← Ch.135 | Ch.137 → |
Chớp mắt một cái, trời đã mưa ròng rã suốt hai tháng.
Lúc này, thời kỳ dịch bệnh được ghi trong tiểu thuyết gốc cũng đã đến.
Nhiệt độ đang lặng lẽ giảm xuống.
Hôm nay lúc ra ngoài, Nguyễn Ngưng phát hiện có rất nhiều người bị ho, mặt mày tái nhợt, uể oải lảo đảo đi vớt tảo
Để sống sót, hầu hết mọi người đều đã đốt tất cả những gì có thể đốt ở trong nhà, kể cả quần áo. Hiện tại, nhiệt độ đã giảm đi một chút, họ phải bất chấp mưa lạnh để đi hái tảo, điều đó khiến việc sinh tồn của họ càng khó khăn hơn.
Ngay cả khi có quần áo dày thì cũng sẽ bị nước mưa xối ướt làm nó trở nên nặng nề hơn, như thế thà rằng không mặc vẫn hơn.
Trong điều kiện như vậy, sức đề kháng của nhiều người bị giảm xuống.
Nguyễn Ngưng kinh hồn bạt vía, trong lúc trao đổi vật tư, cô giả bộ thản nhiên nói với nhân viên phát đồ ăn: "Gần đây có nhiều người bị cảm lạnh quá, không biết có sao không?"
Nhân viên công tác kia than thở: "Đúng vậy, trong trại tị nạn có rất nhiều người bị cảm, có người còn bị sốt, bây giờ đang ầm ĩ đòi thuốc, nhưng chúng tôi lấy đâu ra thuốc chứ? Tất cả các cán bộ, chiến sĩ quân y của chúng tôi đều đã bị điều đi hết rồi."
Hèn chi Tôn Vĩnh Siêu không tới đây.
Nguyễn Ngưng thở dài trong lòng: "Vậy anh nhớ giữ gìn sức khỏe."
Cô không nói mấy câu như gần đây đừng đến những nơi đông người bởi vì bây giờ nhân viên công tác còn phải ở trên thuyền để trao đổi vật tư, bọn họ có thể giảm tiếp xúc với nhiều người được sao?
Lúc chuẩn bị rời đi, nhân viên công tác đột nhiên nói: "Đúng rồi, cô có nhìn thấy thông báo ở bên cạnh không, bây giờ chính phủ đang ráo riết tuyển dụng bác sĩ và y tá, chỉ cần hai người này đến làm việc ở trại tị nạn, mỗi ngày bọn họ có thể nhận được nửa ký bánh quy nén."
Nguyễn Ngưng giả bộ ngạc nhiên: "Nhiều thế à!"
Nhân viên công tác nói: "Đúng vậy, cho nên nếu cô có quen ai là bác sĩ hay y tá thì nhớ nói với bọn họ một tiếng."
Nguyễn Ngưng thuận miệng nói: "Chắc chắn rồi."
Đêm đó, Nguyễn Ngưng ngồi dưới đất bắt đầu sắp xếp lại hàng tồn kho của mình.
Trước khi xuyên qua, cô đặt hai hộp thuốc kháng viêm vào không gian tủ lạnh, hiện tại có tổng cộng ba trăm hai mươi mốt hộp, tức là bảy ngàn bốn trăm tám mươi tám viên.
Mỗi loại thuốc ibuprofen, acetaminophen và Cảm Khang đều được làm mới một trăm năm mươi sáu hộp, nghĩa là số lượng hai loại thuốc ibuprofen, acetaminophen có khoảng bảy ngàn bốn trăm tám mươi tám viên, còn Cảm Khang thì ít hơn, chỉ có hai ngàn tám trăm linh tám viên.
Có một trăm năm mươi sáu lọ vitamin được làm mới, mỗi lọ có một trăm viên.
Ngoài ra, trước đây cô còn tích trữ được một xe thuốc ở trên cao tốc nhưng Nguyễn Ngưng chưa từng sắp xếp nó lại, nên cô nhanh chóng lấy các hộp thuốc ra và sắp xếp từng cái một.
Trong đó có khá nhiều thuốc hạ sốt, đặc biệt có năm hộp thuốc nước hạ sốt cho trẻ em, mỗi hộp có khoảng một trăm lọ.
Thuốc này chống chỉ định dùng cho người già và phụ nữ có thai, Nguyễn Ngưng để lại hai hộp.
Mặt khác, có năm hộp thuốc hạ sốt, mỗi hộp có khoảng bốn mươi lọ, tức là hai trăm lọ.
Ngoài thuốc hạ sốt, còn có thuốc cảm, tổng cộng có khoảng hai mươi hộp.
Nhiều thuốc như vậy, cô cảm thấy cho dù có dùng làm cơm cũng ăn không hết, huống chi mỗi ngày không gian tủ lạnh còn có thể làm mới gấp ba lần thuốc hạ sốt và thuốc chống viêm.
Thay vì để chúng bám bụi trong không gian của cô, tốt hơn hết là lấy những loại thuốc này ra.
Vấn đề là làm thế nào để đưa nó ra ngoài? Bây giờ bên ngoài đang có lũ lụt, cô không biết sở chỉ huy tỉnh, thành phố ở đâu.
Chắc chắn không thể vứt đại vào một tòa nhà nào đó, nếu không bị người khác nhặt được rồi mang đi bán với giá cao thì cuối cùng chỉ có những người giàu mới mua được.
Vẫn còn một cách khác, chính là ngày mai lúc đến chỗ trao đổi vật tư, cô sẽ nghĩ cách ném nó lên thuyền.
Nhưng nơi này được canh phòng nghiêm ngặt, cô vào đó thế nào đây?
← Ch. 135 | Ch. 137 → |