Vay nóng Tima

Truyện:Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế - Chương 099

Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế
Trọn bộ 464 chương
Chương 099
0.00
(0 votes)


Chương (1-464)

Siêu sale Shopee


Hội trưởng Trần không để ý đến hắn.

Hai người quay trở về nhà trong hoảng loạn, bởi vì vội đi nên cửa vẫn chưa đóng kín, những người trong phòng cũng nghe được động tĩnh ở tầng dưới.

Bọn họ không nghe rõ chuyện gì xảy ra ở dưới, nên liền chạy lại chỗ hai người hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì vậy? Có người dám đập cửa tầng mười tám à?"

Tên nhỏ con thuật lại câu chuyện lại từ đầu đến cuối cho họ một lần, cả căn hộ đều trở nên yên tĩnh đến lạ.

Tên nhỏ con nhất quyết muốn dọn ra ngoài: "Hội trưởng Trần, chúng ta nên dọn ra ngoài đi. Cùng lắm thì mình lại đi cướp nhà của người khác nữa, đuổi bọn họ đi, chỗ đó chính là của bọn mình rồi."

Hội trường Trần lườm hắn: "Nhiều đồ ăn như vậy giải quyết thế nào bây giờ, nếu để đám người trong hội biết chuyện này, anh nghĩ họ sẽ không tìm chúng ta để xin ăn sao?"

Có người đóng góp kiến: "Vậy mỗi ngày chúng ta chỉ phát đồ ăn một chút thôi?"

Sắc mặt Trần hội trưởng lạnh tanh: "Không được, đồ ăn hiện giờ chính là sinh mệnh của chúng ta, cách tốt nhất hiện giờ chính là để tên trong phòng kia chết sớm hơn một chút,

"Chỉ cần anh ta chết rồi thì chúng ta cũng không lo về căn bệnh truyền nhiễm đó nữa."

Những người khác không nói gì, tên nhỏ con lại nơm nớp, sợ hãi nói: "Hội trưởng Trần, vậy chúng ta, chúng ta sẽ giết người sao? Nhưng mà chúng ta chưa từng giết người bao giờ."

Hội trưởng Trần: "Giết người nào? Sao chúng ta có thể giết người được?"

Anh ta nói: "Chúng ta là đang tiêu diệt mầm mống lây lan bệnh truyền nhiễm."

"Anh, anh kia, và cả anh nữa, bốn người chúng ta, không đúng, còn có cả bảo mẫu, năm người chúng ta sẽ cùng đi vào, chỉ cần ném Ngô Tấn xuống lầu là mọi chuyện sẽ êm đẹp."

Tên nhỏ con yếu ớt nói: "Nhưng mà tôi không dám đi vào phòng đó nữa, hôm qua tôi vừa vào xong."

"Vậy thì anh cứ ở đây chờ chết đi, chúng ta vào phòng là ném anh ta xuống lầu luông, không tới năm phút đâu, dù sao làm thế cũng tốt hơn ngày nào cũng sống chung với anh ta." Hội trưởng Trần gọi to: "Bảo mẫu!"

Văn Mai ở phòng bếp vội chạy đến, bà ta khom lưng: "Hội trưởng Trần, có chuyện gì vậy?"

"Xé hết đống rèm cửa kia đi, chúng ta sẽ dùng nó để làm lớp bảo vệ, sau đó mặc lên người rồi vào phòng của hội trưởng Ngô."

Văn Mai chần chờ: "Tôi cũng phải vào sao?"

Hội trưởng Trần trừng mắt dữ tợn: "Bà không muốn đi đúng không?"

Văn Mai đoán anh ta muốn bà ta có thể phủi sạch liên quan đến chuyện này nên mới ép bà ta đi cùng, vì thế bà ta mau nói: "Tôi đi tôi đi, vậy chờ tôi chuẩn bị rèm cửa đã."

Khoảng nửa tiếng sau, Văn Mai đã khâu rèm cửa thành mấy cái áo choàng đơn giản, sau đó lục tung tất cả tìm mấy cái bao tay còn sót lại.

Giày của năm người đều được bọc lại bằng túi nhựa, trên mặt còn đeo mặt nạ, những vẫn còn chưa yên tâm họ liền trùm thêm một túi nhựa nữa lên đầu.

Nước nóng cũng đã chuẩn bị xong, sau khi mọi chuyện xong xuôi họ sẽ lập tức đi tắm rửa ngat.

Bởi vì hít thở hơi chút khó khăn, nên bốn người vội vàng mở xích sắt ra, xông vào trong phòng ngủ.

Vừa vào đã thấy Ngô Tấn đang tựa người ở cửa sổ.

Hội trưởng Trần vui mừng ra mặt, tiết kiệm được cả thời gian phải khiêng anh ta đến cửa sổ, hội trưởng Trần nhanh chóng nói: "Còn chờ gì nữa, mau tranh thủ thời gian đi."

Ngô Tấn nghe tiếng xích sắt là đã biết ngay bọn họ định là gì, anh ta nắm chặt chiếc búa đã từng giết người trên tay: "Để tôi xem các người ai dám xông lên, tôi sẽ giết người đó."

Hội trưởng Trần nói: "Không sai, anh đã giết người, nhưng mà bây giờ chúng tôi đâu có giết người đâu mà sợ gì chứ!"

"Nhanh lên!"

Bốn người cùng lao lên, Ngô Tấn giơ cao cái búa lên, nhưng vốn dĩ bây giờ anh ta chẳng còn chút sức lực nào, tuy lúc nãy đã ăn nhiều đồ nhưng vẫn còn rất mệt mỏi.

Nhát búa nện lên người đối phương chẳng có chút sát thương nào cả.

Vì cửa sổ hơi cao nên để đỡ tốn sức hơn, tên nhỏ con với hội trưởng Trần đã kéo hai cái ghế tới, một cái bên phải một cái bên trái, hội trưởng Trần đảm nhiệm lôi Ngô Tấn lên trên bệ cửa.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-464)