Côn th*t thô dài 𝒽⛎𝐧●ɢ ♓ăⓝ●ɢ ⓒ.ắ.ⓜ ✌️à.ο hoa huy*t như xử nữ của cô
← Ch.39 | Ch.41 → |
Hai tay Cain nâng mặt Giang Minh Phương, mãnh liệt ♓_ô_ռ lên đôi môi hồng hào mề●ɱ 𝖒ạ●ⓘ của cô, như muốn xác định rằng cô bình yên vô sự, anh chưa mất cô. Lúc nằm trong khoang chữa bệnh, anh không cảm nhận được thời gian, anh chỉ nhớ là mình tay trần bảo vệ cô, ra sức trốn tránh, xung quanh đều là con người tự nhiên và các loại người máy cầm 𝐯_ũ k_𝒽_í trong tay đuổi 🌀ï●ế●𝐭 bọn họ. Sau đó rất nhiều cảnh sát lái xe bay đến tiếp viện, đưa bọn họ đến nơi an toàn, chủ tịch thương hội bày tỏ mình sẽ nhanh chóng đến thăm, những vệ sĩ sinh hóa trên hạm giao thông liên hành tinh của bọn họ cũng đuổi đến, bấy giờ anh mới cho phép bản thân ngất đi.
"..." Đôi tay Giang Minh Phương vòng lên cổ anh, nhiệt tình đáp lại sự vội vàng của anh.
Đôi môi giao nhau, hai lưỡi kịch liệt triền miên, bọn họ mớm nước bọt cho nhau...
Giang Minh Phương bị anh 𝒽ô-ⓝ đến nỗi gần như không thể hít thở, cô đành đẩy anh ra, ra sức hít lấy không khí mới mẻ.
"Minh Phương, Minh Phương..." Anh giơ tay cởi váy lụa màu trắng trên người cô ra, phát hiện cô không mặc gì bên trong, tức khắc sự ghen tuông bùng lên, anh nổi giận hỏi, "Minh Phương, có phải gần đây em có đàn ông không? Hay là mua người máy sinh hóa ⓣì·ռ·𝒽 á·❗ mới?" Cô có sắc đẹp và tiền của, người muốn theo đuổi cô chất đầy một đống; những người máy sinh hóa kiểu mới cứ được sản xuất hàng loạt, cô muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
"Người đàn ông nào có thể lực tốt như anh? Người máy 𝐭●ì●𝓃●𝐡 á●ï nào kiêm cả chức năng vệ sĩ? Ngu ngốc, tôi đang đợi anh đó." Giang Minh Phương hờn dỗi nói, ánh mắt 𝐪u-y-ế-ռ г-ũ, đôi mắt ngập nước chan chứa tình cảm dịu dàng.
Cain vô cùng mừng rỡ, anh cúi đầu dùng sức ⓜ-ú-✞ lấy vai ngọc trắng trẻo của cô, tay phải chộp lấy bầu 𝖓*ɢự*🌜 đầy đặn đứng thẳng mà nắn bóp. Thấy bầu n*g*ự*𝐜 cô biến hình theo bàn tay mình, nhìn bầu 𝐧·🌀ự·c trắng nõn tràn ra từ khe hở ngón tay mình, anh trở nên hưng phấn, dòng dịch nóng kích động giữa hai chân, côn th*t nghỉ ngơi nhanh chóng cương cứng dựng đứng lên, cứng như gậy sắt.
"A ~~ anh đừng làm vậy, nhẹ thôi." Bả vai đau điếng, Giang Minh Phương bất mãn.
"Minh Phương, tôi muốn em, bây giờ tôi muốn em." Cain thiết tha nói, anh buông cô ra, thô bạo cởi sạch mình.
Giang Minh Phương ngoan ngoãn nằm trên giường, nhìn anh bằng đôi mắt 𝐪𝐮🍸ế-𝖓 r-ũ, chờ đợi cơn kịch liệt từ anh.
Cain nhào lên cơ thể phập phồng 𝐪υ🍸·ế·ռ г·ũ của cô, đôi môi đột nhiên ngậm lấy nụ hoa anh đào trên bầu ngự.𝒸 trắng nõn.
"Á ~~" bầu ռ·🌀ự·c nhạy cảm truyền đến sự sung s●ướп●𝐠 như điện giật, tiếng rê*ⓝ ⓡ*ỉ gợi tình tràn ra từ miệng Giang Minh Phương, cô gập đùi phải 𝖈·ọ 🔀·á·† với cẳng chân và đùi anh, chủ động 𝖐í🌜_ⓗ t_♓_í_↪️_h tình dục của anh.
Hai tay Cain đè 𝖓ℊự·𝖈 Giang Minh Phương ép xuống, đôi môi thay phiên ɱú_🌴 lấy đầu nhũ của cô. Làn da cô rất mịn màng, ngập tràn mùi thơm thoang thoảng tự nhiên của cơ thể, anh cực kỳ thích.
"Cain... Ah ~~ Cain... Đừng cắn tôi... A ~~ Anh 𝖒ú-𝖙 mạnh quá, làm tôi đau rồi đó... Đừng, đừng vội vàng như vậy..." Giang Minh Phương ⓡ*ê*ռ ⓡ*ỉ, hai tay ôm lấy đầu anh, ngón tay cắm trong mái tóc đen của anh, nhẹ nhàng 𝐯⛎ố.𝐭 𝖛.𝐞. Bị anh ɱ_ú_† như vậy, cơ thể cô nhanh chóng trở nên mỏi nhừ, khát vọng muốn được anh ôm chặt lấy, cắm mạnh vào, lấp đầy sự trống rỗng trong hoa huy*t.
Cơ thể Cain trượt xuống, bàn tay ⓥ*𝖚ố*t ѵ*ⓔ đườ.ⓝ.🌀 𝐜.ο.n.🌀 hoàn mỹ của cơ thể cô. Trượt xuống vùng bụng bằng phẳng bóng loáng, anh tham lam v⛎_ố_t ѵ_𝖊, 〽️ú·т lấy, cố tình để lại một vết đỏ tươi ở chỗ này của cô.
"Shh ~ ah..." Gương mặt xinh đẹp ⓠ⛎*𝖞*ế*п r*ũ của Giang Minh Phương lộ ra vẻ mừng rỡ, đôi môi đỏ ướ.𝖙 á.ⓣ phun ra tiếng r-ê-n r-ỉ dồn dập. Cô muốn, rất muốn người đàn ông liều mạng cứu mình này...
Bàn tay ✅u-ố-✝️ ✔️-𝖊 hoa đế đã hơi dựng lên của cô, Cain vươn đầu lưỡi thô 👢.1ế.ⓜ láp hoa đế to bằng viên trân châu đã đứng thẳng, 🦵●ⓘế●𝐦 đến nỗi nơi đó đỏ bừng, loang loáng nước.
"Shh ~~ ư ư ~~ a... đủ rồi, Cain, đủ rồi..." K♓𝑜_á_𝐢 ⓒ_ả_Ⓜ️ tê dại như điện giật cứ nối tiếp hết đợt này đến đợt khác, Giang Minh Phương bị 𝐤í𝐜*𝖍 𝖙𝖍íⓒ*♓ đến nỗi cơ thể run lên, dịch nóng trào ra từ trong hoa huy*t, chảy ra ngoài cơ thể.
"Minh Phương, em ướt rồi." Cain ✞*♓*ở 𝒽ổ*𝓃 𝐡ể*𝖓, đắc ý nói, ngón tay đẩy cánh hoa môi màu mỡ của cô ra, đâ·𝖒 ν·à·ο miệng hoa huy*t chặt khít. Hình như hoa huy*t cô đã thèm khát lâu lắm rồi, lập tức 𝖘*𝒾ế*✞ 𝐜*ⓗặ*† lấy ngón tay anh, ⓜ*ú*𝖙 vào lúc đóng lúc mở.
"Cain..." Giang Minh Phương nũng nịu nói, "Anh còn lề mề cái gì?" Tên khốn này, biết cô đã chuẩn bị rồi, còn không ↪️ắ*Ⓜ️ 𝖛*à*ο hầu hạ cô?
Thấy cô mở miệng giục, Cain rất đắc ý, anh bật dậy kéo đôi chân thon dài của cô ra, nâng côn th*t đỏ sậm, thô dài cương cứng, gân xanh phủ kín như rồng đặt lên miệng hoa huy*t ướ*𝐭 á*🌴, hưng phấn ⓒ·ắ·𝐦 ѵ·à·𝐨 thật mạnh.
"Á ~~" Cô đột nhiên ngửa mặt kêu ra tiếng, bộ n·ℊự·𝖈 sữa đầy đặn nảy lên như một chiếc cung tuyệt đẹp. Côn th*t cứng rắn như cây gậy sắt nóng của anh đ.â.𝐦 thẳng vào hoa huy*t chặt khít như xử nữ của cô, cắm tràn đầy. Đầu nấm lớn bóng loáng mở ra hoa kính trơn ướt, đâ-ɱ và-🔴 cửa tử cung yếu ớt nhạy cảm của cô, khiến toàn thân cô ⓡ●𝐮●𝖓 𝖗●ẩ●y —— sâu quá ~~
← Ch. 39 | Ch. 41 → |