← Ch.24 | Ch.26 → |
Đầu óc tôi trống rỗng, lời của anh khiến tôi vô cùng bất ngờ và vui 𝐬ư·ớռ·g, cần thêm chút thời gian tôi mới có thể dần tiếp thụ được.
Nụ 𝖍-ô-п của anh nhẹ nhàng rơi trên vầng trán, trên chóp mũi và trên môi tôi, rồi như một sợi lông khẽ khàng lướt qua cổ, xương đòn, đến phía trước ng-ự-↪️. Môi 𝐡●ô●ⓝ của anh dọc theo khe ⓝg*ự*🌜 của tôi như hóa thành từng tấc da thịt, lời nhắn gởi thầm lặng ấy như muốn bảo rằng anh sẽ dâng trọn tình yêu và tất cả những gì anh có.
Tôi nhìn vào đôi mắt anh. Ánh mắt chúng tôi hòa quyện vào nhau, khó thể tách rời.
Tay anh khẽ nâng bàn chân nhỏ nhắn của tôi lên, lần lượt đặt lên mỗi ngón chân một nụ hô_𝖓_, hệt như đối đãi với bảo vật. Tôi run lên nhè nhẹ, trước nay không hề hay biết, hóa ra ngón chân mình cũng có thể mẫn cảm đến như thế...
- Từ nay về sau em là của anh.
Anh lại ngang ngược đặ.† ⓛê.𝐧 𝐦.ô.ℹ️ tôi một nụ ♓ô𝐧-.
Tôi ngơ ngẩn nhìn anh, hệt như mới bắt đầu quen biết anh vậy.
- Những gì anh nói là thật chứ?
Sao tôi lại giống như đang mơ thế này?
Anh không đáp lời, chỉ dùng nụ ♓-ô-𝖓 để tỏ rõ tất cả...
o0o
Anh mua ở cửa hàng hoa một bó bách hợp màu trắng. Tuy anh không nói sẽ dẫn tôi đi đâu, nhưng hình như tôi đã dự cảm được nơi sắp đến. Khi xe đổ trước khu nghĩa trang ngoại thành thì suy đoán của tôi đã được chứng minh.
Nếu không biết đó là một khu nghĩa trang, bạn sẽ không tài nào tưởng tượng được dưới những tán cổ thụ xanh um mướt mắt kia đã mai táng bao nhiêu ѵ_🔴𝓃_ɢ ♓_ồ_n đâu.
Nơi đây an tĩnh và ôn hòa, ánh mặt trời xuyên qua tàng lá rậm rạp của cây ngô đồng Pháp rơi rớt trên bờ vai chúng tôi. Tôi ngẩng đầu nhìn anh, anh đáp lại bằng một nụ cười ấm áp.
Anh nắm lấy tay tôi, bước lên từng bậc thang một. Chúng tôi thầm ngụ ý không trò chuyện, nhưng qua ánh mắt trao nhau đã hiểu thấu tất cả.
Cuối cùng, tôi cũng đi đến trước mặt người ấy.
Người thanh niên trong ảnh trẻ tuổi đẹp trai, ngập tràn sức sống. Tôi có thể hiểu được vì sao Tần Lam lại bị anh ta hấp dẫn.
Tân Lam ngồi xuống, khẽ vuốt đi lớp bụi bám trên ảnh. Anh đặt hoa ở trước mộ, nhẹ giọng nói:
- Trạch Nhất, tôi đến thăm anh đây!
Ánh mắt của Tần Lam thoáng vẻ quyến luyến.
Bất chợt, anh khẽ kéo tôi đến:
- Trạch Nhất, đây là bạn gái tôi, Nhã Kỳ.
Nghe được những lời nói này thốt ra từ chính miệng anh, một nỗi cảm động lạ kỳ trào dâng trong lòng tôi. Tuy đã từng 🍳ⓤ𝐚·𝐧 𝖍·ệ 𝖙_♓â_п 𝐦ậ_𝖙 cùng anh, tuy đã từng nghe anh nói lời yêu, thế nhưng tất cả vẫn không rung động bằng việc anh đối mặt với Trạch Nhất nói ra những lời này.
- Niệm Trạch rất ngoan, rất dễ bảo, anh cứ an tâm.
Anh sờ lên bia mộ, hệt như đang ve vuốt người yêu vậy.
- Trạch Nhất, không biết tôi có thể gọi anh như vậy hay không, tôi yêu Tần Lam, xin anh hãy giao anh ấy cho tôi, tôi sẽ thay anh thương yêu anh ấy thật tốt.
Lời của tôi khiến cho khóe mắt Tần Lam ươn ướt.
Tôi nắm lấy tay anh, trao niềm an ủi:
- Trạch Nhất rất yêu anh, thế nên nhất định sẽ hy vọng anh được hạnh phúc.
Anh ôm lấy tôi. Dường như tôi có cảm giác ánh mắt của Trạch Nhất cũng đang chúc phúc cho chúng tôi vậy...
← Ch. 24 | Ch. 26 → |