← Ch.35 | Ch.37 → |
Lúc nhá nhem tối, có người đến gõ cửa căn hầm dưới đất chỗ chúng tôi.
Hữu Bảo xách gậy bóng chày, kéo tôi ra phía sau lưng nó, sau đó cẩn thận mở cửa, chẳng qua chỉ mới nhìn một cái, nó đã hóa đá.
"Hữu Bảo..." Tôi kéo kéo tay nó.
Nó á khẩu quay đầu, cười đến vô cùng bỉ ổi: "Hồng Kỳ, tao nhìn thấy Hoàng đại tiên..."
Nói đến Hoàng đại tiên, là bởi vì căn phòng chìm dưới đất gần nửa chỗ chúng tôi, thường hay có tiếng gõ cửa không giải thích nổi, tôi và Hữu Bảo thuộc loại chẳng có bạn bè thân quen gì, thế nên tiếng gõ cửa như vậy đáng sợ vô cùng, hai đứa ngồi rình mấy ngày, cuối cùng mới giải được câu đố không người mà có tiếng gõ cửa.
Đó là một con chồn*, chắc là gian phòng này trước không có ai ở, nó xây tổ ở chỗ này, đến khi chúng tôi vào ở xong, nó không cam lòng, giống như đùa dai vậy tới đây gõ cửa, chỉ cần chúng tôi vừa mở cửa, nó liền lủi mất ngay, biến mất tăm mất tích không bóng dáng.
*Chồn - nguyên văn là Hoàng thử lang
Hữu Bảo cười đến cực bỉ ổi, khiến cho tôi đột nhiên dâng lên một tia hiếu kỳ.
Tôi vươn tay kéo nó ra, kéo cửa ra nhìn, phụt, Thái Kỳ đang đứng ở cửa, vẻ mặt nghi ngờ, mặc một chiếc T-shirt màu vàng, đầu tóc vẫn ướt nhẹp, thấy tôi mở cửa, hắn vung một chưởng đẩy cửa ra luôn.
"Diệp Hồng Kỳ, cô ở chỗ thế này à!" Hắn vừa vào nhà đã soi mói xung quanh, nhìn cái chiếu trải trên sàn của hai chúng tôi, chân mày nhíu lại, quay mặt qua, dáng vẻ như có chút không đành lòng.
"Hồng Kỳ, hai người ở trong tầng hầm này mà ngủ luôn dưới đất?" Giọng điệu của hắn có chút nghiêm túc.
Tôi cười gượng chỉ vào hắn giới thiệu cho Hữu Bảo vẫn còn đang ngây người: "Thái Kỳ, là chỗ chúng tao..."
Hữu Bảo cười gian, chợt hiểu ra: "Hê hê hê, Thái papa!"
Mặt Thái Kỳ lập tức tối lại, cười lạnh nhìn tôi, sáp tới véo tai tôi, "Cô nói với người ta về tôi thế nào hả?"
Hữu Bảo thức thời chọc chọc tay tôi, kéo cửa sắt: "Hồng Kỳ, tao ra ngoài đi dạo, hai người cứ từ từ tán gẫu!"
Tôi không thèm đếm xỉa, kéo nó lại, "Hữu Bảo, mày ở lại tiếp khách với tao chứ." Tôi có chút không được tự nhiên, mặc dù thường xuyên bị rớt lại hai người nhìn nhau với hắn, nhưng mà kia đều là nơi công cộng, gặp gỡ ở nơi riêng tư như vậy, vẫn là lần đầu tiên.
Hữu Bảo nháy mắt với Thái Kỳ mấy cái, quay lại chụp tay tôi ra: "Aiz, Hồng Kỳ, Thái papa của mày dáng dấp đúng là không tồi." Nó hạ thấp giọng nói, ghé lại gần, "Đẹp trai hơn Ninh Mặc nhiều, Hồng Kỳ, hàng tốt, yêu đương cho tử tế vào!"
Nó vỗ vỗ cánh tay tôi, đẩy cửa sắt ra, nhanh chóng bắn ra ngoài.
Tôi vừa định kéo nó lại, đã bị Thái Kỳ cản lại: "Hồng Kỳ, cô phải đưa tôi ra khỏi nơi quái quỷ này, cô nhìn kia kìa, chỗ này còn thấm nước!"
Hắn chỉ vào một cái góc nhỏ, chỗ đó có một vũng nước mưa.
Chỗ này vốn nối liền với nhà để xe phía ngoài, nước đọng trong nhà để xe, sẽ chảy qua đây, nhưng xét về giá phòng, chỗ này coi như cũng tiện nghi.
Mấy thứ tỳ vết nho nhỏ này, cơ bản không đáng kể.
"Diệp Hồng Kỳ, bất kể thế nào, đây cũng không phải chỗ cho người ở!" Hắn vươn tay kéo tôi, ánh mắt liếc qua chăn đệm dưới sàn, thở dài một hơi: "Con gái mà ngủ trên mặt đất ẩm ướt lạnh lẽo, muốn bị bệnh sao?"
Tôi quanh co nhìn hắn: "Nhưng mà tiện nghi!"
Hắn có chút giận, xách cổ tôi, ghé qua nghiến răng nghiến lợi: "Cô mà bị bệnh, là hết cả tiện nghi."
Tôi im lặng.
Nhớ tới căn phòng nắng chiếu chói chang khi trước, trong lòng cũng cảm thấy thật bi thương, chỗ này đông sinh viên, vừa đến kỳ nghỉ hè, giá phòng sẽ tăng lên gấp mấy lần, tôi cùng Hữu Bảo đều là con nhà làm công ăn lương, tiếc rẻ không dám vung tiền to mà đi thuê một cái phòng khá hơn.
Cha mẹ không dễ dàng gì, làm con gái cũng nên biết điều.
"Như vậy đi, Hồng Kỳ, cô với bạn cô đến chỗ tôi đi!" Hắn quay mặt qua nhìn tôi, lập tức sửa lại: "Qua chỗ tiểu khu nhà tôi đi, chỗ tôi có người ra nước ngoài, phòng để trống, đang muốn tìm người trông giúp!"
Tôi nửa tin nửa ngờ nhìn hắn.
Tiểu khu chỗ hắn và Ninh Mặc ở là khu nhà cao cấp Thịnh Thế, là nơi văn hóa cao, người ở đó, không phải là thành phần chi thức tinh anh, thì cũng là giáo sư tiến sĩ.
"Thật sự có sao?"
"Có!" Thái Kỳ rất khẳng định trả lời tôi, cuối cùng, nghiến răng nghiến lợi bảo đảm: "Không có cũng phải có!"
Hiệu suất làm việc của hắn thật là nhanh chóng, tôi thấy hắn chạy ra ngoài cửa gọi mấy cuộc điện thoại, rất nhanh đã thấy công ty chuyển nhà phái xe tới, trên xe còn có cả Hữu Bảo vừa mới đi dạo lúc nãy.
Hữu Bảo vừa thấy tôi, liền eo éo eo éo gọi: "Hồng Kỳ, họ nói giúp chúng ta chuyển nhà, mày tìm được chỗ mới à?"
Thái Kỳ kéo tôi, thân mật vuốt vuốt tóc tôi, trả lời nó: "Nhà sớm đã có, nhưng mà Hồng Kỳ cứ coi tôi như người ngoài, ngại mở miệng!"
Câu này sao lại mập mờ vậy chứ, mặt của tôi xoẹt cái đã đỏ lựng lên.
Hắn tiếp tục giải thích: "Đều là nhà của người quen, để không cũng vậy, qua đó ở, mọi người còn quan tâm lẫn nhau được!"
Hữu Bảo hưng phấn gật đầu lia lịa, lao xuống xe, bắt đầu nhanh chóng thu dọn đồ đạc, tôi đi theo sau nó, cũng thu dọn đồ đạc, thật ra thì cũng chẳng có gì nhiều, chỉ có một rương quần áo, cộng thêm một cái đệm mới mua.
Lúc tôi kéo cái rương và cái đệm ra, Thái Kỳ thiếu chút nữa lảo đảo một cái ngã xuống.
Tay hắn run run hỏi tôi: "Tí đồ như vậy?" Vừa nói vừa quay đầu lại nhìn cái xe chở hàng khổng lồ, "Aiz aiz aiz, đệm của hai người, vứt luôn được rồi!"
Vậy nên, tôi và Hữu Bảo hai người, xách theo hai cái rương da, vinh quang tiến vào khu nhà cao cấp Thịnh Thế.
Chiếc xe tải kia vừa mới rẽ vào cổng tiểu khu, đã bị đụng.
Đối phương là một chiếc xe nhỏ màu đen bóng, thân xe thon dài, khéo léo tinh xảo, vừa nhìn đã biết là đắt tiền, sau khi va chạm, sườn xe cạch cạch một tiếng, cửa xe chậm rãi nâng lên.
Một anh chàng lạnh như băng bước ra từ bên trong, chỉ vào Thái Kỳ đang ngồi trên xe tải, cáu: "Thái Kỳ, tối nay hội họp ở nhà, anh biết chưa hả, chẳng lẽ kiểu gì cũng bắt tôi phải tới rước mới được! Còn nữa, sao anh dám chiếm hang ổ Giang Duyệt hả? Cẩn thận buổi tối anh ấy quất chết anh!"
Thái Kỳ cợt nhả nhìn anh ta, cúi người qua, phất tay với anh ta: "Giang Tương, mấy người chờ đi, tôi đưa người lên đã, thuận đường cùng đi."
Người tên Giang Tương kia lúc này mới chuyển mắt qua bên này, nhìn thấy tôi, khựng một chút, lại hỏi: "Cô chính là cái cô trợ lý Diệp kia?"
Tôi khom lưng cúi đầu trả lời anh ta: "Aiz, là tôi!"
Thái Kỳ kéo cổ tôi, cười hì hì: "Đáng yêu lắm đúng không?"
Mặt Giang Tương căng cứng, than thở: "Aiz, Thái Kỳ, cô ấy còn chẳng đẹp bằng Tô Tổng!"
Phụt, tôi ngồi trên xe tải, cuối cùng cũng nhớ ra, vị đồng chí tên Giang Tương này, thực ra có lai lịch cực kỳ hoành tráng, anh ta chính là một trong bốn mỹ nam tử đứng đầu công ty F4 Giang Tương.
Nghe nói cũng là đồng chí được Tô tổng thích nhất.
Thái Kỳ nghiêm nghị trả lời: "Tô tổng, bà ấy là Thánh Mẫu sống, không thể so sánh được, Giang Tương."
Lần này, cả Giang Tương và Thái Kỳ cùng im lặng, hai người nhìn nhau một cái, đồng loạt quay người ra sau, nôn mửa. Tôi ngồi trên xe, đồng tình vỗ vỗ Thái Kỳ.
Đợi đến khi Giang Tương lái xe rời đi, tôi mới hạ giọng nhỏ nhẹ an ủi hắn: "Thái Kỳ, anh có hy vọng làm tình nhân số một đấy, trong mắt tôi, anh đẹp trai hơn Giang Tương nhiều!"
Thái Kỳ cười như không cười nhìn tôi, siết chặt lấy mặt tôi, nói: "Aiz, cám ơn lời vàng của cô." Ngừng lại một chút, hắn lại tự cười, thấy tôi hoang mang, hắn cong khóe miệng nhìn tôi: "Hồng Kỳ, có câu, tình nhân trong mắt hóa Tây Thi!"
Hở? Có ý gì?
Hữu Bảo khinh bỉ nhìn tôi một cái, nhỏ giọng ở bên cạnh lẩm bẩm lầu bầu: "Diệp Hồng Kỳ, mày thật là đần!"
Phụt, từ khi nào, ngay cả con nhóc này cũng khinh bỉ mình!
╮
(
╯▽╰
)
╭
Chỗ Thái Kỳ tìm cho tôi và Hữu Bảo cực gần chỗ hắn, chỉ cách một hành lang nhỏ, cửa sổ vừa mở ra, cũng có thể gọi nhau qua hành lang.
Bên trong đã đầy đủ đồ dùng, ngay cả trong tủ lạnh cũng chất đầy nước trái cây cùng với đồ uống.
"Mấy thứ này đều có thể ăn, tôi trả tiền!" Thái Kỳ xoa xoa đầu tôi, chỉ vào một đống rau xà lách trong bếp, nói: "Đói bụng có thể tự nấu cơm."
Hắn trái lại rất tinh tế, đến việc nhỏ như phiếu mua bình nước cũng chuẩn bị xong cho tôi.
Tôi cầm một xập các loại phiếu, ngây ngốc mãi, cho đến khi hắn đi xuống lầu, tôi mới thả lòng thở một hơi, "Hữu Bảo, kiếm được rồi, cả tiền phòng cũng không phải trả."
Hữu Bảo vuốt cằm, đưa tay vuốt vuốt cái rìa vàng bên mép tường, vừa gảy vừa cười sung sướng: "Hồng Kỳ, luôn tên này đi, mày cư xử cho tử tế, anh ta đáng tin hơn Ninh Mặc nhiều!"
"..." Tôi đứng sau lưng nó, nắm xấp phiếu, nhỏ giọng nhăn nhó: "Hữu Bảo, tao quên nói cho mày biết!"
"Sao?" Hữu Bảo nhào tới con sư tử vàng bên cửa, mở miệng dùng sức gặm.
"Thái Kỳ anh ta, thực ra là tiểu bạch kiểm, đang dây với Tô tổng công ty bọn tao!" Tôi đúng là đang xoắn xuýt chuyện này, qua lại gần gũi với một tên tiểu bạch kiểm như vậy, tôi thật sự sợ sẽ bị Tô tổng giết trong nháy mắt.
"Hả?" Hữu Bảo vừa quay đầu lại, rống lên hung bạo: "Diệp Hồng Kỳ, mày nói mày để tiểu bạch kiểm bao dưỡng, mày giỏi thật đấy!"
Phụt, tôi thấy răng của Hữu Bảo bắt đầu chảy máu.
"Thôi cho qua, chúng ta cười nghèo chứ không cười Nhị gia!" Con bé phất tay một cái, tiếp tục quay đầu đi, ôm tất cả những thứ lấp lánh ánh vàng trong phòng gặm một lần.
Một cái cũng không bỏ qua.
Tam quan của đồng chí Hữu Bảo dưới sự chiếu rọi của đống đồ lấp lánh ánh vàng trong phòng, bắt đầu vặn vẹo một cách thần kỳ, "Hồng Kỳ, để anh ta cua, tiểu bạch kiểm đều có tiền!"
Tôi yên lặng lấy trong tủ lạnh ra một hộp sữa chua, uống sùm sụp, quyết định đi tắm, ngủ.
← Ch. 35 | Ch. 37 → |