Mang nàng đi chơi
← Ch.005 | Ch.007 → |
"Sư huynh, ngươi đã về rồi." Mộ Dung Tiểu Tiểu ngẩng đầu nhìn khuôn mặt anh tuấn của sư huynh mình, nở nụ cười.
Gương mặt Dạ Nguyệt ly âm trầm quét mắt một vòng khắp tiểu thân thể, xác định không có vấn đề gì, có thế mới an tâm.
"Sư huynh, ta là tới đón ngươi, ngươi xem, ta đây không phải là tiếp đón ngươi sao?" Mộ Dung Tiểu Tiểu thấy sư huynh quan tâm âm thầm vui sướng.
Dạ Nguyệt ly chưa đáp lại, ánh mắt nhìn Cổ Hân ngầm có ý nguy hiểm cùng cảnh cáo, khiến cho Cổ Hân không thể không run rẩy.
Nam nhân này khí thế thật mạnh! Mày nhỏ nhíu lại, nam tử như vậy hắn còn chưa bao giờ gặp qua, cùng tuổi với hắn, ngay cả võ lâm minh chủ cũng không có loại khí thế cường đại này.
Phía sau Tuyết Lang nhìn đến Dạ Nguyệt ly, sợ hãi rụt đầu lại.
Mà cổ Tuyết Nhi dường như ngây dại, trừ bỏ huynh trưởng của nàng, nàng còn chưa bao giờ xem qua tuấn mỹ nam tử như thế, tâm không khống chế được nhảy loạn, hai má nhuộm hồng đáng ngờ.
"Phốc."
Trong mắt tất cả mọi người ngạc nhiên khi thấy roi ngựa rơi vào trong tay Dạ Nguyệt Ly!
Tiếp theo, Dạ Nguyệt Ly động thủ! Mục tiêu, nhằm thẳng Cổ Tuyết Nhi!
Cổ Hân không kịp nhiều lời, buộc lòng cúi người đứng trước, liên tiếp dùng hai tay chế trụ roi ngựa! Cổ tay run lên, ẩn ẩn đau!
Mộ Dung Tiểu Tiểu mắt sắc đảo qua có chút tơ máu chảy theo ngón tay cái. Nhíu mày, xem ra sư huynh thực tức giận a.
Mà cổ Tuyết Nhi bị một màn trước mắt làm cho kinh hãi miệng mở lớn, nàng không biết đây là như thế nào, nam tử này lại động thủ với nàng?
Dạ Nguyệt Ly tản ra hơi thở lạnh lẽo, đem không khí xung quanh hạ xuống vài độ, người đi đường như thủy triều lui tán, sợ đi trễ một bước liền gặp phải tai ương.
"Tại hạ thay muội tử xin được thứ lỗi." Ánh mắt của Cổ Hân chớp lên, sư huynh này của Tiểu Tiểu, không đơn giản!
"Hừ."
"Sư huynh" Mộ Dung Tiểu Tiểu yếu ớt mở miệng lần nữa.
"Không sai, lá gan ngươi cũng không nhỏ?" Ngữ điệu lạnh như băng dị thường đồng thời trực tiếp đánh tới hướng Mộ Dung Tiểu Tiểu.
"Sư huynh, ngươi đừng sinh khí, Tiểu Tiểu biết sai rồi." Cắn cắn môi, không muốn Dạ Nguyệt ly sinh khí lại không để ý đến nàng, Mộ Dung Tiểu Tiểu chủ động nhận sai.
Nàng không thích trong ánh mắt của Dạ Nguyệt Ly không có chút tình cảm nào, điều đó làm cho nàng sợ hãi, sư huynh là người thân của nàng!
Níu Dạ Nguyệt ly vạt áo, tay nhỏ bé run nhè nhẹ, ánh mắt đáng thương tội nghiệp, khiến Cổ Hân đau lòng.
"Sư huynh, ngươi đã mấy tháng không trở lại, Tiểu Tiểu nhớ ngươi." Không muốn Dạ Nguyệt ly hiểu lầm nàng ham chơi Mộ Dung Tiểu Tiểu mở miệng giải thích,
Bốn chữ sau cùng gần như không thể nghe thấy, lại làm cho Dạ Nguyệt Ly trong nháy mắt thu lãnh khí về, trong lòng bất đắc dĩ thở dài.
"Toái Nguyệt, dắt ngựa." Xoay người ôm lấy Mộ Dung Tiểu Tiểu lên ngựa, hướng về phía trước.
Toái nguyệt mở to mắt, đây là chủ tử nhà hắn ư, hắn cũng nhìn không sai thấy quan tâm trong mắt chủ nhân, không, đây không phải là trọng điểm, trọng điểm chính là chủ nhân ôm đứa nhỏ này! Ở trong ấn tượng của Toái Nguyệt, chủ nhân nhà hắn chính là không có tình người. (haiz, mấy anh hầu cận anh nào cũng nói chưa từng thấy chủ nhân thế này thế kia... bla bla bla... )
Dù sao cũng là thủ hạ của Dạ Nguyệt ly, kinh ngạc cũng chỉ là một cái chớp mắt, liền cất kỹ tâm tình của mình.
Trở lại khách điếm, đem Mộ Dung Tiểu Tiểu đặt ở trên giường, xem nàng muốn khóc lại không dám khóc bộ dáng ủy khuất, Dạ Nguyệt ly sờ sờ trên đầu nàng, tóc mềm mượt, xúc cảm tốt lắm.
Từ lần đầu tiên ôm lấy Tiểu Tiểu nàng vẫn là tiểu oa nhi mới sinh, hắn đã nghĩ đặt nàng ở trong lòng bàn tay cưng chìu, đây là tiểu nha đầu của một mình hắn.
"Chuyện lần này bỏ qua, không được tái phạm." Thật đúng cho rằng nàng là thiên hạ vô địch rồi, lão nhân kia cũng để tùy ý hồ nháo sao?
Từ đầu tới đuôi hoàn toàn không thấy Tuyết Lang núp ở một bên, liền tính như thế, Tiểu Bạch vẫn là cúi đầu tránh ở một bên nỗ lực làm trong suốt hình dáng. (Ẻm biết tránh né sóng gió
Mộ Dung Tiểu Tiểu chu lên cái miệng nhỏ nhắn.
"Sư huynh, thật vất vả ra khỏi cốc một chuyến ngươi dẫn ta đi ra ngoài chơi đi, tám năm cũng chưa rời cốc, đều không biết bên ngoài là cái dạng gì đây này." Nghĩ đến mỗi ngày ngốc trong cốc nhàm chán, Mộ Dung Tiểu Tiểu cầm lấy tay áo người nào đó, nhẹ nhàng lay động.
Động tác làm nũng vô thức này nhất thời làm mềm lòng mỗ sư huynh nào đó. Bất quá lần này trở về bản thân chính là nghĩ mang nàng đi ra ngoài chơi.
"Qua một tháng nữa liền có một hồi võ lâm đại hội, đến lúc đó đi xem đi."
"Nga, sư huynh tốt nhất." vui vẻ ở trong lòng người nào đó cọ xát.
Chương 6: Mang nàng đi chơi
"Sư huynh, ngươi đã về rồi." Mộ Dung Tiểu Tiểu ngẩng đầu nhìn khuôn mặt anh tuấn của sư huynh mình, nở nụ cười.
Gương mặt Dạ Nguyệt ly âm trầm quét mắt một vòng khắp tiểu thân thể, xác định không có vấn đề gì, có thế mới an tâm.
"Sư huynh, ta là tới đón ngươi, ngươi xem, ta đây không phải là tiếp đón ngươi sao?" Mộ Dung Tiểu Tiểu thấy sư huynh quan tâm âm thầm vui sướng.
Dạ Nguyệt ly chưa đáp lại, ánh mắt nhìn Cổ Hân ngầm có ý nguy hiểm cùng cảnh cáo, khiến cho Cổ Hân không thể không run rẩy.
Nam nhân này khí thế thật mạnh! Mày nhỏ nhíu lại, nam tử như vậy hắn còn chưa bao giờ gặp qua, cùng tuổi với hắn, ngay cả võ lâm minh chủ cũng không có loại khí thế cường đại này.
Phía sau Tuyết Lang nhìn đến Dạ Nguyệt ly, sợ hãi rụt đầu lại.
Mà cổ Tuyết Nhi dường như ngây dại, trừ bỏ huynh trưởng của nàng, nàng còn chưa bao giờ xem qua tuấn mỹ nam tử như thế, tâm không khống chế được nhảy loạn, hai má nhuộm hồng đáng ngờ.
"Phốc."
Trong mắt tất cả mọi người ngạc nhiên khi thấy roi ngựa rơi vào trong tay Dạ Nguyệt Ly!
Tiếp theo, Dạ Nguyệt Ly động thủ! Mục tiêu, nhằm thẳng Cổ Tuyết Nhi!
Cổ Hân không kịp nhiều lời, buộc lòng cúi người đứng trước, liên tiếp dùng hai tay chế trụ roi ngựa! Cổ tay run lên, ẩn ẩn đau!
Mộ Dung Tiểu Tiểu mắt sắc đảo qua có chút tơ máu chảy theo ngón tay cái. Nhíu mày, xem ra sư huynh thực tức giận a.
Mà cổ Tuyết Nhi bị một màn trước mắt làm cho kinh hãi miệng mở lớn, nàng không biết đây là như thế nào, nam tử này lại động thủ với nàng?
Dạ Nguyệt Ly tản ra hơi thở lạnh lẽo, đem không khí xung quanh hạ xuống vài độ, người đi đường như thủy triều lui tán, sợ đi trễ một bước liền gặp phải tai ương.
"Tại hạ thay muội tử xin được thứ lỗi." Ánh mắt của Cổ Hân chớp lên, sư huynh này của Tiểu Tiểu, không đơn giản!
"Hừ."
"Sư huynh" Mộ Dung Tiểu Tiểu yếu ớt mở miệng lần nữa.
"Không sai, lá gan ngươi cũng không nhỏ?" Ngữ điệu lạnh như băng dị thường đồng thời trực tiếp đánh tới hướng Mộ Dung Tiểu Tiểu.
"Sư huynh, ngươi đừng sinh khí, Tiểu Tiểu biết sai rồi." Cắn cắn môi, không muốn Dạ Nguyệt ly sinh khí lại không để ý đến nàng, Mộ Dung Tiểu Tiểu chủ động nhận sai.
Nàng không thích trong ánh mắt của Dạ Nguyệt Ly không có chút tình cảm nào, điều đó làm cho nàng sợ hãi, sư huynh là người thân của nàng!
Níu Dạ Nguyệt ly vạt áo, tay nhỏ bé run nhè nhẹ, ánh mắt đáng thương tội nghiệp, khiến Cổ Hân đau lòng.
"Sư huynh, ngươi đã mấy tháng không trở lại, Tiểu Tiểu nhớ ngươi." Không muốn Dạ Nguyệt ly hiểu lầm nàng ham chơi Mộ Dung Tiểu Tiểu mở miệng giải thích,
Bốn chữ sau cùng gần như không thể nghe thấy, lại làm cho Dạ Nguyệt Ly trong nháy mắt thu lãnh khí về, trong lòng bất đắc dĩ thở dài.
"Toái Nguyệt, dắt ngựa." Xoay người ôm lấy Mộ Dung Tiểu Tiểu lên ngựa, hướng về phía trước.
Toái nguyệt mở to mắt, đây là chủ tử nhà hắn ư, hắn cũng nhìn không sai thấy quan tâm trong mắt chủ nhân, không, đây không phải là trọng điểm, trọng điểm chính là chủ nhân ôm đứa nhỏ này! Ở trong ấn tượng của Toái Nguyệt, chủ nhân nhà hắn chính là không có tình người. (haiz, mấy anh hầu cận anh nào cũng nói chưa từng thấy chủ nhân thế này thế kia... bla bla bla... )
Dù sao cũng là thủ hạ của Dạ Nguyệt ly, kinh ngạc cũng chỉ là một cái chớp mắt, liền cất kỹ tâm tình của mình.
Trở lại khách điếm, đem Mộ Dung Tiểu Tiểu đặt ở trên giường, xem nàng muốn khóc lại không dám khóc bộ dáng ủy khuất, Dạ Nguyệt ly sờ sờ trên đầu nàng, tóc mềm mượt, xúc cảm tốt lắm.
Từ lần đầu tiên ôm lấy Tiểu Tiểu nàng vẫn là tiểu oa nhi mới sinh, hắn đã nghĩ đặt nàng ở trong lòng bàn tay cưng chìu, đây là tiểu nha đầu của một mình hắn.
"Chuyện lần này bỏ qua, không được tái phạm." Thật đúng cho rằng nàng là thiên hạ vô địch rồi, lão nhân kia cũng để tùy ý hồ nháo sao?
Từ đầu tới đuôi hoàn toàn không thấy Tuyết Lang núp ở một bên, liền tính như thế, Tiểu Bạch vẫn là cúi đầu tránh ở một bên nỗ lực làm trong suốt hình dáng. (Ẻm biết tránh né sóng gió
Mộ Dung Tiểu Tiểu chu lên cái miệng nhỏ nhắn.
"Sư huynh, thật vất vả ra khỏi cốc một chuyến ngươi dẫn ta đi ra ngoài chơi đi, tám năm cũng chưa rời cốc, đều không biết bên ngoài là cái dạng gì đây này." Nghĩ đến mỗi ngày ngốc trong cốc nhàm chán, Mộ Dung Tiểu Tiểu cầm lấy tay áo người nào đó, nhẹ nhàng lay động.
Động tác làm nũng vô thức này nhất thời làm mềm lòng mỗ sư huynh nào đó. Bất quá lần này trở về bản thân chính là nghĩ mang nàng đi ra ngoài chơi.
"Qua một tháng nữa liền có một hồi võ lâm đại hội, đến lúc đó đi xem đi."
"Nga, sư huynh tốt nhất." vui vẻ ở trong lòng người nào đó cọ xát
Nghỉ ngơi vài ngày, thời gian này Cổ Hân có mang theo Cổ Tuyết Nhi đến muốn xin tạ lỗi chuyện ngày đó với nàng, đều bị Dạ Nguyệt Ly từ chối rồi, sau Cổ Hân cũng không đến nữa.
Ở khách sạn làm tổ vài ngày, Mộ Dung Tiểu Tiểu thật sự nhàm chán, liền quấn quít lấy Dạ Nguyệt Ly mang nàng đi dạo, những thứ hay ho nàng còn chưa có xem đã mắt, ngày mai sẽ phải xuất phát đi Liễu Thành rồi, hôm nay đi dạo một lần cũng không quá phận đi.
Dạ Nguyệt ly không phản đối, đi dùng điểm tâm, Toái Nguyệt đi theo phía sau, ba người hướng trong thành đi dạo.
Mộ Dung Tiểu Tiểu đã sớm phát hiện sư huynh lần này trở về bên người có hơn một người, nhưng là lười hỏi nhiều, nàng mới không quan tâm.
Dọc theo đường đi, Mộ Dung Tiểu Tiểu nhìn trái nhìn phải, giống như người nhà quê vào thành. Cũng đối, Thần Phong cốc không phải là ở nông thôn à.
Dạ Nguyệt ly luôn luôn đi theo phía sau Mộ Dung Tiểu Tiểu, thấy nàng vô cùng tò mò nơi này xem nơi kia sờ, thường thường phát ra những tiếng hô, nụ cười khóe miệng thản nhiên luôn luôn chưa từng biến mất, mắt chứa sủng nịch, Toái Nguyệt bên cạnh thấy kinh sợ vô cùng, đây là chủ tử nhà hắn sao? (Lần thứ bao nhiêu xuất hiện câu này nhỉ bà con???)
Mắt thấy phía trước Mộ Dung Tiểu Tiểu đứng bất động ở trước quán nhỏ bên đường đã lâu, Dạ Nguyệt ly cất bước tiến lên, nhìn đến một màn là nàng cầm hai cái dây buộc tóc rối rắm không thôi, chợt cảm thấy buồn cười.
"Lấy cả hai cái không phải tốt lắm sao."
Tựa hồ nha đầu cho tới bây giờ chưa từng hảo hảo trang điểm, nhiều năm như vậy trên đầu chỉ là một chiếc dây cột tóc đơn giản.
"Sư huynh, làm người không thể quá tham lam, Tiểu Tiểu mua một cái là đủ rồi." Tiểu nhân nhi (người yêu bé nhỏ đó hí hí) lắc lắc đầu, chiếc dây cột tóc sắp hỏng rồi.
Dạ Nguyệt Ly không rõ Mộ Dung Tiểu Tiểu vì sao nói như vậy, không thể quá tham lam sao?
Tay cầm lấy dây buộc tóc màu tím nhạt trên tay nàng, trực tiếp phân phó Toái Nguyệt trả bạc.
Nhẹ nhàng gỡ xuống dây buộc cũ trên đầu Mộ Dung Tiểu Tiểu, chậm rãi vì nàng thay dây mới.
Ánh nắng mặt trời phía sau lưng Mộ Dung Tiểu Tiểu, nhuộm lên thân hình bé bỏng một tầng kim sắc long lanh, chiếu rọi nụ cười đơn thuần thỏa mãn của nàng, Dạ Nguyệt ly phảng phất nghe thấy thanh âm đáy lòng đập rộn ràng.
Hắn muốn đem hết thảy tốt đẹp nhất của thế gian dâng đến trước mặt nàng, nhưng hôm nay nhìn đến bộ dáng dễ thỏa mãn như vậy của nàng có chút bất đắc dĩ.
Cổ Hân mang theo Cổ Tuyết Nhi mới ra cửa nhìn thấy một màn này, tiểu cô nương thuần khiết cười thỏa mãn như nắng ấm trong mùa đông, tựa hồ có thể chiếu sáng lên nội tâm mịt mờ của người kia. Bên cạnh nàng nam tử cao lớn trong mắt không che giấu ôn nhu cùng yêu thương, một bức tranh hài hòa hoàn mỹ làm cho người ta không đành lòng đánh vỡ, tựa hồ ai cũng không thể lại đặt chân trong đó.
Nhưng có người cố tình không tức thời.
"Hừ, đồ vật nhỏ này có gì đẹp mắt." Cổ Tuyết Nhi khinh thường chu môi.
Hai mắt Dạ Nguyệt Ly lạnh dần, hàn khí quét về phía Cổ Hân, khiến cho hắn không tự chủ được rùng mình một cái.
"Quản tốt người của ngươi!"
Cổ Tuyết Nhi vừa nóng vừa giận, có ý tứ gì, trên người nàng loại trang sức nào không thể so với sợi dây buộc tóc kia chứ.
Cổ Hân lôi kéo tay Cổ Tuyết Nhi, ý bảo nàng đừng nói lung tung nữa.
Mộ Dung Tiểu Tiểu cười lạnh, lần này mặc dù không muốn Tiểu Bạch của nàng. Bất quá Đại tiểu thư này thật sự không làm cho người thích được a, liên tiếp đến gây chuyện với nàng.
Thấy Mộ Dung Tiểu Tiểu dính vào bên cạnh Dạ Nguyệt Ly, Cổ Tuyết Nhi càng ghen tị, dựa vào cái gì nàng ta có sư huynh tốt như vậy. Nhưng nàng không dám mở miệng nói lung tung nữa, không muốn lưu lại ấn tượng xấu với tuấn mỹ nam tử này. Căn bản là đã quên người nào đó giống như từ đầu đến cuối cũng không nghiêng mắt nhìn qua nàng liếc mắt một cái.
"Tại hạ Cổ Hân của Cổ gia bảo, đây là xá muội Cổ Tuyết Nhi, xin hỏi công tử tôn tính đại danh?"
"Dạ Nguyệt Ly."
"Dạ huynh là sư huynh của Tiểu Tiểu, xin hỏi sư phụ của hai người là ai?" Cổ Hân do dự một chút, vẫn hỏi tiếp.
"Thần Phong cốc." Dạ Nguyệt ly cũng không còn giấu diếm, lại nói cũng không cần giấu diếm.
Cổ Hân trừng mắt, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, Thần Phong cốc! Nguyên lai hắn và Tiểu Tiểu đều là đệ tử của võ lâm Chí Tôn Thần Phong lão nhân Mục Trạch Dương! Người trong giang hồ nhân đều muốn bái làm môn hạ của Thần Phong lão nhân!
"Thất kính, thất kính." Cổ Hân thu lại kinh ngạc trong mắt, chắp tay nói.
Hắn phải nên sớm nghĩ ra mới phải, hơn nữa Tiểu Tiểu cũng đã nói tới đây là chờ sư huynh, thử nghĩ một cô bé như thế nào lại đi quá xa, cách Thần Phong cốc gần nhất cũng là Nhạc Bình thành này. Hắn sẽ không cảm thấy Dạ Nguyệt ly nói giả, hôm qua nhìn người nọ liền thấy không đơn giản, vô luận là khí chất quanh thân hay là võ công đều là thượng thừa. Ngược lại còn là hắn chậm chạp, nhưng ngờ rằng đến Thần Phong lão nhân sở dĩ không thu đệ tử là sợ phiền toái lại thu nạp đồ đệ, vừa thu nạp là thu hai người liền.
← Ch. 005 | Ch. 007 → |