Truyện:Tình Nhân Bé Nhỏ Của Tổng Tài Xấu Xa - Chương 071

Tình Nhân Bé Nhỏ Của Tổng Tài Xấu Xa
Trọn bộ 136 chương
Chương 071
Ôn lại chuyện cũ
0.00
(0 votes)


Chương (1-136)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Cô càng giãy dụa, ham muốn của anh càng mãnh liệt hơn, gấp rút hôn lên đôi môi anh đã khát vọng rất lâu, đầu lưỡi chọc mở hàm răng của cô, tiến vào trong của cô trong khoang miệng thơm ngát của cô.

Anh vốn chỉ muốn cho cô một nụ hôn lướt qua rồi dừng lại, không ngờ vừa chạm môi cô là anh lại không khống chế được. Đôi môi bị ham muốn cắn nuốt, phóng đãng nhấm nháp vị thơm ngọt của cô. Đầu lưỡi vui sướng của anh không một chút kiêng nể tìm lấy lưỡi cô. Giản Tiểu Bạch không thể không phát ra tiếng u u.

Anh đưa tay giữ chặt lấy đầu cô, để môi anh có thể càng không kiêng nể gì đôi môi đỏ mọng của cô. Giản Tiểu Bạch vốn giãy dụa bị nụ hôn mãnh liệt của anh làm cho thiếu chút nữa ngất đi, trạng thái thiếu dưỡng khí nghiêm trọng bao vây lấy cô khiến cô quên giãy dụa, quên khuất nhục, quên cả đêm nay là đêm gì.

Mãi đến khi hai người đều thở hồng hộc, Mạc Tử Bắc mới buông cô ra. Còn cô thì đã xụi lơ đứng cũng không được.

"Không ngờ em đối với nụ hôn của anh vẫn mê mệt như vậy. Anh cảm thấy rất là vinh hạnh!" Mạc Tử Bắc lại nghĩ một đằng nói một nẻo mà nói mấy câu chói tai.

Giản Tiểu Bạch bị một câu này của anh đả kích mà tỉnh táo lên rất nhiều, lúc này cô chỉ thấy lồng ngực ngột ngạt muốn nổ tung, phẫn nộ, khuất nhục và rối rắm khiến cô hận không thể vả vào mồm anh.

"Nụ hôn của anh còn kém lắm. Anh Thiếu Khanh so với anh còn hôn giỏi hơn nhiều, anh còn không bằng một phần vạn của anh ấy, anh đừng có ở đó mà tự cho mình là đúng?" Giản Tiểu Bạch giận dỗi nói ra lời càng đả thương người khác hơn.

Gương mặt Mạc Tử Bắc trong nháy mắt cũng lạnh theo."Không được để tên anh ta trước mặt anh, không cho phép em nhắc đến tên anh ta!"

Anh lại giữ chặt lấy đầu của cô, lại in lên nụ hôn mạnh mẽ, bá đạo của mình. Giản Tiểu Bạch bị anh hôn thì đầu óc lại hỗn loạn.

Cũng không biết từ khi nào thì đã bị anh ôm lên giường lớn, mãi đến khi chạm người vào lớp đệm mềm mại cô mới đột nhiên bừng tỉnh, gương mặt anh cũng gần cô trong gang tấc, thân mình anh còn đặt ở trên người cô.

"Đừng chạm vào tôi, tôi ghét anh!" Giản Tiểu Bạch kêu to, cô không muốn anh làm như vậy với cô.

"Anh lại càng muốn chạm vào em, anh đã chờ ngày này lâu lắm rồi." Mạc Tử Bắc đưa một bàn tay túm chặt hai tay của cô, đưa lên trên đỉnh đầu, tay còn lại thì xốc váy của cô lên trực tiếp xoa nắn nơi non mềm của cô.

Giản Tiểu Bạch lại hít một ngụm khí lạnh, nơi bụng dưới lướt qua một luồng khí nóng. Cô bối rối đá loạn hai chân lên: "Mạc Tử Bắc, anh là đồ lưu manh."

"Nói cho anh biết, em thích sự đụng chạm của anh hay là Mai Thiếu Khanh?" Anh tà ác hỏi, ánh mắt gần như điên cuồng.

"Hừ! Đồ khốn như anh ấy à. Anh đương nhiên không bằng anh Thiếu Khanh, anh còn không bằng một đầu ngón chân của anh ấy. Tôi ghét anh, tôi thích anh ấy đấy anh làm gì được tôi?"

Sự khiêu khích của cô càng gia tăng sự điên cuồng của anh, quần ren dưới váy trong nháy mắt biến thành mảnh vải rách theo đường cong parabol bay xuống dưới giường, váy cũng bị anh cởi ra. Giản Tiểu Bạch kêu to giãy dụa muốn trốn thoát.

"Anh không được như vậy. Tôi đã kết hôn rồi, anh không được như vậy, anh đang phạm pháp đấy!" Cô cố ý dùng luật để dọa anh lui ra nhưng anh chỉ cười lạnh một tiếng.

"Vậy trước tiên anh sẽ khiến em không còn sức đâu mà tìm pháp luật bảo vệ." Anh đã mong mỏi nhiều năm như vậy, há có thể dễ dàng buông tha cô.

Bỏ cô ra, anh rời khỏi người của cô, cởi tây trang, từng nút dây lưng vội vàng mà nhanh chóng được cởi xuống.

Giản Tiểu Bạch kéo chăn lên che trước ngực. Tuy rằng áo ngực của cô vẫn còn nhưng nửa thân dưới đã không còn lấy chút ít.

Mắt thấy anh sắp nhào lên, Giản Tiểu Bạch lo lắng la to: "Cứu mạng!"

Có trời mới biết lời kêu cứu của cô có hiệu quả hay không. Lúc này Mạc Tử Bắc đã cởi bỏ hết mọi thứ che chắn, lại nhào đến đè lên người cô.

Dường như là ghét bỏ cái chăn đang che chắn đó, anh một tay xốc chăn lên bỏ nó xuống giường. Giản Tiểu Bạch Đã không còn gì che lấp hai gò má nhất thời túa lửa."Anh là đồ khốn!"

Cô mắng anh nhưng vẫn không ngăn cản được anh tiến công. Cô bắt đầu hối hận bản thân vì sao lại muốn tham gia cái buổi tiệc đáng chết này, đúng là đưa dê đến miệng hổ mà.

Hai tay ôm lấy người cô duỗi ra sau lưng cởi bỏ áo ngực của cô, khuy áo trong nháy mắt đã bị tháo ra, hai người sau khi xa cách 5 năm lần đầu tiên thẳng thắn thừa nhận gặp lại.

Anh cúi đầu ngậm lấy nơi đồi núi non mềm của cô, Giản Tiểu Bạch chỉ cảm thấy cả người đều như bị châm lên một ngọn lửa rực cháy quanh mình. Bụng dưới cứ có từng cơn khí nóng lướt qua.

Mạc Tử Bắc cúi đầu hôn dọc xuống, lúc nhìn thấy một đường sẹo trắng trên bụng cô thì thoáng sửng sốt nhưng đã đến tình trạng không thể vãn hồi nên không kịp suy nghĩ nhiều anh không có làm gì, chuẩn bị tách chân cô ra trực tiếp thẳng tiến vào trong cơ thể cô.

Nhất thời một cơn đau đớn như xé toạc thể xác khiến Giản Tiểu Bạch nhíu chặt mày.

"Khít thật!"

Suy nghĩ đầu tiên của Mạc Tử Bắc là vì sao cô vẫn giống như xử nữ vậy?

Chỉ là trong đầu lại hiện lên gương mặt của Mai Thiếu Khanh và Hùng Lập Tân khiến anh ngay tức khắc không kiềm được sự điên cuồng chiếm đoạt của mình. Giản Tiểu Bạch ở dưới thân anh giãy dụa vặn vẹo người muốn thoát khỏi cơn đau này nhưng cô càng giãy dụa thì anh càng hưng phấn. Ở trong cơ thể cô bắt đầu một chuỗi vận động cuồng liệt. Không một chút lãng mạn.

Anh chỉ là chiếm đoạt. Kiểu xâm lược này làm Giản Tiểu Bạch cau mày, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng theo đó mà nhăn nhớ. Đau đớn khiến nước mắt của cô lại vỡ đê.

Mạc Tử Bắc thấy nước mắt của cô nhưng vẫn không dừng lại mà tiếp tục chiếm đoạt.

Giản Tiểu Bạch tự biết không thể thay đổi được gì nên cô không khóc nữa mà nắm chặt ra giường phía dưới, cắn chặt môi mặc anh điên cuồng mà vận động ở trong cơ thể mình. Mỗi một lần di chuyển đều giống như muốn nghiền nát cô, cô cố nén đau đớn đợi anh phóng ra luồng nhiệt nóng.

Nhiều năm chịu đứng khiến Mạc Tử Bắc vào khoảnh khắc này không khống chế được mà gần như dính chặt trên người cô, cảm xúc cũng không kìm lại được mà chỉ muốn chiếm đoạt, không thể nghĩ được điều ngoài việc muốn nhanh chóng hoàn toàn có được cô, tựa như phải chạm vào chỗ sâu nhất mới có thể chạm đến cô.

Nhưng điều này sẽ chỉ làm cho Giản Tiểu Bạch càng đau đớn, càng chán ghét anh. Ý thức được điểm này một chỗ nào đó nơi đáy lòng anh thắt chặt, có chút đau đớn từ trên người cô nghiêng người nằm xuống.

Tiếng thở dốc hỗn loạn của anh, tiếng nức nở của cô khiến không khí bên trong phòng trở nên phức tạp đến khó có thể hình dung.

Giản Tiểu Bạch cuộn chặt người lại, một giọt lệ từ khóe mắt chảy xuống mũi, rồi lại lắn vào miệng cô mặn chat. Không có tình yêu ... đối với cô mà nói không bằng không có nhưng mà cô lại không thể chống lại người đàn ông bá đạo này. Ngay cả anh tổn thương cô sâu sắc như thế mà cô vẫn không thể hận anh được.

Chỉ có thể mạnh miệng nói nơi nào đó trong lòng đã sớm ầm ầm sập đổ. Cô yêu người đàn ông này, Lâm Hiểu Tình nói đúng cô vẫn yêu người đàn ông này, yêu ba của con cô!

Mạc Tử Bắc nghỉ ngơi chút xíu rồi nghiêng người dậy, nhìn thấy những giọt lệ nơi khóe mắt cô khiến lòng anh rối rắm một hồi. Kéo cô qua một cái, hai người kề sát vào nhau.

Nụ hôn của anh lại tới tấp tê dại rơi xuống trên mặt cô, vô cùng dịu dàng giống như là muốn hôn khô nước mắt của cô.

Giản Tiểu Bạch không nói, nỗi uất ức khiến nước mắt cô lại tuôn rơi.

Nụ hôn của anh càng vội vã, nước mắt của cô cũng càng mau.

*****

Anh lại tiến đến, lý trí lại bị bao phủ.

Có điều động tác cửa anh lúc này lại mềm nhẹ, không một chút thô lỗ. Nhưng nỗi uất ức trong lòng Giản Tiểu Bạch vẫn càng ngày càng lớn, nhớ lại lúc anh hiểu lầm cô là tình nhân của Hùng Lập Tân thì trong lòng cô liền trào lên một ngọn lửa phẫn nộ không nói rõ được.

Ánh mắt cô chợt lạnh dần đi, cắn anh một cái.

Mạc Tử Bắc buông cô ra, đôi con ngươi đen sắc bén nguy hiểm như mắt diều hâu nheo lại."Em nghĩ làm như vậy là có thể khiến anh dừng lại sao?"

Trong giọng nói của anh không có một chút ấm áp, chỉ nhìn chằm chằm ánh mắt của cô, trong đôi mắt diều hâu lại lóe lên ý muốn chiếm đoạt.

"Tôi không thuộc về anh. Cái anh có chỉ là cơ thể của tô thôi, nếu anh muốn thì phụ nữ còn đầy ra đấy, vì sao cứ phải là một người đã kết hôn như tôi?" Giản Tiểu Bạch cảm thấy thực mờ mịt.

Lúc này cô chỉ muốn thoát khỏi anh, cô thấy rất rõ ràng người đàn ông này không thích hợp với cô, mọi ảo tưởng cửa cô đều như là bóng trăng trong nước căn bản không có gì là có khả năng.

"Tổng giám đốc Mạc, điều kiện của anh như vậy có thể tìm được bao nhiêu cô gái. Đừng quấn lấy tôi có được không? Tôi sẽ không làm tình nhân của anh, vĩnh viễn sẽ không, đời này không kiếp sau cũng sẽ không! Tôi không thích hợp làm người phụ nữ của anh, anh nên tìm người khác thích hợp với anh hơn đi!"

Ngoài miệng nói như vậy nhưng trong lòng vẫn rất đau.

Vẻ mặt Mạc Tử Bắc trước sau đều âm trầm, anh đang đợi cô gái nhỏ này nói ra những lời khiến anh tức giận đến mức anh muốn trừng phạt cô, để cô biết anh lợi hại hơn Mai Thiếu Khanh, anh mới là người đàn ông có thể thỏa mãn cô nhất.

"Ai anh cũng không cần, chỉ cần em! Làm cực phẩm của anh nếu không anh sẽ đem chuyện của chúng ta nói cho Mai Thiếu Khanh biết, em nghĩ anh ta còn có thể tiếp tục ở bên em sao?"

Mạc Tử Bắc tà ác uy hiếp.

Giản Tiểu Bạch hoảng sợ ngay cả cô cùng Mai Thiếu Khanh không có quan hệ vợ chồng như Mạc Tử Bắc hiểu lầm nhưng nếu anh nói ra thì cô làm thế nào mà sống được chứ, qus mất thể diện.

5 năm trước, 5 năm sau đều bị cùng một tên đàn ông này ăn sạch sẽ, cuộc đời cô cũng thật là tồi tệ cùng cực mà.

Cô mếu máo quay mặt qua chỗ khác không nhìn anh.

Mạc Tử Bắc lại xoay mặt cô qua buộc cô phải đối diện với mình. Đôi mắt thâm trầm của anh nhìn thẳng vào cô. Anh lại xoay người hôn lên môi cô, đầu tiên là nhẹ nhàng đụng chạm tiếp đó lại mãnh liệt.

Lý trí Giản Tiểu Bạch lại một lần nữa bị bế tắc nghiêm trọng. Tiếng thở dốc hỗn loạn của cô xen lẫn vào những lần cô run rẩy còn tay anh lại tà khí trêu chọc nơi non mềm của cô.

Giản Tiểu Bạch vừa thẹn vừa lúng túng, muốn né ra nhưng cơ thể đã bị anh giữ chặt một chút sức cũng không có.

Cô kinh sợ thở gấp một tiếng, cơ thể cũng theo sự mẫn cảm mà cong lên.

Cơ thể của cô rất thành thực, phản ứng khiến Mạc Tử Bắc hài lòng, anh thích cơ thể cô nghe theo ước muốn, điều này khiến anh cũng nhịn không được mà muốn nhiều hơn.

Anh xoay ngón tay dài nhẹ nhàng nắm lấy nơi xinh xắn mà mượt mà của cô, tiện đà lại làm càn xoa nắn nó, nháy mắt nơi duyên dáng yêu kiều đã dựng đứng lên dưới tay anh.

Một cơn tê dại nhột nhạt bất ngờ nảy lên khắp toàn thân, đầu óc mê muội cũng bởi vì cơ thể kích động quá độ mà không tự chủ được rung động.

"Nói cho anh biết, em có muốn không?" Mạc Tử Bắc thấp giọng hỏi.

Giản Tiểu Bạch bất chấp ngượng ngùng chỉ chôn mặt vào trong vòm ngực rộng lớn của anh. Cô muốn xuống địa ngục, cô thật sự rất khinh thường anh nhưng cơ thể cô lại không tự chủ được mà tiếp nhận anh. Phát hiện này làm cho hai gò má của cô nóng như lửa.

Cơ thể tiếp xúc làm cho hai người trào dâng sóng tình cuồng nhiệt. Mạc Tử Bắc xoay người đè lấy cô, thẳng tiến vào trong cơ thể cô.

Đột nhiên bị một vật to lớn đánh úp bất ngờ khiến cô bừng tỉnh trợn to mắt đối diện với ánh mắt anh nóng rực. Cơ thể như một ngọn lửa đang bùng cháy làm người ta khó có thể chịu được. Một cảm xúc hỗn loạn, thẹn thùng cùng hưng phấn len vào trong mạch máu của cô.

Cơ thể lập tức nhũn ra suy nghĩ theo đó mà mơ hồ.

Mạc Tử Bắc đưa con ngươi đen nhánh không hề chớp mắt nhìn chằm chằm phản ứng của Giản Tiểu Bạch, anh rất hài lòng với ước muốn của cô.

Đột nhiên mắt anh lóe sáng lên, muốn trêu đùa cô. Anh dừng lại động tác trên người lại dùng giọng nói mang theo từ tính hỏi: "Có phải là muốn rồi không?"

Giản Tiểu Bạch trừng lớn mắt, trong lúc mơ màng cô ngượng ngùng gật đầu.

Mạc Tử Bắc tiến quân thần tốc, Giản Tiểu Bạch bị va chạm mà nhíu chặt mày."Không cần!"

"Muốn hay không?" Anh càng xấu xa rút ra khỏi người cô.

Một cảm giác trống rỗng đánh úp lại khiến cô cong người lên để dựa sát vào anh, cô cũng không biết mình muốn gì, chỉ là dán vào trên thân hình rắn chắc của anh mà thôi.

Đắm mình trong biển lửa, cơ thể nóng đến không thể tưởng nổi ngay cả đầu cũng bởi vì nóng mà hoàn toàn không thể suy nghĩ gì được. Không nhịn được cô rốt cục thốt ra nhu cầu nguyên thủy nhất, chân thật nhất, bức thiết nhất trong lòng mình: "Mạc Tử Bắc, em muốn anh!"

Mạc Tử Bắc lại trượt vào, trong cơ thể cô lập tức trào dâng một cơn bão tình cuồng nhiệt. Bất lực nhắm hai mắt lại, đáy lòng cô kích động, tay cũng không tự chủ đặt lên cổ anh.

"Tiểu Bạch!" Đến lúc chạm vào chỗ sâu nhất, Mạc Tử Bắc cúi đầu gọi tên cô.

Tiếng gọi tha thiết khiến Giản Tiểu Bạch trong nháy mắt có cảm giác như được quý trọng, cô thấy mình chính là món bảo bối được anh quý trọng. Anh là thâm tình như thế, cuồng nhiệt như thế.

Giản Tiểu Bạch rốt cuộc nhịn không được phát ra một tiếng kêu mà cả cô cũng thấy đỏ mặt, trong tiếng kêu yêu kiều cô tùy ý anh ở trong người cô muốn làm gì thì làm. Anh ôm chặt lấy cô, tiến lên dẫn đưa cô chạy đến thiên đường.

Không biết qua bao lâu Giản Tiểu Bạch mới từ trong lòng anh tỉnh lại, giương mắt đối diện với con ngươi ngăm đen của anh. Phát hiện anh đang có chút đăm chiêu nhìn cô khiến cô ngượng ngùng, hận không thể tìm cái lỗ mà chui vào. Cô vậy mà lại bị anh ăn sạch, hơn nữa về sau lại dường như không phải một mình anh ngang ngược chiếm đoạt mà trở thành một khúc hòa tấu. Biểu hiện của cô so với anh còn đói khát hơn.

Mạc Tử Bắc vẫn luôn quan sát cô, bọn họ không biết đã điên cuồng bao nhiêu lần vẫn không dừng, cô cùng anh đều như đang thiêu đốt lẫn nhau, dấu vết đều in ấu trên người cả hai.

Cơ thể của cô có anh, trong hơi thở của anh cũng có của cô, cứ ôm lấy cô, biết là cứ quá đà sẽ khiến cô mệt mỏi nhưng mà vẫn không nhịn được.

Hơn bốn năm nhung nhớ, hôm nay nhất thời tham làm cũng không tính là gì nhỉ?

Ít nhất không có cạn kiệt, anh không ngờ cơ thể mình vẫn còn vất đi, vẫn còn rất tốt. Đàn ông sợ nhất là không làm được nhưng hiện tại xem ra cơ thể anh rất tuyệt. Bởi vì anh lại muốn rồi!

Phục vụ Giản Tiểu Bạch giống như một con mèo say cuộn mình ở trong lòng anh. Cô vẫn chặt chẽ giống như xử nữ vậy, điều này khiến anh rất bất ngờ.

Sự hòa hợp về thể xác không lừa được lòng mình, anh yêu cô! Thậm chí không tiếc cùng Mai Thiếu Khanh đồng thời có được cô, anh thật là điên mất rồi, vì một cô gái mà điên mất rồi.

Nhìn thấy cô tỉnh lại, anh bỗng nhớ tới vết sẹo trên bụng cô rốt cuộc nhịn không được hỏi: "Vết sẹo trên bụng em là chuyện gì xảy ra?"

"À!" Giản Tiểu Bạch không nghĩ câu đầu tiên anh nói lúc tỉnh lại là hỏi cái này, nhất thời cơ thể cứng ngắc không biết trả lời như thế nào.

*****

"Em đã làm phẫu thuật?" Mạc Tử Bắc nhớ rõ lần trước khi bọn họ gần gũi bụng của cô còn rất bóng loáng, bây giờ lại có thêm một vết sẹo, nhất định là trong mấy năm nay cô đã làm phẫu thuật.

"Ờ!" Giản Tiểu Bạch giả ngu, cô không muốn anh biết chuyện của Thiên Thiên. Cô ghét anh, tên đàn ông thối này luôn hạ nhục cô, cho cô là cái loại phụ nữ không đứng đắn. Cả đời cô cũng không muốn anh biết đến sự tồn tại của Thiên Thiên để anh tiếc nuối cả đời.

"Chuyện gì?" Anh nắm lấy cái eo thon nhỏ của cô mà truy vấn.

Giản Tiểu Bạch qua quýt bịa một cái lý do: "Tôi bị AIDS đấy. Hừ! Vừa rồi anh cũng đã bị lây bệnh rồi."

Mạc Tử Bắc nhịn không được mỉm cười, cái miệng nhỏ nhắn đáng ghét xem anh làm thế nào trừng phạt cô. Anh xoay người hôn lên môi cô, cho cô một nụ hôn đúng tiêu chuẩn dài mà cháy bỏng.

"Không được nói bậy! Em mà bị bệnh ấy hả?" Anh nhẹ giọng nói.

"Không phải đã nói rồi sao, tôi bị AIDS!" Giản Tiểu Bạch miệng mồm vẫn ác độc như vậy.

"Không sợ! Bị AIDS anh cũng muốn!" Trong giọng nói của anh tràn đầy vẻ cưng chiều.

Giản Tiểu Bạch trong nháy mắt có chút mê muội, anh muốn cô! Nhưng mà...

"Lấy thân phận gì mà muốn tôi?!"

"Chẳng lẽ em còn có thân phận nào thích hợp hơn cho hai người chúng ta sao?" Mạc Tử Bắc chau mày kiếm.

"Tôi cái gì cũng không làm, tôi sẽ không bao giờ gặp anh nữa! Đại tổng giám đốc Mạc ngài không tham dự bữa tiệc đêm nay, bỏ đi với nhân viên nữ của công ty khác, không sợ ảnh hưởng không tốt tới ngài sao?" Cô hảo tâm nhắc nhở anh.

Sau đó cô còn có thể cùng anh dễ chịu nói chuyện phiếm như thế mà không một cước đá bay anh đi thực khiến người ta bất ngờ.

Thấy thời gian đã rạng sáng, Mạc Tử Bắc hôn cô một cái nói: "Chúng ta nên lên rồi!"

Tay anh siết chặt ở trên lưng cô lại nói: "Nhưng mà anh thật sự không nỡ, vẫn còn muốn!"

Anh nói ra lời ái muội làm cô đỏ cả mặt: "Đồ lưu manh!"

Không biết lời của cô có chút ý làm nũng, Mạc Tử Bắc nhịn không được nở nụ cười. Có lẽ là thân thể đã được thỏa mãn nên tâm trạng của anh rất tốt."

Để trần như nhộng anh nghênh ngang đi vào toilet.

Giản Tiểu Bạch thẹn thùng la to: "Anh mặc quần áo vào đi. Lão già lưu manh. Thật ghê tởm."

Cô cố ý lộ ra vẻ chán ghét, Mạc Tử Bắc ngược lại không xoay người đi mà đối mặt với cô: "Anh đâu có thu em phí đâu, cứ nhìn đi, free đấy, tuyệt đối đẹp hơn Mai Thiếu Khanh!"

Lời của anh làm cho Giản Tiểu Bạch bùng lửa giận, nhịn không được ném một cái gối lớn: "Anh đi chết đi!"

"Ha ha."

Tiếng cười trầm thấp mà tươi mát từ trong miệng anh tràn ra, có thể thấy tâm trạng của anh rất tốt.

"Đáng ghét quá."

Hai người bọn họ không nhắc đến Mai Thiếu Khanh, bị anh hiểu lầm cảm giác chẳng hay ho chút nào. Nhưng cô cũng không tính làm sáng tỏ hiểu lầm bởi vì qua đêm nay cô sẽ không bao giờ muốn xuất hiện nữa. Cô muốn dẫn Thiên Thiên trốn đi, tuyệt đối không xuất hiện ở trong tầm mắt anh. Cô căn bản không thể kháng cự anh, mỗi một lần cô đều bị tước vũ khí mà đầu hàng.

Mạc Tử Bắc sau khi tắm rửa xong quấn khăn tắm đi ra, từng giọt từng giọt bọt nước đang lăn xuống từ trên khối cơ rắn chắc. Giản Tiểu Bạch trong lòng hừ lạnh: Đàn ông thối, đều đẹp mã như vậy.

Cô tám phần trăm là mê trai bị anh sờ đến.

Đồ của cô đã bị anh xé rách rồi, không có đồ thì làm sao cô đi ra ngoài đây?"

Lại một trận ảo não. Khuôn mặt nhỏ nhắn rối rắm không biết nên làm cái gì bây giờ.

Nhìn thấy lông mày cô nhíu chặt, Mạc Tử Bắc vừa lau tóc vừa hỏi: "Sao vậy?"

Cô ôm chăn cẩn thận không để lộ người ra ngoài."Tôi làm thế nào mà đi ra ngoài đây?"

Ý thức được vấn đề này Mạc Tử Bắc tà ác cười: "Đừng đi ra ngoài, em cứ trong phòng ở anh cả đời đi."

"Đi chết đi đồ lưu manh!" Giản Tiểu Bạch nổi giận đùng đùng.

Bọn họ cũng thật là kỳ quái, nhìn cứ giống như một đôi vợ chồng già đang trêu đùa nhau, cảm giác thật ấm áp này đột nhiên khiến mũi cô cay xè, nước mắt thiếu chút nữa cũng rơi xuống.

"Mạc Tử Bắc, anh thật đáng ghét!" Cô cảm thấy thật ủy khuất thật khổ sở. Tối nay xem là cái gì? Ôn lại chuyện cũ sau năm năm ư? Chỉ là ở vô hình trung cô ở dưới tình huống quan hệ không rõ ràng với anh mà bị anh ăn sạch sẽ, còn hiểu lầm cô là tình nhân của Hùng Lập Tân.

"Làm người tình của anh đi! Tiểu Bạch!" Anh vẫn thật sự nghiêm túc hỏi cô.

Anh cũng không tiếc sở hữu cô cùng với Mai Thiếu Khanh, anh thấy mình như thế là đã nhượng bộ lắm rồi.

"Tôi sẽ không làm người tình của bất cứ kẻ nào, anh nhớ cho kỹ, chẳng những anh mà là bất cứ kẻ nào. Tối nay xem như là ngoài ý muốn, chuyện như vậy sẽ không xảy ra nữa đâu."

Giản Tiểu Bạch đã hạ quyết tâm sẽ không để anh tiếp tục ảnh hưởng đến cảm xúc cũng như cuộc sống của cô. Chuyện này chỉ là ngoài ý muốn, sau này sẽ không xảy ra nữa, cô tự an ủi mình.

Trong con ngươi đen của Mạc Tử Bắc chớp động tinh quang, ánh mắt dạo qua một vòng, nở nụ cười tà ác: "Vừa rồi lúc em ngủ, anh đã chụp hết tất cả ảnh em đang nude rồi. Nếu em không làm người tình của anh thì đừng trách anh đưa ảnh này cho Mai Thiếu Khanh xem!"

"Cái gì?" Giản Tiểu Bạch kinh hãi bất chấp mình còn đang trần truồng nhảy xuống giường lao qua, chân trái còn chưa lành lại nóng vội khiến toàn thân lung lay, lúc sắp ngã xuống thì được Mạc Tử Bắc một phen đỡ lấy cô.

Nào ngờ bởi vì kinh hoảng quá mà cô không cẩn thận cũng kéo luôn cái khăn tắm đang quấn quanh người Mạc Tử Bắc. Mạc Tử Bắc cười to: "Lần này đùa giỡn lưu manh không phải là anh mà là em tự mình đùa giỡn lưu manh đấy nha!"

Anh giễu cợt làm cho Giản Tiểu Bạch xấu hổ đến đỏ bừng mặt: "Anh, anh là đồ khốn!"

Cô gần như chỉ biết mắng một câu này, gần như căng thẳng đến nói cũng không rõ ràng.

Mạc Tử Bắc ôm cô, thân mình trắng mịn của hai người tựa vào nhau, anh cười to: "Anh sẽ làm chuyện càng khốn nạn hơn, lần này là do em xúi anh!"

Anh vừa mới tắm xong cả người tỏa ra mùi hương sữa tắm tươi mát. Anh ôm cô, lại một phen "vành tai và tóc mai chạm vào nhau" mới chịu buông cô ra.

Sau khi thở hồng hộc, Giản Tiểu Bạch mệt đến không còn chút sức lực. Buồn ngủ đến cái gì cũng không muốn nghĩ.

Mạc Tử Bắc mắt nhìn cô gái nhỏ vừa bị mình cho ăn no, trong đôi mắt đầy sủng nịch cũng chợt lóe lên vẻ cô đơn. Anh không hiểu mình vì sao lại muốn ép dạ cầu toàn, vì sao lại phải yêu cô gái này nhiều như vậy?

Ý thức được tầm mắt anh nóng cháy dừng ở trên người mình, trái tim Giản Tiểu Bạch lại một hồi kinh hoàng. Cô lại một lần nữa xuống địa ngục, cô căn bản quên mình nhảy xuống giường là vì cái gì.

Nhớ tới anh chụp ảnh mình đang nude, cô liền nổi trận lôi đình: "Anh mau xóa ảnh đi cho tôi. Mạc Tử Bắc, đừng để hận anh!"

"Hận cũng không xóa! Em cứ hận đi." Trên mặt anh là cái vẻ chẳng hề để ý khiến Giản Tiểu Bạch chán nản.

Biết uy hiếp cũng không được cô dứt khoát từ bỏ.

Bộ váy dài màu đỏ của cô, cô tính tự mình đi tìm nó, cũng chẳng có cách nào cô chỉ có thể tìm nó để mặc thôi, dù sao không có váy thì chả lẽ không mặc gì mà đi ra ngoài sao? Vậy thì đời này còn còn phải sống hay không.

"Tiểu Bạch! Làm người tình của anh đi!" Mạc Tử Bắc lại nói.

"Làm con khỉ ấy! Mạc Tử Bắc, tôi chết cũng sẽ không làm người tình của anh!" Cô còn đang mạnh miệng chứ thật ra trong lòng đang kinh hoàng rối rắm không thôi."Có thứ anh nói, đừng hòng, tôi không quan tâm!"

"Em!"

"Dù sao tôi cũng không phải chỉ có một mình anh, đàn ông còn nhiều mà! Thân thể đẹp thì khả năng của anh có thể thế nào chứ?" Cô chống nạnh khiêu khích nhìn anh, tính hạ thấp mình để chọc giận anh.

Crypto.com Exchange

Chương (1-136)