← Ch.20 | Ch.22 → |
Mạc Tang từng trông thấy rất nhiều cảnh tượng khác nhau ở thành phố này nhưng chưa bao giờ run sợ như ngày hôm nay.
Tiếng súng sau lưng bỗng dưng im bặt.
Cô không dám tưởng tượng đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể kéo cổ áo che sợi dây chuyền đính kim cương vì nó bật ra, chân vẫn mải miết băng qua góc đường.
Mạc Tang ghi nhớ lời Đường Tụng, không ngoảnh đầu. Cô biết Đường Tụng gây sự chú ý của những kẻ kia là vì cô và con, lúc này làm việc theo tình cảm không mang lại tác dụng. Vì Đường Đường trong vòng tay, Mạc Tang dằn lòng không quay lại, một mạch chạy về đường Niederdorf.
Mạc Tang không còn cách nào khác, chỉ biết tự bảo bản thân rằng chắc chắn Đường Tụng sẽ không xảy ra chuyện gì.
Đường Đường nín khóc, ôm ghì cổ Mạc Tang không dám buông ra. Đây chính là vận mệnh khi sinh ra trong nhà họ Đường. Mới ba tuổi, cô bé đã phải nghe tiếng súng nổ giữa màn đêm.
Mạc Tang chạy không ngừng nghỉ, vậy mà chẳng hiểu tại sao vẫn còn sức để nghĩ đến những điều này, nỗi xót xa cho Đường Đường dấy lên trong lòng, cánh tay cô thả lỏng một chút. Mạc Tang muốn bản thân bình tĩnh hơn, Đường Đường quá bé bỏng, cô cần làm cho cô bé có cảm giác an toàn.
Chạy được một quãng, theo trí nhớ, Mạc Tang chọn rẽ vào con đường nhỏ tăm tối, xung quanh đến bóng điện cũng không có. Đường Đường sợ hãi, người khẽ run lên, rúc đầu vào mái tóc Mạc Tang.
Mạc Tang nghe ngóng thấy không có người đuổi theo mình, cô dần bước chậm, dừng lại một chút lau mặt cho Đường Đường. Cô bé mở to mắt, không nói lời nào, chỉ nhìn cô. Mạc Tang muốn nói gì nhưng lại thôi, cô kiềm chế bản thân, cố nở nụ cười, vuốt ve mái tóc Đường Đường. Trẻ nhỏ không giấu được điều gì qua ánh mắt, cô nhận ra Đường Đường đã dần bình tĩnh lại.
Mạc Tang bế Đường Đường đi về hướng có bóng điện, đã thoát khỏi bờ hồ nguy hiểm nhưng thần kinh của cô như bị người ta treo lên, góc trán đau nhức giật từng hồi. Sau mỗi bước chân cô đều tự nhắc mình không được quay đầu, cố gắng tĩnh tâm. Ngoài việc ôm chắc Đường Đường, cô không biết mình có thể làm gì hơn.
Đường Đường bỗng vỗ vào lưng Mạc Tang, bàn tay cô bé mũm mĩm, động tác rất nhẹ. Y như bố mình, cô bé ghé vào tai Mạc Tang nói khẽ: "Mẹ đừng sợ."
Nước mắt Mạc Tang trào ra, cô hít một hơi thật sâu, giơ tay quệt nước mắt. Rồi cô nắm bàn tay bé nhỏ bảo: "Con ngoan, bố của con sẽ đến tìm chúng ta."
Phố xá đã được thắp sáng, bên kia đường là quán cà phê, khách khứa ngồi kín trên ban công tầng hai. Mạc Tang bước nhanh lên trên theo lối đi dốc, kiếm tìm trong đám người, không biết làm thế nào mới tìm được người trợ lý Minh đưa tới.
Rời khỏi Diệp Thành là quyết định chóng vánh của Đường Tụng, vừa xuống máy bay ở Zurich thì xảy ra chuyện. Để trốn tránh Đường Diệp, họ không liên lạc với người nhà, giờ đây hoàn toàn bị động.
Mạc Tang quyết định trở về căn nhà của Đường Tụng, anh đã bảo nơi đó an toàn, chắc chắn như vậy tốt hơn là lang thang trên đường. Cô bế Đường Đường đi lên phía trước, tìm con đường nhỏ bị che khuất sau tiệm trang sức. Đi được một quãng, bỗng trông thấy con mèo đen ở góc đường, nó cứ lù lù theo cô như hình với bóng.
Vẫn là con mèo đen lục lạc thủy tinh đó.
Mạc Tang sững người, ôm chặt Đường Đường hơn rồi chạy nhanh. Vừa dừng chân, đã thấy con mèo đen đuổi kịp tới.
Trốn tránh chẳng có tác dụng gì, ngay từ đầu đã như vậy.
Mạc Tang dừng lại quan sát xung quanh, nơi cô đứng là nút đường, ba ngã rẽ dẫn đến những nơi khác nhau. Quanh đây có rất nhiều du khách, trời đã về đêm, ai nấy đều muốn tới ngắm nhìn cảnh sắc, vì thế trong khoảng thời gian này chắc chắn sẽ rất náo nhiệt.
Người người đang hưởng thụ cuộc sống ở thành phố giàu có bậc nhất thế giới, tiếng ca thánh thót, tươi vui vọng ra từ góc đường. Chỉ riêng cô đứng đó, không biết nên đi đâu về đâu.
Chẳng còn thời gian mà do dự, Mạc Tang nhìn Đường Đường, nghiến răng rẽ về hướng Bắc. Con mèo đen của K luôn theo sát họ, cô không thể mạo hiểm vì còn có Đường Đường, giờ đây cũng không thể trở về căn nhà, nếu không đến nó cũng bị bại lộ.
Mạc Tang đi một mạch về hướng Bắc, dần cách xa trục đường trung tâm, người mỗi lúc một vắng. Ở đây không có nhiều quán bar, quán cà phê mà chủ yếu là các cửa hàng thủ công yên tĩnh.
Ra khỏi phố trung tâm chưa xa, Mạc Tang thấy cây cối bên đường nghiêng ngả, có cây vắt ngang qua chính giữa con đường nhỏ. Cô không trốn không né tránh đi qua nó. Sau thân cây đổ đó là cánh cửa nhỏ của một cửa tiệm bán đồng hồ chim cúc cu.
Mạc Tang bước vào, diện tích cửa tiệm rất bé, chỉ đủ không gian cho tầm ba, bốn người đứng. Xung quanh bày la liệt những chiếc đồng hồ kiểu dáng cổ điển. Sau chiếc tủ kính trưng bày mặt hàng là cầu thang nhỏ, tiếng bước chân phát ra từ trên đó.
Mạc Tang áp mặt lên má Đường Đường, nói nhỏ với cô bé: "Đợi mẹ một chút nhé con." Đường Đường sợ sệt, không dám buông Mạc Tang, một lúc sau mới ngẩng đầu hỏi: "Mẹ... đỏ, mẹ đang... tìm bố sao?
Mắt Đường Đường đỏ hoe, cất tiếng gọi mẹ theo bản năng. Cô bé còn non nớt đến thế, làm sao tránh khỏi nỗi sợ hãi.
Trái tim Mạc Tang bỗng chốc như bị bóp vỡ, cố gắng gượng cười, lắc đầu dỗ dành Đường Đường: "Mẹ đi đuổi kẻ bám đuôi, sau đó chúng ta cùng về nhà đợi bố, được không?"
Đường Đường ngoan ngoãn gật đầu.
Sau khi dỗ dành cô bé, Mạc Tang cảnh giác quan sát xung quanh, cho đến khi xác nhận bà cụ đang bước xuống cầu thang kia là người quen, cô mới thở hắt, ngẩng đầu chào: "Bà Malik, bà còn nhớ cháu chứ?"
Đối phương là một phụ nữ già, tóc hoa râm. Bà đeo mắt kính lão có viền vàng, quấn chiếc khăn to màu sắc rực rỡ. Trông thấy Mạc Tang, bà cụ vô cùng kinh ngạc, đẩy mắt kính nhìn lại để xác nhận, sau đó mừng rỡ dang tay ôm cô, "Cảm ơn Thượng Đế! Con gái của ta, cuối cùng con đã trở về!"
Một chú chó lông vàng từ cầu thang chạy xuống, quấn quýt bên chân chủ nhân. Rồi nó chạy tới cào cào vào người Mạc Tang, vẫy đuôi với Đường Đường. Dù sao cũng là một đứa trẻ, Đường Đường mắt sáng lên khi trông thấy chú chó, cô bé giơ tay muốn vuốt ve nó.
Mạc Tang nhìn ra cửa, mọi thứ không có gì bất thường. Không có thời gian để ôn chuyện xưa với bà Malik, cô chỉ có thể nói qua loa rằng mình ngang qua Thụy Sĩ nên về đây thăm chốn cũ.
Năm đó, Mạc Tang lê lết ở quán bar trên con đường này, thường uống say mềm rồi loạng choạng lang thang trên phố. Một lần vô tình đâm sầm vào cửa hàng đồng hồ này, cô được bà Malik thương tình chăm sóc chu đáo, hai người vì thế mà quen nhau. Mạc Tang không cha không mẹ, chỉ có bà Malik coi cô như con gái, nhiều lúc làm xong bánh kem hay chocolate tươi ngon, bà gọi Mạc Tang tới cùng thưởng thức.
"Đây là con của con à?" Bà cười khi vừa nhìn thấy Đường Đường, bốc kẹo đưa cho cô bé."Ôi trời, con gái, cô bé giống con như đúc!", nụ cười không tắt trên môi bà Malik.
Mạc Tang vội lắc đầu, "Không, đây là..."
Mạc Tang muốn giải thích nhưng ngay lúc đó nhận ra cách gọi này cũng chính xác. Bất giác, cô đưa tay lên cổ áo, nắm viên Tuyết Sơn Chi Lệ trong lòng bàn tay, cô và Đường Tụng đã kết hôn.
Đường Đường cũng là con gái cô.
Mạc Tang không nói hết câu, quyết định mặc nhận.
Bà Malik xoa đầu cô bé, cảm thấy vui cho Mạc Tang, "Chồng con không đến cùng sao? Hôm nào đến đây cho ta gặp một chút... Cô bé đáng yêu quá, bố nó chắc cũng rất ưu tú, phải không nào... Lại đây, cháu cưng, lên kia ăn bánh ta mới nướng xong nhé."
Thấy Đường Đường đang quỳ gối ôm chú chó, Mạc Tang dần yên tâm, kéo bà Malik sang một bên, hỏi nhỏ: "Cháu có việc gấp, không tiện mang theo trẻ con, bà cho Đường Đường chơi ở đây một lúc được không?"
Bà Malik vô cùng yêu quý trẻ nhỏ, lập tức đồng ý với Mạc Tang, "Được được, con yên tâm, ta trông nó giúp con, con đi làm việc của mình đi... Ở đây còn có Henry chơi với cô bé, phải không nào? Trông kìa, lâu lắm rồi Henry không được vui như thế này."
Chú chó tên Henry nằm trên nền nhà, vô cùng ngoan ngoãn, thi thoảng lại nhảy lên bám lấy Đường Đường. Henry thân thiện, biết nghe lời khiến cô bé quên bẵng sự sợ sệt ban nãy, chuyển sang chơi đùa, còn định cho con chó ăn kẹo.
Mạc Tang thở hắt, ổn định tâm lý sau đó tạm biệt bà Malik, "Cháu sẽ quay lại ngay, chỉ đi một lúc thôi."
Sẽ quay lại ngay thôi.
Đừng ủng hộ việc download truyện tại các trang copy hay repost
Suốt đường đi, Mạc Tang luôn mặc niệm câu đó, như thể đây là lời hứa nhất định phải hoàn thành, lời hứa đó còn quan trọng hơn chính tính mạng cô. Quay lại ngã ba ban nãy, quả nhiên con mèo đen vẫn ở đó, nằm uể oải trên đường đá. Có người qua đường tình cờ trông thấy bèn đi tới đùa, nó cũng chẳng nhúc nhích.
Mạc Tang bước tới, con mèo vươn mình, bỗng bước lên trước. Cô theo con mèo rẽ năm lần bảy lượt, cuối cùng về lại cửa tiệm có bán hoa anh túc.
Cửa hàng không có tên, không có bảng giới thiệu chỉ dẫn. Vào trong, mọi thứ chẳng khác gì ban chiều.
Vẫn vắng tanh, chủ quán đi đâu mất.
Mạc Tang bước vào tìm kiếm xung quanh nhưng không phát hiện thấy gì, điểm khác duy nhất so với ban ngày là, chỗ đặt hoa anh túc nay thay bằng một chậu cúc họa mi.
Những đóa hoa thanh khiết xinh đẹp, khác hoàn toàn so với hoa anh túc sặc sỡ, chói lòa.
Mạc Tang đăm đăm nhìn chậu cúc, đầu óc choàng tỉnh, cô chợt hiểu ra, run rẩy mở chiếc thiệp trên chậu hoa thì thấy hình vẽ lần này thay đổi.
Một cô bé ôm gấu bông nằm trong vũng máu.
Nét vẽ bút lông đó thô kệch gớm ghiếc, nhìn vào đã thấy khiếp sợ.
Đường Đường!
Mạc Tang cảm thấy máu dồn lên đỉnh đầu, bàng hoàng nhận ra mình đã phạm sai lầm tày trời. Cô chỉ nghĩ không thể đưa Đường Đường tới gặp K... Hóa ra K cố tình dụ cô gửi Đường Đường để một mình tới đây. Cô đã dại dột để Đường Đường ở lại cửa hàng bà Malik.
Tấm thiệp rơi xuống nền nhà, cô như phát điên, đẩy cửa chạy về.
Mới khoảng mười phút vậy mà đã không kịp.
Cửa hàng đồng hồ cúc cu yên ắng không một tiếng động. Mạc Tang gọi tên Đường Đường, chạy lên tầng điên cuồng tìm cô bé nhưng vô ích. Đồ vật trong cửa hàng vẫn bình thường, chiếc bánh trên bàn còn tỏa mùi thơm ngậy của bơ. Dường như chỉ giây phút trước đây thôi, có chủ nhân chuẩn bị cắt nó thành miếng nhỏ.
Chỉ có người là biến mất. Đường Đường biến mất, bà Malik biến mất, đến Henry cũng biến mất.
Đôi mắt Mạc Tang nhạt nhòa nhưng cô không phân biệt nổi đó là mồ hôi hay cái gì khác. Cô không thể nhắm mắt, chỉ biết bám vào thành cầu thang, gồng mình để trấn tĩnh lại, tuy nhiên vẫn bất lực. Cho đến lúc móng tay bị tróc ra, Mạc Tang đau đớn đến nghẹt thở, cô biết rằng mình đã đến đường cùng.
Mạc Tang ở bên Đường Đường lâu như vậy, cô bé không chỉ là cuộc sống của Đường Tụng mà còn là cuộc sống của cô.
Toàn thân Mạc Tang đẫm mồ hôi vì chạy hộc tốc, cô rã rời, ngồi thở dốc trên cầu thang cửa hàng đồng hồ. Cảm giác căng thẳng, sợ hãi gần tới mức tột độ, cuối cùng cô bắt đầu bình tĩnh lại.
Dù sao mọi thứ cũng đã đến lúc tệ hại nhất, cô không còn sự lựa chọn nào khác. Viên kim cương đẹp nhất thế giới là tín vật kết hôn của cô và Đường Tụng nhưng báu vật này sinh ra không phải để dành cho cô, cô không có phúc được sở hữu nó.
Mạc Tang túm cổ áo, gồng mình đứng dậy, chân run rẩy nhưng buộc phải bình tĩnh lại, cô cần cố nghĩ xem K có thể ẩn nấp ở chỗ nào và con mèo đen kia... con mèo đen kia ở đâu?
Mạc Tang suy luận chiêu trò của K trong tâm trạng rối bời, bất giác nhớ đến gương mặt Đường Đường trong bóng tối. Cô bé mới ba tuổi mà đã biết an ủi cô, giống như Đường Tụng. Hai người đều có khả năng làm người khác yên lòng. Mạc Tang cố dặn mình phải mạnh mẽ lên, bây giờ không phải lúc cô được phép vụn vỡ. Dù cô chết ở đây, cũng tuyệt đối không để Đường Đường xảy ra chuyện. Cô bằng lòng đánh đổi bằng mọi giá.
Nghĩ đến đây, bất chợt có tiếng bước chân vang lên dưới nhà.
Mọi dây thần kinh của Mạc Tang căng lên tột độ, phản ứng đầu tiên là rút súng, chĩa thẳng xuống dưới. Cô đứng ở giữa, nhìn chằm chằm ánh sáng dưới nền nhà. Một bóng người đang di chuyển, cách cầu thang mỗi lúc một gần.
Đạn đã lên nòng.
Kẻ kia biết được sự căng thẳng của Mạc Tang, trông thấy mũi súng, hắn từ từ giơ tay lên, nhún vai nói: "Em yêu, đừng nóng vội."
Tay Mạc Tang run lên bần bật, trong tích tắc, cô gần như nhấn tay bóp cò, song khi trông thấy kẻ đó, buộc phải nhẫn nhịn."K, trả con cho tôi", Mạc Tang nói rành rọt từng chữ.
"Gì cơ? Con?" K dường như thấy buồn cười khi nghe câu này. Hắn vốn ngoan ngoãn giơ tay trước mũi súng của Mạc Tang, nay hạ xuống, nhìn xung quanh với vẻ nghi hoặc rồi lại nhìn Mạc Tang, sau đó tỏ vẻ hiểu ra được điều gì.
K thong thả nói: "Con bé đó thật quá xinh xắn, tóc đỏ... quả là giống em như đúc... Anh đoán xem nào, Đường Tụng sẽ có phản ứng gì nếu biết em để mất đứa con thiên thần của hắn ta? Tức giận ư? À mà không... bây giờ có lẽ hắn chẳng có thời gian mà tức giận, tính mạng hắn còn khó mà giữ được."
Mạc Tang hiểu ra sự việc ở hồ cũng dính dáng tới K, nhưng nếu đối phương là người của hắn, thì mục đích là viên kim cương, chúng chẳng cần đuổi theo Đường Tụng khi cô và Đường Đường đã tháo chạy...
Lẽ nào anh cả Đường Tụng và K câu kết với nhau? Thế nên K mới có thể từ Diệp Thành tới Zurich nhanh đến vậy...
Sự việc đã đến mức tồi tệ nhất.
Mạc Tang hạ súng, K chắc chắn đang hưởng thụ niềm khoái lạc khi giày vò cô. Hắn muốn trông thấy cô rồ dại, nhưng lúc này cô nhất định phải bình tĩnh.
Mạc Tang ném khẩu súng xuống cầu thang, tỏ ý cho K thấy cô không còn vũ khí."Chúng ta đã thương lượng với nhau, tôi mang Tuyết Sơn Chi Lệ về cho anh, anh để tôi đi. K, anh chỉ muốn có viên kim cương, bây giờ nó đang trong tay tôi, cho dù anh bắt cóc cô bé cũng không lấy được viên kim cương từ Đường Tụng."
Nghe Mạc Tang nói đâu ra đấy, K có vẻ rất tán đồng. Đứng dưới cầu thang, hắn vừa quay vòng vừa vỗ tay sau đó giẫm lên khẩu súng, nhìn Mạc Tang nói: "Đưa viên kim cương cho anh."
Mạc Tang không để ý đến yêu cầu của hắn, nói tiếp: "Đừng dính dáng đến nhà họ Đường, họ tuyệt đối không chịu kinh doanh lỗ đâu, người ta lợi dụng anh nhúng tay vào, cuối cùng mọi hậu quả sẽ đổ hết lên đầu anh. K, tiền án tiền sự của anh với cấp trên còn chưa đủ sao? Đường Diệp hứa hẹn cho anh cái gì? Cho anh bao nhiêu tiền?"
K tựa vào thành cầu thang, đốt một điếu xì gà. Nghe cô nói xong, hắn nhả khói thuốc, "Con mèo bé bỏng, anh cứ tưởng em là người hiểu anh nhất. Trong số mấy đứa nhỏ, anh yêu em nhất... Nhưng cuối cùng, em lại là người phản bội anh trước tiên." K hít sâu giữa làn khói xì gà, nhìn cô cười, "Đấy, cứ gặp việc gì liên quan đến Đường Tụng là em mất hết khả năng phán đoán cơ bản nhất. Mục đích của anh và anh cả hắn giống nhau, tại sao không thể hợp tác? Gã trai nhìn bề ngoài giống mọt sách đã cướp em, cướp cả kim cương và mật mã. Thậm chí bây giờ, đến Daisy cũng phản bội anh vì lũ rác rưởi đó!"
"Daisy? Daisy cô ấy... cũng đi theo Lục Viễn Kha rồi sao?" Mạc Tang hoang mang, "Anh làm gì họ rồi?"
Chắc chắn ở Diệp Thành cũng đã xảy ra chuyện, Lục tướng quân phong tỏa tin tức, đây tuyệt đối không phải chuyện nhỏ.
K từ từ bước lên cầu thang, nhìn thẳng vào Mạc Tang, "Nói thật, anh không thể ngờ rằng Daisy bị lây nhiễm bởi em. Từ trước đến nay cô ta luôn ngoan ngoãn làm một con điếm... Ha ha, chính tay anh tạo nên cô ta! Đó là người đàn bà đẹp nhất thế giới!" Hắn say sưa trong dòng tưởng tượng của mình, bỗng dưng trừng mắt, giọng khản đặc: "Anh và Đường Diệp có chung mục đích! Chỉ cần Đường Tụng và những kẻ sau lưng hắn không còn thì cả dòng họ Đường thuộc về anh ta, kim cương và đàn bà thì thuộc về anh... Em yêu, sau đó em có thể trở về bên cạnh anh, cả Daisy nữa... Các em vốn là của anh!"
Mạc Tang từng bước từng bước lùi về phía sau, K bỗng giơ tay nắm lấy cô, đẩy xuống cầu thang. Bị ngã lăn, đầu đập vào tường song Mạc Tang nghiến răng, cứng cỏi không phát ra tiếng kêu nào.
K ngồi xổm dưới cầu thang nhìn vẻ khổ sở thê thảm của Mạc Tang, nhéch mép cười. Hắn bỗng đưa tay nâng cằm cô lên, "Bé ngoan, đừng ép anh, đưa viên kim cương đây, như thế cũng có lợi cho em. Anh mang kim cương và mật mã lành lặn về, cấp trên mới tin rằng em đã chết trong vụ nổ... Chúng ta sẽ được tự do."
Mạc Tang bị thương ở trán, những giọt máu nóng rỉ xuống. Cô đưa tay quệt đi, nhìn K với ánh mắt đau khổ.
Cô mạnh mẽ nói: "Thả Đường Đường ra, tôi sẽ đưa kim cương cho anh."
Tiếng cười của K kỳ quái, âm thanh mỗi lúc một to. Hắn lấy tay bịt chỗ vết thương đang chảy máu trên trán Mạc Tang.
Sau đó, K bỗng đưa tay vạch cổ áo cô, hắn nhìn cô với ánh mắt đầy vẻ thương hại khi trông thấy viên kim cương, "Em yêu, có lẽ anh từng dạy em rồi, muốn ra điều kiện với kẻ khác, trước tiên em phải chắc chắn rằng mình nắm cán đao trong tay."
Cô được K nuôi nấng đào tạo. Giờ đây chẳng còn súng, muốn phản kháng đồng nghĩa với tự chui đầu vào chỗ chết.
K hà tất phải chấp nhận điều kiện của Mạc Tang. Kim cương đeo sờ sờ trên cổ cô, hắn có thể cướp lấy mà chẳng cần nhọc công tốn sức. Còn thiếu gia Đường Tụng kia, cả đời chẳng phạm sai lầm, cuối cùng đánh cược thua ván này.
Hơi thở của Mạc Tang ngắt quãng, viên Tuyết Sơn Chi Lệ huyền thoại lấp lánh trên da ngực trắng mịn của cô, tạo nên hình ảnh rất đẹp. Cô gầy đi không ít so với trước song vùng xương cổ vẫn đặc biệt quyến rũ.
K cúi người hôn lên viên kim cương, dường như có chút đê mê, cùng lúc đó, cũng hôn lên ngực cô.
Hắn ngửi mùi hương của Mạc Tang, mùi vị mang hơi thở hoang dã thuộc về cô... xen lẫn là sức cuốn hút của vẻ đẹp lai... Hắn nhìn thấy trên da cô có chút dấu tích khi tình tứ nồng nàn với kẻ khác. Mạc Tang giờ đây không còn là cô bé của ngày trước... Tất cả những điều đó khiến K bỗng dưng hung dữ, giơ tay tát cô. Cô là con mèo do chính hắn mang về, nuôi lớn, nhưng cô không bao giờ là của hắn nữa.
Điều này khiến K cảm thấy bao nhiêu năm qua hắn chẳng giống một người đàn ông.
Và đó chính là điểm yếu của hắn.
Mạc Tang bị đánh đến ngã lăn sang một bên. Máu trên trán ứa ra mỗi lúc một nhiều khiến mắt cô nhòe đi. K kéo Mạc Tang, cô muốn đẩy ra nhưng bị K giật tóc. Bàn tay hắn luồn vào trong áo, sờ soạng cơ thể cô. Vết chai tay do cầm súng của hắn rất dày, khiến cô cảm thấy ráp. Mạc Tang không chịu đựng nổi, người run lên, giãy dụa rất mạnh, muốn thoát khỏi bàn tay hắn vì cảm thấy ghê tởm.
K điên cuồng vì phản ứng của Mạc Tang.
Hắn túm đầu cô, đập mạnh vào tường, chân tay cô mềm nhũn, gần như ngất lịm đi. K nhìn chằm chằm gương mặt đầy máu của Mạc Tang, lộ rõ vẻ hứng thú. Hắn bóp cổ cô, lầm rầm nói bên tai: "Bây giờ em thấy anh rất đáng kinh tởm? Em yêu anh kia mà! Anh nhớ dáng vẻ em hồi mười tám tuổi, khi cởi bỏ hết quần áo để quyến rũ anh... Thật là một cô gái đẹp, hồi đó em giống như hoa anh túc..." Hắn hôn lên vết thương trên trán Mạc Tang, người nồng nặc mùi thuốc lá.
"Light of my life, fire of my loins. My sin, my soul...", y như tiếng rên rỉ của quỷ. K chìm trong những suy nghĩ biến thái, dường như hắn cảm thấy trước mặt là loại đồ ăn cực kỳ hấp dẫn, làm thỏa mãn óc tưởng tượng.
Hắn không còn kiểm soát được hành động.
Đầu Mạc Tang bị thương nặng, mọi thứ mỗi lúc một mờ ảo trước mắt. Trong lúc bức bách, cô dùng móng tay cấu vào vết thương trên trán. Cảm giác đau đớn thấu xương khiến cô tạm thời kéo dài được sự tỉnh táo.
K đưa tay nắm chặt sợi dây chuyền trên cổ Mạc Tang. Cô vốn gần ngất đi song không biết sức lực từ đâu, bỗng có thể xoay người giữ lấy tay hắn. K cười gằn, thấy cô giãy giụa ở bước đường cùng, hắn càng khoái trá.
Bàn tay kia của hắn kéo tóc cô, lấy lại thế chủ động, sau đó tiếp tục ấn cô vào tường."Cưng à, cưng còn động đậy nữa, anh sẽ cho đầu cưng vỡ nát ra đấy."
Mạc Tang nhìn hắn mân mê chiếc dây chuyền trên cổ mình, rất khó khăn mới cất thành tiếng: "Thả cô bé ra."
"Con gái của Đường Tụng, việc gì em phải liều mình như thế."
"Thả cô bé ra!"
K giơ tay cướp sợi dây chuyền, máu của Mạc Tang bết lên bức tường trắng, cảnh tượng rất bi thảm. Hắn ra vẻ thương xót, ôm lấy cô, nhẹ nhàng đấy nhưng sau đó tàn nhẫn ghì mạnh. Sợi dây chuyền được vặn chặt trên cổ cô.
"Em còn nhớ không, hồi đó cãi nhau với anh, em bỏ nhà đi, nhất quyết đòi giữ lại đứa bé đó?" Giọng của K khản đục đến đáng sợ.
Lòng Mạc Tang quặn thắt, cô không có sức để nói thêm gì.
"Chẳng biết em ngốc thật hay giả vờ. Em yêu, hồi đó tại sao anh từ chối em...Vì anh chẳng thể cho em cơ hội thành đàn bà, anh không thể làm cho em có con...", K nói rất rõ từng chữ, giọng chứa đựng sự hưng phấn kỳ dị.
Mạc Tang kinh ngạc mở to mắt, cô cảm nhận được vị tanh của máu trong miệng, K... hóa ra K...
Vậy năm đó chuyện gì đã xảy ra trong quán bar?
Cô cãi nhau với K nên uống rượu say mềm, sau đó bị một đám lưu manh chuốc thuốc mê. Khi giật mình tỉnh dậy vào ngày hôm sau, cô đã được K đưa về nhà. Hắn ngồi bên mép giường hút thuốc, cả căn phòng nồng nặc mùi thuốc lá, dường như hắn đã ngồi đó rất lâu. Mạc Tang bất tỉnh nhân sự, hoàn toàn không nhớ chuyện gì đã xảy ra. Cô gặng hỏi nhưng K chỉ im lặng ôm cô.
Rồi ít lâu sau Mạc Tang phát hiện mình có thai.
Từ đầu đến cuối K không hé răng đêm đó rốt cuộc xảy ra chuyện gì, còn cô đinh ninh đó là con của K. Nhưng hắn kiên quyết không muốn cô giữ đứa bé.
Mạc Tang sững sờ, suốt bao nhiêu năm qua, hóa ra ngay từ đầu cô đã hiểu sai.
Thảo nào kể từ đấy, thái độ của K ngày càng kỳ quặc. Hắn bắt đầu nghi ngờ cô, hai người cãi nhau kịch liệt vì chuyện đứa bé, đến nỗi Mạc Tang bỏ đi đến tận Budapest. Sau đó xảy ra sự cố, con của cô chết yểu.
Máu, không gian toàn mùi máu.
Mạc Tang run lên vì toàn thân lạnh băng. Cô không dám nghĩ rốt cục đã xảy ra chuyện gì. Hồi đó cô chẳng thiết bản thân, ngày ngày sống bê tha, buông thả. Mấy kẻ lông bông, vô công rồi nghề nhòm ngó đến cô... Nếu không phải có quan hệ với K, vậy thì chuyện xảy ra hôm đó đã vượt quá sức tưởng tượng của cô.
"Tôi... tôi thật sự không biết đêm đó không phải anh...", cô khó nhọc phát âm từng chữ để nói cho hắn biết, nhưng K lắc đầu, không để cô giải thích thêm."Mạc Tang, em làm anh rất thất vọng, em là vật sở hữu mà anh muốn giữ gìn nhất."
Hắn nhìn thấp xuống, cúi đầu hôn lên má cô, giọng mập mờ: "Hồi trẻ anh bị thương trong thời gian huấn luyện, suốt kiếp này chẳng thể khiến đàn bà có thai. Con mèo nhỏ yêu quý, anh yêu em nên không muốn giày vò em, đã bảo vệ em đến như vậy, chứ không giống như Daisy... Còn em thì sao? Cục cưng... anh bảo vệ em như thế, vậy mà đêm đêm em lại đi chung chạ với kẻ khác."
K nghĩ rằng chuyện như thế không phải chỉ xảy ra một lần.
Trong đầu hắn có quá nhiều suy nghĩ biến thái. Và Mạc Tang đã chạm đến ranh giới chịu đựng của hắn, chính vì vĩnh viễn không thể có con nên hắn hoàn toàn không thể chấp nhận sự việc.
Tay hắn kéo mạnh, bứt đứt sợi dây chuyền trên cổ Mạc Tang. Viên kim cương lóng lánh lọt vào tay hắn, hắn tàn nhẫn chìa tay ra để cô trông thấy.
Mạc Tang vẫn nhắc lại câu đó: "Thả cô bé ra."
Cô gần như không phân biệt nổi mọi thứ đang là thật hay mơ, rốt cuộc đêm đó ở Zurich là cơn ác mộng hay hôm nay lời của K mới là ác mộng? Cô rất chóng mặt, muốn ngất đi nhưng không thể, vì còn Đường Đường, còn Đường Tụng... Đường Tụng ra sao rồi?
Cô còn rất nhiều mối lo trong đầu, không thể chết ở đây.
K cầm viên Tuyết Sơn Chi Lệ đứng dậy nhưng bị Mạc Tang túm chân. Cô nằm đó, máu chảy ròng ròng, song vẫn cố sức cứu vãn.
"Anh đã đồng ý với tôi, lúc ở khách sạn Lellan anh bảo... anh chỉ cần viên kim cương. Bây giờ anh có nó rồi, hãy thả cô bé ra..."
K cúi lưng hất tay cô, cười khoái trá vì quỷ kế đạt được. Hắn nghênh ngang hưởng thụ cảm giác của kẻ bề trên. Rồi hắn nhìn cô lắc đầu, nói với vẻ đầy tiếc nuối: "Cục cưng, em thật ngốc nghếch."
Mạc Tang không thể thốt nên lời, đôi mắt rệu rã. K nhận ra điều đó, không cười nữa, cúi lưng vỗ lên má cô, "Mạc Tang? Nhìn anh!"
Cô thật sự quá mệt.
Gã đàn ông dừng lại một lúc, dường như hốt hoảng khi thấy Mạc Tang không còn chút sức lực, hắn nhấc tay cô, bế lên.
Cô cảm thấy đau rất đau, toàn thân đau, cô còn nghĩ mình không thể ngất đi trong lúc này, nhưng cô quá mệt...
Mạc Tang nói trong cơn mê man: "Thả cô bé ra."
Cô nhắc đi nhắc lại câu này.
K ôm Mạc Tang, giọng vẫn khô cứng, khản đặc rất khó nghe, song giờ đây thêm chút lo lắng. Trò chơi biến thái của hắn đi quá đà. Có vẻ như lúc đó hắn thật sự không nghĩ rằng Mạc Tang sẽ không chịu đựng nổi.
Hắn lắc lắc người cô để thăm dò, nói với giọng gấp gáp: "Lúc nãy em nói rồi đấy thôi! Kim cương trên người em, bắt cóc con gái Đường Tụng có tác dụng gì, con bé khôngg ở trong tay anh!"
Cô đã ngất lịm đi.
Đêm nay cũng giống như mọi buổi đêm ở Zurich trước đây.
Chẳng ai để ý chuyện ở cửa hàng đồng hồ nhỏ.
Trong lúc đó, một đường phân cách cảnh báo dài xuất hiện bên hồ Zurich. Ở bên kia, chiếc ô tô màu đen dừng lại, vài người bước xuống, vừa lẩn tránh cảnh sát và những người tháo chạy vừa tìm kiếm.
Gương mặt trợ lý Minh vẫn không để lộ biểu cảm, nhìn về khoảng không tối đen như mực sau hàng cây, nhỏ giọng dặn dò: "Chia nhau ra tìm! Có thể thiếu gia gặp chuyện chẳng lành, tín hiệu thu được ở gần đây... cẩn thận phía sau, đừng để cảnh sát trông thấy!"
"Vâng."
Rất nhanh sau đó, có người phát hiện ra điều gì.
Mục tiêu cần tìm ngã trên bãi cỏ cách hồ không xa, toàn thân ướt sũng. Mấy người đàn ông vội vàng chạy lại dìu người đó thì thấy tay đầy máu, "Thiếu gia!"
Anh mấp máy môi nhưng sau đó ho một cơn kịch liệt, nước sặc ra. Có người vội vàng ghé tai sát miệng anh để nghe cho rõ, Đường Tụng chỉ lẩm bẩm một câu: "Nhất định sẽ trở về..."
← Ch. 20 | Ch. 22 → |