Truyện:Tôi Sẽ Không Thích Anh - Chương 100

Tôi Sẽ Không Thích Anh
Trọn bộ 111 chương
Chương 100
-Gạt bỏ -
0.00
(0 votes)


Chương (1-111)

Quần vải thô 𝖈●ọ ×●á●т da mu bàn chân, sức đè mạnh mẽ cùng nhiệt độ dần tăng cao khiến mắt An Du như muốn khóc.

Váy bị xô lên trên, đôi chân thon dài nâng lên quấn vào thắt lưng anh, hai mắt cô chăm chú nhìn anh, ngọt ngào nói: "Phải, muốn anh nổi điên đấy, anh làm gì được em?

Lòng bàn tay người đàn ông khép chặt bên thắt lưng, lông mày Trần Thương nghiêm nghị, ánh mắt thâm thúy.

Anh giận quá hóa cười, âm thanh lạnh như bạch ngọc, tức giận nhưng không giống như đang trả lời cô, càng giống đang nhận trách nhiệm về mình hơn.

Hơi thở ấm áp gấp gáp không ngừng, chỉ nặng mà không nhẹ, lướt qua mặt cô. Câu trả lời của anh rất đơn giản và dễ hiểu

An Du ngửa cổ lên, thở ra, đôi môi anh đào tiến lại gần, lúc sắp dán lên, khuôn mặt tuấn tú của Trần Thương bỗng nhiên đại biến.

Cự vật căng phồng cứng ngắc, ở giữa hai chân, cô cười cười 𝖍●ô●𝖓 lên khóe môi anh một nụ ⓗ●ô●n khẽ, "Tính khí rất lớn nha, anh Trần Thương."

Tiếng mưa rơi tí tách, hơi nước thấm vào khe cửa xe, một bên khuỷu tay của Trần Thương chống bên cạnh người cô, im lặng lắng nghe, sắc mặt nghiêm nghị như muốn dõi theo từng cử chỉ hành động của cô.

Màn đêm mờ ảo, cũng có thể cảm thấy sức nóng hừng hực trong mắt anh.

"Anh giỏi kìm chế thật đấy!" An Du nói thầm cười khẽ.

Thay đổi khoảng cách, cô kéo vạt áo sơ mi của anh, động tác không bình tĩnh như giọng điệu và biểu cảm.

Dây thắt lưng lạnh lẽo cứng rắn, khóa kim loại mở mấy lần đều không ra, ngón tay An Du 𝖗υ●𝓃 𝖗●ẩ●ÿ trượt đi.

Bối rối, cô nôn nóng 𝒸·ắ·𝓃 ⓜ·ô·𝖎, hơi cuộn eo và bụng lên, tay thô bạo kéo khóa.

Trần Thương nhướng mày, ấn tay cô không cho động đậy, các khớp ngón tay ung dung, trong tích tắc khóa kim loại "cạch" một tiếng lỏng ra.

Giọng nói của anh khàn khàn, mang chút ý giễu cợt: "Nhường em đấy."

"Suy nghĩ trong lòng đâu địch nổi hiện thực..."

An Du được giúp đỡ, giọng nói ɱề●〽️ 𝖒●ạ●𝖎 ngân nga như tiếng đàn dương cầm, rất dễ nghe.

Cô dùng cả hai tay và đầu gối, vừa vén áo anh lên, vừa ↪️●ở●𝐢 զ●⛎ầ●n dài của anh, bắp chân Trần Thương vòng chặt, cô đè anh về phía mình, "Anh...Đưa em trở lại vị trí ban đầu được không?"

Trần Thương cười nhạt một tiếng, kéo cổ áo sơ mi mở ra, thân trên lập tức không còn một mảnh vải.

Bờ vai phẳng và rộng, cơ bụng rõ ràng, cơ thể săn chắc và khỏe khoắn hơn trước.

"Muốn anh đưa thế nào?"

Anh hỏi khẽ, lòng bàn tay hơi thô, từ cạnh ngoài đùi cô chậm rãi tới lui đến thắt lưng.

Trần Thương bóp bóp eo cô, không có cảm giác 𝖒ề.〽️ mạ.ℹ️ như mong đợi, sờ đến hình dạng khối cơ hơi lồi lõm..

Khung xương của An Du vốn đã thon gọn, ít mỡ, các đường nét sẽ trông khá nhẹ nhàng nếu thường tập thể dục.

Mặc quần áo nhìn qua không có khác biệt lớn, hiện tại váy không che được hết cơ thể, bắt đầu cảm thấy sự thay đổi.

Lòng bàn tay Trần Thương nấn ná, xoa nắn, đưa ra kết luận: "Gầy."

"Thành quả vận động đó."

Một tay cô ôm cổ của anh, một tay đặt trên 𝓃ⓖự_c anh, đầu ngón tay ấn xuống như gảy đàn, dường như chạm vào nơi đó, chọc vào 𝖍_a_ⓜ 〽️𝖚_ố_𝖓 to lớn của anh dưới hông.

"Anh Trần Thương, hôm nay chúng ta cùng nhau..."

An Du thở không đều, há miệng ngậm lấy đôi môi mỏng của Trần Thương, mềm mà lạnh, cô dường như đã nhận được bài học từ một lần đi dạo, dũng cảm không dám thả ra, con ngươi trong vắt sáng lên, nhìn chằm chằm vào anh, chỉ thăm dò nhẹ nhàng gặm 〽️●ú●𝐭 ở môi anh.

"Sợ cái gì? Không phải vừa rồi còn rất gan sao?"

Trần Thương cười, đặt tay sau gáy cô, không phòng thủ mà phản công. Chiếc lưỡi thọc thẳng vào đầu lưỡi cô, đưa đẩy linh hoạt lıế*ⓜ láp.

Trao đổi nước bọt, tiếng 𝖒ú.✝️ "tấm tắc" vang lên, tiết tấu của anh không ổn định, lúc chậm rãi như đang hưởng thức rượu ngon, lúc lại như vũ bão như người thiếu oxy vậy.

Môi lưỡi An Du quấ_п 🍳_υ_ý_✝️ với anh mấy lần, đều không chiếm được nửa phần ưu thế, môi anh ư_ớ_✞ á_ⓣ trong cuộc giao đấu, cửa huyệt cũng co rút lại.

"Ưm..."

Cô vặn vẹo ở dưới thân anh, lồng n_ⓖự_𝒸 căng cứng cùng khí thế ngút trời, quyết định đầu hàng, trước sự xấu hổ này mà chuyển chủ đề.

Hơi ⓣ*ⓗ*ở 𝒽*ổ*ռ 𝐡ể*𝐧, An Du cởi bỏ lớp trói buộc cuối cùng của anh, côn th*t thô nóng chui vào trong lòng bàn tay, cô nắm ⓢ●1ế●𝖙 𝒸●𝒽ặ●т, nhấc ɱôⓝ.𝖌 mời gọi anh.

Quần lót ren bao quanh cửa huyệt đã ư_ớ_𝖙 á_†, hai đầu giây buộc của quần lót chữ T lỏng lẻo trông vô cùng gợi tình.

An Du nắm lấy cổ tay Trần Thương, dẫn dắt anh tìm vị trí cởi bỏ.

Trần Thương 𝖒ú*𝐭 mạnh đầu lưỡi cô một lúc, môi đè ép môi cô, khẽ cười: "Vẫn gấp gáp như vậy."

Anh chậm rãi kéo đầu dây ra, dùng hai ngón tay xoắn lớp vải mỏng dính nước vắt lên chỗ tựa lưng ghế lái.

Lòng bàn tay khô nóng dán chặt vào xương bướm của cô, nâng cánh tay đỡ cô ngồi lên, thuận thế xoay người, trở lại vị trí cô ở trên anh ở dưới.

Nước mưa đọng trên khung cửa sổ như những hạt pha lê li ti phản chiếu lên An Du, trắng trẻo lại óng ánh.

gậy th*t liên tục ma sát khe 𝖒ô-n-ɢ, 𝒽🔼*〽️ m*υố*𝐧 của hai người đều dâng trào mãnh liệt, nhưng Trần Thương cũng không vội, chỉ chậm rãi ↪️*ọ 𝖝*á*✞, mặt vùi sâu vào cổ và xương quai xanh của cô, thong thả gặm cắn.

An Du ⓣ-ⓗ-ở 𝖍-ổ-𝓃 ⓗể-ⓝ, ngửa cổ lên ↪️-ở-ⓘ á-⭕ ⓝ🌀ự.c, đôi gò bồng đào đứng thẳng, ngón tay luồn vào mái tóc đen ngắn của anh.

Hai người dây dưa 𝐪uấ_п q_𝖚ý_†, cô chạm đến một chỗ nhô lên trên xương bả vai của anh, An Du nghiêng đầu nhìn, là một vết dài khoảng mười cm, vết thương sau khi lành để lại một vết sẹo.

Trước kia chưa từng nhìn thấy, tim cô hơi thắt lại, ngón tay khẽ vuốt vết sẹo, hỏi: "Sao lại có sẹo?"

Ánh mắt Trần Thương liếc nhìn một cái, ngậm vành tai cô tỏ vẻ không để ý lắm, nói qua loa: "Trị an ở Nam Phi không tốt."

Không phải vết dao mà là vết đạn bắn, cổ họng An Du tắc nghẹn, hốc mắt đỏ bừng, ôm anh chặt hơn, khăng khăng ♓ô·n lên chỗ vết sẹo đó: "Có phải rất đau không?"

Tư thế tốn sức, mồ hôi bắt đầu ra, tóc xõa ra, hơi dính vào da của hai người.

Trần Thương nén cười, giữ cô cách xa một chút, cúi đầu thay phiên 🦵𝖎ế*ɱ ɱú●✝️ hai quả đào tròn trước 𝓃-🌀ự-𝖈 cô, đợi chúng cùng nhau cứng lên, đột nhiên để lại một dấu răng mờ trên 𝖓.𝖌.ự.𝒸 trái của cô, An Du đau đến mức hừ một tiếng.

Anh chậm rãi nói: "Đại khái đau như thế này."

hoa huy*t hoàn toàn lộ ra trước mắt, An Du 𝖒ề·〽️ Ⓜ️·ạ·𝒾 tựa vào ⓝ-g-ự-↪️ anh, hai chân quỳ kẹp lấy anh, chủ động dùng tay 𝖛u-ố-𝖙 v-𝑒 quy đầu cứng rắn, ôm chặt lấy anh, nghẹn ngào nói: "Em muốn."

"Chờ chút."

Trần thương hơi khàn giọng, vỗ nhẹ 𝖒-ôn-🌀 cô, xé mở túi giấy thiếc, đeo bao cao su vào, mới vịn lấy 𝖕·𝐡·â·п т·♓â·𝐧 đ-â-〽️ ☑️-à-𝖔 huyệt đạo chặt khít của cô.

Đưa đẩy từ nhẹ đến mạnh bạo, Trần Thương đ*â*ⓜ ✌️*à*o thật sâu vẫn chưa vào hết.

"Ư!"

"Ah..."

Hai cơ thể lấp đầy cho nhau, hư không vơi bớt khiến bọn họ thở dài thỏa mãn.

Giống như đang ở trên sa mạc khô cằn bỗng nhìn thấy ốc đảo, mặt đất nứt nẻ cuối cùng cũng có được nguồn nước, lâu lắm không có hòa nhập vào nhau, mị thịt uốn mềm vội vàng hút chặt côn th*t bên trong.

Chiếc váy quấn hờ che đi bộ phận 🌀●ℹ️●@●⭕ ♓ợ●p của hai người, côn th*t chôn sâu trong mị thịt, mới chầm chậm tiến vào được hai cái đã tăng tốc 𝒽цռ*𝐠 ♓ă*𝓃*g 𝐜ắ-𝐦 ѵà-𝖔 trong.

Hoa môi mở rộng, tiểu huyệt được lấp đầy, vật cứng rắn 𝐧ó_п_𝖌 b_ỏⓝ_𝖌 thẳng tắp ↪️ắ●〽️ 𝖛à●🅾️ vừa mạnh vừa nhanh không theo một hướng nào, làm 🅓â*Ⓜ️ dịch tiết ra càng nhiều hơn.

An Du phối hợp lắc lư lên xuống, như xác nhận được sự chiếm hữu mạnh mẽ của anh bèn ghé vào tai người đàn ông đang chăm chỉ cày cấy kia đắc ý khoe khoang phát hiện của mình: "Anh xem, rõ ràng anh rất yêu em."

Mắt Trần Thương đen như mực, nghe vậy nhếch khóe môi lên: "Tự tin ở đâu ra vậy?"

An Du lẩm bẩm không đáp, hô*n sau tai anh, lồng 𝖓ɢ●ự●c, tay vẽ vòng tròn bên bụng anh, nhớ kỹ những chỗ mẫn cảm nhất của anh.

Cô thuận tay đè xuống hai hòn tinh hoàn như muốn được đ●ú●✞ vào trong cô, ánh mắt q·υγế·𝖓 𝓇·ũ =muốn câu dẫn, nhả ra lời 𝐝·ụ 🅓·ỗ:"Anh muốn em không?"

Trần Thương cười trừ, hồi phục rất nhanh: "Không muốn."

Trả lời tuy vô tình nhưng tốc độ dưới thân càng nhanh hơn, anh rút gậy th*t ra, lật người chuyển ra phía sau.

Không gian ghế sau rất rộng, không phải co quắp như phía trước, Trần Thương không hỏi ý kiến cô, nâng chân cô lên gác ở trên vai, ♓-u𝓃-ℊ ⓗăռ-🌀 cắ-𝐦 ✌️à-ⓞ

"Nhưng em rất muốn anh..." An Du không phản kháng, co người lại, hét lên: "Ưm ah..."

Anh nâng Ⓜ️-ôп-g cô tách ra rộng hơn, mười ngón tay ép vào bắp đùi, đ*â*Ⓜ️ chín nông một sâu, kéo lớp thịt mềm ra rồi lại đẩy vào, qua lại mấy chục lần, nước chảy thấm đẫm, đ-â-𝖒 ѵ-à-🔴 kịch liệt, bao mỏng cũng như sắp tuột khỏi côn th*t.

"Sâu..., 💲·ướⓝ·𝐠 quá..."

Trong ngoài hoa huy*t đều tê dại, không nhìn cũng biết dưới đấy một mảng đỏ hồng, bụng dưới của An Du căng cứng, cố gắng trấn tĩnh từ trong bể dục trầm luân, bình tĩnh nhìn Trần Thương.

Quai hàm anh căng chặt, sắc mặt lạnh lùng, mắt đầy tia 𝖒á.𝐮, t·𝐡·ở ԁ·ố·🌜 kiềm chế, nâng eo và hông ra sức di chuyển.

Ngược lại, An Du xem ra ngoan cố chống cự, hết sang trái rồi sang phải 𝖐í↪️*h 𝐭♓í*🌜*𝖍 anh.

An Du cười giảo hoạt, thè lưỡi ⓛℹ️·ế·ⓜ láp cằm anh, ngón chân cọ sát vào trần xe, "Mạnh hơn nữa..."

𝐍_𝖌ự_𝒸 sữa lắc lư như sóng nước, cô nhận được cường độ 𝖗-ú-✝️ r-a ↪️*ắ*〽️ 𝖛*à*𝖔 càng lớn của Trần Thương một cách thỏa mãn.

Càng vận động ⓣ♓â*𝖓 ✞*h*ể càng đẩy lên, tóc dài mắc vào khe hở của ghế ngồi và cửa xe, khẽ động liền kéo da đầu cô, nét cười của An Du đột nhiên giảm bớt, cau mày nói: "A... Đau!"

Trần Thương giương mắt, cười một tiếng, đưa tay vén tóc cô lên, hành động lập tức chậm lại, ngoài miệng lại nói: "Làm nũng, chịu đựng đi."

Anh ngồi dậy, phía dưới hai người vẫn dính với nhau, An Du lại ngã lên người anh, toàn thân thả lỏng, tư thế thoải mái.

Thế cục mặc cô khống chế, An Du ngửa đầu thoáng thấy bàn tay của anh đặt trên đỉnh đầu cô, giống như lại tìm thấy một manh mối gì đó, hài lòng cười hì hì.

Trần Thương thu tay lại, nhàn nhạt nói: "Sợ có người bị đụng hư đầu."

"Ừm ..."

An Du không đ*ấ*𝐮 𝖛*õ mồm với anh, tay ⓥ⛎ố.✝️ ☑️.3 vết sẹo sau lưng của anh, nhẹ giọng nói: "Em biết không làm đau anh.

Ⓜôп_🌀 cô uốn éo theo hình số 8, hoa huy*t nhạy cảm mú.🌴 𝖕*hâ*𝐧 ⓣ𝐡â*n anh, lời nói thô tục thốt ra: "Đ-â-𝐦 𝖈-hế-t em đi, được không?"

Trần Thương bị mị thịt 𝖒ề●𝖒 Ⓜ️●ạ●i hút chặt, bàn tay không khỏi véo eo cô, ⓢ·ïế·ⓣ c·ⓗặ·ⓣ, nghịch ngợm không chừa một kẽ hở.

"Đâ_ⓜ thế nào? Như thế này, hửm?"

"A, ưm..." An Du dựa vào anh, hô*ⓝ anh thật sâu.

Ⓓâ·𝖒 dịch ռó-n-🌀 🅱️-ỏ-𝓃-🌀 gọi tình, bên trong hai người không trở ngại nào kịch liệt giao thoa, như một chiếc thuyền tiến vào dòng nước chảy xiết, bất chấp sóng gió 𝐧𝖍ấ●🅿️ n●ⓗ●ô, chỉ mong chinh phục được dòng nước này.

Âm thanh khuấy động mơ hồ của tiếng nước và tiếng nam nữ g·ợ·𝐢 c·ả·ⓜ, lặp đi lặp lại dán vào rồi lại tách ra, hai người họ đang liên tục lặp lại những hành động t*𝖍â*𝓃 ⓜ*ậ*𝖙 nhất của đôi tình nhân.

Điện thoại ong ong vang lên, An Du tìm đến túi xách lấy ra, ngón tay quơ nhẹ bắt máy, ấn mở loa ngoài.

Giọng Thường Cấm Bách truyền đến, bàn giao lại bản thảo.

Trần Thương nhướn mày, ngừng lại việc tiến vào.

An Du mang theo khuôn mặt tươi cười, ánh mắt dán vào Trần Thương, không chút vội vàng, tùy ý lắc lư qua lại một vòng, khống chế hô hấp, bình tĩnh đáp: "Ừm, vâng."

Cúp điện thoại, Trần Thương phản kích đè cô nằm thẳng trên đệm ghế, tầm nhìn đảo lộn, anh ngửa người ra sau, cánh tay ghìm chặt cô lại.

Cự vật to lớn lại mạnh mẽ г●ú●ⓣ 𝖗●@ ↪️ắ·〽️ ⓥ·à·⭕, biết rõ cô mẫn cảm nhất ở chỗ nào, đến chỗ đó anh lại tránh ra.

Trần Thương nửa cười nửa không: "Em vẫn đến gần anh ta."

Mái tóc An Du trải dài như thác nước, yêu kiều cười cười: "Người hoặc việc có liên quan đến anh, gần một chút cũng tốt, nếu không làm sao em biết được lúc ai đó còn học đại học..."

"Không phải hỏi em lấy tự tin ở đâu ra sao?" Cô nhẹ nhàng nói ra việc anh đã làm: "... Anh phải hỏi chính anh nha."

Mắt cá chân An Du cọ cọ một lát, một chân lại mở rộng ra, hoa huy*t đỏ thẫm như nở rộ, "Anh Trần Thương, chúng ta có nhiều mối liên hệ chặt chẽ như này, làm sao kết thúc được đây..."

Cô yếu ớt mà gắng gượng chà xát nơi tư mật nhất của anh, đưa đẩy nhiệt tình tuy có chút cảm giác hơi xót, song cũng như một bằng chứng chứng minh không chỉ có 𝐪_u_@_𝐧 𝒽_ệ xác thịt, các 🍳υ-ⓐ-ⓝ ♓-ệ tình cảm bên ngoài cũng là thứ chói buộc hai người họ.

Vui thích và hài lòng đan xen lẫn nhau, có đau trướng đến mấy cũng không đáng kể.

Cánh tay cô lướt qua hộp trà trong khe, một vật không dễ thấy, hôm nay lại thấy, chuyện cũ phía sau mà như là ngày hôm qua.

*

Khi đó bọn họ cùng nhau đến vườn trà khảo sát, người dân ở đó dạy bọn họ dùng sàng tre để phân biệt độ dài ngắn to nhỏ của lá trà.

Một lúc trước An Du vừa xem một tin tức cẩu huyết về người đàn ông ngoại tình bị phát hiện, than khóc với vợ không muốn ly ⓗ·ô·𝖓·, lại dọa nhảy lầu, cô vừa lắc sàng tre, vừa tán gẫu với Trần Thương: "Bình luận phía dưới tin tức có não không vậy, còn dám nói tình yêu và tình dục của đàn ông có thể tách rời, vợ anh ta phải tha thứ, nếu không là quá tàn nhẫn sao?"

"Tóc của vợ anh ta đều đã là màu xanh lá cây rồi, nhất quyết ly 𝒽ô_𝖓 mới là lựa chọn đúng đắn."

An Du đầy phẫn nộ: "Đàn ông có 𝖉ụ.ⓒ ѵ.ọ𝖓.ⓖ? Đều là người, tại sao đàn ông lại không thể thoát khỏi bản chất thấp kém của loài vật? Nếu nói như vậy, tình dục và tình yêu đối với phụ nữ cũng có thể tách rời nhau đấy! Xem ra đây là đặc quyền của đàn ông, phụ nữ không đáng được hưởng ⓚ-♓-ⓞá-i cả-m thể xác rồi! "

Đối với quan điểm của cô, Trần Thương không có bình luận, động tác sàng trà chậm rãi.

An Du nhìn thấy thế, bảo anh nhanh lên: "Vườn trà sắp đóng cửa rồi, mau phân chia lá trà xong đi."

Trần Thương trực tiếp dừng lại, để cái sàng cầm trên tay xuống mặt bàn, đưa cho cô, lạnh nhạt nói: "Em đến làm, anh không thể phân được."

"Đàn ông cũng có 'Bà dì' sao?" An Du nhìn bóng lưng anh, khó hiểu.

Cuối cùng cô cũng chưa kịp giúp anh sàng và phân chia, người dân thúc giục, bọn họ qua loa xúc đầy một túi lá trà lộn xộn, đóng gói mang về.

*

An Du rút ngón tay ra khỏi hộp trà, lắc lắc trước mặt anh, học anh giương đông kích tây, bổ sung lời đáp lại muộn màng của cô: "Em cũng không thể phân được."

"Tập trung chuyên môn đi, em ồn ào quá."

Lời tâm tình là làn sóng lăn tăn không dứt, Trần Thương nóng tai, đoạt hộp trà trong tay cô, ném về ghế trước.

Anh chắn lên đôi môi hồng nhuận ⓜ·ề·〽️ ⓜạ·❗ của cô, ngăn cô nói tiếp, dưới hông mạnh mẽ ra vào, ✝️*♓*â*ⓜ ռ*𝒽*ậ*🅿️ sâu vào trong cô, không chút thương tiếc.

An Du mò đến điểm tựa nơi giao cấu, xoa bóp lớp cao su trên côn th*t của anh, mị thịt trong hoa huy*t hút vào chặt chẽ, đoạt lại cơ hội nói chuyện từ trong nụ ♓-ô-𝓃 của anh: "Đừng đeo được không, em không thích, bắn vào di, chúng ta sẽ có em bé..."

Nghiêm túc đan xen với đùa cợt, đương nhiên cô sợ có chuyện ngoài ý muốn, nhưng đã qua một năm vì duy trì ngày nghỉ lễ đều đặn, hình thành thói quen hành động ngắn, trái phải đều an toàn, trêu chọc không cố kỵ gì.

Cô tiến lên: "Anh Trần Thương, không chấm không mấy milimet, vẫn là xa..."

"An Du, bản lĩnh em không nhỏ."

Sắc mặt Trần Thương lạnh lùng, hàm ý tức giận, dứt khoát đẩy hai tay An Du ra, khóa chặt trên đỉnh đầu cô, cười lạnh: "Nếu không phải vì em, anh cũng sẽ không bị lừa."

Cự vật đỏ tía to dài lại lớn một vòng, mãnh liệt chuyển động trong cơ thể cô, trao đổi ái dịch, bọt trắng vẩy ra, anh 𝖈.ắ.Ⓜ️ 𝐯.à.𝐨 chạy nước rút, tốc độ dần 𝐦ấ-т ⓚ-❗ể-𝖒 💰-0á-ⓣ.

Chiếc xe trơ trọi bị bao vây bởi bầu trời đầy tia sáng, bên trong ấm áp, sương mù leo lên cửa sổ, không thể nhìn rõ bên ngoài.

An Du nghĩ đến bên trong tàu Titanic, Jack và Rose lưu lại những dấu tay rất đẹp ở xe ngựa, cô cũng nâng tay, lặng lẽ ấn năm ngón tay trên cửa kính lạnh buốt.

Ngoài xe tối om, một người cũng không thấy, bọn họ giống như đang sống nương tựa lẫn nhau trên đảo hoang, thế giới sắp đến ngày tận thế, ngoài việc gắt gao triền miên và đòi hỏi, không gì có thể ảnh hưởng đến bọn họ.

Mặt Trần Thương rất nóng, mặt của cô càng nóng hơn.

Mị thịt co bóp như sắp đến giới hạn, hoa huy*t mềm nhũn, dịch nhờn ư_ớ_𝖙 á_✞, 🌜ự-c ⓚ-𝒽🔴á-ⓘ khiến cô tê dại từ chân lông khẽ tóc.

Giống như nhìn thấy ánh sáng rực rỡ từ vụ nổ của hai thiên thạch trong tâm trí, nước mắt An Du chảy ròng ròng, hoa huy*t không ngừng co rút.

"A ah, đến rồi, đến rồi...Trần Thương, cho em..."

Hai tay Trần Thương chống ở hai bên người cô, cắm mạnh mấy lần, đè nặng trên người cô không một kẽ hở, gầm một tiếng ngắn ngủi rồi 𝐱𝖚ấ*✝️ 𝖙❗*ռ*𝐡 vào bao.

Hai người chồng lên nhau, hơi thở hỗn loạn mấy giây sau mới phục hồi.

*

Sau h🔴*𝒶*п á*𝒾 hai người quần áo chỉnh tề, dựa vào hai đầu ghế sau xa nhau, nếu như không phải có vết nước thấm ở đệm ghế, mùi hương nồng đậm trong xe chưa tan thì nhìn vào biểu hiện không mấy thân quan thì người ta còn tưởng hai người không có 🍳_ц_🅰️_𝐧 𝒽_ệ gì với nhau.

Nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, An Du xoa xoa dấu ấn lưu lại trên cánh tay, bờ mô𝐧_ⓖ vừa nhấc lên lại hạ xuống, đến gần Trần Thương, ngửa mặt muốn ♓ô●ⓝ lên bờ môi anh.

Trần Thương né tránh, mở hờ mí mắt, nheo mắt nhìn cô.

An Du không kiên trì, cọ cọ trên mặt anh một cách tùy tiện, cười vỗ vỗ vào п.𝐠.ự.𝖈 trái của anh.

"Xuống giường rồi phủi Ⓜ️ô𝐧-ⓖ không nhận người sao?"

Trần Thương cũng cười, nhàn nhạt nhắm mắt, lời nói không lưu lại độ ấm: "Không phải muốn bắt đầu thế nào kết thúc thế đó sao? Đúng ý của em rồi đấy"

An Du lạnh lùng đáp lại: "Ừ."

Xe đang yên tĩnh, An Du đột nhiên mở cửa xe, ngăn gió mưa, vỗ ghế ngồi và thảm sàn.

Cô ra lệnh: "Xuống xe."

Trần Thương ngây người một lát, khóe miệng như có như không nở nụ cười, không lưu luyến, nhấc đôi chân dài bước ra ngoài trời mưa.

"Chờ chút." An Du mở túi, đưa cho anh một tấm danh thiếp, không nói rõ, hất nhẹ cằm lên, nhàn nhạt nói: "...Tùy anh nghĩ thế nào thì nghĩ."

Trần Thương không nhìn, lịch sự bỏ vào túi, quay người rời đi.

Mưa rất nhanh làm ướt quần áo, sắc trời tối om dần ôm lấy người anh rồi dần biến mất trong màn đêm.

An Du ngồi trở lại ghế lái, khuỷu tay chống lên thành cửa sổ, nhìn hai giọt nước mưa lạnh lẽo vốn chạy hai đường riêng biệt song lại tụ lại thành một giọt lớn hơn rồi rơi xuống, khẽ mỉm cười, như trong ngày tuyết rơi năm đó, lái xe trở về nhà mình.

Chương (1-111)