← Ch.38 | Ch.40 → |
Edit: Sam
Khuất phục.
Đây có lẽ là phương thức cực kỳ đặc biệt, cam tâm tình nguyện khuất phục của một người phụ nữ đối với người đàn ông mình yêu tha thiết.
Ánh trăng như nước, Phong Trác Luân cúi đầu nhìn cảnh tượng trước mắt, trái tim giống như bị người ta dùng sức bóp chặt, hô hấp của anh cũng trở nên khó khăn.
Ngón tay trắng nõn mảnh mai của cô cầm lấy vật cứng của anh, bờ môi xinh xắn kề sát, chậm rãi mở ra rồi ngậm lấy phần đầu.
Anh thấy được lông mi thật dài của cô không ngừng phát run, anh có thể cảm giác được cô rất khẩn trương, lại có phần lúng lúng, ngón tay mảnh mai thử dùng sức lực đồng đều nắm lấy vật cứng của anh.
Mà vật cứng của anh thì được bờ môi cô bao bọc, ẩm ướt mềm mại, tuy rằng chỉ ngậm được một tí nhưng đã khiến anh sảng khoái đến mức da đầu run lên từng đợt.
"Hàm Hàm..." Ở trong bóng đêm giọng anh càng khàn đục hơn, "Em đứng dậy..."
Cô là một cô gái kiêu ngạo như vậy, sẽ không vì bất cứ chuyện gì mà dễ dàng thỏa hiệp, hoàn toàn không tỏ ra yếu kém, còn khỏi bàn tới việc hạ thấp mình, hiện tại toàn thân cô trần truồng quỳ gối dưới người anh, vì anh làm chuyện này.
Cô đã làm rất nhiều vì anh, cho dù mình đầy thương tích vì anh cũng sẵn lòng bỏ mặc mọi thứ để ở bên cạnh anh, anh có đức hạnh gì có thể khiến cô bằng lòng chiều mình như vậy chứ?
Dung Tư Hàm nghe Phong Trác Luân nói xong, cô hơi lùi lại ngẩng đầu nhìn anh, trong ánh mắt xinh đẹp của anh là vẻ sắc dục, là u ám không thể tan đi...còn có sự thương yêu đau lòng sâu lắng đối với cô.
Chỉ có cô biết, chỉ có cô có thể nhận thức, người đàn ông này yêu mình bao nhiêu.
Dung Tư Hàm muốn làm điều này chỉ là muốn anh biết được, cô cam tâm tình nguyện khuất phục anh, cô muốn anh thoát khỏi quá khứ âm u, dám đối mặt chính mình, dám đối mặt Phong Du đã qua đời, dám đối mặt tất cả.
Cô hơi cong môi về phía anh, trở lại ngậm vật cứng kia lần nữa, vả lại càng ngậm sâu hơn.
Miệng cô nhỏ, dù cố gắng bao nhiêu nhưng nhiều nhất chỉ có thể nuốt vào hai phần ba, đôi mắt đỏ tươi của anh ngày càng đậm, nhưng đè nén không ép cô nuốt vào hết.
Trước, sau, mút, ngậm, liếm...mặc dù cô chưa bao giờ làm những cái này, nhưng sự lĩnh hội lại rất mạnh, bên tai là tiếng thở dốc áp lực và nặng nề của anh, gò má cô hóp lại, cố gắng làm đủ mỗi một chi tiết.
Cảm giác được vật cứng rắn nóng bỏng trong miệng lại căng trướng vài phần, cô hơi khẽ cười ngẩng đầu lên, chớp mắt nhìn về phía anh.
Ánh nhìn kia vào lúc toàn thân kéo căng, phần cuối của vật kia có ý muốn bắn ra, nhìn thấy được ánh nhìn kia quả thực quyến rũ tới tận xương tủy.
Phong Trác Luân nhẫn nhịn nỗi xung động gần lên đỉnh, đôi mắt anh lóe sáng, lúc này chậm rãi kéo ra nụ cười quyến rũ quen thuộc.
"...Bảo bối." Anh thấp giọng mở miệng, lúc này rút vật cứng của mình ra khỏi miệng cô, anh khom lưng bồng cô lên từ trên mặt đất, anh nâng mông cô, ôm vào lòng giống như trẻ con mà nhìn cô.
Dung Tư Hàm vừa hầu hạ vật cứng rắn giữa hai chân của anh, phía dưới của cô vốn đã ướt đẫm, lúc này nghe được giọng anh cô càng cảm thấy toàn thân đặc biệt nóng.
"Anh cũng nên có qua có lại, em nói có phải không?" Phong Trác Luân ôm cô đặt trên vách tường, cắn mũi cô một cái, "Chiều hôm qua Kha Khinh Đằng giấu Doãn Bích Giới đã đưa Xuân Cung Đồ cho anh, anh xem qua từ đầu đến cuối một lần, trí nhớ của anh ấy mà...chắc là không quá kém, tối thiểu nhớ được mười tư thế."
"Cái chúng ta làm trước đó gọi là nam cày nữ dệt; mà kiểu em vừa làm...gọi là rừng trúc thổi tiêu." Anh thong thả nâng lên đùi phải của cô đặt bên hông mình, sau đó di chuyển đẩy mình vào, "Bây giờ cái này gọi là mặt người hoa đào."
Anh cúi đầu hôn lấy môi cô, một tay mơn trớn bờ lưng cô từ trên xuống dưới, phía dưới đẩy vào sâu một chút, hơi thở nóng hổi phả lên làn da cô: "Hoa đào ánh với mặt người đỏ tươi."
Cô tựa trên vách tường lạnh lẽo, đỏ mặt chịu đựng anh dùng sức tấn công chiếm lĩnh phía dưới, toàn thân cô rã rời đến mức chẳng nói nên lời.
Làm tư thế này được một hồi, lúc này anh lại bồng cô lên giường, nằm trên người cô, nâng mông cô lên đẩy mạnh vào.
"Cái này...là đơn giản nhất, rồng bay phượng múa."
Ra vào vững chắc, sức lực lại mãnh liệt, cô co rút càng ngày càng chặt, tiếng thở dốc cũng nặng nề hơn, chất dịch mỏng ở nơi giao hợp càng dính nhầy hơn, một cú nhấn cuối cùng anh đẩy vào quá sâu, cô rốt cuộc thét lên một tiếng, cơ thể cứng đờ.
Toàn thân Phong Trác Luân đổ mồ hôi đầm đìa, anh há to miệng thở gấp một hồi, sau đó đem hai chân non mịn của cô gập đến trước ngực cô, lộ ra vật mềm mại đỏ hồng, rồi lại đem chính mình đẩy vào lần nữa.
"Bảo bối, em đoán xem tư thế này gọi là gì, hửm?" Anh nhìn chằm chằm khuôn mặt ý loạn tình mê của cô, hôn từ ánh mắt cô đến làn môi cô, "Anh nói cho em nghe được không, cái này gọi là uốn mình theo người."
"...Em ở khuê phòng thêu thùa, anh bước trong hành lang uốn khúc, em là của anh." Giọng anh truyền cảm mà mập mờ.
Dùng phương thức tình thơ ý họa, viết ra vần điệu sảng khoái phóng đãng nhất.
Dung Tư Hàm chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ càng lúc càng yếu, cô mở mắt ra nhìn anh, đáy lòng mềm mại đến mức không thể lấy gì thêm vào. Anh dùng cách thức của mình chinh phục cô, mà cô cam nguyện bị chinh phục.
Anh càng phình to đến mức nóng hổi trong cơ thể, ra vào càng thêm dữ dội, da thịt non mềm của cô bị giày vò đến mức hơi phát đau, ai ngờ lúc này anh còn muốn nhấc hai chân cô đặt trên vai mình, đẩy vào sâu nhất.
Sự ù tai chồng chất, bên tai là tiếng thở dốc và tiếng cơ thể cọ xát, cô rã rời gục đầu, bị anh dùng sức cắn môi, nhận lấy tất cả nóng bỏng của anh.
Cơ thể hai người quấn chặt lấy nhau, không một khe hở.
Em chỉ thuộc về anh.
"Bám rồng kề phượng..." Cuối cùng anh dốc sức ra vào mấy cái, ôm cô áp đảo trên giường, tất cả ấm áp đều bắn vào trong cơ thể cô.
Toàn thân cô vừa run rẩy vừa thẹn thùng tê dại, lúc này cô nhắm mắt lại vươn tay véo lưng anh một cái.
"...Ngoan, đừng véo, anh biết anh không thể thỏa mãn em, hôm nay chỉ hoàn thành một nửa thôi, sáng ngày mai lại tiếp tục, được không?" Anh nằm bên cổ cô thoải mái thở dài, trong âm thanh vẫn là ý cười bỉ ổi.
Dung Tư Hàm trợn mắt khinh thường muốn nói gì đó, trong hốc mắt lập tức ươn ướt cay xè, cuối cùng chẳng muốn nói gì vào lúc này.
Giữa bọn họ từng thiếu thốn rất nhiều sự yên ổn bình thản, sớm chiều làm bạn, thậm chí trong một thời gian rất dài đều đầy rẫy bấp bênh băn khoăn, hiểu lầm chia lìa, xa cách tuyệt vọng... Bọn họ đã gặp rất nhiều ngăn trở so với những người yêu nhau bình thường.
Nhưng đây là cái thuộc về bọn họ, tình yêu từng là lửa nóng tuyệt vọng, mà hiện tại cô tự nguyện dùng sự kiêu ngạo và thật lòng cả đời để đổi lấy.
Là tình cảm lâu dài yên ổn.
**
Vào buổi sáng, thời tiết ngoài cửa sổ rất tốt, cảnh sắc mùa đông làm nền cho biệt thự sáng choang.
Đường Thốc đeo tạp dề, cười tủm tỉm từ phòng bếp đi tới, dùng vẻ mặt giống như tú bá trong Xuân Hoa Viện cao giọng nói: "Nào nào nào, các quan khách ăn sáng thôi!"
Trong phòng khách không một bóng người, hoàn toàn chẳng có ai đáp lại anh ta, nữ đầu bếp Đường ngốc mất hứng, cầm cái đĩa dạo một vòng dưới lầu, vẫn không nhìn thấy nửa bóng người.
"Cốc cốc cốc."
Lúc này ngoài cửa lớn truyền đến tiếng vang, anh ta đặt đĩa xuống đi qua mở cửa, nhìn thấy Phong Trác Luân bế Kha Ấn Thích đứng ở cửa.
"Haiz tôi nói mới sáng sớm các người đi đâu mất rồi?!" Hai tay Đường Thốc chống nạnh, bất mãn lải nhải, "Tôi nấu nhiều món ngon như vậy, thế mà một người cũng không có." "Bọn họ ra ngoài làm việc rồi, tôi đưa Ấn Thích ra ngoài ngắm tuyết." Phong Trác Luân bế Kha Ấn Thích tiến vào, liếc nhìn anh ta một cái hỏi, "Vợ tôi đâu?"
"Vợ anh? Hàm Hàm? ...Ô! Khi nào thì đổi giọng gọi vợ rồi!" Một tay Đường Thốc che miệng, cười như kẻ trộm.
Phong Trác Luân chẳng thèm để ý tới anh ta, nhét Kha Ấn Thích vào trong tay anh ta, rồi xoay người đi lên lầu.
"Này anh đừng đi chứ! Anh nói rõ trước đi, đứa con của Hoa Luân và Tiểu Hoàn Tử rốt cuộc gọi là gì mới hay? Shuke hay là Beita?! Shin-chan hay là Conan?! Tôi muốn làm ba nuôi! Tôi muốn làm ba nuôi!" Đường Thốc bế Kha Ấn Thích hô quang quác với bóng lưng của Phong Trác Luân.
Lúc này, bạn nhỏ Kha Ấn Thích được anh ta ôm trong lòng cảm thấy đầu óc choáng váng, cậu bé tỉnh bơ lấy ra một thứ gì đó từ trong túi áo nhỏ, bình tĩnh nhét vào trong miệng anh ta.
"A a..." Đường Thốc bất ngờ không kịp đề phòng, miệng ngậm khối tuyết gào khóc kêu la, anh ta ôm đứa nhỏ trong lòng, không muốn làm cũng không được, trừng to mắt phun máu trong lòng.
Đệch! Không hổ là con trai của vợ chồng Smith thủ lĩnh hắc đạo! Mới nhỏ vậy đã biết chơi ám sát!
Mà bạn nhỏ Kha Ấn Thích vẫn giữ khuôn mặt tỉnh bơ, khóe miệng lại hơi cong lên khó mà nhận ra.
...
Khi Phong Trác Luân đẩy cửa phòng đi vào thì Dung Tư Hàm đã tỉnh dậy.
Trên người cô đã mặc áo ngủ, đang cầm di động ở trên giường gọi điện thoại.
Khuôn mặt cô nở nụ cười dịu dàng, dung mạo xinh đẹp này ở trong nắng sớm lại khiến trái tim anh đập mạnh, anh theo bản năng thả nhẹ bước chân, chậm rãi đi qua bên cạnh cô.
"Dạ...được. Hôm nay là ngày mấy ạ?" Cô cầm điện thoại nói chuyện, lại bị anh ôm lấy từ phía sau, quanh thân lập tức vương vấn không khí mát lạnh của tuyết và mùi hương độc đáo trên người anh, khiến bàn tay cô cầm di động mềm xuống ngay mấy phần.
Phong Trác Luân ôm cô, cúi đầu nhìn mấy dấu vết mập mờ ở trước ngực và cổ cô, anh có ý xấu, cười bỉ ổi rồi ghé sát mút thêm mấy dấu, cuối cùng còn tiến gần bên tai không nghe điện thoại của cô, nhỏ giọng cất tiếng: "Vợ ơi..."
Giọng anh khàn khàn êm tai, hai chữ vô cùng đơn giản này thốt ra khiến toàn thân nóng lên, má cô ửng đỏ, âm thanh tạm dừng một chút.
"Là cậu ta ư?" Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nam ôn hòa chất phác.
Dung Tư Hàm hơi khẩn trương, theo bản năng bấm nút loa ngoài trên màn hình.
"Người bên cạnh con, là cái cậu môi hồng răng trắng kia sao?" Âm thanh mang theo ý cười của Dung Thành trong di động phát ra.
Lúc này, sự khẩn trương của cô lập tức tiêu tan, nhịn không được phì cười.
Phong Trác Luân mặt trắng nhỏ đối với bố vợ tương lai dù sao cũng không thể đùa giỡn ngả ngớn, anh chỉ có thể ho nhẹ một tiếng, cung kính cất tiếng: "Chào bác trai."
Dung Thành ừ một tiếng, trong âm thanh là ý cười: "Thế nào? Tính xấu của Hàm Hàm nhà tôi, cuối cùng cậu vẫn nhẫn nhịn được à?"
Dung Tư Hàm hừ nhẹ một tiếng, khóe mắt Phong Trác Luân không giấu được ý cười, đắn đo một lúc lâu anh mới nói: "Bác trai, khiến cô ấy đau lòng khổ sở đều do cháu không tốt, lật lọng khiến bác chê cười cũng là cháu không tốt, Hàm Hàm tốt lắm, cô ấy đối với cháu...thật sự tốt lắm, cảm ơn bác."
Anh luôn luôn ăn nói sắc bén, hiếm khi nói năng lộn xộn như vậy.
Anh thật sự rất muốn cảm ơn người đã sinh ra cô nuôi dưỡng cô, bởi vì bọn họ mới có được cô, kiên cường, dũng cảm... Có thể vì anh và cô mà kiên trì đến bây giờ, xứng đôi với anh hơn bất cứ ai trên đời này.
"Ừm, tốt hay không tốt, chờ trở lại thành phố S cậu từ từ nói với tôi, đương nhiên còn có mẹ của Hàm Hàm, tôi nghĩ bà ấy càng muốn nghe lời cậu nói hơn." Dung Thành từ tốn, "Ai cũng nói mẹ vợ nhìn con rể càng nhìn càng thuận mắt, cậu nói phải không?"
"Ai gả cho anh ấy..." Dung Tư Hàm nghe Dung Thành nói xong thì bĩu môi, lẩm bẩm một câu với người đang ôm cô.
Phong Trác Luân thấy vẻ con gái ta đây hiếm có của cô, ý cười dịu dàng tại khóe miệng càng phóng đại hơn, anh đáp ứng với đầu dây bên kia.
"Vậy đi, qua mấy hôm nữa là tết âm lịch, cậu và Hàm Hàm trở về cùng mừng năm mới với chúng tôi, nước ngoài có tốt bao nhiêu cũng không bằng đất nước mình gia đình sum họp náo nhiệt có phải không." Dung Thành dừng một chút, căn dặn chu đáo, "Quà gặp mặt gì đó không cần tới, chỉ cần hai đứa trở về thôi, được không?"
Phong Trác Luân cúi đầu nhìn cô, cô đang ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt sáng tỏ phản chiếu ánh mắt của chính mình.
"Vâng." Anh hôn lên mắt cô, nói với điện thoại ——
← Ch. 38 | Ch. 40 → |