Ngoại truyện 3
← Ch.57 |
Diệp Hồng Kỳ
Diệp Hồng Kỳ là một người rất cố chấp, trên căn bản những chuyện đã xác định rồi sẽ rất hiếm khi thay đổi.
Lúc Hữu Bảo quen cô, cô đang ăn sandwich ở căn tin trường học, bởi vì thịt chân giò hun khói bên trong ăn rất ngon, cô liền cố chấp ăn bốn năm đại học.
Cố chấp như vậy còn có tình yêu đối với Ninh Mặc, cái loại nghị lực chưa đụng phải tường Nam chưa hết hy vọng đấy khiến cho mỗi người ở đây đều lo sợ trong lòng, lo lắng thay cho cô, nếu như Ninh Mặc cuối cùng vẫn không đón nhận cô ấy, liệu cô ấy có còn dũng khí để đi thích người khác nữa hay không.
Nhưng mà Ninh Mặc vẫn cự tuyệt cô.
Cô lập tức đập bình thì đập cho vỡ, cả ngày ủ rũ, giống như mất đi mục đích sống. Hữu Bảo sợ cô thương tâm, an ủi cô: Diệp Hồng Kỳ, có bản lĩnh, phải khiến cho Ninh Mặc hối hận vì đã bỏ qua một đứa người đẹp như hoa giống mày.
dĩ nhiên, Hồng Kỳ cũng không như hoa, cũng không phải là người đẹp, đây là một loại nghệ thuật tu từ, để trấn an cô nàng mà thốt ra thôi.
Nhưng mà cô ngốc Hồng Kỳ này lại tưởng thật.
Cô cố gắng học tập, cố gắng nộp đơn vào tập đoàn Thiên Duyệt, cố gắng khiến bản thân trở nên xinh đẹp hơn, cô thay đổi từng ngày từng ngày, cũng trở nên tự tin hơn mỗi ngày.
Có một ngày, Tiểu Quách và Hổ Nữu cùng ký túc xá đang đi dạo trên phố, xa xa thấy có người vẫy tay, da trắng nõn, cằm nhọn, mắt to, cười một tiếng đã đáng yêu muốn chết, đầu tóc được cắt sửa tinh tế vô cùng, mặc một chiếc váy nhỏ vừa người, toàn thân mang dáng dấp của một mỹ nữ thành phần trí thức, chân chính có thể xứng với danh hiệu người đẹp này.
"A, đây là ai vậy! Aiz, xin chào!" Hổ Nữu vừa nói thầm với Tiểu Quách, vừa lấy thái độ nhiệt tình gấp mười lần bình thường chào hỏi cô.
"Tao không nhận ra! A, xin chào!" Tiểu Quách trợn tròn mắt, cũng nhiệt tình vẫy tay.
Bởi vì vị trí thức đó đã chạy tới, còn thở hổn hển, ánh mắt sáng ngời, dáng dấp tự tin hơn trước kia gấp trăm lần, lại chính là Diệp Hồng Kỳ.
"Tiểu
Quách, Hổ Nữu, lâu lắm không gặp!" Cô thở hổn hển, tay chống trên đầu gối, đến gần nhìn, bây giờ lỗ tai vậy mà còn xỏ một bộ khuyên tai tinh xảo bằng ngọc trai nho nhỏ.
Toàn bộ nói lên không ít.
Tiểu Quách cùng Hổ Nữu liếc nhau, nhất trí từ trong lòng, Hồng Kỳ bây giờ, thực sự đạt đến mỹ nữ.
"Mày khỏe chứ, Hồng Kỳ?" Hai người hỏi cũng cẩn thận, nhớ tới chuyện Diệp Hồng Kỳ bởi vì Ninh Mặc cự tuyệt chạy đi gặp người ta đụng vào tường, chỉ sợ kích thích đến cô ấy.
"Tao rất khỏe, công việc cũng vui vẻ, học tập cũng vui vẻ, đúng rồi, tao đang học tiếng Nhật đấy!" Cô lắc lắc tập sách trong tay, "Tao muốn học thật giỏi tiếng Nhật, sau đó làm một nhà ngoại thương thật xuất sắc!"
Loại sức sống này không hề có ở Hồng Kỳ trong bốn năm học ở trường.
Tiểu Quách cùng Hổ Nữu hai người hoài nghi liếc nhau một cái, sau đó Tiểu Quách đẩy cánh tay Hổ Nữu một cái, khiến cho Hổ Nữu nhanh mồm nhanh miệng mở miệng: "Hồng Kỳ, Ninh Mặc kia..."
"Ừ?" Hồng Kỳ ngước mắt lên, đột nhiên cười rộ, lộ ra chiếc răng nhỏ bên trong, dáng vẻ rất thoải mái: "Ninh Mặc với tao mãi mãi là bạn bè, mãi mãi!"
"...." Tiểu Quách Hổ Nữu nhìn nhau một cái, cảm thấy bát quái hình như chưa đủ cường đại.
Lần này đổi lại là Tiểu Quách lên tiếng: "Hồng Kỳ, mày còn thích anh ta không?"
Diệp Hồng Kỳ trầm mặc, mắt to chớp chớp, đột nhiên nhàn nhạt cười một tiếng: "Tao thích anh ta như là bạn bè tri kỷ thôi, bạn bè tri kỷ là cả đời."
Giống như giải thích cho Tiểu Quách Hổ Nữu nghe, cũng giống như đang giải thích cho bản thân mình nghe.
"Mày không hận Ninh Mặc sao, anh ta lợi dụng cả quãng thời gian đại học của mày!"
Sau đó, cô lại cười lớn lần nữa, dáng dấp cởi mở như hồi còn học trong trường: "Tao nên cám ơn Ninh Mặc, bởi vì, tao theo đuổi rồi thích một người, bởi vì theo đuổi rồi, cho nên mới hiểu được có được tình yêu không hề dễ dàng, cho nên càng thêm quý trọng người thích mình!"
Cô dần dần ngừng cười, rất nghiêm túc nói: "Tao không hận Ninh Mặc, nhưng mà cũng đã không còn yêu nữa!"
Khi một người phụ nữ hoàn toàn quên đi một người đàn ông, chỉ có hai loại khả năng, một loại là đã vĩnh viễn mất đi lòng tin với tình yêu, còn một loại chính là khi cô ấy đã gặp được người đàn ông tốt hơn, tốt đến mức khiến cho cô ấy có thể quên đi nỗi đau trong dĩ vãng.
Diệp Hồng Kỳ có lẽ thuộc về trường hợp thứ hai, nụ cười của cô, khí chất của cô, sự tự tin của cô, cũng bởi vì tình yêu, mà tỏa sáng ra ánh sáng khác biệt.
"Này này này, mày có bạn trai sao?!" Vấn đề cuối cùng, hai người cùng nhau hỏi, thật tò mò, là một chàng trai thế nào, có thể giải cứu được Hồng Kỳ đang rơi vào tuyệt vọng với tình yêu chứ.
Mặt của Hồng Kỳ lập tức trở nên ngọt ngào, lấy di động ra, cho hai người nhìn: "Đây là bạn trai tao, sang năm sẽ kết hôn!"
Trong hình, chàng trai kia rất tuấn tú, lông mi thật dài, mặt mày như tranh, trong tròng mắt tựa hồ như có ngàn vạn loại dịu dàng, cho dù thông qua một tấm hình nhỏ bé như vậy, cũng có thể truyền ra ngoài.
"Diệp Hồng Kỳ, mẹ nó chứ, em lại để anh trông nhầm cửa, đông tây nam bắc em không biết phân biệt sao?"
Từ một phía khác, một chàng trai mặc một chiếc áo len màu xanh ngọc kẻ ca rô màu xám chạy tới, làn da trắng nõn, vóc người cao gầy, một tay chống hàng rào nhảy qua, vừa mắng vừa chạy tới.
Nhìn thấy Diệp Hồng Kỳ, ánh sáng trong mắt đều trở nên mềm mại.
"Em là đứa ngốc! Để anh lo còn hơn cả con gái!" Hắn cười mắng.
Sau đó, Tiểu Quách cùng Hổ Nữu giống như kỳ tích nhìn thấy kỳ quan ngàn năm khó gặp vậy, Diệp Hồng Kỳ vậy mà lại ngượng ngùng đỏ mặt, nhảy nhào tới, ôm lấy chàng trai vừa nhún vừa nhảy, tiếng cười lanh lảnh dễ nghe nũng nịu: "Thái ba ba, anh cứ lo lắng cho em đi!"
Aiz, thực đúng là hạnh phúc khiến cho người ta muốn rớt nước mắt mà!
Sau đó, đột nhiên, hai người vẫn đứng giữa phố chợt muốn yêu đương... Có một người yêu thương nhung nhớ mình, thực ấm áp!
← Ch. 57 |