Truyện:Tình Yêu Nhỏ Tôi Nhặt Được - Chương 23

Tình Yêu Nhỏ Tôi Nhặt Được
Trọn bộ 37 chương
Chương 23
0.00
(0 votes)


Chương (1-37)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Tô Túc sau khi bất đắc dĩ chấp nhận sự thật là em trai mình đã yêu đương với một người đàn ông xong thì cô liền quay trở về nhà, nhưng khác với khi đi chỉ có một mình thì khi về sau lưng cô đi theo một cục kẹo đường, bỏ như thế nào cũng không được.

Từ đó về sau, sinh hoạt của Tô Túc liền rơi vào vực sâu. Karen hoàn toàn làm theo chính sách dính lấy cô của cậu, đi học cũng đi chung, đi làm cũng đi chung, ăn cơm cũng ăn chung, ngủ cũng......cách một bức tường mà ngủ chung. Nói tóm lại là chỗ nào có cô thì tuyệt đối có cậu. Ngay từ đầu, Tô Túc cũng hạ quyết tâm mặc kệ cậu "dính" tới khi nào chán rồi thì thôi, nhưng là đã nửa tháng trôi qua, cho dù cô vẫn không nói với cậu một câu nào thì Karen vẫn nở nụ cười đi theo sau lưng cô như cũ. Khiến cho người đại diện của cậu tới tìm cô vài lần, xin cô "mang" cậu tới hội trường để tiến hành tập dợt, ông ta nói, nếu còn tiếp tục như vậy thì buổi biểu diễn đã được lên kế hoạch xong sẽ phải bỏ dở dang giữa chừng.

Không vì Karen thì cũng phải vì Tiêu Hải, cho nên Tô Túc mới miễn cưỡng đồng ý, nhưng là vị thiếu gia khó chiều kia lúc nhìn thấy cô thì còn nghiêm túc tập luyện, một khi không thấy cô đâu nữa là lập tức vứt đi công việc còn trong tay, sau đó kinh hoảng mà chạy khắp nơi tìm người, mãi đến khi đào được cô ra mới thôi.

Rốt cuộc cô đã làm chuyện gì thật xin lỗi ông trời hả? Tô Túc ngồi ở dưới đài nhìn người đang bận rộn ở trên sân khấu với vẻ mặt không vui.

Đáng chết, trò chơi này rốt cuộc còn phải chơi đến lúc nào? Không phải là cậu thiếu kiên nhẫn nhất sao? Vì sao còn chưa có thấy chán? Hai tay Tô Túc khoanh lại trước ngực, cô cũng phiền muộn đến sắp hít thở không thông.

"Yeah~~" trên đài đột nhiên truyền đến tiếng microphone, lực chú ý của cô bị âm thanh đột nhiên vang lên kia thu hút.

"When I look into your eyes......" Không nghĩ tới Karen sẽ cứ như vậy mà hát, hơn nữa bài hát mà cậu đang hát lại là bài ca cũ mấy năm trước của cậu, hơn nữa......cũng là bài hát mà cô đã từng nghe đi nghe lại vô số lần.

Bài hát đó là bài hát ra mắt của Karen, là một bài hát rất đơn giản nhưng chính vì ca từ cùng với giai điệu đơn giản đó đã kỳ diệu chạm tới chỗ sâu nhất ở đáy lòng cô, lúc ấy thanh âm của Karen còn lộ ra sự non nớt, vậy mà lại có thể khiến cho trái tim cô cảm nhận được sự đồng điệu, cô ở ngay khi đó, là được cậu cứu vớt.

Nhưng là hiện tại......Những giọt nước mắt lớn như hạt đậu không chịu khống chế của cô mà rơi xuống, Tô Túc vội vã lau đi rồi chật vật cầm lấy ba lô lao ra ngoài.

"Tô Tô!" Karen thấy thế liền lập tức nhảy từ trên sân khấu xuống rồi chạy theo Tô Túc ra ngoài.

Cậu chặn được cô ở trước cửa lối thoát hiểm, Karen đau lòng mà nhìn hốc mắt đỏ lên của cô, sau đó lau đi những giọt nước mắt còn ở trên má cho Tô Túc "Nếu chị không thích thì tôi không hát nữa là được, đừng đau lòng mà."

Tô Túc né tránh sự đụng chạm của cậu, cô liếc về phía Karen, hé miệng như muốn nói gì đó.

Karen khẩn trương đến ngừng lại hô hấp, mặc kệ cô nói cái gì, cho dù là mắng cậu cũng được......

Nhưng là cuối cùng Tô Túc cái gì cũng không nói, chỉ chăm chú nhìn cậu một cái rồi quay đầu rời khỏi hội trường, bắt một chiếc xe taxi xong rồi cứ thế mà nghênh ngang biến mất.

"Đáng chết......" Karen đấm một cái thật mạnh lên cánh cửa sắt cứng, rốt cuộc là phải đến lúc nào thì Tô Tô mới có thể lại dùng giọng nói ngọt ngào của cô gọi cậu một tiếng Karen? Rốt cuộc đến lúc nào thì cô mới có thể lại nở nụ cười với cậu...... Trời biết cậu nhớ cô đến sắp phát điên......

Đang chán nản quay lại hội trường thì di động trong túi vang lên hai tiếng, Karen theo bản năng mà lấy ra nhìn xem, có một tin nhắn mới. Cậu thuận tay nhấn nút mở ra thì đôi mắt xanh lục nguyên bản còn ảm đạm đã lập tức sáng bừng lên, là Tô Tô! Cô muốn dùng cách này để nói chuyện với cậu sao? Khóe miệng của Karen không kìm được mà nhếch lên, nhưng vừa thấy được nội dung tin nhắn thì nụ cười của cậu lập tức cứng lại trên môi.

"Karen, Shakespeare đã từng nói, người lại yêu, cũng sẽ có một ngày rời đi. Giấc mơ lại đẹp, cũng sẽ có một ngày tỉnh mộng. Nên từ bỏ thì quyết không giữ lại, nên quý trọng thì quyết không buông tay. Chúng ta đã bỏ qua nhau thì cũng không cần níu kéo nữa. Ăn nói khép nép như vậy, cũng không phải là Karen Modi mà tôi biết, đừng vì tôi mà đánh mất đi chính bản thân mình. Buông tay đi."

Cô vẫn là không cần cậu......Trái tim của Karen co rút, cậu đau đớn thống khổ đến khó có thể hít thở được!

*****

Ngày hôm sau, Tô Túc cuối cùng cũng được đi tới trường học một mình, bạn học đều trêu ghẹo cô nói: "Tô Tô, bạn trai nhỏ mãi mà không lên được chính thức kia sao lại không thấy đi theo cậu nữa vậy? Cãi nhau à?"

Tô Túc chỉ cười nhạt mà không nói gì.

La Tử Sơ cùng Dương Gia trao đổi ánh mắt với nhau rồi thở dài.

Tan học, ba người Tô Túc cười nói đi ra cổng trường, đang định ghé phòng làm việc cùng nhau thì bị một người đàn ông ngoại quốc cao lớn mặc tây trang, đi giày da chặn lại "Cô Tô, cậu chủ của chúng tôi mời cô đi qua một chuyến."

"Leo?" Tô Túc nhíu mày hỏi.

"Không phải, là cậu chủ nhỏ."

"Tôi không đi." Vừa nghe là Karen thì Tô Túc đã cự tuyệt theo bản năng.

"Xin lỗi, cậu chủ nhỏ nói chúng tôi nhất định phải đưa được cô tới, nếu như cô không đi thì chúng tôi có lẽ sẽ phải áp dụng một ít......biện pháp mạnh." Người đàn ông kia mặt không biểu cảm nói.

Lông mày Tô Túc càng cau chặt lại.

"Tô Tô, tớ thấy hay là cậu đi rồi nói chuyện rõ ràng với Karen thì sẽ tốt hơn." Dương Gia cũng ở bên cạnh nói.

"Đi đi, Karen cũng đã cố hết sức rồi." Trong khoảng thời gian này, La Tử Sơ đã ở bên chứng kiến tất cả mọi chuyện nên cô cũng đứng ở bên phía Karen mà nói.

Tô Túc mím môi suy nghĩ một hồi, lát sau cô mới gật gật đầu "Tối nay tớ về." Nói xong liền cong eo ngồi lên chiếc xe hơi cao cấp đợi ở bên ven đường.

Tài xế lái xe chạy vào một sân vận động không có một bóng người, Tô Túc bước xuống xe, cô còn đang nghi hoặc vì sao lại mang cô tới chỗ này thì lại bị cảnh tượng trước mặt dọa hết hồn: Trên khán đài trải ba hàng gấu bông thật dài, tất cả được sắp xếp ngay ngắn chỉnh tề, gần như chiếm hết cả chiều dài của sân vận động.

"Tô Tô, chị tới rồi." Karen cười hì hì chào đón cô.

Tô Túc nghi vấn mà nhìn cậu.

"Ngày hôm qua tôi đã suy nghĩ thật lâu, chị không muốn tha thứ cho tôi nhưng tôi không cam lòng từ bỏ, nếu đã như vậy thì cứ theo phương pháp cũ giải quyết thôi." Cậu đưa ngón tay chỉ vào hàng gấu bông ở trong sân "Khi đó tôi hôn chị, ném trúng chín con gấu bông mới được chị tha thứ, lần này lỗi sai của tôi so với chuyện đó nghiêm trọng hơn một ngàn lần, chị thương tôi một chút, nếu tôi có thể ném trúng mười ngàn con gấu bông trong một lần thì chị tha thứ cho tôi được không?" Cậu lại bày ra bộ dáng đáng thương như một năm trước.

Tô Túc sững sờ trong một giây, sau đó mới vô ý thức mà gật gật đầu.

"Thật tốt quá." Karen kinh ngạc hô lên.

Lúc này Tô Túc mới nhận ra bản thân vừa mới đồng ý cái gì, cô cau mày đang định bội ước, nhưng vừa nhìn qua ba hàng gấu bông thật dài kia thì trong mắt chợt lóe qua tia sáng, cô ngừng lại động tác.

"Vậy chị ngồi ở chỗ này xem đi." Cậu sai người chuyển ghế dựa đặt ở chỗ râm mát cho cô.

Tô Túc ngồi xuống.

"Tô Tô, tôi nhất định sẽ làm chị tha thứ cho tôi." Trước khi Karen rời đi mới ghé ở bên tai cô nói, giống như là đang lập một lời thề.

Nhìn gương mặt tuấn mỹ nghiêm túc mà chuẩn bị ở kia, Tô Túc thở dài trong lòng, nhân cơ hội này để hoàn toàn cắt đứt với cậu cũng tốt. Không màng tới cơn đau co rút trong tim, cô cứ như vậy mà hạ quyết tâm.

Karen nhấc tay vẫy vẫy, ra hiệu bắt đầu.

Tô Túc ngồi thẳng người xem.

Một con, hai con, ba con......mười con, mười một con, mười hai con......con gấu bông thứ một trăm hai mươi lăm cái chỉ lay động hai cái rồi ngừng lại ở trên giá.

Karen cười nói: "Nóng người mà thôi, nóng người mà thôi."

Tô Túc không có ý kiến.

Lại lần nữa bắt đầu, một con, hai con......con thứ hai trăm dừng lại, lại bắt đầu một lần nữa, một con, hai con...... con gấu bông thứ hai trăm chín mươi lăm ngay cả động cũng không động, bao cát sượt qua ngay ở bên cạnh nó.

Khi nhìn thấy cả người Karen đều là mồ hôi nhưng cậu vẫn cười nói là "Nóng người" như cũ, Tô Túc chỉ cảm thấy trong cổ họng mình giống như nghẹn phải vật gì. Cô nắm chặt hai bên thành ghế dựa, cố không để cho cảm xúc của mình lộ ra ngoài.

Con thứ mười, đến con thứ hai mươi mốt lại phải bắt đầu lần nữa, cuối cùng, khi Karen ném tới con thứ ba mươi ở lần thứ ba mươi thì thể lực cũng đã chống đỡ hết nổi mà ngã lăn trên mặt đất.

"Cậu chủ!" Bảo vệ ở một bên vội vàng chạy tới nâng cậu dậy.

Thân thể của Tô Túc không chịu khống chế mà chạy tới bên cạnh cậu con trai tuấn mỹ kia, Karen chưa phải chật vật như thế bao giờ, cô đứng từ trên nhìn cậu đang ướt sũng mồ hôi, bờ môi tái nhợt còn tay phải thì khẽ run rẩy.

Tô Túc lộ ra vẻ mặt không biểu tình.

"Tô Tô" Karen cười xin lỗi "Hôm nay chỉ có thể làm nóng người thôi, ngày mai chúng ta lại tiếp tục nhé. có được không?" Đây là cơ hội duy nhất mà cô cho cậu, cho dù cánh tay có gãy lìa thì cậu cũng phải hoàn thành được nó.

Crypto.com Exchange

Chương (1-37)