← Ch.25 | Ch.27 → |
Edit: Nhí / Beta: Sam
Sau khi Phong Trác Luân nói xong câu đó, cô bé đang được Phó Chính ôm trong tay đột nhiên òa khóc.
Buổi trưa bên trong quán cà phê không một bóng người nên hết sức im lặng, tiếng khóc nhỏ của đứa bé vang dội, Thiệu Tây Bội ở một bên vội vàng đưa tay bồng lấy con gái đứng dậy đi ra ngoài, cẩn thận ôm bé cưng vào trong lòng dỗ "Ngoan, ngoan".
Phó Chính thấy vậy cũng không có ý muốn ở lại, lúc này anh ta im lặng đẩy ghế ra đứng dậy, bạn nhỏ Phó Căng Nam ngồi bên cạnh phản ứng cũng nhanh, lập tức theo ba mình đứng dậy.
"Vấn Vấn phải ngủ trưa, chúng tôi đi trước đây." Phó Chính lạnh lùng nói một câu rồi dắt tay con trai đi theo hướng Thiệu Tây Bội, lúc đi ngang qua ghế của Phong Trác Luân, anh ta lại vươn tay vỗ bả vai anh.
Trong khí thế mạnh mẽ của tên cặn bã dường như lộ ra một tia thưởng thức xen lẫn thấu hiểu.
Phong Trác Luân nhếch môi, lập tức ngẩng đầu nở một nụ cười hết sức phong tình với anh ta.
Cả nhà họ Phó đi rồi trên bàn chỉ còn lại bốn người, lúc này Dung Tiễn hít sâu một hơi, nhìn Dung Tư Hàm chăm chú rồi hỏi: "Chị, chị thật sự thích anh ta, nghiêm túc muốn ở bên anh ta sao?"
Vẻ mặt Dung Tư Hàm không thay đổi, một lúc sau khẽ gật đầu.
"Vậy được rồi." Dung Tiễn ngồi xuống nhìn cô, nhẹ giọng nói, "Em không phải muốn gây trở ngại cho hai người, chỉ là chị... Chẳng qua em cảm thấy đã không thể tự lừa mình được nữa, thật sự là từ rất lâu rồi chị đã không muốn chia sẻ những chuyện liên quan về chị cho em biết nữa đúng không."
Cô gái tóc ngắn không còn giọng điệu phấn khởi nữa, sắc mặt lại mang chút chán nản.
Dung Tư Hàm nghe xong thì ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn về phía Dung Tiễn, nhất thời không biết trả lời như thế nào.
"Trước đây chúng ta không chuyện gì là không nói với nhau, dù là chuyện nhỏ nhặt đều sẽ nói với đối phương, em cũng không muốn chị nói hết mọi chuyện với em, dù sao mỗi người đều có chuyện riêng của mình, chỉ là em cảm thấy từ lúc chị đi Hồng Kông chúng ta thật sự không thân thiết nữa." Dung Tiễn lắc đầu, "Chị, em biết chị không phải người sẽ đem tất cả mọi chuyện thổ lộ ra bên ngoài, nhưng em thật sự cảm thấy rất buồn, em cảm thấy là em gái của chị, em đã không còn ở trong thế giới của chị."
"Vừa nãy Phong Trác Luân nói với Cù Giản là có ý gì?" Dung Tiễn thấp giọng hỏi.
"Để tôi nói cho cô biết là được rồi." Lúc này Phong Trác Luân cười cười, mở miệng nói, "Cô thật sự muốn biết sao?"
Anh vừa dứt lời thì Cù Giản đang ngồi bên cạnh lập tức giơ tay ngăn cản, vẻ mặt không lạnh nhạt như ngày thường nữa mà trở nên sắc bén: "Bây giờ Lục Lục đang mang thai."
Hành động giơ tay này của anh ta khiến sắc mặt của Dung Tư Hàm lập tức thay đổi, trái tim đập một tiếng "thịch".
Hóa ra...anh ta biết.
Hóa ra chuyện cô thích anh ta từ nhiều năm trước, anh ta cũng biết được.
Phong Trác Luân thấy vậy lập tức nở nụ cười: "Tiểu Hoàn Tử, đã thấy chưa? Đây là mối tình đầu của em, nhận được tình cảm sâu đậm của hai chị em, nhưng vẫn làm bộ như hoàn toàn không biết gì về tình cảm của em, thuận lợi cưới người khác còn khiến em mang lòng kính trọng."
"Phong Trác Luân." Cù Giản khựng lại, giọng nói kìm nén, "Chuyện tôi làm sai đương nhiên tôi sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm, muốn trách tội tôi thì cũng là để Hàm Hàm trách tội, bây giờ vợ tôi đang mang thai, nếu xảy ra chuyện thì anh chịu trách nhiệm được không?"
"Vợ của anh cần tôi chịu trách nhiệm làm gì?" Trên gương mặt lười biếng của anh bộc lộ sự thờ ơ, "Người tôi chịu trách nhiệm là chị của cô ấy, cũng chính là người bị anh giả vờ làm anh cả không biết gì mang tình cảm đẩy đi Hồng Kông tám năm trời."
Đôi mắt Dung Tiễn trừng lớn, gần như không dám tin vào những gì mình nghe được.
"Dung Tiễn mang thai con anh thì không nên chịu đựng khổ sở, vậy chuyện anh làm tổn thương đến người phụ nữ của tôi lâu như vậy thì anh yên lòng để cô ấy chịu đựng sao?" Anh nhếch khóe môi, "Tôi không muốn nhắc lại chuyện cũ, cho nên mặc kệ thế nào tôi cũng phải cám ơn sự đưa đẩy này của anh, bằng không hiện tại cô ấy không phải là người của tôi."
Một bàn bốn người gần như rơi vào trong sự trầm lặng đáng sợ.
"Lục Lục." Dung Tư Hàm vẫn luôn im lặng hồi lâu rốt cục cũng lên tiếng, cô đứng lên nhìn về phía Dung Tiễn, "Chị không có xa lánh em, cũng không đẩy em ra khỏi thế giới của chị, nếu em cảm thấy khó chịu thì đó là vấn đề của riêng chị, là chị không suy nghĩ đến cảm nhận của em, chị xin lỗi em, còn chuyện mà Phong Trác Luân nói không liên quan gì đến em."
Từng câu từng chữ mạch lạc rõ ràng, ánh mắt Dung Tiễn lưu động còn viền mắt dần hơi ửng đỏ.
Cô thở nhẹ trong lòng một tiếng, lúc này nghiêng đầu nhìn Cù Giản, điều chỉnh hô hấp bình tĩnh nói: "Em cảm thấy chuyện này anh nên giải thích rõ ràng với em ấy thì tốt hơn."
Cù Giản nhìn cô một lúc lâu rồi chậm rãi gật đầu.
"Bất luận giữa hai vợ chồng các người thảo luận đi đến kết quả gì thì sự việc đã qua rồi, anh không muốn vợ anh khổ sở, tôi cũng không muốn cô ấy bị làm phiền." Phong Trác Luân đẩy ghế ra, dắt tay Dung Tư Hàm thờ ơ nói.
Ánh nắng mặt trời giữa trưa lên cao rọi trên khuôn mặt anh tuấn của anh làm cho người ta không thể dời mắt.
Tuy rằng giọng điệu nói chuyện của anh khinh người châm chọc như vậy, giống như lúc trước anh coi đây là nhược điểm mà nhiều lần cười nhạo cô.
Nhưng bây giờ cô mới thật sự biết được thì ra cho tới bây giờ anh đã nhớ rõ những chuyện thuộc về cô, cô đã dần quên đi mọi chuyện nhưng anh thì lại không quên.
Bảo vệ, che chở... Hóa ra anh đã sớm cất giữ ổn thỏa tất cả những điều mà cô đã âm thầm chịu đựng trước đây.
Anh nói xong thì dắt cô đi một mạch ra khỏi khách sạn.
Thành phố S lạnh hơn Hồng Kông một chút, trên người anh vẫn đang mặc chiếc áo sơ mi ngày hôm qua, lúc này cô nhìn anh có chút không được nên nắm tay thật chặt rồi nói: "Em cùng anh đi mua một chiếc áo khoác."
"Không lạnh." Anh nhíu mày, "Coi như là phí lên sân khấu đánh em rể của em sao?"
Cái miệng người này một ngày không khinh bỉ thì sẽ chết sao!
Sự mềm mại trong trái tim cô bỗng chốc biến mất, cô làm bộ muốn bỏ tay anh ra, anh cười lưu manh rồi dùng sức kéo cô vào trong ngực, nhìn vào ánh mắt của cô trầm giọng hỏi: "Bây giờ em biết lúc đó trong lòng anh ta đã hiểu rõ mọi chuyện, em suy nghĩ thế nào?"
"Không nghĩ gì cả." Cô trả lời ngắn gọn, không nhanh không chậm, "Giống như anh đã nói đều là chuyện quá khứ rồi, bây giờ anh ấy là bạn của em, cũng là chồng của Lục Lục, vậy thôi."
Cô vốn tưởng rằng lòng mình sẽ rất hỗn loạn, khó có thể chấp nhận, nhưng thực tế là thế này, hoàn toàn chưa nói tới khổ sở hoặc là tức giận.
Bởi vì bây giờ trong tim cô không có người này nữa, dù chưa nói tạm biệt thì tình cảm đã thay đổi, cho nên cô không hối hận, cũng không đổi ý.
Tình cảm chỉ có thể trao cho một người, trao cho người khác sự thông cảm thực ra chính là tàn nhẫn, Cù Giản làm như vậy không sai.
Huống chi bây giờ cô đã có anh là được rồi.
Phong Trác Luân nhìn cô một lúc, híp mắt: "Tại sao em khoan hồng độ lượng với người khác, còn với anh thì ương ngạnh."
Dung Tư Hàm ở trong lòng anh ngẩng đầu lên, cũng híp mắt cười: "Những lời này vốn là trả lại cho anh."
Người đi đường không nhiều lắm, anh vươn cánh tay ôm cô rồi bước đi chậm rãi về phía trước, rất nghiêm chỉnh nói: "Em sai rồi, lúc ở trên giường anh sẽ không ương ngạnh, anh rất kiên định."
Dung mạo của hai người xuất chúng, các cô gái còn trẻ đi trên đường đều quay đầu lại nhìn họ, cô bị anh ôm vào lòng lắng nghe anh nói, khóe miệng nhịn không được vểnh lên.
Niềm vui sướng chân thật mạnh mẽ lan tràn từ đầu đến chân.
Sự bầu bạn chân thành như vậy, cô thật sự rất sợ có một ngày sẽ giống như trước đây, nói không có thì không sẽ không còn nữa.
Dọc trên đường đi hai người nói chuyện câu được câu không, thấm thoát đã đi bộ được một đoạn đường rất dài, lúc này Phong Trác Luân dừng lại rồi cúi đầu nhìn cô nói đùa: "Bữa sáng mua rồi cũng chưa ăn, bây giờ đi ăn chút gì đi, tối hôm qua lao động tốn sức, em đói rồi anh cũng mất phần ăn."Dung Tư Hàm liếc xéo anh, đưa mắt nhìn xung quanh rồi đột nhiên nói: "Nơi này nhìn hơi quen mắt, hình như cách nhà em rất gần."
Hai bên có mấy nhà hàng, tầm mắt cô lại nhìn đến bên cạnh, đối diện là cửa của một quán ăn Trung Quốc, cô bắt gặp một người từ bên trong đi ra, lập tức bất giác gọi người ấy, "Mẹ."
Cô vừa dứt lời thì lập tức cảm giác được cánh tay đang ôm vai cô siết chặt lại.
Trong tay Lí Lỵ đang xách mấy phần thức ăn nấu chín, lúc này bà nhìn về phía con gái, ánh mắt lại thoáng nhìn người bên cạnh cô, vẻ mặt lập tức trở nên hơi kỳ lạ.
Dung Tư Hàm lúc này mới ý thức được bên cạnh cô còn có một yêu nghiệt cao 1m85, sắc mặt cũng chuyển sang tái mét.
Bầu không khí kỳ dị giống như người ngoài hành tinh tấn công trái đất kéo dài vài giây, phó trưởng phòng Lý rốt cục cũng chậm rãi mở miệng: "Trong nhà có khách, về nhà trước đi."
**
Một đường nhanh chóng đến nhà họ Dung.
Chuyện gì đến cũng đến, cứ bình tĩnh mà đương đầu, dù có thế nào cũng phải kiên trì đến cùng.
Nhưng mà Phong Trác Luân chưa từng nghĩ tới lần đầu tiên trong đời gặp mặt cha mẹ vợ trong tình cảnh như thế này.
Từ ban đầu đối với tướng mạo và ba phẩm chất của anh đã là điều kiện trước tiên bị mẹ vợ tỏ ý nghi ngờ, lừa gạt và dây dưa với con gái nhà họ gần hai năm, bây giờ còn dụ dỗ con gái người ta ngủ qua đêm, ngày hôm sau còn chạm mặt nhau trên đường lớn, đợi khi đến nhà thì gặp cảnh tượng mẹ vợ chào đón tình địch đang ngồi trên sô pha.
Dung Tư Hàm không ngờ Thẩm Chấn Thiên sẽ đến đây, lúc này cô đi đến sô pha ngồi xuống: "Anh Thiên, sao anh lại tới đây?"
"Đưa đồ đạc của con ở văn phòng sang đây." Lý Lị đặt túi thức ăn xuống, ánh mắt nhìn Thẩm Chấn Thiên hết sức yêu thích, "Thật sự làm phiền Tiểu Thẩm, công việc bận rộn mà còn tranh thủ thời gian tự mình đưa đồ đạc đến đây."
Thẩm Chấn Thiên vẫn trưng ra gương mặt than, lúc này anh ta nhìn thấy Phong Trác Luân bên cạnh cô, mặt mày khẽ động nhưng biểu cảm không thay đổi gì lớn.
"Cám ơn anh." Phong Trác Luân ở một bên tự nhiên cất tiếng nói với Thẩm Chấn Thiên, "Cám ơn anh đã chăm sóc cho cô ấy khi ở Hồng Kông."
Dáng vẻ của anh vừa cố gắng kìm nén lời nói khinh thường lại vừa chứng minh quyền sở hữu của mình thật sự rất buồn cười, Dung Tư Hàm nhìn anh, trong mắt nhịn không được chứa mấy phần vui vẻ.
Lý Lị ở một bên nhìn kỹ bọn họ, vẻ mặt bà vẫn mang theo sự thăm dò.
Lúc này Dung Thành vừa ở trên lầu xử lý xong công việc đi xuống thì nhìn thấy trong phòng khách có thêm người, ông cười lớn rồi nói: "Hàm Hàm, đều là bạn của con sao?"
"Cháu chào bác trai." Phong Trác Luân lại một lần nữa hành động trước đối phương, không có màn giới thiệu bản thân, anh ngẩng đầu cười nói với Dung Thành.
Nụ cười mê hoặc của người đàn ông này rất khó có người không bị làm cho mê hoặc theo, Dung Thành cẩn thận nhìn anh một cái rồi gật đầu.
Đúng lúc này dì giúp việc đưa trà tới, Phong Trác Luân nảy sinh ý nghĩ, không chờ dì giúp việc từ chối, anh lập tức cười tủm tỉm rồi đi theo dì ta vào phòng bếp: "Dì à, phòng bếp cần giúp việc gì, cháu làm với dì."
Trong ba mươi sáu kế điều thứ nhất gọi là lạt mềm buộc chặt, ngang với lấy lui để tiến.
"Ba." Thấy anh đi vào phòng bếp, Dung Tư Hàm thấp giọng nói, từ trên sô pha đứng dậy, "Vị này là cấp trên của con ở Sở Tư pháp, Thẩm Chấn Thiên."
Lúc này Thẩm Chấn Thiên cũng đứng dậy, cung kính bắt tay với Dung Thành.
"Vậy cậu kia thì sao?" Lý Lị ở một bên bình tĩnh hỏi.
Sự nhạy cảm giữa phụ nữ với phụ nữ luôn mạnh nhất, Lý Lị là người như thế nào, đương nhiên Dung Tư Hàm cũng không định giấu diếm nữa nên thản nhiên nói: "Đó là bạn trai của con, Phong Trác Luân."
"Là cái cậu làm phù rể trong hôn lễ của Lục Lục, sau đó ở Hồng Kông con nói với mẹ là không quen, đúng không." Trong giọng nói của Lý Lị không có tức giận, vẫn rất bình tĩnh.
Điềm tĩnh chín chắn như Dung Tư Hàm, lúc này ở trên trán cũng dần chảy xuống một giọt mồ hôi.
"Tốt lắm." Dung Thành chắp tay sau lưng ở một bên cười ha ha, "Ngoại hình không tệ, môi hồng răng trắng." ——
← Ch. 25 | Ch. 27 → |