Mì Nướng Cá Chép, Lẩu 4
← Ch.191 | Ch.193 → |
Quách Mai cằn nhằn mắng cả nửa ngày, cho đến khi ngửi thấy mùi khét trong nồi mới kêu lên một tiếng.
Thời Hướng Đông bị vợ chỉ mặt mắng, mắng xong ông ta trông như không có việc gì, ngược lại nắm được trọng điểm: "Bà nói nửa năm nay Tiểu Nhiễm không gọi điện thoại về, vậy phí hợp đồng mà bên công ty nói đâu? Không phải bảo nửa năm gửi một lần sao?"
Nói tới chuyện này, Quách Mai lại càng tức giận, "bụp" một tiếng vứt miếng thịt hầm cháy xém lên bàn, trên mặt đều là nét mỉa mai: "Còn nói nữa, tháng trước tôi gọi điện thoại qua hỏi, số đó bây giờ không kết nối được."
Thời Hướng Đông: "Không kết nối được?"
Quách Mai trước giờ chẳng hề cho người đàn ông không biết tranh giành này chút mặt mũi nào: "Không liên lạc được, tôi gọi xong thì nói ngay với ông, lẽ nào ông không để trong lòng sao?"
Thời Hướng Đông nhíu mày: "Vậy Tiểu Nhiễm cũng không thể cứ ở bên ngoài được? Công ty của nó chắc không có vấn đề gì."
Quách Mai vốn đã có nhiều suy nghĩ, điện thoại không gọi được thì bà ta đã nghĩ đến rất nhiều khả năng, suy đoán lớn nhất đó là hồi trước Thời Nhiễm ký hợp đồng với công ty kia có khả năng là một công ty không sạch sẽ gì.
Lúc này nghe Thời Hướng Đông nói muốn tìm Thời Nhiễm về, Quách Mai trợn trừng mắt: "Được thôi, ông đi đi, đừng trách tôi không nhắc nhở ông, điện thoại ông còn không có, ông nghĩ rằng tự mình có thể tìm được sao? Hơn nữa, cho dù có tìm được, thì ông tính thế nào? Hợp đồng ký mười năm, ông có gan thì đi mà đưa cháu gái ông về."
Tuy rằng Quách Mai oán giận Thời Nhiễm không gửi tiền về, nhưng bà ta cũng không cố chấp muốn tìm Thời Nhiễm về, dù sao cũng không phải con ruột. Nếu bên ngoài xảy ra chuyện gì, cũng chẳng liên quan đến người dì như bà ta.
Thời Hướng Đông nhíu mày chặt hơn: "Thế không tìm nữa à?"
Quách Mai: "Ông đi mà tìm! Tự mình đặt vé đi!"
Thời Hướng Đông thở dài một hơi, rốt cuộc vẫn không nói lời nào.
Chỉ là ông ta không nói, thì Quách Mai nói.
Trong lòng Quách Mai tuy rằng sợ bên Thời Nhiễm có nguy hiểm gì, nhưng bảo bà ta buông tha hoàn toàn cho đứa cháu gái Thời Nhiễm này, bà ta có hơi tiếc.
Một trăm nghìn đồng mà công ty kia hứa làm phí hợp đồng vẫn chưa đưa hết kìa!
Hơn nữa, Thời Nhiễm lớn lên xinh đẹp, giới thiệu cho bất kỳ đối tượng nào ở quê cũng có thể lấy được khoản sính lễ không hề thấp.
Quách Mai nghĩ đi nghĩ lại, vẫn nói: "Đợi qua Quốc Khánh đi, còn không liên lạc được thì chúng ta đến thành phố B tìm nó."
Lúc trước ký hợp đồng không chỉ có số điện thoại, còn có cả địa chỉ công ty nữa phải không?
Đến lúc đó đi xem là được.
Quách Mai rối như tơ vò, thấy con trai Thời Kiệt đeo tai nghe chơi game, lòng lại càng thêm phiền não.
"Đừng chơi nữa! Mau ăn cơm đi, ăn xong rồi thì ăn bánh Trung thu."
Thời Kiệt duỗi lưng, cầm đũa gạt thức ăn vài cái: "Con nhạt mồm lắm, không muốn ăn."
"Thế con lấy bánh Trung thu ăn đi."
Thời Kiệt còn ghét bỏ hơn: "Không ăn, bánh Trung thu chẳng có nhân gì cả, vừa cứng vừa khó ăn."
Quách Mai bới tung đống bánh Trung thu trong nhà một lúc, tìm ra cái chân giò hun khói Vân Nam duy nhất ở trong đưa cho con trai: "Con ăn cái này đi, cái này là thịt."
Thời Kiệt nhận lấy bánh Trung thu, làm như tùy ý nhấc lên: "Mẹ, cho con thêm hai nghìn đồng nữa đi."
Lòng Quách Mai như nhỏ máu, nhưng vẫn ôn tồn hỏi: "Cần tiền làm gì? Hai ngày trước mới đưa cho con hai nghìn đồng rồi mà?"
Thời Kiệt hùng hồn nói: "Con có bạn gái rồi, chi tiêu nhất định phải nhiều hơn chứ."
Quách Mai có tâm mắng vài câu, lại sợ con trai nghe xong mất hứng, chỉ có thể lầm bầm: "Yêu đương thì phải tiêu tiền của con à? Không phải là đứa đào mỏ đấy chứ?"
Thời Kiệt không kiên nhẫn nói: "Đều như thế hết, mẹ có cho không?"
Đối với con trai, Quách Mai luôn rất khoan dung, luôn miệng nói: "Đưa đưa đưa."
Thời Kiệt thấy sắc mặt mẹ không tốt, cầm tiền rồi dỗ dành hai câu: "Điều kiện của gia đình bạn gái con rất tốt, mẹ, mẹ đừng hồ đồ, con yêu đương khoảng hai năm, rồi con sẽ moi hết."
Quách Mai luôn miệng đồng ý, đợi đến khi con trai cầm tai nghe về phòng. Nụ cười trên mặt Quách Mai liền sụp xuống.
Nói thì dễ nghe đấy, nhưng chi tiêu trong nhà quả thực không hề nhỏ.
Tưởng rằng sau khi con trai lên đại học thì sẽ khá hơn chút, ai dè chi tiêu lại càng nhiều hơn, còn không bằng lúc học cấp 3.
"Đợi đến ngày Quốc Khánh thì chúng ta sẽ đi thành phố B!"
Trong nhà đang cần tiền gấp, không hỏi Thời Nhiễm thì hỏi ai đây?
*
Ăn tết Trung thu xong, Thời Nhiễm phát hiện ra một chuyện.
Đó chính là cửa hàng nhỏ của cô hình như hot ở chỗ nào đó.
Nhìn lượng khách ngày càng nhiều, Thời Nhiễm bèn hỏi Tiểu Mễ và Chu Mẫn.
Chu Mẫn là một người chuyên hóng chuyện, hứng chí bừng bừng lấy điện thoại ra phổ cập tin tức mới nhất cho Thời Nhiễm.
"Cô không biết sao? App giao đồ ăn Gấu Trúc quảng cáo cửa hàng của cô là cửa hàng đặc sắc đó."
← Ch. 191 | Ch. 193 → |