Truyện:Tình Yêu Bên Trái - Chương 4

Tình Yêu Bên Trái
Trọn bộ 12 chương
Chương 4
0.00
(0 votes)


Chương (1-12)
Ch.03
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Cô ở trong nhà tắm dầm nước hơn hai tiếng đồng hồ mới bước ra, Hách Gia Tuấn đang nằm trên giường đọc báo, thấy cô bước ra, đưa mắt hỏi: "Sao mà lâu quá vậy?" Anh thấy cô chỉ quấn mỗi một chiếc khăn tắm, liền cười nói: "Gì đây, định hiến thân hả?".

Cô chẳng lên tiếng, mệt nhọc uể oải. Anh thấy những giọt nước trên tóc cô chảy xuống ướt sườn sượt, bất giác nói: "Nhanh đến đây, anh làm khô cho." Cô theo lời anh ngồi xếp bằng xuống giường, anh cầm chiếc khăn bông cô quấn ở trên cổ, cười nói: "Chúng ta thật giống hai vợ chồng." Động tác của anh thật dịu dàng: "Gia Mĩ, em nói có phải không?".

Ánh mắt cô xa xăm: "Cả đời này em sẽ không kết hôn." Anh có chút sững người, cười miễn cưỡng: "Ăn nói hồ đồ, không kết hôn làm sao được." Giọng cô tăng thêm phần dứt khoát: "Gia Tuấn, chúng ta chỉ có thể làm bạn của nhau, làm bạn tốt của nhau cả đời, chỉ thế thôi." Anh lại thêm một lần sững người, hơi có phần sốt ruột, vội vàng hỏi: "Em rất ghét anh đúng không?".

Cô cười buồn bã: "Không ghét, nhưng cũng không thể yêu. Em thích anh, giống như một người bạn, nhiều nhất cũng chỉ là một người bạn rất thân, rất tốt."

"Hừ, không thích." Anh trả lời có chút hờn dỗi, khe khẽ đẩy cô ra, nhưng cô đã sà vào lòng anh, nằm gọn trong vòng tay anh, anh nói với cô từng lời từng lời một: " Trình Gia Mĩ, anh nói cho em biết... anh thích em." Cô cố gắng vùng vẫy thoát khỏi vòng tay ấy, nhưng anh đã gắng sức ôm chặt lấy cô, giọng đầy uy hiếp: "Em đừng có vùng vẫy loạn xạ như vậy, anh không chịu trách nhiệm nếu có chuyện gì xảy ra đâu nhé. "

Cô thôi không vùng vẫy nữa, chỉ cười nhạt: "Anh đã từng nói thích em không biết bao nhiêu lần, còn lần này? Lại la nói đùa nữa đúng không? Mấy kẻ là đại thiếu gia lắm tiền đều như vậy, chỉ cần cao hứng là có thể nói với người khác rằng anh thích em. Đợi chơi bời đùa giỡn xong rồi, thì quẳng đi, chẳng ngó ngàng gì đến nữa." Cô cười lạnh lùng: "Một số người như các anh, một số nam tử thôi, đều là như vậy."

Cô giật bung chiếc khăn bông đang quấn ngang người, giọng lạnh băng nói: "Được, chúng ta ngủ với nhau một đêm nhé." Toàn thân cô run rẩy, lạnh buốt. Chỉ là cô muốn làm người đàn bà của anh, cô thực lòng muốn vậy. Có thể không kết hôn, có thể không sinh con, chỉ cần được làm người đàn bà của anh là cô đã mãn nguyện rồi.

Anh ngẩn người nhìn cô, chỉ cảm thấy như có cái gì đó chọc vào mắt mình, thật đau nhức. Anh tung chiếc chăn quấn lấy người cô, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đừng có khinh rẻ bản thân mình như vậy".

Cô hít một hơi dài, thở thật sâu, rồi cười nhạt nói: "Từ lúc bố mẹ ly hôn, em bắt đầu ghét đàn ông, anh biết mà. Trong số đàn ông ấy cũng bao gồm cả anh." Ánh mắt anh hấp háy, nắm chặt nắm đấm giơ lên, đầu lưỡi giống như có chút tê tê: "Anh không muốn cãi với em nữa..." rồi thở một hơi dài, ôm cô thật chặt "Em đừng nghĩ như vậy, anh biết... nhất định là ông nội đã mắng em..." Anh giống như dùng toàn bộ sức lực của cơ thể ôm chặt lấy cô: "Tất cả mọi người trên thế giới này em không thích cũng được, nhưng... không được ghét anh... thật sự không được ghét anh..."

Cô như muốn bật khóc thêm một lần nữa, cố dùng tay đẩy anh ra: "Không cần phải giả vờ làm người tốt như vậy, em không thích anh."

"Trình Gia Mĩ, hôm nay em mắc chứng gì vậy?" Nước mắt của anh cơ hồ như muốn tuôn ra từ hốc mắt: "Em một mình từ từ ngủ đi, anh đi sang phòng bên cạnh." Anh bước thật nhanh ra khỏi phòng, đi như chạy. Anh cố gắng đóng cửa, thở một cách khó khăn. Anh giơ tay đấm mạnh lên tường, trong lòng hoảng hốt lo sợ đến mức nước mắt tự nhiên ứa ra, hai hàng lã chã.

Gia Mĩ nằm trên giường, nước mắt cũng giàn giụa, cô lẩm bẩm tự nói với mình: "Gia Tuấn... em thích anh..." cô đưa tay ôm lây ngực, đau đến mức cơ thể như muốn tan ra."Nhưng làm thế nào mới được bây giờ? Chúng ta không thể ở cùng nhau..." Nước mắt cô giàn giụa trên mặt, trái tim đau đớn đến nỗi như có thể ngừng đập bất cứ lúc nào."Rốt cuộc phải làm thế nào đây... phải chăng giống như anh đã nói... lén lút giấu giếm... hay là cả đời này không gặp nhau nữa... rốt cuộc phải làm như thế nào đây... ?"

Cô nhân lúc trời vừa sáng, anh còn chưa ngủ dậy, vội vã ra đi. Thì ra, cô yếu đuối nhu nhược như thế này, đến giờ cô mới biết, mình là một người vô dụng như thế này. Cô ngồi trên máy bay, máy bay đã cất cánh, nhưng cô chỉ cảm thấy có một chút lâng lâng, tại sao không cảm nhận được thực tại " giống như bất cứ lúc nào cũng có thể thịt nát xương tan. Cô ôm lấy ngực, không thể khống chế, buồn bã bật khóc.

Giờ đây cô chẳng muốn gì nữa, chỉ cần một lòng nhớ đến mẹ là được. Cô phục vụ hiếu kỳ nhìn cô vài lần, thấy cô khóc nên chẳng dám làm phiền. Mọi người xung quanh cũng dè dặt quan sát cô. Cô chẳng để ý đến mọi người xung quanh, cũng chẳng để ý đến những ánh mắt đang nhìn cô chằm chằm. Trong lòng cô đang đau đớn vô cùng, cô chỉ muốn khóc.

Cô phục vụ cuối cùng không kìm chế được nữa, bước lại bên cô dịu dàng hỏi: "Cô à, có cần tôi giúp gì không?" Cô cắn môi, giọng vô cùng run rẩy: ""Không sao đâu... tôi bị say máy bay, một lát sẽ hết thôi.

Cô tiếp viên mỉm cười bước đi, nhưng không ngừng quay đầu lại nhìn cô. Cô gắng cười tự an ủi: "Trình Gia Mĩ, đừng khóc nữa, một lát nữa đi gặp mẹ, hôm nay, ngày mai và cả những ngày sau, mày nhất định phải cười." Lúc này nước mắt lại rơi nhiều vô kể, giống như không thể khống chế.

Thì ra, ngay từ đầu đã không thể khống chế cả người cũng không thể khống chế, giống như không phải cơ thể của chính mình vậy.

Chỉ biết, cả cơ thể như muốn tan ra, tan ra thành nước...

Sau khi xuống máy bay, cô xách hành lí, gọi taxi đi thẳng đến bệnh viện. Trời âm u, nặng nề, như muốn đổ ập đè xuống người cô. Cô ngồi ở trong phòng làm việc của viện trưởng, trong lòng giống như đang bị ai đó cào xé, dày vò.

Viện trưởng nhìn thấy cô hai mắt mọng đỏ, không khỏi giật mình, nhưng rất nhanh đã định thần lại cười tươi hỏi:

"Gia Mĩ, gần đây cháu thế nào, lại vẫn thích khóc như cũ à?" Gia Mĩ hai chân mềm nhũn, không thể đứng dậy; cô lau vội nước mắt nói: "Viện trưởng..." cô ngập ngừng, cuối cùng thì lấy thêm dũng khí, can đảm hon hỏi: "Bệnh máu chậm đông có đúng không?" Viện trưởng kinh ngạc nhìn cô cô cũng nhìn chằm chằm viện trưởng, hỏi từng chữ một: "Mẹ cháu mắc bệnh máu chậm đông đúng không? Nêu như xuất huyết không ngừng, sẽ chết đúng không? Chỉ một chút xuất huyết nhỏ, cũng có thể lấy đi mạng sống của bà... có đúng không?".

Viện trưởng đầu cúi thấp, thần sắc có chút hoảng loạn: "Cháu cuối cùng cũng kiểm tra ra?".

Cô đưa tay bịt miệng, trái tim như vỡ vụn, đầu mày nhíu chặt: "Thật là có?" Cô lẩm bẩm không dám tin, "Thì ra là thật... bệnh di truyền... vậy thì mình..."

Viện trưởng nói: "Gia Mĩ, việc đã đến như vậy rồi ta cũng muốn nói rõ cho cháu biết. Mẹ cháu thực ra không phải mắc bệnh thần kinh..."

Gia Mĩ đứng bật dậy, nhưng hai chân mềm nhũn chẳng còn chút sức lực nào, từ từ khụy xuống đất: "Vì sao..." cô bật khóc, "Vì sao mẹ muốn lừa cháu... ? Không muốn nhận ra cháu, không muốn sống cùng cháu, còn lừa cháu nói là mắc bệnh thần kinh... vì sao... ?"

Viện trưởng hít một hơi thật dài, thật sâu nói: "Cháu không thể trách bà ấy, lúc cháu thi lên đại học, bà ấy không có tiền để đóng học phí cho cháu, cũng chẳng có tiền để trị bệnh, cho nên đã cầu xin ta. Cháu cũng biết... ta là bạn của mẹ cháu, cho nên..."

Cô toàn thân run rẩy: "Bởi vì mắc bệnh, cho nên phải giấu... bởi vì không có tiền học phí, sợ cháu phải gánh vác nặng nề, cho nên đã giả mắc bệnh.." Nước mắt cô cứ thế tuôn trào, giống như nước thủy triều cuồn cuộn, từng đợt từng đợt, rơi mãi không ngừng. Cổ họng cô cũng run lén bần bật "Bà ấy là mẹ cháu... nhưng lại không nhận cháu.. , bà ấy mắc bệnh, tuy không thể chữa khỏi... nhưng... cháu chi muốn một nhà đoàn tụ, cháu từ trước đến giờ luôn nghĩ như vậy..." Cô lớn tiếng khóc hu hu: "Có mẹ, mà giống như không có... có cha, cũng chỉ là người lạ... cháu không phải cô nhi, mà lại giống như cô nhi vậy... bởi vì họ đều không muốn nhận cháu..."

Viện trưởng cũng cảm thấy lòng đau quặn thắt, bước đến dìu cô đứng dậy: "Bởi vì bà ấy đã hại cháu, cháu cũng là người mắc bệnh máu chậm đông".

Cô nghẹn ngào nói: "Cháu không quan tâm, tất cả cháu đều không quan tâm, cháu muốn đón mẹ cháu về, cháu chỉ muốn mẹ cháu nhận cháu..." Viện trưởng lắc đầu: "Đã không còn kịp nữa rồi, gần đây bệnh của bà ấy thường hay tái phát, toàn thân không hiểu sao cứ bị xuất huyết, e là... bất kể lúc nào máu cũng có thể chảy không ngừng..."

"Cho nên.. huyệt thái dương rât đau, giống như có hàng nghìn mũi kim đang châm vào đấy." Viện trưởng nói: ""Không thể nhận, bây giờ cháu không thể nhận bà ấy, cháu hãy giả vờ như không biết sự tình này, giả vờ như... bà ấy vẫn bị điên. Bất luận như thế nào cũng không thể nhận... bà ấy đã từng nói với ta, nếu như có một ngày, bà ấy chết đi, cũng muốn lừa cháu nói là phải ra đi. Cho nên... cháu nên..." Tiếng của viện trưởng càng lúc càng yếu, cuối cùng cũng ngừng lại.

Gia Mĩ chỉ cảm thấy trong lòng chấn động mãnh liệt, đất trời vạn vật đều phảng phất mơ hồ, giống như trong một giấc mơ, tất cả những điều này, nhất định là đang trong một giấc mơ. Tất cả những điều này, nhất định không phải là sự thật. Tất cả những điều này, chẳng qua chỉ là một cơn ác mộng, tỉnh dậy sẽ không còn, chỉ cần tỉnh đậy, tất cả sẽ tiêu tan.

Đây chẳng qua chỉ là một giấc mơ... một giấc mơ khá chân thực, nên khiến người ta đau, khiến người ta thực khó mà hít thở, lồng ngực như tắc nghẹn, khiến người ta không thể khống chế, bật khóc lên đau đớn.

Nhưng rốt cục, chi là một giấc mơ mà thôi.

Không nên khóc, không thể khóc, không được phép khóc. Gia Mĩ cố gắng nở một nụ cười rạng rỡ, nói với Vương Nghi: "Mẹ, con đã trở về rồi, lần này con đã xin nghỉ phép nửa tháng. Nửa tháng này, ngày nào con cũng đến thăm mẹ có được không?".

Vương Nghi trừng mắt nhìn cô, nhưng cũng chỉ là cố gắng trừng mắt lên nhìn, chẳng nói lời nào. Gia Mĩ cười nói với viện trưởng: "Cháu có thể ngày nào cũng đền được không?" Viện trưởng cười mà như mếu, thật khó coi nói: "Có thể..."

Gia Mĩ hiếu kỳ hỏi: "Mẹ vì sao phải ngồi xe lăn, chân của mẹ làm sao thế?" Cô nói xong, liền đi thăm dò xem chân của Vương Nghi như thế nào, bà trừng mắt lên, cố gắng trốn tránh, có vẻ như rất sợ. Trong lòng cô đau đớn, như chỉ muốn rơi lệ, nhưng cô mỉm cười nói: "Mẹ, mẹ không nhận ra con sao? Con ỉà Gia Mĩ, Trình Gia Mĩ, con gái của mẹ mà!" Giống như cô đang cố gắng nói rõ điều này vậy. Viện trưởng vịn vào chiếc xe lăn, đưa mắt lườm cô: "Mẹ cháu trong đầu gối bị chảy máu, sưng phù lên, nên không thể cử động." Cô hít một hơi thật sâu, hỏi: "Tại sao lại như vậy? Va chạm vào đâu nên bị thương ạ?".

Viện trưởng chỉ nói: "Rất nhanh sẽ không sao đâu, cháu đến chăm sóc bà ấy, ta còn có việc." Vương Nghi hoảng hốt lo sợ, ánh mắt cầu cứu nhìn viện trưởng như muốn nói: ""Đừng đi." Gia Mĩ khẽ mỉm cười nói: "Mẹ, mẹ đừng sợ, con là con gái mẹ, con đến chăm mẹ." Gia Mĩ đẩy chiếc xe lăn đến một bãi cỏ bằng phẳng phía trước, xung quanh hoa cỏ thơm mát, nhưng hôm nay, trời vẫn âm u, nặng trĩu, xám xịt, giống như sắp đổ sập xuống vậy, chẳng có chút sinh khí nào.

Cô mím chặt môi, nước mắt xúc động không kìm chế được rớt xuống. Mẹ cô thầm nhủ trong lòng: "Trình Gia Mĩ, con làm cái trò gì vậy, không nên khóc, không thể khóc, không được phép khóc, có chết cũng không được khóc..." Vương Nghi ngồi trên xe mà toàn thân căng cứng, lòng đau như cắt, nhưng không thể gọi Gia Mĩ, chỉ cần gọi tên con, tất cả sẽ bại lộ. Một người có thể chết bất cứ lúc nào, làm sao mà có thể nhận con gái mình chứ, không thể nhân lúc này mà nhận con, không thể...

Gia Mĩ sau khi bình tĩnh lại, bước ra, quỳ trước mặt Vương Nghi, cười rạng rỡ: "Mẹ, con sắp kết hôn rồi, người đàn ông mà con yêu, cũng nói sẽ lấy con." Cô giống như có chút ngượng ngùng: "Làm sao bây giờ, rốt cuộc phải làm sao bây giờ? Mẹ không thể đi xem con kết hôn, thật là đáng tiếc."

Vương Nghi bỗng nhiên mở trừng mắt, trong ánh mắt lấp lánh niềm vui. Gia Mĩ khẽ cắn chặt môi, nước mắt sắp không kìm chế được rơi xuống: "Mẹ, con xin lỗi mẹ... con lại thích khóc trước mặt mẹ..." Cô cố gắng cười: "Nhưng chẳng có cách nào khác, con là con gái của mẹ, con gái trốn vào lòng mẹ mà khóc thì cũng được chứ sao, đúng không mẹ?".

Vương Nghi tuy ánh mắt mông lung nhưng trên mặt lại có nét cười tươi tắn. Gia Mĩ vẫn không kìm lại được, vừa khóc vừa nói: "Con lúc còn nhỏ, lần đầu tiên biết hát chính là hát bài "Trên đời chỉ có mẹ là tốt..." con lại hát lại một lần cho mẹ nghe, có được không?".

Vương Nghi chấn động mãnh liệt nhưng mắt vẫn nhìn đi chỗ khác. Gia Mĩ lau nước mắt, vừa cười vừa hát: "Trên đời chỉ có mẹ là tốt... mẹ của con giống như viên ngọc... vùi đầu vào lòng mẹ, hạnh phúc vô bờ..." nước mắt, đến lúc này đã tuôn xối xả, giọng cô run run, chẳng còn âm điệu."Trên đời này chi có mẹ là tốt..." Tiếng cô yếu dần đi, hát không ra lời, giống như trong cổ họng bị vật gì chẹn cứng, không thể cất tiếng.

Cô khóc hu hu, làm sao mà có thể kìm chế không khóc?

Đây là mẹ của cô, là người mẹ có quan hệ huyết thống với cô, là người đã sinh ra cô, nhưng cô không thể nhận, làm sao mà không thể nhận như thế này. Thậm chí sau này khi mẹ cô chết, bà cũng muốn nói là bà đi xa, để cô vẫn nghĩ bà còn sống.

Nhưng cô không làm được, thực sự không làm được.

Cô là đứa con bất hiếu như vậy, vì sao mà mẹ lại gửi gắm cho cô nhiều như vậy, thực không đáng...

Thực sự không đáng.

Cô đau khổ quỳ trên cỏ mà khóc, trong lòng đau đớn không gì diễn tả được. Cô hết lần này đến lần khác tự nói với chính mình, nhất định có thể. Cô có thể giả vờ xem như mẹ không chết, bởi vì mẹ làm như vậy là muốn cô vui. Cô có thể tỏ ra không biết gì cả, mà thực ra... cô cũng không muốn biết.

Cô đứng dậy, phủi phủi những bụi bẩn nhỏ bám ở trên người, nói với Vương Nghi rõ ràng từng chữ một: "Mẹ, từ nay về sau con sẽ không khóc nữa, xảy ra bất cứ chuyện gì con cũng không khóc nữa, được không mẹ?" Lúc này, nước mắt không còn thi nhau rơi xuống nữa, cô mím chặt môi, cố gắng kìm chế, mỉm cười lớn tiếng nói: "Con sắp kết hôn với người đàn ông mà con yêu thương nhất, Trình Gia Mĩ sắp kết hôn rồi!".

Vẻ vui mừng thanh thản hiện rõ trên gương mặt của Vương Nghi, Gia Mĩ cười ngọt ngào: "Tân nương tử, không nên khóc." Cô vịn vào chiếc xe lăn, cười nói: "Mẹ, con sắp đẩy xe đây, mẹ chuẩn bị nhé."

Giống như thật, tất cả những điều này, giống như thật vậy. Nhưng chỉ có một mình cô biết, điều này là giả dối, thật mệt... kết hôn? Một giấc mơ xa vời không thể cầu!

Gia Mĩ cầm tờ báo cáo xét nghiệm trên tay, tay cô vẫn còn run rẩy không ngừng, tưởng chừng như không thể thở được. Toàn thân cô vô lực, đầu óc trống rỗng, không nghĩ được gì. Lời của bác sĩ vẫn như vang vọng ong ong trong đầu cô: "Mẹ cháu là người mắc bệnh máu chậm đông giai đoạn cuối, tình hình rất khó kiểm soát, bởi vì bà chỉ cần bị xuất huyết, các khớp xương chảy máu, thì đã đến giai đoạn rất nghiêm trọng, cháu nên chuẩn bị tâm lý. Nếu như máu chảy không ngừng, lập tức đưa vào viện để tiêm chất làm đông máu."

Viện trưởng cầm tờ kết quả xét nghiệm trong tay, sắc mặt nghiêm trọng: "Bây giờ cháu đã tin chưa? Bệnh của mẹ cháu thật sự đã đến giai đoạn nguy kịch. Thật không dễ để mẹ cháu đi xét nghiệm một lần, cháu nên nhớ, cái gì cũng đều giả vờ không biết."

"Tại sao phải giả vờ.."cô ôm lấy ngực, sắc mặt trắng bệch. Nếu như thật sự có thể giả vờ, thì diễn xuất của cô thực tốt. Viện trưởng liếc nhìn cô, khe khẽ thở dài, nói: "Cháu về trước đi, nếu có tình hình gì thì thông báo. cho ta biết."

Cô giống như si đần, giống như ngốc nghếch, chỉ biết ngồi thừ ra trên chiếc ghế trong hành lang. Rõ ràng biết là không thể khóc, nhưng nước mắt cứ thi nhau tuôn xuống, giống như chảy mãi không ngừng, vĩnh viễn không bao giờ kết thúc. Cô đau khổ ôm lấy đầu: "Không thể khóc, không nên khóc..."

Cô lặng lẽ nhắm mắt, ngẩng đầu, có lẽ là chỉ như vậy nước mắt mới có thể ngừng rơi. Có tiếng giầy cao gót bước lạch cạch dưới sàn tiên đến gần phía cô, tiếng của Hách phu nhân lạnh lùng, nghiêm nghị: "Chúng ta nói chuyện với nhau được chứ?".

Gia Mĩ giật mình mở trừng hai mắt, hốt hoảng nhìn người phụ nữ cao quý đang đứng trước mặt cô, người mà trước đây cô chỉ thấy trên báo, trên ti vi, thì ra, ở ngoài bà còn cao quý sang trọng hơn nhiều, giống như một nữ thần vậy.

Thật buồn cười, cao quý như bà ấy, vậy mà lại đích thân đến tìm cô. Gia Mĩ đứng dậy, lạnh lùng nói: "Chúng ta chẳng có chuyện gì để nói với nhau cả." Hách phu nhân vội cầm lấy cánh tay cô nói: "Chúng ta cần phải nói chuyện một lát."

Sắc mặt Gia Mĩ lạnh băng như tuyết mùa đông, giọng nói càng lạnh: "Giống như một vở kịch trên ti vi vậy, cầm một ít tiền, rồi bảo cháu cuốn xéo đi, hay là... bảo với cháu, anh ấy vĩnh viễn không bao giờ muốn gặp cháu nữa?" Trong mắt cô vẫn phủ một màu u ám: "Cháu nói để cô biết, những điều cô chuẩn bị nói với cháu, tất cả cháu đều không muốn nghe"

Hách phu nhân mặt không đổi sắc, càng nắm chặt tay cô hơn, nghiêm giọng lặp lại một lần: "Chúng ta nói chuyện."

Sắc mặt Gia Mĩ không bộc lộ chút cảm xúc gì, không lên tiếng nữa, cô đi theo bà ta ra khỏi viện, lên xe. Xe chạy thật nhanh, giống như bay. Xe dừng ở điểm nào cô không biết, cũng không muốn biết. Hách phu nhân uể oải: "Hách Gia Tuấn bây giờ ở Hồng Kông làm loạn lên, chỉ muốn đòi về."

Gia Mĩ cúi đầu, không muốn nghe, nhưng trong ý thức lại muốn biết tất cả những gì liên quan đến anh ấy. Hách phu nhân yếu ớt nói: "Ta biết các cháu nhất định sẽ đi Hồng Kông cho nên đã nói rõ tình hình với ông nội của Gia Tuấn, cho dù cháu hận ta, nhưng... với việc này thì ai cũng đều làm như vậy." Hách phu nhân đưa mắt nhìn cô, thấy cô không nói gì, tiếp tục nói: "Ta từ trước đến giờ không ghét bỏ cháu vì cháu nghèo, nhưng bệnh máu chậm đông, thật sự là không thể được... cho dù Gia Tuấn có biết, cũng không thể làm loạn lên để đòi ở cùng cháu được, "

"Cô điều gì cũng không biết" Gia Mĩ đột nhiên cất tiếng, ngước mắt nhìn Hách phu nhân chằm chằm: "Là mẹ của Gia Tuấn, cô đã thất bại rồi. Cô không biết điều Gia Tuấn cần là cái gì, anh ấy từ nhỏ đến lớn, chỉ cần vui vẻ, người bên cạnh vui vẻ, tất cả mọi người đều vui vẻ." Gia Mĩ ngừng lại một chút, rồi lại nói từng chữ từng chữ một: "Nhưng mọi người? Mọi người có thể cho anh ấy niềm vui? Chính sự nuông chiều vô hạn đã làm cho tính cách của anh ấy trở thành như vậy, không thể sẻ chia, tâm sự với người khác, động một tí là kêu gào la hét, giống như thiên hạ này chỉ có một mình anh ấy là độc tôn vậy. Ngày ngày lấy việc trêu chọc, chòng ghẹo người khác làm niềm vui của mình...".

Hách phu nhân không ngờ cô có thể nói những lời như vậy, bất giác hoảng hốt trả lời: "Nó từ trước đên giờ rất vui vẻ mà."

"Thật vậy sao?" Gia Mĩ lạnh lùng hỏi lại.

"Con trai của ta, đương nhiên ta phải biết chứ." Hách phu nhân nổi giận đùng đùng, không cam tâm nói: "Về điều này, không đến lượt cháu phải đến giáo huấn ta."

"Cháu không có tư cách gì để giáo huấn cô cả, cháu chi nói sự thật/" Sắc mặt Gia Mĩ càng trở nên u ám, Hách phu nhân liếc mắt nhìn cô, rồi từ trong túi xách tay màu trắng lấy ra một tờ séc nói: "Đây có một chút tiền, cháu nhận đi, hy vọng từ nay về sau..."

"Cháu đã nói rồi, những lời này không cần nói với cháu." Gia Mĩ bắt đầu nổi nóng, giống như đã nhẫn nhịn rất lâu, thô lỗ cầm lấy tờ séc xé toạc thành nhiều mảnh. Hách phu nhân tỏ ý xem thường, Gia Mĩ trừng mắt nhìn: "Cháu chỉ muốn ở bên cạnh anh ấy, làm bạn của anh ấy cả đời này cũng chẳng sao."

Hách phu nhân cười lạnh lùng: "Những kiểu người như cháu, ta đã gặp nhiều rồi, thực chất bên trong đều có lòng tham không đáy, ham muốn rất nhiều."

"Cháu chi muốn anh ấy vui vẻ." Gia Mĩ cố gắng đọc rõ từng chữ. Sắc mặt Hách phu nhân giờ đây đã trở nên vô cùng khó coi: "Đừng lấy việc này ra làm bình phong, đó chi là cái cớ." Gia Mĩ rất giận dữ nhìn bà ta chằm chằm, gằn giọng nói từng chữ một: "Cháu muốn xuống xe." Cô nghiến răng nghiến lợi nói với tài xế: "Dừng xe, để cháu xuống!".

Tài xế đưa mắt nhìn Hách phu nhân, không dám dừng xe, Hách phu nhân cố gắng hít một hơi thật dài, sắc mặt tái nhợt: "Người phụ nữ như cháu, thực không có gia giáo." Gia Mĩ buông lời châm chọc: "Phu nhân thật là có gia giáo nói người khác không có gia giáo thì phu nhân là người có gia giáo sao?" Gia Mĩ cười nhạt: "Mẹ cháu dạy dỗ cháu rất đến nơi đến chốn, còn gia giáo mà giống như phu nhân nói, cháu thực không dám nhận bừa."

Hách phu nhân giận run người, lớn tiếng ra lệnh cho tài xế: "Dừng xe, để cho con bé này xuống xe."

Tài xế đột ngột phanh lại, dừng xe, Gia Mĩ mở cửa xe bước xuống: "Không cần phải ở trước mặt cháu thể hiện mình là một người mẹ yêu con đến ngốc nghếch, bỏ đi, cô hãy dùng tình cảm chân thật của mình mà quan tâm đến anh ấy." Hách phu nhân tức đến nghẹt thở, Gia Mĩ cười nhạt dùng sức đóng sập cửa xe.

Chiếc xe phóng vụt đi trước mắt cô, Gia Mĩ đảo mắt nhìn bốn phía xung quanh... thực là thê thảm, đây là chỗ nào nhỉ?

Hừm, hình như là trên đường cao tốc...

Cô ở trên đường cao tốc đi bộ mấy tiếng đồng hồ mới bắt được xe trở về nhà. Hai chân rã rời, đến giầy cũng gần như sắp rách, thật là một chuyện khó quên. Vừa về đến nhà, chuông điện thoại reo vang, cô nhìn hiển thị, uể oải nằm thượt ra ghế sô-pha, mặc kệ nó đổ chuông không ngớt.

"Reng... reng... reng..." một lần lại một lần, thúc giục vội vã, nóng lòng như lửa đốt giống như có trăm ngàn lời muốn nói. Cô nhắm chặt hai mắt, cũng không muốn ngắt đường truyền, tuy không muốn nghe, nhưng lại hy vọng anh gọi đến mãi.

"Reng... reng... reng..." tiếng chuông điện thoại càng nghe càng thê lương, cô không chịu được nữa thò tay nhấc ống nghe, Hách Gia Tuấn không gào lên như sấm nữa, mà rất nhỏ nhẹ hỏi: "Sao mà lâu quá vậy?" Cô nói dối: "Đi ngủ rồi, có việc gì thế?".

Tiếng của Hách Gia Tuấn khản đặc, giống như người mất ngủ, hỏi: "Tại sao lại bỏ về?" Rồi anh lại còn bổ sung thêm một câu: "Một mình lén lút bỏ về." Cô nheo mắt lại, nhưng nước mắt chẳng biết thế nào, trong chốc lát đã thi nhau rơi xuống. Cô cố giữ bình tĩnh nói: "Mẹ bị bệnh, em nhận được điện thoại nên lập tức quay về luôn."

Anh khẽ thở dài nói: "Vậy mà anh còn tưởng em tức giận." Cô lắc đầu, nước mắt càng rơi nhiều hơn. Cô cố tỏ vẻ thoải mái: "Không có, vẫn tốt mà, tức giận làm gì?".

Ở đầu điện thoại bên kia lặng im, qua một lúc lâu, giọng khàn khàn bên kia mới nói: "Gia Mĩ... đừng ghét anh...". Tay trái cô bịt lấy miệng, bịt thật chặt, chặt đến mức sắp không thở được. Anh từ từ nói: "Gia Mĩ... không thích anh cũng không cần phải gấp, nhưng đừng ghét anh... xin em... đừng ghét anh..."

Nước mắt cô giàn giụa, nhưng lại phải cố cười nói: "Em không ghét anh..." Dường như anh đã đoán ra điều gì đó, anh hỏi: "Gia Mĩ, em đang khóc? Vì sao em khóc?" Cô đưa tay ôm lấy ngực, nước mắt lúc này giống như mưa vậy, thi nhau rơi xuống, cô nói: "Em đang xem ti vi, có một đoạn rất cảm động nên em khóc."

Anh thở phào nhẹ nhõm nói: "Vậy mà anh cứ tưởng mẹ em đà xảy ra chuyện gì."

Rồi cô lại cố ý lớn tiếng cười: "Trong ti vi lại đến đoạn thực buồn cười..."

Anh không nói gì, một lúc sau mới lên tiếng: "Anh rất nhớ em... nhưng ông nội không cho anh về, làm thế nào bây giờ? Phải làm thế nào bây giờ mới có thể nhìn thấy em?" Tiếng của anh nghẹn ngào: "Anh thật sự rất nhớ em..."

Cô túm chặt lấy lồng ngực, trái tim đau đớn, giống như có trăm ngàn con kiến đang cắn xé vậy. Cô thảng thốt gọi tên anh: "Gia Tuấn..."

"Anh đây.." anh nhẹ nhàng đáp: "Làm sao bây giờ, anh nhìn không thấy em..."

"Anh..." Cảm giác đau đớn trong lòng thật khó chịu, cuối cùng cô hỏi: "Có phải anh thật sự thích em không?".

Anh không lên tiếng, phải rất lâu sau mới nhẹ nhàng hỏi: "Nếu như là yêu, vậy thì làm thế nào?" Anh ngừng một lát, lại nói: "Nhưng em không thích anh, em không muốn kết hôn, em nói em rất sợ đàn ông, cho nên... nói cho anh biết, anh phải làm thế nào?" Anh giống như đang tự hỏi mình vậy: "Anh rốt cuộc phải làm thế nào mới được? Phải làm thế nào em mới hiểu rằng anh rất thích em?".

Cô nắm chặt lây ống nghe, giống như chỉ có vậy mới có thể cho cô thêm sức lực. Cô cười mà vẫn nghẹn ngào; "Không cần phải lo lắng, em không ghét anh." Anh nói mà như khóc vậy: "Nhưng, không được... anh cảm thấy, tất cả đều không được... vệ sĩ luôn bên cạnh anh, dùng hết ba mươi sáu kế cũng không thể nào thoát được bọn họ, phải làm thế nào bây giờ? Hình như anh sắp bị bắt đính hôn rồi, phải làm thế nào bây giờ... ?"

Trong miệng cô cảm thấy có vị tanh tanh, như máu từ lồng ngực đang trào lên vậy, cuồn cuộn như sóng biển. Giọng cô run rẩy: "Đừng lo lắng, vẫn còn kế thứ ba mươi bảy..."

Giọng của anh cũng run rẩy kịch liệt: "Kế ba mươi bảy là cái gì?" Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh nói: "Thuận theo tự nhiên." Anh thực khó để cất lời, giọng nói vô cùng buồn bã: "Không được... anh không thể thuận theo tự nhiên được... anh không muốn kết hôn với người khác..."

Khăn giấy hình như đã dùng hết rồi, cô vừa lau nước mắt vừa nói: "Chẳng vấn đề gì cả, thực sự chẳng có vấn đề gì. Anh ngoan ngoãn cùng với người khác kết hôn, chúng ta vẫn có thể ở bên nhau cơ mà... nếu như anh thật lòng thích em, chúng ta vẫn có thể làm bạn của nhau, điều ấy rất tốt mà."

Anh khóc không thành tiếng: "Anh không muốn làm bạn... giờ đây anh chỉ muốn gặp em... anh rất nhớ em, anh nhớ em sắp phát điên lên rồi."

Cô đau khổ chau mày, giống như có hàng ngàn nhát dao đâm tới tấp lên người cô vậy. Cô run rẩy nói: "Xin lỗi anh..." anh nói: "Anh yêu em..." cơ hồ như đồng thời lên tiếng. Cô sững người, hoảng hốt chỉ có thể gác máy thật nhanh. Cô ôm lấy ngực, thở thật sâu, tất cả đều chưa nghe thấy... điều gì cô cũng chưa nghe thấy.

Nhưng, ba chữ ấy, thực rõ ràng, giống như quỷ chú, cứ vang lên bên tai cô. Lại giống như tiếng Phạn trên trời, liên tục vang lên. Cả người cô đờ đẫn, giống như lạc vào trong cảnh mộng, đầu óc trái tim, tất cả đểu trống rỗng. Duy chi có ba chữ ấy là in dấu. Giống như khắc vào tâm can, làm cách nào cũng không xóa đi được, làm thế nào cũng không gạt đi được.

Cô gắng gượng ôm lấy cơ thể đang run lên bần bật của mình, vừa khóc vừa tự hỏi: "Rốt cuộc phải làm thế nào mới được... phải làm thế nào... mới được... ?"

Tất cả, đã muộn rồi. Nhưng... cô vẫn muốn nắm lấy.

Rõ ràng là biết, không thể được... sắp không kịp nữa rồi. vẫn còn... không muốn từ bỏ.

Thật sự, không muốn từ bỏ.

Mới hơn năm giờ sáng, viện trưởng đã gọi điện thoại đến. Gia Mĩ từ trên giường bật dậy, chẳng kịp làm gì, vội vã lao ra ngoài. Trời mấy hôm trước âm u nặng trĩu, giờ cuối cùng cũng đổ những hạt mưa nhỏ, lất phất, lộn xộn, từ trên kính trượt xuống, giống như mang theo bao điều thê lương, lại giống như không cam tâm nên cứ đổ xuống mãi. Trên hành lang dài hun hút của bệnh viện, vô số ngọn đèn bật sáng, dưới sự phản chiếu của ánh đèn, bóng cô đổ dài trên mặt đất Cô ngẩng đầu, đứng ở phía cuối hành lang nhìn vào tấm kính, tròng mắt trắng giống như không còn phân biệt được từng đồ vật. Tất cả đều xám xịt, giống như sắc trời ngoài kia vậy.

Viện trưởng bước đến, nói: "Là xuất huyết nội tạng."

Tay của cô bỏ trong túi quần, trong lòng bàn tay mồ hôi rịn ra. Viện trưởng nói: "Ở lần đau trước, bà ấy nói buồn nôn muốn nôn, không ăn được thứ gì. Trong bụng cứ liên tục đau quặn thắt, lúc này bác sĩ nói rõ là tình hình rất nghiêm trọng, để cho bà nằm viện. Nhưng bà ấy sợ cháu đến viện thần kinh tìm không thấy, nên cương quyết không chịu nhập viện. Không ngờ, đã nặng đên mức xuất huyết nội tạng."

Cô vẫn ngẩng đầu, gắng gượng ngẩng đầu, không lên tiếng, nước mắt lưng tròng. Viện trưởng thấy vậy, trong lòng có chút bất nhẫn, không chịu được, bảo với cô: "Nếu không, cháu về trước đi, có tình hình gì ta sẽ thông báo cho cháu biết."

Cuối cùng cô cũng cúi đầu xuống, nhìn viện trưởng, nước mắt tích tụ lâu giờ đây tuôn xối xả. Cô cố gắng trấn tĩnh, nhưng cả người vẫn run lên bần bật: "Có tình hình gì lại thông báo cho cháu? Đợi sau khi bà ấy chết đi? Hay là... hỏa táng xong rồi mói báo với cháu?".

"Gia Mĩ..."

"Nếu như khi mới bắt đầu không biết, như vậy có lẽ tốt hơn nhiều." Gia Mĩ lau mồ hôi ở trên tay, nhưng trong lòng bàn tay vẫn ướt, hình như càng lau càng ướt. Cô để mặc cho nước mắt rơi đầy trên mặt, chỉ khe khẽ nói: "Bây giờ mẹ cháu đang ở trong phòng cấp cứu, cháu không thể đi thăm mẹ. Thậm chí không thể đến bên mẹ, cầm lấy bàn tay xương xẩu của mẹ cháu nói, mẹ, mẹ nhất định phải chống đỡ, cho dù thế nào cũng phải tiếp tục chống đỡ..."Cô nghẹn ngào: "Con chỉ có thể đứng ở đây, giống như một đứa ngốc nghếch, nói với chính mình, trong lòng luôn luôn nói với chính mình, mẹ, mẹ không được chết... thật sự không được chết..."

"Nhưng..."

"Nhưng..." Gia Mĩ nức nở khóc òa, cắt ngang lời của cô: "Bởi vì mẹ hy vọng con không biết cho nên con đã giả vờ không biết. Hãy dừng lại ở đây, coi như là bất hạnh đi, con cũng mỉm cười hài lòng, mỉm cười tự nói với chính mình, chỉ là mẹ đi đến một nơi nào khác mà thôi... " Cô run rẩy không nói nên lời: "Như vậy... đối với con có công bằng không... mẹ như vậy... có thực sự công bằng đôi với con không... ? Có phải chỉ có như vậy, trái tim con mới thôi đau đớn không... ? Có phải chỉ có như vậy... con mới thôi không nhớ đến mẹ..."

Viện trưởng an ủi cô: "Gia Mĩ, từ trước đến giờ, bà ấy luôn nghĩ cho cháu. Lần này, cháu nên để cho bà ấy an lòng mà đi, thanh thản mà đi, không vướng bận." Gia Mĩ toàn thân cứng đờ, thở khó khăn: "Cháu sẽ làm như vậy, cháu nhất định sẽ làm như vậy... bởi vì yêu... bởi vì yêu một người, cho nên, cho nên những gì bất hạnh nhất cũng không muốn để cho người ấy biết..."Cô ôm chặt lấy chính mình, ánh mắt mơ màng giống như một đứa trẻ: "Như thế này mới là yêu". Trái tim cô vụn vỡ: "Như thế này mới là yêu, không phải hay sao... ?"

Viện trưởng nói: "Thực ra, có thể để cha của cháu đến gặp bà ấy..."

"Cha..." Gia Mĩ khóc hu hu, rút điện thoại từ trong túi quần ra, ngón tay run run ấn nút. Tiếng đổ chuông ở đầu bên kia chói cả tai, phải rất lâu sau mới có người nghe điện. Trình Minh Lãng sung sướng đến phát điên, nói: "Gia Mĩ, là con phải không? Con cuối cùng cũng chịu nhận ta rồi à."

Gia Mĩ mím chặt môi, nước mắt rơi càng nhiều, nhưng cô cố gắng bình tĩnh nói: "Ông giờ đang ở đâu vậy?" Trình Minh Lãng cười ha ha, niềm sung sướng trong lòng tràn đầy tựa hồ như muốn tràn cả ra ngoài, hắn nói: "Gia Mĩ, mẹ kế của con sinh em bé, ta hiện giờ đang ở bệnh viện trung tâm thành phố... thật là vui mừng, già rồi mà vẫn sinh được con trai. Gia Mĩ, con có em trai rồi."

Cô mím chặt môi, run run hỏi: "Mẹ kế? Em trai?" Hắn nói: "Gia Mĩ, lát nữa ta sẽ gọi điện thoại lại cho con, bây giờ ta phải đi chăm mẹ kế của con đã."

Điện thoại ở đầu bên kia ngắt máy, chỉ còn tiếng tút tút, thanh âm lớn quá mức, cứ xoáy vào tim cô, giống như rắn độc chiếm đoạt sạch sẽ từng tấc từng tấc trên cơ thể cô rồi mới thôi. Hai mắt cô mở trừng, giống như muốn tóe lửa.

Viện trưởng như đã hiểu rõ, chỉ nói: "Ông ấy bận thì thôi."

Gương mặt cô vô cùng giận dữ, tiếng của cô run run hỏi: "Khoa sản ở tầng mây?".

Viện trưởng ngẩn người, nói: "Hình như ở lầu dưới."

Cô đột nhiên cười đau khổ nói: "Mẹ ta sắp chết, mẹ kế lại sinh con trai.." Nước mắt cô tràn ra như suối, nghiến chặt răng: "Mẹ ta ở lầu trên sắp chết, mẹ kế ở lầu dưới sinh con trai... ta ở lầu trên nhìn mẹ chết, còn người đàn ông ấy... ở lầu dưới vui sướng như điên vì được làm cha..."

Cô túm lấy ngực, quỳ xuống đất, cả người như sắp sụp đổ. Cô mê man hỗn loạn quỳ dưới đất, trái tim quặn thắt từng hồi... Trong lòng cô đau thương hoảng hốt, hai cánh tay ghì chặt lấy chính mình, không có sự giúp đỡ giống như một đứa trẻ.

Gia Mĩ quỳ trên đất, tóc xõa tung, dính vào trong quần áo, trơ trọi lộ ra một gương mặt gầy gò. Sắc mặt cô lạnh lẽo tối tăm, trắng bệch như cắt không còn giọt máu, chỉ có hai con mắt cố gắng mở to. Cô nhìn chằm chằm vào phòng bệnh đối diện, bác sĩ và y tá hiểu chuyện, thỉnh thoảng đi qua lại an ủi cô vài câu. Nhưng cô vẫn đờ đẫn thẫn thờ, giống như một khúc gỗ, chỉ ngẩn ngơ ngơ ngẩn, chẳng có một chút xúc cảm gì.

Viện trưởng từ trong phòng bệnh bước ra nói: "Đã qua cơn nguy kịch, nhưng tình hình vẫn không lạc quan." Rồi chỉ vào bên trong nói: "Nhân lúc bà ấy đang ngủ, cháu vào thăm bà ấy một lát."

Cô đứng dậy, chân chẳng biết đã tê cứng từ lúc nào rồi, cô gắng sức đá đá chân mấy cái rồi mới từ từ bước vào trong.

Cô mơ mơ hồ hồ, cả người giống như chẳng có linh hồn ánh mắt đờ đẫn. Viện trưởng đẩy nhẹ cửa, đỡ cô bước nhẹ ra ngoài, sắc mặt mẹ cô nhợt nhạt, hai mắt trũng sâu, chiếc chăn mỏng màu trắng đắp hờ trên người, càng làm lộ rõ vẻ gầy guộc của bà. Mắt cô nhìn chăm chú không rời khỏi người mẹ đang nằm trên giường, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Như là có giác quan thứ sáu vậy, Vương Nghi bỗng nhiên mở trừng hai mắt. Gia Mĩ thấy vậy, vội vàng quỳ thụp xuống, ngồi bệt xuống đất. Viện trưởng giật thót mình, khẽ cười hỏi: "Sao lại tỉnh vậy?" Vương Nghi ho dữ dội mấy cái, cất tiếng yếu ớt: "Gia Mĩ... có đến bệnh viện thăm tôi không? Nếu như phát hiện tôi không có ở đó thì làm thế nào? Có lẽ tôi phải về thôi."

Viện trưởng cười khó khăn, giọng nghẹn ngào nói: "Không việc gì, cô ấy gọi điện thoại đến nói mấy hôm nay phải chuẩn bị cho việc kết hôn nên tạm thời không thể đi thăm bà được." Vương Nghi khẽ thở phào, mỉm cười nói: "Gia Mĩ của tôi, cuối cùng cũng sắp kết hôn rồi."

Viện trưởng gật đầu phụ họa: "Cho nên bà phải tiếp tục kiên trì, Gia Mĩ... sắp kết hôn rồi."

Vương Nghi khẽ cười nói: "Tôi cuối cùng cũng không còn gì vướng bận nữa..." Vương Nghi đột nhiên nắm lấy tay viện trưởng, khẩn nài nói: "Đừng nói với nó, xin ông đừng nói với nó sự thật, nếu như tôi chết, thì ông hãy nói với nó, tôi đã tự bỏ đi rồi, tìm không thấy..."

Trong mắt viện trưởng, nước mắt đầy tràn: "Được, tôi biết phải làm thế nào, bà yên tâm."

Sàn nhà lạnh buốt, cái lạnh ấy giống như có vô vàn những viên đá nhỏ vụn vỡ thông qua huyết quản, đâm chọc vào khắp nơi trên thân thể cô. Cô đau đớn không thể chế ngự bịt lấy miệng, bịt thật chặt. Cứ ngõ trái tim đau đến mức đã rơi mất rồi, kết thành băng, giống như nước đọng, giống như cỏ khô. Nhưng vì sao... giờ đây lại còn đau như vậy, đau đến mức sống không bằng chết.

Vương Nghi đột nghiên khóc thành tiếng: "Gia Mĩ... mẹ rất nhớ con... nhưng không thể... mẹ không thể nhận con, không thể để cho con biết được rất nhiều sự thật.. Mẹ... nhìn con khóc, trong lòng vô cùng đau đớn... nhưng làm sao bây giờ, mẹ thật sự không thể nhận con, không thể khiến con áy náy, không thể khiến con tự trách mình... mẹ thà một mình mang theo bí mật ấy mà chết đi... cũng không muốn nhìn thấy con đau lòng."

Gia Mĩ cắn thật chặt vào tay mình, chỉ có như vậy mới có thể làm cho cô không khóc thành tiếng. Vương Nghi ôm lấy ngực, hơi thở đã mỏng manh như sợi tóc: "Gia Mĩ... con gái của ta... Gia Mĩ của ta... nhất định phải hạnh phúc..."

Viện trưởng nước mắt như mưa, liếc nhìn Gia Mĩ đang ngồi dưới đất, nói với Vương Nghi: "Bà hãy nghỉ ngơi cho tốt... nhất định có thể tiếp tục chống đỡ... đừng nghĩ ngợi nhiều nữa." Vương Nghi gắng sức túm lấy tay viện trưởng, trong ánh mắt đột nhiên có những tia sáng rực rỡ: "Đến lúc ấy, hãy mang tro cốt của tôi đi dự hôn lễ của Gia Mĩ, tôi cần phải đi xem đám cưới của con gái tôi. Xem con gái tôi mặc áo cưới trông như thế nào, nhất định là rất đẹp.." Viện trưởng chỉ biết gật đầu, khóc không kiềm chế được.

Dường như không khí hơi loãng, Gia Mĩ cố gắng hít thở Bàn tay bị cắt bật cả máu, máu hòa lẫn với nước mắt chảy cả vào trong miệng. Nhưng, làm thế nào bây giờ, trái tim, còn đau không thể khống chế; chỉ muốn dùng hết sức để gào lên, thảm thiết. Vương Nghi cúi gập người xuống ôm lấy bụng, lớn tiếng kêu gào. Viện trưởng vội vàng ấn công tắc bác sĩ một lát sau mới chạy qua.

Gia Mĩ lộn một vòng bò ra khỏi cửa, rút đến chân tường sắc mặt chẳng chút biểu cảm, chỉ mở trừng mắt, cố gắng nhìn. Toàn thân cô tê cứng, lạnh cóng run cầm cập.

Không lâu sau bác sĩ bước vào, ông nói vói cô: "Ta rất xin lỗi, hi vọng cô có thể kiềm chế đau thương". Ngón tay cô giống như sắt, ôm chặt lấy người mình, cô không thể chế ngự run lẩy bẩy, chân giống như bị dán chặt xuống đất, không thể cử động. Thân thể cô cũng như đã bị hút hết trống rỗng, một chút khí lực cũng không còn, đến cả một chút sức lực để đứng cũng không còn.

Cô hoàn toàn ngây dại, hoàn toàn đờ đẫn, hoàn toàn si ngốc... dường như có vô số bộc phá nổ bên tai, cả người cô giống như đã bị nổ tan thành muôn mảnh, bắn tung khắp bốn bên. Cả trời đất cũng như đổ sập.

Cô đột nhiên dùng toàn lực đứng dậy, lao thẳng ra cửa chạy. Cô giống như bị điên vậy, đau khổ lao xuống lầu dưới tìm từng phòng từng phòng một, trong lòng vô cùng sốt ruột. Trình Minh Lãng nhìn thấy cô bước vào phòng bệnh, vội vàng cười thật tươi nói: "Gia Mĩ, làm sao con đến đây."

Gia Mĩ khẽ đảo mắt một lượt, trong phòng có khoảng năm sáu sản phụ, còn có y tá và người nhà vào ra. Cô khẽ cười, nụ cười thoảng như có như không giống như nước mắt rơi đầy mặt, nhạt nhòa nhạt nhòa. Cô ngu ngơ dại khờ gọi hắn một tiếng: "Cha..."

Trình Minh Lãng cho rằng cô đặc biệt đến thăm, vội cười nói: "Mau đến đây." Hắn dẫn cô đến trước giường số 1, chỉ người phụ nữ đang nằm trên giường nói: "Đây là mẹ kế của con." Cô chẳng lên tiếng, chỉ nhìn trừng trừng vào hắn, như điên, như dại.

Trình Minh Lãng vô cùng ngạc nhiên hỏi: "Làm sao vậy?" Ánh mắt cô trống rỗng, vô hồn, giông như tất cả đã bị rút hết, bên trong chẳng còn gì. Cô nói: "Mẹ chết rồi, ở trên lầu trên chết rồi. , "

Trình Minh Lãng mở trừng hai mắt, có chút chấn động, lẩm bẩm: "Chết rồi... tại sao lại chết rồi?".

Gia Mĩ chỉ cười: "Đúng, tại sao lại chết. Thật kỳ lạ đúng không? Người tốt, tại sao thoáng chốc đã chết rồi?" Trong phòng đột nhiên im lặng, đến cả những tiếng thở gấp gáp cũng có thể nghe thấy. Trình Minh Lãng vội vã bước đi, Gia Mĩ lại trừng mắt nhìn hắn, bước đấn áp sát. Trình Minh Lãng chau mày hỏi: "Con muốn làm cái gì?".

Gia Mĩ thất vọng gọi một tiếng:"Cha..." rồi ngừng một lát, nói: "Cha làm sao vậy? Đến con cha cũng không nhận ra sao? Con là con gái của cha này, là Trình Gia Mĩ. Cái tên chính là do cha đặt, cha còn nhớ hay không?".

Trình Minh Lãng bước lùi lại phía sau: "Gia Mĩ, con cần phải bình tĩnh lại, mẹ con chết, không liên quan đêh việc của ta."

Gia Mĩ đầu mày nhíu chặt trên gương mặt lộ rõ sự thất vọng: "Cha, mẹ của con chết, cha vì sao không khóc? Đến một giọt nước mắt cũng không có? Chẳng phải cha cũng đã từng yêu mẹ con sao? Mẹ đã không còn thở nữa, tim không còn đập nữa, cha vì sao một giọt nước mắt tiếc thương cũng không có?".

Trình Minh Lãng bị dáng vẻ của cô dọa cho sợ hãi, vội vàng cầu cứu mọi người xung quanh. Trong mắt Gia Mĩ giờ đây tràn đầy lửa hận, nghiến răng nghiến lợi đuổi theo hắn cô dùng toàn lực đâm một quyền vào mặt hắn. Hai mắt cô vằn đỏ, gằn giọng hỏi: "Cha, cha vì sao đến một giọt nước mắt cũng không có? Cha làm cho con thật thất vọng!".

Trình Minh Lãng hoảng hốt lo sợ: "Gia Mĩ, bà ấy chết không liên quan đến ta, thực sự không liên quan đến ta."

Gia Mĩ nước mắt giàn giụa, gào lên: "Không liên quan đến cha?" Hai mắt của cô vằn lên, như muốn ăn tươi nuốt sống người trước mặt, e là nỗi đau trong lòng đã lên đến cực điểm, ngón tay run run chỉ về phía hắn: "Cha vẫn còn dám nói là không liên quan đến cha sao? Mẹ của con chết, vậy mà cha dám nói... không liên quan." Cô túm lấy chiếc áo choàng khoác ở bên ngoài của hắn, túm lấy thật chặt nói: "Đi, cha đi cùng con lên lầu, đi chịu lỗi với mẹ con, đi tiễn mẹ con một chặng đường cuối cùng."

Trình Minh Lãng gắng sức gỡ tay của cô ra, cô mở to mắt nhìn hắn, chỉ càng ra sức túm chặt lấy, lặp lại từng chữ một: "Đi theo con lên lầu, đi chịu lỗi với mẹ con, tiễn mẹ con một chặng đường sau cuối." Trình Minh Lãng vội vã cởi luôn chiếc áo khoác ngoài, Gia Mĩ chân tay liên thủ, một quyền như sắt đâm thẳng lên người hắn, rồi như điên loạn gào thét: "Cha vì sao đến một yêu cầu nhỏ như vậy cũng không thể đáp ứng? Đã bao nhiêu năm rồi không thăm không hỏi, đến một đoạn đường cuối cùng cũng không muốn tiễn đưa là vì sao?".

Những người phụ nữ xung quanh, cả y tá hộ lý, tất cả đểu rớt nước mắt, hai mắt mọng đỏ.

Trình Minh Lãng lớn tiếng quát: "Trình Gia Mĩ, con điên rồi, con giống mẹ con, là một người điên." Cô hai mắt vằn đỏ, túm cổ áo hắn nhấc lên, nước mắt không ngừng rơi, giống như nước sôi, cuồn cuộn, cuồn cuộn."Mẹ của con không có bệnh, người mắc bệnh chính là cha." Rồi cô như dốc toàn lực gào lên: "Cha mới là người mắc bệnh". Trình Minh Lãng hoảng hốt bò trên mặt đất, chỉ muốn trốn chạy khỏi cô: "Cả hai mẹ con con mới là người mắc bệnh, ta không thể để hai người hủy hoại cuộc đời của ta. Ta muốn lấy người phụ nữ khác, ta muốn có người nối dõi tông đường. Bắt đầu từ hôm nay, ta đã có con trai rồi, đã có gia đình rồi, không cần phải gần hai người mắc bệnh máu chậm đông nhà con nữa!".

Cô buông hắn ra, ánh mắt tuyệt vọng thẫn thờ, bên tai chỉ toàn tiêng ong ong ù ù, giống như điếc vậy. Cô cười to giống như điên, nước mắt giàn giụa trên mặt: "Đây chính là lý do để cha li hôn đúng không, đây mới chính là lý do đích thực để cha li hôn... đây mới chính là lý do để cha vứt bỏ vợ con..."

Ánh mắt cô đỏ rực như ngọn đuốc, bốc cháy đến cực điểm, cả người không kiềm chế được. Cô đờ đẫn bước ra ngoài, ánh mắt trống rỗng, giống như một đứa trẻ, chỉ biết mở to mắt để nhìn, trong đáy mắt chứa đầy nỗi hoang mang tuyệt vọng.

Thì ra, đây mới là lý do, một lý do vô cùng xác đáng.

Trong nghĩa trang, có vô số những phần mộ xanh biếc, trên mộ phủ đầy cây cỏ, cây mọc cao vút. Trên trời, mây đen vần vũ, mưa, mưa rào rào, mưa từ trên cành cây rớt xuống bốn phía xung quanh, những hạt mưa nối tiếp nhau tạo thành dòng nước, giống như ai đó mở cửa đê, đổ xuống cuồn cuộn, bắn tóe ra xung quanh thành một vùng xanh xám, nhìn rất thê lương.

Gia Mĩ cầm ô đứng trước mộ, quần ngấm nước mưa ướt sũng. Cô lặng lẽ cười, nhưng tuy cười đó mà nước mắt vẫn lã chã tuôn rơi. Phải một lúc sau, cô mới nói: "Mẹ, con không có khóc..."

Tiếng mưa, tiếng sét đì đùng, ầm ầm bên tai, làm cho tiếng của cô hòa lẫn vào những thanh âm hỗn độn ấy rồi chìm mất. Cô nói to hơn một chút: "Con thực sự không khóc, mẹ, đó là điều mẹ mong chờ nhất đúng không? Con thực sự không khóc.." Cô cắn chặt môi, nước mắt vẫn tuôn rơi, giông như đã nói dối lại còn ngắc ngứ chau mày."Chí ít là bây giờ, con không khóc..."

Trong nghĩa trang, chỉ có tiếng mưa, còn bốn bề đều cô đơn lạnh vắng.

"Trình Gia Mĩ, là cô phải không?".

Hình như có người gọi tên cô, cô hoảng hốt quay đầu lại, trên con đường bên trái có một người tay cầm ô bước tới. Cô mở trừng mắt nhìn, nhìn chằm chằm, nhưng nước mắt nhòe nhoẹt khiến cô nhìn không thật rõ, kia có phải là Gia Tuấn không? Cô cơ hồ như muốn khóc to lên gọi: "Gia Tuấn, là anh phải không?" Giọng cô gào lên khẩn thiết: "Anh trở về rồi, đúng không?".

Người kia vẫn không nói gì, cô vứt ô sang một bên, chạy thẳng về phía anh ấy, dường như nhất định là anh, dường như chỉ có thể là anh. Nước mắt khiến cho người trước mặt cứ lờ mà lờ mờ, cô chạy thẳng đến trước mặt anh, rồi đột ngột dừng lại. Giống như cô đang mơ một giấc mơ đẹp mà đột nhiên bị người khác đánh thức dậy. Gương mặt cô có chút thất vọng nhìn anh: "Sao lại là anh?".

Hà Văn Hiên khẽ mỉm cười: "Vì sao không thể là tôi?".

Cô cúi thấp đầu, nước mưa đã làm toàn thân cô ướt sũng. Cô hỏi: "Anh đến đây làm gì?" Hà Văn Hiên không muốn giấu, thành thực nói: "Cha cô nhờ tôi tới."

Gương mặt cô lạnh lùng, ánh mắt trừng trừng nhìn anh, dường như có thể nhìn thâu linh hồn anh, cô khẽ mấp máy môi, cuối cùng cũng cất thành lời nói: "Vậy thì tôi cũng xin anh đừng quan tâm đến tôi."

Hà Văn Hiên vẫn cười, anh cầm ô che sang cho cô: "Rõ ràng em không phải muốn nói câu này". Anh đưa mắt nhìn đi chỗ khác, lại hỏi: "Có phải là muốn hỏi anh, trước đây cha em đã dọa dẫm anh, bây giờ vì sao lại đến cầu xin anh?".

"Việc Hà luật sư làm, tôi từ trước đến giờ đều hiểu rất rõ". Tiếng của cô lạnh băng, dường như cả người bị nước mưa bao bọc, chỉ còn chừa lại sự lạnh giá. Hà Văn Hiên gật gật cái cổ cứng ngắc, ánh mắt sâu xa: "Ừ, em biết, cho nên anh không cần phải nhiều lời". Anh cụp mắt xuống, nhìn cô, ánh mắt thiết tha: "Mọi người đều phải chết, chỉ là sớm hay muộn, quen rồi sẽ tốt hơn. Bố mẹ anh, đã mất từ vài năm trước, họ cùng ra đi một lúc trong một tai nạn xe. Bây giờ nghĩ lại, cũng chẳng có gì. Họ chẳng qua chỉ là đi đến một nơi tốt hơn nơi này, phải vậy không?".

Cô lắc đầu mông lung: "Anh không hiểu."

Anh cười: "Anh không cần hiểu, tóm lại chỉ cần chăm sóc em tốt là được rồi." Cô vẫn cười lạnh, không nói gì. Anh nói: "Tuy em không cần đón nhận ý tốt của cha em, nhưng dù sao cũng phải nhìn mặt anh một cái chứ."

Cô vẫn cười lạnh, ánh mắt anh nồng nhiệt hơn: "Chúng ta quen biết cũng đã hơn một năm rồi, em lẽ nào ngoài lạnh băng ra, không còn biểu hiện tình cảm nào khác đành cho anh?" Anh vờ như buột miệng nói: "Hách Gia Tuấn ở Hồng Kông đính hôn rồi."

Phía sau, khí lạnh đến bức người, thật lạnh... đường như chỗ cả hai người đang đứng là nơi lạnh nhất trên thế gian này, lạnh đến phát run, lạnh đến mức sắp đông cứng thành đá. Cô chẳng còn sức để mà kiềm chế ngước mắt nhìn anh, giọng run run hỏi: "Lúc nào?".

Anh cúi thấp đầu, nhìn vào mắt cô, nói từng chữ từng chữ, như tiếng mưa rơi: "Hôm qua..."

Cô hoảng hốt nhìn vào đôi mắt anh, trong đáy mắt anh có hình ảnh của cô, bé tí tẹo, nhìn không được rõ lắm. Nhưng cô nhìn rất rõ, trên mặt cô, hai hàng nước mắt tuôn rơi, đây là ảo giác phải không? Mưa rào rào đổ xuống càng lúc càng to, cả trời đất hình như cũng đều đung đưa đung đưa vậy. Chút sức lực cuối cùng của cô trong phút chốc dường như bị rút ra sạch sẽ, một chút sinh lực để tự mình gắng gượng cũng không còn. Trong tiềm thức chỉ còn lại một mảng đen u ám lạnh lẽo. Cuối cùng, rốt cuộc cũng bị cuốn vào miền u tối không bờ không bến ấy, có thể đời này, một lần nữa không muốn chạy trốn.

Hà Văn Hiên ôm lấy cô, trong ánh mắt chợt vụt lên một tia sáng quắc, giống như dao, muôn róc xương róc thịt cô ngay lập tức. Anh thì thầm nói: "Điều anh muốn chính là kết quả này, em có thể là canh bạc thành công của anh".

Crypto.com Exchange

Ch. 03
Chương (1-12)