Cường bạo hoang dã 3
← Ch.187 | Ch.189 → |
"Không!" Tiếu Dao đột nhiên lắc đầu: "Tiên sinh... A... Thật sự em không dám! A, chậm một chút! Ưm... Em... chịu không nổi."
Một cặp vú lắc lư không ngừng ở trong không khí, thơm ngọt ngon miệng giống như thạch trái cây.
Hắn cúi người kề sát vào cô, bàn tay ban đầu đang ôm lấy 𝑒*ο ✞*♓*𝖔*𝖓 nhỏ vươn lên bắt được vú bự một tay nắm không xuể.
"A..." Núm vú bị lòng bàn tay cực nóng nắm lấy, cơ thể cô lại run lên lần nữa, trong đầu càng thêm trống rỗng.
"A, a, a..." Dưới tốc độ thọc vào ⓡú●t 𝓇●@ mãnh liệt, †.𝐡.â.ռ 𝖙♓.ể này đã có chút không khống chế được.
Bên trong â-〽️ đạ-𝐨 nóng như lửa tựa như có vô số cái miệng nhỏ đang mú●🌴 chặt ԁ·ươ·n·𝖌 ✌️·ậ·✞, loại cảm giác khẩn trí, bôi trơn, cực nóng này làm người ta cơ hồ mất đi lý trí.
Người đàn ông mặc đồ đen sau khi bắt được vú bự của Tiếu Dao lại đẩy nhanh động tác dưới thân lần nữa.
Sau mấy chục cái thọc vào 𝐫·ú·т 𝐫·𝖆, tiếng rê-п г-ỉ của cô đã dần dần khàn đặc.
"A..." Một trận điện giật từ â●𝐦 đạ●🔴 truyền khắp toàn thân, cô ngẩng đầu lên đạt tới cao trào.
Khi cơ thể của Tiếu Dao cứng đờ, phần lớn 𝖉-â-〽️ thủy trào ra, ◗●ư●ơ𝓃●ⓖ ѵậ●🌴 đang ⓒắ.Ⓜ️ và.⭕ trong cơ thể cô lại trướng to thêm một vòng.
Trong bóng đêm, Tiếu Dao có thể nhìn thấy gương mặt đằng sau mặt nạ da người đang nhăn lại.
"Ưm..."
Lúc 𝖙_𝐡_â_п t_♓_ể cô đã hoàn toàn nhũn ra, người đàn ông lại bắt lấy vú, tiếp tục động tác dưới thân.
"Tiên sinh, em... xin anh! Ưm... Không cần! A... Em cũng không dám nữa, a..."
Toàn thân Tiếu Dao mềm như bông ghé vào trên mặt đất tùy ý hắn xâm phạm.
"Em không muốn bị t_г_𝖆 тấ_п như vậy... A... Không thể! A..."
Nghĩ đến Anh Tử phải hầu hạ nhiều đàn ông như vậy, nước mắt cô lại chảy xuống lần nữa.
Cô thật sự không biết làm sao Anh Tử có thể chấp nhận được ngược đãi như vậy, đều là mình không tốt, nếu cô có thể hoàn thành nhiệm vụ tốt, Anh Tử có lẽ sẽ không...
Nghĩ đến chuyện kinh khủng như vậy phát sinh ở trên người mình, Tiếu Dao cắn chặt môi, không cho phép mình khóc thành tiếng.
Cao trào qua đi, thể lực Tiếu Dao rõ ràng bị tiêu hao quá mức, hơn nữa trong lòng không hề dễ chịu, cô 𝖒ề.ⓜ mạ.ı ghé vào nơi đó giống như thú bông vậy.
"Nhếch lên tiếp!"
Người đàn ông dùng sức đánh một cái ở trên 𝖒ôռ●🌀 nhỏ, tựa hồ như đang trừng phạt người phụ nữ dám thất thần khi đang nằm ở dưới thân hắn.
"A..." Tiếu Dao hét lên, dùng hết sức lực đang có chống người lên, làm cho bộ dạng tàn tạ lúc nãy càng thảm hại hơn.
"A..." Người lại bị đâ●m bay lần nữa, vẫn là nhờ hai tay của hắn kéo cô trở về.
"Tiên sinh, em... Ưm a... sau này cũng không dám! Không cần... A... Em không cần nhiều đàn ông như vậy... A..."
"Em sẽ... A... Hoàn thành nhiệm vụ... A ha, a... Thật ra, em... ưm... Không phải cố ý cầu xin Tứ thiếu cứu... Anh Tử..."
Tiếu Dao hiểu rất rõ chuyện này nhất định đã bị tiên sinh biết được, hơn nữa trong khoảng thời gian dài như vậy cô vẫn chưa hoàn thành được nhiệm vụ, việc tiên sinh tức giận cũng không thể tránh khỏi.
"Em... Ưm... Thật sự... A, nhẹ chút! Ha... xin anh... Em không phải cố ý không hoàn thành... Nhiệm vụ... A..."
"Tần Mặc hắn rất, rất giản xảo! Ưm... Hơn nữa bọn họ đã sớm biết... A... Em tiếp cận là có mục đích... A ha... Cho nên..."
"Tiên sinh, em không nghĩ Anh Tử đã bị mua mới... Ưm... Bất đắc dĩ xin... A, a... Quân Dạ Huyền."
"Ngài hãy yên tâm! Em... ↪️-𝒽-ế-🌴 cũng sẽ không... Bán đứng tiên sinh... Ưm... Tiên sinh, xin anh... Chậm... a... Chậm một chút!"
Tiếu Dao đáng thương 𝓇ê-𝓃 r-ỉ xin tha cũng không làm cho hắn thương tiếc dù chỉ một chút, dù sao hắn cũng muốn thao lạn cô, phát tiết 🅓ụ_𝐜 ☑️_ọ_ⓝ_g.
Người đàn ông gầm nhẹ hai tiếng, không ngừng thọc vào 𝖗●ú●✞ 𝓇●𝐚 với tốc độ kinh người.
***
← Ch. 187 | Ch. 189 → |