Chè Đậu Xanh Kiểu Tô 1
← Ch.023 | Ch.025 → |
"Chính là quầy hàng nhà mấy người! Hôm qua tôi chính là ăn lẩu cay của quầy mấy người nên mới bị tiêu chảy!"
Bà chủ trên quầy hàng lẩu cay chống nạnh, vô cùng tức giận nói: "Ai biết có phải là do dạ dày của cậu có vấn đề hay không! Hơn nữa, cậu nói hôm qua cậu mua lẩu cay, tôi căn bản không nhớ rõ có người như cậu! Cậu dựa vào đâu mà nói là ăn đồ ở quầy hàng của chúng tôi thì có vấn đề?"
Hai người cãi nhau, người bán hàng rong xung quanh đường đều dựng thẳng tai lắng nghe.
"Chính là nhà mấy người! Hôm qua tôi tăng ca rồi ăn đồ ăn của nhà mấy người! Tôi vẫn còn lịch sử quét mã ở đây! Hôm qua tôi đã mua mì xào bên cạnh và lẩu cay của quầy nhà mấy người!"
Đầu gà thật hối hận, hôm qua đã bỏ lỡ canh đậu hũ, một miếng mì xào thơm kia mình cũng không ăn được!
Các đồng nghiệp trong phòng làm việc ai nấy đều ăn sạch mì xào không còn một miếng, thậm chí dưa được tặng cũng không còn lại chút nào.
Cả phòng làm việc, chỉ có một mình anh ta ăn lẩu nóng cay đầy dầu mỡ hôm qua.
Hơn nữa, càng xui xẻo hơn chính là ngày hôm qua anh ta về đến nhà thì bắt đầu tiêu chảy, phải xin nghỉ nửa ngày bất đắc dĩ. Cho đến chiều nay mới đỡ một chút.
Sau đó anh ta suy nghĩ mình cũng không ăn cái gì, trong lòng còn nhớ ngày hôm qua không ăn được mì xào và canh đậu hũ, cho nên định sẽ tới đây mua một phần mì xào về ăn.
Anh ta thậm chí cũng không nghĩ tới chuyện đi tìm quầy hàng lẩu cay, dù sao không cần nghĩ cũng biết loại quầy hàng ven đường này có vấn đề về vệ sinh. Hơn nữa anh ta cũng không có thời gian rảnh rỗi đi cãi nhau với người khác xem ai đúng ai sai, cùng lắm là ghi nhớ cái quầy nhỏ này trong lòng, về sau ít đến là được.
Lúc đầu gà đến thì quầy mì xào vẫn còn chưa cửa, anh ta đành chờ ở bên cạnh. Bà chủ quầy lẩu cay vốn tưởng anh ta là khách hàng còn mời chào vài cái, sau đó vừa nghe nói anh ta đang chờ quầy mì xào lập tức trầm, mặt xuống, còn không đứng đắn mà nói hai câu, cái gì mà trẻ tuổi xinh đẹp đúng là tốt, không quan tâm đồ làm như thế nào cũng có người tìm tới cửa...
Lời này vừa nói ra, đầu gà đã không nhịn nổi nữa.
Đồ của nhà mình làm thế nào thì không nói, ngay cả quầy hàng sạch sẽ tươi mới cũng không làm được, còn không biết xấu hổ mà đi nói người khác?
Sau đó, người một câu tôi một câu đã làm náo loạn cả lên.
Lúc Thời Nhiễm ra tới cũng là lúc đến đầu gà nhảy dựng lên lấy điện thoại di động cho những người xung quanh nhìn thấy thanh toán của mình hôm qua.
"Chính là nhà mấy người! Ngày hôm qua tôi đã mua lẩu cay và mì xào!"
Thời Nhiễm không hiểu ra sao, bà chủ bên kia lại đắc ý nói như bắt được nhược điểm gì đó: "Vậy sao cậu lại phải nói là ăn đồ của nhà chúng tôi? Cậu đã mua đồ của hai nhà, ai biết được cậu có ăn đồ của người khác rồi đổ trách nhiệm vào người tôi không?"
Bà chủ liếc mắt nhìn Thời Nhiễm một cái, không có chút khách sáo nói: "Tôi bày quầy ở đây hơn nửa năm, cũng không thấy ai tới tìm tôi nói những lời như vậy. Đồ ăn nhà chúng tôi mỗi ngày đều chuẩn bị, ai biết cậu có phải nhìn người khác tuổi trẻ xinh đẹp ngượng ngùng cãi nhau hay không, cố ý dựa vào tôi cũng không chừng."
Trong ngoài lời nói đều ý nói việc đầu gà tiêu chảy không liên quan đến mình.
Nhưng trong lòng bà chủ biết, có lẽ có chút liên quan... Cá viên trên quầy hàng hôm qua là cái giỏ nhỏ hôm trước quên để tủ lạnh, bà ta ngửi không có mùi gì nên để lên quầy hàng như thường lệ.
Có điều chuyện này, chỉ có ngu mới nói ra điều đó.
Dù sao quầy ven đường có một con ruồi, ai còn có thể truy cứu sạch sẽ hay không.
Đầu gà bị chọc tức đến mức não bộ bị choáng ngợp, anh ta vốn đã đói bụng cả ngày trời, cũng không thể cãi nhau với người khác nổi, chỉ có thể tức giận chỉ vào bà chủ mà nói không nên lời...
Lúc này người qua lại xung quanh cũng không nhiều, đa số đều là những người bán hàng rong, nghe bà chủ nói như vậy, cũng không ai đứng ra nói lời nào.
Bà chủ quầy hàng lẩu cay trợn trắng mắt: "Được rồi, đừng cản việc tôi làm ăn!"
Nói xong thì cầm lấy giẻ lau xe ở phía trước, xô đầu gà sang một bên.
Đầu gà không cãi thắng, cảm thấy dạ dày càng lúc càng khó chịu.
Mắt thấy Thời Nhiễm ra quầy hàng, anh ta giận dỗi ngồi xuống cái ghế nhỏ bên cạnh, sau này anh ta sẽ không bao giờ ăn lẩu cay nữa!
Thời Nhiễm im lặng trong chốc lát, lặng lẽ rót cho người ta một cốc nước đun sôi để nguội.
Đầu gà bình tĩnh lại một lúc, lúc này mới nhớ tới mình tới đây để mua mì xào.
"Bà chủ, cho tôi một phần mì xào, thêm một bát canh đậu hũ ngày hôm qua."
Đầu gà thở phì phì, vừa mới cãi nhau, anh ta nhất định phải nếm thử món mì xào và canh đậu hũ mà mình ngày hôm qua đã không ăn rốt cuộc ngon đến mức nào!
Thời Nhiễm lại có chút áy náy nói: "Xin lỗi nha, hôm nay không có canh đậu hũ, hôm nay làm canh đậu xanh kiểu Tô. Nhưng... Cậu không nên uống ngay bây giờ."
Người bị tiêu chảy vốn không nên uống canh đậu xanh, hơn nữa còn cho bạc hà vào.
← Ch. 023 | Ch. 025 → |