Truyện:Tình Yêu Bên Trái - Chương 10

Tình Yêu Bên Trái
Trọn bộ 12 chương
Chương 10
0.00
(0 votes)


Chương (1-12)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Tại phòng gặp mặt trong tù, anh nói: "Trình Gia Mĩ, cho dù cả đời này bỏ lỡ cũng không sao, kiếp sau, kiếp sau nữa chúng ta nhất định sẽ ở bên nhau". Anh gục đầu bào đầu cô, không nén nổi lòng mình, bật khóc. Anh lẩm bẩm: "Anh yêu em"

Tim đau nhói, như có người đang ra sức cắt nó thành nhiều mảnh. Cô ôm lấy ngực, đau đớn đến ngạt thở. Cô quỳ dưới đất, không quan tâm đến những ánh mắt xung quanh, bất luận người đi lại trong phòng, chỉ khóc nức nở.

Không thể kìm nén được nữa, cô bật khóc lớn, khóc đến mức toàn thân run rẩy.

Kiếp này, có lẽ là không thể ở bên nhau được nữa.

Nhưng kiếp sau, kiếp sau nữa, mỗi một kiếp tiếp sau nhất định sẽ có được hạnh phúc.

Nhất định có thể!

Liễu Vân không biết nói gì khi gặp mặt Gia Mĩ, đành nói: "Cha cô không giết người". Gia Mĩ thẫn thờ nhìn cô, dường như không còn sức để cất thành lời. Một loạt những biến cố ập đến bất ngờ, khiến cô không thể chống đỡ nổi, suốt cả ngày như đang chìm vào một cơn ác mộng hỗn độn. Liễu Vân nhìn vẻ không tim của cô liền hoảng hốt nói: "Mỗi ngày cô đều nhốt mình trong nhà không phải vì hiểu lầm cha cô đã hãm hại cô sao? Chiều hôm đó, cha cô rõ ràng là ở với tôi, làm sao có thời gian đi giết người. Người khác không tin ông ấy nhưng cô phải tin, ông ấy là cha ruột của cô".

Cô lặng người đi, hồi lâu sau mới thốt lên lời. CÔ nghẹn ngào nơi cổ họng: "Tôi không còn sức để tin tưởng bất kỳ ai nữa". CÔ ngả người ra ghế sô-pha, ôm lấy chiếc gối ôm, mím môi, nước mắt lăn dài: "Rất nhiều chuyện đã không thể trở lại như xưa, ông ấy đã nói rồi, trước giờ chưa từng công nhận tôi là con gái"

Liễu Vân đột nhiên đứng dậy, quỳ trước mặt cô, hai tay không ngừng lắc lắc chân cô: "Tôi cầu xin cô, bây giờ chỉ có cô mới cứu được ông ấy. Chỉ cần cô đi gặp ông ấy, khuyên ông ấy nói ra sự thật, chỉ cần nói ra xem ai đã mua ông ấy là được"

Cô mỉm cười, ánh mắt lạnh lùng: "Nếu như ông ấy không giết người thì tại sao lại tường thuật lại được rõ như vậy? Lại còn diễn lại đúng hiện trường vụ án vừa để con dao trước mặt, ông ta đã nhận ra ngay con dao gây án. Bà nói xem, nếu không giết người thì sao lại biết cái đó?"

Liễu Vân lắc đầu: "Nhưng tôi cũng có nhân chứng vật chứng chứng minh chiều hôm ấy ông ấy ở nhà với tôi"

Lòng cô xót xa: "Bà thực sự có thể chứng minh ông ấy ở nhà hôm đó? Nhưng Dư Giai Lệ rõ ràng nói đã hẹn ông ấy và tôi, sao ông ấy có thể không đi?" Cô liếc nhìn Liễu Vân "bà đừng quỳ trước mặt tôi, tôi không chấp nhận đâu"

Liễu Vân đau đớn, nước mắt lưng tròng: "Nếu không vì cứu cô, vì tiền thì ông ấy có lí do gì để làm việc đấy. Hà Văn Hiên cho ông ấy một trăm vạn, nói là ông ấy đáng có thứ đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thì lại bảo tôi đừng hỏi. Tôi thực sự không biết nên làm thế nào nên đành tìm cô"

Cô đỡ Liễu Vân đứng dậy."Bà cùng tôi đi gặp Hà Văn Hiên"

Chuông cửa vang lên, cô đi ra mở cửa. Hà Văn Hiên quay mặt lại, nở nụ cười, trong tay cầm một bó hồng đỏ rực: "Tôi có thể vào trong không?" Cô mở cửa, mặt không biểu cảm: "Mời ngồi"

Hắn đi vào phòng, nhìn thấy Liễu Vân đang ở đó thì hơi sững sờ nhưng vẫn chào như không có chuyện gì: "Thật không ngờ cô cũng ở đây". Gia Mĩ cười nhạt, mở to mắt nhìn hắn, hỏi: "Đúng là anh đã đưa cho cô ta một trăm vạn chứ?"

Miệng hắn khô cứng, hơi thở trở nên gấp gáp: "Sao cô lại tin những lời nói này?" Hắn cắm hoa hồng vào bình cho cô, tay hơi run run, cuối cùng cũng không chịu nổi bèn cất tiếng nói: "Cô ta nói đúng, cha cô không giết người"

Gia Mĩ thật không thể tin, lòng buồn bực khó chịu: "Vậy tại sao ông ấy lại nói với tôi những lời đó? Tại sao lại biết được rõ hiện trường gây án?" Việc đã đến nước này, hắn chỉ còn cách kể lại tất cả: "Không phải hôm qua cô đã gặp Hách Gia Tuấn sao? Cha anh ta đã đưa ra một trăm vạn để cha cô nhận tội thay. Về việc tại sao cha cô sbieest hiện trường vụ án thì tôi cũng không biết" Hắn cô sgawsng bình tĩnh nói nhưng vẫn run bần bật: "Có lẽ là do ông ta tự đoán ra. Về con dao hung khí tôi nghĩ ông ta chỉ đoán bừa, ai dè lại đúng"

"Trên đời lại có chuyện trùng hợp thế sao?" Liễu Vân không tin: "Trừ khi ông ấy nhận ra hung thủ, nếu không thì không thể trùng hợp như vậy"

Hắn rót cho mình một cốc nước lọc rồi ngồi ngay ngắn trên ghế Sô-pha, cười gượng: "TRên đời này, vẫn có những chuyện trùng hợp như thế. Chỉ có điều, có người thích phức tạp hoá những chuyện đơn giản"

Từng đoá hồng, mỗi cánh, mỗi bông đều đỏ như vậy, đỏ như mái, đỏ như muốn thiêu đốt mứt ai nhìn vào. Cô nhìn chằm chằm vào bình hoa, chỉ muốn khóc: "Tôi hiểu lầm ông ấy, đúng không? Thực ra ông ấy yêu thương toi, giống như tất cả những người cha khác trên thế gian này" Cô không dám tin người cha mà cô oán hận lại đối xử với cô như vậy.

Hà Văn Hiên gật đầu, ánh mắt liếc nhìn cô vả khó khăn cúi đầu nói: "Không sai". Nước vẫn nóng, tay hắn như đang cầm phải lửa, bùng cháy dữ dội, nóng đến mức khiến hắn hốt hoảng. Hắn nói: "Trình Gia Mĩ, kết hôn với anh đi. Anh đã đồng ý với ông ấy, sẽ chăm sóc em cả đời"

Cô hơi bất ngờ, lẩm bẩm một mình: "Chăm sóc tôi cả đời, thì ra, cả con đường sau này của tôi cũng đã sắp xếp rồi". Giọng cô sững sờ: "Tôi luôn cho rằng, không có ông ta tôi có thể sống tốt. Tôi luôn cho răng người cha đó có hay không tôi cũng không quan tâm. Tôi lúc nào cũng hận ông ta, hận đến mức muốn tự tay dẫn ông ta đến toà án, hận đến mức muốn bóp chết ông ta, nhưng ông ta thực sự đã vì tôi, vì người thân mới đồng ý nhận tội sao? Ông ra vì tôi sao?"

Hà Văn Hiên đặt cốc nước xuống, ngồi bên cạnh cô, ôm cô vào lòng: "Lấy anh nhé". Tim hắn đập thình thịch, cả người run lên: "Anh vẫn luôn đợi, đợi đến một ngày em sẽ chấp nhận anh, sẽ cưới anh. Anh sẽ cố gắng, cố gắng đem lại hạnh phúc cho em, cố gắng không khiến em phải sợ hãi nữa"

Ánh mắt hắn trở nên mãnh liệt "Cho dù em yêu người khác cũng không sao, cho dù trái tim em không dành cho anh cũng không sao. Anh sẽ đối xử tốt với em, sẽ không khiến em chịu uất ức. Chỉ cần em ở bên cạnh anh, thế là đủ. Có lẽ chúng ra sẽ không sống đến đầu bạc răng long. Có lẽ sẽ không thề non hẹn biển, nhưng chỉ cần em ở bên anh là đủ rồi"

Hắn của bây giờ chỉ biết rằng mình không đợi được nữa, không đợi kịp nữa.

Gia Mĩ ngẩng đầu lên nhìn hắn, hoang mang: "An cứu ông ấy ra thì tôi sẽ cưới anh. Tôi cần cha tôi, tôi cần một gia đình đầy đủ". Nước mắt cô lã chã giọng thê thảm: "Không có tiền không sao, chỉ cần người còn sống, chỉ cần gia đình đầy đủ là tốt rồi. Tôi không cầu xin thứ gì, chỉ cần gia đình tôi được bình an" Mặt cô đầy nước mắt, mỉm cười nhắc lại "Chỉ cần cứu ông ấy ra, tôi sẽ cưới anh, chỉ cần tìm ra hung thủ thực sự, tôi sẽ cưới anh"

Những lời nói này, hắn học thuộc không biết bao nhiêu lần, chẳng khác nào như đang đọc thoại, không còn phân biệt đó là thật hay giả nữa. Hắn thực sự muốn cưới Gia Mĩ hay là vì tiền hắn bây giờ cũng không phân biệt được rõ.

Hà Văn Hiên nhìn chằm chằm vào cốc rượu. Chiếc cốc thuỷ tinh trong suốt như không có gì. Trong quầy rượu, đèn sáng rượu say, mĩ nữ mĩ nam vô số, những âm thanh náo nhiệt này, những kẻ chen chúc này đều trống rỗng trong mắt hắn. Hắn và cái thế giới này bị ngăn cách bởi nhiều thứ, không thể đếm rõ được. Bao năm qua, hắn sống khó khăn thế nào? Nhưng có những người, vừa sinh ra đã được định trước sẽ sống trong giàu sang nhung lụa, đúng là mỗi người một số mệnh.

Hách Gia Tuấn? Hắn là cái thá gì? Hắn chẳng tính toán gì cả, trong mắt hắn chẳng biết đến ai cả, chỉ thích rỗi hơi hò hét suốt ngày, rồi đi chọc ghẹo kẻ khác. Nhưng có một số người con gái lại thích loại đàn ông như thế.

Hắn uống cạn cốc rượu, có lẽ nên nói với Hách Gia Tuấn, hắn và mẹ anh đã tính toán như thế nào?

Một kế hoạch thật hoàn mĩ, một màn kịch không hề có sơ hở.

Trước nay, bọn họ đã hợp tác với nhau không biết bao nhiêu lần. Nhưng lần này, hắn mệt rồi, thực sự kiệt sức rồi, hắn không muốn tiếp tục nữa.

Vì hắn đã đánh mất con tim của chính mình, giờ không thể tìm lại được nữa.

Hắn thẫn thờ nhìn cốc rượu, trên mặt cốc rõ ràng là mặt hắn, lúc to lúc nhỏ, lúc ngắn lúc dài, cả người hắn như được khắc trên đó, chỉ có điều không thể tự chủ, mà bị người ta xâu xé.

"Bây giờ, anh chỉ cần kết hôn với cô ta, cưới cô ta, anh sẽ được thưởng hậu hĩnh"

"Đã nói là làm"

Có tiền, có tiền thật là vạn năng.

"Không có tiền không sao, chỉ cần có gia đình là đủ. Không có tất cả không sao, chỉ cần người còn sống, chỉ cần gia đình đầy đủ là tốt rồi. Tôi không cầu xin thứ gì, chỉ cần gia đình tôi được bình an"

Những lời nói đó có thực sự là những lời chân thật?

Hắn nốc một ngụm rượu to, có thực quan trọng như thế? Hắn không thể giao hung thủ thật sự cho cô.

"Anh chàng đẹp trai, sa lại ngồi buồn bực uống rượu một mình" Người phụ nữ bên cạnh bám lấy hắn như ruồi muỗi vo ve bên cạnh. Hắn kéo mạnh, ôm ả vào lòng, tâm trí hỗn loạn: "Vì ai cũng ghét tôi"

Ả nói giọng uốn éo: "Làm sao có thể..." Hắn cười ha hả, cười đến rớt cả nước mắt "Vậy làm sao cô thích tôi"

Ả dự càng sát vào hắn: "Vì anh đẹp trai"

Tiếng nhạc ầm ĩ giống như người ta gõ vào vô số chiếc trống trước lúc một ai đó chết, âm thanh đó khiến đầu hắn đau như sắp nổ tung. Hắn vẫn cười: "Đây cũng là một lí do?" Cả người hắn ngơ ngẩn nhìn ả, nụ cười ả trở nên mơ hồ, thế nào cũng không thể nhìn rõ. Hắn véo mũi ả, cười càng lớn: "Cô thật xinh đẹp, ít ra cũng sinh đẹp hơn Gia Mĩ"

"Gia Mĩ là ai?" Ả bĩu môi, có vẻ không hài lòng khi hắn nhắc đến người con gái khác.

Hắn lại càng say, lắc đầu: "Cô ta chỉ là một đứa con gái không quan trọng" Ả nhếch mày, "Đã không quan trọng thì chúng ta nên vui vẻ". Hắn thanh toán rồi ôm ả nghênh ngang đi ra.

Gia Tuấn nhếch mép, đứng trước cửa cười nhạt. Anh ngẩng lên nhìn đồng hồ, hỏi xoi mói: "Hà luật sư ngủ say thật đấy, đến trưa rồi mà vẫn chưa muốn dậy. Nếu tôi không đến nhà thì có lẽ đã ngủ đến tận đêm"

Hà Văn Hiên vừa tỉnh rượu, vẫn còn mặc áo ngủ, cả người đờ đẫn: "Hách thiếu gia, tìm tôi có việc gì?"

Gia Tuấn đẩy mạnh cửa, khẽ nhún vai: "Tôi không có chuyện gì to tát cả, chỉ có điều cách nói này của anh có vẻ không thiện chí. Nếu cảm thấy không tiện tiếp tôi thì tôi sẽ quay lại sau". Hà Văn Hiên không để ý đến Gia Tuấn, đi vào phòng tắm, dùng nước lạnh kì cọ mặt cho thật sạch. Gia Tuấn liếc nhìn qua cửa phòng, nhíu mày: "Thì ra Hà luật sư giấu phụ nữ trong phòng, chẳng trách tâm trạng không tốt"

Hà Văn Hiên dùng hết sức giũ khăn mặt, rồi gõ cửa phòng ngủ. Người phụ nữ hôm qua mắt lim dim, ngáp dài nói: "Gì thế, em muốn ngủ tiếp". Hắn lao vào phòng, kéo ả ra khỏi chăn. Mặt hắn vô cảm, trợn mắt nhìn ảnh: "Cút đi"

Ả vẫn chưa hiểu, ngồi thẫn thờ trên giường, không dám nghĩ gì nữa chỉ nói: "Anh nói gì?" Tối qua vẫn còn mặn nồng, sáng nay đã bảo ả cút đi.

Hà Văn Hiên lạnh nhạt: "Tôi cho cô năm phút để biến khỏi đây"

Gia Tuấn cười lớn: "Xem ra hôm nay tâm trạng của Hà luật sư không được tốt"

Người phụ nữ nọ nghiến răng, giận dỗi nhìn hắn: "Anh là đồ đểu"

Hà Văn Hiên không thèm quan tâm đến ả ta, sau khi mặc quần áo xong thì đi khỏi phòng ngủ: "Hách thiếu gia bỗng nhiên tìm đến tôi cuối cùng là có gì muốn chỉ giáo" Gia Tuấn rút thuốc ra, đưa một điếu cho hắn "Tôi nghĩ anh biết chuyện của Trình Minh Lãng"

Hà Văn Tiên nói: "Hách thiếu gia cho rằng đưa cho tôi điếu thuốc này thì tôi sẽ nói tất cả cho cậu?"

Người phụ nữ nọ mặc quần áo xong liền đi khỏi phòng ngủ, chỉ tay vào mặt Hà Văn Hiên "Anh cho rằng nói câu biến đi là có thể đuổi được tôi ư? Anh đừng có nằm mơ" Hà Văn Hiên lấy một tờ ngân phiếu ra, đặt lên tay ả. Ảnh nắm chặt lấy tiền, mỉm cười, trả miếng: "Trình Gia Mĩ? Tôi không biết đó là ai, có điều hình như anh rất thích cô ta, ôm tôi mà anh vẫn luôn mồm gọi cô ta"

Hà Văn Hiên mặt đanh lại: "Cô cút ngay cho tôi"

Người phụ nữ kia tức giận đùng đùng, nhưng không cam tâm liền hôm lên mặt hắn rồi mới đi. Ả còn cười tít mắt nói: "Chào anh chàng đẹp trai". Hà Văn Hiên hút thuốc, tay hơi run run. Gia Tuấn bắt chéo chân, hai tay đan vào nhau, cả người nằm nhoài trên sô-pha, không nói câu gì. Hà Văn Hiên đuổi khách: "Tôi sẽ không nói đâu, cậu đi đi. Tôi sẽ không nói gì cả"

Gia Tuấn lạnh lùng liếc nhìn hắn, lười nhác nói: "Dư Giai Lệ chết rồi, cha cô ta phát điên. Gia Mĩ suýt nữa bị cho là hung thủ, nhưng Trình Minh Lãng lại đột nhiên xuất hiện giống như thần hạ thế, biết tất cả mọi chuyện. Anh không cảm thấy kỳ lạ sao?"

Hắn lạnh hết cả mặt, nhưng không nói gì. Gia Tuấn lại nói: "Nhưng mẹ tôi lại biết rõ mọi chuyện, nếu tôi không đoán sai thì nhất định là trong chuyện này có âm mưu gì đó, nói không chừng, cái chết của Giai Lệ là do có người chú ý gây ra"

"Chỉ là chuyện ngoài ý muốn". Hắn bất ngờ bị kích động "Thực sự chỉ là ngoài ý muốn"

Gia Tuấn cười khác thường: "Chỉ một câu ngoài ý muốn mà đã chia rẽ tôi và Gia Mĩ, nếu như chuyện này tôi có thể nuối trôi thì tôi không phải là Hách Gia Tuấn". Hắn đi đầu mẩu thuốc xuống gạt tàn, "Trình Gia Mĩ có bệnh, nếu cưới cô ta thì sẽ không thể có con. Tại sao cậu lại cố chấp như thế". Hắn liếc nhìn Gia Tuấn, rồi nói tiếp: "Cậu phải nghĩ cho cả người nhà cậy nữa". Hắn như đang nói với chính mình: "Trình Gia Mĩ rốt cuộc có gì tốt đẹp?"

Hai mắt Gia Tuấn như bị một làn sương mờ che mất "Nếu cô ấy không tốt, thì sao anh lại đòi kết hôn với cô ấy"

Tim hắn như thắt lại: "Tôi sẽ không cưới cô ta, hôm qua cầu hôn chỉ là chuyện ngoài ý muốn"

Gia Tuấn rên lên: "Ngay cả tiền cũng không cần? Mẹ tôi không phải đã cho anh một khoản tiền sao, để anh cưới Gia Mĩ"

Hai tay hắn nắm vào, đan chặt lấy nhau, chặt đến mức mười ngón tay đau nhói, "Tại sao cậu biết được?"

Gia Tuấn liếc hắn: "Mẹ tôi và anh nói chuyện điện thoại, đúng lúc tôi nghe thấy". Tim hắn đập thình thịch, "Cậu còn nghe thấy điều gì?" Gia Tuấn có vẻ không nóng vội gì, nói: "Đương nhiên, hai người cho Trình Minh Lãng một trăm vạn, thế nên ông ta mới nhận tội"

Gia Tuấn nhìn chằm chằm vào hắn: "Anh sai rồi, không phải ông ta. Tôi cho người điều tra, chiều hôm đó có người gọi ông ta, mà chính người đó mới là hung thủ"

Hắn hơi bối rối, ánh mắt như thiêu đốt: "Đây chỉ là phán đoán của cậu"

Gia Tuấn đứng dậy, cười nửa miệng: "Thế ư? Nói chung, tôi sẽ không giúp cho một người như anh, vì tiền mà điều gì cũng làm được"

Hắn nghiến chặt răng, chặt đến mức cả mặt đỏ rần lên. Hắn nói: "Vì câu nói này của cậu, tôi nhất định sẽ cưới cô ta"

Gia Tuấn cười lạnh lùng: "Cứ chờ đấy xem"

Hắn nhìn Gia Tuấn bước ra cửa, mới nghiến răng dùng hết sức hất đổ bàn trà. Hắn nhìn tất cả trong phòng, những gì có thể đập vỡ, hắn đều đập tan tành dưới chân.

Hách Gia Tuấn, hắn rốt cuộc là có gì tốt chứ? Hắn so sách với Gia Tuấn mọi thứ mình có, lúc nào hắn cũng lấy mình ra để so sánh với cậu ta. Hắn thực sự không hiểu mình thua kém Gia Tuấn ở điểm nào. Hôm đó trên du thuyền, Giai Lệ giống như phát điên, bóp chặt lấy cổ hắn, bóp đến mức hắn suýt nữa nghẹt thở. Người con gái đó trong lúc bất ngờ lại có sức mạnh lớn đến thế, đó là nỗi căm hận xuất phát từ sự tuyệt vọng. Cô ta nói cô ta muốn giữ lại cuốn băng ở khách sạn hôm đó, cho dù chỉ là một phần một trăm cô ta cũng không muốn Gia Tuấn nghe được những lời nói đó. Bởi vì cô ta yêu Hách Gia Tuấn.

Hắn làm sao lại đưa cho cô ta cuộn băng đó chứ? Rõ ràng là đang nằm mơ. Hắn cầm bừa một thứ gì đó đánh cô ta nhưng hắn nằm mơ cũng không thể ngờ mình lại cầm con dao gọt hoa quả.

Tất cả, thực sự chỉ là ngoài ý muốn. Hắn không cố ý giết Dư Giai Lệ.

Hắn ra sức đập vỡ đồ đạc, cất tiếng cười lạnh lùng, cười đến mức nước mắt chảy ròng ròng. Trình Gia Mĩ lại chạy đến du thuyền lúc đó. Vì tiền đồ, vì trốn tội hắn đã lau sạch dấu vân tay, để Gia Mĩ nắm lấy con dao.

Nhưng sao đó, hắn lại không nỡ để cô ngồi tù. Hắn tìm Trình Minh Lãng, ép ông ta nhận tất cả tội lỗi.

Đúng là không có sơ sở nào, hắn thực sự báo phục tài năng của mình, lỡ tay giết chết một người, lại còn có thể sắp xếp hợp lí mọi thứ, liên đới cả Hách phu nhân, khiến cho Gia Tuấn và Gia Mĩ phải chia tay nhau, lại còn trừ khử Dư tiên sinh và Trình Minh Lãng.

Hắn đúng là một thiên tài!

Bây giờ chỉ còn một bước nữa, chỉ cần cưới Gia Mĩ và cùng cô ra nước ngoài sinh sống.

Vậy là, tất cả có thể bắt đầu lại.

Mặt hắn đầu nước mắt, nhưng hắn bỗng nhiên như bừng tỉnh, hai mắt sáng rực lên. Không sai, chỉ cần lừa Gia Mĩ cũng ra nước ngoài sống, tất cả sẽ bắt đầu lại. Chỉ cần ra nước ngoài, ai cũng không có cách nào làm khó hắn, cho dù sự thật bị phát giác, cho dù âm mưu bị lộ tẩy cũng chẳng sao.

Chỉ cần ra nước ngoài là ổn.

Gia Tuấn bấm chuông cửa, giận đùng đùng, hét lớn: "Trình Gia Mĩ, em mau mở cửa cho anh". Hồi lâu sau cửa mới mở ra, Gia Mĩ nhìn thấy khuôn mặt tức giận của hắn chỉ nói: "Anh và tôi chia tay rồi, chạy đến nhà tôi làm gì?"

Gia Tuấn nghiến răng, giọng tức tối tột độ: "Em sắp kết hôn với Hà Văn Hiên?" Tay anh gõ lên đầu cô, "Nha đầu đáng chết này điên hay sao mà lại kết hôn với thằng cha đó?"

Cô lặng đi hồi lâu mới định thần lại, giận dữ nói: "Sao lại đánh tôi? Tôi kết hôn với ai không phải việc của anh"

Anh giảo mồm, hỏi dồn dập: "Chúng ta vừa mới chia tay, sao em lại có thể tuỳ tiện kết hôn với người con trai khác. Anh nói cho em biết, Hà Văn Hiên vừa mới gọi gái, bị anh bắt gặp"

"Cái gì?" Cô trợn tròn mắt, "không tin anh, vì tôi sắp kết hôn với anh ta nên anh mới ở đây nói năng lung tung. Tôi cảnh cáo anh, lập tức rời khỏi nhà của tôi" Gia Tuấn giận run người: "Này, Trình Gia Mĩ, anh lừa em lúc nào? Anh vừa đi hỏi hắn một số chuyện, kết quả trong phòng hắn giấy một người phụ nữ. Anh tận mắt nhìn thấy, anh vẫn không tin anh sao?"

Gia Mĩ đẩy anh ra ngoài: "Khi chia tay chúng ta đã nói rồi, cả hai sẽ không gặp nhau nữa. Cho nên sau này, anh đừng quan tâm đến chuyện của tôi"

Gia Tuấn tức giận tột độ, nhưng sau đó trấn tĩnh lại. Anh nhìn Gia Mĩ với ánh mắt mãnh liệt, rồi sau đó kéo cô ra khỏi phòng, "Gia Mĩ chúng ta đánh nhau, nếu em đánh thắng anh thì tuỳ em quyết định, còn nếu không thắng thì em phải ngoan ngoãn, đừng kết hôn với hắn"

Cô là cao thủ Taekwondo bậc bốn nhưng anh vẫn muốn đánh với cô sao? Anh có phải là muốn bị đánh cho te tua? Cô đe doạ: "Tôi cảnh cáo anh, tốt nhất là nên buông tay, nếu không tôi sẽ không khách khí đâu"

Gia Tuấn cô sgawsn nắm chặt lấy tay cô, ấn thang máy: "Vẫn chưa đánh, sao em biết là anh không đánh thắng em?"

Thang máy mở ra, Gia Tuấn dùng hết sức ôm lấy eo cô, kéo cô vào trong, cô vùng vẫy: "Đồ xấu xa". Anh đột nhiên bỏ tay ra, cô ngã nhào xuống, đau đến mức mông như sưng lên. Hai mắt cô trợn lên, mồm nhếch lên vì đau.

Anh ta dám làm thế với cô, rõ ràng là muốn chết.

Cô không quan tâm đến việc mình đang trong thang máy, cũng chẳng thèm để ý mình đang bị đau, đứng bật dậy, đưa tay đấm thẳng về phía anh. Anh lanh lẹ né sang một bên. Cô hơi sững người, nhưng không thèm nghĩ nhiều lập tức tấn công tiếp.

Cô tấn công thì anh lại né. Đánh một lúc lâu, cô vẫn không đánh trúng anh, sao lại có thể thế được? Trước đây mỗi lần cô muốn bắt nạt anh, anh đều ngoan ngoãn xin tha, nhưng bây giờ, đến một đấm cô cũng không đánh trúng! Anh cười đắc ý: "Em vẫn luôn cho rằng anh vô dụng đúng không? Bây giờ đã thay đổi rồi"

Cô tức giận nghiến răng, cả người đánh về phía anh, hai tay ôm lấy sau gáy anh, hai chân cặp lấy đùi anh, giống như một con mực, hận không thể dùng hết cái vòi của mình quấn chặt lấy người Gia Tuấn. Anh lườm nói: "Đánh không thắng nên chơi xấu hả?"

Cô tức đến phát điên: "Tôi đạt Taekwondo bậc bốn đấy"

Hai tay anh siết chặt lấy eo cô, mặt nở nụ cười: "Taekwondo bậc bốn cũng vô dụng, đánh không thắng thì thua"

Cô ngẩng mặt lên, trợn mắt nhìn anh: "Chỉ trong một ngày sao anh có thể lợi hại như vậy?" Anh bĩu môi: "Anh vẫn luôn lợi hại như thế, ngoài em ra trước nay không ai dám đánh anh"

"Cái gì?" Cô hơi nhắm mắt, nghiến chặt răng. Thì ra, cô đã tự biến mình thành kẻ ngốc nhất thiên hạ.

""Vì thế, sau này em phải ngoan ngoãn nghe lời anh, hiểu chưa? Anh bảo em kết hôn với ai thì kết hôn, nói em không được phép kết hôn thì không được kết hôn", anh nghiêm túc nói. Cô giận dữ: "Anh coi em là món đồ của anh? Muốn gả đi thì gả, muốn giữ lại thì giữ, đừng hòng"

Anh chẳng còn cách nào khác, đành nói: "Vậy cũng không nên tuỳ tiện tìm người con trai khác"

"Đánh ghét!" Cô lẩm bẩm mắng, sau lưng anh như có luồn gió mạnh thổi qua, có chuyện không hay, anh vội kêu lên: "Em định làm gì?" Cô liếm môi, rồi cứ nhằm vào vai anh mà cắn, Anh đau đến chảy nước mắt, "Em đúng là đồ chơi xấu, sao không đánh mà lại cắn người". Anh thử gỡ tay cô ra, nhưng cô lại càng siết chặt, như muốn siếu đứt cổ anh. Anh rên rỉ: "Đừng cắn nữa, Gia Mĩ, nếu cắn tiếp là sẽ chết người đó"

Cô bỏ mồm ra khỏi cổ anh, trợn mắt nhìn, nói: "biết sự lợi hại của em chưa? Xem anh sau này còn dám bắt nạt em không?"

"Anh xin, giờ hãy thả anh ra trước đã" Giọng anh càng nhỏ nhẹ.

Giọng cô cũng dịu đi: "Không cho phép anh sau này đến tìm em nữa, cũng không cho phép anh can thiệp vào việc cưới xin của em". Anh chẳng thèm nghĩ ngợi, lắc đầu, "Không được". Lòng cô xót xa: "Nếu anh không đồng ý, em sẽ lại cắn anh, cắn đến chết. Đã nói sẽ là bạn bậy mà anh không giữ lời hứa, lại lén lút chạy đến tìm em, can thiệp vào cuộc sống của em"

Ánh mắt anh nồng cháy, anh mím môi rồi sau đó dịu dàng thốt lên bốn chữ: "Tình không thể nén". Vô số lần, anh đã tự nói với chính mình, không được nhìn cô, nghĩ đến cô nữa, nhưng anh không làm được. Rõ ràng là đã chia tay, rõ ràng đã nó dứt khoát như thế nhưng anh vẫn tìm đến cô.

Chỉ vì tình yêu không thể cấm đoán, chỉ vì không có cách nào để kìm nén.

Cô mỉm cười, nước mắt đầy khoé mi, như sắp tuôn rơi: "Anh thật là, lúc nào cũng như vậy, đến mẹ anh cũng không dám bắt nạt, thật là đứa con bất hiếu"

Anh cũng mỉm cười: "Thực ra, chúng ta làm vợ chồng vẫn tốt hơn làm bạn"

Cô bật khóc: "Kiếp sau, kiếp sau nữa, những kiếp sau này chúng ta sẽ là vợ chồng"

Anh đột nhiên trợn mắt nhìn cô, quát: "Có nhiều kiếp như vậy sao? Em có phải là xem ti vi nhiều quá rồi? Ma mới tin là có kiếp sau, anh chỉ cần kiếp này, những kiếp sau nhường cho người khác"

Thang máy la lên một tiếng, đã đến tầng một. Cửa thang máy mở ra, mọi người trố mắt nhìn họ. Hai người bộ dạng mờ ám, lén lút chạy đi.

Trời xanh màu hổ phách, sáng rực. Đất dưới chân mềm mại, người giống như đang đi trên một chiếc kẹo bông lớn, chỉ muốn vùi người vào trong đó. Gia Mĩ bị Gia Tuấn kéo đi, không lên tiếng. Anh ngoái lại nhìn, thấy đã đi khá xa mới bước chậm lại.

Anh quay đầu lại nhìn cô: "Em làm gì vậy?".

Cô không hiểu: "Em làm gì á?".

Anh thực sự tức giận: "Sao lúc nãy còn phải đợi anh kéo em mới chạy, đầu óc em có phải có vấn đề không đấy?".

Những người đi đường chốc chốc lại quay đầu lại nhìn bọn họ, mặt Gia Mĩ đỏ lựng, nói không ra hơi: "Anh nhất định phải nói to như thế sao? Nói thế không sợ đau họng sau?" Anh liền nhìn bốn phía xung quanh, rồi hỏi: "Thế bây giờ làm gì?".

Gia Mĩ rút tay ra, rồi nói: "Em không biết."

"Cho nên anh nói rồi, làm con gái nhất định phải tỏ ra mềm yếu, dịu dàng không có việc gì thì nắm tay đàn ông làm gì?" Anh cho đấy là đương nhiên liền dạy dỗ cô. Cô trừng mắt nhìn anh, giọng điệu cực kỳ khó nghe: "Chúng ta ở bên nhau, thì phải cãi nhau sao? Cãi nhau bao nhiêu năm rồi, anh không mệt sao?" Rồi cô lại tiếp tục: "Cho nên em mới nói. Chia tay là đúng. Làm sao mà em có thể ở cả đời với một người như anh! Lắm điều như bà già ấy, anh không chán, nhưng em chán rồi!".

"Anh, bà già lắm điều?" Anh chỉ vào mình, rồi trợn mắt nói: "Trình Gia Mĩ, em gần đây chưa bị ăn đòn đúng không?".

"Đúng rồi, không phải là bà già lắm điều, mà là ông già lắm điều." Gia Mĩ nghiến răng nghiến lợi cãi lại anh. Anh liền vỗ vai cô nói: "Trình Gia Mĩ, bắt đầu từ bây giờ, chúng ta đừng nhắc đến quan hệ trước kia nữa. Trước đây em đánh anh, anh nể tình, nhường nhịn em. Bây giờ anh quyết định sẽ không nhường em nữa."

"Cho nên?" Gia Mĩ nhăn mặt nói. Anh chỉ trầm tư nói một tiếng: "Thế mà cũng không biết? Cho nên, anh nói gì em đều phải nghe hết, anh nói làm, em phải làm, anh nói không làm, em nhất định không được phép làm."

"Thần kinh." Gia Mĩ không thèm chấp anh, bước nhanh về phía trước. Anh ở sau nói với lên: "Con gái đi đứng phải từ tốn, chậm rãi một chút..." Cô không đợi anh nói hết liền tung nắm đấm về phía anh, anh không có chút phòng bị nào nên bị đánh vào cằm.

Cô cười đắc ý, đe dọa anh nói: "Anh mà còn lắm điều nữa, em đánh cho anh rụng hết răng luôn." Anh chỉ nói nhỏ: "Vậy anh không nói nữa." Gia Mĩ nhìn xung quanh rồi nói: "Chúng ta ra đường lớn làm gì?" Anh không nói gì, chỉ đi theo phía sau.

Gia Mĩ liền nói: "Tìm một chỗ ngủ đi, em mệt rồi."

Dường như anh giận thật rồi, vẫn không thèm nói gì. Cuối cùng cô không chịu được liền quay đầu lại, trừng mắt nhìn anh nói: "Em bảo anh không lắm điều, chứ không bảo anh câm như hến, không thèm nói gì thế." Bây giờ anh mới nói: "Vậy chúng ta đi xem phim nhé."

Cô liền từ chối: "Em không muốn đi xem phim." Nghe thấy vậy anh liền giận dữ nói: "Anh nói đi là đi."

Trong rạp chiếu phim rất tối, người lại đông, Gia Mĩ uống coca, ăn bắp rang bơ, nhìn lơ đãng lên màn hình. Anh dựa vào cô, rồi thì thầm vào tai cô: "Chúng ta chưa từng đi xem phim phải không?".

Cô không nói gì, chỉ liếc nhìn anh. Anh lại tiếp tục nói rất nhỏ vào tai cô: "Còn nhớ tối hôm đó ở trong rạp kịch nói không? Chúng ta nói nhất định sẽ đưa ông nội đi xem kịch nói không?".

Một tay đang bốc bắp rang bơ của cô dừng lại, làm sao mà cô không nhớ chứ? Tối hôm đó, anh dựa vào vai cô, một lúc sau thì ngủ. Cô không dám động đậy, chỉ dám ngồi thẳng lưng, cả người cứng đờ. Cô chỉ khẽ gọi anh hai tiếng, nhìn anh không có phản ứng gì, cũng bỏ luôn ý định gọi anh dậy. Chỉ ngồi như vậy, cứ ngồi đờ ra như vậy...

Bất động. Giống như là hóa đá. Toàn thân tê cứng không cảm giác gì, cũng không cử động gì!

Anh chỉ nói rất nhỏ: "Thực ra tối hôm đó, anh không ngủ." Cô trừng mắt nhìn anh, anh định giở trò gì trêu cô vậy. Anh quay sang nhìn cô, không chớp mắt nói: "Bây giờ, đến lượt em. Anh sẽ để em dựa vào người anh, bất kể là thế nào, anh sẽ để em dựa vào anh mà không cử động gì."

"Vậy thì được, đến lượt em báo thù." Cô cười gian xảo, hạ thấp đầu, dựa vào vai anh.

Anh chỉ nói rất nhỏ, như thể cho mình anh nghe: "Chúng ta suốt ngày cãi nhau, thực ra đó không phải là cãi nhau, mà thực ra là chúng ta chỉ muốn tìm mọi cách trêu đùa đối phương. Bất kể nói gì, bất kể làm gì, đều là muốn làm cho đối phương vui vẻ mà thôi."

Cô hít một hơi thật mạnh, uống rất nhiều coca, dường như không dám dừng lại. Mùi vị của coca rất cay, khiến cô chảy rất nhiều nước mắt. Anh nói: "Chúng ta bắt đầu lại được không? Giống như những cặp đôi bình thường khác, đấu khẩu một chút, rồi đi xem phim, đi dạo phố."

Cô không dám nói gì, chỉ không ngừng uống coca, nước mắt dường như đọng lại trên mi, chỉ đợi trào ra ngoài. Anh cảm thấy miệng mình khô khốc, liền giật lấy coca của cô uống.

Cô nhìn bàn tay trống rỗng của mình, ngẩn ngơ một lúc lâu rồi như lấy lại tinh thần, một tay đưa ra trước ngực anh, cướp lại coca: "Sao anh không tự mua đi."

"Đến coca cũng muốn tranh với anh?" Gia Tuấn trợn mắt, tức giận nói. Cô cũng ngồi thẳng lên, nhìn chằm chằm anh: "Ai sợ ai chứ?" Bỗng một người ngồi sau nói với lên phía trên: "Hai cô cậu có giận nhau thì cũng đừng nói to như vậy chứ." Rồi nhìn Gia Tuấn nói: "Cậu cũng thế, nói chuyện với bạn gái phải nhẹ nhàng, nhẹ nhàng, hiểu chưa?".

Một người phụ nữ ngồi bên Gia Mĩ cũng nói: "Ngồi xem phim đừng cãi nhau, một ly nước coca có gì ngon mà cãi nhau to thế."

Ngồi trước sau họ mấy người đều nói khuyên bảo. Nghe mọi người nói vậy anh rất khó xử, liền kéo tay cô đứng dậy nói: "Về nhà thôi, em đúng thật là rắc rối. Đi đến đâu là khiến người ta nói đến đó."

Ra đến rạp chiếu phim Gia Mĩ mới đáp trả: "Rõ ràng là do anh chọc giận em trước, đúng không nào?".

Anh nhìn cô, không chút khách khí nói: "Trình Gia Mĩ, em biết đối đáp như vậy từ bao giờ thế?".

Gia Mĩ chỉ cảm thấy buồn cười, liền đáp: "Đối đáp còn phải học sao? Anh là người ngoài hành tinh hả?".

"Thôi, anh không đối đáp với em nữa."

"Rõ ràng là anh không nói lại được, thế mà còn không nhận sai ư?"

"Em mà còn nói nữa là anh không khách khí đâu nhé." Gia Tuấn uy hiếp nói. Cô quay người lại, ngẩng đầu lên, nhìn anh nói: "Sao lại không khách khí, anh dám làm gì em nào?" Anh liền không nói gì, ôm chầm lấy người cô, hôn lên đôi môi đang nói liên hồi của cô, để cô không thể nói gì được nữa!

Trong vòi phun nước, nước phun thẳng lên cao, vô số hạt nước rơi xuống thấp, bức tượng làm bằng đá điêu khắc của người con trai đứng trong đài phun nước giống như Thiên thần nhỏ trong truyện thần thoại Hy Lạp, giang rộng đôi cánh thiên sứ, nhìn lên bầu trời trong xanh, muốn cất cao đôi cánh.

Hà Văn Hiên trầm tư rất lâu, cuối cùng cũng mở lời nói: "Nhà hàng này dành riêng cho những đôi tình nhân."

Gia Mĩ cười lớn: "Thật không?" Anh khẽ gật đầu nói: "Em thích nơi này không?".

Gia Mĩ mỉm cười, đáp: "Nơi này rất đẹp, không có cái gì thích hay không thích cả." Anh khẽ thở, dường như trút được tảng đá ở trong lòng: "Vậy thì tốt." Trong nhà hàng rất yên tĩnh, chỉ có vài bàn là có người ngồi. Gia Mĩ cuối cùng không kìm được nói: "Anh đưa em đến đây là để..." Anh nhẹ nhàng cười xoa đầu cô: "Muốn hỏi em, có đi cùng anh ra nước ngoài không." Ánh mắt anh nhìn thẳng cô, tiếp tục hỏi: "Em đồng ý ra nước ngoài cùng anh không?".

Toàn thân cô bỗng như bất động, trên mặt vẫn giữ nụ cười, đáp lại anh: "Em không thích ra nước ngoài, Trung Quốc rất đẹp." Anh liền nắm lấy bàn tay đang đặt trên bàn của cô, nắm rất chặt rồi nói: "Em chưa từng ra ngước ngoài, tại sao lại biết là không thích?"

Cô dùng ngón tay mình gỡ từng ngón tay anh ra, từng ngón từng ngón một: "Trung Quốc rất đẹp, Núi Bích Như Hoàng, Cố Cung, Trường Thành, từ xưa đã được mệnh danh là chốn tiên cảnh, cho nên nói, Danh lam thắng cảnh của Trung Quốc nhiều như vậy, cần gì phải ra nước ngoài chứ."

Trong mắt anh hiện lên sự thất vọng tột cùng, cô gỡ từng ngón tay, anh lại đặt lại từng ngón một, dùng hết sức lực của mình nắm tay cô, khiến cô không đủ sức để kéo tay ra khỏi anh. Anh càng dùng lực mạnh hơn, rồi đáp: "Không phải anh đưa em ra nước ngoài du lịch, mà là anh đưa em ra ngước ngoài sinh sống."

Anh dùng lực mạnh như vậy, cô không còn cách nào khác. Anh liền hỏi như dồn ép cô: "Rốt cuộc em có đi cùng anh không".

Cô dường như trấn tĩnh hơn, đáp lại rằng: "Em không đi." Ánh mắt cô long lanh hơn, "Ở đây, cho dù là tranh giành coca, cho dù là cãi nhau, suốt ngày cãi nhau, em cũng rất vui." Dưới ánh mặt trời, hàng ngàn giọt nước rơi bắn lên, dường như có thể đếm được rõ ràng từng giọt nước, những giọt nước trông như thủy tinh, có thể nhìn rõ thật giả.

Cô mở to mắt nhìn đài phun nước, bỗng nhiên thốt lên: "Bởi vì có anh ấy, cho nên bất kể làm gì, đều vui vẻ cả. Cãi nhau cũng tốt, đánh nhau cũng được, ném đồ mắng người cũng được. Mỗi phút mỗi giây đều vui vẻ." Cô dừng lại một lúc, rồi lại nói tiếp, "Từ trước tới nay em không biết hóa ra yêu là như vậy. Chỉ cần ở bên cạnh anh ấy là em vui rồi, là đủ mãn nguyện rồi. Anh ấy không cần có nhiều tiền, cũng không cần làm bất cứ việc gì cho em. Em chỉ cần nhìn thấy anh ấy, cùng anh ấy đấu khẩu, là vui rồi, là em mong gì hơn nữa."

Trong cổ họng anh dường như phát ra một thứ âm thanh, một thứ âm thanh khiến tim anh nhói đau, ánh mắt anh lạnh nhạt hỏi: "Cho nên?".

Cô quay đầu lại, nhìn anh, nói từng từ từng từ một rõ ràng: "Cho nên em không thể đi, bởi vì anh ấy ở đâu, em sẽ ở đó." Anh cúi thấp đầu xuống, những ngón tay run rẩy khẽ buông tay cô, cánh tay cũng có cảm giác hơi nhói đau, cô nhìn cánh tay anh, in hằn lên năm ngón tay cô rất đỏ. Cô liền vội vã quay người, bước đi.

Anh nhìn theo bóng dáng của cô, cả dáng người đều rất mơ hồ, như thể bị thứ gì đó ấn xuống, chỉ là không thể giải thoát được. Anh cảm thấy rất đau đớn, muốn cười, nhưng gương mặt thì không thể cười được.

Anh khẽ xoa miệng, cuối cùng cũng có thể cười được, nụ cười đó lại cực kỳ khó coi, liền vội vã nói: "Các người sẽ phải hối hận, nhất định sẽ phải hối hận!".

Cả đoạn đường Gia Mĩ vội vã đi, liên tục ngoảnh lại phía sau nhìn, đi được đoạn đường rất xa rồi, không nhìn thấy Hà Văn Hiên đuổi theo, liền thở phào nhẹ nhõm.

"Trình Gia Mĩ" một giọng nói không khách khí vọng lại từ phía trước, Gia Tuấn đứng ở cửa xe, ánh mắt giận dữ, dường như muốn nổi nóng. Anh nghiến răng nói: "Nam nữ tư tình cũng không nên để bị người khác bắt gặp?".

Cô bước đến trước mặt anh, dở khóc dở cười đáp: "Cái gì mà nam nữ tư tình?" Cô không hiểu gì chỉ biết nhìn anh rồi trừng mắt nói: "Anh lại phát bệnh điên gì thế? Em làm gì có nam nữ tư tình gì chứ?".

Anh lấy ống nhòm trong tay đưa cho cô: "Thế này còn không thừa nhận." Cô tức đến nỗi người run lên nói: "Anh dám theo dõi em? Còn dám đem ống nhòm đi theo?" Cô đập tay lên trán, không thể tin nổi chuyện này.

"Mau xin lỗi anh đi." Anh dõng dạc tuyên bố, "Còn không mau xin lỗi anh, nói sau này em không dám nữa." Cô lập tức giậm chân, nhéo tai anh, tức giận nói: "Còn không mau xin lỗi em, nói sau này không dám nữa!".

Anh liền hướng về phía cô nói: "Là em phải xin lỗi anh, sao anh lại phải xin lỗi em."

Cô càng dùng lực mạnh hơn, làm anh đau đến độ không nói lên được: "Lại còn không biết hối hận." Anh càng tức giận nói: "Bà già lắm điều, em có bỏ tai anh ra không, nếu còn không bỏ, anh nhất định đánh em gãy răng đó."

Cô càng nhéo tai mạnh hơn: "Dám uy hiếp em! Còn cướp lời em nữa! Anh nói cho em xem, đánh phụ nữ, thì là đồ đàn ông thối. Anh dám đánh em!".

Giọng Gia Tuấn khẽ nhỏ đi: "Anh còn chưa đánh mà? Chỉ là dọa em thôi, cũng là phạm tội sao?" Cô càng dùng lực mạnh hơn, anh đau đến độ sắp khóc, cô nghiến răng nói: "Xin lỗi mau!".

Anh cảm thấy không công bằng, nói: "Anh làm gì mà phải xin lỗi, em tư tình, em mới phải xin lỗi anh!".

"Ai bảo em tư tình, em quang minh chính đại đi gặp người ta, anh ghen vô cớ, liên quan gì tới em chứ?" Cô nói rất có tình có lý. Anh nghĩ một lúc, rồi quyết định xin lỗi: "Anh biết anh sai rồi!".

Cô vẫn không vừa ý nói: "Nói xin lỗi mau!".

Gia Tuấn dù rất tức giận cũng phải nói: "Anh xin lỗi!". Cô bỗng dưng buông tay, anh khẽ chạm vào tai bị đau của mình, luôn miệng nói: "Lại cắn người, rồi véo tai người ta, em đúng là Bà la sát." Cô tức giận quát lại: "Anh nói cái gì cơ? Ai là Bà la sát?".

Anh liền đáp trả: "Ở đây ngoài em ra thì còn ai nữa?".

"Trứng thối!".

"Bà la sát!".

"Anh..." Gia Mĩ trợn mắt, nhìn Gia Tuấn, không thèm chớp mắt. Mặt anh đanh lại, liền nói: "Ngoan ngoãn lên xe với anh, lần này bỏ qua, lần sau đừng để anh bắt tại trận thế này nghe chưa?" Cô tức giận liền đạp vào anh một cái. Anh đau đến độ sắp khóc nói: "Em là con gái cái kiểu gì thế, làm gì mà hung dữ thế?".

Cô chống tay nói lại anh, biểu hiện bất cần: "Anh có nhìn thấy em đá anh không? Con mắt nào của anh nhìn thấy?".

Anh trừng mắt lên: "Thôi, bỏ đi, đàn ông tốt không tranh luận với phụ nữ."

Cô liền nháy mắt, đắc ý nói: "Phụ nữ không dễ đối phó đâu."

Anh giúp cô mở cửa xe: "Lên xe đi, anh đưa em đi gặp mẹ anh."

"Cái gì?" Cô định bước xuống, bỏ chạy, cô và mẹ anh giống như mặt trăng và mặt trời, nhìn thấy nhau là cãi nhau! Gia Tuấn tóm lấy cô, ôm cô rồi bắt cô lên xe: "Chạy trốn cũng không có tác dụng gì đâu, cách tốt nhất là đối diện!".

Cô chỉ muốn cãi lại nói: "Em không muốn gặp bà ấy."

Anh cố tình khích cô: "Em không phải là không sợ trời, không sợ đất sao? Sao lại sợ mẹ anh thế!".

Cô cầu cứu: "Em không muốn gặp."

Anh liền khóa cửa xe lại, rồi sau đó lên xe. Hai tay anh đặt vào vô-lăng, vui vẻ nói: "Mẹ chồng tương lai. Sớm muộn gì đều phải gặp."

Cô không vui nói: "Chúng ta chia tay đi!".

Anh không chấp cô, chỉ chuyên tâm lái xe. Cô khẽ nói nhỏ bên tai anh, hy vọng anh có thể tha cho cô lần này. Cả đoạn đường anh không nói tiếng nào, chỉ mỉm cười, xe dừng lại ở trước cửa khách sạn, rồi anh cười ngọt ngào nói với cô: "Đến rồi đấy, vợ yêu!".

Cô nắm chặt dây an toàn, làm gì cũng không muốn xuống xe. Ánh mắt của Gia Tuấn ấm áp nhìn cô: "Chỉ cần thuyết phục mẹ anh, chúng mình có thể ở bên nhau. Lần này, bất kể thế nào, em cũng phải gặp bà. Trốn cũng không thể trốn được." Nhìn gương mặt cô cực kỳ khó coi, anh liền giúp cô tháo dây an toàn, rồi đỡ cô xuống xe.

Cả đoạn đường anh hết kéo rồi đẩy cô bước đi, cô ngẩng đầu, nhìn thang máy từ từ đi lên, tầng bốn, tầng năm, tầng sáu, mỗi một tầng, là cô càng lo lắng, đến tầng tám, cuối cùng thang máy cũng dừng lại.

"Đến rồi." Gia Tuấn kéo cô ra ngoài, nhìn nét mặt của cô chỉ muốn cười: "Em thoải mái một chút đi, mẹ anh có phải là hổ đâu."

Nếu mà là hổ thì còn tốt, ít nhất thì còn có thể nhốt được. Vấn đề là, mẹ anh là một con hổ không thể nhốt được! Khi mà đã nổi xung lên thì nhìn ai cũng cắn! Cô lực bất tòng tâm, chỉ đành gặp mặt, đâu phải là ra chiến trường!

Tim cô đập thình thịch, lòng bàn tay toàn là mồ hôi. Gia Tuấn nắm lấy tay cô, bước vào một trong số những phòng ở đó.

Mẹ Gia Tuấn lạnh lùng, nhìn hai người họ bước vào, bây giờ lại chuyện gì đây? Rõ ràng đồng ý không yêu Trình Gia Mĩ, kết quả? Không chỉ vẫn ở bên nhau mà càng ngày càng thân thiết.

Gia Mĩ liền cười chào bà: "Cháu chào cô!".

Mẹ Gia Tuấn chỉ trừng mắt nhìn, không nói gì, Gia Tuấn buông tay cô ra, bước đến trước mặt mẹ mình, rồi đỡ mẹ nói: "Mẹ, ngồi trước trước đã, rồi có gì từ từ nói."... Phu nhân toàn thân cứng đờ nói: "Mẹ và cô ta không có gì để nói cả?".

Gia Tuấn kéo Gia Mĩ đến trước ngồi bên cạnh mẹ mình, Gia Mĩ chỉ cười rồi cúi đầu xuống, toàn thân cảm thấy không thoải mái, ngồi bất động một lát, rồi miễn cưỡng cười hỏi: "Anh nhìn xem trên kính là hoa cúc hay hoa hồng?"

Gia Tuấn trong đang uống trà, suýt nữa phì ra ngoài, anh ho nhẹ, rồi hỏi: "Hoa gì cơ?".

Gia Mĩ chỉ tấm kính ngoài cửa, "Chính là trên kia kìa." Hách phu nhân trừng mắt lên nhìn, giọng điệu không vui nói: "Đã không biết lại còn hay hỏi nhiều chuyện, đương nhiên là hoa cúc. Làm sao có thể là hoa hồng cơ chứ?".

Cô đáp lại: "Tại sao lại không phải là hoa hồng ạ?" Hách phu nhân uống một ngụm trà rồi không thèm để ý đến câu hỏi của Gia Mĩ, quay sang hỏi Gia Tuấn: "Con mời ta đến đây, chính là để nghiên cứu hoa cúc hoa hồng sao? Nếu như vậy thì ta đi trước đây."

Gia Tuấn vội vàng nói: "Mẹ, ba người chúng ta có thể nói chuyện vui vẻ được không?... Hách phu nhân đứng dậy, ánh mắt lộ rõ vẻ khinh miệt nói: "Ta và nó, không có chuyện gì vui vẻ để nói, muốn lấy nó thì đợi đến khi ta chết nhé."

Gia Tuấn liền đứng dậy, kéo mẹ ngồi xuống ghế, ca người ôm lấy vai mẹ mình, nói: "Mẹ, xin mẹ đừng giận, mọi người nên bớt giận nói chuyện vui vẻ với nhau." Gia Mĩ liền đứng lên nói: "Cháu cũng muốn nói chuyện thân mật."

Hách phu nhân nghe vậy, liền nói: "Ý cô là ta gây rắc rối, tức giận."

Gia Tuấn rót trà cho mẹ rồi nói: "Ý của Gia Mĩ là cô ấy thành tâm thành ý muốn nói chuyện với mẹ."

Rõ ràng là anh bắt em đến đây bằng được, Gia Mĩ tuy trong lòng nghĩ vậy nhưng lại nói: "Đúng vậy, phu nhân, thật sự cháu muốn nói chuyện với cô" Hách phu nhân dần bình tĩnh lại, nhưng vẫn trừng mắt lên nhìn Gia Mĩ: "Cô muốn nói chuyện gì với tôi thế?".

Gia Mĩ liền nói: "Chỉ vì cháu bị bệnh mà phu nhân ghét bỏ cháu, , như vậy không công bằng với cháu."

"Công bằng?" Hách phu nhân liền cười nhạt đáp: "Trên thế giới này làm gì có công bằng chứ. Nếu trong tình yêu, chỉ là muốn yêu thì yêu, muốn ở bên nhau thì có thể ở bên nhau, như vậy thì dễ dàng quá." Bà ta dừng lại một chút, rồi lại tiếp tục giọng điệu giễu cợt nói: "Hơn nữa, ta vốn không tin các người yêu nhau."

Gia Mĩ trừng mắt lên, không thể nào diễn tiếp vở kịch hòa thuận vui vẻ này được. Gia Tuấn thấy tình hình gay go liền nói: "Mỗi người nên nhịn đi một câu."

Câm mồm! Hai người phụ nữ đồng thanh đáp, Hách phu nhân tức giận thật sự rồi, chỉ vào Gia Mĩ nói: "Ngươi dựa vào đâu mà bảo con trai ta câm mồm?".

Gia Mĩ cũng không chịu thua, liền đáp lại: "Phu nhân cũng nói như thế mà."

Hách phu nhân tức giận đến mức cả người run lên, nói: "Trình Gia Mĩ, cô đúng là hết thuốc chữa rồi."

Gia Mĩ không cam tâm, nói: "Phu nhân, cháu nhìn bà đủ rồi, bởi vì bà là mẹ Gia Tuấn, cho nên cháu kính trọng bà. Nhưng bà một mực phản đối chúng cháu, dùng trăm phương nghìn kế cũng không chịu thay đổi! Lần này, cháu sẽ không nhịn bà nữa. Bà bảo cháu không có người dạy dỗ, hết thuốc chữa, nhưng dạy dỗ cũng phải xem người đó là ai."

"Cái gì cơ?" Hách phu nhân vô cùng tức giận. Gia Tuấn nhỏ nhẹ khuyên hai người: "Hai người bình tĩnh được không, nghe con nói."

"Không được!" Hai người liền đồng thanh nói.

Hách phu nhân giận dữ chỉ vào Gia Mĩ: "Con a đầu này!" Gia Mĩ cười lạnh nhạt nói: "Cô nói sai rồi, cháu không phải a đầu, mà a đầu đáng chết. Gia Tuấn nhìn hai người họ lửa giận ngùn ngụt, liền xoa dịu nói: "Hai người im lặng cho con."

Cả hai người họ đều kinh ngạc nhìn anh.

Anh nói từng từ từng từ một: "Bắt đầu từ bây giờ, không được cãi nhau nữa, nghe con nói."

Mặt anh lạnh lùng, hai mắt lướt nhìn hai người bọn họ, rồi nói: "Hai người đều muốn tốt cho con, cho nên dùng cách của mình để yêu thương con. Nhưng một người dùng sai cách thức, chỉ cho rằng có tiền là mang lại tình yêu cho con. Người kia cho rằng, mình hiểu rõ anh, không ngừng lấn áp anh."

Hách phu nhân nói: "Ta không dùng tiền để mang lại tình yêu cho con." Gia Tuấn mặt khó coi nói: "Mẹ, mẹ và Hà Văn Hiên làm chuyện gì con đều biết hết. Không phải con không giữ lời hứa, quay về bên Gia Mĩ, mà là mẹ khiến con quá thất vọng rồi.

Gia Mĩ nhìn Hách phu nhân rồi hỏi: "Hà Văn Hiên và phu nhân làm gì với cháu vậy?" Chắc chắn là không phải chuyện gì tốt đẹp rồi. Gia Tuấn không nói gì, liền quay sang cô nói: "Gia Mĩ, sau này em không được rời xa anh."

"Không, tuyệt đối không được!". Hách phu nhân kiên quyết nói, "Nhà ta sẽ không bao giờ chấp nhận bệnh của nó."

"Mẹ" Gia Tuấn bất giác gọi mẹ một tiếng. Hách phu nhân nhìn anh, liền mềm mỏng nói: "Bởi vì con là con trai của mẹ, con trai duy nhất của mẹ, cho nên bất kể thế nào, cũng không được lấy nó. Nếu như thật sự yêu nhau, thì có thể làm người tình của nhau, làm người tình có gì mà không được chứ, có thể ở cùng nhau, có thể bên nhau trọn đời. Nếu như thật sự yêu nhau, thì kết hôn cũng chỉ là một hình thức."

Gia Mĩ không thể ngờ bà ta lại có thể nghĩ ra một biện pháp độc đáo đến như vậy: "Bởi vì yêu nhau, cho nên không dễ dàng cưới người khác. Cũng bởi vì yêu nhau, trong mắt không thể nào có thêm một hạt cát. Bà cho rằng bây giờ là thời cổ đại, đàn ông có thể năm thê bảy thiếp sao? Vậy sao bố của anh Gia Tuấn không có người tình."

Hách phu nhân tức giận đứng lên, đi thẳng ra ngoài, vừa đi vừa nói: "Định nghĩa về tình yêu của chúng ta không giống nhau, cho nên không thể nói chuyện với nhau được."

Gia Tuấn tức đến nỗi không nói được câu nào, chỉ trừng mắt lên.

Hách phu nhân vừa mở cửa bước ra, liền quay lại. Gia Mĩ cho rằng bà ta nghĩ thông suốt rồi, bất giác hỏi: "Có phải bà muốn nói tiếp không?" Hách phu nhân không nói gì, chỉ lùi vào bên trong. Mấy người đàn ông bịt mặt cầm súng, xuất hiện phía trước. Gia Mĩ với lấy con dao ở trên bàn, phi về phía chúng. Tên cầm đầu tránh được dao, liền dùng súng dí vào đầu Hách phu nhân nói: "Ngoan ngoãn hợp tác, không được nhúc nhích."

Hách phu nhân mặt tái nhợt nói với Gia Mĩ: "Cô đừng làm liều."

Tên cầm đầu nói: "Ba vị, thật ngại quá, phiền các vị đi theo tôi."

Gia Mĩ có nằm mơ cũng không ngờ rằng, có người dám giữa ban ngày ban mặt bắt cóc người.

Gia Tuấn lúc này lạnh lùng hỏi: "Các người là ai? Tại sao lại bắt giữ chúng tôi? Có biết bắt giữ người là phạm pháp không?" Tên cầm đầu cười lạnh lùng đáp: "Hách thiếu gia, hãy ngoan ngoãn nghe lời, nếu không thì, gươm súng vô tình."

Họ biết anh ấy? Xem ra là hành động có chuẩn bị trước, e rằng bọn chúng đã cho người theo dõi từ lâu rồi! Gia Tuấn nói: "Nếu muốn có tiền cứ nói, chỉ cần không làm hại đến chúng tôi là được." Kẻ bịt mặt liền nói: "Ta chỉ muốn lấy tiền, không muốn làm bị thương người khác! Chỉ cần ngoan ngoãn hợp tác, không giở trò là được."

Gia Tuấn liếc nhìn Gia Mĩ, ám chỉ đừng làm loạn lên.

Tên bắt cóc giải họ từ tầng một xuống xe, suốt dọc đường cho đến khi lên một xe chiếc ô tô nhỏ. Gia Tuấn thầm nghĩ trong lòng, băng đảng bắt cóc người này nhất định là không đơn giản.

Trong căn nhà tồi tàn, bày không ít va li đựng đồ, chỉ có duy nhất một cái bàn, còn lại toàn là bụi bặm, bẩn thỉu. Ánh nắng mặt trời chiều xuyên qua ô cửa sổ cũ nát, qua ánh nắng nhìn được cả những làn bụi đang bay khắp gian phòng. Hình như còn có cả tiếng kêu chít chít. Toàn thân Gia Mĩ cứng đờ, âm thanh này rất quen thuộc.

Băng đảng bắt cóc đẩy họ vào trong phòng liền khóa cửa lại. Gia Mĩ sợ hãi gọi cửa: "Có thể đổi sang phòng khác được không, tôi không muốn ở cùng chuột! Tôi sợ nhất là chuột đấy!" Hách phu nhân nghe cô nói như vậy, mặt trắng bệch sợ hãi, liền run run hỏi: "Chuột ở đâu vậy?".

Gia Mĩ dừng đập cửa nói: "Ba nghe đi..."

Âm thanh chít chít không ngừng vang lên, Hách phu nhân sợ hãi trợn trừng mắt, liền đến đập cửa cùng Gia Mĩ: "Ta cho các ngươi tiền, có thể đổi phòng được không."

Tên bắt cóc đứng ngoài nói vọng vào: "Bị bắt cóc mà còn đòi nói điều kiện, nơi thâm sâu cùng cốc này chỉ có căn phòng cũ nát này thôi, nếu không ở thì ra ngoài mà ở cùng lũ rắn rết."

Gia Tuấn lúc bấy giờ rất bình tĩnh nói: "Có con ở đây, đừng sợ." Anh cởi áo khoác ngoài ra, vứt trên nền nhà, "Hai người ngồi xuống đi, con canh chừng cho, chuột sẽ không dám ra ngoài đâu."

Gia Mĩ nhìn anh, gần như sắp khóc đến nơi, cô bước đến ôm chặt anh, ôm rất chặt, anh chỉ cười đáp lại: "Đừng sợ, nếu mà chuột ra đây, anh đánh chết nó."

Cô ngước mắt lên, hỏi rất nghiêm túc: "Anh có thể đánh chết nó thật sau?" Gia Tuấn liền cười nói: "Anh chuột, vợ tôi muốn xem mặt các anh, phiền các anh ra ngoài một lát." Gia Mĩ nhìn quanh bốn phía, cũng không nhìn thấy bóng dáng con chuột nào, cô liền đáp: "Hóa ra chuột sợ người! Vậy em không cần sợ chúng nữa."

Gia Tuấn cười lớn, véo nhẹ mũi cô nói: "Nếu chuột mà không sợ người, tại sao chỉ ra ngoài buổi đêm."

Cô ngồi ở trên đất, bỗng nhiên nhớ ra một chuyện, giận dữ nhìn anh nói: "Ai là vợ anh chứ?".

Gia Tuấn liền ngồi xuống bên cạnh cô nói: "Vợ anh họ Trình."

Gia Mĩ liền đáp lại: "Không biết ngượng."

Gia Tuấn kéo cô lại gần, cười đáp: "Người không biết ngượng vẫn có thể sống sao? Câu này là danh ngôn của Trình Gia Mĩ". Gia Mĩ giả vờ tức giận nói: "Cái anh này, bây giờ là lúc nào rồi, còn lấy em ra trêu đùa."

Hách phu nhân ngồi trên nền nhà không nói gì.

Bà ta và bố Gia Tuấn quen nhau khi Cách mạng văn hóa vừa kết thúc được mười năm, họ yêu nhau cũng rất bình thường, đến xưng hô còn rất khách sáo. Không giống thanh niên bây giờ, còn chưa kết hôn, vậy mà luôn mồm gọi nhau bằng ông xã bà xã. Nghĩ đến đây, bà ta liền giận dữ quát: "Hai đứa yên lặng cho ta, bây giờ là bị bắt cóc, không phải đi du lịch."

Gia Tuấn nói nhỏ vào tai Gia Mĩ: "Mẹ anh ghen rồi."

Gia Mĩ liền cười nói: "Là uống nhầm thuốc."

Gia Tuấn không kìm được bật cười. Hách phu nhân càng tức giận, to tiếng nói: "Gia Tuấn." Anh biết mẹ thực sự tức giận rồi, không dám tiếp tục lên tiếng, chỉ là xích lại gần mẹ, cười nói: "Mẹ, bây giờ chúng ta hoạn nạn có nhau, sau khi trở về, nhất định sẽ là có phước cùng hưởng."

Hách phu nhân không nể mặt anh, mà nói tiếp: "Bây giờ ta ở đây, đừng làm phiền ta, hai đứa yên lặng đi." Gia Mĩ dựa lưng vào tường, nói khẽ: "Đúng là khoảng cách thế hệ nghiêm trọng."

Hách phu nhân mặt càng khó coi, hỏi: "Ý cô là ta đã già?".

Gia Tuấn nhìn thấy chiến tranh sắp nổ ra, liền vội vã nói: "Thật sự có chuột!" Hai người phụ nữ bọn họ không hẹn mà cùng nhảy lên, mặt sợ hãi nói: "Chuột ở đâu?".

Gia Tuấn chỉ vào cái thùng lớn: "Lúc nãy rõ ràng là có chuột đứng trên cái hòm lớn đó, thế mà bây giờ lại không thấy đâu... Gia Mĩ không đợi anh nói hết, liền nhảy đến bên cạnh ôm anh, Hách phu nhân không thèm nhìn bọn họ nói: "Trình Gia Mĩ, giữa thanh thiên bạch nhật mà cô dám như thế sao, cô buông Gia Tuấn ngay ra cho tôi, còn ra thể thống gì nữa."

Gia Mĩ liền đáp trả: "Cái gì mà giữa mặt bao nhiêu người, ở đây làm gì có ai ngoài ba chúng ta ra, mà không phải, còn có thêm lũ chuột nữa."

Hách phu nhân trợn mắt nhìn cô, tức giận nói: "Nó là con trai ta, cô dựa vào cái gì mà được lợi." Gia Mĩ liền nói: "Vì an toàn trước tiên, cháu không xuống." Gia Tuấn không kìm được nói: "Bây giờ hai người có thể yên lặng một chút được không, không ai được phép nói một từ."

Hách phu nhân lại ngồi xuống: "Ta cũng không muốn nói chuyện với a đầu này thêm câu nào nữa."

Gia Mĩ buông Gia Tuấn ra, "Cháu cũng không muốn phí lời."

Gia Tuấn nói: "Con ngồi giữa hai người, như vậy là an toàn nhất." Hai người không nói gì, Gia Tuấn ngồi giữa hai người, mỗi người cầm một tay anh."Một bên là mẹ, một bên là người con gái của mình, cho nên con hy vọng mọi người có thể sống trong hòa bình cùng nhau."

Hách phu nhân liền đáp: "Ta sẽ không thừa nhận nó."

Gia Mĩ cũng cười nhạt đáp: "Cháu cũng không thừa nhận cô."

Gia Tuấn nhìn ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ, có những tia nắng cực kỳ dài và nhỏ, ấm áp chiếu qua khe cửa nhỏ, chỉ lắc đầu nói: "Con xin hai người, trong giờ phút quan trọng này đừng cãi nhau nữa." Anh liếc nhìn bọn họ rồi đáp: "Cứ yên lặng thế này, đúng rồi đó, đừng mở miệng nói là tốt nhất."

Hà Văn Hiên dập điện thoại, cười lạnh lùng nói: "Rất tốt, tất cả đều diễn ra theo kế hoạch đã định. Nhưng mà nếu đã thuận lợi như thế này, tại sao mắt hắn vẫn cứ chớp chớp như vậy, nước mắt chỉ trực trào ra ngoài.

Trong phòng là một màn đêm bao phủ, đến điện cũng không bật. Tối như vậy, thật thích hợp với hắn. Những ngày gần đây, hắn chỉ cần mở mắt, là muốn khóc. Tiếng chuông cửa bỗng vang lên, hắn vội vàng nhìn ra cửa, không động đậy.

Người ở bên ngoài dường như không chịu từ bỏ, vẫn tiếp tục ấn chuông, tiếng chuông cửa kêu không ngừng làm hắn bực mình. Hắn mở cửa, hai mắt cay sè, giống như một con sư tử đang nổi giận. Hắn nhìn người đứng ngoài cửa cười nói: "Thật là khách quý, Dư phu nhân."

Dư phu nhân chỉ nhìn hắn cười nhạt rồi nói: "Hà tiên sinh lẽ nào không hoan nghênh tôi."

Hà Văn Hiên bật đèn nói: "Làm sao lại như vậy" Dư phu nhân vẫn không bước vào phòng, chỉ nói: "Tôi có việc muốn nhờ anh, nhưng không biết nói thế nào. Cho nên phiền anh đi cùng một chuyến."

Hà Văn Hiên châm một điếu thuốc, cười nói: "Cần tôi giúp đỡ?" Bà Dư lạnh lùng đáp: "Không sai, nhờ anh đi với tôi một chuyến." Hắn ta nghĩ một lúc, sau đó vẫn quyết định đi cùng bà ta. Lái xe lái một mạch đến bệnh viện tư nhân, hắn nhìn vào bệnh viện, dường như đã đoán được tám chín phần. Hắn ta vừa đi vừa hỏi: "Bệnh của Dư tiên sinh thế nào rồi?".

Dư phu nhân chỉ đáp lại bằng sự trầm mặc không nói gì. Bà ta ấn thang máy, hai người bọn họ lên tầng năm. Ngoài cửa phòng bệnh có hai cảnh sát đang ngồi canh gác, nhìn thấy người lạ, liền khám xét người theo thói quen. Dư phu nhân liền cười đáp: "Đây là luật sư Hà, là luật sư nhà tôi. Anh ấy thay ông nhà đến bàn chút chuyện."

Hà Văn Hiên đưa danh thiếp ra, hai cảnh sát đều chào hỏi họ, rồi cho họ vào phòng.

Dư phu nhân đứng ngoài nói vọng vào, "Tôi không tiện vào phòng, làm phiền luật sư Hà." Hà Văn Hiên trong lòng bất an, bên ngoài có cảnh sát, nhưng đành phải bước vào trong phòng. Hắn ta vừa bước vào, liền nghe thấy Dư tiên sinh ngồi hát quốc ca, hắn ta ngẩng đầu lên, chỉ trông thấy Dư tiên sinh buộc sợi dây đỏ trên đầu, tay vẫy hồng kỳ, không ngừng vỗ tay.

Lòng hắn không ngừng trĩu xuống, hỏi ông ta: "Dư tiên sinh, ngài có nhớ tôi không?".

Dư tiên sinh chỉ ngây ngô hát quốc ca, không có bất cứ phản ứng gì.

Tiếng của hắn lại vang lên: "Tôi là Hà Văn Hiên." Ba chữ này, dường như giống tiếng sét giữa trời quang mây tạnh, Dư tiên sinh ngừng vẫy cờ, từ từ hướng mắt nhìn thẳng vào hắn, hỏi: "Hà Văn Hiên?".

Chân tay hắn lạnh toát, lùi về sau một bước, cứ thế cho đến khi ra tận mép cửa. Người điên này bỗng nhiên nhớ ra hắn. Dư tiên sinh bỗng nhiên lắc đầu, tự mình nói với mình: "Dư tiên sinh là ai? Hà Văn Hiên là ai?".

Nghe thấy vậy, lòng hắn vui vẻ hẳn lên: "Không nhớ thì tốt". Hắn là người thông minh, Dư phu nhân gọi hắn đến đây thì hắn liền đoán được. Dư tiên sinh bỗng nhiên khóc òa nói: "Giai Lệ, con ở đâu, bố đến rồi, con mau ra đây gặp bố."

Dư phu nhân nghe thấy tiếng khóc ở bên trong liền chạy vào trong phòng, bà ta ôm chầm lấy ông, an ủi nói: "Đừng khóc, Giai Lệ đến nhà bà ngoại rồi." Dư tiên sinh ngẩng đầu, không tin lời Dư phu nhân nói liền hỏi: "Thật chứ? Nhưng mà rõ ràng là tôi không nhìn thấy nó."

Dư phu nhân chua xót gật đầu nói: "Đúng thế, mấy hôm nữa nó sẽ về thôi." Dư tiên sinh nghe thấy thế thì yên tâm rồi, "Vậy thì tốt, vậy thì tốt."

Hà Văn Hiên nói: "Bà gọi tôi đến đây để xem, tôi đã xem cả rồi, cũng hiểu cả rồi. Bà yên tâm, bây giờ bệnh tình ông nhà như vậy, pháp luật cũng không tố cáo ông ta đâu."

Dư tiên sinh tiếp tục vẫy cờ, rồi hát quốc ca, khắp căn phòng là tiếng quốc ca. Dư phu nhân nhìn ông ta, chỉ cười nhạt đáp: "Anh thật sự hiểu rồi sao? Tôi gọi anh đến đây, chỉ muốn hỏi anh, lương tâm anh có thanh thản không? Nếu như lúc đó anh không nhìn thấy chết mà không cứu, ông ấy căn bản không phát điên như thế. Hôm nay ông ấy bị điên, lương tâm anh có thanh thản không, nửa đêm anh có gặp ác mộng không?" Bà ta đứng trước mặt hắn, nhìn trừng trừng hắn: "Anh có sợ không?".

Hà Văn Hiên miễn cưỡng cười đáp trả: "Từ trước tới nay tôi chưa từng gặp ác mộng, cũng chưa từng sợ hãi điều gì, càng không thể nghĩ ngợi lung tung. Bởi vì tôi căn bản không có lương tâm?"

Dư phu nhân nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng như tảng băng ngàn năm không tan ở Bắc Cực, liền cười đáp: "Tôi cũng hy vọng anh sẽ không sợ." Ánh mắt thất thần của Hà Văn Hiên mở to ra, chỉ cảm thấy rất bi ai. Bà ta liền hỏi: "Trình Minh Lãng bao giờ lên tòa xử án?".

"Ngày kia" Hà Văn Hiên nhìn sau lưng bà ta, Dư tiên sinh dường như đang nhìn gì đó ngoài cửa sổ, trèo lên ban công người. Hai mắt Hà Văn Hiên mở to, trong cổ họng như muốn phát ra âm thanh gì đó nhưng không thành lời. Dư tiên sinh ngồi ngây người ngoài cửa sổ, nhà nhà đang bật đèn, đèn từng nhà từng nhà sáng lên, giống như hai con mắt của trái đất, rất sáng. Trong hai con mắt đấy chắc chắn có Giai Lệ của ông ta. Ông ta cười hướng ánh mắt ra ngoài mặt đất, rồi giang hai tay bay vào không trung, giống như thiên sứ cất cánh bay.

"Bịch!" bỗng nhiên một âm thanh lớn vang lên, xé tan màn đêm yên tĩnh.

Dư phu nhân không dám quay người lại, toàn thân đã mềm nhũn, không còn chút sức lực nào. Bà ta nấc lên một hồi, sau đó mới thốt lên một câu: "Hà Văn Hiên, không biết là tiếng gì vậy?" Hà Văn Hiên không dám thốt lên, chỉ mở to hai mắt nhìn, to đến nhức nhối. Bà ta nhìn sắc mặt hắn thì trong lòng như đã rõ, mắt chảy ra hai hàng lệ. Bà ta muốn chuyển chủ đề: "Hà Văn Hiên, anh nói xem, người điên có biết nhảy lầu tự tử không?".

Hắn nhìn bà ta, cũng không biết nói gì, không thể chấp nhận. Bà ta vẫn cười, sợ hãi dừng lại: "Tôi và ông ấy kết hôn bao nhiêu năm nay, tính cách của ông ấy rất mạnh mẽ. Cái gì cũng muốn đương đầu. Người như vậy, thì không tự sát đâu." Bà ta tự an ủi bản thân mình như vậy. Người điên thì thần trí không tỉnh táo, cũng không ngốc đến mức nhảy lầu tự tử."

Ánh mắt của hắn cực kỳ kinh khủng, cổ họng khô lại không nói được tiếng nào. Bà ta khẽ cười, nước mắt tuôn rơi: "Tôi đã không còn con gái rồi, không còn nhà, không muốn sẽ lại mất đi ông ấy."

Y tá bỗng nhiên lo lắng nhấn chuông, liền vội vã bước vào trong nói: "Dư tiên sinh đã nhảy lầu rồi, các vị còn ngây người ra đó làm gì?" Hai chân Dư phu nhân không còn sức lực nào, liền ngã nhào ra mặt đất, cũng không có cách nào đứng dậy được.

Trong đồn cảnh sát, đèn điện sáng trưng, Hà Văn Hiên như người ngốc, chỉ ngây ngô ngồi đó, không nói một lời nào. Cảnh sát vẫn hỏi: "Tình hình lúc đó thế nào, anh có thể nói lại cho chúng tôi được không? Vì sao ông ta nhảy lầu?".

Nói cũng như không nói gì, cảnh sát vẫn không từ bỏ: "Vậy trước khi ông ta nhảy lầu, có nói gì không?".

Hắn ta chỉ đáp: "Có...", rồi hắn tiếp tục nói, giọng nói như lạc đi. Ông ấy đang hát quốc ca.

Cảnh sát tiếp tục hỏi: "Ngoài hát quốc ca ra, còn làm gì nữa không?".

Cả người hắn ngây ra, đáp lại: "Ánh mắt của ông ta nói với tôi rằng, ông ta biết lỗi rồi."

Cái gì? Cảnh sát liền hỏi, lặp lại: "Ánh mắt ông ta nói, ông ta biết mình sai rồi?" Đây quả thực là lời nói nực cười nhất trong thiên hạ này, ánh mắt biết nói? Hà Văn Hiên dường như đang tự nói với chính bản thân mình: "Ông ta biết lỗi rồi." Hắn ta cúi đầu, đau khổ đến độ không thể nào lặp lại nữa: "Ông ta thật sự biết mình đã sai rồi."

Cảnh sát vừa buồn cười vừa hỏi: "Được rồi, ngoài chuyện biết mình đã sai, ông ta còn biểu hiện gì nữa không?".

Hà Văn Hiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào ông ta, ánh mắt sợ hãi nói: "Ông ta đã điên rồi, một người điên còn có thể có biểu hiện gì bình thường được? Tất cả biểu hiện của ông ta đều không bình thường, được rồi, tại sao phải nhảy lầu, tại sao lại nhảy lầu trước mặt tôi!" Hắn ta giống như người điên, đứng bật dậy, lớn tiếng hỏi: "Anh có tin người điên có nhận thức không? Anh có tin ông ta có thể cảm nhận thấy tất cả mọi thứ xung quanh không? Tại sao ông ta lại lựa chọn lúc tôi đứng đấy để nhảy lầu chứ?" Toàn thân hắn ta không có một chút sức lực nào, ánh mắt mơ hồ nói: "Ông ta muốn báo thù tôi! Người điên đó, hóa ra là muốn báo thù tôi! Ông ta muốn lương tâm tôi bất an, ông ta muốn cả cuộc đời sau này tôi sống trong đau khổ, cho nên mới làm như vậy..."

Cảnh sát liền hỏi: "Anh đã làm gì với ông ta?".

Hắn ta liền hoang mang như người mộng du: "Chỉ là người điên mà thôi, làm sao dọa được tôi? Tại sao lại khiến tôi có cảm giác day dứt, tại sao lại trách tôi. Tôi đã làm sai gì? Tôi chưa từng tin vào số phận, nhưng lần này, vận mệnh của tôi ở trước mặt tôi."

Cảnh sát càng cảm thấy trong lời nói có nhiều vô lý. "Đúng vậy, anh không làm gì sai cả, không phải day dứt. Anh chỉ là đi thăm ông ta, ông ta liền tự sát, không liên quan đến anh." Hắn ta cười lớn, chỉ cười nói: "Sai rồi, không biết bắt đầu từ lúc nào, tất cả đều sai."

Cảnh sát cuối cùng mất hết hy vọng, chỉ cảm giác anh ta đã bị kích động quá mạnh, cho nên mới ăn nói bất thường như vậy, đành như cho qua.

Trong ngoài phòng đều đen kịt, trầm mặc giống như mặt biển ban đêm. Chốc chốc hắn lại giật mình tỉnh giấc, cổ họng khô khốc. Hắn vùi đầu vào hai tay, không ngừng run rẩy.

Khi Dư tiên sinh chết còn khẽ mỉm cười, giống như thật sự đi lên thiên đàng. Nhưng hắn ta biết, điệu cười đó, nhất định là nụ cười của quỷ dữ, nếu không thì chính là của Diêm Vương.

Hắn ta thử cười, muốn dùng nụ cười trấn an bản thân mình, nhưng trên mặt lạnh lẽo, giống như là xác chết, không một chút ấm áp nào, cười không ra. Hắn vỗ vào mặt mình, vỗ cho đến khi mặt mình đỏ lên, nhưng lại không cảm thấy đau, dường như không có một chút cảm giác nào.

Tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên, hắn ta sợ đến độ nhảy ra khỏi giường. Tay hắn ta run run nghe điện thoại, cổ họng khô khốc nói: "Alo" Trong điện thoại chỉ có tiếng cười, hắn ta liền hỏi: "Cười cái gì?".

Người đó nói: "Người đã bị bắt rồi, về phần tiền, anh muốn lấy bằng cách nào là an toàn nhất."

Mặt hắn biến sắc: "Yên tâm, tao sớm đã nghĩ kỹ rồi." Người đó dường như vừa nghĩ ra điều gì, liền hỏi: "Đúng rồi, bắt ba người, không chỉ có hai vị nhà Hách gia, mà còn có một đứa con gái, phải xử lý như thế nào?".

Hắn bỗng dựng tóc gáy: "Đứa con gái là ai?".

Người đó chỉ nói: "Chính là con nha đầu bướng bỉnh".

Giọng hắn sợ hãi tột bậc: "Trình Gia Mĩ".

Người đó cười, nói: "Lúc đầu Dư tiên sinh nghĩ ra kế, để Trình Minh Lãng bán con gái mình cho tao, nhưng lại không thành công. Lần nay tao bắt cô ta, phải xử lý thế nào, mày sắp xếp hay tao sắp xếp?".

Hắn bình tĩnh lại, bắt đầu nghĩ mưu kế: "Tiền cầm trong tay, giao cô ta cho tao đi." Người đó nói: "Tàu chạy đi Đài Loan đã chuẩn bị xong rồi, bất cứ lúc nào cũng nghe lệnh. Cầm được tiền rồi, tất cả đều có thể thương lượng. Không có tiền chúng ta sẽ thủ tiêu hết."

Hắn không nói dài dòng, chỉ đơn giản: "Mày yên tâm, tiền tao bảo đảm không thiếu." nghe giọng nói trong điện thoại có thể thấy tâm trạng người đó không vui, liền nói: "Dư tiên sinh đã chết rồi, mày đừng quá đau buồn." Hắn ta không đợi người đó nói xong liền dập điện thoại, tâm trạng hoang mang lo sợ. Hắn ta ngây người ra lo sợ nhìn điện thoại, dường như nhìn thấy tia hy vọng, trên mồm miễn cưỡng nở nụ cười: "Trình Gia Mĩ..." hắn ta cười rất tàn nhẫn, nước mắt rơi xuống: "Trình Gia Mĩ..."

Vận mệnh là một canh bạc, không phải là thắng thì sẽ là thất bại.

Thắng! Thắng sẽ có tất cả!

Thua! Không có bất cứ thứ gì!

Crypto.com Exchange

Chương (1-12)