Sandwich Kẹp Thịt 1
← Ch.181 | Ch.183 → |
"Thấy không? Gian khổ mộc mạc mới là đức tính tốt."
"Mấy thứ quần áo nhỏ kia đều chỉ là vật ngoài thân."
"Hơn nữa, ở trong mắt tôi, cậu luôn là đẹp nhất."
...
Thời Nhiễm nói lời dễ nghe, không cần ngốn tiền lên Trại Linh nữa.
Trại Linh sốt ruột gõ đuôi xuống ghế sofa dưới thân, trong đầu lại nghĩ tới chuyện khác.
Con mèo man di kia bất ngờ cũng là một loại mèo trạch linh, trước kia Trại Linh chỉ biết ở trong khu phố cổ này có nhiều linh miêu, ngược lại bỏ qua những tiểu khu mới được xây dựng.
Gần đây anh chạy đến trung tâm thành phố, lúc này mới biết thì ra trong thành phố có nhiều linh miêu như vậy!
Hơn nữa giống như mèo man di, rất nhiều mèo đều mặc quần áo nhỏ.
Bếp gas nói với anh những con linh miêu trong khu dân cư mới xây hình như đều là vậy, mặc quần áo nhỏ, lông mượt mà óng ả. Mỗi ngày không ăn đồ khô thì cũng ăn đồ đóng hộp.
Bếp gas: "Trước đây tôi thường đi bới thùng rác, dù đồ hộp đó không ngon bằng đồ trong quán ăn của anh nhưng nghe nói nó đắt lắm! Một hộp cũng phải mấy chục đồng!"
Trại Linh không có khái niệm về tiền bạc nhưng anh biết Thời Nhiễm làm một phần thịt kho tàu lớn mới được hơn năm mươi đồng.
Thịt thì lớn như thế! Một cái hộp lại nhỏ như vậy!
Gần đây, Trại Linh vừa tủi thân ghen tị với những con mèo man di nhân mô cẩu dạng kia, lại vừa có chút chột dạ.
Dù sao bây giờ ngày nào Thời Nhiễm cũng bận tối mắt tối mũi chính là vì để sửa nhà cho anh.
Thời Nhiễm ôm con mèo nhà mình nói một lúc lâu, nhìn nó từ lúc mới thiếu kiên nhẫn vẫy đuôi, sau đó rúc đầu vào khuỷu tay mình, cảm thấy hài lòng vuốt nó từ đầu đến đuôi. Lúc này Thời Nhiễm mới lấy quần áo nhỏ mình mới mua ra cho Trại Linh xem.
Nói thế nào nhỉ, dù sao cũng là mình có lỗi trước, lần này Thời Nhiễm mất rất lâu mới chọn được cho Trại Linh một bộ quần áo nhỏ đẹp trai.
Vải dài màu xanh lam, trong ngoài hai lớp, cổ áo là kiểu bắt chéo bắt chước hán phục, cộng với lông dài màu trắng của mèo sư tử, trông cực kỳ đẹp trai. Có chút cảm giác như tiên tử.
Thời Nhiễm nhìn trái nhìn phải, thật sự rất hài lòng, dứt khoát cho Trại Linh đổi góc chụp vài tấm ảnh.
Sau khi mặc quần áo, Trại Linh vẫn còn một chút ngượng ngùng, liên tục meo vài tiếng.
Thời Nhiễm không nhịn được, hôn mặt mèo một cái: "Đẹp trai quá!"
Trại Linh nhất thời run rẩy, sau đó lập tức nhảy khỏi vòng tay Thời Nhiễm rồi bỏ đi không quay đầu lại.
Nếu Thời Nhiễm có thể nhìn thấy phía trước, cô sẽ thấy con mèo sư tử đỏ mặt đầu tiên trong lịch sử...
*
Tết Trung thu đang đến gần, mưa nhỏ cũng mang theo chút hơi lạnh, công việc kinh doanh bánh Trung thu của Thời Nhiễm ngày càng tốt, mỗi ngày làm hai trăm chiếc đều cháy hàng.
Ngày hôm đó, Tiếu Tiếu đưa bạn trai đến khu phố cổ.
"Wow, trước đây em còn không biết sân bên này được bảo tồn tốt như vậy!"
Tiếu Tiếu tên đầy đủ là Tăng Tiếu, vừa nắm tay bạn trai, vừa cầm máy ảnh SLR chụp liên tục.
Hạ Thanh Vân cưng chiều nói: "Ra ngoài đi dạo chút cũng tốt, trước đây em cứ nói mình xui xẻo, anh cảm thấy là do ảnh hưởng tâm lý của em."
Tăng Tiếu bĩu môi: "Ai nói là ảnh hưởng tâm lý, thím em còn cho em một địa chỉ tiệm xem bói ở phố Linh Văn, bảo em tới xem thử. Em nói với anh này Thanh Vân, đôi khi thứ này không tin không được."
Hạ Thanh Vân dở khóc dở cười: "Không ngờ em còn mê tín nữa?"
Tăng Tiếu thở dài, cô ấy có thể không mê tín sao? Trong thời gian này hết chuyện này đến chuyện khác, không có thời gian nghỉ ngơi. Gần đây cô ấy tìm việc cũng không thuận lợi, rõ ràng gửi rất nhiều hồ sơ xin việc nhưng không có mấy người hồi âm.
"Nói không chừng em thực sự bị thứ gì đó quấn lấy, nếu không thì không thể xui xẻo như vậy được..."
Tăng Tiếu ủ rũ cúi đầu.
Ánh mắt Hạ Thanh Vân lóe lên: "Càng nói càng mê tín, hơn nữa, cho dù em vẫn luôn xui xẻo, chẳng phải còn có anh sao?"
Anh ta nháy mắt với bạn gái: "Gần đây anh lại được tăng lương, hai chúng ta có một người may mắn cũng không tệ."
Tăng Tiếu đập bạn trai một cái, mặc dù ngọt ngào nhưng trong lòng rốt cuộc vẫn có chút mất mát.
Bạn trai càng ngày càng ưu tú, ngược lại cuộc sống của bản thân cô ấy thì ngày càng tệ.
"Đi thôi, hôm nay chỗ chúng ta phải đi không ít đâu, đầu tiên là đi đến tiệm bói mà thím em nói, sau đó đến chùa Thiên Linh chụp vài tấm ảnh, sau nữa lại đi tìm tiệm đặt bánh Trung thu... Đặt nhiều chút, gửi cho nhà em nữa."
← Ch. 181 | Ch. 183 → |