Truyện:Tình Nhân Bé Nhỏ Của Tổng Tài Xấu Xa - Chương 097

Tình Nhân Bé Nhỏ Của Tổng Tài Xấu Xa
Trọn bộ 136 chương
Chương 097
Cầu xin tha thứ
0.00
(0 votes)


Chương (1-136)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Giản Tiểu Bạch tức giận, vội vàng chạy đến nhà Lâm Hiểu Tình và Hùng Lập Tân, nhìn thấy cô Lâm Hiểu Tình hô to: "Cuối cùng cậu cũng chịu ló mặt ra hả, con trai cậu nhớ cậu, nhớ đến sắp điên rồi kìa."

"Nó đâu rồi? Đến nhà trẻ sao?" Giản Tiểu Bạch lo lắng hỏi.

"Sáng sớm đưa đi rồi nhưng mà trông cái khuôn mặt nhỏ rất mất mát kia nhăn đến nỗi sắp đuổi kịp mấy ông già rồi ấy. Nhìn mà đau hết cả lòng!"

"Haizz! Dạo này không ngó ngàng đến, nó nhất định rất giận!" Giản Tiểu Bạch nói xong đôi mắt cũng đỏ ửng lên.

Lâm Hiểu Tình kéo tay cô: "Giờ cậu tính sao?"

"Mình đã nói với Mạc Tử Bắc nhưng mà mình sẽ không để anh ta gặp Thiên Thiên. Mình muốn chuyển nhà, mình muốn dọn đến nơi không có ai biết mình, tuyệt đối không thể để anh ta tìm được bọn mình."

Lâm Hiểu Tình kinh ngạc mở to hai mắt: "Vì sao?"

"Anh ta khiến cho công ty của anh Hùng sắp sụp đổ, người như thế là đáng giận nhất, Thiên Thiên có người cha như anh ta thì chi bằng không có thì hơn." Giản Tiểu Bạch nhớ đến là lại nổi điên lên. Cô không thể tha thứ cho cái tên chết tiệt đó.

"Anh ta vì sao lại muốn phá nát công ty của Hùng Lập Tân?" Đây vẫn là chỗ mà Lâm Hiểu Tình chưa rõ.

"Uhm!" Nhắc tới chuyện này Giản Tiểu Bạch đỏ mặt mơ hồ nói: "Anh ta rất... Vũ hội lần trước đó cậu còn nhớ không?"

"Ừ?"

"Mình với anh Hùng cùng đi tham dự, kết quả bị anh ta cho là bọn mình có quan hệ, anh Thiếu Khanh trước đó còn nói mình là vợ anh ấy, kết quả hiểu lầm liên tiếp nên anh ta lấy chuyện phá hoại công ty của anh Hùng ra để buộc mình làm tình nhân của anh ta."

"Ố! Cậu vì công ty Hùng Lập Tân mà làm người tình của anh ta? Tiểu Bạch mình nói cậu này! Cậu vẫn còn yêu anh ta, bằng không cậu sẽ không chịu để cho anh ta chạm vào cậu. Đây là đặc điểm của phụ nữ. Khi cậu yêu anh ta thì cậu có thể chịu được sự đụng chạm của anh ta nếu cậu mà không yêu anh ta, nếu đổi là người khác thì cậu vẫn có thể vì công ty của Hùng Lập Tân mà làm người tình cho họ sao?"

"!" Giản Tiểu Bạch giật mình, lời Lâm Hiểu Tình nói như là một đòn cảnh cáo đập vào gáy của cô vậy.

Sẽ vậy sao? Nếu đổi là người khác cô vẫn có thể cam tâm tình nguyện làm tình nhân của họ sao? Cô sẽ chịu cho người khác hôn môi sao? Sẽ chịu để người khác đụng vào sao?

Lắc đầu, cô phủ nhận.

Nhìn thấy cô lắc đầu Lâm Hiểu Tình ở bên cạnh thở dài."Rõ ràng là hai người yêu nhau mà cứ lông gà vỏ tỏi vì những việc nhỏ mà cãi nhau. Hai người đúng là ăn no rửng mỡ. Mau đưa con cậu đi tìm anh đi! Mấy người cũng nên một nhà đoàn viên đi cho rồi. Hùng Lập Tân nói chỉ cần Mạc Tử Bắc nhìn thấy Thiên Thiên thì công ty ấy sẽ được cứu."

"Thật hả? Anh Hùng thật sự nói vậy hả?" Giản Tiểu Bạch trong lòng đã bắt đầu dao động.

"Haizz! Mình thật sự không hiểu vì sao cậu lại phải tra tấn bản thân và con trai như vậy. Mai Thiếu Khanh đi rồi, Thiên Thiên lại không có cha. Chuyện này đối với sự trưởng thành của con trẻ rất bất lợi!" Lâm Hiểu Tình tuy rằng vẫn chưa có con nhưng trong lòng vẫn suy nghĩ rất chu đáo cặn kẽ.

"Haizz! Mình nên làm gì đây?"

"Tự hỏi trái tim của cậu đi! Đừng hành động theo cảm tính! Cậu hiện tại là người trong cuộc nên thường hay mờ mịt."

Lâm Hiểu Tình lắc đầu rất bất đắc dĩ nhìn cô."Nắm lấy hạnh phúc là tốt nhất. Mình nói cậu này, gần đây mình phát hiện mình càng ngày càng không hiểu Hùng Lập Tân. Dường như anh ấy cũng không phải nhu nhược như chúng ta tưởng tượng, cũng không có tao nhã như chúng ta tưởng."

"Ớ!" Giản Tiểu Bạch cố gắng nghĩ lại một chút, nghĩ đến lần đó cô ở nhà trọ của Lâm Hiểu Tình nghe thấy tiếng của bọn họ ở trong phòng thì nhịn không được cười to: "Cậu nói vậy mình mới thấy anh Hùng đúng là không nhã nhặn như vậy lại còn rất xấu nữa, vậy thì người đàn ông nhã nhặn đó đi đâu rồi? Chẳng lẽ đều là anh giả vờ?"

"Ôi! Không thể đâu!" Lâm Hiểu Tình kinh ngạc khẽ kêu: "Nếu anh ấy mà mưu sâu kế nặng như vậy thì mình không thể ở bên anh ấy rồi."

"Có lẽ là cậu nghĩ nhiều thôi. Người ta thích cậu như vậy, yêu cậu như vậy thì đừng hoài nghi người ta. Vợ chồng thì phải tin tưởng nhau. Cậu không tin anh ấy thì làm sao có thể mong đợi anh ấy tin cậu chứ? Tình cảm thật ra rất mong manh, một khi hai người xuất hiện hiểu lầm có lẽ sẽ tạo thành cục diện mỗi người một ngả."

"Ừ! Giống như cậu với Mạc Tử Bắc, mình thấy giữa hai người rõ ràng tia lửa rất mạnh nhưng mà hai người lại luôn hiểu lầm trầm trọng, thật sự làm cho người ta thổn thức."

Giản Tiểu Bạch lắc đầu: "Không phải, Mạc Tử Bắc tự cho mình là đúng quá. Ngay từ đầu anh ta tiếp cận mình cũng không phải bởi vì yêu mình. Anh chỉ là thích chơi đùa với phụ nữ mà thôi. Nhưng hiện tại mình nhìn không ra trong lòng anh ta đang nghĩ cái gì. Mình chỉ thấy con người anh ta thực khủng bố, âm tình bất định, tính tình rất cổ quái."

"Cậu thích anh ta!" Lâm Hiểu Tình lại nói ra trọng điểm.

Giản Tiểu Bạch cười khổ."Đúng vậy mình không thể không thừa nhận mình bị anh ta hấp dẫn. Ngay từ đầu đã bị anh ta hấp dẫn, đây là điểm không có tiền đồ nhất của mình! Tóm lại mình rất buồn bực."

"Haizz! Nói ra thì cũng giống như mình thích Hùng Lập Tân vậy. Không thể nói rõ lý do chỉ là thích thôi!" Lâm Hiểu Tình nhắc đến Hùng Lập Tân vẻ mặt liền hạnh phúc.

Giản Tiểu Bạch thực hâm mộ."Đúng vậy không có lý do gì cả. Anh Thiếu Khanh là một thanh niên rất vĩ đại nhưng mà mình vẫn không yêu anh ấy. Kể từ ngày anh ấy bỏ đi mình rất mất mát nhưng hiện tại mình cũng rất ít nghĩ đến anh ấy. Nếu anh ấy biết mình đối với anh ấy như vậy thì nhất định sẽ rất khổ tâm. Có lẽ con người của mình thật sự không có lương tâm!"

"Haizz! Cũng không biết anh ta đi đâu! Tình yêu đúng là khiến người ta vui mừng cũng khiến người ta u sầu!"

Giản Tiểu Bạch mếu máo: "Mình muốn đến nhà trẻ. Hôm nay mình muốn xin phép đưa con trai đi khu vui chơi!"

"Ờ! Ý kiến không tôi! Mình cũng muốn đi!" Lâm Hiểu Tình mấy ngày nay cứ quấn lấy Thiên Thiên nên cũng chưa đi ra ngoài, tuy rằng cậu nhóc kia rất ngoan nhưng vẫn mệt chết đi được.

Giản Tiểu Bạch cười với cô: "Đi thôi!"

Hai người chuẩn bị ra khỏi cửa lại phát hiện có một chiếc xe thể thao đang đậu trước cửa. Giản Tiểu Bạch liếc mắt một cái liền nhìn ra chiếc xe kia là của Mạc Tử Bắc, cô đứng sựng lại, Lâm Hiểu Tình phát hiện ra bèn quay đầu nhìn ra ngoài cửa lớn, lúc này Mạc Tử Bắc vừa lúc xuống xe.

Lâm Hiểu Tình nhìn thấy anh liền nói: "Ối chà! Không ngờ qua năm năm mà anh ta vẫn đẹp trai như vậy!"

Lời khen tự đáy lòng làm cho Giản Tiểu Bạch rất không thoải mái kêu rên: "Chúng ta đi nhanh đi!"

Cô tính làm bộ như không biết, không muốn để ý đến anh, đặc biệt trước khi còn chưa suy nghĩ cẩn thận hết mọi chuyện thì cô không muốn làm mình thêm phức tạp.

Mạc Tử Bắc từ Doãn thị trực tiếp chạy tới đây. Tiểu Bạch nói Hùng Lập Tân có vợ vậy thì đây chắc là nhà của anh ta. Anh muốn tới xin lỗi vì Tiểu Bạch cũng là vì con anh. Tuy rằng rất khó xin lỗi, giống như nôn ra rồi ăn lại vậy thật là làm khổ người ta mà! Tự mình ủ rượu đắng thì phải tự mình gánh vác hậu quả thôi. Anh biết Tiểu Bạch với cô gái kia đã nhìn thấy anh. Tiểu Bạch cố ý quay mặt đi không nhìn anh, điều này làm cho anh thực xấu hổ, trong lòng cũng đuối lý nên không dám tức giận. Xuống xe anh không mời mà đi vào.

"Tiểu Bạch!" Giọng anh cũng thấp đến nỗi nghe rất đáng thương.

"Hiểu Tình, chúng ta đi thôi!" Giản Tiểu Bạch làm bộ như không nghe thấy anh nói, tiếp tục thúc giục Lâm Hiểu Tình.

Còn Lâm Hiểu Tình lại đột nhiên làm bộ như quên đồ: "Á chết! Mình nhớ ra rồi, lúc nãy mình quên hôm nay còn có việc phải xử lý, cậu đi một mình nhé!"

Cô nháy mắt với Mạc Tử Bắc, Mạc Tử Bắc cảm kích cười với Lâm Hiểu Tình. Lâm Hiểu Tình chạy vào trong phòng, đóng cửa lại. Giản Tiểu Bạch mất hứng mà nhăn mặt nhíu mày, không nói lời nào cũng không nhìn anh mà lập tức đi ra cửa lớn biệt thự.

Mạc Tử Bắc đuổi theo sau: "Tiểu Bạch! Tiểu Bạch!"

*****

Giản Tiểu Bạch theo con đường núi ngoằn ngoèo đi xuống dưới, hoàn toàn không để ý tới Mạc Tử Bắc.

"Tiểu Bạch!" Mạc Tử Bắc một phen giữ chặt cánh tay cô: "Nghe anh nói đi!"

"Không nghe, không nghe, ai nghe anh nói cái quỷ gì chứ!" Giản Tiểu Bạch tránh khỏi anh, lấy tay bịt tai lại.

"Tiểu Bạch, anh thừa nhận chuyện này là anh làm mà không suy nghĩ. Nhưng anh đối vói em là thật lòng, cũng bởi vì thích em nên mới làm như vậy, nói cho anh biết con đang ở đâu?" Anh thử dùng giọng nói dịu dàng xoa dịu cô.

Cô dùng sức bịt tai, trừng mắt nhìn gương mặt anh tuấn dật phi phàm như dao khắc, hàng lông mày nhíu lại, đôi mắt to ngăm đen, đôi môi mỏng. Chết tiệt, mấy thứ này gộp lại chung một chỗ thực sự rất... Cô rõ ràng nhắm mắt lại không nhìn anh nhưng vì sao vừa thấy anh thì lòng cô lại run rẩy kịch liệt vậy chứ?

"Tiểu Bạch!" Anh kéo tay cô xuống.

Giản Tiểu Bạch nhắm chặt mắt, không nói lời nào.

"Anh sẽ giúp anh Hùng kia vực Phong Trì dậy, toàn bộ nghiệp vụ quảng cáo của Doãn thị và Duy Bạch đều giao cho Phong Trì thực hiện. Doãn Đằng Nhân đã đi kóe những khách hàng khác rồi. Em yên tâm đi, chưa đến mấy ngày sau Phong Trì sẽ trở thành công ty quảng cáo có thực lực mạnh nhất trong nước.

Giản Tiểu Bạch nghe được tin tức đó thì vẻ mặt có hơi dịu đi nhưng vẫn rất tức giận."Mạc Tử Bắc, anh đừng tưởng rằng anh có mấy đồng tiền dơ bẩn là có thể tùy tiện giẫm lên tôn nghiêm của người khác. Anh xem anh Hùng là cái gì? Anh muốn đùa giỡn ai thì đùa giỡn à, anh có bao giờ nghĩ đến cảm giác của người khác hay chưa? Anh đã từng đứng ở trên lập trường của người khác mà suy nghĩ vấn đề hay chưa?"

Câu hỏi của cô khiến anh xấu hổ: "Quả thật không có! Tiểu Bạch, anh biết lỗi rồi! Nói cho anh biết con đang ở đâu đi?"

"Chết tiệt, anh còn dám hỏi đến chuyện của con. Tôi nói cho anh biết anh không đi xin lỗi anh Hùng thì tôi tuyệt đối sẽ không cho anh được gặp con."

Giản Tiểu Bạch thực sự giận cái tên đại sa trư này, lại còn là tên đại sa trư luôn tự cho mình là đúng.

"Tất nhiên anh sẽ xin lỗi anh ta nhưng mà em nói cho anh biết con đang ở đâu trước đi." Mạc Tử Bắc thầm nghĩ sẽ được gặp con nên vừa rồi anh còn cố ý về nhà thay đồ. Áo sơmi màu xanh ngọc kết hợp với cravat màu rượu vang, bên ngoài lại khoác vào một cái áo vest màu xám bạc nguyên liệu làm thủ công từ Italia và quần tây. Ngay cả giày da cũng đánh sáng bóng.

Anh chỉ nghĩ đến lúc nhìn thấy mình thì con trai có thể sẽ có chút sợ hãi, không chấp nhận anh. Không biết vì sao anh rất căng thẳng, so với năm đó kiếm được thùng vàng cao cấp kia còn căng thẳng hơn. Khó khăn đến hơn ba mươi tuổi anh mới bắt đầu nghĩ đến chuyện gia đình? Phải làm một người đàn ông mới thật tốt sao?

"Tôi sẽ không nói cho anh biết đâu. Anh đi dập đầu nhận lỗi với anh Hùng đi rồi tôi sẽ cố gắng tha thứ cho anh, gọi anh đến gặp con. Nếu không tôi sẽ không tha thứ cho anh!"

Giản Tiểu Bạch giận dỗi nói.

"Dập đầu nhận lỗi?" Mạc Tử Bắc tức cười, gương mặt cũng kéo xuống theo.

"Đúng!"

"Nhưng mà Tiểu Bạch. Nam nhi dưới trướng có hoàng kim, trên đời này ngoài mẹ ra anh không quỳ trước ai khác."

Anh cao ngạo khiến Giản Tiểu Bạch lại nổi giận."Tùy anh!"

Cô xoay người muốn đi, lại bị anh giữ chặt.

"Tiểu Bạch đổi cách khác nhé!" Mạc Tử Bắc muốn cùng cô thương lượng.

"Tùy anh, tôi mặc kệ! Buông ra, tôi phải đi có việc!"

"Không! Đưa anh đi gặp con đi, anh muốn thấy nó!" Hai người còn đang đôi co thì một chiếc xe két một tiếng dùng ở bên cạnh hai người.

Hùng Lập Tân hạ cửa kính xe xuống, ló gương mặt anh tuấn ra mà mỉm cười: "A! Hai người đang làm gì thế? Có muốn đến nhà tôi uống một chén không!"

Mạc Tử Bắc nhìn thấy Hùng Lập Tân thì áy náy cười có chút xấu hổ, anh có chút không biết làm sao. Giản Tiểu Bạch nhìn thấy Hùng Lập Tân lập tức cười đi qua, cô cũng rất áy náy, dường như Phong Trì phải đóng cửa đều là do cô."Anh Hùng, em xin lỗi là em liên lụy đến Phong Trì!"

Hùng Lập Tân cười cười, cũng không để ý: "Kệ đi! Cũng nên như thế, đừng tự trách mình làm gì, còn người là còn tất cả mà!"

Lời an ủi của anh khiến Giản Tiểu Bạch cảm động đến thiếu chút nữa là bật khóc: "Anh Hùng, cám ơn anh!"

Mạc Tử Bắc cũng đi tới đứng ở bên cạnh Giản Tiểu Bạch, nói với Hùng Lập Tân đang ở trong xe: "Anh Hùng, thật sự xin lỗi. Mạc tôi làm việc tắc trách quá."

Hùng Lập Tân nhíu nhíu mày: "Bỏ đi, đừng nhắc nữa."

"Ơ!" Mạc Tử Bắc vô cùng bất ngờ, người này trông thật sự rất thản nhiên, đối với tiền tài mà có thể cầm được thả được tự nhiên như thế. Người mà có thể có tư cách, có vốn thì sẽ càng giàu có. Anh ta trông tựa như một đấng quân vương siêu việt, cao cao tại thượng đối với quyền lợi cùng tiền tài đều không ham muốn quá mức.

"Về việc Phong Trì, tôi muốn bàn với anh Hùng đây một chuyến. Xin nhận lời xin lỗi chân thành nhất của tôi!"

Đang nói đến đó thì một chiếc xe bỗng bóp còi, Hùng Lập Tân cười cười: "Tới nhà của tôi rồi nói đi. Tôi không thể đổ xe ở trên đường."

Giản Tiểu Bạch nhân cơ hội lại trừng mắt liếc nhìn anh một cái. Mạc Tử Bắc bất đắc dĩ giữ chặt tay cô, mặc kệ cô giãy dụa vẫn cứng rắn kéo cô trở vào cửa biệt thự. Lâm Hiểu Tình nghe thấy tiếng ô tô thì chạy đến nhìn ba người đồng thời đi vào sân: "Ối! Hoan nghênh!"

Phản ứng của cô rất nhanh, Hùng Lập Tân nháy mắt với cô. Giản Tiểu Bạch nhăn nhó bị Mạc Tử Bắc kéo vào trong phòng.

"Vào đi anh Mạc." Hùng Lập Tân khách sáo mời Mạc Tử Bắc vào nhà.

"Cám ơn!"

"Hút thuốc không?" Hùng Lập Tân hỏi.

"Tôi không hút!"

"À!" Hùng Lập Tân sửng sốt, trong ánh mắt sáng ngời hiện lên một tia giảo hoạt không dễ phát hiện: "Tôi cũng không hút nhưng trong nhà lúc nào cũng để sẵn dùng mời khách."

Lâm Hiểu Tình nhìn hai người đàn ông đang nói chuyện, thức thời kéo Giản Tiểu Bạch ra ngoài, chuyện của đám đàn ông cô không muốn tham dự, cô muốn khuyên vị mỹ nữ này đừng tiếp tục rầy rà nữa.

"Tiểu Bạch, cậu đùng là, mình không biết cậu đang nhăn nhó cái gì nữa. Trông dáng vẻ anh ta rất sốt ruột, sao cậu lại không thể tha thứ cho anh ta vậy?"

"Mình không vượt qua được chướng ngại trong lòng. Hiện tại mình hận không thể xé nát cái gương mặt như hoa kia của anh ta, thật đáng giận. Giản Tiểu Bạch trong lòng vẫn đầy căm phẫn tức giận nghiến răng.

Lâm Hiểu Tình cười khanh khách: "Hùng Lập Tân không giận thì cậu giận làm cái gì?" "Mình không có độ lượng như anh Hùng. Mình hận gã đó!"

"Ấy! Bỏ đi mình thấy rồi anh ta vẫn sẽ kiên quyết kéo cậu đi thôi. Đàn ông ấy mà trời sinh đã có bản tính chiếm đoạt. Khí thế của anh ta quyết định hành động của anh ta."

Giản Tiểu Bạch nghe cô nói như vậy sợ tới mức lập tức kêu lên: "Mình phải chạy nhanh đi thôi. Mình muốn đi đón Thiên Thiên, không được nói cho chỗ của mình, mình muốn trốn đi một thời gian!"

"Ấy!" Lâm Hiểu Tình còn chưa nói xong Giản Tiểu Bạch đã nhanh như chớp chạy đi mất. Cô lập tức trở lại phòng la lên với hai người đàn ông: "Tiểu Bạch đi rồi!"

Mạc Tử Bắc đứng vọt dậy: "Xin lỗi hôm khác tôi lại đến."

"Chờ một chút anh Mạc." Hùng Lập Tân gọi anh lại.

"Ơ!" Mạc Tử Bắc đảo mắt nhìn anh ta: "Vâng?"

Hùng Lập Tân nhẹ nhàng mà nói: "Ôn Hướng Đình đã vượt ngục trốn ra khỏi trại giam rồi."

"Hử?" Mạc Tử Bắc cau mày nhưng vẫn không quên hỏi: "Anh Hùng làm sao mà biết được?"

"Trên báo có đăng!"

"À!" Mạc Tử Bắc bởi vì muốn đuổi theo Giản Tiểu Bạch nên cũng không hỏi nhiều nữa."Tạm biệt!"

Crypto.com Exchange

Chương (1-136)