Những năm tháng ấy những câu chuyện ấy
← Ch.70 | Ch.72 (c) → |
Từ sau khi Tô Y Lâm mang thai, bất luận khi nào Thẩm Đại Ngưng hẹn Tô Y Lâm ra, Giang Thanh Dịch đều sẽ đi cùng, Thẩm Đại Ngưng nhìn trái nhìn phải thì đều cảm thấy Giang Thanh Dịch rất thừa thãi, nhất là anh còn dặn Tô Y Lâm không được động vào cái này không được động vào cái kia, lúc anh ngăn cản, Thẩm Đại Ngưng đều đang nói chuyện với Tô Y Lâm, kết quả là, đề tài bị cắt ngang – Đột nhiên có một ngày Thẩm Đại Ngưng có lương tâm phát hiện, cảm thấy người ta mới là người một nhà, có lẽ trong mắt người khác mình mới là người thừa, hơn nữa đối với Tô Y Lâm mà nói, Giang Thanh Dịch là người nhà, mà mình chỉ là bạn, bạn chỉ có thể xem như người ngoài, tuy lối suy nghĩ thế này thỉnh thoảng nghĩ đến sẽ cảm thấy rất cảm thán, nhưng đây chính là sự thật. Cũng giống như đối với bản thân cô mà nói, Chu Thừa Trạch và Chu Tiểu Ngữ mới là người nhà vậy.
Giang Thanh Dịch kinh hồn bạt vía một thời gian, rốt cuộc Tô Y Lâm sinh cho anh một cậu con trai. Thẩm Đại Ngưng và Chu Thừa Trạch cùng đến bệnh viện thăm họ, tâm tư của Tô Y Lâm đều đặt vào cậu con trai, tiểu tử mới sinh đó đang dẩu cái miệng nhỏ nhắn lên khóc, Tô Y Lâm vẫn bế con dỗ dành, Giang Thanh Dịch thì đứng ở một bên không biết làm sao. Thẩm Đại Ngưng chỉ nói mấy câu với Tô Y Lâm, liền cùng Chu Thừa Trạch rời đi, hai người ở đây chỉ thêm phiền mà thôi. Bởi vì sinh con, Tô Y Lâm béo hơn trước rất nhiều, nhưng tinh thần lại rất tốt, lúc ôm tiểu tử đó, trên mặt đều là nụ cười thỏa mãn tươi đẹp, dù rằng cô mới sinh con xong, sức khỏe vẫn còn hơi yếu.
Hai người ra khỏi tòa nhà, Thẩm Đại Ngưng buồn chán dùng chân đá hòn đá nhỏ trên mặt đất, phụ nữ kết hôn rồi, vẫn là sẽ có rất nhiều sự khác biệt. Trọng tâm trước sau gì cũng sẽ có sự nghiêng lệch, không thể muốn làm gì thì làm giống trước kia, sẽ nghĩ đến chồng, nghĩ đến con, rất nhiều chuyện đều sẽ bị hạn chế và bó buộc. Thẩm Đại Ngưng hiểu được chuyện này, nhưng cứ nghĩ đến thì vẫn có chút cảm giác phức tạp không nói rõ được. Không thể nói bạn bè và gia đình bên nào quan trọng hơn, bởi vì vị trí khác nhau, cô nghĩ rồi lại lắc đầu, chỉ cần đứng ở đúng vị trí là được, thứ bên cạnh không cần thiết phải suy nghĩ.
"Cậu ấy mới sinh con không bao lâu đã phải tự mình bế con rồi, tên Giang Thanh Dịch đó chỉ để làm cảnh chắc?" Thẩm Đại Ngưng đảo trắng mắt, cảm thấy Giang Thanh Dịch quá không làm tròn bổn phận, có điều đó là chuyện của nhà người khác, cô đương nhiên không thể tỏ thái độ ngay trước mặt họ được, nhưng nói xấu người ta sau lưng hẳn là không vấn đề.
Chu Thừa Trạch nghe được lời cô nói, lắc đầu, "Sao em không nghĩ là bản thân Tô Y Lâm muốn bế con? Vẻ căng thẳng và nét lo lắng trên mặt Giang Thanh Dịch em đều không thấy à?"
"Việc gì em phải nhìn anh ta chứ, là anh ta không đúng, còn để Y Lâm bế con vào lúc này nữa."
"Nhưng thật ra anh cảm thấy, trong quá trình hai người họ ở bên nhau, Giang Thanh Dịch mới nằm ở thế yếu."
"Anh hỏa nhãn kim tinh ha, chuyện này cũng có thể biết được."
"Ánh mắt Tô Y Lâm nhìn con, giống như đứa bé là toàn bộ thế giới của cô ấy vậy." Chu Thừa Trạch ngậm miệng đúng lúc, phụ nữ quá xem trọng con cái, nhất định hoặc ít hoặc nhiều sẽ xem nhẹ chồng, luôn đặt con cái lên vị trí thứ nhất, đối với tình huống như vậy thì chẳng lẽ người chồng lại không cảm thấy rất bất đắc dĩ?
Chu Thừa Trạch thật sự không cảm thấy Tô Y Lâm đã chịu ấm ức, Thẩm Đại Ngưng nhìn nhận vấn đề, sẽ chỉ nhìn xem ai làm nhiều ai làm ít, người làm ít chính là người không đúng, cô cũng sẽ không suy xét đến, người làm nhiều là cam tâm tình nguyện, hơn nữa còn rất vui vẻ.
Thẩm Đại Ngưng cắn cắn môi, "Chu Thừa Trạch, không phải anh muốn học tên Giang Thanh Dịch đó đấy chứ?"
Nếu cô vừa mới sinh con xong, anh vứt đứa bé cho cô, cô tuyệt đối không để yên đâu.
"Em nghĩ nhiều rồi." Chu Thừa Trạch day day trán, sau khi đi được mấy bước, anh mới phản ứng lại, dừng bước chân nhìn cô, ánh mắt chuyển từ trên mặt cô xuống bụng cô, "Thẩm Đại Ngưng, em thành thật khai báo nhanh, giấu anh cái gì hả?"
Thẩm Đại Ngưng cười ha ha, sờ sờ bụng mình, cố ý khinh thường liếc mắt nhìn anh, "Anh đoán anh đoán anh đoán xem."
Cô liếc anh một cái rồi bỏ chạy, quả thực giống như cô gái nhỏ chẳng kiêng dè gì. Chu Thừa Trạch thật sự không có biện pháp nào với cô, tuy rất cố kị hình tượng, nhưng lúc này anh cũng không nghĩ nhiều đến vậy, anh trực tiếp chạy lên đuổi theo cô, muốn vươn tay kéo áo cô, lại sợ dùng sức quá mức, chỉ có thể kéo tay cô, "Dừng lại cho anh." Anh tức giận nhìn cô, rồi lập tức vươn tay vuốt vuốt bụng cô, "Thật à?"
Ánh mắt anh rất thánh khiết, không phải kiểu rất chờ mong, cũng không phải kinh ngạc, mà là một sự khát khao đối với sinh mệnh đang đến, trong mắt như có thứ ánh sáng thiêng liêng, khiến suy nghĩ muốn nói vớ vẩn của cô hoàn toàn bị gạt phăng đi, "Ừ."
Lúc này Chu Thừa Trạch mới nở nụ cười, nhưng vẫn nhìn cô với vẻ không tán thành, "Còn dám chạy."
"Em vui mà." Cô nâng cằm, cũng không nói để xác nhận phỏng đoán của mình, đầu tiên cô đến hiệu thuốc mua que thử thai, rồi lại đến bệnh viện làm kiểm tra, sau khi bác sĩ vô cùng chắc chắn, cô mới dám khẳng định mình thật sự mang thai, cô không muốn chưa biết là thật hay giả đã loạn cả lên, cảm giác chờ mong rồi lại hụt hẫng rất khó chịu, cô không muốn anh phải chịu đựng cảm giác đó.
Anh kéo cô vào trong lòng mình, "Đi chậm một chút."
Một câu rất bình thường, cô lại có thể cảm nhận được sự quan tâm từ đáy lòng anh, "Chu Thừa Trạch, em quyết định sẽ đối tốt với anh hơn một chút."
"Lời này em nói mấy trăm lần rồi?"
"Lần này là thật."
"Lần trước em cũng nói vậy."
"..."
************
Sau khi mang thai, Thẩm Đại Ngưng quả thực nhận được đãi ngộ như nữ hoàng, cô nói một thì không có chuyện hai, cô muốn ăn gì, đầu bếp trong nhà phải đi làm. Thẩm Đại Ngưng cảm thấy những ngày tháng này trôi qua an nhàn quá mức, khiến cô cảm thấy mình đều lâng lâng phiêu phiêu, muốn cái gì có cái đó, cũng không có ai tìm cô làm cô mất hứng. Đến ngay cả Chu Ôn Hòa cũng ôn hòa với cô hơn rất nhiều, dặn nhà bếp nấu cho cô nhiều món ngon hơn nữa, cái gì cũng theo ý cô.
Cũng khỏi cần nói đến Thẩm Việt và Vu Tử, sau khi biết con gái mang thai, hai ông bà mua rất nhiều sổ tay dành cho phụ nữ có thai gì gì đó, Thẩm Đại Ngưng đều lười nói, cô cũng có phải lần đầu sinh con đâu chứ.
Từng ngày cứ trôi qua như vậy, Thẩm Đại Ngưng cảm thấy cuộc sống như vậy rất hư ảo rất mông lung, giống như hoàn toàn không chân thực vậy. Cô nói gì thì chính là cái đó, không có ai phản bác câu nào, cảm giác mình là số một quá lâu, hình như cũng có chút chán ngán.
Chu Thừa Trạch trở về sau khi đi quay một bộ phim, bụng của Thẩm Đại Ngưng rốt cuộc nhô lên một chút.
Thẩm Đại Ngưng đứng ở cửa chờ anh, không phải cô muốn làm người vợ tốt gì đâu, thật sự là rất vô vị, cô phải tìm cho mình việc gì đó để làm. Chu Thừa Trạch vừa mới xuống xe, cô liền đi lên đón, "Ấy, bố bé con đã về rồi đấy à, vất vả rồi vất vả rồi, đều là vì kiếm tiền mua sữa cho bé con, làm hại anh phải ra ngoài dãi gió dầm mưa, bé con mà biết được thì nhất định sẽ vô cùng cảm động cho xem."
Chu Thừa Trạch cho cô ánh mắt "em làm sao vậy".
Thẩm Đại Ngưng dẩu môi, "Người ta quan tâm anh, không được à."
"Xin khôi phục cách nói chuyện như bình thường." Chu Thừa Trạch nghiêm túc dặn.
Được rồi, Thẩm Đại Ngưng xụ mặt, "Bao ngày không gặp, sao anh lại có thái độ này với em chứ. Có phải cảm thấy em mang thai, eo to mặt tròn, ôm không thoải mái, không được xinh đẹp thướt tha muôn màu muôn vẻ giống những nữ diễn viên đóng cùng anh, ghét bỏ em ngăn anh ngắm thêm đúng không."
Chu Thừa Trạch lườm cô một cái, "Em phải tự tin với bản thân mình chứ, em có nhan sắc hoa nhường nguyệt thẹn chim sa cá lặn, người bình thường sao dám không biết lượng sức mà so với em."
Sao nghe giống như nói cho có lệ thế?
Sau khi Chu Thừa Trạch vào nhà, đầu tiên anh chào hỏi đứa bé trong bụng cô, nói cả đống. Thẩm Đại Ngưng hừ mấy tiếng, đúng là kiểu có con thì quên luôn vợ điển hình ha.
Buổi tối, rốt cuộc Thẩm Đại Ngưng cảm thấy có tên Chu Thừa Trạch này vẫn là rất không tồi, ít nhất không còn phòng không gối chiếc nữa (Vừa có mã vừa có ích? Đây là hoạt động nội tâm của cô)...
"Chu Thừa Trạch, anh dạy bảo em đi, em cảm thấy thế giới này vô cùng không chân thực." Thẩm Đại Ngưng nghiêm trang nhìn anh.
Chu Thừa Trạch bỏ sách trên tay xuống, nhìn cô, "Em lại làm sao thế?"
"Chính là cảm thấy rất hoảng hốt, rất mông lung, rất mơ hồ."
"Cả ngày em ít nghĩ lung nghĩ tung đi thì sẽ chân thật thôi."
Đúng là giao lưu không ăn ý mà, Thẩm Đại Ngưng nguýt, "Này, em cho anh nói em đó, mắng em cũng được, vẫn luôn bị người khác thuận theo đến mức hoảng rồi, được không."
Chu Thừa Trạch thở dài, đắp chăn cho cô, "Em xem em cũng không còn nhỏ nữa, cứ thích giả bộ non trẻ, em cho là em thật sự trẻ lắm hả. Rõ ràng biết mình mang thai, nhưng làm việc chưa bao giờ coi mình là phụ nữ có thai, cảm thấy em vô cùng trâu bò? Mẹ dặn em bao nhiêu lần rồi, lúc ăn cơm đừng kén ăn, nếu không con cũng sẽ dễ dàng kén ăn, em có nghe lần nào không? Bảo em bình thường đi đường cho cẩn thận, em vẫn muốn thế nào thì thế đó. Đây không chỉ là con em, cũng là con anh nữa, em phải đối đãi cho hẳn hoi."
Thẩm Đại Ngưng kéo mạnh chăn ra, "Mẹ kiếp, anh thật đúng là mắng em kìa."
"Anh nói sai à?" Chu Thừa Trạch nghiêm túc nhìn cô, vẻ mặt rất giống với vẻ mặt của thầy giáo tiểu học của cô.
"Anh đáng ghét muốn chết", cô sờ sờ bụng mình, "con à, con xem kìa, bố con đang bắt nạt mẹ con".
Vẻ mặt cô vô cùng tủi thân.
Chu Thừa Trạch nhìn cô, ngược lại bản thân anh nở nụ cười trước, "Được rồi được rồi, coi như anh sai rồi, còn không được à?"
"Cái gì gọi là coi như anh sai rồi."
"Ừ, vốn là anh sai rồi."
"Rõ ràng là thế còn gì."
Chu Thừa Trạch thấy cô không tự chuốc phiền nữa, thở dài nhẹ nhõm một hơi. Anh cảm thấy mình như bị cô lây bệnh vậy, tựa như ồn ào một hồi như thế, anh cũng cảm thấy cuộc sống này "chân thật" hơn không ít.
*****
Sau khi Thẩm Đại Ngưng lại mang thai, người không thoải mái nhất trong nhà là Chu Tiểu Ngữ, cũng không phải cô nhóc không chào đón cậu em trai này, nhưng mà cậu em này còn chưa chui từ bụng mẹ ra, đã mang đến cho cô nhóc phiền toái rất lớn rồi, khiến bạn nhỏ Chu Tiểu Ngữ rất không có thiện cảm với cậu em trai này.
Chu Tiểu Ngữ bây giờ đã hơn năm tuổi, sắp sáu tuổi rồi, còn thiếu mấy tháng nữa. Vốn là cô nhóc nên tiếp tục đi học nhà trẻ, thật ra nhà trẻ rất vui rất thú vị, có rất nhiều rất nhiều bạn nhỏ, các cô giáo sẽ dạy múa dạy hát, cô nhóc rất thích nhà trẻ. Nhưng mẹ nói nếu bây giờ không học lớp một, lần sau đã hơn sáu tuổi rồi, tuổi đó không tốt, phải thừa lúc còn sớm mà học tập, trẻ con càng nhỏ trí nhớ càng tốt. Về phần mẹ nói cái gì mà dù sau này nhóc con học không giỏi, muốn ở lại lớp thì cũng không phải vấn đề, nhóc con một mực nghe không hiểu là ý gì. Nói ngắn gọn, bạn nhỏ Chu Tiểu Ngữ đi học lớp 1, cặp sách cũng đổi thành chiếc cặp sách nhỏ bình thường, vốn nhóc con kháng nghị, muốn đeo chiếc cặp sách nhỏ hình động vật kia, nhưng mẹ nói nhóc là trẻ em lớn rồi, không thể ấu trĩ như vậy nữa, nhóc con tìm bố, bố nghiêm túc nói với nhóc, ừm nghe theo mẹ đi, nếu không mẹ tức giận, không tốt cho em trai, vì thế Chu Tiểu Ngữ lại càng thêm oán giận cậu em trai còn chưa gặp mặt kia.
Chu Tiểu Ngữ đi học được một tuần, cảm thấy học lớp một cũng rất tốt, không khác mấy với nhà trẻ, chỉ là thay đổi chỗ chơi mà thôi, có điều cô nhóc còn chưa kịp vui vẻ vì mình đã thích ứng với hoàn cảnh mới, đã bị mời bố mẹ đến.
Thẩm Đại Ngưng vác một bụng khí đến trường, lúc ở trường thì bùng nổ, cô không dạy dỗ Chu Tiểu Ngữ ngay ở trường, thật sự là phải nhờ phúc của cô giáo chủ nhiệm lớp Chu Tiểu Ngữ.
Lúc đi học, Chu Tiểu Ngữ ngang nhiên ăn hạt dưa, bản thân mình ăn còn chưa đủ, cô nhóc còn có tinh thần chia ngọt sẻ bùi chia cho những bạn khác cùng ăn nữa, khắp nơi trong phòng học đều có thể nhìn thấy vỏ hạt dưa, những lúc các bạn nhỏ thích ăn quà vặt, đều sẽ vây quanh Chu Tiểu Ngữ, Chu Tiểu Ngữ phong cách quý tộc liền vô cùng được ủng hộ, ngay cả lúc đi vệ sinh cũng có một đám tùy tùng lớn. Hơn nữa Chu Tiểu Ngữ không có khác biệt gì giữa lúc đi học và lúc tan học, kéo đám bạn xung quanh cùng chơi, trái với kỉ luật nghiêm trọng. Cô giáo gọi Chu Tiểu Ngữ lên dạy dỗ, Chu Tiểu Ngữ lẩm bẩm, cô giáo không có tư cách dạy dỗ cô nhóc, chỉ mẹ mới có thể.
Vì thế Thẩm Đại Ngưng được cô giáo mời đến trường.
Cô giáo đó nhìn thấy bụng của Thẩm Đại Ngưng, nói vào nói ra đều ám chỉ Thẩm Đại Ngưng không thể mang thai đứa con thứ hai thì tâm tư liền không đặt vào con gái được, cô giáo có thể hiểu mấy người có tiền đều muốn sinh con trai để củng cố địa vị trong nhà, nhưng con cái thì vẫn phải quản, không thể để tính nết này tự do phát triển, nếu không thì hậu quả vì sai lệch trong thời gian dài sẽ rất nghiêm trọng.
Sở dĩ Thẩm Đại Ngưng không dạy dỗ con gái ở trường là vì cảm thấy nếu mình dạy dỗ nó, vậy thì càng chứng thực cho lời nói của cô giáo đó.
Chu Tiểu Ngữ cũng biết mẹ mình đến, vô cùng vui vẻ, đi theo đuôi Thẩm Đại Ngưng, "Mẹ, con và mẹ cùng nhau trở về đi, mẹ dẫn con về, cô giáo con chắc chắn sẽ không nói gì nữa."
"Về lớp học cho mẹ." Thẩm Đại Ngưng tức đến không biết nên nói gì mới tốt.
Tức chết mất, tức chết mất.
Sau khi trở về, Thẩm Đại Ngưng liên tục uống hai cốc nước đá cho hạ hỏa. Trước kia cô cảm thấy không cần quá gò ép Mưa Nhỏ, trẻ con vẫn nên giữ nguyên sự hồn nhiên thì tốt hơn, hiện giờ xem ra, thái độ của cô cũng quá đáng, mọi việc đều phải có hạn độ, không thể để trẻ con phát triển thuận theo tự nhiên như vậy được. Cây còn cần cắt tỉa mới có thể lớn khỏe lớn đẹp, huống chi là người.
Hôm đó Chu Tiểu Ngữ vừa về nhà, đã bị Thẩm Đại Ngưng tặng cho một bài, Chu Tiểu Ngữ bị phạt quỳ vô cùng đau khổ, cơ thể nhỏ bé bị phạt quỳ ở phòng sách, đáng thương miễn bàn. Sau khi quỳ xuống, Chu Thiểu Ngữ thỉnh thoảng lại nhìn về phía cửa, phát hiện mẹ chưa tới gọi mình đứng lên, mới biết mẹ hành động thật rồi, nhóc con cũng tức giận, vì sao mẹ phải bắt mình quỳ chứ, chân mỏi quá tê quá, hu hu...
Thẩm Đại Ngưng tức không nhẹ, vì thế Chu Ôn Hòa và Dương Khả Lam hiếm khi không xin tha hộ, sợ nói gì khiến Thẩm Đại Ngưng tức ngất đi, Mưa Nhỏ là chịu nỗi khổ da thịt, nhưng đứa bé trong bụng, không cẩn thận là nguy hiểm đến tính mạng luôn.
Hôm sau Thẩm Đại Ngưng tự mình đưa Chu Tiểu Ngữ đến trường, dặn Chu Tiểu Ngữ một mạch, vào học thì không được ăn gì cả, không được chơi đùa ầm ĩ, đồng thời trừ tiền tiêu vặt của Chu Tiểu Ngữ, Chu Tiểu Ngữ cũng không vui vẻ gì, quả thực không nói câu nào với Thẩm Đại Ngưng.
Tối ngày thứ hai, Thẩm Đại Ngưng lại nổi trận lôi đình, hai mẹ con oanh tạc một trận, hôm nay ở trường Chu Tiểu Ngữ đánh người, Thẩm Đại Ngưng không chỉ phạt quỳ, còn cắt bữa tối của Chu Tiểu Ngữ.
Ngày thứ ba, Thẩm Đại Ngưng cũng không giảng đạo lý, trực tiếp đánh Chu Tiểu Ngữ, lần này là thật sự đánh, đánh đến mức tay Chu Tiểu Ngữ đều là những vết đỏ dài, cây gậy đó là Thẩm Đại Ngưng đặc biệt đi tìm ra. Thẩm Đại Ngưng khóa trái cửa, ở trong phòng đánh, đầu tiên Chu Tiểu Ngữ kêu, rồi là khóc la, Thẩm Đại Ngưng cũng không dừng lại, chỉ hỏi cô nhóc có nhận sai không, có lẽ là quá đau, cuối cùng Chu Tiểu Ngữ nhận sai.
Thẩm Đại Ngưng cũng đánh mệt, không có màn dạy dỗ hai ngày trước, cô thật đúng là không biết con gái mình lại bướng như vậy. Con bé này, chỉ có đánh nó, nó mới biết nghe lời. Tuy lúc đánh, trong lòng khó chịu, đứa trẻ lớn một chút như vậy, là miếng thịt rơi xuống từ trên người mình, có ai không đau lòng chứ, nhưng không dạy dỗ như thế, về sau nó sẽ coi trời bằng vung mất.
Hôm đó Chu Tiểu Ngữ vô cùng đau lòng, mẹ có em trai rồi, không thích mình nữa, còn đánh mình, mình không cần mẹ, mình muốn bố, vì sao bố không ở nhà chứ.
Chu Tiểu Ngữ lại được đưa đến trường, trở nên vô cùng có nề có nếp, không dám không có nề nếp, mỗi ngày mẹ đều gọi điện cho cô chủ nhiệm, đến một tháng sau, Thẩm Đại Ngưng mới bắt đầu không kiểm tra cuộc sống ở trường của Chu Tiểu Ngữ mỗi ngày nữa.
Một tháng sau, cuối cùng Chu Thừa Trạch cũng về, Chu Tiểu Ngữ chỉ còn thiếu mỗi nước vui phát khóc.
Chu Thừa Trạch vừa mới về, Chu Tiểu Ngữ đã nhào đến, "Bố, con nhớ bố lắm."
Chu Thừa Trạch giống như chưa nhận được đãi ngộ thế này bao giờ, ôm con gái, phát hiện con gái gầy đi, vì thế vô cùng đau lòng.
Chu Tiểu Ngữ vốn nghĩ bố về rồi, ngày khổ của mình đã chấm dứt, nhưng tất cả không thay đổi chút nào.
Mấy ngày này Thẩm Đại Ngưng cảm thấy nên tìm thứ gì ràng buộc tính cách con gái một chút, phải làm cho Mưa Nhỏ biết có thứ gọi là quy củ, tự do gì đó đều phải có điều kiện tiên quyết là quy củ mới có được. Uốn nắn tính ương bướng của trẻ con, thật sự rất hao tâm tổn trí, ngày hôm trước Thẩm Đại Ngưng sẽ nói ra bài văn được yêu cầu cho Chu Tiểu Ngữ, hôm sau Chu Tiểu Ngữ phải đọc thuộc được, mấy bài văn đó đều rất ngắn, không có bao nhiêu chữ cả.
Tuy Chu Tiểu Ngữ trở nên quy củ hơn một chút, nhưng cũng không phải hoàn toàn.
Khi Thẩm Đại Ngưng yêu cầu Chu Tiểu Ngữ đọc thuộc, Chu Tiểu Ngữ hết hồn, bố về rồi mà, cũng phải đọc thuộc sao?
Chu Tiểu Ngữ nhìn về phía Chu Thừa Trạch, Thẩm Đại Ngưng cũng nhìn anh.
Chu Thừa Trạch thở dài một hơi, lại thở dài một hơi, "Mưa Nhỏ đọc đi, bố cũng muốn nghe thử."
Mưa Nhỏ hu hu...
Mẹ đáng ghét, bố cũng xấu xa.
Chu Tiểu Ngữ cầm sách vở, đương nhiên không thể đọc được.
Mấy ngày nay Thẩm Đại Ngưng đã không còn đánh người nữa, cô có phương pháp mới, Mưa Nhỏ không đọc thuộc thì đừng ăn cơm, khi nào đọc được, lúc đó được ăn cơm.
Chu Tiểu Ngữ hai mắt rưng rưng học thuộc bài.
Chu Thừa Trạch nhìn con gái, lần này trừng mắt nhìn Thẩm Đại Ngưng đang điên cuồng ăn gì đó, làm người có cần phải ác độc vậy không hả?
Rốt cuộc Chu Tiểu Ngữ cũng thấy rõ cục diện rồi, mẹ thật sự mặc kệ mình, bố thì không nói gì cả, kết quả là, nhóc con ngoan ngoãn học thuộc bài, thật đáng ghét, có gì hay đâu mà học.
Cuối cùng Chu Tiểu Ngữ cũng đọc thuộc xong, Thẩm Đại Ngưng liếc nhìn nhóc con một cái, "Ờ, đọc lại lần nữa."
Chu Tiểu Ngữ vẫn trừng mắt, vô cùng cáu kỉnh đọc ra.
Lúc này Thẩm Đại Ngưng mới đi lấy một bát mỳ đến, Chu Tiểu Ngữ ôm bát mỳ ăn như hổ đói, "Mẹ, mỳ này ăn ngon quá."
"Con biết vì sao không?"
Chu Tiểu Ngữ muốn hỏi mỳ đã được bỏ thêm gia vị gì vào.
Thẩm Đại Ngưng cười nhìn cô nhóc, "Bởi vì con đói."
Chu Tiểu Ngữ o__o"...
Những ngày sau đó, Chu Tiểu Ngữ bắt đầu rất tự giác học thuộc bài, cũng không chờ Thẩm Đại Ngưng nhắc nhở. Thỉnh thoảng Thẩm Đại Ngưng sẽ nhắc đến mấy bài văn cũ, sau vài lần bị chỉnh, Chu Tiểu Ngữ không những học thuộc những bài văn mới mà còn nắm chắc những bài văn cũ, thói quen này duy trì mãi cho đến lúc tốt nghiệp tiểu học.
Sau khi học cấp hai, Chu Tiểu Ngữ bắt đầu khó hiểu, vì sao phải học thuộc mấy thứ này, hình như chẳng có ích gì cả. Hiện giờ cô bé đã tuân thủ rất nhiều quy tắc, đồng thời cũng sẽ chơi mấy thứ ngoài nguyên tắc, nhưng nhất định thuộc loại không ảnh hưởng đến toàn cục.
Chu Tiểu Ngữ quyết định tranh luận với mẹ một chút, học thuộc kiểu đó thuộc về hành vi lãng phí thời gian.
Rất rõ ràng, Chu Tiểu Ngữ lại thua rồi.
Đầu tiên Thẩm Đại Ngưng giải thích theo phương diện trí nhớ, hiện giờ rõ ràng là tốc độ ghi nhớ của Chu Tiểu Ngữ nhanh hơn người bình thường, đây là đều là kết quả của việc từ nhỏ đã học thuộc bài, chuyện này cũng là một đạo lý, giống như việc người thường xuyên luyện tập chạy thì tốc độ chạy sẽ nhanh hơn người bình thường vậy.
Một điểm khác là những thứ ghi nhớ được đều nằm trong não, ai biết về sau có tác dụng hay không, có khi chỉ có ích một chút, nhưng một chút đó biết đâu lại có thể lược bớt đi rất nhiều phiền toái không cần thiết.
Quan trọng nhất là bây giờ những thứ nhớ được nhiều rồi, về sau có thể nói có sách mách có chứng, người khác vừa nghe, đã cảm thấy người này tri thức uyên bác gì đó, mức độ có thiện cảm tăng thẳng lên, nói không chừng vận may tốt, lúc làm việc hoặc chọn bạn đời, còn có thể gặp được người vừa ý nữa.
Được rồi, Chu Tiểu Ngữ chỉ có cách tiếp tục học thuộc.
Có điều bây giờ Chu Tiểu Ngữ đã tìm được cách ở chung với mẹ rồi, hai người giống như hai chị em vậy. Chu Tiểu Ngữ sẽ kéo kéo Thẩm Đại Ngưng tỏ ý thương cảm, "Ây da, mẹ con đang lo nghĩ cho nhân sinh đại sự của con về sau kìa, có phải sinh con rồi, nuôi không nổi hai đứa, vì thế muốn kiếm lợi để người khác nuôi con đúng không."
"Đúng vậy, con gái mẹ thông minh ghê."
Chu Tiểu Ngữ sẽ luôn cười rồi dụi dụi vào lòng Thẩm Đại Ngưng.
Còn Thẩm Đại Ngưng sẽ vuốt tóc con gái, nhìn thấy dáng vẻ của con gái, Thẩm Đại Ngưng luôn có thứ cảm giác rất vi diệu, cô ngày một già đi, con gái thì ngày một trưởng thành, tựa như một sự tiếp nối vậy, sinh mệnh luôn kì diệu như thế.
← Ch. 70 | Ch. 72 (c) → |