← Ch.171 | Ch.173 → |
Tôn Vĩnh Siêu ngạc nhiên nhìn Nguyễn Ngưng: "Cô Nguyễn đúng là có năng lực quan sát."
Nguyễn Ngưng lắc đầu: "Vốn dĩ mọi người đã không có đủ người để duy trì hoạt động, vẫn còn muốn phái người đi đến tỉnh Hắc Hải, các cung đường ở đó đều cao hơn so với mực nước biển, cần phải trèo đèo lội suối."
"Tôi đoán, hơn một nửa sở chỉ huy của tỉnh Bắc Hải đều nằm trong công trình phòng ngự dưới lòng đất, bọn họ có thể vẫn còn một cơ hội sống sót, nhưng đội ngũ mà các anh phái đi, sẽ không còn hy vọng trở về."
Tôn Vĩnh Siêu cau mày không nói lời nào.
Thực ra hậu quả của toàn bộ quyết sách này đều có thể đoán ra được, nhưng không có sự viện trợ của tỉnh Hắc Hải, thì bọn họ cũng rơi vào tình thế khó khăn, chỉ có thể đánh liều một phen."
Giọng điệu của Nghiêm Nhược Tuyết cứng ngắc: "Vậy cô nói phải làm sao, chúng ta phải ngồi đây chờ chết sao?"
Nguyễn Ngưng lại nhìn tấm bản đồ kia: "Thực ra mọi người có thể nghĩ cách đi đến phía bắc."
Nghiêm Nhược Tuyết sửng sốt: "Cô nói đi đến phía nam thì tôi có thể hiểu được, dù sao ở đó có thể không lạnh như vậy, chúng ta đi đến phía bắc để làm gì?"
Nguyễn Ngưng nói: "Đi đến phía nam cũng vô ích thôi, không phải mọi người đã thông báo rồi sao, càng đi về phía nam thì ngập lụt càng nghiêm trọng, bọn họ còn giữ lại được cái gì nữa?"
"Ngược lại ở phía bắc, mùa đông vẫn luôn lạnh giá, cho nên chức năng giữ nhiệt của các tòa nhà ở đó tốt hơn của chúng ta."
"Hơn nữa bọn họ sẽ cố ý để lại quần áo mùa đông, sự sụt giảm người trong đợt rét này chắc chắn không nghiêm trọng như chúng ta, ngược lại dẫn đến đồ ăn của bọn họ không dồi dào."
"Đi đến đó chỉ mất khoảng một tháng, chúng ta có thể mang theo một chút bánh quy nén hoặc mấy đồ khác qua đó, tìm bọn họ đổi lấy đồ mùa đông."
Tôn Vĩnh Siêu mở miệng nói: "Bây giờ bánh quy nén của chúng tôi cũng chỉ đủ trong bốn tháng, sau khi mang qua đó chúng tôi ăn bằng gì?"
Nguyễn Ngưng nói: "Bây giờ trại tị nạn có khoảng hơn mười ngàn người, cho dù có mười ngàn người, để bọn họ mặc quần áo bây giờ đi ra ngoài, bốn tháng có thể còn lại 500 người là cũng không tệ."
"Đến lúc đó mọi người có bánh quy nén, hơn nữa còn có thêm nhiều thời gian để ăn."
Tôn Vĩnh Siêu im lặng.
Hai mắt của Nghiêm Nhược Tuyết sáng lên: "Những lời cô nói có thể thật sự là giải pháp, hơn nữa chúng ta mang đồ ăn qua đó, người phía Bắc có thể tiếp tục sống."
"Chỉ cần có thêm nhiều người sống, chúng ta mới có hy vọng."
Nguyễn Ngưng nhìn Nghiêm Nhược Tuyết một cái.
Theo như mô tả của tiểu thuyết, cha mẹ cô ấy đều ở trong sở chỉ huy của tỉnh Hắc Hải, nhưng cô ấy lại nguyện ý thay đổi lộ trình.
Bỗng nhiên Nguyễn Ngưng không biết trong lòng mình có suy nghĩ gì, đương nhiên phái người qua đó cũng không thể đến được sở chỉ huy của tỉnh Hắc Hải, nhưng trong lòng ai lại không ôm một tia hi vọng chứ?
Nghiêm Nhược Tuyết siết chặt nắm đấm, nghiến răng nói: "Tôi đồng ý với phương án này, sẽ đi báo cáo lại với lãnh đạo."
Tôn Vĩnh Siêu thở dài một hơi: "Về nguyên tắc thì tôi cũng đồng ý, thực sự vẫn hy vọng nhiều hơn vào việc đi đến tỉnh Hắc Hải.... Nhược Tuyết, cô đi báo cáo với lãnh đạo trước, tôi nói chuyện với cô Nguyễn thêm một lát nữa."
Nghiêm Nhược Tuyết gật đầu, lập tức đi ngay ra ngoài.
Nhưng đây chính là chồng sắp cưới của cô ấy đó.
Khó trách Sở Định Phong có nói mấy trăm ngàn lời vẫn không thể nào lung lay được cô ấy, đúng là chẳng có chút tế bào yêu đương nào cả.
Nguyễn Ngưng bái phục trong lòng, nhìn Tôn Vĩnh Siêu: "Anh Siêu, không phải anh vẫn còn có lo ngại gì sao, sợ lương thực không đủ?"
Tôn Vĩnh Siêu thở dài: "Đúng. Dù sao trong hoàn cảnh bây giờ cũng không trồng được cái gì ăn, mỗi ngày chúng tôi đều miệng ăn núi lở."
Nguyễn Ngưng bật cười: "Đây chính là mục đích hôm nay tôi muốn gặp anh."
← Ch. 171 | Ch. 173 → |