Người khác
← Ch.035 | Ch.037 → |
Ánh nắng chói chang chiếu qua song cửa sổ tạo thành lốm đốm hình vuông trên mặt đất. Ánh sáng xuyên qua tấm màn mỏng màu cam khiến căn phòng nhỏ lạnh lẽo nhuộm màu đỏ ấm áp. Những hạt bụi li ti bồng bềnh bám trên hai cơ thể trẻ đang quấn lấy nhau, không hề rơi xuống.
An Du nằm trên người Trần Thương, thổi nhej vào tai anh. Tay cô cởi cúc quần anh, ✖️â·𝖒 𝓃·♓ậ·𝖕 vào bên trong. Lòng bàn tay lạnh lẽo trực tiếp chạm vào thứ 𝓃ó𝐧.🌀 b.ỏn.ɢ kia. Cô nắm lấy, chuẩn bị nhịp nhàng lên xuống.
Ham muốn mãnh liệt không bị dập tắt, An Du chăm chú nhìn ánh mắt anh, nhẹ nhàng hỏi: "Anh có bao giờ nằm trên giường, nghĩ tới cô ấy rồi tự mình giải quyết chưa?" Khóe môi cô nở một nụ cười ngọt ngào yếu ớt nhưng đáy mắt lại lạnh lùng.
Trần Thương coi như không thấy, chỉ nghe không đáp. Ngón tay anh gỡ xuống quần lót của cô, 💲*ờ 💰𝑜*ạռ*🌀 cặp đùi trơn nhẵn non nớt một hồi. Anh ngựa quen đường cũ, tách hai cánh hoa môi đầy ư_ớ_ⓣ á_т, ngón tay đâ-m ѵà-🅾️ khe hẹp siết lại, chà xát mấy cái khiến ái dịch từ trong những nếp nhăn trào ra.
"A...a.... !" An Du hừ nhẹ một tiếng, tốc độ hoạt động của bàn tay đang cầm thứ to lớn kia nhanh hơn, ngón tay cô ấn vào con mắt nhỏ phía trên đỉnh, quyết không bỏ qua: "Nói đi, có, hay là không?"
Trần Thương rút tay ra, mang theo dịch thể bôi lên một bên nhũ hoa của cô. Anh xoay mình ép cô xuống, cúi người, đầu lưỡi di chuyển trên hạt đậu hồng còn lại. Đợi đến khi An Du lờ mờ nhắm mắt lại, anh khẽ ⅼ_𝒾_ế_ɱ vào tai cô. Cảm giác т♓-â-п ✝️h-ể cô nhanh chóng mềm nhũn đi, anh mới nhướng mày mỉm cười thừa nhận: "Có."
Động tác trên tay An Du dừng lại, giận dỗi 𝒸ở*𝐢 🍳uầ*ռ anh, côn th*t to lớn cứng rắn bật ra, đập vào bụng anh "bịch" một tiếng. Mới c*ở*ï q*ⓤ*ầ*ⓝ anh được một nửa, chân cô chợt vắt qua, dùng cửa huyệt đã ướt đẫm từ lâu chạm vào nơi nào đó. Cái đầu hình chiếc ô chui vào một nửa, hoa tâm căng ra, tham lam muốn đâ*Ⓜ️ ✅*à*🔴 sâu hơn.
"Vội vã thế sao?" Trần Thương thở nhẹ ra một hơi, vẻ mặt lộ rõ vẻ ♓.@.〽️ muố.п nhưng ánh mắt lại tĩnh mịch. Anh nâng 𝐦ô𝐧.ɢ cô lên mở rộng ra, đỡ vật thô cứng chuẩn xác đâ_𝖒 ѵà_𝖔 chỗ sâu thẳm trong cô.
Khi côn th*t chen lấn về phía trước, nó bị 💲.𝖎ế.𝖙 𝒸𝖍.ặ.🌴 bởi sự 𝖒ề●ɱ 𝐦●ạ●❗ quen thuộc. Trần Thương và cô nhìn nhau, sau một cú thúc mạnh, toàn bộ 𝒹ụ_c ✔️ọ𝐧_𝖌 νù●ï và●ⓞ trong cơ thể cô.
"A...ưm...a..." An Du 𝒸-ắ-𝐧 𝐦-ô-ı 𝓇.ê.п 𝓇.ỉ, cảm giác trống rỗng được lấp đầy, cô phát ra những tiếng rên đầy thỏa mãn. Quần áo vẫn còn trên ✝️hâ*𝖓 ✝️*𝒽*ể hai người, chỉ có chỗ giao nhau kia là trần trụi. Cô sờ một đường từ ռ_🌀ự_🌜 anh xuống dưới, cảm thụ được sự ẩm ướt và ռó𝖓-ℊ 🅱️ỏ-ռ-ℊ.
Trần Thương đưa đẩy vài nhịp, gần như chỉ đơn giản là va chạm từng chút một, cũng đã đủ khiến hoa huy*t mẫn cảm của cô tràn đầy d*â*ⓜ dịch. An Du nâng khuỷu tay lên, mở rộng hai chân để anh tùy ý ra vào.
Bàn tay cô đặt lên bụng anh, nửa cố ý nửa chân thật nói: "Thế nào? Tưởng tượng rồi tự mình giải quyết...cũng không bằng em giúp anh nhỉ?"
Trần Thương cười nhạt: "Ừ."
Anh nắm chặt eo cô, tần suất và cường độ càng lúc càng nhanh. An Du bị anh ép đến hai mắt đỏ bừng, rên ư ư lên vài tiếng. Đột nhiên cô cúi người ôm lấy mặt của Trần Thương, ♓_ô_ⓝ lên khóe môi anh, sau đó chậm rãi nói: "Làm em đã hơn, hay là cô ấy đã hơn?"
Trần Thương không trả lời, anh ngẩng đầu đuổi theo đầu lưỡi cô, ⓜú●✝️ đi ⓜú-t lại vật ɱ●ề●ɱ 𝖒ạ●𝐢 ẩm ướt mà ngọt ngào kia, rồi ngậm lên cánh môi mềm như hoa hồng của An Du. Anh dùng lực tách hoa huy*t của cô ra, ngón tay cái giữ nhẹ cánh hoa không cho khép lại, va chạm càng lúc càng mạnh, tiếng 𝖙*♓*ở 𝒹*ố*𝖈 vừa trầm thấp vừa 🌀●ợ●ℹ️ 🌜ả●ɱ, rõ ràng là cực kỳ thoải mái.
Đợi mãi không thấy anh trả lời, huyệt khẩu co rút lại không chịu hợp tác theo tiết tấu của anh, d*m thủy chảy ra làm lông mu hai người quấn thành một đoàn. Mùi dịch thể nồng đậm, tiểu huyệt được ma sát qua lại, nơi ⓜề·〽️ 𝐦ạ·ı sâu bên trong bị kí-↪️-𝖍 𝐭-𝒽-í𝐜-𝐡 không ngừng, mỗi lần anh chạm vào đều khiến toàn thân cô 𝓇⛎●n 𝓇ẩ●🍸.
Bị 𝐤●𝐡𝑜●á●❗ 𝒸ả●ɱ chưa tới giày vò khiến An Du bật khóc nức nở, cô nhắm mắt lại, miệng mếu máo: "Anh không được...không được nghĩ tới người khác lúc này..."
"Đồ ngốc". Trần Thương véo nhẹ vào mũi cô, nụ cười bất đắc dĩ lại ✝️·♓â·𝓃 𝐦·ậ·ⓣ dịu dàng. Anh ôm lấy cô, thay đổi tư thế. An Du cứ như vậy ngồi xuống trong lòng anh. Anh tách hai chân cô ra, côn th*t to lớn cứng rắn đâ*ⓜ thật mạnh vào trong, không thể không nói rất nhanh đã tiến đến đỉnh.
"A!" An Du cao giọng kêu, đột nhiên bị tấn công khiến cô trở tay không kịp. Trần Thương ngồi dậy, hai tay ôm chặt người cô, để lưng cô dựa vào ռⓖự_🌜 anh, trái tim kề sát trái tim.
Anh hất cằm ra lệnh: "Nhìn vào gương."
An Du trợn tròn mắt, cảnh tượng trong gương nháy mắt xẹt qua khiến mặt cô đỏ rực như đám mây chiều lúc hoàng ♓.ô.ⓝ..
Áo sơ mi trên người Trần Thương mở rộng, cổ áo rớt xuống tới nửa cánh tay, bả vai lộ ra hoàn toàn. Ngón tay anh vân vê hai hạt đậu hồng trên 𝓃🌀ự*🌜 cô, khéo léo xoa bóp. Hai chân cô mở rộng, cửa huyệt bị anh thô bạo cọ sát đến run run. Vật dữ tợn màu đỏ tím vẫn còn ra vào rất nhanh, căng đầy, mạnh mẽ, trơn trượt.
"Biến thái!" An Du dựa người ra sau, nhắm mắt cắ·ռ 〽️·ô·𝒾: "Em không muốn nhìn!"
Trần Thương dời tay xuống đùi cô, mạnh mẽ nâng lên rồi lại hạ xuống: "Không nhìn làm sao em biết ai đang l.à.m ✞ì.n.ⓗ với em?"
Anh ⓗ.ô.𝐧 cô một đường từ thái dương đi xuống, để lại một vệt đỏ mỏng trên cổ cô như là lần đầu tiên ⛎ố●ⓝ●g ɱá●ⓤ. Nhưng anh còn chưa thỏa mãn, hung ác dùng răng nanh khẽ cắn.
"A..." An Du đau đến muốn tránh đi nhưng Trần Thương không cho.
Đến khi để lại dấu vết, anh mới ghé sát vào tai cô dịu dàng nói: ".... Anh không có người khác."
← Ch. 035 | Ch. 037 → |