← Ch.518 | Ch.520 → |
Nguyễn Tinh Vãn: "..."
Cô đã đoán trước được kết quả này.
Cô bất lực nói:
"Thôi để tôi làm cho."
Chu Từ Thâm quả thật là thiếu gia, chỉ hợp với việc cơm bưng nước rót, để anh vào bếp thì đúng là ngày tận thế.
Chu Từ Thâm lùi sang một bên, cuối cùng cũng có lý do:
"Là em không cho tôi làm nhé."
Nguyễn Tinh Vãn trừng mắt nhìn anh, tên đàn ông này đúng là được lợi mà còn tỏ ra biết điều.
Chẳng bao lâu sau, mùi thơm của đồ nướng đã dần dần lan ra.
Những nguyên liệu này đều đã được chuẩn bị sẵn từ trước, gần như là thực phẩm bán thành phẩm, chỉ cần nướng chín rồi thêm chút gia vị là xong, làm cũng không khó.
Vì vậy, Nguyễn Tinh Vãn thật sự không hiểu, làm thế nào mà tên đàn ông này trong lúc cô quay đi lấy đồ, lại có thể làm cháy hết mọi thứ.
Vốn dĩ mấy cô gái định lại gần giúp đỡ, nhưng vừa nhìn thấy Chu Từ Thâm đứng đó, hai tay đút vào túi quần, dáng người cao lớn, lạnh lùng đứng sau cô, chẳng ai dám lại gần nữa.
Lúc này, điện thoại của Nguyễn Tinh Vãn bên cạnh rung lên.
Cô đang bận, bèn nói với Chu Từ Thâm:
"Chu tổng, anh xem giúp tôi ai gọi đến vậy."
Chu Từ Thâm cầm điện thoại lên, thấy là một số lạ, liền bước qua một bên nghe máy.
Đầu dây bên kia, im lặng rất lâu, sau đó vang lên tiếng cười quái dị:
"Con gái ngoan của ta, nghe nói con lại tham gia thi đấu rồi, lần này có bao nhiêu tiền thưởng thế?"
Nghe giọng thấy giọng ông ta, sắc mặt Chu Từ Thâm không thay đổi, lạnh lùng nói:
"Tiền thưởng có bao nhiêu, còn tùy vào việc ông có mạng để lấy hay không."
Nguyễn Quân có lẽ không nghĩ rằng người nghe điện thoại lại là Chu Từ Thâm, ông ta dừng lại một lúc lâu mới nói:
"Con rể à, con không thể nói chuyện như vậy được, con và con gái ngoan của ta đâu phải thiếu tiền, ta chỉ muốn xin một chút xíu thôi, với các con thì chẳng đáng bao nhiêu cả."
"Ông muốn bao nhiêu."
Nguyễn Quân khàn khàn giọng cười khúc khích hai tiếng, giọng cười càng lúc càng quái dị:
"Ba trăm triệu."
"Quả là ít thật, khi nào rảnh thì tôi sẽ đốt cho ông."
Nghe giọng có vẻ như Chu Từ Thâm sắp cúp máy, Nguyễn Quân vội vàng nói:
"Con rể à, ta nhắc cho con biết, bên ngoài có rất nhiều người đang tìm ta đấy, con đoán xem họ muốn moi cái gì từ ta? Ta nghĩ đến tình xưa nghĩa cũ mới chủ động liên lạc với con gái ngoan của ta, không thì số tiền đó họ cũng sẽ đưa cho ta thôi."
Chu Từ Thâm lạnh lùng nói:
"Ông nghĩ quá nhiều rồi, họ có khi chẳng thèm đốt tiền cho ông đâu, cùng lắm là quăng ông xuống cống cho thối rữa ra thôi."
Nguyễn Quân có chút lo lắng, ông ta dường như đang ở nơi nào đó rộng rãi nên giọng nói vang vọng lại:
"Con rể ngoan à, ta biết con cố ý dọa ta thôi, ta cũng biết những người đó chẳng phải thứ tốt lành gì, nên ta mới không để họ tìm thấy ta. Thế này đi, ta cũng không muốn cò kè mặc cả nữa, một trăm triệu, chỉ một trăm triệu thôi! Ta mà cầm được số tiền này, lập tức sẽ đi thật xa, không bao giờ quấy rầy các con nữa!"
"Nghĩ cũng hay đấy."
Dừng lại một lúc
Chu Từ Thâm nhìn số điện thoại trên màn hình, cau mày nói:
"Đừng gọi cho Nguyễn Tinh Vãn nữa, cô ấy không có nhiều tiền như vậy đâu, đừng làm phiền cô ấy."
"Ta biết rồi, biết rồi, vậy... ta liên lạc với con thế nào?"
Chu Từ Thâm đưa cho ông ta số của Lâm Nam:
"Đã mở miệng đòi nhiều tiền như vậy, thì làm cho có thành ý chút."
Nguyễn Quân hiểu ý anh:
"Ta hiểu rồi, hiểu rồi, bản gốc ta sẽ mang theo."
Chu Từ Thâm không muốn phí lời với ông ta nữa, liền cúp máy và chặn số.
Khi anh quay lại, đồ nướng đã xong, mọi người đang ngồi quanh đống lửa, vỗ tay hát hò.
Nguyễn Tinh Vãn bước tới bên cạnh anh hỏi:
"Anh đi đâu lâu thế? Ai gọi điện vậy?"
Chương 716
Chu Từ Thâm đưa điện thoại cho cô, nhẹ nhàng nói:
"Cuộc gọi quảng cáo."
Nguyễn Tinh Vãn không tin lắm:
"Cuộc gọi quảng cáo mà anh nói lâu thế à?"
"Tôi phân tích cho họ về tình hình kinh tế trong nước năm nay."
Nguyễn Tinh Vãn: "..."
Cô không biết nên phê bình tên đàn ông này vì độc miệng hay vì quá rảnh rỗi nữa.
Bên kia, có người gọi:
"Chị Tinh Vãn, Chu tổng... đồ nướng sắp nguội rồi."
Nguyễn Tinh Vãn cất điện thoại:
"Đi thôi."
Khi ngồi xuống, Chu Từ Thâm liếc nhìn Tiểu Thỏ Thỏ đang ăn rất vui vẻ bên cạnh, hất cằm ra hiệu:
"Ngồi dịch ra chút."
Tiểu Thỏ Thỏ tức giận nhìn anh, nắm chặt tay, ước lượng sức mạnh hai bên rồi vẫn quyết định lặng lẽ thu nhỏ chỗ ngồi của mình.
Nguyễn Tinh Vãn nhìn thấy cảnh đó, cảm thấy vô cùng bất lực:
"Anh bắt nạt một đứa trẻ làm gì."
Chu Từ Thâm thản nhiên:
"Anh chỉ đang dạy nó cách trưởng thành trong nghịch cảnh thôi."
Nguyễn Tinh Vãn không muốn đôi co với anh, liền đưa vài xiên đồ nướng cho Tiểu Thỏ Thỏ.
Cậu bé vừa ăn vừa nhận thêm xiên nướng: "Cảm ơn chị."
Bùi Sam Sam ngồi bên cạnh không nhịn được mà chậc lưỡi:
"Nhìn cậu nhóc này ăn như chưa được ăn vậy, chị nhớ là trưa nay em ăn no rồi mà."
"Đây gọi là sự tôn trọng đối với đồ ăn."
Mọi người: "..."
Sau khi ăn xong, có người đề xuất chơi trò chơi nhỏ, ai thua thì phải lên hát.
Cuối cùng, vẫn chỉ có hai người không hòa nhập.
Tiểu Thỏ Thỏ nói rằng cậu phải làm bài tập.
Chu Từ Thâm thì bận nghe điện thoại công việc.
Khi anh quay lại, thấy Nguyễn Tinh Vãn ngồi trước đống lửa, trên mặt nở một nụ cười chân thành. Bên cạnh cô, màn đêm dường như cũng trở nên rạng rỡ và lấp lánh.
Chu Từ Thâm cứ đứng cạnh đó, không biết đã nhìn bao lâu, khóe miệng khẽ cong lên.
Đột nhiên, một giọng trẻ con vang lên bên cạnh:
"Chú, chú thích chị ấy lắm phải không?"
Chu Từ Thâm thu lại ánh mắt, nhìn cậu bé một cách thản nhiên.
Tiểu Thỏ Thỏ nói bằng giọng điệu như người lớn:
"Chú không cần phải phủ nhận đâu, ánh mắt của chú đã bán đứng chú rồi."
"Tại sao chú phải phủ nhận?"
Chu Từ Thâm nói
"Cô ấy là vợ chú."
"Ồ, nhưng nhìn không giống lắm."
Chu Từ Thâm l. i. ế. m môi, rồi đột nhiên cười:
"Cháu đang khiêu khích chú?"
Tiểu Thỏ Thỏ lại nói:
"Chú hiểu lầm rồi, cháu chỉ đang nói sự thật thôi."
"Sự thật là cháu ăn đòn chưa đủ."
Vừa dứt lời, Nguyễn Tinh Vãn bước đến, vừa vặn nghe được câu đó, liền cau mày:
"Anh lại bắt nạt nó à?"
Tiểu Thỏ Thỏ thấy vậy, nhanh chóng trốn sau lưng Nguyễn Tinh Vãn, trông như thể vừa bị ức hiếp.
Chu Từ Thâm cười nhạt, liếc nhìn cậu bé, như thể muốn nói:
"Cháu cứ đợi đấy."
Vì mọi người phải về nhà, đồ nướng đã ăn xong, trò chơi cũng đã chơi xong, nên cũng đã đến lúc dọn dẹp rồi.
Mọi người dọn sạch khu vực và cất đồ vào xe, chuẩn bị xuất phát.
Không có ai thay đổi vị trí, vì vậy vẫn như lúc đến.
Bùi Sam Sam có chút khó xử, chiếc xe cũ kỹ của cô không biết có theo kịp xe của Chu Từ Thâm không. Còn chuyện nhờ Chu Từ Thâm chờ cô trước cửa phòng làm việc, chỉ trừ khi cô không muốn sống nữa mới dám nói.
Cô nghĩ một lúc rồi nói:
"Chu tổng, tôi..."
Chu Từ Thâm hiểu ý cô, liền túm lấy cổ áo của Tiểu Thỏ Thỏ:
"Tôi sẽ đưa nó về."
Bùi Sam Sam mắt sáng lên:
"Cảm ơn Chu tổng!"
Nguyễn Tinh Vãn cũng không ngờ Chu Từ Thâm lại tốt bụng như vậy, sợ anh lại bắt nạt cậu bé, nên đã đưa số điện thoại của mình cho cậu nhóc, xoa đầu cậu:
"Có chuyện gì thì gọi cho chị."
"Cảm ơn chị, tạm biệt chị."
Nói rồi, cậu bé cũng vẫy tay với Bùi Sam Sam.
Bùi Sam Sam vẫn giữ nụ cười trên môi, vẫy tay lại. Cơn ác mộng hôm nay cuối cùng cũng kết thúc.
Chẳng bao lâu sau, ba chiếc xe liền biến mất trong màn đêm.
← Ch. 518 | Ch. 520 → |