Phản bội
← Ch.11 | Ch.13 → |
Bên ngoài gió to mưa điên cuồng, đã không thấy bóng dáng Vân Sở, tôi tìm anh thế nào, tôi tìm anh thế nào?
Đau đớn trong lòng đã không thể kềm nổi, mặc gió mưa quất vào đau rát, tôi che mặt khóc, khóc thất thanh, khóc tuyệt vọng, khóc cho ra những nỗi đau, khóc cho hết những tình cảm đang cố kìm chế. Nếu câu chuyện Tình Nhi kể là thật, vậy là kiếp trước, Vân Sở để lại trong lòng tôi một giọt nước mắt, như một câu thần chú đánh vào tim, cho nên kiếp này, tôi mới không thể thờ ơ. Tôi lau mặt, nước mưa hay nước mắt, tôi đã thể phân biệt.
"Bởi vì anh ấy đau, tôi mới có thể hôn anh, ôm anh...Tôi chỉ lợi dụng anh, lợi dụng anh để chữa vết thương lòng!"
"Vậy tiếp tục lợi dụng đi!"
...
"Ta có yêu cầu nàng thích ta sao?"
...
Mỗi câu, đều rõ ràng như trước mắt. Đau quá, đau quá...
...
Một chiếc ô che lên đầu tôi.
Là anh, nhất định là anh!
Tôi mừng như điên.
"Anh đã trở lại?!"
Thấy rõ người tới, nụ cười trên môi tôi đông cứng, không phải anh, không phải anh.... . Nỗi thất vọng quá lớn, tôi đã không thể che giấu.
"Coi chừng sinh bệnh, trở vào đi." Hiên Viên Vũ cau mày nói.
"Không! Tôi còn chưa tìm được Vân Sở!" Tôi kiên quyết lắc đầu.
"Mưa to gió lớn, đi đâu tìm?!"
"Tìm không thấy tôi sẽ đứng đây, lập tức có thể thấy mà chờ!" Tôi đứng ra phía con đường duy nhất vào thôn.
"Đi về!" Hiên Viên Vũ ngang ngược túm tay kéo tôi lại.
"Tôi không về!" Tôi giật mạnh tay ra, bây giờ dù có là anh Lăng đứng trước mặt, tôi cũng không thể nghe anh ấy mà về!
Hai mắt trừng nhau một lúc, cuối cùng anh ta đi tới trước, che ô cho tôi, "Tôi chờ với cô!"
Bây giờ, tôi cũng không còn hơi sức mà cãi, chỉ cần đừng bắt tôi về, chỉ cần để lòng tôi thoải mái và có thể chờ ở con đường này.... . Muốn sao cũng được..
....
Hết mưa, ngừng gió, anh vẫn chưa về...
Bình minh xua tan màn đêm, anh vẫn chưa về...
Ánh mắt trời đầu tiên buổi sáng sớm chiếu trên mặt đất...
Một bóng trắng dắt một con ngựa trắng chật vật, mỏi mệt, đón ánh vàng dương quang, chậm rãi đi tới, vẻ mặt mệt mỏi và suy sụp.
"Vân..." Chân đã tê dại không thể đứng thẳng, từ rất xa, tôi vẫn nhận ra anh.
Mừng như điên, lập tức tràn đầy sức lực. Tôi nhảy cẫng lên, nhào vào lòng anh. Anh ôm tôi, chậm rãi đẩy ra, khoảng cách vừa đủ, nửa gần nửa xa.
"Anh đã về? Anh bình an, thật là tốt quá!" Tôi kích động. Anh lại rất xa cách, lẳng lặng gật đầu, hình ra tôi đang mệt, "Lên ngựa đi, ta đưa nàng về."
"Được! Được!" Không dám không nghe, chỉ sợ trái ý, anh lại biến mất.
Anh hơi vận sức, đặt tôi lên ngựa, vẫn lẳng lặng như cũ, trầm mặc nắm cương, đi ngang qua Hiên Viên Vũ – cả người phát ra một hơi khí lạnh, anh chỉ thản nhiên gật đầu một cái. Anh như vậy quá bình tĩnh. Tuy rằng anh vẫn luôn bình tĩnh, nhưng...
Tôi chỉ có thể kéo cương ngựa, yên lặng nhìn anh, chỉ muốn lại được nhìn thấy nụ cười của anh.
"Tôi hát cho anh nghe, được không?!" Anh không trả lời. Mặt dày luôn.
"Hòa thượng trẻ xuống núi đi khất thực, hòa thượng già dặn dò
Dưới chân núi, cô gái là con cọp
Có gặp phải, nhớ trăm ngàn lần né tránh
Đi qua một thôn lại một trại, hòa thượng trẻ thầm nghĩ
Vì sao con cọp chẳng ăn người, lại còn rất đáng yêu?
Hòa thượng già lặng lẽ cảnh báo học trò
Con cọp loại đó mới lợi hại nhất
Hòa thượng trẻ sợ tới mức chạy lẹ
Sư phụ ơi! A a a a, không xong rồi
Con cọp đã xông vào trong lòng học trò.
A di đà phật, dưới chân núi, cô gái là con cọp, hòa thượng trẻ thế nào mới tránh xa."[11]
...
Hát bài hát này, tưởng khiến anh cười, anh hẳn phải cười, bài hát thật buồn cười mà...
Anh vẫn như tượng, mắt điếc tai ngơ. Anh cười không nổi...Yên lặng như cũ, lẳng lặng bước đi trên đường... Bên cạnh, mặt Hiên Viên Vũ lạnh hơn ... Khổ rồi...
...
Sân rất yên lặng, lặng đến nỗi chỉ nghe tiếng thở nhẹ nhàng.
Chỉ thấy Thanh Thanh ngã ngồi trước hành lang phòng Tình Nhi, trừng mắt sợ hãi, thở hổn hển. Cô nàng mới nhìn thấy chúng tôi về, oà khóc.
"Vương gia.... Vương gia.... . Tiểu thư.... Tiểu thư.... ."
Vân Sở theo hướng tay cô chỉ, vội đi vào. Anh đứng lặng, cả khuôn mặt trắng nhợt. Tôi cũng tò mò chạy tới. Một đôi chân đi giầy thêu lắc lư trong không trung...
"A!" Tôi hét chói tai. Vân Sở ôm lấy tôi, vùi đầu tôi vào lòng anh, không cho tôi ngẩng đầu, tay anh hơi run rẩy.
"Tiểu thư.... . Thắt cổ ..." Y như giọng ma nữ, tôi và Vân Sở không thể nhận ra, là giọng Thanh Thanh khóc tức tưởi.
"Nàng trở về phòng, lập tức!" Vân Sở tỉnh táo lại, ra lệnh cho tôi.
"Không! Có phải tôi hại chết cô ấy không?! Là tôi!" Tôi hoảng loạn, tôi không thể thừa nhận! Vì sao.... Cô ấy lại.... Là vì tôi xúi giục cô ấy thổ lộ với Vân Sở, nên mới.... . Mạng người sao lại mỏng manh như vậy. ....
"Mặc kệ nàng ấy, nếu thật sự là tự sát, người hại chết nàng ấy cũng là ta. Nàng trở về phòng đi!" Anh giữ chặt cơ thể tôi – điên cuồng vùng vẫy, ôm chặt tôi.
Anh quá tỉnh táo, sự tỉnh táo có phần lạnh lùng như máu... "Tôi không đi! Tôi đáng chết! Vì sao tôi còn sống! Vì sao!" Vì sao lại xuyên không đến nơi này?! Anh bình tĩnh đẩy tôi ra, nhìn về Hiên Viên Vũ ở đằng sau, lạnh lùng ra lệnh: "Ôm lấy nàng, đừng để nàng tự làm mình bị thương!"
Ngay sau đó, tôi rơi vào vòng tay Hiên Viên Vũ. Tôi không giãy dụa, bởi vì, tôi không muốn bị Hiên Viên Vũ ôm. Tôi chỉ có thể khóc điên dại.
Tôi hại chết một người, tôi hại chết Tình Nhi... Vân Sở bình tĩnh bước qua, anh hạ xác Tình Nhi xuống, nhẹ nhàng đặt trên giường, anh ngồi bên giường của cô, lẳng lặng nhìn cô, hồi lâu, hồi lâu.... . Lâu như đã qua một thế kỷ... Mạng người mỏng manh! Như mạng của Tình Nhi, quá mỏng manh... Tôi đã khóc đến khàn giọng... Hiên Viên Vũ nhẹ nhàng vỗ lưng, an ủi tôi.... Vân Sở chậm rãi hướng lại gần môi Tình Nhi.... Anh định hôn cô ấy? Hôn một cái xác? ... Tôi trừng mắt, nước mắt chảy không tiếng động. Khi mũi anh và mũi cô ấy gần như chạm vào nhau, anh dừng lại, nhíu mày, lại yên lặng hít một hơi. Ánh mắt sắc bén quét ra phía sau tôi. Anh nắm tay Tình Nhi, cẩn thận kiểm tra từng móng tay cô ấy. Sau đó nhẹ nhàng đặt tay Tình Nhi vào chăn, vén chăn bông đắp lên mặt cô ấy, nhẹ nhàng mà quý trọng. Anh chậm rãi đứng thẳng lên, từng bước một tiến lại gần tôi, trên mặt anh là sự lạnh lẽo tôi chưa từng thấy. Anh luôn luôn lãnh đạm với mọi thứ, nhưng chưa từng lạnh lẽo như vậy... Anh kéo tôi từ trong lòng Hiên Viên Vũ mà không nói một lời, đẩy tôi ra phía sau anh. Trong tay anh là một thanh kiếm, mũi kiếm sắc bén chỉ ngay cổ họng Hiên Viên Vũ.
"Nói! Vì sao giết cô ấy?!" Giọng anh lạnh đến nỗi bầu không khí quanh anh, trong vòng ba thước như đóng băng. Anh điên rồi sao? Tình Nhi rõ ràng là tự sát mà!
"Ta không giết!" Hiên Viên Vũ cười lạnh, rất bình tĩnh tự nhiên. Hiên Viên Vũ cả đêm đều đứng cạnh tôi! Tôi là nhân chứng tốt nhất!
"Ăn chia không đều?" Vân Sở lạnh lùng hỏi. Hoá ra cái gì anh cũng biết. Tôi căng thẳng nắm lấy ống tay áo anh. Hiên Viên Vũ vẫn như cũ, hờ hững cười lạnh.
"Ta đã mở một mắt nhắm một mắt, làm như không biết chuyện các ngươi buôn muối còn giúp Thạc phủ hoạt động, ngươi vì sao còn muốn giết cô ấy?" Hiên Viên Vũ nhìn tôi, nói từng chữ một: "Ta – không – có!"
"Vân Sở, anh ta không giết Tình Nhi đâu, cả đêm anh ấy đứng chờ anh với tôi!" Tôi vội vàng chen vào giữa hai người, định đẩy mũi kiếm của Vân Sở ra khỏi Hiên Viên Vũ. Cho dù là ăn chia không đều, cho dù họ từng có mâu thuẫn, nhưng Tình Nhi đúng là tự sát!
"Đứng ra phía sau ta!" Vân Sở lạnh lùng ra lệnh.
"Anh nghe tôi nói..."
"Câm miệng! Đi ra đằng sau!" Anh không thèm nghe. Tôi tức đến phát run, anh ta làm sao có thể đổ oan cho người ta như vậy, tôi cũng hừ lạnh.
"Tôi nói là không phải anh ta! Anh định làm gì?!"
"Giết hắn!" Anh ta lạnh lùng nói. Anh ta nghĩ giết người cũng như giết một con vật? Anh ta khát máu như vậy, thực sự làm tôi rất khó chịu. Hiên Viên Vũ cười càng lạnh lẽo.
"Ngươi cho là giết ta đơn giản như vậy? Ngay cả Tiêu Dao Vương võ công cái thế, trong mắt Hiên Viên Vũ ta, ai thắng ai thua còn chưa chắc!" Sát khí, chung quanh bao trùm trong sát khí kinh khủng. Ai cũng không thể làm người kia bị thương! Tôi không cho phép!
"Đủ rồi! Ái Tân Giác La Vân Sở, anh điên đủ chưa?!" Chỉ cần Vân Sở không ra tay, Hiên Viên Vũ cũng sẽ không ra tay.
"Tránh ra!" Anh ta lạnh lùng nói với tôi.
"Tôi không cho! Anh muốn giết anh ta thì giết tôi trước đi!" Tôi đứng che chắn trước mặt Hiên Viên Vũ, giơ hai cánh tay gầy gò ra. Tôi có thể không? Nếu không, hai người đó nhất định sẽ đổ máu. Tôi chỉ có thể lấy chính mình đánh cược, bởi vì tôi tin, tôi sẽ thắng. Anh ta nhìn chằm chằm vào tôi thật lâu, dường như chưa bao giờ quen biết tôi, đột nhiên anh ta cười, buông kiếm, lạnh lùng nói: "Tốt lắm! Tiết Bảo Bảo! Nàng vì một gã nam nhân mới quen biết ngày một ngày hai mà đối xử với ta như vậy! Tốt lắm!" Nụ cười của anh ta làm tôi run rẩy, tôi đứng lặng.
"Bảo Nhi, chúng ta đi!" Hiên Viên Vũ đã kéo tay tôi, chạy ra ngoài. Đần độn một lúc, tôi đã ngồi chung với anh ta trên lưng một con ngựa, phi như gió.
????
Tôi quay đầu, Vân Sở đứng ngoài cửa, rất xa, ánh mắt lạnh như băng mà tuyệt vọng.
Vì sao? Tôi lại đi cùng Hiên Viên Vũ?
"Tôi phải về!" Tôi giãy dụa trong lòng Hiên Viên Vũ.
"Nàng không thể trở về, nàng đã chọn tin ta, nghĩa là lựa chọn phản bội Tiêu Dao Vương, sau này, các người không còn là bằng hữu, mà đã là kẻ thù rồi, nhớ cho kỹ vào!"
Giọng Hiên Viên Vũ theo gió đập vào tai tôi.
Kẻ thù?
Tôi lại quay đầu, bóng dáng anh càng ngày càng mơ hồ.
Không được, không được!
Anh ấy mãi mãi không thể là kẻ thù của tôi!
Chúng tôi thế nào lại thành ra như vậy?
...
← Ch. 11 | Ch. 13 → |