← Ch.524 | Ch.526 → |
Daniel lúc thì đặt trà chiều cho studio của họ, lúc thì hỏi có ai muốn học piano không, anh ta có thể dạy miễn phí.
Nói chung là anh ta xem studio như nhà của mình, ra vào không chút khách sáo.
Bùi Sam Sam không thể chịu đựng được nữa, muốn đối mặt với Daniel để nói lý lẽ, nhưng anh ta lại nhanh chóng biến mất. Không lâu sau, có người mang đến một bó hoa, nói là Daniel gửi đến để xin lỗi cô.
Vì vậy khi thấy có người đến tặng hoa hôm nay, cô mới tưởng rằng...
Nói xong, Bùi Sam Sam úp mặt xuống bàn, rên rỉ một tiếng, mãi không muốn đối diện với thực tế.
Nguyễn Tinh Vãn thấy vậy cũng thôi không nói gì nữa, quan trọng là mấy cô gái khác trong studio cũng đang nhìn Bùi Sam Sam, sau này cô còn biết giấu mặt vào đâu mà sống nữa.
Nghe vậy, Nguyễn Tinh Vãn cười nhẹ, vỗ vai Bùi Sam Sam:
"Được rồi, thật ra cũng không phải chuyện to tát gì, cậu cứ nghỉ ngơi ở đây một lúc rồi hẵng ra ngoài."
Sau một lúc tự than thân trách phận, Bùi Sam Sam đột nhiên ngẩng đầu lên:
"Ơ, không đúng, cậu với Chu tổng nhà cậu lại cãi nhau vì chuyện gì à?"
Nguyễn Tinh Vãn bị cú chuyển chủ đề đột ngột này làm cho hơi ngơ ngác, cô ngừng một lúc mới nói:
"Không có cãi nhau."
Bùi Sam Sam cười khẩy:
"Mình nói cho cậu biết nhé, đàn ông chẳng có ai tốt đẹp cả, anh ấy chắc chắn đã làm điều gì đó có lỗi với cậu, nên mới tặng hoa. Nghĩ lại thì, liệu có phải anh ấy ở nước ngoài đang tán tỉnh mấy cô nàng tóc vàng hay không?"
Nguyễn Tinh Vãn: "..."
Câu trước của Bùi Sam Sam, cô hoàn toàn đồng ý.
Nguyễn Tinh Vãn thở dài:
"Không có chuyện đó đâu."
"Vậy thì vì lý do gì?"
"Mình luôn có cảm giác rằng Chu Từ Thâm đang giấu diếm mình điều gì đó. Mỗi lần mình nghĩ mình sắp chạm đến sự thật, thì những bằng chứng rõ ràng trước mặt lại cứ như khẳng định mình chỉ đang suy nghĩ quá nhiều mà thôi."
Cô cảm thấy mình vẫn chưa tìm ra manh mối quan trọng, nên cũng không thể chắc chắn được suy đoán của mình, chỉ là cứ mãi nghi ngờ.
Không có một chút bằng chứng nào.
Cũng chẳng biết phải làm gì.
Bùi Sam Sam điều chỉnh tư thế, tay đang khoanh trước mặt:
"Chuyện này cũng không nói trước được. Nếu anh ấy cố tình giấu cậu, chắc chắn cậu sẽ không thể biết sự thật, nhưng nếu..."
Nguyễn Tinh Vãn lặng lẽ thở dài, tiếp lời cô:
"Nếu là do mình suy nghĩ quá nhiều, thì chẳng khác nào mình đang vô cớ làm loạn."
Bùi Sam Sam an ủi:
"Không thể nói thế được... Hay thế này đi, nếu cậu thực sự nghi ngờ, cậu có thể thử thăm dò thêm lần nữa. Một lần không được thì hai lần. Nếu tên đàn ông chó đó thực sự giấu cậu điều gì, chắc chắn không thể lần nào cũng che đậy hoàn hảo được."
Nghe xong lời này, Nguyễn Tinh Vãn cảm thấy rất có lý.
Một lần không được thì hai lần.
Hơn nữa tối qua cô mới đến, chắc họ không ngờ cô sẽ quay lại ngay hôm nay.
Nguyễn Tinh Vãn gật đầu:
"Đúng rồi, mình sẽ thử lại xem sao."
Nhân lúc Chu Từ Thâm không ở trong nước, cô cũng sẽ có nhiều thời gian và cơ hội hơn.
Bùi Sam Sam lại mệt mỏi nằm bò ra bàn:
"Cậu thông suốt là tốt rồi. Mình nằm đây ngủ một chút đây, cậu cứ làm việc của cậu đi nhé, đừng bận tâm đến mình."
Nguyễn Tinh Vãn nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu Bùi Sam Sam:
"Ngủ đi, đến giờ ăn trưa mình sẽ gọi cậu dậy."
Chương 728
Vào lúc ba giờ chiều, sau khi Nguyễn Tinh Vãn hoàn thành công việc, cô nhìn đồng hồ, xác nhận rằng studio tạm thời không còn việc gì khác, liền cầm đồ đạc chuẩn bị ra ngoài.
Hôm qua cô đã đến một lần và giờ cô biết nhà của Lý Tuyết ở đâu, có thể trực tiếp đến trước cửa nhà.
Thậm chí nếu họ đã dọn đi, cô cũng có thể hỏi hàng xóm xung quanh để tìm được chút manh mối.
Nhưng Nguyễn Tinh Vãn vừa mới bước đến cửa thì một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trước mặt cô.
Đối phương cười với cô, nhưng vẻ mặt dường như có chút ngượng ngùng.
Nguyễn Tinh Vãn dừng lại vài giây, rồi là người đầu tiên lên tiếng:
"Cô Quý."
Quý Nhiên cười khổ nói:
"Đừng... đừng khách sáo như vậy. Giờ Quý gia đã rơi vào tình trạng như thế rồi, tôi làm gì còn được gọi là tiểu thư Quý gia nữa."
Nguyễn Tinh Vãn nhìn chiếc xe nôi trước mặt Quý Nhiên, lùi lại vài bước:
"Vào trong đi."
Có lẽ vì phải chăm sóc con nhỏ, Quý Nhiên ăn mặc rất giản dị, thậm chí không có một món trang sức nào, hoàn toàn khác xa hình ảnh cô tiểu thư kiêu sa của Quý gia trước đây.
Nguyễn Tinh Vãn nhờ cô gái ở quầy lễ tân pha cho hai cốc nước, rồi dẫn Quý Nhiên vào phòng nghỉ.
Suốt cả quá trình, Quý Nhiên luôn tỏ ra hơi căng thẳng, mãi đến khi uống hết một cốc nước, mới thả lỏng hơn một chút.
Nguyễn Tinh Vãn nói: "Quý..............."
Cô vốn định gọi là cô Quý theo thói quen, nhưng nhớ đến lời Quý Nhiên vừa nói nên dừng lại, không biết nên gọi cô ta thế nào.
Quý Nhiên đặt cốc nước xuống, tiếp lời:
"Nếu cô không ngại, thì gọi tôi là chị Quý Nhiên đi."
Nguyễn Tinh Vãn khẽ gật đầu:
"Chị Quý Nhiên."
Sau đó, cô lại hỏi:
"Hôm nay chị đến tìm em, có chuyện gì sao?"
Nhắc đến chuyện này, trên khuôn mặt Quý Nhiên thoáng hiện lên vẻ lúng túng, một lúc lâu sau mới nói:
"Thật ra, chị nên đến sớm hơn, nhưng vì trong nhà có quá nhiều việc, con thì còn nhỏ, không thể rời đi được, nên chị đã chậm trễ. Chị đến đây là để... xin lỗi em."
Nguyễn Tinh Vãn có chút không hiểu:
"Xin lỗi em?"
Quý Nhiên có vẻ hơi căng thẳng, hít một hơi thật sâu rồi nói:
"Trước đây chị luôn có thành kiến với em, đã nói xấu em không ít lần sau lưng."
Nghe vậy, Nguyễn Tinh Vãn chỉ cười nhẹ:
"Không sao đâu, dù sao lúc đầu em gả vào Chu gia, thật sự là... không mấy vẻ vang, chị có thành kiến với em cũng là điều bình thường."
"Không."
Quý Nhiên nói
"Ngoài chuyện đó ra, chị... chị còn..."
Những lời phía sau, Quý Nhiên dường như không thể nói ra được.
Thấy Quý Nhiên khó xử, Nguyễn Tinh Vãn nói:
"Chị Quý Nhiên, thật ra mọi chuyện đã là quá khứ rồi, chúng ta đều nên nhìn về phía trước."
Quý Nhiên lắc đầu:
"Mặc dù chuyện đã qua rồi, nhưng chị phải nói ra. Mỗi ngày chị đều bị chuyện này ám ảnh, đêm nào cũng gặp ác mộng, luôn lo lắng sợ hãi..."
Nói đến đây, Quý Nhiên cúi đầu nhìn đứa con đang ngủ ngon lành trong xe nôi.
"Là một người mẹ, chị có trách nhiệm và nghĩa vụ đối mặt với những lỗi lầm mà mình đã gây ra trong quá khứ."
Quý Nhiên nhắm mắt lại, rồi tiếp tục nói:
"Em còn nhớ chuyện em từng rơi xuống hồ bơi ở Chu gia không?"
Có lẽ không ngờ Quý Nhiên sẽ nhắc đến chuyện này, Nguyễn Tinh Vãn ngẩn người một lát, sau đó nói:
"Nhớ chứ."
Cũng chính lần đó, Chu Từ Thâm đã phát hiện ra cô mang thai.
Quý Nhiên nói:
"Thật ra, đó không phải là tai nạn, là do chị tìm người làm."
← Ch. 524 | Ch. 526 → |