Nghĩ mãi không ra
← Ch.30 | Ch.32 → |
"Mẹ là mẹ con." Cao Anh run rẩy, ngón tay run run chỉ vảo Trần Dự Sâm.
Trần Dự Sâm làm như không nghe thấy, đi đến mép giường ngồi xuống, một tay nắm tay Tống Sơ Nhất, một tay lấy điện thoại ra gọi. Anh bật loa, trong điện thoại truyền đến một giọng nam ồm ồm, Trần Dự Sâm cười hỏi: "Anh Bưu, có nhớ tôi không?"
"Sao có thể không nhớ chứ, cho dù chưa từng nghe giọng nói nhưng cũng không thể quên được bản lĩnh của cậu. Tôi luôn nhớ kĩ những người khách hào phóng lại xuất sắc như cậu." Trong điện thoại truyền đến giọng nói như chuông đồng.
"Tôi hào phóng xuất sắc ra sao?" Trần Dự Sâm cười khẽ.
"Một năm trước, đêm hôm đó, cậu ngồi một mình trong quán rượu của tôi, múa đơn trên sân khấu đến hơn nửa đêm. Kĩ thuật của cậu làm không ít người bái phục, sau lại có rất nhiều người đến tìm tôi hỏi về cậu. Sao tôi có thể không nhớ rõ?"
"Anh có nhớ cụ thể là ngày nào không?" Trần Dự Sâm hỏi.
"Nhớ chứ. Ngày hai sáu tháng tám, trước Trung Thu ba ngày."
"Nhớ rõ tôi đến quán bar khi nào không?" Trần Dự Sâm hỏi tiếp.
"Buổi tối quán bar mở cửa lúc bảy giờ, mở cửa không lâu thì cậu tới, không quá bảy rưỡi đâu." Anh Bưu trầm giọng hỏi: "Sao thế? Cậu gặp chuyện gì à?"
"Không sao. Có người nói tôi có phép thuật, trong thời gian ở quán bar có thể chạy đến khách sạn Di Nhiên ngủ với phụ nữ." Trần Dự Sâm nhẹ nhàng nói giỡn.
Anh Bưu cười lớn, không hề lưu tình nói: "Người phụ nữ kia đầu bị nước vào rồi, hận đến mức nào mà ăn nói bừa bãi vu oan cho cậu như vậy. Có muốn tôi tìm vào người khách đêm đó làm chứng cho cậu không?"
"Không cần." Trần Dự Sâm cười nhẹ, điềm nhiên như mây gió, "Người phụ nữ kia mang thai sinh một đứa con, xét nghiệm ADN là được rồi."
Vài câu nói của Trần Dự Sâm thổi tan u ám trong lòng Tống Sơ Nhất, Tống Sơ Nhất thở dài một hơi, trong lòng lại dâng lên sự phẫn uất không thể kiềm chế.
Mạnh Nguyên Nguyệt là một cô gái tốt như vậy lại bị hãm hại bị giễu cợt. Nhìn cô ấy có vẻ không quan trọng nhưng thực ra rất mẫn cảm, cẩn thận, nhiệt tình tốt bụng, cô ấy cũng coi như là danh môn thục viện nhưng không giống như Cao Anh, cô ấy rất quan tâm đến cô, nhẹ nhàng ôn hòa vì sợ tạo thành áp lực tâm lí cho cô, còn chia sẻ ý nghĩ của mình với cô. Trong lòng Tống Sơ Nhất đang bị đau đớn tra tấn mãnh liệt, hai má đỏ bừng.
Trần Dự Sâm thấy má cô đỏ liền vội vàng đi lấy nước, cẩn thận thổi nguội đưa tới bên môi cô. Chờ cô uống xong lại lấy nước ấm lau tay lau mặt cho cô, sau đó lấy laptop đem về từ công ty ra, hỏi: "Buồn chán không? Muốn xem phim hay đọc báo đọc truyện? Hay là lên diễn đàn? Gần đây trên Thiên Nhai có một bài lượng xem rất cao, tên là 'Đạo văn - một trăm lẻ tám loại báo ứng của văn cẩu'..."
Trần Dự Sâm giới thiệu rất nhiều, giọng nói trầm bổng, ánh mắt không rời khỏi Tống Sơ Nhất, từ đầu đến cuối chưa liếc Cao Anh một cái.
"Em không muốn xem, hơi mệt." Tống Sơ Nhất biết là anh cố ý vắng vẻ Cao Anh, phối hợp trở thành một đứa bé được chiều chuộng, miễn cưỡng dựa vào người anh.
"Anh bóc hoa quả cho em nhé, muốn ăn gì?" Anh nâng mặt Tống Sơ Nhất lên, chuyên chú nhìn vào mắt cô, dịu dàng gọi: "Sơ Nhất." Tống Sơ Nhất chớp chớp mắt, đôi môi Trần Dự Sâm mạnh mẽ hạ xuống.
Cao Anh đứng đối diện bọn họ, muốn nhìn cũng không nhìn được. Bọn họ không coi ai ra gì, như một bàn tay không tiếng động tát vào mặt bà ta, dù da mặt Cao Anh có dày hơn cũng không chịu được.
Cửa phòng mở ra, tiếng giày cao gót thanh thúy dần đi xa, Trần Dự Sâm lại không thể dừng được.
.......
"Đừng nghĩ rằng sẽ dời được sự chú ý của em." Thời khắc mấu chốt, Tống Sơ Nhất lại rất bình tĩnh, tức giận đẩy Trần Dự Sâm ra, ngón tay chọc chọc hai má anh, "Mau thành thật khai báo, con của bác sĩ Mạnh là sao?"
"Anh đoán đứa bé kia là của Lữ Tụng." Nói đến Mạnh Nguyên Nguyệt, Trần Dự Sâm như là nước sôi gặp phải băng, nháy mắt liền trở nên lạnh lùng, sắc mặt nghiêm túc.
Trong bữa tiệc hóa trang, Trần Dự Sâm bị phụ nữ quấy rầy không thể kiên nhẫn được. Anh không biết là mình đeo mặt nạ trở nên rất quyến rũ, lại hoài nghi là Lữ Tụng tiết lộ thân phận của mình, vì thế liền đổi trang phục cho Lữ Tụng, muốn đem phiền phức trả lại cậu ta. Sau khi đổi trang phục, anh đứng trong phòng một lát, nhìn thấy những người có đôi có cặp không khỏi nhớ đến Tống Sơ Nhất, trong lòng đau đớn khó tả, vì thế liền né mọi người, trở lại phòng thay đồ thay quần áo, đến một quán bar không xa khách sạn uống rượu. Trong lúc đau khổ, anh chạy lên sân khấu quán bar, cũng tuyên bố chi phí của khách trong quán đêm đó sẽ do anh trả.
Trên mặt đeo mặt nạ nên người khác không nhìn rõ mặt, nhất định là người của Cao Anh đã bỏ thuốc theo mặt nạ. Người qua đêm với Mạnh Nguyên Nguyệt nhiều phần trăm là Lữ Tụng.
Lữ Tụng vẫn luôn phong lưu, chuyện nam nữ đối với anh ta như chuyện cơm bữa, chắc hẳn anh ta sợ bị tính kế nên mới bỏ đi.
"Nếu thật sự là Lữ Tụng thì làm sao bây giờ?" Tống Sơ Nhất phiền não hỏi.
Mặt ngoài Lữ Tụng xuất thân giàu có sự nghiệp thành công, dáng người đẹp, tính tình hài hước phong độ, là một người đàn ông tốt. Nhưng thực tế sau bộ tây trang ấy là một cầm thú, phụ nữ cùng anh ta qua đêm không ít. Người như vậy sao có thể xứng với Mạnh Nguyên Nguyệt.
"Chờ việc của nhà họ Quý kết thúc, anh sẽ lặng lẽ lấy tóc Lữ Tụng và con trai Nguyên Nguyệt đi làm xét nghiệm. Kết quả như thế nào sẽ nói sau." Đầu óc Trần Dự Sâm như bị điện giật, mở hòm thư ra, "Sơ Nhất, em xem, đây là chân tướng vụ tự tử của mẹ em."
Lá chắn xanh điều tra rất kĩ càng, còn có cả ảnh chụp. Tống Sơ Nhất nhìn thoáng qua, con ngươi trong suốt biến thành màu đỏ, thậm chí còn có cả nước mắt, thân thể cô không khống chế được mà run rẩy.
"Chúng ta đã nghĩ trừ mẹ anh không ai muốn đối phó với chúng ta, nhưng lại quên mất nguy cơ từ phía nhà họ Quý." Vẻ mặt Trần Dự Sâm trở nên thương tiếc, giọng nói không kiềm chế được sự vui mừng, "Sơ Nhất, mẹ anh không phải hung thủ hại chết mẹ em, chúng ta có thể không áy náy mà bên nhau."
Vừa rồi khi đối mặt với Cao Anh, anh tỏ ra lạnh lùng cứng rắn nhưng thực ra vẫn không thể hoàn toàn vứt bỏ nhà họ Thẩm, coi Cao Anh như người xa lạ. Tống Sơ Nhất hơi thất thần, sau một lát nhìn chằm chằm màn hình máy tính, đọc từng chữ từng chữ trong báo cáo điều tra.
Giống như Trần Dự Sâm, nhìn một lần Tống Sơ Nhất khó có thể tin, lại nhìn lần thứ hai thứ ba. Người quyến rũ rồi vứt bỏ mẹ Tống Sơ Nhất là Quý Loan.
"Không thể nào! Liệu có điều tra sai không?" Tống Sơ Nhất thì thào. Chỉ nhìn ảnh cũng có thể thấy, Quý Loan cùng lứa tuổi với cô và Trần Dự Sâm, mẹ cô sao có thể ở bên anh ta?
"Nhất định là anh ta. Trước khi xử lí Quý thị, Lữ Tụng đã điều tra mọi người nhà họ Quý. Cậu ta nói với anh, năm năm trước Quý Loan làm sai gì đó, bị Quý lão gia tử đưa ra nước ngoài, không có đồng ý không được về nước. Cháu trai đời thứ ba nhà họ Quý chỉ có Quý Phong và anh ta, nếu anh ta không gây ra việc gì quá đáng, Quý lão gia tử sẽ không phạt nặng như vậy."
"Nhưng mẹ em...sao bà có thể yêu anh ta?" Tống Sơ Nhất không thể tin.
Mẹ cô tính cách hướng nội trầm tĩnh, khi ba cô mất tuổi bà còn trẻ cũng chưa từng bị đàn ông dụ dỗ, nhưng đến tuổi trung niên sao lại mất khí tiết như vậy.
Trần Dự Sâm cũng không thể lí giải. Quý Loan bề ngoài không tồi, cao lớn như Quý Phong, nhưng không phóng khoáng như Quý Phong, thuộc loại cao lớn cường tráng, tuy rằng không xấu, tiền tài của Quý thị vẫn khiến anh ta trở nên hào hoa. Liệu có phải anh ta dùng mĩ mạo mê hoặc mẹ Tống Sơ Nhất?
Nhưng người Quý Phong thích là Tống Sơ Nhất, theo tính cách luôn đối nghịch Quý Phong của Quý Loan, đáng ra anh ta phải quyến rũ Tống Sơ Nhất mới đúng, sao lại là mẹ cô?
Có tiền có sắc nên anh ta cũng không thiếu phụ nữ. Theo tư liệu của Lá chắn xanh, anh ta và mẹ Tống Sơ Nhất đã bên nhau một năm, đến khi anh ta xuất ngoại mới cắt đứt liên hệ, mà anh ta xuất ngoại cũng không phải tự nguyện mà do Quý lão gia tử ép buộc. Nói đúng ra, có thể anh ta vứt bỏ mẹ Tống Sơ Nhất do bị ép xuất ngoại.
Nếu không nghĩ ra vậy để Quý Loan tự mình kể ra, Trần Dự Sâm nghĩ nghĩ liền nói: "Quý Loan về nước. Trong lúc ở thành phố S anh có thể điều tra chân tướng. Chờ tin của anh. Anh nhất định sẽ không để mẹ em chết oan."
Tống Sơ Nhất 'ừ' một tiếng, trong lòng hận không thể cũng Trần Dự Sâm đến thành phố S, có thể biết tiến triển sự việc.
← Ch. 30 | Ch. 32 → |