Bánh Trung Thu 1
← Ch.185 | Ch.187 → |
Hạ Thanh Vân đầy đắc ý đi về nhà.
Vừa rồi khi hẹn hò với cô gái lớn tuổi hơn kia, anh ta đã uống hai ly rượu, bị hơi nóng của mùa hè phả vào người, cho nên đầu óc có chút choáng váng.
Lúc đi xuống tầng dưới, anh ta thấy cách đó không xa có một con mèo trắng đang nhìn chằm chằm vào mình với đôi mắt sáng quắc.
Không biết tại sao, đột nhiên anh ta cảm thấy hoảng loạn.
Để che giấu sự chột dạ này, anh ta nhìn xung quanh thấy không có ai, lập tức giơ chân đá một cái, miệng còn mắng chửi những lời thô tục: "Mèo hoang từ đâu ra vậy! Cút đi!"
Trại Linh nhanh chóng lắc mình, cái chân đá lên của Hạ Thanh Vân căn bản không đụng được một sợi lông của anh.
Hạ Thanh Vân đá hụt một cái, trong lòng vô cùng tức giận, tìm cục đá trên mặt đất muốn đập Trại Linh.
Đúng lúc này, điện thoại di động của anh ta đổ chuông.
Hạ Thanh Vân gần như lập tức tỉnh rượu, vội vàng nhận điện thoại.
Nhưng khi nghe thấy giọng nói của phía bên kia, cơn nóng máu của anh ta lại giảm đi.
"Ồ, là anh à."
"Ha, cách anh nói cũng được đấy."
"Yên tâm đi, tôi không chỉ chăm chăm vào một người, có vài người đổi qua lại, không ai phát hiện ra được."
"Nhưng tôi phải nói với anh này, tuần tới tôi sẽ đưa một người về nhà. Cô gái này có điều kiện tốt, người địa phương, có nhà có xe, cũng được người lớn trong nhà nuông chiều, lại là con một."
Nói xong, Hạ Thanh Vân vui vẻ nhếch mày: "Sau khi kết hôn, vận may của cô ấy kém như vậy có xảy ra chuyện gì thì có thể trách ai chứ?"
Hạ Thanh Vân cúp điện thoại ngâm nga bài hát đi lên tầng.
Trại Linh ngồi trong bụi hoa của tiểu khu, lắc đầu mèo rời đi.
Chuyện lần này không cần hỏi nhiều anh cũng biết chuyện gì xảy ra, nhất định là người đàn ông này giả bộ lấy danh nghĩa yêu đương để mượn vận may.
Trạch Linh là linh thể trời sinh, cực kỳ nhạy bén với thứ gọi là vận may.
Bản thân con người không có khả năng nhìn thấy vận may, đương nhiên không thể làm chuyện ác gì.
Nhưng không ngăn được vài người lòng dạ xấu xa, dùng trăm phương ngàn kế để cướp đoạt may mắn của người khác.
Chuyện mượn vận này, có thể là lấy đồ của đối phương rồi tìm người hiểu biết cách làm, cũng có nhiều thủ đoạn thô lỗ.
Ví dụ như nếu một người thường xuyên nói về may mắn.
Con người rất tin tưởng những lời nói ngoài miệng có thể trở thành sự thật, giống như Hoàng Bì Tử*cầu ấn, là những yêu tinh sắp sửa thành người cản đường người khác hỏi mình có giống người hay không. Được con người công nhận là có thể biến thành người.
*Con quái vật trong "Ma Thổi Đèn", không phải là một con chồn bình thường được mô tả trong nguyên tác, mà là "Hoàng Đại Tiên", người đã trở thành linh hồn và được người dân miền núi địa phương tôn thờ.
*Con quái vật trong "Ma Thổi Đèn", không phải là một con chồn bình thường được mô tả trong nguyên tác, mà là "Hoàng Đại Tiên", người đã trở thành linh hồn và được người dân miền núi địa phương tôn thờ.
Mà đây miệng nói mượn vận may, chính là hỏi mượn vận may của người khác.
Đôi khi chỉ cần một câu đơn giản, là có thể chia đi chút may mắn.
Về phần Hạ Thanh Vân, có thể mượn vận may của vài người, đại khái chính là dùng kiểu miệng cầu ấn kia.
Trại Linh nghĩ một vuốt vừa rồi của mình gần như đã bắt hết vận may mà tên kia mượn được, nếu Hạ Thanh Vân muốn mượn lại, phải đi gặp mấy người kia một lần nữa.
Lần này Trại Linh khịt mũi coi thường, cùng lắm thì sắp tới anh thường xuyên đến đây, mỗi lần gặp mặt đều bắt hết của anh ta!
*
Sau khi về đến nhà, đầu tiên Hạ Thanh Vân cầm điện thoại di động lần lượt gửi tin nhắn cho mấy cô gái như thường lệ. Gửi xong anh ta cũng không để ý, trực tiếp đi tắm.
Đợi đến khi tắm rửa xong quay ra, Hạ Thanh Vân mới phát hiện có gì đó không ổn.
Trước đây mỗi lần anh ta gửi tin nhắn, lần nào cũng được trả lời. Nhưng hôm nay đã nửa tiếng trôi qua, hình như không hề có một tin nhắn trả lời nào?
Hạ Thanh Vân cảm thấy không đúng, mở từng nhóm ra kiểm tra.
Lúc này anh ra mới phát hiện...
Vừa nãy không biết tại sao anh ta lại gửi nhầm tin nhắn!
Tin nhắn hỏi thăm đối phương ăn cơm chưa bị gửi nhầm đến một cô gái nói hôm nay cô ấy ăn kiêng.
Tin nhắn khen đối phương hôm nay mặc váy cực kỳ xinh đẹp lại gửi nhầm cho cô gái hôm nay không mặc váy.
Tin nhắn gửi cho Tăng Tiếu là quán cà phê hôm nay đến rất tuyệt...
Ngón tay Hạ Thanh Vân run rẩy, muốn thu hồi tin nhắn thì đã muộn.
Anh ta thử gửi tin nhắn giải thích cho một người quen biết không lâu, đúng như dự đoán, giao diện hiện dấu chấm than màu đỏ.
Đối phương đã kéo anh ta vào danh sách đen.
Hạ Thanh Vân cắn răng, việc cấp bách vẫn là đi trấn an Tăng Tiếu.
Anh ta gọi cho Tăng Tiếu.
"Tiếu Tiếu, tin nhắn vừa rồi anh gửi cho bạn lại gửi nhầm cho em."
"Nhưng hôm nay vì người bạn tạm thời gọi anh tới, chính là Tiểu Lý mà em đã từng gặp. Nó vừa có bạn gái, chiều nay vừa hay thấy anh đứng gần đó nên gọi anh qua giới thiệu chút."
"Em cứ suy nghĩ nhiều, làm sao anh có thể được như vậy, chỉ là gặp mặt uống cà phê thôi. Em biết đấy, gần đây anh được thăng chức, các yêu cầu nghiệp vụ của công ty cao hơn, biết nhiều người hơn cũng thuận tiện cho phát triển công việc sau này."
← Ch. 185 | Ch. 187 → |