Truyện:Tình Yêu Dũng Cảm Của Quyên Tử - Chương 41

Tình Yêu Dũng Cảm Của Quyên Tử
Trọn bộ 54 chương
Chương 41
0.00
(0 votes)


Chương (1-54)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Trước khi gặp gỡ Triệu Hành, Quyên Tử không thể không cảm thán, duyên phận này có lúc thật quá kỳ diệu, thời điểm người cố ý muốn có được, lại luôn bỏ qua, khi gió nhẹ nước chảy qua rồi, thì nó lại đang ở bên cạnh người.

Quyên Tử rời khỏi cơ quan thì nhìn thấy một người đàn ông mạnh mẽ dựa vào sườn xe mà đứng, cao lớn nhã nhặn, đứng ở nơi đó một cách tự nhiên trở thành một phong cảnh đẹp mắt, chỉ là phong cảnh này cô đã sớm bỏ lỡ, hơn nữa, cho đến bây giờ cũng không có ý định quay đầu lại.

QUyên Tử đi tới, Triệu Hành ấp áp nói:

" Cùng nhau ăn cơm được chứ? "

Quyên Tử chau mày:

«Nếu nhue Triệu tổng là mời khách thì đây là vinh hạnh của tôi."

Triệu Hành cười, mở cửa xe, Quyên Tử ngồi vào, không khí trong xe rất ấm, cô kéo khăn và áo lông vũ, cởi ra ôm vào trong ngực.

Triệu Hành nghiêng đầu nhìn cô một cái:

" Em có biết không, trong nháy mắt lúc đó, tôi thiếu chút nữa đã cho là thời gian quay trở lại rồi, thời điểm mười năm trước em đi tìm nhà trọ của tôi, còn nhớ rõ không? Em cũng mặc một chiếc áo nhung đỏ như vậy."

Quyên Tử liền giật mình, nói thật, lúc đó cô thật sự không nhớ rõ, chỉ nhớ lúc ấy tâm tình khẩn cấp đến ngu đần, chi tiết cụ thể đã sớm quên, không nghĩ đến anh ta vẫn còn nhớ rõ như vậy.

«Thế nào lại qua bên này công tác? Anh nhớ lần trước ở hội nghị của tạp chí Thương Mại, em chính là phóng viên của tạp chí này, em đi nơi khác làm không phải quá nhanh chóng rồi."

Quyên Tử không muốn nói chuyện của mình, cười nhẹ, đổi chủ đề:

«Anh đợi tôi ở chỗ này lâu rồi sao? "

Nhìn thấy đèn đỏ trước mắt, Triệu Hành dừng xem nghiêng đầu nhìn cô, nửa thật nửa giả nói:

«Nếu như em hy vọng tôi trả lời, tôi có thể ổn định gia đình ở chỗ này."

Quyên Tử chưa bao giờ biết, người ôn tồn lễ độ như Triệu Hành, cũng có thời điểm khí thế bức người như vậy, Quyên Tử nháy mắt mấy cái, nghiêng đầu sang nhìn ngoài cửa sổ, có một cô bé mười mấy tuổi đang len lỏi trong dòng xe cộ bán báo, Quyên Tử quay cửa kính xe mua một tờ báo.

Chẳng qua Quyên Tử cảm thấy người đàn ông trong hình có chút chói mắt, hiển nhiên là góc độ chụp ảnh có chút mơ hồ, nhưng chỉ cần liếc mắt một cái Quyên Tử liền nhận ra người đàn ông trong hình chính là Tả Hồng, phía sau Tả Hồng chính là chiếc Land Rover, cô và anh còn từng ở bên trong....

Nhưng bây giờ anh lại ôm hông một cô gái khác đứng ở trước xe, không thấy rõ vẻ mặt, nhưng thân thể kia....

Quyên Tử pằng một tiếng gấp tờ báo lại, Triệu Hành dĩ nhiên cũng nhìn thấy, trong lòng không biết có nên nói là có nên vui mừng hay không, bên này xem như là báo chí có tin muộn, ở thành phố B tin trăng hoa của Tả Hồng càng ngày càng nóng rồi.

Vừa mới bắt đầu Triệu Hàng còn mừng rỡ, bởi vì chuyện này nghĩa là Quyên Tử và Tả Hồng thực sự chia tay, anh có thể danh chính ngôn thuận theo đuổi cô, đến gần co, hơn nữa thượng đế coi như cũng công bằng đối với anh, để cho anh gặp cô ở đây, nhưng bây giờ, thấy phản ứng của cô, đột nhiên Triệu Hành cảm thấy có lẽ mình đã quá lạc quan rồi.

Cho dù hai người này tách ra, người đàn ông kia đối với Quyên Tử vẫn có một lực ảnh hưởng như cũ, điều này nói rõ cái gì, Triệu Hành rất rõ ràng, chỉ là anh và Quyên Tử đều như nhau, đều không muốn nhìn thẳng vào sự thật này thôi.

Triệu Hành đưa cô đến một nơi rất đặc biệt, so với phòng ăn, Quyên Tử cảm thấy càng giống như một khu biệt thự tư nhân, trong khu nhà kính trồng hoa rất ấm áp, ngồi ở một chỗ đều có thể nhìn thấy những đóa hoa rực rỡ ở bên ngoài, ở nơi mùa đông giá lạnh như thế này thì nơi đây khiến cho người ta có cảm giác như mùa xuân đến rồi.

" Rất đẹp "

Cảm giác này khiến Quyên Tử không khỏi than thở, Triệu Hành cười:

«Nếu em thích thì tôi yên tâm rồi, cho tới bây giờ, những gì em yêu ghét, đều là suy đoán sai lầm, chuyện này khiến tinh thần của tôi rất sa sút, em hình như đều không giống những cô gái khác thì phải."

Quyên Tử cười hì hì một tiếng:

«Ý của anh là tôi không bình thường? "

Triệu Hành lắc đầu bật cười:

Quyên Tử hì hì một tiếng cười:

"Ý của ngươi là ta không bình thường?"

Triệu hành lắc đầu bật cười:

«Em biết tôi không có ý này, ý của tôi là em luôn không giống những người khác, bất luận là tính cách hay tư tưởng, chẳng lẽ em không biết sức quyến rũ của mình sao? Dù mười năm tước, em là một cô bé trẻ trung, vẫn giống như một ánh mặt trời mùa hè rực rỡ, chỉ cần có em ở đây, những người khác chỉ đều rất ảm đạm.

Quyên Tử chống cằm, buồn cười nhìn anh:

«Chưa bao giờ nghĩ anh cũng có thể văn nghệ như thế, đến mức thiếu chút nữa hôm nay tôi nghĩ mình cùng ăn cơm với một vị thi nhân hiện đại rồi....."

Triệu Hành dựa vào trước cửa xe ngẩng đầu nhìn lên một chút, cười như không cười mở miệng:

«Thế nao, không mời tôi lên uống ly trà? "

Quyên Tử cúi đầu, nhìn đồng hồ một chút:

" Đêm hôm khuya khoắt, cô nam quả nữ, hay là thôi đi! Dù sao anh cũng là nhân vật của công chúng, bị truyền thông đụng đến sẽ có ảnh hưởng không được tốt."

«Em biết tôi không quan tâm những thứ này."

Triệu Hành chợt nghiêng người đến gần Quyên Tử, nhỏ giọng nói:

«Quyên Tử, chúng ta đều không phải là đứa trẻ mười tuổi, tôi nghĩ tôi không cần thiết phải lãng phí thời gian nữa, tôi thích em, từ mười năm về trước đến bây giờ cũng không hề thay đổi, nếu như em đồng ý, có thể hay không thử tìm về cảm giác mười năm trước của e đối với tôi, cho chúng ta một cơ hội, có lẽ, em sẽ phát hiện, có một số việc bỏ lỡ, vẫn có thể làm lại, có được hay không?"

Ánh mắt Triệu Hành khẽ động, dưới ánh đèn đường trở nên sâu kín, vô cùng chân thành, một bên mặt chìm vào trong bóng đêm, nhưng vẫn rất tuấn nhã phi nhàm. Trong nháy mắt ấy, Quyên Tử như rơi vào trong mất hồn, Triệu Hành nhanh chóng trở nên vui sướng, ghé đầu vào hôn nhẹ lên trán cô:

"Đồng ý với tôi, hãy suy nghĩ thật kỹ..."

Nhìn ánh đèn xe rời khỏi chung cư, Quyên Tử không khỏi cảm thấy xấu hổ, vừa lúc nãy cô đã dao động, Quyên Tử phát hiện, kể từ khi mang thai, trái tim của cô đã thay đổi rồi, càng trở càng mềm yếu, mềm yếu đến mức đối với người nào cũng không cứng rắn nổi.

Xoay người nhìn thấy bóng chiếc xe đang dừng lại, không khỏi nhíu mày, có những chuyện cô muốn tránh cũng không tránh thoát khỏi.

Mạc Quan Vinh ở trong xe nhìn thấy tất cả mọi chuyện, đối với cố cháu gái cố chấp và kiên cường này, ông xem như hoàn toàn lĩnh giáo, thương người không chịu của ăn xin. Không thể phủ nhận, ông rất thưởng thức cốt khí (cốt cách và tính khí) của cô cháu gái này, con bé và Quan Anh quá giống nhau, cũng vô cùng kiên cường, không bao giờ muốn cứu vãn chuyện gì, dù phải chịu thiệt thòi.

Chỉ là, Mạc Quan Vinh biết cô chia tay Tả Hồng, rời đến thành phố này trong lòng cũng không hài lòng cho lắm, ông cũng không hy vọng Vân Đan và Tả Hồng dây dưa thêm nữa. Chuyện Vân Kha trước kia, cũng là ngại vì hôn ước đời trước, nếu như nghiêm túc nói thì ông cảm thấy Tả Hồng không phải là xứng đáng. Chia tay cũng đúng, đỡ phải phiền toái thêm.

Thời điểm Triệu Hành thấy Mạc Quan Vinh, thật sự có chút ngoài ý muốn, lúc ấy ông liền hỏi Mạc Vân Phong đang ngồi bên cạnh.

"Thằng nhóc này là ai?"

Hiển nhiên chỉ bằng một câu hỏi này, Mạc Vân Phong cũng hiểu rõ suy nghĩ của cha mình. Ông cụ nhìn Triệu Hành này rất vừa mắt. Cũng phải, so với Tả Hồng, Triệu

Hành có dáng vẻ ôn nhã mà phong độ, nói đúng ra thì hai người này vẻ bên ngoài không phân biệt được cao thấp, nhưng Tả Hồng kia dù sao cũng có lịch sử không tốt, cho nên, ông cụ vừa thấy mặt Triệu Hành đã thấy thuận mắt, cũng là lẽ phải mà thôi.

Mạc Vân Phong nói qua tình huống của Triệu Hành cho ông cụ nghe, Mạc Quan Vinh gật đầu một cái:

"Thằng nhóc này được đấy!"

Mạc Vân Phong có chút dở khóc dở cười, đây là vấn đề của Vân Đan, Mạc Vân Phong cảm thấy ông cụ nhà anh có chút quan tâm hơi quá, nhưng mà loại quan tâm này cũng có thể lý giải, dù sao trong mắt cha mình thì ông vẫn thiếu Vân Đan hơn hai mươi năm tình cảm, nhưng Vân Đan....

Mạc Vân Phong lắc đầu một cái, Vân Đan cũng không phải Vân Kha, có thể mặc ông cụ nhà mình chuyên quyền độc đoán định đoạt mọi chuyện.

Tuy nói phiền chết đi được, nhưng lần này Quyên Tử cũng coi như rất có lễ phép, mời Mạc Quan Vinh và Mạc Vân Phong lên tầng, ai biết vừa lên tầng, ông cụ bắt đầu không chút ngại ngùng chê đông chê tay, một lát chê phòng khách quá nhỏ, một lát lại nói ánh sáng không đủ, một lát lại nói ghế salon không đủ mềm, một lát lại nói trong phòng trang trí không đủ tinh xảo........

Quyên Tử trợn mắt một cái, đối với người nhà họ Mạc ba năm qua thỉnh thoảng chạm mặt, giống như có chút tập mãi thành thói quen rồi, ít nhất Quyên Tử cảm thấy mình nên kính lão, ông lão này dù sao cũng không giống lão yêu bà nhà Tả Hồng một chút cũng không thể nói lý, ông cụ đều là xuất phát từ ý tốt.

Dù đối với bản thân Quyên Tử không quan tâm đến người nhà họ Mạc, nhưng với ông cụ Mạc thì không hẳn là ghét lắm, cô bê hai cốc trà lên đặt ở bàn.

Mạc Quan Vinh nhíu mày lên tiếng:

"Cháu làm công việc ở bên này cũng được, nhưng chỗ này sao có thể để cho người ở, Vân Phong, ngày mai đổi cho Vân Đan một phòng tốt hơn."

Quyên Tử không còn cách nào đành phải nói:

"Ngài biết cháu không thể làm theo ý ngài, cho nên không cần phải mất công như vậy, nơi này rất tốt, cháu rất thích."

Mạc Quan Vinh nhìn thẳng vào mắt Quyên Tử một lúc lâu, ông thở dài:

"Mười ngày sau là ngày giỗ của cha mẹ cháu, ta hy vọng cháu có thể đi cùng chúng ta, tự mình đến thăm mộ thắp hương cha mẹ, cũng để cho bọn họ an nghỉ mà nhắm mắt."

Mạc Quan Vinh nói xong liền đi, để lại cho Quyên Tử một bàn đầy ảnh.

Quyên Tử mở ra, nhìn từng bức ảnh, ảnh một nhà ba người, mẹ xinh đẹp dịu dàng, cha anh tuấn đẹp trai, còn có một cô bé mặc váy bồng màu hồng nhạt, trên tóc cài một chiếc nơ hồng hình con bướm, phong cảnh trong bức ảnh gần như là giống nơi Mạc Quan Vinh đã dẫn cô đi thăm trước đây.

Trên xích đu, trong vườn hoa, trên bãi cỏ, sân phơi, phòng khách, cầu thang... khắp nơi đều là bóng dáng cô gái nhỏ, cười đùa vui vẻ như vậy.

Quyên Tử đóng quyển album ảnh lại, cô có thể loáng thoáng cảm nhận được sự quen thuộc, loại cảm giác này có chút quỷ dị đến đáng sợ, nghiêm túc mà nói, cha mẹ cũng đâu có lỗi gì, bọn họ cũng chỉ là đi tìm đứa bé bị bắt cóc mà thôi.

Đối với chuyện ghét nhà họ Mạc, mới bắt đầu đều vì thái độ của mẹ Tả Hồng với cô, sau đó là bởi vì thủ đoạn của nhà họ Mạc đối phó với cô, còn có chuyện của cha cô.

Quyên Tử cảm thấy người không hiểu biết cũng sẽ báo ân, nếu như nói, trước kia cô vẫn cho rằng tình cảm của cha mẹ là chuyện dĩ nhiên, về sau dù biết mình là đứa bé được nhận vể nuôi, trong lòng Quyên Tử vẫn cảm động.

Cũng không phải là chuyện một sớm một chiều, mà là chuyện thật dài, trong thời gian hơn hai mươi năm, bọn họ thủy chung nuôi cô, xem cô như đứa con ruột, đây thực sự là phần tình cảm quý giá sâu nặng, cô phải dùng một đời này để báo đáp ân tình, nhưng...

Quyên Tử giơ tay lên sờ bụng mình, về sau còn có con của cô, cô có thể cảm nhận được rõ ràng, tình cảm của người làm mẹ vô cùng mãnh liệt, thử nghĩ nếu như đứa bé của cô sau này ra đời lại bị người khác bắt cóc, từ đó không rõ tung tích, hai mươi năm sau tìm được đứa bé ấy, mà đứa bé ấy cũng không nhận mình, có lẽ cô sẽ thực sự nổi điên.

Nghĩ đến đây, cô cầm điện thoại gọi điện cho Mạc Vân Phong:

"Mười ngày sau, tôi đi!"

Crypto.com Exchange

Chương (1-54)