Truyện:Tôi Có Kỹ Năng Ngủ Đặc Biệt - Chương 001

Tôi Có Kỹ Năng Ngủ Đặc Biệt
Trọn bộ 113 chương
Chương 001
Trời tối rồi
0.00
(0 votes)


Chương (1-113)

Ban đầu, Hùng Quyển Quyển chỉ đang chơi game cùng mọi người trong nhóm chat.

Trò chơi có tên "Trời tối rồi, mời nhắm mắt", trong đó có người đóng vai 𝐬á·𝐭 🌴·♓·ủ, có người đóng vai dân thường. Khi 💰á_т ✝️_𝖍_ủ đang bàn bạc xem nên "𝖌*i*ế*ⓣ" ai thì bỗng nhiên một thành viên mới gia nhập nhóm, mở miệng hỏi ngay: "🌀.𝐢ế.ⓣ một người thì hết bao nhiêu tiền?"

Quyển Quyển sững sờ vài giây rồi gõ đáp lại: "Chọn cách 𝐜_𝒽ế_✝️ đi. Tai nạn xe, ngã lầu, tạt axit... hoặc tự thêm tùy chọn."

Người mới có tên Kẻ Ⓑ●á●🔴 ✝️h●ù lập tức phấn khích: "Tạt axit! Tôi muốn con tiện nhân đó sống không bằng ⓒⓗế*т! Sếp, mười nghìn tệ đủ không?"

Quyển Quyển không rõ tên này đang đùa hay chơi thật, chần chừ giây lát rồi đánh chữ: "Ai nhận đơn này?"

Nhóm chat toàn dân chơi game. Cái trò nhập vai này đã quá quen thuộc nên lập tức phối hợp. Một người có tên Tiểu Đao trả lời ngay: "Mười nghìn ít quá, còn chưa đủ tiền xe đi lại."

A Hạ tiếp lời: "Thời buổi này một con chó cũng phải mười tám nghìn tệ, 𝖌𝐢ế-✝️ người thà đi 𝐠.iế.✝️ chó còn hơn."

Tiểu Đao: "Tôi còn chưa lành vết thương lần trước, lần này nhường mấy người."

Kẻ вá*ο 𝐓h*ù chần chừ một lúc, sau đó nâng giá: "Mười vạn."

Thấy không ai trả lời, hắn nhắn thêm: "Tôi có thể đặt cọc trước."

Tiếng tin nhắn riêng vang lên. Là Tiểu Đao gửi đến: "Có vẻ thằng này chơi thật đấy, xử sao? Hay cứ lừa hắn một khoản rồi tống tiền luôn?"

Quyển Quyển suýt chửi thề.

Mẹ kiếp, ông anh lăn lộn chỗ nào thế? Sao đầu óc đen tối vậy?

Dù Quyển Quyển mê tiền, nhưng cô vẫn là một công dân lương thiện. Cô không tài nào hùa theo nổi, vì thế bèn gửi tin nhắn riêng cho Kẻ ℬ*á*𝐨 Ⓣ♓*ù: "Đây là nhóm chơi game. Trong nhóm có học sinh, bà nội trợ, dân văn phòng, nhưng tuyệt đối không có 💰á-т ✞ⓗ-ủ. Tự rời nhóm đi."

Kẻ 🅱️·á·𝐨 ✝️·𝐡·ù trở nên kích động, liên tục spam những đoạn văn dài, cuối cùng chỉ còn lặp đi lặp lại một câu: "Tôi giữ bí mật được, nhất định sẽ không khai mọi người. Làm ơn, hãy giúp tôi 🌀_ï_ế_𝐭 Ngũ Thiến!"

Quyển Quyển ↪️♓ế●† sững. Cái tên này... là người quen.

Ngũ Thiến là bạn cùng phòng hồi đại học của cô. Hai người cùng làm chung công ty sau khi tốt nghiệp. So với một Quyển Quyển vô danh tiểu tốt, Ngũ Thiến lại nổi đình nổi đám không chỉ vì ngoại hình giống minh tinh Hồng Kông, mà còn vì trong ba tháng đã զ_ц𝓎_ế_ⓝ ⓡ_ũ được sếp khiến vợ chồng nhà đó đứng trước bờ vực ly 𝖍·ôп·.

Trong lúc Quyển Quyển còn đang đờ đẫn, Kẻ ℬ_á_𝖔 †_𝖍_ù đã quay lại nhóm, spam dòng tin nhắn ấy vô số lần.

Không ai trong nhóm lên tiếng, đặc biệt là mấy người cùng công ty với Quyển Quyển. Họ càng im lặng như tờ.

Quyển Quyển đau đầu, dùng quyền quản trị viên đá hắn khỏi nhóm.

Hắn vừa đi, thế giới lại yên bình. Mọi người tiếp tục chơi game. Chẳng mấy chốc, chủ đề lại quay về Kẻ Bá·ⓞ †·𝐡·ù.

"Đá nhanh quá, tôi còn chưa kịp đùa hắn tí nào."

"Tôi đã photoshop xong thẻ hành nghề 𝐬.á.т ✞.h.ủ, định gửi cho hắn xem đây này."

"Mẹ kiếp, ông bên trên đúng là thần công nghệ à! Xin link thẻ, lần sau tôi cũng muốn đem đi dọa người."

"Cầu chia sẻ!"

Trong tiếng gào thét đòi tài liệu photoshop, Tiểu Đao lại gửi tin nhắn riêng cho Quyển Quyển, vẫn là một icon cười nhạt: "Cô đoán xem, có khi nào trong nhóm thực sự có người nhận đơn không?"

Quyển Quyển giật bắn mình: "Không thể nào! Trần đời có ai ngu đến mức ra tay vì mười vạn chứ?"

Tiểu Đao gửi icon haha: "Nếu ngày mai cha cô phải lên bàn mổ mà còn thiếu đúng mười vạn phí phẫu thuật, cô có làm không?"

Cái tên có tâm lý vặn vẹo này luôn thích đưa ra mấy câu hỏi khó chịu.

Quyển Quyển không muốn trả lời. Cô nhìn giờ, thấy gần mười một giờ, bèn chốt hạ: "Mai còn đi làm, ngủ đây."

Cô tắt máy tính, trèo 𝐥●ê●𝖓 g●1ư●ờ●𝖓●g ngủ.

Hôm sau đi làm, Quyển Quyển vừa làm sổ sách vừa nghĩ trưa nay ăn gì, lưỡng lự giữa cơm bò và mì gà xé thì bất ngờ nghe thấy một trận huyên náo phía sau. Cô quay lại, kịp thấy sếp phóng ra khỏi phòng họp như vận động viên chạy nước rút, trong nháy mắt biến mất khỏi tầm mắt. Quyển Quyển quay sang hỏi đồng nghiệp: "Sếp bị gì thế? Chơi cổ phiếu à?"

Ngồi cạnh cô là một đồng nghiệp nam, biệt danh Lâm Cô Nương. Anh ta lúc nào cũng nhíu mày, mặt mày âu lo như Lâm Đại Ngọc.

Anh ta thở dài đầy u sầu: "Không chừng là lên sân thượng rồi. Công ty sắp phá sản sao? Tháng này còn có lương không đây?"

Quyển Quyển cảm thấy người dọa mình chính là anh ta.

Đến trưa, hai người tìm đến người được mệnh danh là Bà Tám nổi tiếng của công ty để hóng hớt.

Bà Tám này có thính lực như thần, không gì lọt khỏi tai cô ấy. Nếu sống ở thời cổ đại, chắc chắn người này sẽ thành gián điệp hạng nhất.

Sau khi ăn xong đống bánh ngọt mà hai người hối lộ, cô ta vừa nhai vừa nói: "Sếp không sao. Mà là tiểu tam của ông ấy gặp chuyện rồi. Ngũ Thiến, biết chứ? Cô ta bị tạt axit trong nhà vệ sinh."

"A!!!" Lâm Cô Nương ôm 𝐧*ℊự*𝖈: "Tạ ơn trời, may mà sếp không chơi cổ phiếu!"

"A!!!" Quyển Quyển trợn trừng, lòng bàn tay ngứa ngáy, muốn spam tin này lên nhóm ngay lập tức.

Vẫn may cô kìm lại. Máy tính công ty có phần mềm giá-ⓜ 𝖘á-†, cô không muốn để lại dấu vết gì.

Tối về nhà, vừa mở máy tính, cô lập tức gửi tin cho nhóm.

Lúc đó đang là giờ ăn tối, không nhiều người online, nhưng ai đọc được tin cũng sững sờ.

"Không thể nào!"

"Chém gió là hói đầu đấy!"

"Tôi có thể làm chứng. Tôi làm ở bệnh viện số ba, hôm nay đúng là có một cô gái bị tạt axit được đ_ư_🔼 ⓥà_𝑜."

Tiểu Đao lại gửi tin nhắn riêng cho cô, kèm theo icon cười nhạt: "Cô đoán xem, có phải do người trong nhóm làm không?"

Quyển Quyển: "Đừng nói kiểu đó! Nghĩ kỹ đã thấy ghê. Giờ đi vệ sinh tôi còn không dám đây!"

Nửa đêm ba giờ, cô vẫn trằn trọc không ngủ được.

Cô lặng lẽ bò qua phòng bạn cùng nhà, ghé sát giường anh, thì thầm: "Anh Đao, Anh Đao, dậy đi... đi vệ sinh với tôi."

Người đàn ông nằm trên giường chậm rãi mở mắt, xoay người nhìn cô, lạnh lùng nói: "Cô muốn tôi nhét cô vào bồn cầu hả?"

"Còn không phải anh làm tôi sợ sao?" Quyển Quyển dùng sức kéo người này xuống giường: "Anh phải chịu trách nhiệm!"

Tiểu Đao cau mày khó chịu khi bị cô kéo vào nhà vệ sinh. Anh khoanh tay trước n🌀ự-c, đứng quay lưng về phía bồn cầu, mặt đầy chán chường mà than thở:

"Trên đời này sao lại có đứa con gái như này chứ..."

"Chúng ta là huynh đệ tốt mà! Moah moah~" Quyển Quyển giải quyết xong nhu cầu cá nhân, đẩy anh ra khỏi nhà vệ sinh.

Tiểu Đao không nói lời nào, lặng lẽ quay về phòng mình rồi khóa cửa lại.

Quyển Quyển xoa xoa mũi, trở về phòng cũng khóa cửa theo.

Cô không phải đang giận dỗi hay làm mình làm mẩy mà là có một chuyện không thể để ai biết.

Chương (1-113)