Đáng ghét
← Ch.014 | Ch.016 → |
An Du nhấp lên nhấp xuống chừng mười cái, 3·𝖔 t𝖍·ο·п dần mỏi đến mức không còn sức lực. Vốn dĩ cô muốn ép cho Trần Thương phải đầu hàng trước, nhưng tốc độ di chuyển của mình lại cứ chậm dần khiến cho ⓚ.ⓗ.𝑜á.ï 𝖈ả.Ⓜ️ mà bản thân tích lũy từ nãy tới giờ đã có dấu hiệu mất đi, cô gấp gáp lắc lắc đầu: "Anh chuyển động chút đi!"
Trần Thương nhếch khóe miệng, hừ một tiếng, có lẽ là đang giễu cợt.
An Du cho rằng Trần Thương đang cố ý giày vò cô, không muốn để cho cô được dễ chịu, đành phải 𝐧·g♓·𝐢·ế·ռ ⓡă𝖓·𝖌 nghiến lợi nói: "Không muốn làm thì không làm nữa!" Cô chống hai chân lên lùi về sau, muốn kết thúc cuộc 🦵-à-ⓜ ✝️ì𝓃-𝐡 vô vị này.
Trần Thương không cho cô cơ hội từ bỏ, ngang ngược nắm lấy hai chân cô, trở người đè lên đồng thời điều chỉnh lại tư thế, anh giữ vị trí chủ động, eo hông dùng sức rồi mạnh mẽ đâ.ⓜ sâu vào 𝒹â.ɱ huyệt cô mười mấy cái, hỏi: "Muốn chạy ư?"
hoa huy*t giữa hai chân An Du vốn dĩ đang khép chặt lại bất thình lình bị mở toạc ra, cự vật to lớn của Trần Thương đ-â-m ☑️-à-𝑜 khiến ngón chân co lại một cách mãnh liệt, cả người không còn sức lực chỉ còn biết thuận theo 🎋ⓗ0*á*𝖎 🌜*ả*ⓜ đang dâng trào trong cơ thể, đến ngay cả một sợi tóc thôi cũng thấy thật sảng khoái.
"Ưm ư..." Cô bị làm tới nỗi vành mắt ửng đỏ, nhưng lại yêu đến 🌜_𝒽_ế_† được cái tốc độ và sức mạnh này, ԁ*â*〽️ dịch cùng nước mắt không khống chế được mà cứ tuôn ra. Cô là con cá nhỏ, còn Trần Thương là người câu cá, lấy mồi thả xuống rồi lại thu về, điều đó đã vượt quá phạm trù của một kẻ muốn cá cắn câu, mà chính là muốn c.ư.ỡ𝐧.🌀 é.𝐩 cô không nhịn được chạy theo móc câu. An Du tức giận lại cắn anh thêm một cái.
"Thích cắn người sao?" Trần Thương cười nhẹ, đặt ngón tay vào trong miệng cô nhẹ nhàng kéo lấy đầu lưỡi rồi khuấy động nó, răng An Du vừa hạ xuống, ngón cái của Trần Thương liền xuất hiện thêm hai hàng dấu răng.
"Hừ... anh là đồ đáng ghét!" An Du đẩy tay anh ra, sau đó cong người, đưa chân mở rộng sang hai bên: "Mạnh chút nữa đi..."
Lòng bàn tay Trần Thương đè lấy háng cô, hơi lùi về sau một chút, sau đó dùng hết sức lực đẩy thật sâu vào trong. Nhìn tiểu huyệt nhỏ ɱ.ề.m ɱ.ạ.ℹ️ nuốt vào nhả ra cự vật tím hồng của mình, trong mắt anh đã sớm bùng lên ngọn lửa.
An Du cảm nhận được hình dáng và kích thước của anh, cuối cùng cũng tìm lại được 𝖐𝒽*0*á*ï 🌜ả*Ⓜ️ cùng anh "nước sữa giao hòa" ngày trước, cô kêu ưm ưm a a, cơ thể thỏa mãn rồi thì đầu óc sẽ lại nghĩ lung tung, cô gom nhặt từng câu chữ mới hỏi ra một vấn đề: "Anh... tại sao ngày hôm đó anh lại xóa tôi?"
"Hả?" Sau khi Trần Thương nghe rõ được câu hỏi của cô thì lại cảm thấy buồn cười: "Lôi Thịnh có quy định không được cùng với bên hợp tác có ⓠ⛎-a-𝐧 ♓-ệ cá nhân." Anh cầm lấy quần áo còn sót lại của hai người ném qua một góc giường, rồi tiếp tục dùng cây gậy th*t to lớn của mình ma sát chín cái nông một cái sâu vào bên trong: "Em muốn tôi thất nghiệp sao?"
An Du bị hai chữ "Lôi Thịnh" kéo về được chút lý trí. Cô mở to hai mắt mà ngẫm nghĩ, tiếp đó lại nói năng lộn xộn, không đầu không đuôi thốt ra mấy từ: "Đúng, đúng... Anh là của tôi... Ưm không đúng, đúng, hỗn đản..."
Đột nhiên An Du nhíu mày, nhớ đến mọi chuyện không vui trong công việc liền cào cấu lưng Trần Thương, nhưng móng tay cô trụi lủi nên anh không bị tróc da, chỉ để lại một vài vết cào dài màu đỏ, cô đáp lời: "Anh là tên 𝐜_ⓗế_ⓣ tiết đáng ghét nhất mà tôi gặp phải! Anh làm sao lại là đối tác của tôi được chứ?"
"Đáng ghét chỗ nào?" Nơi đó của An Du vẫn ôm lấy côn th*t của anh gắt gao không buông, Trần Thương không ngừng đâ-ɱ ✔️à-⭕ nơi sâu nhất, anh dịu dàng vỗ về cặp ⓝ🌀ự*𝐜 mề-ⓜ 𝐦-ạ-ï của cô, ngón tay vừa nhẹ vừa mạnh kẹp lấy hai nụ hoa hồng phấn, cúi đầu 𝐦ú_𝐭 lấy.
"Ưm! Ưm ư... thoải mái quá..." 🅓â_ɱ dịch của An Du tuôn xối xả, Trần Thương tiến vào một cách thuận lợi, lông ở nơi g·❗@·𝐨 ⓗ·ợ·𝐩 của hai người ẩm ướt quấn chặt lấy nhau, tiếng nước "bì bụp" càng phát ra rõ hơn.
"Đáng ghét ở đâu nào?" Trần Thương hỏi lại: "Chính miệng em tự nói tôi là tên hỗn đản đẹp trai nhất, bây giờ lại lật lọng."
An Du dùng hai tay bám lấy chiếc giường, từ chối thừa nhận: "Tôi chưa từng nói... tôi nói lúc nào cơ... "Đôi chân thon dài của cô quấn lấy eo anh, gót chân lắc lư lên xuống theo nhịp chuyển động của Trần Thương, trong đầu vụt qua điều khoản hợp đồng của "Bản cam kết đạo đức doanh nghiệp", trên vẻ mặt 🍳⛎ⓨế*𝖓 r*ũ hiện thêm vài phần hoảng hốt.
"Không... ưm..." An Du cố gắng khống chế ԁ.ụ.𝖈 ☑️ọ𝐧.g của mình, xoay 〽️*ôⓝ*🌀 đi muốn thoát khỏi sự chiếm giữ của anh "Anh... 𝐪⛎𝐚*𝖓 𝒽*ệ của chúng ta... không được..."
"Sao lại không được? 🍳u𝐚_n ⓗ_ệ giữa chúng ta là gì?" Trần Thương không cho cô rời khỏi, nắm lấy chân cô để lên vai mình, cả người An Du gập lại, anh dùng sức tiến sâu vào trong rồi n𝐠ⓗⓘ*ế*𝖓 𝐫*ă*𝓃*🌀 nghiến lợi thốt ra: "Giữa chúng ta không có 𝐪⛎-🔼-n h-ệ gì cả, phải không?"
Cự vật thô to tím hồng nhanh chóng xông vào huyệt động, gân xanh nổi lên nhìn càng dữ tợn, nhụy hoa nơi sâu thẳm mề·〽️ ɱ·ạ·1 và cửa động đều bị ma sát đến trắng bệt, chỉ có thể ghi nhớ lại hình dáng của anh.
"A... Trần Thương, Trần Thương..." An Du bị làm đến mức nức nở kêu lên, hoa huy*t đang co rút cực độ nhưng quy đầu lại chỉ nhẹ nhàng vờn qua huyệt nhỏ vừa ⓜề-Ⓜ️ m-ạ-ℹ️ vừa trơn trượt kia khiến cô không còn thời gian nhàn rỗi để nghĩ gì khác ngoại trừ khát vọng nhục dục, An Du nâng người lên đụng vào vùng bẹn của anh: "Cho tôi, cho tôi..."
"Không." Trần Thương lật người cô lại, tách nhụy hoa ra rồi đâ-m thẳng vào lần nữa: "Tôi thấy vẫn chưa đủ."
An Du tựa như chạy trên một đoạn đường không có điểm dừng, mặc dù đã rất mệt mỏi nhưng cô vẫn dùng sức ⓚ-ẹ-🅿️ ⓒ-ⓗặ-✞ lấy cự vật làm cô vừa yêu vừa hận kia, hai tay chống đỡ nửa thân trên, xương cánh bướm hiện lên rõ ràng, ⓔ*o 🌴*𝒽0*ⓝ lún xuống thành một chiếc cầu nhỏ, dâ·ɱ dịch ở nơi ⓖⓘ·🔼·0 𝖍·ợ·🅿️ của hai người thuận theo đùi chảy xuống thành một đ●ườ●𝓃●🌀 ↪️𝑜ⓝ●ⓖ đẹp mắt: "Con người anh... càng hiểu rõ càng đáng ghét, chỉ biết nói không, bình thường trưng ra bộ mặt nghiêm túc cũng không biết là cho ai xem, lúc riêng tư lại lưu manh như vậy, Trần Thương anh chính là... đồ đáng ghét..."
Trần Thương không chút để tâm đến lời lên án của cô, gập người đè cô nằm sấp, hai người giống như đôi chim uyên ương giao nhau, anh cắn vành tai của cô, sau đó lại bóp lấy cằm ⓗô*𝓃 cô. Kết thúc nụ ♓●ôռ●, Trần Thương đè giọng nói bên tai cô: "Tôi biết, từ rất lâu trước đó em đã từng nói."
"..." An Du nhắm mắt, nếp uốn bên trong vách huyệt bị giãn ra rồi co lại, cô vô lực ngẫm nghĩ "rất lâu trước kia" của anh đã là bao lâu rồi đây, các ngón tay cuộn lại bấu lấy thành giường rồi cô tiếp tục r_ê_п г_ỉ: "Ưm... á..."
Anh sờ lấy chỗ hai người kết hợp, quệt lấy ԁ-â-𝐦 dịch giữa hai tay đưa lên trước mặt cô, tỏ ý cười: "Xem này, có vẻ như em rất thích."
An Du hé mắt, khó chịu gạt tay anh ra: "... Tôi không thích." Cô nâng ⓜô.𝓃.g lên: "Anh nhanh lên chút đi!"
"Ừ, không thích mà vẫn chảy nhiều dịch như vậy." Trần Thương nén cười: "Còn có ai tiến vào em tới mức làm em thoải mái đến vậy không?"
An Du nghĩ chắc giờ anh đang đắc ý đến nỗi mặt mày hớn hở, ngay lập tức cô liền không khách khí đáp trả: "... Có đổi người khác thì tôi cũng sẽ như thế thôi."
"Em nói lại lần nữa xem?" Giọng nói Trần Thương từ ngang ngược chuyển sang u ám, anh để ρⓗâ●𝐧 🌴●𝒽â●n đè lên điểm nhạy cảm của An Du khiến cô "A!" lên một tiếng. Trần Thương lập tức ⓡ●ú●† 𝓇●🅰️, cự vật ướt đẫm là bằng chứng cho việc đ●ộ●ⓝ●🌀 ⓣ●ìⓝ●♓ của cô, anh im lặng rồi chỉ đ·ú·✞ cự vật vào sâu trong vách huyệt, khiến cho cô muốn mà không có được, trừng phạt cô tội nói hai lời.
"A a a..." Rõ ràng mới nãy vạch đích đã ở ngay trước mắt, vậy mà lại bị anh tước đi, An Du nhấc cao ɱ*ôn*ℊ, tự dùng tay mở rộng hoa huy*t, trong chớp mắt tự đầu hàng làm nũng: "Trần Thương... anh lạnh lùng quá đó..."
Đôi mắt và lông mi đều vương những giọt nước nhỏ, đầu mũi cũng toát ra mồ hôi, An Du hơi bĩu môi, cả người cô nhuộm màu hồng nhạt toát ra vẻ bị tình yêu rửa tội, vừa đáng thương vừa đáng yêu.
Trần Thương cười một tiếng, đỡ lấy eo cô đem ԁ_ụ_𝒸 ѵọռ_g to lớn đâ-ɱ sâu vào, cuối cùng cũng dịu dàng trở lại, ✝️_♓_â_𝖓 †𝒽_ể và ánh mắt đều trở nên n*ó*п*ⓖ 𝐛*ỏ𝓃*ⓖ như lửa đốt, anh mạnh mẽ xông vào mười mấy lần như đánh trận: "Vậy em nói xem, em muốn tôi đối xử với em như thế nào đây?"
"Ưm...ưm..." Nơi đang trống rỗng đột ngột được lấp đầy, An Du hưởng thụ kỹ thuật của anh, lần nữa lớn mật hỏi: "Giám đốc Trần thật phiền quá đi, muốn đối xử với tôi thế nào đó là chuyện của anh, tại sao lại muốn tôi nghĩ như thế nào chứ."
"Ha, lật mặt nhanh như vậy."
Trần Thương cắn răng vỗ Ⓜ️ôռ●ⓖ cô một cái, ôm lấy cô xoay người, nghiêng người đâ_ⓜ v_à_ο: "Không nghĩ ra muốn tôi làm thế nào với em? Công việc là công việc, em hiểu rõ hơn tôi, giám đốc An."
"Aaa!" Tràng thịt non mềm bị anh vạch ra rồi tiến sâu vào trong, cả người An Du bị kéo căng ra, 𝓇ê*n 𝐫*ỉ lớn tiếng, cô như bước một chân lên mây, cố gắng đuổi theo để hái lấy đóa hoa được hóa thành từ tia sáng kia: "Nhanh một chút, nhanh một chút!... Tôi sắp ra!"
"Được." Trần Thương rốt cuộc cũng không nhịn được mà †*ⓗ*ở ԁố*𝖈, anh một tay bóp lấy nhũ hoa của cô, một tay nâng một bên chân cô lên, hông chuyển động không ngừng, ra vào đến mức ra từng tầng bọt trắng.
Huyệt đạo của An Du vừa đỏ vừa ướt đẫm, lại chật chội, co rút theo quy luật, eo Trần Thương hơi tê, rất nhanh гú●𝐭 r●𝖆 cự vật, ⓣ·❗·п·𝒽 ◗ịc·h trắng đục bắn đầy lên lưng và hõm Venus của cô.
(Hõm Venus là 2 lúm đồng tiền ở sau lưng nữ giới, còn được gọi là hõm Vệ nữ có hình dáng khá giống lúm đồng tiền với điểm lún khá sâu và rõ đối xứng ngay phần thắt lưng).
"Phù..." An Du rúc vào lòng anh thở ra hơi. Trần Thương dịu dàng 𝐡·ô·ռ lên dái tai rồi gọi tên cô: "An Du."
Vì An Du vừa trải qua một trận kích tình mà thiếu dưỡng khí rồi thiếp đi, thần trí vốn đã không tỉnh táo, giờ phút này không màng đến bất kì điều gì mà chuẩn bị chìm sâu vào giấc ngủ, cô mơ mơ màng màng đáp lại: "Hửm?" - một tiếng.
Trần Thương: "Đừng uống những thứ thuốc đó nữa được không?"
Hô hấp của An Du đều đều: "...Ừm..."
Trần Thương lại gọi cô một tiếng: "An An."
"..." Hơi thở của An Du ổn định, đã ngủ say, không đáp lại lời anh.
"Thôi vậy."
← Ch. 014 | Ch. 016 → |