← Ch.24 | Ch.26 → |
Mãi cho tới khi tôi và Thái Kỳ bước xuống cầu thang, Ninh Mặc vẫn không nói thêm câu nào, chỉ nhìn chằm chằm tôi và Thái Kỳ như vậy, nhìn mãi, nhìn mãi, giống như là đã bị đả kích rất lớn vậy.
Tiễn Đạc thở dài một hơi, đại khái cũng cảm thấy chẳng còn gì để phản bác, kéo kéo tay áo Ninh Mặc, lúc đi qua bên cạnh tôi, lặng lẽ nói với tôi: "Đi ra ngoài cẩn thận, có chuyện gì cứ gọi điện thoại cho tôi."
Lấy lương tâm mà nói, trừ lần đầu tiên Tiễn Đạc đứng nghe lén ở góc tường ngoài ý muốn của tôi ra, thằng nhóc này đối với tôi cũng rất săn sóc.
Tôi cười một cái với hắn, rất chân thành nói: "Cám ơn anh nha, Tiễn Đạc, mặc dù anh là chân chó của Ninh Mặc, nhưng mà tôi không ghét anh!"
"..." Mặt Tiễn Đạc giật giật, siết chặt nắm đấm nổi gân xanh bước qua tôi.
Thái Kỳ cười đến rớt nước mắt, vỗ vỗ bả vai tôi, cười đến rợn cả người: "Tôi bảo này Hồng Kỳ, cô sao lại có thể nói hết sự thật ra như vậy, còn lợi hại hơn so với tôi, mắng chửi người không mang lời thô tục."
Hử?! Hỏng rồi, bây giờ tôi mới nhớ ra, cái chữ chân chó này, đúng là không tính là trung tính* được.
*nhừng từ không mang ý nghĩa chỉ trích chê bai thì gọi là từ trung tính.
"Aiz, đi thôi đi thôi, không đi là không bắt được xe đâu!" Hắn kéo cổ áo tôi, tôi lập tức xách theo hai cái túi du lịch nhỏ, hai túi đựng laptop, chạy đến là tất tưởi.
Nhưng mà, sao mấy cái này đều là tôi xách vậy?!
" Thái trợ lý, tại sao tôi phải xách hết đồ?" Đến bến xe tôi cuối cùng cũng không nhịn được, vẫn phải oán thầm một câu.
Thái Kỳ rất kinh ngạc đang suy nghĩ chợt lấy lại tinh thần, nhìn nhìn hai bàn tay không của mình, đột nhiên ngạc nhiên: "Hồng Kỳ, cô phải bảo tôi chứ, vừa nãy Ninh tiểu tổng ở đó, tôi mới thể hiện uy phong, giờ cậu ta đi rồi, cô xách làm gì chứ, người đàn ông lịch sự sao lại để cho phái nữ phải khổ cực như vậy được!"
"...." Đây không phải nói thừa, coi như anh có lịch sự nữa thì tôi cũng đã xách hành lý tới tận bến xe rồi.
Tôi bơ phờ lẽo đẽo theo sau hắn bước lên xe, ngồi vào chỗ của mình xong, tôi không nhịn được mà hỏi hắn: "Thái trợ lý, sao anh lại ra mặt giúp tôi, có phải anh thích tôi đúng không?"
Con người tôi lớn lên rất ngu ngốc, chuyện gì cũng phải hỏi cho rõ ràng một hai, cái loại mập mờ lớn lao mà đẹp đẽ ấy, thứ lỗi cho tôi bây giờ bất tài chịu không nổi.
Thái Kỳ đang uống nước suối được đưa trên xe, nghe tôi nói như vậy xong, phụt một tiếng lập tức phun đến ông anh giai ngồi hàng ghế trước.
Hắn vội vàng nói xin lỗi, cống hiến ra một chiếc khăn vuông, trấn an ông anh ngồi trước: "May mà anh đội tóc giả, vừa đi đường vừa hong, chắc đến trạm là khô cong!"
Ông anh giai kia cầm mái tóc giả của mình, mặt đã xanh lè.
"Vừa nãy cô hỏi tôi cái gì? Hồng Kỳ?" Hắn đột nhiên nhớ tới vấn đề tôi đã hỏi, phục hồi tinh thần lại, quay đầu bắt đầu thành khẩn trả lời tôi.
"Tôi hỏi anh, tại sao lại muốn ra mặt giúp tôi, có phải thích tôi hay không?"
Hắn chậc chậc khua khua đầu ngón tay, than thở: "Hồng Kỳ, cô thật thẳng thắn, nếu cô đã hỏi như vậy, tôi đây cũng sẽ thẳng thắn trả lời cô!"
Tôi nhìn chằm chằm hắn ung dung thong thả uống nước, lại ung dung chính chỉnh đầu tóc, ước chừng qua gần mười phút, hắn mới ý còn chưa hết mà đáp lại tôi: "Thích cô..." Tôi bị làm cho sợ đến liều mạng lùi về phía sau, hắn cười híp mắt nhìn động tác của tôi, tiếp theo nói: "Làm sao có thể?!"
A? Tôi trợn to hai mắt. Có cần nói rồi thở mạnh ra như thế không, làm tôi sợ muốn chết!
"Aiz, làm gì mà đến mức yêu hay không như vậy, tôi chỉ là không ưa cái kiểu chà đạp tôn nghiêm của người khác của Ninh tiểu tổng thôi!"
╮
(
╯▽╰
)
╭ thật là một người tốt mà, còn không nói láo.
Hắn cười híp mắt vỗ ngực mình: "Tôi đây là một thanh niên có chí khí có lý tưởng thế nào, sao lại coi trọng một người một không có tiền, hai không có nhà, ngay cả xe máy cũng không, chẳng có chút gì của một con người trong xã hội tân tiến gì cả như cô?"
Tốt, trả lời đủ thẳng thắn, tôi thích.
Tôi mừng rỡ nắm chặt lấy tay hắn, cùng hắn chân thành nhiệt tình lắc lắc, "Thái trợ lý, nói hay quá đi, tôi cũng không thích anh, chúng ta có thể yên tâm chung sống lâu dài!"
Vẻ mặt Thái Kỳ bí hiểm, vuốt cằm, âm trầm đột nhiên cả giận nói: "Tại sao cô lại không thích tôi chứ, tôi có chí như vậy, hướng về phía trước như vậy, bộ dạng đẹp trai, đối với cô lại tốt, cô sao có thể không thích tôi được?!"
"...." Tôi trợn mắt há mồm nhìn hắn chất vấn mình.
"Tôi không thích cô, đó là chuyện đương nhiên, mà cô không thích tôi, khiến cho tôi rất không thoải mái!" Hắn nổi giận, quay mặt đi bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần, mãi cho đến khi xuống xe, hắn cũng không thèm đế ý đến tôi một lần.
Tôi cũng nổi giận, vì cái gì ư, muốn tôi trầm luân trước ư, tôi cứ không làm đấy! Mục tiêu của Diệp Hồng Kỳ tôi bây giờ là Đại công tử Thiên Duyệt!
Tôi cũng là một thanh niên có chí hướng được không!
@@@@@@@@@@@@@@@@@@ ta là nhân văn phân cách tuyến, à há @@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@
Tiếp đón hai chúng tôi là đại lý lớn nhất ở thành phố Y, nghe nói khi Thiên Duyệt mới thành lập, mới vừa bắt đầu, chỉ có duy nhất một lực lượng trung thành như vậy, bây giờ Thiên Duyệt đã phát triển, lực lượng trung thành cũng nhiều hơn, vẫn đặt đơn vị bọn họ lên vị trí đầu tiên, nói thế nào Tô tổng cũng là một người nhớ tình bạn cũ.
"Thái tiểu trợ lý, như vậy Diệp tiểu trợ lý mới vào công ty năm nay phải không." Nói chuyện là một ông chú đến tiếp đãi chúng tôi, con người rất hòa ái, bảo chúng tôi gọi ông ấy là bác Hà.
Thái Kỳ rất thân thiết cười với bác ấy: "Bác Hà, trông ngốc phải không, trong đám người mới lần này, cô ấy cũng coi như khá lanh lợi, nhưng mà so với đợt của chúng ta còn kém nhiều lắm!"
Bác Hà ý tứ sâu xa nhìn nhìn tôi, đột nhiên cười nói: "Aiz, bây giờ phòng thị trường của Thiên Duyệt cũng có con gái rồi, tôi nhớ Tô tổng luôn thích dùng mấy cậu trẻ tuổi!"
"Cầm thú!" Tôi và Thái Kỳ đồng thời quay lưng lại, đồng loạt mắng nhỏ.
Tô tổng có tứ đại thư kí, xưng là F4 của Thiên Duyệt, còn gọi là bốn bông hoa đẹp của Thiên Duyệt. Cái này tôi mới nghe qua, bây giờ suy xét lại, cảm thấy Thái Kỳ trà trộn vào được đúng là không đơn giản.
Trong kẽ hở muốn tìm đường sống, lấy sắc dụ người, cũng cần phải có thực lực nha.
Tôi không nói gì vỗ vỗ bả vai Thái Kỳ, đồng tình nhìn hắn một cái, hắn buồn bực hất tay tôi ra, trợn mắt liếc tôi một phát, quay mặt đi hỏi: "Bây giờ trên thị trường, loại vật liệu A này, giá bao nhiêu?"
Hắn lôi từ trong túi hồ sơ ra vật liệu bằng sắt, đưa cho bác Hà.
"Aiz, loại vật liệu này đã sớm không làm nữa rồi, các cậu lấy chỗ nào vậy?" Bác Hà kinh ngạc, móc ra cái kính lão đeo lên mặt, nhận lấy vật liệu, nhìn cẩn thận: "Đừng dùng vật liệu loại A này, khuyết điểm rất lớn, ảnh hưởng đến cả bộ máy, chỗ các cậu không phải có thiết kế sư chuyên nghiệp sao, người ta cũng phải biết chứ!"
Bác Hà nhìn một hồi, khoát tay chặn lại: "Tôi tìm cho cậu xem một loại hợp kim bán thành phẩm, cậu chờ một chút!"
Nói đến thiết kế sư chuyên nghiệp, lần này là bởi vì do Tường Thực cung cấp, Thiên Duyệt chỉ phụ trách lắp ráp hậu kì, đối với việc chọn mua nguyên vật liệu, là nhiệm vụ của bên Tưởng Thực kia.
Hợp tác còn chưa bắt đầu, bên trong đã có khuyết điểm, tôi trực giác, có âm mưu!
"Thu hồi ánh mắt của cô lại!" Thái Kỳ đột nhiên gõ đầu tôi, hạ thấp giọng, "Đầu óc cô đang nghĩ cái gì? Gián điệp trương mại?"
Tôi khép chặt miệng, nhìn bốn phía im ắng, cẩn thận hỏi: "Đúng không, có phải tên tiểu nhân Ninh Mặc kia muốn đánh đổ Thiên Duyệt!"
"..." Thái Kỳ dùng ánh mắt nhìn một đứa ngu ngốc nhìn tôi.
Cũng cúi mặt qua thấp giọng nói cho tôi biết: "Loại vật liệu này là nhân viên thiết kế của công ty chúng ta đề nghị cho Tường Thực tuyển dụng, mà thiết kế sư bên Tường Thực một hơi từ chối luôn."
Tôi sai lầm rồi, không nên đem cuộc chiến chốn thương trường kinh tâm động phách trên ti vi áp dụng vào thực tế như vậy.
"Diệp Hồng Kỳ, có lúc tôi phát hiện ra cô cũng rất đáng yêu, thật đúng là trong lòng suy nghĩ cho Thiên Duyệt sao, tôi cứ cho là cô chỉ vì trả thù Ninh tiểu tổng mới xâm nhập vào thôi."
Tôi ngơ ngẩn, thật ra thì mới lúc đầu tôi cũng là vì tức giận mới tiến vào, nhưng mà càng về sau, mỗi ngày nhìn mọi người cố gắng hướng về phía trước như vậy, mình cũng không nhịn được mà hăng hái.
Rất muốn cố gắng cho tương lai của bản thân.
Đây có lẽ chính là sức cuốn hút của Thiên Duyệt chăng, bất tri bất giác đã có thể đẩy sự tích cực của nhân viên đến mức lớn nhất.
"Tôi muốn có một công việc để có thể làm hết sức mình, tôi hy vọng có thể đạt được điều đó ở Thiên Duyệt!"
Con ngươi Thái Kỳ sáng lấp lánh, giống như hai viên đá quý sáng chói, nụ cười đột nhiên trở nên tươi tắn, rất vui vẻ gật đầu với tôi một cái: "Lý tưởng này rất hay, hy vọng đó là lời thật lòng của cô!"
Tôi cho rằng hắn sẽ cười nhạo tôi, ai ngờ hắn ngược lại rất chân thành mà khích lệ tôi: "Diệp Hồng Kỳ, cố gắng làm đi, Thiên Duyệt sẽ là sân khấu lớn của đời cô!"
T ôi nhiệt huyết sôi trào, mãi cho đến khi bác Hà đã giới thiệu xong tất cả nguyên vật liệu, vẫn bị vây trong trạng thái kích động.
Thái Kỳ giơ lên một túi hợp kim bán thành phẩm kiểu mới, vừa quay đầu lại, đã nhìn thấy vẻ mặt kích động như gà bị cắt tiết của tôi, lập tức sợ hết hồn: "Diệp trợ lý, vẻ mặt này của cô đã duy trì bao lâu rồi!"
Tôi cười vui vẻ nhẹ nhàng nói cho hắn biết: "Từ lúc anh khen tôi!"
"..." Hắn câm lặng nhìn tôi, một lúc lâu sau, vỗ vỗ bả vai của tôi, thương hại nói: "Trước kia tôi có nghe nói qua có một loại bệnh tâm lý, do thời gian dài không được yêu mến mà thành, lúc ấy tôi rất là tò mò, bây giờ đối chiếu với cô, tôi cuối cùng cũng coi như sáng tỏ rồi!"
Hắn lắc đầu một cái, lại thở dài một cái: "Hồng Kỳ ạ, tôi nghĩ tôi phải đổi lại phương pháp hướng dẫn cô tiến lên thôi, như vậy mới không phụ lòng 800 CC máu cô cho tôi."
Hắn không nhắc tới thì tôi cũng quên béng mất bộ dáng nghiến răng nghiến lợi thề thốt của hắn ngày hôm đó.
Nói như vậy, đãi ngộ không giống người bao ngày qua, đều là một loại phương thức để hắn cải tạo tôi? Tôi sai lầm rồi, không nên đem nhiệt huyết cuồn cuộn dâng cho hắn, tôi phải để cho hắn thiếu máu bỏ mình mới đúng!
"Hồng Kỳ, tôi đã nói với cô rồi, tôi sẽ cải tạo cô hết sức mình, sau này tôi có dạy con gái mình chắc cũng chỉ hao tâm tổn ý đến thế là cùng!" Thái Kỳ vuốt trán, dáng vẻ rất vô lực.
Tôi cực kỳ ngây thơ nhìn hắn, cười hì hì kêu: "Thái papa...."
Gân xanh trên trán hắn giật giật, cuối cùng không kiềm chế được, gầm thét với tôi: "Diệp Hồng Kỳ, cô còn có thể vô sỉ hơn được sao?"
Sao nào, tôi thấy hắn nổi trận lôi đình, nhất thời sảng khoái tận đáy lòng!
← Ch. 24 | Ch. 26 → |