← Ch.13 | Ch.15 → |
Tôi đã từng lãng tai mà nghe lầm Thái Kỳ mặc đồ Tây đi giày đen kia thành Thái quản lý, tôi cho rằng bộ thị trường của tập đoàn Thiên Duyệt là do hắn quản lý, kết quả, sự thật chứng minh, đừng bao giờ tin vào lỗ tai của mình, càng không nên tin vào đôi mắt của mình, chúng sẽ mang tin tức giả dối đến cho bạn.
" Thái Kỳ, kế hoạch đấy cuối tuần cần rồi, cậu chỉnh sửa lại sau đó truyền đạt xuống nhé!"
Tôi đứng bên cạnh Thái Kỳ, nhìn hắn nhận từng tập từng tập hồ sơ từ tay quản lý, lại từng tập từng tập vứt lên tay tôi.
" Hồng Kỳ, những thứ này lập thành bảng thống kê excel cho tôi trước 12 giờ trưa, những thứ này phải sắp xếp theo thứ tự, còn cái này...."
Tôi rơi lệ đầy mặt, đúng rồi, quên chưa nói, Thái Kỳ là trợ lý của quản lý, còn tôi là trợ lý của trợ lý quản lý, nói tóm lại, hắn và tôi là cùng một chức vụ, cụ thể hơn mà nói, chức trợ lý của hắn cao hơn tôi một cấp!
"Phải dùng màu đỏ đánh dấu tên của những khách hàng này!" Hắn cúi người xuống, chỉ vào một hàng tên khách hàng trên giấy, bắt đầu giảng giải, hôm nay hắn vẫn mặc áo sơ mi màu trắng, quần bò màu xanh nhạt, nhưng mà đôi dép lê lẹt quẹt dưới chân kia đã được thay bằng một đôi sandal bằng da, cả người sạch sẽ thanh nhã, cùng với hình tượng tinh anh trong quán cà phê trước kia hoàn toàn khác xa một trời một vực.
Tôi nhịn không được tò mò, nhỏ giọng hỏi hắn: "Thái trợ lý, vì sao hôm trước anh mặc đồ Tây, nhìn tinh anh như thế?"
Hắn á khẩu không trả lời nổi, nhìn tôi, chần chừ một lúc lâu mới cúi đầu, dùng giọng nói không thể nhỏ hơn nữa thì thầm với tôi."Diệp Hông Kỳ, cô đừng có nói cho người khác biết tôi đến quán cà phê Mạc Đạo giả làm tiểu tư sản nha!"
Tôi câm lặng...
Hắn cắn răng, ra vẻ hạ quyết tâm, lại một lần nữa thì thầm với tôi: "Quán Mạc Đạo hơi bị nhiều phú bà a, tôi ngồi ở đó, chỉ cần với vẻ ngoài tinh anh, khí chất đầy vẻ kim cương vương lão ngũ, tôi cũng mong dụ dỗ được một người, tuổi già không cần phải lo lắng!"
"...." Tôi run rẩy nhìn hắn, một lúc sau, giơ ngón cái lên, cực kỳ trúng trọng tâm mà khích lệ hắn: "Lần sau dẫn tôi đi với, tôi cũng muốn cưa tinh anh."
Hắn nhảy dựng lên ba thước, dùng ánh mắt thù địch mà nhìn tôi: "Cái này không được, một núi không thể có hai kẻ cùng giả B*, cô đến chỗ khác đi, Mạc Đạo là địa bàn của tôi!"
*
装
B: ra vẻ có học vấn, giàu có.
Nhỏ mọn, . tôi hung hăng trừng mắt nhìn hắn, cúi đầu bắt đầu gõ bàn phím.
Một lúc sau, tôi nhịn không được đá đá Thái Kỳ ngồi ở bàn đối diện, hỏi: "Vì sao nhất định phải dùng chữ đỏ để đánh dấu tên những khách hàng này?"
Hắn âm trầm ngẩng đầu, mặt không biểu cảm nhìn tôi, giọng nói thanh thanh lạnh lạnh: "Tôi có thói quen dùng chữ màu đỏ để đánh dấu những khách hàng không chiếm được, như thế tâm lý có chút an ủi một chút!"
"...." Tôi coi như có thể kiêu ngạo với chỉ số thông minh của mình, bởi vì hình như tôi cũng hiểu mang máng ý tứ của hắn. Ý của hắn chính là, những khách hàng nào hắn không chiếm được, hắn coi như người chết luôn!
Thật là một kẻ âm hiểm!
Tôi rụt rụt vai, dùng một loại ánh mắt sùng bái mà nhìn hắn, quả thực là kẻ đứng từ trên cao nhìn xuống, tôi thật xấu hổ thay cho tiện cách ngây ngô của mình.
Từng ấy đạo hạnh của tôi có tính là cái gì, chân chính cao thủ còn ẩn mình trong đám đông kia kìa!
Hắn cảm thấy sự sùng bái nóng bỏng của tôi, ngước mắt lên nhìn, lạnh lùng liếc tôi một cái, khóe miệng nhếch lên:"Diệp Hồng Kỳ, tôi cảnh cáo cô, giữa trưa mà bản thống kê còn chưa làm xong, tôi sẽ trừ điểm của cô đấy!"
Đúng, ở đây có chế độ dùng điểm để đánh giá trong thời gian thực tập, chỉ cần kỳ thực tập đạt được 80 điểm thì sẽ được lưu lại.
"Diệp Hồng Kỳ, còn nữa, không được chế thêm nước sôi vào ấm trà ngon của tôi, muốn uống thì tự đi mà pha!" Hắn cũng chẳng buồn ngẩng đầu lên, nhàn nhạt chỉ trích tôi.
Tôi thèm vào, không phải nước trà lần thứ nhất, nước trà lần thứ hai, nước trà lần thứ N sao, tôi thấy Thiết Quan Âm của hắn cũng thơm ra phết, nên mỗi lần đều chờ hắn rời chỗ liền lén lút chạy tới, rót đầy bình trà của tôi, sau đó lại đỏ thêm nước mới vào cho hắn, tôi cứ cho là không chê vào đâu được, ai biết được mũi hắn còn thính hơn cả chó cơ chứ.
Tôi bĩu môi, lấy ra một cái bình trà cực đại dưới chân bàn, lấy cái chén trà nhỏ nhỏ của hắn qua, róc rách rót cho hắn thêm lần nữa.
Hắn liếc xéo qua, khóe miệng giật giật: "Diệp Hồng Kỳ, bảo sao cứ mỗi lần tôi mới châm trà nước thứ nhất đã chẳng có mùi vị gì, thì ra là bình trà của cô to như vậy!"
Chẳng lẽ hắn còn định cuỗm mất cái bình trà này của mình!
Tôi nhất thời cảnh giác cao độ, nhanh chóng giấu cái bình trà xuống dưới chân bàn, giỡn sao, trường học lấy tiền nước hai ngàn một lọ, tôi phải lưu lại mà mang về ký túc xá chậm rãi mà uống chứ, vậy nên, đi làm thật tốt, giấy vệ sinh rồi nước trà đều được giải quyết ổn thỏa chỉ một lần.
Thái Kỳ thấy tôi coi chừng nhìn hắn, lại thấy tôi đem bình trà to đùng thần thần bí bí giấu đi, ánh mắt thầm xuống, sắc mặt đen xì, cúi gằm đầu xuống, càng thêm ra sức gõ bàn phím.
Đến giữa trưa, tôi đem bản thống kê excel cùng với phương thức liên lạc chuyển cho Thái Kỳ, hắn trầm ngâm nhấn chuột loạn xì ngậu, cách một cái bàn, ngón trỏ thon dài trắng nõn ở trên mặt bàn gõ gõ, làm cho tôi tâm hoảng ý loạn.
Mấy đồng nghiệp bên cạnh đã lục tục cầm phiếu ăn đi ăn trưa, tôi lén lén lút lút rút phiếu ăn từ trong ngăn kéo, đang muốn lén lút chuồn ra cửa sau đi ăn cơm, vừa mới kéo ngăn kéo ra, Thái Kỳ ngồi đối diện đã ngẩng đầu lên.
"Diệp Hồng Kỳ, ở lại, bản kê khai của cô có vấn đề!"
Tôi nắm lấy phiếu ăn, khóc không ra nước mắt. Thái Kỳ ngồi cách một cái bàn, ngoắc ngoắc ngón tay về phía tôi, ra hiệu cho tôi qua đó, tôi xịu mặt lết qua.
"Diệp Hồng Kỳ, cô thất học à!" Hắn ngẩng đầu lên, giọng nói lạnh như băng, chỉ vào bản thống kê của tôi, giáo huấn: "Hai ô này là phải gộp vào, cô lại thêm khung đen vào!"
Tôi tập trung nhìn kỹ, chính xác là như vậy, khung màu đen in đậm khiến cho sai lầm của tôi càng thêm rõ ràng.
"Không chuyên tâm làm việc, thì đứng đến làm gì!" Ngón trỏ hắn nhấp chuột, nhẹ nhàng kéo xuống, lại chỉ vào bản thống kê, tức giận: "Chỗ này cả hai cái tên đều bị đảo ngược!"
Tôi ngập ngừng giải thích: "Tên nhiều quá, hoa mắt!"
Hắn nâng mắt lên nhìn, khinh thường nhìn tôi một cái, giễu cợt: "Mọi người ai cũng lấy cớ như cô, thì những sai sót vụn vặt như thế này, ai sẽ phụ trách?"
Hắn duỗi tay lấy tấm thẻ đang đeo trên cổ tôi, từ bên trong rút ra thẻ tính điểm, lại quẹt qua máy tính một chút, ngón tay thon dài gõ gõ bàn phím, điểm của tôi lập tức bị trừ đi 10 điểm.
10 điểm đó, tôi làm sao mà lấy lại được từng ấy điểm bây giờ, trong thẻ vốn có 50 điểm, thế này vốn là cùng nhau xuất phát, tôi lại bị tụt lại so với người khác một quãng rồi.
Hắn khẳng định là muốn đuổi tôi ra khỏi Thiên Duyệt đây mà, nếu không làm sao lại trừ điểm tâm ngoan thủ lạt như vậy chứ.
Tôi đứng trước bàn hắn, vừa giận vừa sợ, không có công việc ở Thiên Duyệt này, tôi biết dùng cái gì để giữ gìn tự tôn của mình chứ, tự tôn đang tràn đầy nguy cơ của tôi.
Tôi lại nhớ đến vẻ mặt bố thí của Ninh Mặc: "Hồng Kỳ, không muốn chết cứng, Thiên Duyệ t cạnh tranh rất kịch liệt, cô cứ làm một viên chức nho nhỏ ở một công ty nhỏ là được rồi, tính tình của cô chính là không có chủ kiến, ở Thiên Duyệt mà không có chủ kiến thì không sống được đâu! Cô làm sao cạnh tranh được!"
Tôi làm sao có thể mất đi công việc này được chứ, tôi làm sao có thể để Ninh Mặc nhìn thấy dáng vẻ thất bại của mình được.
"Còn 40 điểm, cô không nỗ lực, chưa được một tháng đã phải tìm lối thoát khác!" Thái Kỳ tựa vào ghế, nhìn vẻ mặt của tôi.
Tôi yên lặng nhìn hắn, dùng một loại ánh mắt vô cùng tuyệt vọng liên tục nhìn hắn, hắn bị tôi nhìn cho toàn thân nổi da gà, năm phút đã đổi mười mấy tư thế, đến cuối cùng, rốt cục nhẫn không được, cáu: "Diệp Hồng Kỳ, cô chẳng lẽ còn chưa phục?! Đây mà là thái độ nhận sai à?!!! "Hắn tiếp tục lật bản thống kê của tôi, cuồi cùng ở phần bổ sung thủ tục, lại khai quật được thêm một sai sót nữa của tôi.
"Nhìn coi, vẫn còn sai đây này! Chỗ này là dấu chấm, không phải dấu phẩy! Tôi phải trừ cô thêm mười điểm nữa mới đúng." Hắn cực nghiêm túc nhìn tôi.
Tôi thật muốn đánh cho tên này thành cái dấu chấm than!
Mẹ kiếp, yêu cầu này của hắn chẳng phải chính là đuổi tận giết tuyệt sao, Thái Kỳ, anh thật độc ác mà! Tôi buồn tận xương tủy, mấp máy môi, đột nhiên bưng mặt khóc lớn. Tôi vừa khóc, vừa kéo lấy bàn phím của hắn.
"Cô làm cái gì vậy, Diệp Hồng Kỳ, tôi đã nói với cô đây là tài sản công ty rồi cơ mà!" Hắn vừa che chở cho bàn phím, vừa giận dữ trách mắng tôi.
Lửa giận hừng hực trong phút chốc thiêu đốt tôi, tôi lập tức hóa thân thành Người khổng lồ màu xanh, chút sức lực mỏng manh của Thái Kỳ kia tôi còn chẳng thèm để vào trong mắt, tôi liều mạng kéo bàn phím của hắn, nhớ tới 10 điểm vô duyên vô phận với tôi kia, lệ khí của tôi lại càng tăng thêm một tầng.
Tôi cào, tôi túm, tôi phá!
Mặt Thái Kỳ vừa đen vừa xanh, cuối cùng hoàn toàn bỏ qua kháng cự, mặt lạnh nhìn tôi đem từng phím trên bàn phím từng cái từng cái một gỡ ra.
Gỡ xong, tâm tình của tôi cảm thấy thật thoải mái. Một đống phím bấm nằm trên bàn hắn, giống hệt như một trái núi đen nho nhỏ.
Moah ha ha ha, thật có cảm giác thành tựu....
Tôi dâng trào ngẩng đầu, đã nhìn thấy Thái Kỳ mặt lạnh mắt lạnh, cả người run run, cảm xúc mãnh liệt nhanh chóng biến mất, nghĩ ngợi một chút, tôi quyết định bắt đầu nhặt bàn phím lên ráp lại như cũ.
"Diệp Hồng Kỳ, chơi lắp ráp vui lắm sao?" Hắn cười đến u ám.
Tôi lau một đống mồ hồi, nhìn hắn cười trừ: "Thái trợ lý, hay là anh cũng gỡ bàn phím của tôi đi, thật ra cũng bổ não lắm!"
Sắc mặt hắn xanh mét nhìn tôi, gõ gõ cái bàn, đột nhiên nở một nụ cười sáng chói, nói: "Tôi đã định nếu như cô nghiêm túc thành khẩn đưa chút lễ vật, nói lời xin lỗi, điểm số tôi có thể châm chước thêm vào cho cô...."
Hắn ý còn chưa hết dừng lại không nói gì, nhìn về phía tôi.
Linh quang chợt lóe, tôi nhất thời tỉnh ngộ, một bước vọt tới, lấy tốc độ của tia chớp lập tức quỳ xuống, ôm lấy chân hắn, nghẹn ngào nức nở: "Thái trợ lý, tôi sai lầm rồi, anh tha thứ cho tôi!"
Để tăng thêm giọng điệu, tôi càng khóc lớn hơn: "Cái kia, Thái trợ lý, tôi chẳng qua chỉ là trẻ con thôi mà...."
"...." Hắn im lặng nhìn tôi, một lúc lâu sau, vươn tay sờ sờ đầu tôi, cực kỳ xúc động mà khen ngợi tôi: "Diệp Hồng Kỳ. cô còn có thể vô sỉ đến thế nào nữa đây!"
Tôi tức giận nắm quyền, dùng ánh mắt thuần khiết ngẩng lên nhìn hắn: "Thái trợ lý, anh có thể sỉ nhục vẻ ngoài của tôi, nhưng anh không được sỉ nhục nhân cách của tôi!"
Mặc dù nhân cách của tôi cũng hết sức nhỏ bé! Chỉ to hơn hạt gạo một chút thôi.
Hắn lại trầm mặc lần nữa, một lúc sau, kéo tấm thẻ trên ngực tôi, thuận thế lôi luôn tôi về phía trước, đến bên cạnh dụng cụ quét từ bên cạnh bàn phím, xoẹt xoẹt quẹt một cái, ngón trỏ thon dài nhẹ nhàng nhấp một cái, 10 điểm mất đi lúc nảy quả nhiên được khôi phục.
"Lần sau sẽ không có ngoại lệ như vậy nữa!" Hắn quay mặt lại, tôi còn nhìn thấy khóe miệng của hắn vẫn còn theo thói quen giật giật.
"Rõ!" Tôi lau nước mắt, cúi đầu siết chặt lấy phiếu ăn.
"Cùng nhau đi ăn cơm đi!" Hắn đứng lên, lấy phiếu cơm ra, một tay túm lấy cánh tay của tôi, kéo tôi đi theo được vài bước mới buông ra nói: "Cô phụ trách gọi đồ ăn, tôi phụ trách gọi cơm!"
← Ch. 13 | Ch. 15 → |