← Ch.568 | Ch.570 → |
Nguyễn Tinh Vãn nghiêm túc nói:
"Không, tôi định ra ngân hàng mở két an toàn."
"Ngân hàng có két an toàn nào an toàn hơn chỗ tôi không?"
Nguyễn Tinh Vãn lười tranh luận với anh, đặt tập tài liệu lên bàn, đẩy về phía anh:
"Anh giữ hộ tôi đi, tôi tạm thời chưa nghĩ ra cách sử dụng nó, hoặc nếu anh có chỗ cần dùng thì cũng có thể lấy mà dùng."
Ánh mắt Chu Từ Thâm dừng lại ở tập tài liệu, rồi lại nhìn cô, đôi mắt đen ấy, lóe lên biểu cảm khó tả:
"Có chuyện tốt thế sao?"
Ánh mắt anh dần trở nên nóng bỏng, khiến Nguyễn Tinh Vãn có chút không dám đối diện, cô quay đầu nhìn chỗ khác, khẽ ho rồi nói:
"Dù ..... sao... dù sao, anh cũng đang đối phó với Chu gia, đây cũng là nguyện vọng của tôi từ trước đến giờ, coi như tôi góp một phần sức lực."
Nghe vậy, Chu Từ Thâm cười khẽ:
"Được rồi, nếu em đã nói vậy, tôi sẽ nhận."
Chu Từ Thâm cất tập tài liệu vào ngăn kéo sâu nhất, khóa lại, rồi nhướn mày:
"Bây giờ có thể đi ăn tối rồi chứ?"
Nguyễn Tinh Vãn im lặng một chút, rồi bất ngờ nói:
"Tôi muốn đến thăm dì Hứa."
Nghe câu trả lời này, Chu Từ Thâm cũng không tỏ ra ngạc nhiên, chỉ cầm áo khoác đứng dậy nói:
"Đi thôi."
Ban đầu, Nguyễn Tinh Vãn nghĩ rằng "đi thôi" của Chu Từ Thâm là nói đến việc đi ăn tối.
Dù sao cô nói muốn thăm dì Hứa, nhưng chỉ là một mong muốn, có thể sắp xếp sau, chứ không phải là ngay lập tức.
Cho đến khi chiếc trực thăng riêng xuất hiện trước mặt cô, cô mới ngẩn người ra.
Cái này...
Chu Từ Thâm nhìn ánh mắt kinh ngạc của cô:
"Chẳng phải em nói muốn đi thăm bà ấy sao."
"Nhưng ý tôi là đợi khi anh giải quyết xong việc, chứ không phải là..."
"Không quan trọng, đã đến rồi, lên đi."
Trong cơn mơ hồ, Nguyễn Tinh Vãn bị Chu Từ Thâm kéo lên trực thăng.
Chẳng bao lâu sau, tiếng động cơ ầm ầm vang lên trên đầu, trực thăng dần cất cánh.
Chu Từ Thâm cúi xuống nhìn đồng hồ, sau đó ôm Nguyễn Tinh Vãn vào lòng:
"Còn vài tiếng nữa mới đến, ngủ đi."
Nguyễn Tinh Vãn mở miệng định nói gì đó, nhưng lại thôi.
Bây giờ Lâm Trí Viễn và Lâm Tri Ý đang nhìn cô không thuận mắt, cô không về cũng tốt, được yên tĩnh, không phải nhìn sắc mặt người khác.
...
Trong lúc đó, Ôn Thiển đang ở nhà thì nhận được cuộc gọi từ Lý Phong.
Lý Phong nói:
"Vẫn như cũ nhé, đừng để tôi phải chờ lâu."
Ôn Thiển siết chặt điện thoại:
"Rốt cuộc anh có thôi đi hay không?"
"Xem cách cô nói kìa, sao tôi lại thôi được chứ? Chúng ta chẳng phải là đối tác sao? Hay là cô muốn cầm video đi báo cảnh sát à? Video tôi đã sao ra thành nhiều bản lắm rồi đó, nếu cô muốn, tôi có thể gửi cho cô một bản."
Ôn Thiển lập tức cúp máy, hít sâu một hơi rồi thay quần áo ra ngoài.
Vừa đi trên đường, cô ta vừa bấm số của Tạ Vinh không biết đã gọi đi bao nhiêu cuộc, nhưng mãi vẫn không thể liên lạc được.
Lúc này, cô ta đột nhiên cảm thấy có người đang theo dõi mình từ phía sau.
Ôn Thiển giật mình quay đầu lại, nhưng chẳng thấy gì.
Cô thu ánh mắt về, tiếp tục đi về phía trước, tiếng bước chân dần trở nên rõ hơn, điều đó có nghĩa là không chỉ có một người đang theo dõi cô ta.
Ôn Thiển tim đập thình thịch, nhìn thấy phía trước có một cửa hàng tiện lợi, liền vội vàng chạy đến đó, đứng trước cửa thở dốc.
Nhân viên cửa hàng và những người bên trong nhìn cô với ánh mắt khó hiểu.
Thấy có người xung quanh, Ôn Thiển cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, mua một chai nước rồi ngồi trong cửa hàng, gọi điện cho Lý Phong:
"Có người đang theo dõi tôi, tôi không đến được..."
"Được thôi, nếu cô không đến, tôi sẽ tung video này lên mạng."
Ôn Thiển nghiến răng căm hận thấu xương.
Chưa kịp nói gì thêm, Lý Phong đã cúp máy.
Sau khi ngồi ở cửa hàng tiện lợi một vài phút, Ôn Thiển mở ứng dụng gọi xe.
Không lâu sau, xe dừng trước cửa hàng tiện lợi.
Ôn Thiển với vẻ mặt bực bội bước ra ngoài, vừa ngồi vào xe thì cửa xe lập tức bị kéo ra, một người đàn ông nhanh chóng ngồi vào.
Người lái xe phía trước thấy vậy liền hỏi:
"Hai người quen nhau à?"
Dù người đàn ông đội mũ lưỡi trai, Ôn Thiển cũng nhận ra anh ta ngay lập tức, trong lòng mừng rỡ, liền vội nói:
"Chúng tôi không quen nhau."
Chương 818
Tài xế vốn đã có chút nghi ngờ, để tránh gây ra rắc rối không cần thiết, suốt cả đoạn đường Ôn Thiển không nói câu nào với Tạ Vinh, còn anh ta thì luôn cúi đầu, vành mũ che đi phần lớn khuôn mặt.
Khi xe dừng lại tại điểm đến, cả hai lần lượt xuống xe.
Tạ Vinh đi trước, dừng lại ở một ngã tư bên cạnh khách sạn, nơi đó không có nhiều người qua lại.
Anh ta vừa quay đầu lại, Ôn Thiển liền vội vàng nói:
"Tạ Vinh, anh có thấy tờ giấy nhắn tôi để lại cho anh không?"
Tạ Vinh gật đầu:
"Có chuyện gì đã xảy ra?"
Ôn Thiển sốt ruột nói:
"Thời gian qua anh đã đi đâu? Còn ba tôi nữa, ông ấy cũng không về nhà."
"Tiểu Thiển, chú Ôn ông ấy...................."
"Thôi, chuyện đó không quan trọng, để sau hẵng nói."
Ôn Thiển ngắt lời anh, rồi tiếp tục:
"Tạ Vinh, tôi hiện giờ gặp phải rắc rối rất lớn, anh nhất định phải giúp tôi, chỉ có anh mới có thể giúp tôi thôi!"
Tạ Vinh nuốt lại những lời ban nãy định nói:
"Em nói đi."
Mười phút sau.
Lý Phong đang chuẩn bị rượu vang trong phòng khách sạn, bỗng nghe tiếng chuông cửa. Anh ta liền đặt ly rượu xuống, vừa hát vừa đi ra mở cửa:
"Đến nhanh phết đấy..."
Câu nói chưa dứt, anh ta đã nhìn thấy một người đàn ông mặc đồ đen đứng ngoài cửa.
Lý Phong cau mày:
"Anh tìm ai?"
Đồng thời, người đàn ông từ từ ngẩng đầu lên, trong ánh mắt tràn ngập sát ý lạnh lẽo.
Lý Phong nhận thấy điều không ổn, vừa định kêu cứu thì bị một cú đá mạnh vào bụng, anh ta đập người vào tường rồi ngã lăn ra sàn.
Anh ta ôm bụng, đau đến mức không thể thốt nên lời.
Tạ Vinh đóng cửa lại, túm tóc kéo Lý Phong vào trong phòng, tiếng kêu của Lý Phong dần bị tiếng nhạc trong phòng át đi.
Chỉ với một cú đá vừa rồi, Lý Phong đã biết mình không phải là đối thủ của Tạ Vinh, liền vội vàng cầu xin:
"Có phải là Ôn Thiển - con đàn bà đê tiện đó đã nhờ anh đến không? Cô ta đưa cho anh bao nhiêu tiền, tôi sẽ trả gấp đôi, không... gấp ba! Anh cần bao nhiêu, tôi đều có thể cho anh!"
Tạ Vinh tiện tay cầm lấy chiếc gạt tàn trên bàn, không chút do dự đập mạnh vào đầu anh ta.
Người đàn ông vừa mới tìm cách thương lượng, ngay lập tức im bặt, ngã gục xuống đất.
Tạ Vinh nhặt điện thoại của anh ta từ ghế sofa lên, sau đó tìm kiếm xung quanh phòng, cuối cùng tìm được vài chiếc đĩa, rồi nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
Mỗi giây chờ đợi ở dưới lầu với Ôn Thiển đều là khoảng thời gian dài đằng đẵng và căng thẳng nhất trong cuộc đời cô.
Cuối cùng, khi thấy Tạ Vinh đi xuống, Ôn Thiển lập tức đứng dậy, lo lắng hỏi:
"Thế nào rồi?"
Tạ Vinh lấy điện thoại và vài chiếc đĩa từ túi áo ra đưa cho cô.
Ôn Thiển run rẩy nhận lấy:
"Tất cả ở đây chứ?"
"Đủ rồi."
Ôn Thiển thở phào nhẹ nhõm, dường như nhớ ra điều gì đó, liền hỏi tiếp:
"Anh không xem qua chứ?"
Tạ Vinh lắc đầu:
"Không."
"Vậy thì tốt."
Vừa bỏ đồ vào túi, Ôn Thiển đã thấy m. á. u nhỏ xuống từ người Tạ Vinh, cô vô thức lùi lại một bước, trên mặt đầy vẻ kinh hãi.
Tạ Vinh cúi đầu nhìn qua:
"Là vết thương trên người anh ta."
Ôn Thiển hỏi:
"Vậy... những người đã theo dõi tôi trước đó, có phải vì anh không?"
"Họ chắc đã phát hiện ra mối quan hệ giữa chúng ta, nên mới theo dõi em, nhằm bắt được tôi."
Ôn Thiển trợn to mắt:
"Vậy tại sao anh còn đến tìm tôi? Nếu bị bọn họ phát hiện chúng ta đã gặp nhau, tôi phải làm sao đây?"
Tạ Vinh há miệng, không biết nên nói gì nữa.
Ôn Thiển nhìn xung quanh, vội vàng thúc giục:
"Anh mau đi đi, sau này đừng đến tìm tôi nữa."
Nói xong, thấy Tạ Vinh vẫn chưa nhúc nhích, Ôn Thiển càng lo lắng hơn, sợ bị người khác phát hiện ra họ vẫn còn liên lạc, liền vội vàng muốn rời đi.
← Ch. 568 | Ch. 570 → |