Truyện:Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh - Chương 0376

Tôi Ở Nhân Gian Livestream Đoán Mệnh
Trọn bộ 1103 chương
Chương 0376
Gạt lấy thận của kẻ si tình
0.00
(0 votes)


Chương (1-1103)

(Lick cún= chó liếm= Liếm cẩu "舔狗": Đây là một thuật ngữ mạng, chỉ loại người mà trong mối quan hệ nam nữ, biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn không hề có tôn nghiêm và liêm sỉ dùng mặt nóng dán m. ô. n. g lạnh. )

Họa Thủ Nhỏ Bé lật mở cuốn sổ vẽ của mình, hình ảnh chibi đập vào mắt. Hình vẽ theo phong cách ba đầu thân*, hai má phúng phính, trông vô cùng đáng yêu.

*Chú thích: Phong cách vẽ ba đầu thân là phong cách vẽ nhân vật hoạt hình theo tỉ lệ cơ thể bằng ba cái đầu.

Cô bé chibi ngồi sau chiếc bàn, tay trái cầm bùa chú, tay phải cầm lá cờ đen có ghi dòng chữ: "Xem bói 666 tệ một quẻ, già trẻ đều như nhau".

Trên bàn có dựng một chiếc gậy tự sướng, trên gậy gắn một chiếc điện thoại.

Cô bé chibi nhìn vào ống kính, bong bóng thoại trên đầu ghi dòng chữ: "Tôi xem qua thì thấy, trên đầu anh hình như hơi xanh đấy."

An Như Cố: "..."

Khán giả trong phòng livestream: "!!!"

[Yếu tố quá đầy đủ, đây là thứ được phép vẽ à?]

[Chủ phòng: Tôi nghi ngờ cô đang bôi nhọ tôi, hơn nữa tôi có chứng cứ. ]

[Ặc, bé chibi này còn có cả má bánh bao nữa chứ, người hữu duyên cũng gan thật, không sợ chủ phòng tức giận, cho cô lên màu xanh lá luôn à?]

[Tranh vẽ đâu có chỉ đích danh ai, mong chủ phòng đừng tự mình đa tình. (mặt chó)]

Họa Thủ Nhỏ Bé hoàn toàn không để tâm, trên mặt vẫn treo nụ cười, lật sang trang tiếp theo, là một bức tranh bốn khung.

Hình ảnh chibi lơ lửng trên không trung, đầu đội mũ cao, tay trái cầm cờ chiêu hồn, tay phải cầm xích câu hồn, khoác trên người bộ trường bào hắc bạch vô thường.

Cô bé chibi đứng trên khu vui chơi, sợi xích câu hồn trong tay tách làm hai, mỗi bên câu lấy một hình vẽ chibi xa lạ.

Hai hình vẽ chibi, một nam một nữ, vẻ mặt bối rối, ánh mắt lại luôn nhìn về phía đối phương, mùi vị tình sâu nghĩa nặng dường như có thể tràn ra từ màn hình.

Bong bóng thoại trên đầu cô bé chibi ghi dòng chữ: "Nguyện cho những người yêu nhau trên thế gian này cuối cùng đều được đoàn tụ dưới địa phủ."

An Như Cố: "?"

Khán giả trong phòng livestream: "!!!"

[Ha ha ha ha tôi cười c. h. ế. t mất. ]

[Danh hiệu "Kẻ huỷ diệt công ty lớn", "Sao chổi của idol" của chủ phòng sắp tới lại phải thêm một cái nữa rồi, đá thử lòng của các cặp đôi. ]

[Mọi người kiềm chế chút đi, cứ tiếp thế này thì sau này e là không còn cặp đôi nào dám tìm đến chủ phòng xem bói nữa đâu. ]

Lúc Họa Thủ Nhỏ Bé trưng bày tác phẩm của mình, nụ cười mang đầy vẻ thanh xuân, dù tinh thần không tốt lắm nhưng trông vẫn rất xinh đẹp.

Cô hào hứng nói: "Chủ phòng, tôi đã xem livestream của cô mấy kỳ rồi, và đã tổng kết lại thành bức tranh đầu tiên này. Lần trước tôi cũng có xem buổi livestream về địa phủ đó, nhưng mà không được chụp màn hình hay quay video, vì vậy nên tôi chỉ vẽ đơn giản một bức thôi.

Ban đầu tôi định vẽ nhiều hơn, đợi đến lúc sinh nhật cô tặng cho cô.

Kết quả không ngờ hôm nay lại trúng thưởng, tôi đành phải mang món quà chưa hoàn thành ra sớm."

Thông thường, các streamer có tiếng tăm đều có rất nhiều fan, vào dịp sinh nhật, những fan này sẽ làm quà tặng sinh nhật cho streamer. Mọi người thi nhau trổ tài, mỗi người một vẻ. Các fan đại gia thì thuê người làm đồ ăn theo chủ đề, hoạ sĩ thì vẽ chibi cho streamer... không thiếu thứ gì.

An Như Cố thấy cô chân thành nhiệt tình như vậy, cũng không muốn phụ lòng tốt của cô, giọng nói hiếm khi dịu dàng hơn vài phần: "Cảm ơn."

"Sinh nhật cô là ngày nào vậy? Để tôi xem có thể vẽ xong kịp không."

Nghe vậy, An Như Cố dời mắt đi chỗ khác.

Theo lời sư phụ nói, cô là trẻ mồ côi, được ông nhặt về đạo quán, ông cũng không biết sinh nhật thật sự của cô là ngày nào.

Nhưng sư phụ đã lấy ngày đầu tiên họ gặp nhau để đăng ký hộ khẩu cho cô, xem như là sinh nhật của cô.

"Ngày 15 tháng 2 âm lịch."

An Như Cố nhìn thấy không ít người trong phần bình luận bắt đầu bàn tán xem nên tặng quà sinh nhật gì, liền dừng một lát rồi nói: "Mọi người đừng tốn kém vì tôi, tôi không nhận quà đâu, đắt tiền không nhận, rẻ tiền cũng không nhận.

Nhưng lời chúc phúc của mọi người, tôi xin nhận."

Việc nhận quà kéo theo rất nhiều phiền phức, cô không muốn dây vào. Hơn nữa, rất nhiều khán giả còn không giàu có bằng cô, không cần thiết phải nhận quà của họ.

Sau đó, cô ngẩng đầu nhìn Họa Thủ Nhỏ Bé có chút chán nản, trong mắt ánh lên tia động viên: "Cô vẽ đẹp lắm, cảm ơn cô, tôi có một siêu thoại, cô có thể chia sẻ ở đó cho nhiều người cùng xem."

Họa Thủ Nhỏ Bé mừng rỡ vô cùng, vội vàng đồng ý: "Vâng ạ."

"Bây giờ tôi sẽ xem bói cho cô, mời cô thanh toán phí xem bói, một quả pháo năng lượng cao."

Sau khi nhận được phí xem bói, An Như Cố bấm đốt ngón tay tính toán thật lâu, rồi nói: "Để tôi xem về quá khứ của cô trước, trong bát tự của cô, chính tài và thiên tài tương đối nhiều, nhật chủ suy nhược vô khí, lại thiếu sự giúp đỡ của tỷ kiên và kiếp tài.

Nhà cô hồi nhỏ rất nghèo, trong nhà có hai người em trai, đúng không?"

Nụ cười trên mặt Họa Thủ Nhỏ Bé đông cứng lại, mặt hơi xịu xuống, đối diện với streamer mà mình yêu thích, cô không nhịn được mà vạch trần vết sẹo trong lòng, lẩm bẩm:

"Nhà tôi hồi nhỏ rất nghèo, năm tuổi đã biết bắc ghế trèo lên nấu cơm cho cả nhà rồi. Lúc đó trong thôn ai cũng nghèo, nghèo đối với tôi mà nói thì cũng không sao, chỉ là trong nhà có hơi thiên vị..."

Mẹ cô sau khi sinh cô, lại sinh non mấy đứa con gái, mãi sau mới sinh được hai em trai. Bà vì chuyện này mà phải chịu rất nhiều lời ra tiếng vào, nên đối xử với cô rất tệ.

Họa Thủ Nhỏ Bé chìm vào hồi ức: "Thật ra hồi bé tôi rất thích vẽ, giáo viên dạy mỹ thuật hồi cấp hai nói tôi khá có năng khiếu, có thể thi vào trường nghệ thuật.

Tôi rất vui mừng nói với bố mẹ chuyện này, kết quả là họ không những không cho tôi thi nghệ thuật, mà còn bắt tôi nhanh chóng bỏ học đi làm, đừng suốt ngày mơ mộng hão huyền."

"Học nghệ thuật rất tốn kém, nhà tôi quả thật rất nghèo, họ không muốn chu cấp cho tôi, tôi cũng có thể hiểu được. Sau đó tôi nghỉ học đi làm, chỉ giữ lại tiền ăn uống, còn lại đưa hết cho gia đình, mong bố mẹ đừng phải sống khổ sở như vậy nữa."

"Nhưng mà trong tình cảnh gia đình nghèo khó như vậy, hai em trai tôi đều được học nghệ thuật."

"Tôi hỏi tại sao, họ nói em trai tôi học hành kém cỏi, không học nghệ thuật thì không thi được đại học. Cho dù học phí nghệ thuật tốn kém mấy chục vạn, họ có bán nhà cũng phải cho hai đứa nó đi học. Còn tôi thì bị giục mau chóng lấy chồng, kiếm ít tiền sính lễ về."

Lúc Họa Thủ Nhỏ Bé nói chuyện, giọng điệu rất bình tĩnh, sắc mặt không đổi, chỉ là cảm xúc có chút chán nản.

Không ít người trong phòng livestream đều thắt lòng.

[Đúng là đau lòng mà, cứ như đang nhìn thấy bạn tôi vậy, nhà bạn tôi cũng trọng nam khinh nữ như thế. ]

[Bố mẹ người hữu duyên: Nhà tôi có ngai vàng cần kế thừa. ]

[Gia đình như thế này mà không trốn đi, ở lại ăn tết à?]

Họa Thủ Nhỏ Bé trốc hết nỗi lòng, tâm trạng cũng tốt hơn không ít: "Bây giờ tôi đang ở một thành phố khác, thỉnh thoảng gửi về chút tiền dưỡng lão, cũng ít khi về nhà."

Cô thấy rất nhiều người bất bình thay mình, liền cầm lấy cuốn sổ bên cạnh, nhếch mép cười rạng rỡ: "Mọi người đừng lo lắng cho tôi, họ không cho tôi học nghệ thuật, tôi tự học trên mạng, bây giờ là hoạ sĩ tự do, kiếm đủ sống qua ngày rồi."

Cô cười rạng rỡ, trông rất lạc quan, dường như gia đình hiện tại chẳng ảnh hưởng gì đến cô.

An Như Cố nhìn cô một lúc, giơ tay lên bấm đốt ngón tay tính toán thật lâu, rồi cũng hiểu ra.

Bát tự thân nhược quan sát vượng lại vô ấn tỷ bang thân, tính cách nhạy cảm tự ti. Cô suốt ngày mỉm cười, thực chất chỉ là do tính cách thích làm hài lòng người khác mà thôi.

An Như Cố tiếp tục nói: "Ba năm trước, cô quen bạn trai đầu tiên, bát tự của anh ta thân cường thực thần vi hỷ, thực thần có thể đại diện cho tôn giáo nghệ thuật, khi đã ăn no mặc ấm rồi thì rất dễ sa đà vào nghệ thuật.

Anh ta cũng là người kiếm sống bằng nghề vẽ, đúng không?"

Họa Thủ Nhỏ Bé nghĩ đến bạn trai mình, cúi đầu xuống, trên mặt hiện lên ráng đỏ: "... Anh ấy là giáo viên dạy vẽ mà sau này tôi quen ở lớp học, tài năng của anh ấy hơn hẳn một hoạ sĩ mạng như tôi, theo đuổi trường phái nghệ thuật chính thống."

An Như Cố như có điều suy nghĩ nói: "Bây giờ anh ta đang dựa vào cô nuôi, đúng không?"

Họa Thủ Nhỏ Bé vội vàng xua tay trước ống kính, lên tiếng bênh vực bạn trai:

"Nhà anh ấy tương đối khó khăn, không có điều kiện để anh ấy tổ chức triển lãm tranh.

Nhưng anh ấy ít tuổi hơn tôi mấy tuổi, tốt nghiệp trường nghệ thuật, xuất phát điểm cao hơn tôi rất nhiều, tôi không muốn anh ấy giống như tôi, phải sống trong nuối tiếc."

Cô nhìn thấy anh ta, giống như nhìn thấy chính mình khi xưa, người đã từng phải từ bỏ giấc mơ nghệ thuật, không khỏi nảy sinh lòng thương cảm mãnh liệt với anh ta.

Ánh mắt An Như Cố lóe lên, giọng nói trong trẻo, như có thể xoa dịu lòng người: "Lần này cô đến đây, muốn tìm tôi xem bói chuyện gì?"

Chương (1-1103)