Mộ Dung Tiểu Tiểu cười nhạt sờ sờ đỉnh đầu Tuyết Lang, trước kia ở trong cốc mỗi lần đánh đàn nó đều sẽ lẳng lặng nằm một bên lắng nghe như vậy, là người nghe trung thành nhất của nàng.
Nhìn theo tầm mắt của Tuyết Lang, thấy người ngoài dự đoán lúc này đang đừng cách sau lưng nàng không xa, ánh mắt Mộ Dung Tiểu Tiểu sáng ngời, ngay sau đó là kinh ngạc, không phải lúc này sư huynh đang bận rộn nhiều việc hay sao?
Thấy Tiểu nhân nhi kinh ngạc, Dạ Nguyệt Ly cất bước dài, ôm lấy Tiểu nhân nhitrong đình.
"Dẫn ngươi đi xem cuộc vui." Giọng nói trầm thấp kèm theo một chút vui vẻ, dễ dàng an ủi suy nghĩ lo lắng cả một ngày của Mộ Dung Tiểu Tiểu.
Tiếp tục giấu thân phận, Dạ Nguyệt Ly lại đeo mặt nạ màu bạc, ngồi ở vị trí đứng đầu, từ đầu đến cuối Mộ Dung Tiểu Tiểu bị hắn ôm vào trong ngực, đứng phía sau hắn là Toái Nguyệt cùng Tức Mặc Tuyết Dương, Toái Nguyệt là luôn đi theo bên người Dạ Nguyệt Ly, vĩnh viễn là kẻ ít nói, giống cái đầu gỗ. Mà Tức Mặc Tuyết Dương ở bên kia là mới đi theo, ánh mắt nhìn chủ tử cùng Mộ Dung Tiểu Tiểu chứa ý cười, lúc này hắn đã hồi phục diện mạo thật sự của mình.
Lúc này Mạc Du Ly đang nhẩm tính lại kế hoạch của mình, cuối cùng bổ sung thêm một câu, "Dạ Nguyệt Ly, hay là sau đó ta không cần xuất hiện, miễn cho bị người khác đuổi giết."
"Được."
Mộ Dung Tiểu Tiểu ngước mắt liếc một vòng cảnh vật xung quanh, ở Liễu Thành có một phủ viện không nổi danh, ở trong này chính là người củaTiêu Dao sơn trang, nghĩ đến sư huynh mới vừa nói đem nàng đến xem trò vui, kế tiếp, sẽ diễn trên sân khấu như thế nào đây?
*Bổn tiểu thư lau mồ hôi, nhà này nói chuyện giết người là xem kịch, coi mạng người như cỏ rác aaaaaaaaa)
Đêm, càng âm u, mặt trăng dần ẩn núp vào những đám mây.
Chỗ tối, toàn thân Mộ Dung Tiểu Tiểu che giấu hơi thở, mắt lạnh quan sát ở cự Ly ngắn đám người mặc đồ đen che mặt không tiếng động đột nhập vào trạch viện. Lại là người của Huyết Môn sao? Lần trước theo dõi Tức Mặc Tuyết Dương, nghĩ đến từ sáng sớm Huyết Môn đã theo dõi Tiêu Dao sơn trang của sư huynh rồi.
Tức Mặc Tuyết Dương tuân theo mệnh lệnh của Dạ Nguyệt Ly, tùy thời ở bên bảo hộ tiểu sư muội của chủ tử. Lại kinh ngạc vì Mộ Dung Tiểu Tiểu che giấu hơi thở nhanh như thế, trong nháy mắt hắn cũng không cảm nhận được sự tồn tại của nàng ở quanh đây. Nhớ tới lần trước khi cùng nàng so chiêu, võ công của nàng hắn chưa từng nhìn thấy, trong lòng buồn bực, không phải nàng và chủ tử đều thuộc phái Thần Phong ư, vì sao chiêu số của nàng cùng chủ tử hoàn toàn khác nhau? Nhưng mà phương thức tấn công xảo quyệt hơn cả sát thủ của Tiêu Dao sơn trang, ngày khác hắn phải thỉnh giáo tiểu sư muội của chủ tử mới được. Tức Mặc Tuyết Dương hắn chưa bao giờ sơ ý, đối với việc có thể nâng cao năng lực của thủ hạ, không chỉ có hắn, ngay cả những trợ thủ đắc lực khác của chủ tử cũng sẽ rất vui khi được gặp mặt.
Thật ra căn bản Dạ Nguyệt Ly chưa bao giờ thực sự nhìn thấy Mộ Dung Tiểu Tiểu ra tay, ở trong cốc tám năm, cuộc sống của bọn êm ái yên ổn, Mộ Dung Tiểu Tiểu không ra khỏi cốc càng không có cơ hội động thủ. Muốn so với Mục Trạch Dương ư, Mộ Dung Tiểu Tiểu còn chưa muốn lãnh đủ.
Mộ Dung Tiểu Tiểu biết Tức Mặc Tuyết Dương đang tán thưởng thân thủ của nàng, nhìn trời không nói gì, dù sao đây cũng chỉ là huấn luyện cơ bản nhất của sát thủ khi chiến đấu ở kiếp trước thôi. Không cần dùng nhiều chiêu thức, một chiêu có thể lấy đi tính mạng đó mới là bản lãnh thật sự, tuy rằng đa phần nàng đều dùng súng. Mà võ thuật Trung Quốc, Judo, triệt quyền đạo, Thái Quyền vân vân, các nàng làm sát thủ có cái nào không biết.
Hắc y nhân đã đứng lại ở bên tường viện, Mộ Dung Tiểu Tiểu nhìn dáng vẻ này, thầm nghĩ, tốt lắm, ít nhất có gần bốn mươi người tới, cũng dứt khoát không ẩn nấp thân hình, người người đứng thẳng tắp ở trong viện.
Một nam tử áo đen đứng đầu nhìn trạch viện yên tĩnh, nhíu mày, nâng tay ngăn cản đoàn người phía sau tiếp tục đi phía trước. Dạ hắc phong cao (ban đêm gió lớn), đúng là thời cơ tốt cho bọn họ hành động, nhưng xung quanh yên tĩnh đến kì quái khiến hắn không dám khinh thường, chẳng lẽ đối phương đã phát hiện? Không đúng, người của bọn họ canh giữ ở bên ngoài không thấy động tĩnh gì, mà người bọn họ mang đến cũng đủ đối phó với đối phương.
Để an toàn hơn, nam tử áo đen đứng đầu ngoảnh mặt về phía sau, một nam tử che mặt khác cung kính cúi đầu xin chỉ thị, chỉ thấy nam tử kia dáng người thấp bé, khom lưng, một đôi mắt nhỏ vô cùng lạnh lẽo, nhìn qua tình huống chung quanh, nâng tay kéo miếng vải đen trên mặt xuống, cả khuôn mặt nhìn qua cực kì quái dị, hiện lên bộ mặt chỉ có da bọc xương, xương gò má nhô cao, lộ ra đôi môi lại là màu đen! Hơn nữa còn là màu đỏ thâm đen!
"Hắc Báo, bổn tọa cho mời ngươi đến đây, ngươi còn có gì phải lo lắng?" Giọng nói âm u vang lên trong đêm.
Hắc Báo thở cũng không dám thở mạnh, trong môn ngoại trừ Môn chủ, bọn họ thường xuyên tiếp xúc nhiều nhất với đại hộ pháp, nhiệm vụ được phân phó xuống hơn phân nửa là do đại hộ pháp sắp xếp. Tuy rằng Môn chủ khiến cho người ta sợ hãi, nhưng chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ sẽ không có việc gì. Mà đại hộ pháp lại càng khiến cho bọn họ sợ hãi, không chỉ có không thua kém trừng phạt thủ đoạn của Môn chủ, toàn thân hắn mang hơi thở âm tà, ở bên cạnh hắn thường phải cực kỳ đè nén, mà Hắc Báo hắn lúc này có cảm giác như vậy.
"Dạ, xin nghe theo sắp xếp của đại hộ pháp." Hắc Báo không dám nhìn thẳng đại hộ pháp, luôn luôn cúi đầu.
Trì Hàm Yên ở bên cạnh trong lòng thầm mắng, lão già chết tiệt này thật sự là ghê tởm. Bình thường nàng thích nhất đồ đẹp, bây giờ nhìn đến gương mặt này nàng muốn nôn luôn. Nhưng lại thông minh không lộ nửa điểm chán ghét, Trì Hàm Yên nàng cũng sợ hãi lão già này.
"Yên tâm đi." Hắn còn dẫn theo những thứ rất tốt.
Nhưng vào lúc này, tiếng kêu rên truyền đến từ phía sau, hai mắt của đại hộ pháp Trần Anh híp lại thành một đường nhỏ, ra lệnh cho mọi người, "Lên!" Tiêu Dao trang chủ lại ra tay sớm hơn hắn, xem ra không phải kẻ không có thực lực.
Lúc này Dạ Nguyệt Ly đã phân phó một nhóm người hành động, bản thân mang theo Toái Nguyệt xuất hiện ở trong viện,
"Đại hộ pháp, có qua có lại mới toại lòng nhau." Muốn động đến người của hắn, hắn sẽ làm cho bọn họ có đến mà không có về!
Tiêu Dao sơn trang của hắn không phải nơi có người muốn chọc vào mà an toàn đi ra.
← Ch. 018 | Ch. 020 → |