Vay nóng Homecredit

Truyện:Tình Yêu Giữa Mùa Hạ - Chương 02

Tình Yêu Giữa Mùa Hạ
Trọn bộ 11 chương
Chương 02
0.00
(0 votes)


Chương (1-11)

Siêu sale Lazada


Trời còn sớm đã bị đánh thức, Cao Thúy Cẩm một bụng tức giận.

Tối hôm qua vì lo đối phó với virus xâm nhập máy tính, gần năm giờ sáng mới ngủ, bây giờ còn chưa tới tám giờ đã bị điện thoại đánh thức, hỏi xem cô có thể không giân?

"Alo, ai vậy?" cô bực mình hỏi.

"Lào tôi! Chào buổi sáng!"

Thanh âm này đánh chết cô cũng không quên, là phù rể cùng cặp với cô hôm qua, Lương Vĩ Tường.

Cao Thúy Cẩm tức giận nói: "Chào cái đầu anh! Làm sao anh biết số của tôi?" Cô cũng không rõ đã cho hắn số điện thoại không, vả lại đây là số điện thoại riêng, chỉ có người nhà cô với hai bạn thân Dương Bội Hinh và Lưu Tuyết Âm biết mà thôi.

"Thật hung dữ! Cô thường có khí rời giường lợi hại vậy sao?"

"Không cần nói sang chuyện khác! Nếu không tôi cúp máy!"

"Là chị dâu cho tôi!"

"Nói dối! Tiểu Hinh sẽ không bán đứng tôi!"

"Cô đừng giận chị ấy, là tôi nài nỉ chị ấy, tôi có giữ một vật của cô!"

Cô nhắm mắt lại, giọng điệu ác liệt, "Nếu anh dám gạt tôi, thì liệu mà cẩn thận!"

Hắn cười cười "Túi xách của cô quên cầm về, chẳng lẽ cũng không nhận ra sao?"

Cái gì? Túi xách?

Cao Thúy Cẩm nhảy xuống dường, cầm điện thoại bắt đầu tìm đông tìm tây.

"Không thể nào? Đ1ến bây giờ cô vẫn chưa phát hiện sao?"

Tiếng cười của hắn làm cô mắng vài câu, "Túi xách của tôi thật sự ở chỗ anh sao?" Đáng giận! Đó là cái túi xách cô thích nhất, bên trong còn có rất nhiều tư liệu và giấy tờ.

"Cô quên ở chỗ ngồi, may mắn tôi phát hiện! Yên tâm! Tôi không có tùy tiện mở ra!"

Như thể cố nén sự không cam lòng, cô hít sâu mấy hơi "Cám ơn! Phiền toái anh giúp tôi đưa cho Tiểu Hinh đi!"

"Bọn họ sẽ xuất ngoại hưởng tuần trăng mật, tôi nghĩ nên để tự tay tôi trả cho cô thì tốt hơn! Sao? Có rảnh rỗi đi ra ngoài một chuyến không?"

Nghe giọng điệu tràn đầy tự tin của hắn, rõ ràng là đã có kế hoạch!

"Nếu tôi nói không rảnh?"

"Không sao! Cô xem ngày nào rảnh thì nói, tôi đều ok!"

Đáng giận! Rõ ràng biết cô căn bản không muốn gặp hắn, còn cố ý nói như vậy "Tôi cho anh địa chỉ, phiền anh kí gửi cho tôi."

"Không nên đâu! Nếu không cẩn thận thất lạc, tôi sẽ áy náy lắm!"

Cao Thúy Cẩm thật muốn đập điện thoại, nhưng cô không thể, bởi vì cô biết làm vậy chỉ khiến đối phương thêm vui vẻ.

Thật vất vả mới nhẫn được khí giận xuống dưới, cô lạnh lùng nói: "Thời gian? Địa điểm? Nhanh nói rõ!"

Tên tồi! Đừng nghĩ cô sẽ cảm kích hắn! Cao Thúy Cẩm quyết định không lôi thôi với hắn, lấy lại túi xách sẽ quay về ngay.

Lương Vĩ Tường khoái trá nói địa điểm, Cao Thúy Cẩm cúp máy xong không thể không buộc bản thân rời giường.

Mấy ngày nay cô căn bản không có giấc ngủ ngon, thật sự không có sức mà đối phó với gã đàn ông kia, cô chỉ thầm nghĩ có thể nằm ở trên giường, thoải mái ngủ là tốt nhất. Nhưng bất đắc dĩ ông trời hay đùa giỡn với cô, ngay cả nguyện vọng nhỏ nhoi vậy cũng không thỏa mãn cho cô.

Cao Thúy Cẩm thay đại một bộ quần áo, xuống lầu chào hỏi mẹ.

Cao phu nhân bị việc con gái dậy sớm làm cho ngạc nhiên "Tiểu Cẩm, hôm nay con ăn nhầm thuốc nha! Bây giờ còn sớm mà!"

Cô ngồi xuống bên quầy, chào mẹ một tiếng, "Con cũng không muốn! Nhưng lúc mười giờ có hẹn với người ta."

Cao phu nhân nhanh chóng sáp lại gần con "Hẹn với ai? Làm nam sao?"

Cô ghé vào trên bàn, nhắm mắt lại "Vâng!"

Cao phu nhân trợn to mắt: "Tiểu Cẩm, con quen với bạn trai sao? Thật tốt quá!"

"Không có! Mẹ, không phải bạn trai. Mẹ đừng hiểu làm được không?"

"Không phải bạn trai, vậy là bạn của con à?"

"Bạn? Hừ! Nghĩ tới là tức, con ghét nhất loại người này! Mẹ, hắn ta là em trai của chồng tiểu Hinh, nếu không phải hắn giữ túi xách của con, con còn lâu mới đoái hoài tới hắn!" Cao Thúy Cẩm tức giận nói.

Cao phu nhân đem một ly nước trái cây để trước mặt cô, "Nếu không muốn ra ngoài, vậy kêu người ta đem tới đây! Nhìn mặt con còn đang rất buồn ngủ, muốn mẹ lái xe đưa con tới đó không?"

"Không cần đâu, mẹ! Con đi taxi được rồi! Dù sao đi lấy đồ về xong, trở về lại ngủ một giấc là tốt rồi!" Cô nói trong khi giải quyết phần ăn sáng.

Cao phu nhân bất đắc dĩ lắc đầu, "Con cứ sống kiểu ngày đêm điên đảo thế này, ba con mà biết sẽ rất bực."

"Ba ở Mĩ, sẽ không biết!"

"Chắc không? Con đừng quá coi thường ba con, ba con từng nói với mẹ, nếu không sai giờ giấc, ông ấy thực hoài nghi con cùng ông ấy đang cùng sống trong một múi giờ!"

Cao Thúy Cẩm cười cười, "Ba nhất định là cảm thấy không hiểu sao nửa đêm như vậy mà con còn rất có tinh thần!"

"Ba con hỏi khi nào con qua đó, ông ấy rất nhớ con, còn có anh hai, anh ba của con nữa!"

Cao Thúy Cẩm ai oán, "Người ta cũng muốn đi nha! Nhưng gần đây có chút phiền toái nhỏ, không giải quyết thì con không thể yên tâm đi! Mẹ, vậy khi nào mẹ cùng ba tái kết hôn?"

Nghe vậy, Cao phu nhân cười "Con nói bậy bạ cái gì? Mẹ với ba của con không có khả năng sống cùng nhau, hoàn cảnh không cho phép. Mẹ vẫn thích sống ở Đài Loan, giống như bây giờ, sống như vậy cũng khiến mẹ thõa mãn rồi!"

"Nhưng ba vẫn rất yêu mẹ mà! Ông ấy luôn chờ mẹ!"

Cao phu nhân nhìn con gái, trong mắt tràn ngập nhu hòa "Mẹ cũng thương ông ấy! Nhưng yêu nhau có rất nhiều cách thể hiện, vả lại chia cách cũng không phải là không tốt, mẹ với ba con chỉ có thể dùng phương thức này là tốt nhất!"

Cô nhíu mày, "Con thật sự không hiểu hai người suy nghĩ cái gì, nếu đã yêu đối phương, vì sao lại muốn ly hôn?"

"Con gái ngoan, có một số việc không thể miễn cưỡng, có lẽ ngày nào đó con thật sự yêu một ai sẽ hiểu rõ!"

"Con không muốn nghĩ tới chuyện đó, cũng không muốn kết hôn, con tình nguyện độc thân cả đời ở cùng mẹ!"

Cao phu nhân nhìn cô, "Đứa ngốc! Những lời này nếu để ba con và hai anh nghe được, nhất định sẽ rất vui! Bọn họ chỉ ước con đừng kết hôn, vĩnh viễn là bảo bối của bọn họ!"

Cao Thúy Cẩm là con gái duy nhất trong nhà, rất được cha và các anh cưng chiều yêu thương.

"Được rồi! Không nói thêm nữa! Con phải ra ngoài! Cám ơn mẹ!"

"Cẩn thận một chút! Về sớm!" Cao phu nhân mỉm cười tiễn cô rời nhà.

Đúng mười giờ, Cao Thúy Cẩm đi đến bến tàu, tìm kiến bóng dáng của Lương Vĩ Tường.

"Tiểu Cẩm! Ở đây, nhanh lại đây!"

Cách đó không xa truyền đến tiếng lêu lớn của hắn, cô quay đầu, nhìn thấy hắn ăn mặc trang phục nhẹ nhàng đứng lặng ở một chiếc du thuyền cỡ trung đang neo lại trên bến, ngoắc tay với cô.

Cô liếc mắt một cái liền hiểu được, đó nhất định là phương tiện xa xỉ của hắn. Cô chịu không nổi trào lên cảm giác xem thường. Thật đại ngu ngốc, còn muốn khoe cô du thuyền của hắn!

"Lương Vĩ Tường, nhanh đưa trả tôi cái túi xách!" cô đứng tại chỗ hô lớn.

"Lên đây đi! Tôi đưa cô rời bến, rất nhanh sẽ trở lại." hắn không để ý tới lời cô, cười nói.

"Tôi không có hứng thú, tôi chỉ muốn cái túi xách của tôi! Nhanh lên!" càng ngày tính nhẫn nại của cô càng ít đi.

Vẻ mặt Lương Vĩ Tường thực vô lại nói: "Túi xách ở trên này, cô tự lên lấy đi!"

"Anh ..." Tức chết người! Cao Thúy Cẩm chưa từng gặp qua người nào như hắn.

"Đừng lo lắng! Du thuyền này rất chắc chắn!"

Hắn cố ý! Cao Thúy Cẩm rốt cục cũng bước lên trên thuyền, cô không để ý tới hắn, bước thẳng vào phía bên trong.

Vừa nhìn thấy túi xách của mình trên bàn, cô lập tức tới lấy, kiểm tra xong, chuẩn bị rời đi, lại không ngờ du thuyền lại chuyển động, đã cách bờ một quãng.

"Này! Sao anh lại khởi động thuyền? Tôi đâu có đồng ý rời bến! Mau đưa tôi trở về! Nghe thấy không? Lương Vĩ Tường!" Cô nhìn hắn lớn tiếng nói.

Lương Vĩ Tường nhàn nhã đáp, "Đừng khẩn trương, tôi mang cô rời bến ngắm cảnh đẹp!"

"Anh là loại đàn ông luôn tự cho mình đúng! Đừng xem tôi giống loại phụ nữ anh hay gặp, tôi đối với anh hay du thuyền của anh một chút hứng thú cũng không có, nếu anh không đưa tôi trở lại bờ, ta sẽ kiện anh!" Cô tức giận mắng hắn.

Lương Vĩ Tường tớ trước mặt cô, vẫn giữ vẻ tiêu sái tươi cươi, "Đừng tức giận! Coi như chỉ bị gạt một chút, không tốn nhìu thời gian, chúng ta sẽ nhanh trở lại! Cô xem, có thể nhìn thấy rất rõ toàn bộ bến tàu!" Hắn chỉ về phía xa.

Cô quay đầu, cảnh đẹp hiện lên trong mắt, cô không biết từ xa nhìn lại, bến tàu trong lại đẹp như thế.

"Buổi tối còn đẹp hơn!" Hắn cười nói.

Nhìn cảnh đẹp mà tiêu tan bực bội, Cao Thúy Cẩm cũng đành thưởng thức, "Quên đi! Tôi không muốn cãi nhau với anh, coi như bị gạt một chút! Nhưng mà tôi cảnh cáo, nếu anh dá, xằng bậy, tôi sẽ làm cho anh tuyệt tử tuyệt tôn! Hừ!" Nói xong, cô hất đầu, đi về hướng khác.

Hắn cười ha ha tại chỗ.

Cao Thúy Cẩm không muốn để ý tới hắn, cô nhắm mắt lại, hưởng thụ gió biển phả vào mặt, lòng dần dần bình tĩnh trở lại, tâm tình khó chịu vì không ngủ đủ giấc từ từ biến mất.

Lương Vĩ Tường nhìn bóng dáng của cô, trong lòng vô cùng vui sướng. Hắn không hiểu sao mình lại nảy sinh tật xấu này, ban đầu chỉ đơn thuần muốn trả lại cô túi xách, nhưng khi hắn nhìn thấy cô, đột nhiên lại có ý nghĩ muốn ở cạnh cô cùng một chỗ.

Hôm nay hắn vốn định một mình rời bến, nhưng có cô làm bạn thì không phiền hà gì!

Du thuyền cách bến tàu ngày càng xa, dường như không nhìn thấy bến đâu nữa, đột nhiên, thân thuyền giống như va phải vật gì, làm chấn động mạnh cả du thuyền.

"A!" Tiếng hét chói tai của Cao Thúy Cẩm truyền đến.

Lương Vĩ Tường sau khi ổn định lại thăng bằng, vội vả tìm tới chỗ cô.

Cô do va chạm và dập đầu vào tấm ván gỗ, ngất đi.

"Tiểu Cẩm! Tiểu Cẩm ... Cô không sao chứ?" Hắn thử kêu cô, nhưng cô lại không có phản ứng gì.

Đáng chết! Tại sao lại có thể như vậy! Hắn khẩn trương ôm cô đến trên giường, cẩn thận kiểm tra thân thể của cô, xác định là cô vì va chạm mới hôn mê thì mới yên tâm.

Lúc này, hắn phát hiện tốc độ du thuyền đanh tăng!

Hắn vội vàng đi vào khoang điều khiển, lúc này mới phát hiện chế độ lái tự động đã bị khởi động, hắn muốn tắt đi, nhưng máy móc lại không hề có phản ứng.

Hắn nhanh chóng kiểm tra linh kiện, phát hiện đã có người động vào.

Sao lại thế này? Là ai động vào du thuyền của hắn?

Đang lúc hắn đau đầu suy nghĩ liền phát hiện một mảnh giấy làm hắn chú ý tới ...

Em trai,

Lúc em nhìn thấy tờ giấy này, chắc là chế độ tự động của du thuyền đã mở!

Thật ngại, là anh đây giở trò quỷ, cậu đừng phát hỏa. Đây chỉ là đáp lễ lần trước cậu hãm hại anh!

Điểm tới của du thuyền chắc cậu cũng biết! Đúng vậy, chính là tiểu đảo phía nam của nhà chúng ta!

Đáng tiếc! Ngày nghỉ lần này chỉ có một mình cậu hưởng thụ.

Chà! Những ngày không có phụ nữ, đối với chú em mà nói thật sự là phải chịu khổ rồi!

Dù sao ... Là anh đây cố ý, cho nên cậu ráng chịu đi!

Đừng khẩn trương, thời gian vừa đến, tự nhiên sẽ có người đón cậu về, bởi vì ... Linh kiện có thể sữa chữa du thuyền anh đây đã lấy hết rồi!

Được rồi! Phần lễ vật này cậu chậm rãi mà hưởng thụ đi!

Anh trai Lương Vĩ Cánh

Trời ... Hỗn đản! Hắn lại bị anh mình hãm hại!

Biết hắn hôm nay một mình rời bến, cho nên sớm đã lên kế hoạch.

Lương Vĩ Tường tức giận vò tờ giấy lại, nhưng lại phát hiện không nên, lại khôi phục lại nguyên dạng.

Thật sự là xong đời! Hiện tại trên du thuyền này không phải chỉ có mình hắn!

Anh trai hắn nhất định không nghĩ tới, hắn đã mời Cao Thúy Cẩm lên du thuyền.

Nguy rồi! Vậy phải làm sao bây giờ? Theo như lời nhắn trên tờ giấy, hắn phải ở lại trên đảo nhỏ vài ngày ...

Nếu lúc Cao Thúy Cẩm tỉnh lại, biết không có biện pháp trở về, nhất định sẽ giết hắn!

Lương Vĩ Tường trở lại bên trong, nhìn Cao Thúy Cẩm đan mê man, trong lúc nhất thời rối loạn, hắn bỗng chú ý tới túi xách của cô.

Di động!

Hắn tìm điện thoại của cô, chuẩn bị cầu cứu, thế nhưng, khi hắn nhìn lại thiên hạ đang nằm trên giường, lại chần chờ.

Ánh mắt hắn dừng lại ở khuôn mặt thanh tú, tiếp theo lại nhớ tới lúc hai người cùng khiêu vũ, đôi mắt cô lóe lên thứ ánh sáng mê hoặc ... Tất cả, tất cả đều khiến cho hắn xao động!

Hắn nhìn chăm chú cô, nhịn không được vương tay khẽ chạm vào hai má cô, cảm giác mềm mại làm hắn có chút run sợ.

Hắn nhìn di động một hồi lâu, rốt cục đem nó cất đi, bỏ lại túi xách lên bàn.

Trên đảo nhỏ không có thiết bị thông tin, điện thoại hay đi động đều trở thành vật vô dụng, mà hắn cũng không muốn cho bất luận kẻ nào quấy rầy ngày nghỉ của hắn.

Chỉ là lần ngày hắn không nghỉ ngơi một mình, nếu anh trai hắn biết, chắc hẳn là rất thất vọng.

Lương Vĩ Tường nhìn Cao Thúy Cẩm, ý cười ngày càng sâu.

Cao Thúy Cẩm sau giấc ngủ dài, chậm rãi mở mắt ra, lại bị cảnh tượng xa lạ trước mắt làm cho giật mình, ngồi bật dậy.

"A! Đau quá!" Cô ôm lấy đầu, đầu tiên là đau đớn, tiếp theo là đầu váng mắt hoa.

Cô xoa cái ót, thật vất vả mới ổn đinh trở lại.

"Làm sao vậy? Đây là chỗ quái quỷ nào?" Cô giật mình nhảy xuống giường, nhìn quanh.

Lúc này, tiếng sóng biển xô bờ từng hồi từng hồi truyền đến, cô đi về phía cửa sổ, thò đầu nhìn ra, ngây ngẩn cả người không thể tin vào mắt!

Đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì? Sao cô lại đang ở cái chỗ quái quỷ nào thế này? Không phải cô cùng với Lương Vĩ Tường rời bến ...

Đầu cô quay mòng mòng ... Cô nhớ ra rồi! Du thuyền hình như xảy ra chuyện, va chạm mạnh, cô nhất thời không thể trụ vựng mà té ngã, sau đó ... cô đụng đầu vào ... sau đó ...

Ngu ngốc! Đương nhiên là cô bị bất tỉnh! Nếu không sao không thể nhớ rõ chuyện gì sau đó.

Không đúng! Cho dù cô bị bất tỉnh, tỉnh lại sao lại ở chỗ này, ít nhất phải ở trên du thuyền chứ, sao cô lại đang ở trong một căn phòng nhỏ trên lầu hai một ngôi nhà gỗ?

"Cuối cùng cô cũng tỉnh? Thân thể có khỏe không? Có chỗ nào không thoải mái không?" Lương Vĩ Tường bưng bữa tối từ cửa đi vào, đặt ở đầu giường.

Cao Thúy Cẩm bước nhanh lại gần, túm lấy áo hắn, giận giữ nói: "Anh, tên tiểu nhân vô lại! Sao lại mang tôi tới nơi quỷ quái nào thế này? Đến tột cùng là anh muốn làm cái gì?" (Kat: E hèm, anh í mún làm rất nhìu thứ ah)

Thiếu chút nữa hắn không thở nổi: "Nơi này không phải là nơi quỷ quái, đây là tiểu đảo của Lương gia chúng tôi, hơn nữa chúng ta tới nơi này là do bất đắc dĩ!"

"Cái gì mà bất đắc dĩ? Đừng có nói xàm! Lương Vĩ Tường, không phải là anh đã sớm có kế hoạch sao?" Cô thật sự muốn bóp chết hắn, nhưng cô biết không thể kích động quá như thế được.

"Tiểu thư, đây là một hiểu lầm lớn! Tôi không có kế hoạch gì hết, cô xem tờ giấy này thì sẽ hiểu rõ mọi chuyện!" Hắn nhanh chóng đem tờ giấy của ông anh cả tới trước mặt cô.

Cao Thúy Cẩm bỏ hắn ra, giật lấy tờ giấy, vội vàng xem qua.

Phút chốc, sắc mặt trắng nhợt, cô nghẹn họng nhìn trân trối, nắm chặt tờ giấy, căm tức nhìn hắn quát: "Anh trai của anh thật nhàn rỗi! Chết tiệt! Vì cái gì tôi lại dính tới các người ..." đem vò tờ giấy thành một cục ném vào mặt hắn, cô xoay người chạy ra khỏi phòng.

Cô lao xuống lầu, đẩy cửa, chạy ra chỗ bờ cát, những cành hoa lạnh như băng cọ vào chân cô, cảm giác thật chân thật, khiến cô không muốn tin cũng không được.

Toàn thân mềm nhũn, cô ngã xuống ngồi ở trên bờ cát, nhìn biển lớn mênh mông phía trước khẽ hô: "A ...."

Vì sao lại xảy ra chuyện như thế này với cô? Cô cùng anh em nhà họ Lương một chút quan hệ cũng không óc, sao lại mạc danh kì diệu mắc vào chuyện của bọn họ.

Tất cả đều lại tên Lương Vĩ Tường hỗn đản kia, nếu hắn không trêu chọc anh trai mình, sẽ không có chuyện như vậy xảy ra.

Trời ơi! Kiếp trước nhất định cô và Lương gia là kẻ thù của nhau!

Cô đã nói với mẹ là sẽ sớm trở về, hiện tại chắc bà đang lo lắng gần chết!

"Cô có khỏe không? Tiểu Cẩm, tôi biết cô trong lúc nhất thời không thể chấp nhận, nhưng dù sao ..." Hắn đi tới phía sau cô, thử khuyên nhủ.

Cao Thúy Cẩm không cho hắn cơ hội nói hết, tức giận đứng dậy, căm tức nói: "Lương Vĩ Tường, đừng tưởng anh là em chồng của tiểu Hinh là tôi sẽ khách khí với anh! Tôi cảnh cáo anh, lập tức gọi người đến đón tôi trở về, nếu không tôi kiện anh tội bắt cóc!"

Hắn nhún vai: "Tôi cũng muốn đi khỏi đây, nhưng cô cũng xem qua nội dung trên tờ giấy, du thuyền không thể sữa chữa, mà thiết bị thông tin ở nơi này hoàn toàn không có, chỉ có mỗi máy phát điện, nên ... đại khái là ... Chỉ có thể dùng để phát điện!" Nói xong, hắn hơi nhướn mày.

Nhìn khuôn mặt tươi cười xấu xa của hắn, một chút lo lắng cũng không có, Cao Thúy Cẩm càng thêm phát hỏa.

"Vậy còn di động? Di động có thể sự dụng đúng không? Trong túi xách của tôi ..." Cô tính vọt trở lại nhà gỗ, nhưng lời nói của hắn đã ngăn cô lại.

"Đây là đảo tư nhân, di động ở đây xem như vô dụng!"

"Anh gạt tôi! Tôi không tin không có cách nào khác!" Cô lại một lần nữa đối mặt với hắn.

"Chỉ có một cách, đó là chờ anh tôi phái người tới đón chúng ta!"

"Chờ bao lâu?"

"Không biết, xem qua ý tứ trong tờ giấy của anh ấy thì tôi đoán tám chín phần là muốn đem tôi nhốt lại ở đây nửa tháng!"

"Cái gì?! Nửa tháng ... Trời ... Không ..." Cao Thúy Cẩm cảm thấy đầu mình quay mòng mòng, không thể tiếp nhận sự việc bất thình lình này.

Trời ơi! Bắt cô ở cùng tên đại sắc lang này trên tiểu đảo nửa tháng, không phải đem dê dâng lên miệng cọp sao?

Nhớ tới lời của anh trai hắn trong giấy nói hắn ta không thể không có phụ nữ bên người, toàn bộ thần kinh của cô đều xiết lại.

Không được! Cô nhất định phải tỉnh táo, tuy rằng nơi này là địa bàn của hắn, nhưng tuyệt đối cô sẽ không mặc hắn an bài mọi việc.

Thu lại sự khẩn trương và cảm xúc bất an, cô khôi phục trấn định, thẳng tắp nhìn hắn nói: "Lương Vĩ Tường! Trước tiên tôi cảnh báo anh, nếu anh dám xâm phạm tôi, tôi sẽ biến anh thành thái giám!" Nói xong, cô hừ lạnh một tiếng, xoay người đi về phía nhà gỗ.

Đột nhiên bị phát hạ mệnh lệnh, Lương Vĩ Tường có chút run sợ, nhưng ngay lập tức vẻ mặt mỉm cười tỏ vẻ không sao hiện ra.

Nói thật, hắn chưa từng bắt buộc phụ nữ lên giường với hắn, lúc này cũng không phải là ngoại lệ.

Nửa tháng ... Vậy là đủ rồi!

Hắn tin tưởng, nhất định sẽ nắm bắt được tâm tư của cô! Khóe môi Lương Vĩ Tường gợi lên nụ cười không có ý tốt, nhịn không được trong lòng thầm cảm tạ anh trai hắn.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-11)