Vay nóng Homecredit

Truyện:Tù Sủng – Anh Rể Có Độc - Chương 090

Tù Sủng – Anh Rể Có Độc
Hiện có 101 chương (chưa hoàn)
Chương 090
Ngày 7 tháng 10 khát máu
0.00
(0 votes)


Chương (1-101 )

Siêu sale Shopee


Edit: Quan Vũ.

"Anh đã nhận ra." Cô rũ mắt xuống, cúi đầu dựa vào ngực Tả Thành, khóe môi, nhếch lên.

Người phụ nữ này, đúng là hồ ly giấu vuốt, thông minh nhanh trí khủng khiếp, nhưng lại tính kế đên đầu Tả Thành.

Anh biết rõ, dự tính trước của cô, từ khi bắt đầu kế đột kích công tâm, nhưng anh vẫn thua thảm bại.

Từ khi vừa bắt đầu, cô đã biết, anh không nỡ làm cô uất ức, @Quan_Vũ_lqdcho nên giao dịch.

Từ khi vừa bắt đầu, anh đã biết, cô cược sự không nỡ của anh.

Cuối cùng là một ván cược trí tuệ cao thâm? Không biết, nhưng mà Giang Hạ Sơ thắng rồi, không phải là thắng ở mưu, mà là thắng ở tình yêu cô vô bờ của người đàn ông kia.

"Anh đã biết rõ rồi, nhưng vẫn thua." Cô cười.

Tả Thành như bất đắc dĩ, nhưng lại mang vẻ sủng nịnh: "Ừ, Hạ Sơ, thủ đoạn của em rất vụng về."

"Quả nhiên bọn họ nói đúng, luận về tâm kế, không ai chơi thắng Tả Thành." Giọng điệu như thể Giang Hạ Sơ đang nghiền ngẫm.

Người phụ nữ này thật chẳng tự giác!

Rõ ràng, Tả Thành bại bởi thủ đoạn vụng về của cô.

Kế đột kích công tâm giữa phụ nữ và đàn ông, bên thua luôn luôn là người yêu nhiều hơn người kia, cho nên Tả Thành hoàn toàn không có phần thắng.

Anh dở khóc dở cười, tìm kiếm đôi môi cô và hôn lên, trằn trọc một lúc lâu, mới mở miệng, giọng nói hơi rẫu rĩ, hơi mất tự nhiên lạ lùng: "Trừ em ra. Có nhận ra tâm kế của em hay không, thì chẳng hề khác nhau, anh thua hết."

Đối với người đàn ông càng lúc càng nghiện những hành động thân mật, Giang Hạ Sơ chỉ mím môi, cũng không chối từ.

Thói quen, thật đúng là biến đổi âm thầm đáng sợ.

"Tả Thành, anh thật đáng thương, gặp phải tôi."

Cô nói như thế, rồi cười, cảm thấy thật hoang đường, nhưng không chút trào phúng.

Nói xong, nhích nhích vào bên trong, cách xa Tả Thành một chút, nhưng mà người đàn ông đưa tay, kéo cô vào lòng, động tác dịu dàng lại bá đạo cứng rắn, còn giọng nói thì như ngày thường: "Đừng đồng tình với anh, bởi vì anh không định buông tha cho em."

Không đồng tình, thì là cái gì, cô cũng không biết, dù sao thì lồng ngực đau đớn chua xót. Cô không nói gì nữa, nhắm mắt lại, khóe môi nhếch lên.

Vũ: Là yêu nhá.

Anh ôm lấy cô, ánh trăng bên ngoài cửa sổ chiếu xuống mặt đấtm bóng dáng họ thật mềm mại.

Một đêm không mộng mị, bình yên vô sự.

Yêu, không có kết quả đã ngừng quay, mặc kệ lời đồn bay nhảy bên ngoài như thế nào, còn Tả gia thì sóng yên biển lặng.

Nói theo câu của Quan Ngải: Tả Thành đã giấu Giang Hạ Sơ quá kỹ rồi.

Ngày yên ả, dường như trôi thật mau, chẳng mấy chốc đã qua giữa mùa Hạ rồi, hơi thở đầu Thu gần kề.

Thời gian hai tháng ngắn ngủi, Tả gia như long trời lở đất, trước giờ Tả gia chưa từng có phụ nữ, có thêm một đương gia chủ mẫu, nói là đương gia, tuyệt đối không sai, bà chủ nói một tiếng, trong 3 ngày thôi mà sân sau có mười mấy năm lịch sử của Tả gia đã bị san bằng rồi, trong 3 ngày tiếp theo, thì lại xây một nhà hoa cực lớn.

Trên dưới Tả gia, ai cũng biết bà chủ không thích chà là, ông chủ cưng vợ như mạng, nhưng mà có chuyện lạ đã xảy ra, bên hông sâu bên trong nhà hoa, ông chủ trồng một phòng chà là.

Lúc Tả Ngư cười nói chuyện này với Giang Hạ Sơ, d[đ[L. q. dthì Giang Hạ Sơ chỉ cười khúc khích, nhàn nhạt, lạnh lùng, thản nhiên đáp lại: "Anh ta muốn giết người phóng hỏa ở đâu, tôi mới chẳng ý kiến."

Tả Ngư chỉ cười cười, trong lòng trả lời: Ý kiến của cô, không cần thì tốt hơn, nếu không thì chắc chắn ông chủ phải khó chịu.

Nhưng mà, thật sự tới ngày giết người phóng hỏa đó sao?

Phụ nữ, lúc nào cũng nghĩ một đằng mà nói một nẻo.

Ngày ấy, ngày 7 tháng 10, Giang Hạ Sơ luôn nhớ rất rõ, màu máu trên đất......

Sáng tinh mơ ngày 7 tháng 10, là một ngày tiết trời tươi đẹp.

Có lẽ là ngăn cách với thế giới đã lâu, gần đây Giang Hạ Sơ yêu thích chậu hoa rồi.

Hoa tường vi đêm qua còn chưa nở đã đâm chồi, nụ hoa đo đỏ nhạt màu, rất đẹp.

Bồi đất, Giang Hạ Sơ cũng không xem nữa: "Tiểu Ngư, đưa kéo cho tôi."

Nhận lấy cây kéo, cô nhìn chậu tường vi hoang dại kia thật chăm chú, nhíu mày, rất lâu sau, thì đưa tay ra.

Bỗng bàn tay bị nắm lại, giọng nói hơi khẩn trương: "Đừng đụng vào."

Chợt đôi mắt Giang Hạ Sơ chuyển hướng, ánh mắt rơi lên bàn tay.

Đôi tay đẹp, mang khí lạnh thấu xương như thế kia, cũng chỉ có Tả Thành mà thôi.

Giang Hạ Sơ từ từ ngước mắt lên, bỗng cô nhớ tới lời Quan Ngải từng nói: Hai chữ mỹ nhân, đúng chuẩn.

Thế là sững sờ trong phút giây rồi.

Cô hơi bất an, lòng bàn tay bị Tả Thành nắm lạnh lẽo, nhận lấy cây kéo trong tay cô, giọng dịu dàng mềm mại như một đám mây: "Có gai."

Bỗng đôi mắt Giang Hạ Sơ hoảng loạn, rụt tay lại, động tác hơi khó chịu và hốt hoảng, không nhìn vào mắt Tả Thành, ánh mắt của cô rơi vào tường vi bên cạnh, thản nhiên nói: "Anh tới đây làm gì?"

"Thăm em." Tả Thành trả lời hai chữ, lời ít mà ý nhiều, không chút ngại ngùng.

Người đàn ông lạnh lùng như sương giá này, có đôi khi luốn khiến người ta băn khoăn lo lắng như vậy. Mặt mày Giang Hạ Sơ không có chút cảm xúc, pha trò nhưng không mang yếu tố vui đùa: "Cũng phải, loại chuyện ngắm hoa như thế này không thích hợp anh." Ngồi xổm xuống, cô nhìn cây tường vi hoang dại kia đang mọc, đôi mắt trắng đen rõ ràng, bình tĩnh như nước Tây Hồ, trông sạch sẽ không có một tia tạp chất, chiếu ra hình bóng của đóa tường vi đỏ đang nở, cô hỏi bằng giọng điệu thản nhiên, "Đẹp không? Mấy ngày nữa sẽ nở."

Tả Thành ở bên cạnh cô, cúi người, không có nhìn hoa trong chậu bông kia, ánh mắt như bị tấm lưới giăng kín, vẫn trói lấy sườn mặt Giang Hạ Sơ, gật đầu khẽ đáp: "Ừ."

Hoa đẹp? Hay là người đẹp?

Nếu so với người đẹp, Tả Thành là nhất rồi, cho nên, cho nên từ trước đến nay anh đã miễn dịch với những thứ xinh đẹp rồi, Giang Hạ Sơ là ngoại lệ duy nhất.

Cho nên, là người đẹp!

Giang Hạ Sơ không có chuyển mắt, vậy nên cô không biết, trong mắt Tả Thành cô đẹp hơn tường vi, cô cứ ngắm hoa như chẳng có ai, giơ ngón tay lên, xẹt qua thân cây hoa, bỗng nhíu lông mày lại: "Nhưng hình như những thứ xinh đẹp thì lúc nào cũng sẽ có gai."

Đầu ngón tay gai đâm đau nhức, nhưng cô vẫn cứ thản nhiên nhìn màu xanh trên lá thân cây, dính một chút màu đỏ.

Tả Thành cầm lấy tay của cô: "Cho anh xem một chút." Đặt ở trên môi, khẽ hôn, thì thào thật dịu dàng, "Có đau không?"

Môi của anh lành lạnh, đầu ngón tay bị hôn như nhuốm làn sương mỏng nhàn nhạt, hơi nhột. Giang Hạ Sơ cũng không rút tay lại, trong đôi mắt híp lại ẩn chứa hoảng hốt đâu đó, gật đầu một cái, giọng nói lờ mờ như làn khói nhẹ lượn lờ lúc ấn lúc hiện: "Ừ, hình như tôi đã tổng đụng vào thứ có gai gì rồi, thật sự rất đau."

Chẳng hạn như Tả Thành, là người ẩn chứa cây thuốc phiện.

Nhưng nói lời này, Giang Hạ Sơ lại không biết, cô chính là cái gai sắc nhọn nhất kia.

Bàn tay Tả Thành nắm thật chặt, bàn tay bao bọc lấy bàn tay của cô, lòng bàn tay nho nhỏ của cô mềm mại, không giống như tính tình lạnh lùng ương bướng của cô, Tả Thành không kiềm lòng được, đã mềm đến không còn biết trời trăng gì nữa, gọi tên cô, tiếng gọi lưu luyến: "Hạ Sơ."

Một thứ chán nản cùng cực gội rửa trong đôi mắt buồn bã của Tả Thành, nói không nên lời, lời đã nghẹn lại trong cổ họng.

Giang Hạ Sơ rũ mắt xuống, bất chợt lại khẩn trương ngưng đọng, rơi xuống bàn tay Tả Thành: "Tay của anh, đẹp hơn lúc trước." Ngước mắt lên nhìn Tả Thành, cô hời hợt hỏi, "Gần đây nhuốm máu rồi sao?" Mặt mày Tả Thành sa sầm, không đợi anh mở miệng, Giang Hạ Sơ nói tiếp, tiếp tục thản nhiên nói, "Tả Ngư nói, chà là bên nhà hoa bên kia sinh trưởng tốt lắm, bởi vì nhuốm máu sao? Lúc nào phải đi xem một chút mới được."

"Hạ Sơ, em rất thông minh." Giọng nói ngừng lại một chút, anh khẽ than thở, "Có những lúc, anh sợ sự thông minh của em."

Đôi mắt Giang Hạ Sơ luôn thản nhiên, trong veo như nước Tây Hồ, trông mà không thấy một chút hỉ nộ, nhưng lúc nào cũng có thể đâm thủng tất cả phòng tuyến trong yên lặng, nhìn thấu lòng người.

Những thứ đen tối không muốn để người ta biết kia, anh luôn sợ cô biết được, nhưng vẫn là không thể qua mắt cô được.

Sau đó, cô nói: "Không phải tôi thông minh, mà tôi chỉ biết, thế giới của anh, có một vài thứ tuyệt đối không thể thiếu, ví như không ngừng chém giết và bị giết chết."

Đôi bàn tay đẹp kia từ từ buông thõng...... Trong mắt anh như có từng đám mây đen thật lớn ùn ùn kéo đến, dường như cả giọng nói cũng mang đôi ba phần thê lương lạnh lẽo: "Hạ Sơ, em không thích cũng không có cách nào."

Tôi không thích, giết người như ngóe giống như anh...... Những lời này, chẳng biết tại sao, cuối cùng Giang Hạ Sơ cũng không thể buông lời ra, khẽ nghiêng người sang, không nhìn vào đôi mắt mê hoặc lòng người của người kia nữa.

Đôi mắt kia, chị đã từng nói, lần đầu tiên nhìn thì chỉ cảm thấy rung động lòng người, d-đ-lq-đ nhìn lần thứ hai sẽ dễ bị mê hoặc mất hồn.

Bên trái, bên cạnh, giọng nói của người kia nhỏ lại mang chút mất mác, gần như bé đến nỗi không thể nghe thấy, anh nói: "Đây là cách sinh tồn của anh, nếu anh mềm lòng, sợ là hôm nay cỏ bên mộ của anh còn cao hơn người ta rồi."

Lời như vậy, Tả Thành nói nhẹ như làn khói thoảng, tư thái như một loại thói quen, không lạnh lùng cũng chẳng nồng nàn, không sợ hãi cũng chẳng e ngại.

Còn nhớ năm ấy, cũng là cô kéo bàn tay anh, ở trong đống tuyết, nói: Một đôi tay đẹp như vậy, không nên chỉ có thói quen.

Quanh đi quẩn lại, nhiều năm như thế, tay của anh, vẫn mang thứ thói quen bị nhuộm máu tanh.

Rất nhiều người, mộ phần của họ cao hơn người ta, đó là lí do mà anh còn sống.

Đó là kiểu mẫu Giang Hạ Sơ không thể chạm đến, thậm chí không dám tưởng tượng đến, thậm chí đã phá vỡ thế giới quan theo Mạc Ngải* của cô, nụ cười trên môi lạnh lùng thê lương, cô châm chọc giễu cợt: "Nếu như có địa ngục, chắc chắn anh chết rồi sẽ đến đó."

*Mạc Ngải [莫艾] (1917-2003) là người Giang Tô - Thái Hưng. Học tại học viện chính trị và pháp luật Thượng Hải. Năm 1947 thì gia nhập Đảng Cộng sản Trung Quốc.

"Chúng ta đi chung." Bỗng anh dắt tay cô, dùng lực, với tư thế độc chiếm.

Anh trả lời như vậy, chắc chắn, không hề do dự. Anh ư, không sợ địa ngục, chỉ sợ địa ngục vắng bóng cô.

Giang Hạ Sơ cười, nụ cười này như không vui không giận, trong đôi mắt không mảy may có chút nhiệt độ nào, thản nhiên trả lời: "Tôi biết rõ." Xoay người, người kia còn dắt tay cô, ánh mắt tĩnh lặng, tựa như không có nước đọng đầu nguồn, hồi lâu, cô nói, "Tả Thành, có những lúc, để lại đường lui cho người ta đi. Lúc anh dắt tôi như vậy, tôi sẽ sợ."

Tôi sẽ sợ......

Cô chỉ dùng ba chữ, đã phá hủy tất cả tường thành của Tả Thành, dáng vẻ tập kết người ta với tất cả bi ai hoang vu bằng thứ bụng dạ khó lường.

Bàn tay vẫn nắm chặt, từ từ buông ra, Tả Thành chỉ mím môi, mím môi cong thành một đường cứng ngắc lạnh lùng.

Sau đó, không ai nói gì hết, Giang Hạ Sơ xoay người đi, ánh Mặt Trời tháng mười ở sau lưng cô u ám, còn nữa, người đàn ông sau lưng thì thầm trong thê lương: "Nhưng em chưa từng cho anh đường lui."

Đường lui, hai chữ kia, quá xa lạ, chưa bao giờ Tả Thành có được, cho nên cũng sẽ không thể.

Nhưng mà, Tả Thành từng nói, đời này, không tài nào nói với Giang Hạ Sơ được.

Ngày hôm nay vẫn còn tiếp diễn, ngày 7 tháng 10 Mặt Trời lặn, Mặt Trăng lên.

Dường như Tả trạch hôm nay rất yên tĩnh, yên tĩnh khiến cho người ta phát lạnh.

Nửa đêm, Giang Hạ Sơ trằn ngồi dậy. Đêm nay, là một buổi đêm không ngủ đây.

"Thiếu phu nhân, sao còn chưa ngủ?" Cửa, Tả Ngư cung kính hỏi thăm.

Hai chữ 'Thiếu phu nhân', người ta càng gọi càng thuận miệng rồi, người nghe cũng không nhớ không sửa được nữa rồi. Không có gì là không thể biến đổi trong âm thầm được.

Như nghĩ ngợi, dừng một lúc lâu: "Khát." Rót chén nước, ghé vào bên môi, thản nhiên hỏi, "Anh ta vẫn chưa về sao?"

Trên môi, nước không vào nửa giọt, người phụ nữ này, rõ ràng không khát.

Dường như phụ nữ không thể không ăn ở hai lòng.

Không đợi Tả Ngư trả lời, lại nói với giọng điệu không nồng nhiệt cũng chẳng thờ ơ: "Trễ như thế mà vẫn chưa về."

Có lã là muốn nói cái gì, nhưng lại không nói thành lời. Tả Ngư hơi rối loạn, thế nhưng còn hoang mang hơn: "Làm sao thiếu phu nhân biết?"

Giang Hạ Sơ cũng không hỏi tới việc gì giống như thế, là giác ngộ của một nữ nhân chủ nhân nên có, nhưng cho tới bây giờ Giang Hạ Sơ lại không có, chỉ là giọng điệu và lời nói ban nãy của Giang Hạ Sơ khiến Tả Ngư bừng tỉnh ra...... Cô là vợ của tiên sinh. Thứ cảm giác bất thình lình chẳng thể giải thích được.

Thế nhưng trên mặt Giang Hạ Sơ, lúc nào trong đôi mắt cũng l^q/đ trong suốt lạnh nhạt không trông thấy một chút thực hư nào.

Cô ư, làm sao biết được nhỉ? Giang Hạ Sơ suy nghĩ một chút: "Dường như Tả Thành đã hình thành thói quen, mỗi ngày, vào buổi tối, lúc này."

Giọng nói thản nhiên, trả lời lập lờ nước đôi. Chỉ là Tả Ngư hiểu, rất nhiều rất nhiều buổi tối, cũng là lúc này, khi Tả gia đã chìm trong im lặng, có một người đàn ông sẽ canh giữ ở bên cạnh một người phụ nữ, chỉ nhìn, trong yên lặng, lặng im không nói.

Thì ra là, Giang Hạ Sơ cũng biết, nhưng lại giả vờ như không biết.

Không hiểu Tả Ngư, thân là người đứng nhìn lại cảm thấy phiền muộn: "Thì ra là thiếu phu nhân đã biết." Nhưng nhiều đêm như vậy, cô làm sao có thể làm bộ như không biết chuyện gì như thế? Tả Ngư suy đoán mà cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Bàn về ngụy trang, Giang Hạ Sơ đã vô cùng thuần thục, gương mặt thật của phụ nữ như vậy luôn là ẩn giấu sâu hơn người khác.

Biết chứ, cô xuề xòa, còn câu trả lời thì không giải thích nổi, cô nói: "Thói quen thật là một thứ đáng sợ." Không biết dịu dàng mềm mại trong đôi mắt cô nổi lên từ đâu, chẳng biết tại sao, bể lạnh lẽo trong đôi mắt đã vỡ tan vì ai.

Cuối cùng là bắt đầu từ ki nào, Tả Thành tới, cô không ngủ, Tả Thành không đến, cô càng khó ngủ hơn, với hình thức của một loại thói quen, cô cũng không kịp đề phòng.

Thứ này sẽ lặng lẽ xâm nhập vào cốt tủy, máu, đến khi phát hiện, thì đã không thể tự kềm chế rồi, những thứ phát sinh sau khi tỉnh ngộ, thì đây cũng là thói quen.

Đúng là một thói quen xấu đấy...... Một nụ cười lạnh lùng thoáng qua đôi môi Giang Hạ Sơ, xoay người, quay về phòng.

Tả Ngư không hiểu ra sao rồi đầu gật lấy gật để, ngẩng đầu, người kia lại dừng bước, tối nay, hình như Tả Ngư không tài nào đoán mò được ý định của người kia: "Sao thế?"

Giang Hạ Sơ chỉ là yên lặng, có lẽ đang chuyên tâm vào cái gì đó, Tả Ngư cũng yên lặng như vậy, lắng nghe, âm thanh này...... Trong chốc lát, chợt lo lắng, nhưng lại giả bộ bình tĩnh: "Thiếu phu nhân, đã muộn rồi, ngủ đi."

Đôi mắt như nước trong gợn sóng lăn tăn Giang Hạ Sơ nhìn Tả Ngư, chỉ liếc mắt một cái, thì Tả Ngư đã có loại ảo giác không tìm chỗ trốn.

Người phụ nữ này, có đôi mắt vô cùng giống Tả Thành, có thể nhìn thấu rất nhiều.

Tả Ngư hốt hoảng, đôi mắt hơi luống cuống bèn nhìn chằm chằm vào mặt đất, vội vàng giải thích: "Thiếu phu nhân, không có chuyện gì, tôi đi xem một chút là được rồi."

"Tả Ngư, lúc cô đang che giấu thì mắt luôn thích nhìn mặt đất." Giang Hạ Sơ chỉ nói bằng giọng thản nhiên, nhưng tại sao nghe thôi mà cũng khiến người ta lạnh sống lưng.

Tả Ngư kinh ngạc, bỗng không tìm được lời nào để trả lời.

Ai nói Giang Hạ Sơ chỉ là một người phụ nữ tay không tấc sắt, vô hại đơn thuần? Tâm tư của người phụ nữ này này có thể chống lại cả thiên quân vạn mã.

Dáng điệu Giang Hạ Sơ vẫn bình thản như mọi khi, hình như đang lầm bầm lầu bầu: "Tối nay chà là rất không giống nhau, tôi muốn đi xem một lát."

Nói xong, đi vòng qua Tả Ngư - hơi ngây người, rồi lập tức theo sau: "Thiếu phu nhân ——"

Tả Ngư còn chưa nói hết lời, thì lời nói của Giang Hạ Sơ đã từ từ bay bổng không trung ảo diệu như khói nhẹ: "Đừng qua đây."

Rõ ràng lời nói không hề ra lệnh, uy hiếp, nhưng Tả Ngư không thể nào cất bước nổi rồi, lo âu nhìn Giang Hạ Sơ đến gần bên ngoài căn phòng dưới ánh trăng.

Không ngoài dự đoán, sẽ là một tấn bi kịch, Tả Ngư thở dài.

Trong nhà hoa của Tả gia có trồng một phòng chà là, đó là lãnh địa của Tả Thành, là trận địa Tu La của anh.

Trên chiếc ghế dựa, người đàn ông nghiêng người dựa vào, đầu ngón tay gõ từng cái trên tay vịn được đóng vào, lười biếng như chú mèo quý tộc chỉ sống trong nhung lụa, chỉ có đôi mắt kia, cho dù là híp lại, nhưng cũng không giấu được tia sáng rét lạnh tối tăm này, con ngươi khẽ mở, người đàn ông trên đất quỳ hai đầu gối xuống đất và cúi đầu, run lẩy bẩy.

Đây mới là Tả Thành, vương giả bạo lực trong nghệ thuật.

Anh hơi nghiêng người, lười biếng liếc đôi mắt nửa khép hờ xuống, giọng nói kia, không thể nhận ra đang vui hay giận: "Tả gia bạc đãi anh, hay là bọn họ cho các anh giá cả hài lòng hơn?"

Chưa bao giờ Tả Thành nổi giận, ung dung thản nhiên, đánh bất ngờ là thủ pháp từ xưa đến nay của anh. Cho nên lúc người đàn ông này dịu dàng bình tĩnh với anh, thì bao giờ cũng là lúc nguy hiểm nhất.

Người đàn ông trên đất tên là Tả Lâm, đối với người đàn ông đang ngồi cao trên chiếc ghế dựa này, ngoại trừ sợ hãi thì cũng chỉ còn là sợ hãi, giọng nói lặp bặp: "Không phải như thế, bọn họ bắt em gái tôi, nói nếu như không làm theo lời bọn họ, sẽ bắt em gái tôi tiếp khách ở Cửu Dạ Thiên, cái chỗ đó, con gái đi vào, thì cả đời xong luôn, em gái tôi mới 16 tuổi, tôi không thể trơ mắt nhìn con bé bị chà đạp như vậy, con bé còn chưa trưởng thành nữa, tôi thật sự không có cách nào, chỉ có lần này, q. v. p. l. q. đôn] tôi bị ép không thể không làm. Tiên sinh van xin người tha thứ cho tôi một lần này." Từng giọt từng giọt mồ hôi lạnh lăn từ trên trán Tả Lâm xuống, chảy trên mặt, thậm chí không dám đưa tay lau đi.

Tả Thành không lên tiếng, ánh đèn chiếu lên gương mặt lạnh lùng sa sầm của anh, một thứ đẹp mê hoặc.

Người đàn ông trên đất như đang quỳ bàn chông, sau một lúc yên ắng như tờ, giọng nói Tả Thành âm thanh lạnh lẽo yêu mị: "Biết sai ở đâu không?" Bàn tay trên tay vịn ghế dựa dừng lại, liếc mắt, lên người trên mặt đất.

Sống lưng Tả Lâm như có kim châm, ngoại trừ phát run, thì không dám làm bất cứ động tác gì, trả lời trong nơm nớp lo sợ: "Phản, phản bội tiên sinh."

"Ngẫm lại." Lạnh như băng trong đôi mắt Tả Thành vẫn không đổi, như phủ bụi mù mịt.

Tả Lâm nghĩ ngợi, hơi rụt cổ, lại ngẩng đầu một chút, vừa mới nhìn thẳng vào mắt Tả Thành, thì đã trông như nhìn vào trời băng đất tuyết, trả lời với vẻ ngờ ngợ thử dò xét: "Phu, thiếu phu nhân."

Tả gia có lời đồn, Tả Thành yêu vợ như mạng......

Khóe môi Tả Thành nhếch thành một tia độc ác tuyệt tình: "Nếu không đánh chủ ý lên cô ấy, có lẽ tôi còn có thể để anh lại."

Thì ra là, tin đồn không giả, vị thiếu phu nhân thần bí kia của Tả gia chính là vảy ngược của Tả Thành.

Tả Lâm - mặt xám như tro tàn, đôi mắt hoảng sợ xám xịt.

Đột nhiên, Tả Thành nói tiếp: "Cho cậu một cơ hội." Dừng một chút, "Không sót một chữ."

Mấy người đàn ông đứng bên cạnh ai nấy cũng trố mắt nhìn nhau, hôm nay ông chủ hơi lạ, phản quyết trực tiếp không tốt hơn sao? Anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, lòng mọi người tỉnh ngộ: Đụng phải chuyện của vị thiếu phu nhân kia, chẳng bao giờ ông chủ có nguyên tắc.

Bỗng một chút ánh sáng lóe lên trong đôi mắt người đàn ông như cọng bún trên đất, thế là quỳ thẳng thân thể: "Trương Ngạo Thiên nói muốn biết tất cả mọi chuyện của Tả gia, Tả thị, dự án kế hoạch giá đấu thầu kia, còn có khu công ty cổ phần dời đến Đài Loan của Tả thị tôi, tôi đã tiết lộ, hình như Trương Ngạo Thiên muốn mua cổ phần của Tả thị, tính ra tay từ Vũ Hậu."

"Còn gì nữa không?" Người đàn ông đang ngồi chỉ là khẽ mở môi, lời thản nhiên cũng đủ để đóng băng ngàn dặm.

Hai đầu gối Tả Lâm đang quỳ run lên, nhanh miệng nói ra không dám chần chừ: "Về thiếu phu nhân, thật sự chỉ là nói ra một câu. Trương Ngạo Thiên muốn tài liệu, lqdnhưng mà, nhưng mà không, không có."


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-101 )